"Tiểu gia hỏa?"
Ánh mắt Trương Trọng Mưu vô thức co rụt lại.
Tuổi tác của mình đã cao như vậy, mà hắn lại gọi mình là tiểu gia hỏa?
Thằng nhãi ranh này...
Quả nhiên có quỷ!
Lẽ nào, ngay cả khuôn mặt non nớt kia, cũng là hắn cố ý ngụy trang?
Thế nhưng, nhìn tuổi xương của hắn, chẳng qua chỉ mới hai mươi!
Trong lòng Trương Trọng Mưu rối bời, nếu có một người ngay trước mặt mình, đến cả tuổi xương cũng có thể giả tạo, vậy thực lực thật sự của hắn, sẽ mạnh đến mức nào?
Trương gia, rốt cuộc đã chọc phải loại địch nhân nào thế này? !
Về phần chuyện trước mặt mình, tên tiểu tử này có phải chỉ là kẻ tầm thường như vẻ bề ngoài hay không...
Đừng có đùa!
Có tiểu bối nào dám trước mặt Trương Trọng Mưu hắn diễn trò như vậy không?
Không muốn sống nữa à? !
Trương Trọng Mưu cố đè nén nỗi lo lắng, nuốt khan một ngụm nước bọt, gian nan lên tiếng: "Ngươi, rốt cuộc là ai?"
Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng bước đi trong hư không.
Có lẽ trước đó, hắn muốn giả làm người giàu có, còn có chút chột dạ.
Nhưng sau khi chứng kiến tu vi cảnh giới của người bịt mặt, hắn đã hiểu rõ rằng trên thế giới này, có một loại người không tu luyện linh nguyên.
Thật không may, cảnh giới kiếm đạo của mình, bao gồm cả kiếm niệm, dường như thật sự có thể bắt chước người bịt mặt được một hai phần?
Hắn lại một lần nữa im lặng suốt mười hai nhịp thở, lúc này mới bắt chước ngữ khí của người bịt mặt,淡漠开口.
"Ta là ai?"
"À, cho ngươi ba cơ hội, thử đoán xem."
Từ Tiểu Thụ khẽ cười, "Nếu đoán không trúng, ta sẽ đòi một món đồ trong tàng kinh các của ngươi."
Ngữ khí miệt thị người khác như vậy, nói thật, trực tiếp khơi dậy cơn giận trong lòng Trương Trọng Mưu.
Hắn thoáng chốc muốn ra tay, nhưng vừa nghĩ tới thảm trạng của Tô gia mấy ngày trước, Trương Trọng Mưu cố gắng đè nén sự xúc động của mình.
Trong khoảng thời gian này, Thiên Tang thành vô cùng bất ổn, hắn biết rõ điều đó.
Một chút tính tình cổ quái, thậm chí quái gở của Đại năng, hoàn toàn có thể xảy ra.
Nếu chỉ vì một chút không lý trí của mình mà Trương gia gặp nạn, Trương Trọng Mưu hắn, người đầu tiên không tha thứ cho bản thân chính là hắn.
Nghĩ đến đây, Trương Trọng Mưu hít sâu một hơi.
"Lão phu nghĩ lại, quả thật cùng các hạ trước kia không oán, hôm nay không thù."
"Vậy vì sao vừa nổ tung một khu vực Trương phủ ta, lại đòi bảo địa Tàng Kinh Các?"
Từ Tiểu Thụ căn bản không để ý đến lão.
Đại lão đang nói chuyện, sao có thể bị người khác dắt mũi?
Ánh mắt hắn lướt nhẹ qua, nói: "Ba lần cơ hội, chuẩn bị kỹ càng rồi bắt đầu đoán chứ?"
Trương Trọng Mưu khựng lại, lửa giận trong mắt lần nữa bùng lên hừng hực.
Gã này, thật sự là quá đáng ăn đòn!
Thật sự cho rằng Trương phủ tam đại vương tọa, dễ bóp như vậy sao?
"Lão phu cùng các hạ chưa từng gặp mặt, làm sao nhận biết?" Lão lãnh đạm nói.
"Chưa từng gặp mặt?"
Từ Tiểu Thụ khẽ cười một tiếng, quyết định thừa cơ lấn tới, "Nói như vậy, ngươi thật sự không biết ý đồ đến của bản tọa?"
Trương Trọng Mưu nghe vậy hơi giật mình.
Chẳng lẽ thật sự là Trương gia mình không biết đắc tội người nào, sau đó có cao nhân tìm tới cửa hay sao?
Vẻ mặt lão trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc nói: "Lão hủ thật sự không biết chuyện nhỏ trong nhà, xin các hạ cứ nói thẳng vào vấn đề."
Từ Tiểu Thụ lại lần nữa nhếch môi cười, phối hợp với khuôn mặt bôi nhọ kia, quả thực khiến người ta kinh sợ.
"Chuyện nhỏ?"
"Xem ra Trương gia các ngươi còn thật sự là cao ngạo quá rồi, vương tọa cấp bậc sát thủ, cũng có thể gọi là chuyện nhỏ?"
Trong đầu Trương Trọng Mưu chợt lóe lên một tia điện, lập tức hiểu ra.
Là chuyện đó!
Từ Tiểu Thụ phản sát vương tọa cấp bậc sát thủ, lão vốn đã cảm thấy vấn đề này cực kỳ không thích hợp.
Quả nhiên, bên cạnh gã này có Đại năng tồn tại!
Bây giờ, sát thủ không giết được người, người bảo vệ của thằng nhãi này lại tìm tới cửa!
Trong khoảnh khắc ấy, những giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Trương Trọng Mưu.
Đây là kẻ có khả năng giết chết cường giả Vương Tọa!
Hơn nữa, sau khi giết chết Vương Tọa, vẫn có thể tẩu thoát dưới áp lực trùng trùng của phủ thành chủ!
Thậm chí, sau khi tẩu thoát ban ngày, hắn có thể quay trở lại vào đêm đó, đột kích Trương phủ, trực tiếp san bằng khu Đông Đình tế thiên!
Mình là Vương Tọa, nhưng dù cho đạt đến đỉnh phong, liệu có phải là đối thủ của kẻ này?
Phải biết rằng, một khi đã bước vào cảnh giới Vương Tọa, không thể nào giống như những Luyện Linh sư bình thường, muốn giết là giết được.
Ở cùng cấp bậc, có khi phải giao chiến mười ngày nửa tháng, cũng chưa chắc đã phân ra thắng bại, huống chi là sinh tử.
Kẻ này có thể triệt hạ sát thủ Vương Tọa "Ba Nén Hương", thực lực tất nhiên đã đạt đến đỉnh cao!
Giờ phút này, Trương Trọng Mưu đã quên béng mất lý do một cao thủ thực lực tuyệt đỉnh như vậy lại phải trà trộn vào tháp với thân phận một tên gác cổng.
Lòng hắn tràn ngập lo lắng, chỉ thiếu điều muốn tại chỗ gọi người đến trợ giúp.
"Ngươi muốn gọi người?"
Từ Tiểu Thụ lên tiếng vừa đúng lúc.
Câu hỏi nhàn nhạt này, suýt chút nữa khiến Trương Trọng Mưu thót tim.
"Không, không có gì, các hạ... nói quá lời rồi." Trương Trọng Mưu khó nhọc mấp máy môi.
Hắn đã cố gắng kiềm chế bàn tay đang run rẩy.
Bởi vì hắn không chắc chắn, cho dù có gọi người đến, liệu có đánh lại được tên quái dị trước mắt này hay không.
Từ Tiểu Thụ lại không được bình tĩnh.
Hắn nhìn thấy vẻ căng thẳng quá mức của lão nhân này, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc lão ta đã tự huyễn bao nhiêu trong đầu vậy?
Ban đầu ý định của mình chỉ là hù dọa lão ta một chút thôi mà.
Không ngờ rằng, lão già này lại sợ hãi đến mức này?
Hay là, lão ta đang giả vờ?
Từ Tiểu Thụ ngập ngừng trong lòng.
Hắn chợt nhận ra, bởi vì sự chênh lệch về tu vi, nếu lão già này thật sự âm thầm gọi người, mình, e rằng thật sự không thể nào phát giác được.
"Ngươi đang gạt ta?"
Giọng hắn lạnh lẽo vang lên, khuôn mặt không còn nụ cười nhàn nhạt, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị.
Trương Trọng Mưu hơi hoảng loạn.
Hắn thật sự không hề nhúc nhích, làm gì có chuyện gọi người?
Trước mặt là một kẻ có thể giết chết Vương Tọa, hư hư thực thực là Trảm Đạo, ba gã Vương Tọa cũng chẳng khác gì một gã mà thôi.
Cùng lắm thì nhiều thêm hai giây để chặt đầu!
"Các hạ..."
"Đừng có các hạ các thượng!"
Từ Tiểu Thụ bực bội ngắt lời hắn, mặc kệ lão già này có gọi người hay không, hắn không thể chờ được nữa.
Chần chừ thêm, sẽ lộ tẩy mất!
Thế nhưng, cứ thế quay người rời đi, chẳng phải càng chứng minh mình chỉ là đồ dỏm sao?
Vừa nãy còn nói muốn lấy một món đồ trong Tàng Kinh Các này, bây giờ đối phương chỉ hù dọa một chút, mình đã muốn chuồn?
Có muốn tìm đường chết cũng không thể như vậy!
Từ Tiểu Thụ cắn răng, không nói nhảm thêm nữa, mà vung tay lên, trực tiếp triệu hồi Nguyên Phủ.
Ánh sáng lóe lên, một tiểu nam hài dáng người thấp bé, đội mũ rộng vành xuất hiện.
"Ma ma..."
Tiếng nỉ non khe khẽ khiến Trương Trọng Mưu giật mình.
"Lại thêm một kẻ không có tu vi?"
Hắn liếc nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Nói thật, Tiên Thiên tu vi trong mắt hắn cũng chẳng hơn gì cái kẻ vừa xuất hiện này là bao.
Huống hồ, tuổi tác hai người...
Ý nghĩ đáng sợ kia, vốn đã bị gạt bỏ, lại lần nữa xông lên trong đầu.
Hai tên này, đang giả vờ sao?
Trương Trọng Mưu trong nháy mắt giận tím mặt, nếu thanh niên trước mặt thật sự giả vờ, vậy cái mặt mo này của hắn, xem chừng đời này, vĩnh viễn không thể ngẩng lên được nữa.
Đường đường Vương Tọa đỉnh phong, lại bị một tên Tiên Thiên hù sợ?
Chuyện này mà truyền ra... chuyện này còn mặt mũi nào nữa?
"Động thủ!"
Từ Tiểu Thụ mặc kệ, trực tiếp ra lệnh.
Hắn thực sự không rõ lão già này có lén lút ra tay hay không, hoặc là đã âm thầm gọi người đến. Nhưng trước mắt, chỉ có nắm lấy quyền chủ động, hắn mới có thể một lần nữa có được trọng lượng trong lời nói.
"Còn dám động thủ?"
Trương Trọng Mưu đã ý thức được vấn đề không ổn.
Hắn cắn răng, mắt đỏ ngầu, chợt thấy bóng dáng cậu bé đội mũ rộng vành trước mặt thanh niên biến mất không dấu vết.
"Tốc độ này..."
"Gã này không phải giả vờ, là Vương Tọa thật sao?"
Trương Trọng Mưu kinh hãi.
Thế giới quan vừa bị lật đổ trong đầu hắn lại lần nữa được dựng xây, rồi lại bị đập tan. Hắn cảm giác mình đã mất đi năng lực suy tính.
Cái quỷ này rốt cuộc là thật hay không?!
Hai người này, đến cùng là có lai lịch gì a!
Chẳng kịp nghĩ nhiều, một giây sau, sau gáy hắn nổi gió.
Trương Trọng Mưu chỉ kịp khó khăn lắm quay đầu, hai tay vội vàng giơ lên che chắn.
*Phanh!*
Một quyền giáng xuống.
A Giới đứng im như tượng đá, còn xương tay Trương Trọng Mưu lại gãy vụn. Cả người hắn trực tiếp như đạn pháo bị đánh bay.
Máu tươi văng tung tóe, Trương Trọng Mưu hoàn toàn quên đi đau đớn, chỉ còn sự mộng mị bao trùm.
"Nhận hoài nghi, giá trị bị động +1."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)