Chương 386

Truyện: Truyen: {self.name}

Giữa phòng tiệc, tất cả mọi người đều kinh hãi tột độ.

Tiếng nổ long trời lở đất này chẳng khác nào vụ nổ kinh hoàng tại Đan Tháp mấy ngày trước.

Thậm chí, còn có phần hơn?

Sóng chấn động khủng khiếp truyền đến ở cự ly gần, khiến tất cả mọi người sáng mắt choáng váng.

"Phủ thành chủ nổ tung rồi?"

Sau khi đám người lảo đảo đứng vững, ngước lên nhìn ra ngoài trời từ vị trí phòng tiệc lộ thiên, ai nấy đều thấy rõ đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên từ phía xa.

Cả hội trường bỗng chốc tĩnh lặng như tờ.

Ai có thể ngờ, một nơi phòng thủ nghiêm ngặt như phủ thành chủ lại có kẻ dám ngang nhiên phá hoại?

Hay là, như ngày hôm đó, lại có kẻ đến tập kích, muốn một búa chẻ đôi cả vùng trời Thiên Tang thành này?

"Bạo tạc?"

Khác với vẻ kinh hoàng của mọi người, Phó Hành nhìn quầng sáng lóe lên rồi vụt tắt trên bầu trời, lòng hắn chìm xuống tận đáy vực.

Hắn có một sự thấu hiểu sâu sắc về bạo tạc, bởi vì một người.

"Từ Tiểu Thụ đâu?"

"Từ Tiểu Thụ đi đâu rồi?"

Phó Hành luôn bưng chén rượu đi lại giữa đám đông, gắng gượng xã giao với các tiền bối, hoàn toàn không có thời gian để ý đến Thụ ca đã biệt tích của mình.

Nhưng tiếng nổ này khiến hắn ý thức được, không thể không để ý!

Tên kia, vậy mà dám mò tới phủ thành chủ, còn không chịu yên thân?

Một vụ nổ quen mắt thế này, chỉ cần dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đoán ra là ai gây nên!

Phó Ân Hồng chen qua đám người, bước nhanh tới trước mặt Phó Hành.

Là một trong những người tận mắt chứng kiến vụ nổ Đan Tháp ngày hôm đó, nàng cũng gần như đoán ra hung thủ gây ra vụ nổ lần này.

Bất quá, nàng vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn.

"Nhanh! Nhanh chóng tìm cho ra Từ Tiểu Thụ! Phải chế trụ hắn!"

Phó Hành kiên quyết nói, "Tuyệt đối không thể để hắn làm loạn!"

Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Lúc đầu, hắn còn nghĩ phủ thành chủ rộng lớn, lại thêm tầng tầng kết giới phòng hộ.

Gã này luyện đan, dù có nổ tung, cũng chẳng gây ra sóng gió gì lớn lao.

Ai ngờ, đợt luyện đan này còn chưa bắt đầu, Từ Tiểu Thụ đã trực tiếp lật nồi.

Ván bài còn chưa đánh, ngươi đã vội vã tung "vương nổ"?

Phó Ân Hồng tuy cũng cảm nhận được sự bất thường, nhưng vẫn bán tín bán nghi.

"Nhìn khoảng cách và hướng bạo phá, hình như từ hậu hoa viên truyền đến..."

"Nơi đó, ai vào được?"

"Có lẽ là tập kích?"

"Không thể là tập kích!" Phó Hành gạt phăng, quả quyết nói: "Chính là Từ Tiểu Thụ!"

Phó Ân Hồng nhíu mày suy tư, thành thật nói: "Ngay cả Liễu hộ pháp còn khó vào được, ta không tin là Từ Tiểu Thụ làm."

"Chính là hắn!"

Phó Hành cuống lên: "Ta không cần ngươi cảm thấy!"

Ngươi còn chưa tự mình tiếp xúc với hắn, sao biết tên kia đáng sợ đến mức nào?

Sở trường của hắn, đâu chỉ mỗi luyện đan!

Phó Ân Hồng định nói thêm, Phó Hành đã chặn họng nàng.

"Không cần nhiều lời, lập tức đi tìm Liễu hộ pháp, dẫn người đến hậu hoa viên."

"Nếu là Từ Tiểu Thụ, trực tiếp chế phục, nhưng phải tránh đánh chết."

"Nếu có kẻ xâm nhập, lập tức mở đại trận, chém cho ta!"

"Tối nay không được phép sơ suất!"

Phó Ân Hồng gật đầu, biết rõ tầm quan trọng của yến tiệc, nhưng nàng còn có nhiệm vụ.

"Vậy Hồng Y..."

Phó Hành khựng lại, mặt mày cau có.

"Ngươi cứ đi lo việc trước, lát nữa đến giờ mà chưa về được..."

"Ta sẽ đi đón!"

Hắn nâng chén rượu, lộ vẻ đau khổ tột cùng, tựa như kẻ say muốn níu kéo một bóng hình, mà bóng hình ấy vốn dĩ chẳng thuộc về mình.

Phó Ân Hồng liền đóa hoa nở rộ trên gương mặt, khẽ cười hai tiếng rồi vỗ vai Phó Hành.

"Vậy làm phiền huynh đó, yên tâm, muội nhất định sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa."

Phó Hành trừng mắt: "Ngươi liệu hồn mà về cho ta!"

"Không đời nào~"

Nhìn muội muội khuất bóng, Phó Hành chìm vào u ám.

Vừa tống cổ Văn Tống lão già về Văn gia, cấm hắn bén mảng đến phủ thành chủ, đã khiến hắn đau đầu không thôi.

Dù sao, đó không phải kết quả hắn mong muốn.

Nhưng bên trong thì có Từ Tiểu Thụ, bên ngoài lại còn có người kia chờ đón...

Cái này...

Phó Hành lo lắng.

Hắn xoa trán, rót đầy chén rượu, một hơi cạn sạch.

"Lão cha ơi, người khi nào mới xuất quan, gánh vác cái cục diện rối rắm này a!"

"Con trai bất tài gánh không nổi!"

...

Biển hoa.

Giờ đây, nơi này không còn xứng với cái tên mỹ lệ ấy.

Chỉ vài khắc trước, những dải hoa gấm còn yểu điệu trong gió, nay đã thành một vùng đất cháy đen.

Trong không khí nồng nặc mùi khét lẹt của hoa bị đốt cháy.

Tổ hợp linh trận ba chiều tốn bao công sức xây dựng giờ chỉ còn sót lại vài mảnh vụn.

Khu vực gần Từ Tiểu Thụ thì bị phá tan hoang.

"Phốc!"

Một mảng đất vụn bắn tung tóe.

Từ Tiểu Thụ mặt mũi lấm lem bò lên khỏi mặt đất.

Nhìn cảnh sắc tiêu điều, hoang tàn khác lạ xung quanh, hắn có chút choáng váng.

"Chuyện... chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Thật lòng mà nói, vụ nổ này nằm ngoài dự đoán của Từ Tiểu Thụ.

"Dệt thuật" vốn dùng để xây dựng linh trận, nhưng lần này lại phát huy theo một hướng khác, hắn dường như đã khai phá ra một con đường mới.

"Bạo phá lưu*, Dệt thuật?"

(*Bạo phá lưu: Trường phái/ hướng đi tập trung vào các vụ nổ.)

Mẹ kiếp, còn khoa trương hơn cả nổ đom đóm nữa à!

Từ Tiểu Thụ kinh hãi, bật dậy, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang quỳ rạp mặt xuống đất cách đó không xa.

Đây là một nhân vật còn thảm hại hơn cả gã đại thúc lôi thôi kia!

Y phục trên người gã cháy đen, tóc tai xoăn tít, rách rưới tả tơi, giờ phút này đang quỳ trên mặt đất, tựa hồ đang nức nở khóc?

Khóe miệng Từ Tiểu Thụ giật giật.

Cái... cái gì thế này?

Đây chẳng phải là kẻ vừa giằng co với mình sao?

Hắn vẫn còn nhớ rõ, vào thời khắc mấu chốt của vụ nổ, trên bầu trời xuất hiện một bóng dáng không thể nào ngăn cản được cơn sóng dữ.

Bóng dáng ấy, giờ phút này nhớ lại, sao mà tuyệt vọng đến thế…

"Đại… đại thúc?"

Từ Tiểu Thụ thăm dò lên tiếng.

Hắn vốn định quay đầu bỏ đi, nhưng nghĩ đến sư muội vẫn còn tung tích không rõ, xuất phát từ chút chính nghĩa và tinh thần trách nhiệm còn sót lại trong con người, hắn quyết định đứng lại.

"Xoẹt, khục…"

Tiến lại gần, hắn mới nghe rõ hơn tiếng khóc đứt quãng kia.

Từ Tiểu Thụ hoàn toàn cạn lời.

Người này, thật sự đang khóc sao?

Dù cho gia hỏa này có vẻ ngoài không đáng chú ý đến đâu, hắn cũng không hề khinh thường.

Ít nhất, thực lực Vương Tọa bình thường là chắc chắn có, xem chừng còn không tầm thường nữa.

Thêm vào đó là một loạt linh trận Khảm bộ vừa rồi…

Không thể vì mình phá được linh trận mà xem nhẹ nó được!

Đó chẳng qua là do mình, vừa vặn, trùng hợp có một thủ đoạn nhỏ có thể giải quyết vấn đề một cách thô bạo thôi!

Gần mười tầng linh trận Khảm bộ…

Đại Tông Sư không thể nghi ngờ!

Thậm chí, trình độ của người này, có khả năng còn cao hơn cả Kiều trưởng lão!

"Ông ổn chứ?"

Từ Tiểu Thụ tiến lên, hơi cúi người, nhỏ giọng hỏi han.

"Xoẹt, xoẹt…"

Gã kia chân trần, móng tay cái dài đến nửa đốt, bên trong toàn là bùn đen, nom có vẻ lôi thôi lếch thếch.

Thân hình gầy gò, tựa như kẻ đói khát lâu ngày.

Tiếng khóc nức nở vẫn không dứt.

Từ Tiểu Thụ do dự giây lát, ngôn ngữ bất đồng ư?

"Soa em bé a ô ~?"

"Ngô..."

Tiếng khóc hình như khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục vang lên.

Từ Tiểu Thụ ngẩn người.

Tình huống này là sao, bị chọc cho khóc à?

Một trung niên nhân yếu đuối đến vậy ư?

Hắn dứt khoát im lặng, ngồi xổm xuống bên cạnh người nọ, "Cảm giác" tiếp tục tìm kiếm tiểu sư muội không cánh mà bay của mình.

"Xoẹt, xoẹt!"

Tiếng khóc kéo dài hồi lâu, có lẽ do cự ly quá gần, gã đàn ông thút thít kia dường như cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Gã ta lau vội khuôn mặt lem luốc bùn đất, quay đầu lại, há hốc miệng.

Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu.

Người nọ khó khăn nuốt hai ngụm nước bọt, lúc này mới cất tiếng:

"Ngươi... là ai?"

Dù sao cũng là mình gây ra, Từ Tiểu Thụ cảm thấy bản thân có nghĩa vụ làm cho đối phương vui vẻ.

Thế là, hắn dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con, dựng hai ngón tay lên đầu làm tai thỏ.

"Nấm."

"Là loại nấm mà hội JOJO hay gọi ấy."

"Ngươi cũng là nấm à?"

Gã đàn ông: ???

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1