Phó Chỉ ngẩn người.
Hắn đã nghĩ qua vô số khả năng về cách mà tên tiểu tử này giải thích cho những hành động mình đã làm.
Nhưng tuyệt nhiên không ngờ, lại nhận được một câu: "An bài không tệ."
Hắn... đang cổ vũ ta sao?
Phó Chỉ ngơ ngác.
Trở thành thành chủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có một tên tiểu bối dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn.
Nhưng cũng chính câu nói đó, khiến hắn không thể không gạt bỏ những quan niệm cổ hủ, bắt đầu nhìn thẳng vào người trẻ tuổi này.
Ngay từ đầu, hắn đã cho rằng người có thể phá giải biển hoa "Thiên Cơ Trận" phải là một lão tiền bối chìm đắm nhiều năm trong linh trận, thậm chí rất có nghiên cứu về "Thiên Cơ Thuật".
Nhưng khi thấy gã kia, hắn đã do dự.
Nhìn còn trẻ như vậy... Dù tu luyện linh trận và Thiên Cơ Thuật từ trong bụng mẹ, cũng khó có thể nhanh như vậy!
Nhưng câu nói kia của đối phương đã khiến hắn một lần nữa tin vào quan điểm ban đầu.
Không có thực lực, làm sao gã phá vỡ được "Thiên Cơ Trận"?
Không có thực lực, làm sao gã dám mở miệng nói ra một câu cổ vũ như vậy?
"Các hạ, rốt cuộc là ai?" Hắn trầm giọng hỏi.
Từ Tiểu Thụ nghe được tiếng "Các hạ", tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
Sự chuyển biến từ "ngươi" sang "các hạ" cho thấy, Phó Chỉ đã bị trấn trụ.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều được xây dựng trên "Dệt thuật" tà môn ma đạo của mình.
Không liên quan đến những thứ khác.
Từ Tiểu Thụ chậm rãi cất giọng, ung dung bước đi nói: "Ta là ai không quan trọng, hoặc nói, cho dù ta nói ta là ai, chắc hẳn ngươi cũng sẽ không biết."
Hắn nhìn Phó Chỉ, trên mặt nở nụ cười.
Phó Chỉ sững sờ, lập tức sắc mặt lại một lần nữa đỏ lên vì xấu hổ.
Đúng vậy!
Bản thân hắn bị "Thiên Cơ Trận" của mình giam cầm suốt bốn năm qua, ngăn cách với thế giới bên ngoài, sớm đã lạc hậu so với thời đại.
Bốn năm này, ai biết hắn đã trải qua những gì?
Cuộc sống bần cùng đan xen, nỗi buồn cứ thế mà đến.
Nhưng hết lần này đến lần khác, đến chết vẫn sĩ diện, rõ ràng còn có thể liên lạc với Phó Hành, lại cứ khăng khăng không chịu thừa nhận mình đã bị vây khốn trong linh trận.
Cứ thế, gã suy nghĩ suốt bốn năm trời, vẫn không thể thoát ra, ngược lại càng lún sâu hơn.
Ngay từ đầu, Phó Chỉ vẫn còn cơ hội cưỡng ép phá giải linh trận kia.
Nhưng về sau, khi hướng nghiên cứu "Thiên Xu Cơ Bàn" dần đi chệch hướng, gã thậm chí chẳng còn khả năng cưỡng ép đột phá.
Từng tầng, từng tầng linh trận chồng chất lên nhau, cái thứ lực lượng thần bí kia đã khiến gã vừa điên cuồng, lại vừa si mê...
Rồi lạc lối...
"Bốn năm..."
Phó Chỉ lẩm bẩm, gã thật sự đã hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài ra sao.
Việc liên lạc với Phó Hành cũng đã chấm dứt từ sau lần nói "bế quan", hoàn toàn không còn cách nào kết nối lại.
Chuyện này dẫn đến việc người phủ thành chủ cho rằng gã đang bế quan nên không dám quấy rầy.
Mà gã, lại bị mắc kẹt trong linh trận, nếu không có ngoại lực tương trợ, tuyệt đối không thể thoát ra.
Nghĩ đến đây, Phó Chỉ khẽ thở dài.
Dù cho cách hành xử của tên tiểu tử trước mặt là quá đáng khi cho nổ tung linh trận, hắn cũng là ân nhân cứu mạng của gã.
Điểm này chính là lý do Phó Chỉ do dự không ra tay.
Trong đầu gã ngổn ngang trăm mối!
Từ Tiểu Thụ nhìn biểu lộ biến hóa khó lường của gã, cuối cùng, sau một hồi giãy giụa, cột thông tin hiện lên dòng chữ "Cảm kích".
Hắn ngơ ngác.
"Cảm kích?"
Mình cho nổ tung linh trận của gã, mà gã lại cảm kích?
Gia hỏa này, trong đầu chứa cái quái gì vậy?
Nếu không phải tự mình bị linh trận giam cầm mấy năm, không ai có thể hiểu được ý nghĩ của Phó Chỉ lúc này.
Từ Tiểu Thụ cũng không ngoại lệ.
Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn thừa cơ mà làm.
"Buông bỏ?" Thanh âm hắn hờ hững, phảng phất chỉ là nhắc đến một cách tùy tiện.
Về phần buông bỏ cái gì, nói thật, chính Từ Tiểu Thụ cũng không biết.
Phó Chỉ nghe vậy ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ý tứ, nhưng ngay lập tức chợt bừng tỉnh, nhận ra người trước mặt này tuyệt đối không đơn giản, đã nhìn thấu mọi việc.
Loại người này, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài mình thấy, rất có thể...
Tất cả chỉ là ngụy trang!
Từ dung mạo, tuổi tác, đến thực lực...
Hết thảy đều là giả!
Nhưng không sao cả!
Phó Chỉ siết chặt cơ mặt, sau khi nghĩ thông suốt, hắn lại trở nên thoải mái, chắp tay nói: "Đa tạ các hạ đã ra tay tương trợ, bằng không Phó mỗ khó lòng thoát khỏi khốn trận này. Nhưng mà..."
Gã lộ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt né tránh, nghiêng đầu nói: "Xin hỏi các hạ có thể giữ bí mật chuyện này giúp Phó mỗ hay không? Chuyện này, không cần phải tuyên dương rùm beng."
Từ Tiểu Thụ suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Nhưng y chỉ khẽ gật đầu.
"Có thể."
Một chữ ngắn gọn, bầu không khí trở nên im ắng, hai người đồng thời rơi vào lúng túng.
Từ Tiểu Thụ tự nhiên biết việc mình kiệm lời sẽ gây ra cục diện này, nhưng tất cả vẫn nằm trong dự tính của y.
Chỉ cần y không cảm thấy xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Đợi đến khi Phó Chỉ không nhịn được, tự mình mở lời tìm chuyện khác, mọi việc sẽ đâu vào đấy.
Quả nhiên, không khí chỉ im lặng vài giây, Phó Chỉ đã nhận ra có gì đó không ổn.
Dù sao gã cũng là thành chủ, dù đã trải qua vài năm khốn khó, tài giao tế vẫn còn đó.
"Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh?"
Không đợi Từ Tiểu Thụ mở miệng, gã nói tiếp: "Dù sao các hạ cũng xem như ân nhân cứu mạng của Phó mỗ, nếu không biết tên tuổi, hóa ra Phó mỗ lại thất lễ."
Từ Tiểu Thụ nhìn vẻ mặt thành khẩn của gã, có chút do dự.
Y suýt chút nữa thốt ra cái tên "Chu Thiên Tham", nhưng ngẫm lại kỹ, tên kia hình như cũng là một trong tứ đại gia tộc của Thiên Tang Thành, rất có thể Phó Chỉ biết người này!
Dù gì tên của ta cũng đâu phải thứ vứt đi mà người ta không nhớ được, Từ Tiểu Thụ ta đây chẳng việc gì phải giấu giếm cả.
Nhiều chuyện, chung quy không thể giấu mãi được.
"Từ Tiểu Thụ."
Vừa nghe xong cái tên, Phó Chỉ thoáng lộ vẻ thất vọng.
Cái tên này...
Sao mà xoàng xĩnh vậy?
Dù không muốn cho ta biết tên thật, thì cũng bịa một cái nghe lọt tai hơn đi chứ!
Tiểu Thụ?
"Bị hoài nghi, nhận giá trị bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, tên này, vẫn không tin ư?
Hắn vừa định mở miệng nói gì đó, ai ngờ Phó thành chủ này quả thật giấu giếm cảm xúc quá giỏi.
Vừa xuất hiện dòng chữ "Bị hoài nghi", gã ta liền như biến thành một người khác, nhiệt tình vỗ vai hắn.
"Ra là Thụ huynh!"
"Đã sớm ngưỡng mộ đại danh!"
Từ Tiểu Thụ: ???
Thụ huynh?
Cái này...
Không được đâu bác ơi!
Thân thể hắn suýt chút nữa thì lảo đảo, chân cũng muốn nhũn ra.
Phó Hành gọi ca còn chưa tính, ngươi là một đại lão gia, đáng tuổi chú bác ta, lại gọi ta "Thụ huynh" ư?
Ta đây là ăn gan hùm à!
"Các hạ quá lời rồi, chúng ta hình như... không thân thiết đến vậy?"
"Ai!" Phó Chỉ hiển nhiên hiểu rõ Từ Tiểu Thụ đang nghĩ gì, vỗ vai hắn cười hề hề:
"Học hành không có điểm dừng, người đạt được trước là thầy, chỉ bằng vào một chiêu 'Thiên Cơ Thuật' vừa rồi Thụ huynh triển lộ, đủ để gánh nổi cái danh xưng này rồi!"
Phó Chỉ cười ha hả, vừa nói vừa âm thầm quan sát phản ứng của Từ Tiểu Thụ.
Cố tình nhắc đến "Thiên Cơ Thuật", không biết tên này có nhận hay không!
Phải biết, thứ này dù là ở Thánh Thần Điện Đường, cũng thuộc hàng bí mật bất truyền.
Gã có thể tìm hiểu ra, là nhờ lấy được "Thiên Xu Cơ Bàn" từ Bạch Quật, còn tên trước mặt thì đã lĩnh hội bằng con đường nào?
Điểm chú ý của Từ Tiểu Thụ lại hoàn toàn không đặt vào "Thiên Cơ Thuật".
Trong đầu gã lúc này, kênh liên lạc đã bị điều chỉnh đến một địa chỉ mà ngay cả chính gã cũng chẳng hề hay biết.
"Thụ huynh?"
"Xxx Thụ huynh!"
Cả gia đình các ngươi, đến cả việc nhận đại ca cũng là huyết mạch truyền thừa à?
Nhưng làm ơn, chọn đối tượng cho nó hợp lý chút đi!
Ngươi gọi ta Thụ huynh, Phó Hành lại gọi ta Thụ ca, vậy ta phải xưng hô với ngài thế nào cho phải đây?
Thúc thúc?
Đệ đệ?
Hay là... Thúc đệ?
Từ Tiểu Thụ tuyệt vọng thốt lên trong đầu, nếu chuyện này đến lúc đó bại lộ thì...
Cứu mạng!
Có khi nào ta giả trân hơi quá rồi không?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)