Chương 294

Truyện: Truyen: {self.name}

"Hội trưởng đại nhân, cứu mạng a!"

"Ta chỉ là một người bình thường, muốn cùng sư muội nhà mình đến đây thi lấy huy chương luyện đan sư thôi mà."

"Nhưng vừa đặt chân đến Đan Tháp, đã có kẻ muốn cướp đoạt sư muội ta. Thế sự đảo điên, lòng người lạnh lẽo a... Khục,"

"Khụ khụ!"

Hắt xì.

Từ Tiểu Thụ bị chính mình sặc cho một trận, vội vàng xoa xoa mũi, tiện tay lau khô.

Sư Đề: "???"

Đây là áo bào hội trưởng luyện đan sư mà ta trân quý nhất đó! Cái tên này... lại dùng để lau nước mũi?

"Nhận hoài nghi, giá trị bị động +1."

Hơn nữa, cái quái gì đang xảy ra vậy? Đây là kiểu thí sinh gì thế này? Ngươi nói thì cứ nói, sao lại ôm chặt lấy đùi ta vậy hả?

Hắn vô thức muốn giật chân ra, nhưng một luồng lực kỳ lạ bắn ngược lại từ người kia.

Bắp đùi như bị dao cắt, đau đớn khôn tả.

"Tê!"

Sư Đề mặt trắng bệch, vội vàng vận chuyển linh nguyên bảo vệ thân thể.

Cái tên này... là con nhím à?

"Buông ra!"

Từ Tiểu Thụ không thèm để ý, lau xong mũi liền chỉ thẳng vào Phó Hành sau lưng Sư Đề, tiếp tục khóc lóc: "Là hắn! Chính là hắn!"

"Tên này ỷ thế hiếp người, không chỉ nhòm ngó sư muội ta, còn ra tay đánh người!"

"Hắn dùng 'Tử Long Ngâm' đánh ta đó! Tử Long Ngâm... Ngươi biết nó đau đến mức nào không?"

"Ta thấy thân phận hắn cao quý, thậm chí không dám hoàn thủ, đành cắn răng chịu hắn một quyền! Ta, ta..."

"Phốc!"

Từ Tiểu Thụ phun ra một ngụm máu, nhưng khi máu vừa ra đến nửa chừng, thương thế trong cơ thể đã được "Sinh sôi không ngừng" chữa trị.

Hắn nghẹn lời.

Đồ chơi khốn kiếp, ngươi có thể phối hợp ta một chút được không? Đừng có nhiệt tình quá vậy!

Sắc mặt Phó Hành tái mét. Tử Long Ngâm tổn thương á? Cả đám đó ta mới là người chịu hết đấy! Ngươi có thể đau đến mức nào hả?

Người đau là ta đây này!

Hắn vừa định lên tiếng, Từ Tiểu Thụ đã chỉ thẳng mặt gã, cướp lời: "Ngươi nói! Ngươi thành thật khai báo! Ta nói có đúng sự thật không, phải trả lời nghiêm túc đấy!"

Phó Hành vừa định lắc đầu phủ nhận thì Từ Tiểu Thụ đã nhanh nhảu tiếp lời: "Nói mau! Có phải ngươi đã sớm thèm thuồng sư muội ta?"

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1, +1, +1, +1..."

"Ta không có..."

Lời Phó Hành còn chưa dứt, Từ Tiểu Thụ lại "Oa" lên khóc lóc om sòm: "Tốt! Đến nước này rồi mà còn không dám nhận! Đồ hèn nhát!"

"Vấn đề này tạm bỏ qua. Tiếp theo, ngươi phải trả lời nghiêm túc. Có phải ngươi đã đấm ta một quyền?"

Sư Đề quay đầu, nhìn về phía Phó Hành.

Phó Hành ngửa mặt lên trời thở dài, thầm nghĩ: "Quả nhiên là vậy!"

Trước mặt cái tên này, mình đúng là không thể thốt nổi một lời nào ư?

Gã bất đắc dĩ gật đầu. Đây là sự thật, chẳng có gì phải chối cãi.

Dù gã muốn chối bay chối biến, thì lúc ấy có bao nhiêu con mắt chứng kiến, đâu phải ai cũng mù lòa.

Đâu phải ai cũng một lòng hướng về Phủ thành chủ, chẳng có chút chính nghĩa nào.

Dù những người này có muốn giúp Phó Hành gã nói dối đi chăng nữa, thì chính nghĩa trong lòng Phó đại công tử vẫn không cho phép mình nói sai sự thật, lại càng không thể phủ nhận những chuyện đã rồi!

"Thấy chưa!"

Từ Tiểu Thụ thấy gã thừa nhận, liền càng ôm chặt lấy Sư Đề, ngẩng đầu nhìn lão nhân kia, vẻ mặt đầy ủy khuất: "Hắn đánh ta đó! Mà ta còn không dám đánh trả!"

Nói đến đây, hắn quay sang hỏi đám đông: "Ta có đánh trả không?"

Sư Đề nhìn về phía đám người vây xem.

Đám đông đồng loạt lắc đầu.

"..."

Thằng nhãi này, hóa ra toàn nói thật cả à?

Sư Đề ngây người.

"Nhận hoài nghi, giá trị bị động +1."

Lão nhìn xuống người trẻ tuổi dưới thân, đành từ bỏ giãy giụa, chậm rãi nói: "Ngươi nói ngươi không ra tay, Phó Hành cũng chỉ đấm ngươi một quyền. Vậy còn những vết thương này là sao?"

Sư Đệ chỉ tay lên trần nhà, nơi xuất hiện một lỗ thủng lớn, ánh mắt phẫn nộ lại bùng lên lần nữa.

"Ầm!"

Lời còn chưa dứt, một mảnh vụn nhỏ lại rơi xuống, theo sau là một chiếc đỉnh lò luyện đan cháy đen.

Đám người: "..."

"Việc này không liên quan đến ta."

Từ Tiểu Thụ thu lại vẻ bi thương, vỗ vỗ tay đứng lên.

Thấy lão nhân này có thể nói lý, ý thức được ông ta không phải loại người vì Phó đại công tử mang họ Phó mà tùy tiện đổi trắng thay đen, Từ Tiểu Thụ cũng không cần cố gắng diễn kịch nữa.

Hắn nhìn về phía Phó Hành.

"Vấn đề này hẳn là hỏi hắn mới đúng, vì sao hắn đấm ta một quyền, mà tự hắn lại bay đi?"

Phó Hành: ???

Lần này hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa, mặt đen như than, trầm giọng nói: "Vấn đề này ta cũng muốn hỏi ngươi, vì sao ta đấm ngươi một quyền, mà người bay lại là ta!"

"Ngươi tự bay mà còn trách ta?"

Từ Tiểu Thụ trừng mắt, tức giận nói: "Đó là cái lý lẽ gì?"

"Ngươi cầm con dao phay cùn không chém nổi đối phương, ngươi có thể trách đối phương cứng rắn sao?"

"Ngươi muốn trách, thì trách cái con dao phay của ngươi không đủ sắc bén thôi!"

"Dao của ngươi đâu?"

Từ Tiểu Thụ đột ngột chuyển chủ đề, khiến mọi người ngơ ngác, không hiểu gì cả.

Một giây sau, chỉ nghe thanh niên này thở dài một hơi: "À, ngươi không có dao, ngươi chỉ có đồ ăn..."

"Đồ ăn, ngươi còn trách ta?"

"Đồ ăn là cái tội lớn nhất! Đánh không lại đối thủ, ngươi nên chăm chỉ tu luyện, đừng đến hỏi ta vì sao người bay là ngươi."

"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?"

Không gian im lặng bao trùm.

"Phụt!"

Cuối cùng cũng có người nhịn không nổi bật cười thành tiếng, lần này như châm ngòi nổ, gây ra một tràng cười vang.

Mọi người xúm lại bàn tán, ai nấy đều trợn mắt há mồm.

"Má ơi, thằng nhãi này là ai vậy, chửi người mà vừa phun vừa giẫm, phen này ta phục hắn rồi!"

"Cái tên này chán sống rồi sao? Hắn không biết người đối diện là đại công tử phủ thành chủ hả? Đúng là to gan lớn mật!"

"Suỵt, ta theo dõi từ đầu đến cuối, biết cả đấy... Thằng nhãi này cái gì mà chẳng hiểu, trong đầu còn minh mẫn hơn ai hết, chỉ có cái mồm này thôi, đúng là không phanh lại được!"

"Chao ôi, tuy hơi lỗ mãng, cơ mà, nghe sao mà sảng khoái thế?"

"Đúng vậy, ghét nhất đám công tử bột thế gia này, đánh không lại người ta thì thôi đi, còn tự trách mình vì sao lại 'a bay'?"

"Ngươi nói cái gì hả?!"

"À, ngươi là người của Phó công tử bên kia đúng không? Hôm nay ta đứng về phía tiểu tử này!"

"..."

Mặt Phó Hành tím bầm, cứ như dán một lớp vỏ cà tím lên vậy.

Ban đầu hắn còn chưa kịp hiểu hết ý tứ trong lời Từ Tiểu Thụ, nhưng đám người xung quanh vừa nói kháy, trực tiếp khiến hắn suýt chút nữa tìm cái hố mà chui xuống.

"Đồ ăn... "

"Đúng vậy, hắn nói cũng có lý, không đánh lại hắn, là ta sai, sao ta phải hỏi câu đó chứ?"

Phó Hành cảm giác thế giới xung quanh mình tối sầm lại.

Sư Đề nhìn ra được Phó đại công tử bị đả kích, gã ta cũng kinh ngạc trước cái miệng lưỡi sắc bén của tiểu tử kia.

Thằng nhãi này dùng một tràng lý do thoái thác, đến chính gã còn cảm thấy Từ Tiểu Thụ là người bị hại.

Nhưng nghĩ đến cánh tay của Phó Hành suýt chút nữa bị phế sạch, nhìn lại cái tình cảnh lông tóc không sứt mẻ của tên kia...

Đan Tháp còn bị xuyên thủng, sao tiểu tử này lại có thể không có nửa điểm trách nhiệm được?

"Không biết quy củ của hiệp hội luyện đan sư hay sao? Các ngươi dám động thủ trong Đan Tháp à? Ai cho các ngươi cái gan đó!"

Gã ta vẫn cố gắng giãy giụa, dù sao động thủ trong Đan Tháp, bản thân nó đã là tội lớn rồi.

"Gan à..."

Từ Tiểu Thụ quay đầu lại, mặc kệ ánh mắt kinh hoàng của hộ vệ, giơ tay chỉ thẳng vào gã ta, "Hắn cho đấy."

Bịch!

Hộ vệ ngã ngồi bệt xuống đất.

Từ Tiểu Thụ giả lả: "Ai mà biết thân phận thật của Phó đại công tử kia, còn gan dám ra tay chứ?"

"Đâu có, đâu có dám... Ta chỉ là dân đen thôi mà... Chỉ là muốn chơi trò mèo vờn chuột nho nhỏ với hắn, để hắn xả bớt cục tức trong lòng thôi."

"Nhưng mà bọn họ..."

Từ Tiểu Thụ lại che mặt, giọng nói nghẹn ngào như khóc, trong tiếng nấc còn cố tình thêm chút phẫn nộ:

"Bọn họ... một tên thì hùng hổ bảo rằng có thể đấu một trận trong Đan Tháp, một tên thì thật sự vung quyền đánh ta..."

"Ta... ta còn chưa kịp phản kháng, ta mới là người bị đánh chứ bộ!"

"Tại sao... tại sao ai cũng muốn chất vấn ta vậy?"

"Rõ ràng ta mới là người bị hại mà... Hu hu hu..."

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1