"? ? ?"
Trương Thái Doanh và Trương Đa Vũ hoàn toàn ngây người.
Vương tọa chi thân?
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, hóa ra những kẻ đến tập kích Trương phủ tối nay, đều là những tồn tại khủng bố đến vậy sao?
"Ngươi không nói đùa đấy chứ?"
Trương Thái Doanh nhìn lão giả, vẫn không dám tin vào sự thật này.
Trương Trọng Mưu cười gượng, chuyện đại sự như vầy, há có thể đem ra đùa giỡn?
"Ta không tin!"
Trương Thái Doanh chậm rãi lắc đầu, vương tọa chi thân cực kỳ hiếm thấy, dù chỉ xuất hiện một người thôi cũng đã là động trời, huống chi còn liên tiếp xuất hiện tận hai.
Bực này nhân vật, sao có thể vô duyên vô cớ đối nghịch với Trương phủ?
Trương gia chỉ là một gia tộc nhỏ bé, co cụm tại một xó xỉnh Thiên Tang quận, làm sao có thể chọc tới những tồn tại như vậy?
Liên tưởng đến đây, sắc mặt Trương Thái Doanh âm trầm, lạnh giọng nói: "Chỉ là lũ tiểu bối, giả thần giả quỷ!"
Lời vừa dứt, uy áp kinh thiên động địa liền ập xuống.
Hư không thoáng lõm xuống, vậy mà trực tiếp sụp đổ.
"Không được!"
Trương Trọng Mưu vội vàng ngăn cản.
Trương Thái Doanh không tin tà căn bản không nương tay, khí thế không giảm mà còn tăng, như một cái chùy khổng lồ, đột ngột đánh về phía Từ Tiểu Thụ.
Dù Từ Tiểu Thụ luôn cảnh giác cao độ với đám người này, nhưng Trương Thái Doanh vừa nói đã ra tay, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn sợ nhất là loại người này.
Hoàn toàn không dùng đầu óc để suy xét một thông tin là thật hay giả, mà trực tiếp thích dùng vũ lực để kiểm chứng.
Hành động như vậy, hoàn toàn khiến người ta nỗ lực vô ích a!
Cự lực bành trướng đè xuống đỉnh đầu, Từ Tiểu Thụ như bị sét đánh, thân thể kịch liệt lay động, suýt chút nữa ngã nhào giữa không trung.
Nhưng mà, dựa vào "Tính Bền Dẻo" của mình, dù khí thế kia công kích mạnh đến đâu, cũng không thể khiến hắn lay chuyển dù chỉ một bước.
Âm thầm cắn răng kiên trì, Từ Tiểu Thụ biết, lúc này, không thể để lộ sơ hở.
Nếu không, mọi cố gắng trước đó, đều sẽ đổ sông đổ bể.
Hắn ra vẻ phong khinh vân đạm, dường như chỉ cần khẽ động thân mình là có thể hóa giải khí thế bành trướng kia, rồi thản nhiên mở lời:
"Khí thế không tồi."
"Đáng tiếc, thực lực lại hơi yếu."
Sắc mặt Trương Thái Doanh khẽ biến, tên gia hỏa này...
Nếu thật sự là tu vi Tiên Thiên, tuyệt đối không thể đỡ nổi đợt khí thế bức người này.
Vậy mà hắn lại nghênh đón được!
Chẳng lẽ lời Trương Trọng Mưu nói, thật sự không hề giả dối?
Hắn vô thức muốn gia tăng thêm uy áp, nhưng Từ Tiểu Thụ lại không cho gã cơ hội đó.
Dứt lời, thanh niên cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Thật sự cho rằng, chỉ có mấy người các ngươi biết gọi người trợ giúp?"
Nói xong, Từ Tiểu Thụ vung tay lên, một đạo quang ảnh liền rơi xuống.
Tân Cô Cô đang bơi lội trong linh trì trực tiếp bị triệu hồi, vẻ mặt mộng bức rơi giữa đám người.
Y chỉ mặc hở nửa thân trên, cơ bắp cường tráng ướt đẫm, khuôn mặt cương nghị trượt xuống những giọt nước kèm theo dấu chấm hỏi.
"?"
"Tình huống gì đây?"
Tân Cô Cô nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, sau đó ánh mắt cảm nhận được uy áp vương tọa trong không khí, lập tức con ngươi ngưng tụ, vung tay lên.
Ầm!
Hư không nổ tung, cả hai bên đều bị chấn động đến mức lùi lại.
"Vương tọa?"
Lần này, lòng Trương Thái Doanh như bị treo lên cao.
Khí tức của Tân Cô Cô hoàn toàn khác biệt so với hai người kia.
Đây là một Luyện Linh sư đường đường chính chính, một vương tọa đường đường chính chính.
Khí tức của y hùng hậu thuần chính, thậm chí so với tất cả mọi người ở đây còn ngưng thực hơn một chút!
Trên mặt Trương Trọng Mưu lộ ra vẻ quả nhiên là thế cùng sự tuyệt vọng sâu sắc, gã nhìn Trương Thái Doanh với khuôn mặt tràn đầy oán trách.
Đã sớm nói không được ra tay, không được ra tay!
Vậy mà ngươi hết lần này tới lần khác không nghe!
Tình hình hiện tại thật quá sức tưởng tượng, người ta còn chưa dồn hết sức mạnh, vậy mà trực tiếp ép ra thêm một cái vương tọa?
Ai có thể nuốt trôi cục tức này đây?
Hai đại vương tọa chi thân đã đủ khiến người ta tuyệt vọng rồi, giờ lại thêm một Luyện Linh sư cấp bậc vương tọa nữa, tối nay e rằng không ai trở về được mất!
Tân Cô Cô dùng linh niệm quét qua, hiểu rõ cục diện hiện tại.
Nhìn về phía hướng Đông Đình quen thuộc kia, cùng với cái hố sâu xa lạ kia, hắn lập tức biết, tất cả là do Từ Tiểu Thụ gây ra.
"Luyện đan... có thể nổ kinh khủng đến vậy sao?"
Dù trong lòng còn đầy những hoài nghi, nhưng rõ ràng, đây không phải lúc để hỏi những chuyện này.
Hắn nhìn về phía ba đại vương tọa trước mặt, khẽ liếm môi, trong mắt bùng lên sự hưng phấn.
"Đánh?"
Dù không hề muốn giao chiến trong thành, nhưng nếu thật sự phải đối mặt với chiến đấu, Tân Cô Cô khẳng định, ai đến hắn cũng không từ chối!
Từ Tiểu Thụ đứng sau lưng Tân Cô Cô.
Khi Trương Thái Doanh bị phá tan khí thế, hắn cũng đã khôi phục tự do hành động.
"Ngươi định đánh mấy tên?" Hắn thản nhiên hỏi, nhưng trong đầu lại đang tính toán xem Tân Cô Cô có thể ngăn cản được mấy người.
Nếu gã này trả lời là mỗi người đánh một tên, vậy hắn có lẽ nên thu dọn đồ đạc, dẹp đường về phủ thì hơn.
Ai ngờ Tân Cô Cô vung tay lên, thiền trượng rung lên bần bật.
"Ba tên!"
"Các ngươi không cần ra tay, ta lo được!"
Câu nói ngông cuồng này khiến Từ Tiểu Thụ kinh ngạc đến ngây người.
Tận mắt chứng kiến tu vi cảnh giới của ba người này rồi, Tân Cô Cô còn dám mạnh miệng như vậy...
Tốt, ta thích cái tự tin này của ngươi!
Từ Tiểu Thụ nhanh chóng lùi lại phía sau, khoanh tay trước ngực, gật đầu lia lịa.
Bộ dáng kia, phảng phất đang nói...
"Vậy thì tốt, ta xem ngươi biểu diễn, ta yểm trợ phía sau."
Ba người của Trương phủ trực tiếp bật cười khinh bỉ.
Đứng mũi chịu sào, Trương Thái Doanh, hoàn toàn không thể nuốt trôi cơn giận này.
Khác với vẻ cẩn trọng, suy tính của Trương Trọng Mưu, con đường của hắn trước nay không có nhiều lời thừa thãi hay nghi kỵ, mà chỉ có nắm đấm.
Một bước chân bước ra, không gian rung lên "ông" một tiếng.
Trương Thái Doanh khẽ quát một tiếng: "Vằn Đen!"
Bình! Bành!
Giữa những thớ cơ cuồn cuộn, gã vốn đã cường tráng như một tiểu cự nhân, thân hình lại lần nữa phình to ra.
Không chỉ có vậy, theo tiếng hô của gã, ma văn quanh thân xoay chuyển, trong nháy mắt rịn ra những làn sương mù đen kịt.
Hai mắt gã đỏ ngầu, cả người tại chỗ tiến vào trạng thái cuồng hóa.
Tân Cô Cô không dám chậm trễ, buông lỏng chiếc thiền trượng trên tay, phong ấn năng lượng trên cơ thể trong nháy mắt nới lỏng.
Huyết vụ nhàn nhạt bắt đầu bốc lên, lão còn chưa kịp có thêm động tác gì, thì nghe phía trước "Phanh" một tiếng vang lên.
Đó là... tiếng cơ bắp va chạm, tạo nên tiếng nổ trong không khí!
"Sao? Giao chiến rồi?"
"Mục tiêu của gã này, không phải ta?"
Lòng Tân Cô Cô run lên, đột ngột nhìn về phía sau.
Từ Tiểu Thụ... vẫn còn ở đó!
Hắn cũng đang ngơ ngác nhìn về phía trước.
Đó là...
Ai?
Ánh mắt Tân Cô Cô lóe lên, lại lần nữa quay đầu, nhìn về phía Trương Thái Doanh.
Chỗ đó, bóng người vẫn còn, nhưng thân phận đã hoàn toàn thay đổi.
"A Giới?"
Tân Cô Cô trợn mắt.
Gã này, lúc nào đã bay đến phía trước vậy?
Trương Thái Doanh đâu?
Người đâu rồi?
"Ma ma..."
A Giới chậm rãi quay đầu, đôi mắt gã cũng lấp lánh ánh đỏ hưng phấn.
Đối mặt với chiến đấu, nếu như ở đây còn có người khát vọng hơn cả Tân Cô Cô, thì đó chỉ có thể là gã, sinh ra vì giết chóc.
Hai người còn lại của Trương phủ cũng ngơ ngác không kém, Trương Thái Doanh sau khi mở "Vằn Đen", lại bị thằng bé này một quyền đánh bay?
Trương Thái Doanh, bị đánh bay?
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Trương Đa Vũ nghiêng đầu, kinh hãi nhìn về phía lão giả.
Trương Trọng Mưu gượng gạo cười: "Lão phu đã nói rồi, đây là Nhục Thân Vương Tọa, chư vị thật sự nghĩ rằng 'Thiên Nguyên Vụ Sơn' ta dễ bị cướp không vậy sao?"
"Việc này..." Trương Đa Vũ tròng mắt chỉ còn lại sự kinh hãi.
"Gào!!"
Từ phương xa vọng lại một tiếng rên thống khổ, Trương Thái Doanh cụt một tay dưới một quyền của đối phương, cánh tay hoàn toàn vặn vẹo.
Nhưng "Tổ Hùng Linh Thể" của gã đã khai phá đến cực hạn, chút thương thế này, đối với gã mà nói, chẳng đáng là bao.
Vung cánh tay một cái, gã lại quay đầu, hai mắt đỏ ngầu, đột ngột xông về phía A Giới.
"Tặc tử, chết đi cho ta!"
A Giới nghiêng đầu, lẳng lặng đánh giá Trương Thái Doanh cuồn cuộn lôi quang, một quyền kinh khủng, vẫn bất động, cho đến khi quyền kia áp sát mặt.
Một cước, hất hàm.
"Oanh!"
Trương Thái Doanh bị A Giới dùng gót chân hất trúng cằm, trực tiếp bị hất lên không trung ở một góc vuông nghiêng ngả!
Lần này, không chỉ người của Trương phủ ngây người.
Tân Cô Cô cùng Từ Tiểu Thụ, đồng dạng chấn kinh.
Bốn mặt si ngốc!
"Cái này... Đây là chiến lực gì vậy?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)