Tám chọn bốn, trận đấu thứ ba.
Triều Thanh Đằng nghiêng kiếm đứng thẳng, ngước mặt nhìn trời, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng.
Hắn cứ đứng im như vậy, khiến không khí xung quanh dường như cũng trở nên băng giá, thậm chí từng bông tuyết cũng khẽ khàng rơi xuống.
Từ Tiểu Thụ vừa bước chân vào kết giới, lập tức rùng mình một cái. Nhiệt độ bên trong võ đài này thấp hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần.
"Đây... chính là Tiên thiên thuộc tính chi lực sao?"
Hắn thầm rụt lưỡi. Lúc trước dù đã biết Triều Thanh Đằng có năng lực Băng thuộc tính, nhưng đến khi thực sự giao phong, hắn mới cảm nhận được sự đáng sợ của Tiên thiên.
Chỉ bằng sức mạnh tự thân mà có thể ảnh hưởng đến tự nhiên, quả thực không thể không kinh hãi!
Tiếu Thất Tu cũng coi như chiếu cố Từ Tiểu Thụ, cho hắn một khoảng thời gian ngắn để điều tức trước khi trận đấu bắt đầu. Dù tiểu tử này luôn lề mề, nhưng vẫn nên tạo điều kiện để hắn chuẩn bị.
Từ Tiểu Thụ đưa tay ra, một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay, mang theo vẻ tĩnh mịch và thanh nhã.
Khán giả dưới đài dường như đều ngây người trước cảnh tượng này. Một trận tuyết nhỏ trên Xuất Vân Đài, ba nam nhân, đơn giản mà đẹp như một bức họa.
"Trọng tài, hắn gian lận!"
Đám người còn chưa kịp hoàn hồn khỏi bức họa, Từ Tiểu Thụ đã chỉ tay về phía Triều Thanh Đằng, lớn tiếng tố cáo: "Trận đấu còn chưa bắt đầu, hắn đã ảnh hưởng đến môi trường xung quanh, thật không công bằng!"
Những bông tuyết trong không khí khẽ chậm lại, Triều Thanh Đằng cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Từ Tiểu Thụ.
"Nhận trào phúng, điểm bị động tăng +1."
Hả?
Hắn dám trào phúng ta?
Từ Tiểu Thụ không cam tâm yếu thế, trừng mắt nhìn lại. Ai sợ ai chứ?
Tiếu Thất Tu nhíu mày. Theo lý thuyết, Từ Tiểu Thụ nói không sai, nhưng đến khi trận đấu thực sự bắt đầu, ai còn để ý đến mấy bông tuyết kia chứ?
"Ngươi muốn thế nào?"
Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc: "Ta thấy hơi lạnh, ngươi bảo hắn thu lại mấy bông tuyết kia đi!"
Hắn ngoài miệng thì nói tùy tiện, nhưng trong lòng lại vô cùng coi trọng trận đấu này.
Trời mới biết bông tuyết kia có công năng gì, có lẽ chỉ cần nó chạm vào mình, hắn có thể cảm giác được vị trí của ta, hoặc có lẽ nó đang tích súc lực lượng, ấp ủ tuyệt chiêu gì đó...
Từ Tiểu Thụ tuyệt đối không chủ quan khi đối mặt một cao thủ Tiên Thiên, càng không dại gì nhường đi lợi thế thiên thời địa lợi. Như vậy chẳng phải thua ngay từ đầu sao?
Khán giả dưới đài tỏ ra khó chịu, có lẽ một số người thấy Từ Tiểu Thụ cẩn thận là đúng, có phần tán đồng, nhưng phần lớn khán giả lại cho rằng gã này quá mức tính toán chi li.
Vài điểm bông tuyết thôi, có cần thiết phải làm quá vậy không?
"Không thu về được." Triều Thanh Đằng lên tiếng, giọng điệu dường như mang theo chút lạnh lẽo.
"Vậy thì khó rồi..." Từ Tiểu Thụ buông tay nói: "Ngươi giỏi thi pháp tầm xa, ta lại chuyên cận chiến. Đã vậy ngươi còn gian lận, thế này đánh đấm gì?"
Dù Triều Thanh Đằng cao ngạo đến đâu, khi bị mắng thẳng mặt là "gian lận", khóe miệng cũng không khỏi giật giật. "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Hay là mở kết giới ra, để mặt trời chiếu vào?" Từ Tiểu Thụ đề nghị.
Tiếu Thất Tu suýt chút nữa thì vấp ngã. Mở kết giới cho mặt trời chiếu vào ư? Hàng ngàn người trên khán đài này ngồi đây xem ngươi phơi nắng à?
"Phơi nắng là không được rồi. Ngươi vừa nói là cận chiến, vậy đến gần nhau thêm chút nữa thì sao?" Tiếu Thất Tu nhìn về phía Triều Thanh Đằng, ánh mắt dò hỏi.
Triều Thanh Đằng gật đầu. Từ Tiểu Thụ lập tức vui vẻ, quả nhiên mắc câu!
"'Chút' là bao nhiêu?" Hắn tiếp tục hỏi.
Tiếu Thất Tu sắp chịu hết nổi tên này, được voi đòi tiên à?
"Đều được cả." Triều Thanh Đằng cũng lạnh lùng nhìn, rồi nói một cách nặng nề: "Ngoài này chờ đi, bắt đầu sớm một chút!"
"Đều được?" Từ Tiểu Thụ nhướng mày.
Xoạt một tiếng, hắn lập tức áp sát mặt mình đến, chóp mũi cơ hồ chạm vào đối phương.
Từ Tiểu Thụ "thở ra như lan": "Như vầy được chưa?"
Bị cái luồng nhiệt độ cao bất ngờ kia làm giật mình, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của Triều Thanh Đằng thoáng ửng hồng. Hắn vô thức lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy lòng mình như nai con chạy loạn, chần chừ hồi lâu...
"Có thể!"
Cả thính phòng như muốn nổ tung, một vài nữ đệ tử kêu thẳng lên "Không được".
Triều Thanh Đằng, với thực lực tăng tiến và thái độ lạnh lùng vốn có, đích thị là hình mẫu "cao lãnh" điển hình, quả thực là bạch mã vương tử trong mộng của hầu hết nữ đệ tử ngoại viện.
Nếu như là những trận đấu trước kia, người ủng hộ Từ Tiểu Thụ tự nhiên là rất đông, nhưng lần này đối mặt với Triều Thanh Đằng, cục diện có thể nói là nghiêng hẳn về một bên.
"Tránh ra cho ta! Ai cho phép ngươi tới gần Thanh Đằng ca ca nhà ta?"
"Không thể đáp ứng hắn! Ô ô ô, Triều sư huynh mau tranh thủ kéo dài khoảng cách đi!"
"Má ơi, thì ra còn có thể như vậy, học được rồi! Ta cũng muốn chăm chỉ tu luyện, ta cũng muốn được ở gần Thanh Đằng ca ca như vậy..."
Giữa sân, hai người chỉ cách nhau một bước chân, đều chăm chú nhìn sâu vào mắt nhau.
Tiếu Thất Tu đúng lúc phất tay: "Trận đấu bắt đầu!"
Lời vừa dứt, vẻ mặt tươi cười của Từ Tiểu Thụ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ thành thật.
Giữa những bông tuyết đang bay lả tả, hắn tung một quyền nặng nề về phía Triều Thanh Đằng.
Ầm!
Vụn băng nổ tung, trúng vào vật thể, nhưng Từ Tiểu Thụ cảm nhận được rõ ràng, mình không đánh trúng Triều Thanh Đằng.
"Đây là..."
Phân thân, Thuần Di, hay Thế Thân thuật?
Vô số ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Từ Tiểu Thụ. Dưới sự bao trùm của "Cảm Giác", những bông tuyết sau lưng khẽ động, Triều Thanh Đằng xuất hiện ngay phía sau.
Sau khi hiện thân, Triều Thanh Đằng không lập tức công kích mà lựa chọn kéo dài khoảng cách.
Hắn giơ một ngón tay lên, không biết đang biểu thị điều gì, hờ hững nói: "Đấm cũng không tệ."
"Nhận được khen ngợi, giá trị bị động +1."
Từ Tiểu Thụ bỗng cảm thấy mình bị chế nhạo. Hắn thậm chí không biết Triều Thanh Đằng đã rời đi bằng cách nào. Cái "Giả Triều Thanh Đằng" bị hắn đấm trúng kia lại tan ra thành một bức tượng băng giữa trời tuyết, rồi vỡ vụn.
Thật quỷ dị...
Từ Tiểu Thụ vờ như không có gì, thản nhiên nói: "Ngươi lẩn trốn cũng giỏi đấy, ta đoán chắc chắn là do mấy bông tuyết này gây ra, nếu không thì ngươi đang gian lận công khai rồi."
Triều Thanh Đằng mặt vẫn lạnh như tiền. Từ Tiểu Thụ thầm tiếc, tên mặt lạnh này quả nhiên khó mà moi được chút thông tin gì từ vẻ mặt.
Hắn chán chường nhìn chằm chằm Triều Thanh Đằng, "Cảm Giác" được mở tối đa, mọi bông tuyết sinh ra, rơi xuống đều hiện rõ trong đầu.
Trực giác mách bảo hắn rằng trận tuyết này tuyệt đối không thể xem thường.
Bởi vì đây là trận tuyết xuất hiện khi đối mặt với hắn, Từ Tiểu Thụ. Trước đó, hắn chưa từng thấy Triều Thanh Đằng dùng chiêu này.
Thanh Băng Hà Kiếm màu lam với lưỡi kiếm rộng bản được Triều Thanh Đằng chậm rãi nhấc lên, khiến những bông tuyết trong không trung dường như khẽ run rẩy.
Từ Tiểu Thụ rút "Tàng Khổ" ra. Hắn biết, nếu không phá được thuật pháp của Triều Thanh Đằng, cận chiến là điều không thể.
Tiên Thiên Nguyên Đình cảnh, linh lực đã tiến hóa thành linh nguyên. Triều Thanh Đằng rót linh nguyên vào Băng Hà Kiếm, thân kiếm vang lên những tiếng răng rắc khi băng tinh kết lại.
Vút!
Một kiếm chém tới, một luồng hàn khí băng sương ập thẳng vào mặt. Từ Tiểu Thụ nghiêng người né tránh.
Nhưng luồng hàn khí này rõ ràng không chạm vào hắn, mà lại phóng thích ra hàn khí kinh khủng khi ở gần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động của hắn.
Từ Tiểu Thụ rốt cuộc đã biết vì sao không ai có thể tránh được "Một Kiếm Sông Băng" của Triều Thanh Đằng.
"Tê..."
Toàn thân hắn run lên bần bật, tê dại đến suýt nữa không giữ nổi kiếm. Đối diện với đạo kiếm khí thứ hai đang lao tới, hắn không thể nào ngăn cản được, chỉ có thể gắng gượng giơ "Tàng Khổ" lên.
Không một tiếng va chạm, không một tiếng nổ vang...
Trước ánh mắt kinh ngạc của đám đông, Từ Tiểu Thụ "két" một tiếng, hóa thành một pho tượng băng!
"Mẹ kiếp, Từ Tiểu Thụ cứ thế mà xong rồi á? Chỉ hai kiếm đã bị đóng băng?"
"Triều Thanh Đằng mạnh bá đạo thật, đối đầu với ai cũng 'Một kiếm đóng băng', chẳng lẽ bởi vì Từ Tiểu Thụ là Tiên Thiên Nhục Thân, nên mới thành...'Hai kiếm đóng băng'?" 
"Luyện Linh mười cảnh và Tiên Thiên chênh lệch lớn đến vậy sao? Móa..."
Triều Thanh Đằng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, xuất kiếm như thể đối diện với đám cá tạp nhãi nhép, có điều Từ Tiểu Thụ này xem ra đáng giá gấp đôi.
Dù sao đối phương cũng là Tiên Thiên Nhục Thân, có lẽ "Băng Hà Linh Nguyên" đủ sức khiến huyết nhục của Luyện Linh mười cảnh hoại tử kia, chưa chắc đã giết được hắn...
Khóe mắt Triều Thanh Đằng liếc nhìn Tiếu Thất Tu, thấy hắn không hề có ý định ra tay cứu người, liền càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Tiếp tục tấn công!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)