Phó Hành mỉm cười, lấy ra một phong thiệp mời mạ vàng từ trong giới chỉ, đưa tới trước mặt Từ Tiểu Thụ:
"Những điều khác ta không nói, chỉ riêng việc ca cậu đánh bay chiêu quỷ dị linh kỹ của ta lần trước, xem chừng sẽ có diệu dụng, tuyệt đối có thể tạo ra tác dụng không tưởng tượng nổi."
"Thêm nữa, ca cậu trong đan đạo... Thật ra ta đều nhìn ra được có chút không tầm thường, hội trưởng đại nhân lại càng không cần nói."
"Mặc dù nói thì có chút đáng sợ, nhưng kết giới phòng hộ của phủ thành chủ tuyệt đối cao hơn Đan Tháp, nơi cơ hồ không hề phòng bị, gấp mấy chục lần!"
"Ngài mà... Ai, không thể nói kiểu 'ngài mà' được..."
Phó Hành suýt chút nữa buột miệng nói ra "Ngài mà tạo phản", nhưng nghĩ lại, nếu thật sự để tên nhóc này buông tay buông chân...
Nhỡ đâu phủ thành chủ cũng không đỡ nổi thì sao?
Ý nghĩ này vụt qua trong đầu, Phó Hành lập tức gạt bỏ nó.
Chuyện đó không thể nào!
Trình độ phòng hộ của phủ thành chủ, đặt trong toàn bộ Thiên Tang quận này, gần như đạt đến cấp bậc cao nhất.
Ngoại trừ đại trận hộ cung của Thiên Tang Linh Cung, căn bản không thể tìm ra linh trận nào khác có thể so sánh với phủ thành chủ!
"Thư mời dạ yến..."
Từ Tiểu Thụ nhận lấy tấm thiệp mạ vàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được sự bóng loáng tinh tế, nhưng vẫn giữ được cảm giác trơn tru quý giá.
Chỉ riêng chi phí của thứ này thôi, xem chừng đã không hề nhỏ.
Hắn lật ra, bên trong là một làn linh vụ hài hòa, dưới làn sương mù, không có văn tự gì, chỉ có một con dấu màu đỏ.
"Phủ thành chủ!"
Một bên còn có một con dấu nhỏ hơn một chút, phía trên khắc hai chữ "Đại công tử".
"Chậc chậc, đồ chơi có tiền..."
Vốn dĩ Từ Tiểu Thụ đã có hứng thú không nhỏ với dạ yến này.
Nhìn thấy thư mời đắt đỏ này, hắn đã có thể hình dung ra quy mô của dạ yến này rồi.
Lúc này, Từ Tiểu Thụ hỏi: "Theo lời ngươi nói, chẳng lẽ các đại thế gia ở Thiên Tang quận đều sẽ phái người đến?"
Thực lực của những thế lực khác hắn không mấy hứng thú, nhưng Trương gia...
Hay đúng hơn là Trương Thái Doanh, gia chủ Trương gia, lại khiến hắn vô cùng để tâm.
Không phải gã đã sai người đến ám sát mình sao? Thế nào cũng phải gặp mặt chính chủ một phen mới được.
Phó Hành đáp: "Đương nhiên phải đến rồi. Đến lúc đó, tứ đại thế gia ở Thiên Tang quận đều sẽ có mặt, chứ đừng nói đến những gia tộc nhỏ khác. Ai mà dám vắng mặt trước cơ hội tiến thân như thế?"
Hắn nói đến đây, chợt nhíu mày, bổ sung: "À, là tam đại gia chủ mới đúng."
Từ Tiểu Thụ không để ý đến chi tiết này, tâm trí hắn đang dồn cả vào "dạ yến" và "Bạch Quật".
Theo lời Phó Hành, các thế lực lớn nhỏ ở Thiên Tang quận tề tựu, vậy thì sẽ có bao nhiêu người?
Chắc chắn bọn họ không thể mang theo hộ vệ tầm thường đến được!
Nếu đến cả cường giả Tông Sư còn phải ra mặt, thì hộ vệ ít nhất cũng phải là Tiên Thiên, mới đủ giữ thể diện chứ?
Vậy thì ở đó sẽ có bao nhiêu Luyện Linh Sư?
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn khu vực quanh Đan Tháp.
Nơi này dù vì vụ nổ mà thu hút không ít Luyện Linh Sư, nhưng số lượng vẫn còn quá ít.
Dù hắn đã cố gắng gây ồn ào, cũng chỉ kiếm được hơn một trăm điểm giá trị bị động, cho thấy mật độ Luyện Linh Sư ở đây không cao, nếu không tính đến đám người bình thường.
Nhưng Dạ Yến thì khác.
Nếu đúng như lời Phó Hành, chỉ cần hắn đến đó gây náo loạn một phen, số điểm giá trị bị động kiếm được sẽ là bao nhiêu?
Mấy trăm, hay thậm chí cả ngàn?
Phủ thành chủ có đủ sức chứa ngần ấy người không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ tò mò hỏi: "Nhà các ngươi lớn cỡ nào mà chứa được mấy trăm người vậy?"
"Mấy trăm?"
Phó Hành nghe vậy thì giận tím mặt, đây là đang chế giễu hắn sao?
Hắn chăm chú quan sát biểu hiện của Từ Tiểu Thụ, phát hiện gã thật sự nghiêm túc hỏi về hương vị, sắc mặt liền trở nên cổ quái.
"Ta thừa nước đục thả câu thôi, đợi ca ngươi đến thì sẽ biết."
Phó Hành vừa cười vừa nói, rồi lẩm bẩm một tiếng:
"Mấy trăm..."
"Hả?"
Từ Tiểu Thụ bị khơi gợi sự tò mò, liếc nhìn bảng thông báo.
"Bị khinh bỉ, nhận điểm bị động, +1."
Tiểu tử này...
Chẳng lẽ phủ thành chủ của hắn lớn đến mức dung nạp được cả ngàn người cùng ăn dạ yến?
Có chút ghê gớm đấy!
Từ Tiểu Thụ không hỏi thêm, vừa trò chuyện với vị Phó đại công tử này, vừa đi vào một tửu lâu gần đó.
Phó Hành cực kỳ hoạt ngôn.
Lúc trước bị hắn làm cho nghẹn họng, thật là khó cho cái bản chất lắm lời này.
Nhưng kiến thức của y thật sự uyên bác, từ thiên văn địa lý đến linh kiếm trận đạo, hầu như đều đọc qua, lại không phải loại công lược sơ sài mà rất có thành tựu.
Thứ duy nhất y không có thành tựu là đan đạo.
Hình như y bị muội muội tước đoạt năng lực luyện đan thì phải. Mà Phó Ân Hồng ngoài việc cướp được đan đạo từ trong bụng mẹ, dường như chẳng đoạt được gì khác.
Đúng là cho hết Phó Hành ăn!
Thêm nữa, gia hỏa này còn sở hữu một khuôn mặt vô cùng tuấn tú.
Từ Tiểu Thụ tặc lưỡi khen ngợi, đây là người hoàn mỹ nhất mà hắn từng gặp kể từ khi đến thế giới này.
Tính tình không tệ, EQ cao, trí thông minh ổn định, cũng có lòng dạ, lại không hề kiêu căng, quan trọng là dáng dấp đẹp mắt...
Hắn cảm thấy nếu mình là nữ tử, thật sự có thể động lòng.
Sau khi trải qua rượu ngon thức ăn ngon, hai người vui vẻ trò chuyện.
Lần này Từ Tiểu Thụ không phải chờ lâu, tiểu sư muội đã từ Đan Tháp đi ra.
Nhìn tiểu cô nương tung tăng nhảy nhót, đuôi ngựa vung vẩy loạn xạ, Từ Tiểu Thụ biết ngay nàng đã đạt được thành tích không hề nhỏ.
"Lâu như vậy, thi được mấy phẩm rồi?"
"Cửu phẩm!" Mộc Tử Tịch hưng phấn đáp, "Luyện Linh Đan ta mới luyện gần đây thôi, hoàn toàn không tự tin chút nào."
"Nhưng mà, vào thời khắc mấu chốt, ta lại thành công ngay ở lần thử thứ ba!"
"Tuy rằng vẫn còn hơi bất ổn, nhưng lại có thêm một viên thượng phẩm đan dược, đây chính là thượng phẩm Luyện Linh Đan đó..."
Tiểu cô nương rõ ràng là sướng đến phát cuồng, túm lấy tay Từ Tiểu Thụ mà nhảy nhót tưng bừng.
Đến khi cao hứng một hồi xong xuôi, nàng mới chợt đỏ mặt buông tay ra, nhưng lập tức đưa cho hắn một chiếc huy chương.
Từ Tiểu Thụ cầm lấy xem xét, không khỏi có chút ghen tị.
Chín đám mây...
"Rác rưởi, ít hơn huy hiệu của ta một đám mây, thế này đi, ta cho ngươi cái của ta, còn cái của ngươi cho ta mượn dùng hai ngày!"
Mộc Tử Tịch: ???
Tình huống gì đây?
Huy chương ta vất vả dựa vào thực lực mới có được, còn chưa kịp mang, thậm chí còn chưa "làm nóng" nữa là.
Đã bị cướp mất rồi?
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."
Từ Tiểu Thụ nói xong, liền đeo huy chương chín mây lên ngực mình, rồi lấy xuống chiếc huy chương Thập phẩm đầy ắp đám mây kia, ấn lên ngực trái tiểu cô nương.
Ách!
Có gì đó sai sai, vậy mà... còn có "liệu" nữa? (Ý chỉ bộ ngực có độ nảy nhất định)
Không khí dường như đều tĩnh lặng lại, Từ Tiểu Thụ ngượng ngùng nghiêm mặt, thường ngày nói lời tao búa xua, lúc này lại không biết phải nói gì cho phải.
Bàn tay này, rút về cũng không được, để yên cũng không xong!
"Khụ khụ, đừng hiểu lầm, nào, sư huynh giúp muội đeo lên..."
Mộc Tử Tịch đỏ mặt, nhưng cũng không nói gì nhiều, khẽ giơ tay muốn lấy lại huy chương trên ngực Từ Tiểu Thụ, kết quả lại bị hắn tránh đi cực nhanh.
"Từ Tiểu Thụ, trả huy chương lại cho ta!"
"Làm gì?" Rút lui một khoảng, vẻ mặt Từ Tiểu Thụ lại trở về vẻ cà lơ phất phơ, "Sư huynh ta đeo huy chương của ngươi một chút cũng không được sao?"
"Hội trưởng nói, huy chương này không được tùy tiện dùng, cũng không được cho người khác!"
"Ta nói được thì là được, ngươi muốn nghe ai?"
"Đương nhiên là hội trưởng rồi!"
"À, nghe lời hội trưởng vậy sao? Thế thì ngươi đi làm sư muội của hắn đi, đừng tới tìm ta nữa. Mau đi đi, huy chương này ta tạm thời giúp ngươi giữ gìn."
Mộc Tử Tịch câm nín.
"Chịu nguyền rủa, giá trị bị động +1."
Từ Tiểu Thụ nhìn bộ dạng mếu máo của nàng, cảm thấy thú vị.
Khuôn mặt tiểu cô nương này bầu bĩnh như quả trứng gà bóc, tràn đầy sức sống. Giờ đây, má nàng vẫn còn ửng hồng như trái táo.
Chỉ cần nàng mím môi một cái, đôi mày khẽ cong xuống, dường như nước mắt có thể trào ra bất cứ lúc nào.
Cảnh tượng này ai nhìn vào cũng không khỏi mềm lòng.
Thế là Từ Tiểu Thụ đưa tay trao hộp thức ăn đã được gói ghém cẩn thận, "Đây này, đừng buồn nữa. Sư huynh ta tốt bụng, mua sẵn bữa tối cho ngươi rồi!"
"Ục ục ~"
Bụng Mộc Tử Tịch rõ ràng réo lên, đôi má bầu bĩnh lại càng lộ vẻ kinh ngạc.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi ăn hết rồi sao?"
"Đúng vậy, có sao?"
Mộc Tử Tịch nghẹn lời.
Đôi bàn tay trắng nõn của tiểu cô nương siết chặt, giận đến giậm chân hai cái.
Cái tên Muggle này...
"Chịu nguyền rủa, giá trị bị động +1, +1, +1, +1..."