Trong đáy mắt Phó Chỉ bỗng lóe lên tia sáng hưng phấn tột độ.
Trời, đất, trăng... kết nối cái gì, hắn hoàn toàn không hiểu.
Nhưng giờ phút này, mọi thứ được phơi bày theo cách trực diện như vậy, nếu hắn còn không hiểu nữa thì thật sự vô dụng.
"Linh văn?"
"Đây là linh trận?"
Phó Chỉ kinh hãi trong lòng, cả kinh đến tột đỉnh.
Cái cách cục mà Từ Tiểu Thụ bày ra cho hắn, quá cao siêu!
Cao đến mức ngày thường dù hắn có ngước nhìn, cũng không thể nào đuổi kịp.
"Thế giới là thế giới, đạo là đạo, linh trận là linh trận."
"Ba thứ này, chẳng qua linh trận mượn đạo, đạo định ra quy tắc, rồi hoàn thành quá trình đệ quy điều động."
Đây chính là lý niệm của một Linh Trận Sư.
Một người mượn sức mạnh của đất trời để hoàn thành quá trình thực hiện của bản thân.
Mà "Thiên Cơ Thuật", lại hoàn toàn khác biệt.
Trong lý niệm của Thiên Cơ Thuật, thế giới chính là đạo, đạo chính là trận, trận chính là người, người tức là giới.
Tất cả những điều này, một mạch tương thừa.
Hay nói cách khác, dị hình tương đồng!
Hoàn toàn không có sự khác biệt, cũng không cần phân biệt!
Mọi sinh vật, tử vật đều được cấu thành từ đạo.
Đạo cấu trúc nên thế giới, rồi sinh ra con người, vạn vật đều có chung một điểm khởi nguyên!
Phó Chỉ hoàn toàn không thể tin được rằng một lý niệm như vậy lại được Từ Tiểu Thụ biểu đạt ra.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười tán thưởng của hắn, Phó Chỉ ý thức được mình không hề suy diễn quá nhiều, mà đối phương, chính là muốn truyền đạt ý tứ này?
"Vậy nên, ngươi muốn biểu đạt là... Thiên Cơ Thuật?"
Từ Tiểu Thụ khựng lại một chút.
"Không."
"Ta muốn biểu đạt, vẫn là 'Dệt thuật'!"
Phó Chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắn giờ đây cứ nghe đến hai chữ "Dệt" là muốn phát nổ.
Rõ ràng cái tên Từ Tiểu Thụ này, là có tài, là người cực kỳ có nội hàm.
Nhưng khốn nỗi, kênh của hắn và mình không sao nối liền được, cái cảm giác này thật khó mà chấp nhận!
Phó Chỉ cảm thấy mình đã ở ngay bờ vực đột phá, nhưng vẫn thiếu một chút gì đó!
Chỉ còn thiếu một chút.
Hắn cuống lên, cuống đến nỗi chân bắt đầu co quắp, tay vò đầu bứt tóc, đến cả cổ cũng nổi gân xanh.
Từ Tiểu Thụ nhìn dáng vẻ giãy giụa của y, chợt nhớ đến hình ảnh mình khi tiến vào huyễn cảnh "Dệt Tinh Thông".
Lúc ấy, chẳng có ai chỉ điểm cho gã.
Riêng cái quá trình từ truy cầu sinh cơ mạch lạc trên cơ thể người, đến lĩnh hội mạch lạc cầu của thế giới, gã đã tốn không biết bao nhiêu năm.
Dù cảm giác trong huyễn cảnh là nhất niệm vĩnh hằng, nhưng Từ Tiểu Thụ biết, thực tế gã đã hao phí rất nhiều thời gian.
Chỉ là những quá trình này, bị sức mạnh quy tắc đặc thù của huyễn cảnh xóa đi.
Hoặc có thể nói, bản thân huyễn cảnh vốn là một con đường tri thức, Từ Tiểu Thụ hiểu rõ nó chỉ trong chớp mắt.
Nhưng khoảnh khắc ấy đưa gã đến một thời không quy tắc khác biệt, để gã thể ngộ thế giới một lượt.
"Là cái gì đây..." Phó Chỉ lo lắng lẩm bẩm.
Từ Tiểu Thụ nhìn y cuống đến mức xoay vòng vòng, có chút buồn cười, khẽ nói: "Ngươi quá câu nệ vào phương thức hiển lộ của đạo rồi."
Phó Chỉ khựng lại.
Y cảm giác lời này của Từ Tiểu Thụ như sấm sét giáng xuống, trong nháy mắt khai sáng đầu óc.
Chưa kịp y suy nghĩ nhiều, lời của Từ Tiểu Thụ tiếp tục vang lên sau lưng.
"Thiên Cơ Thuật thì sao? Dệt Thuật thì sao?"
"Mỗi một loại phương thức sử dụng lực lượng, cuối cùng chẳng phải đều quy về đại đạo, quy tắc hay sao?"
"Ta cho ngươi xem hai thế giới, đây là hai thế giới khác biệt, một bên là người bình thường nhìn thấy, một bên là Linh Trận sư nhìn thấy."
"Hoặc có thể nói, chỉ có Thiên Cơ Thuật mà ngươi nhắc tới mới có thể nhìn thấy."
"Nhưng thì sao?"
Từ Tiểu Thụ đi đến, đứng thẳng trước mặt Phó Chỉ, bình tĩnh nhìn y.
"Đã lựa chọn đối đãi thế giới bằng linh văn, vậy thì dùng công cụ nào để tìm hiểu đạo, có quan trọng không?"
Công cụ?
"Thiên Cơ Thuật, chẳng lẽ chỉ là một công cụ?"
Phó Chỉ bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, như có dòng suối mát tuôn trào từ đáy lòng, xông thẳng lên đỉnh đầu. Giờ khắc này, cánh cửa thế giới mới đã bị Từ Tiểu Thụ đạp văng ra ngoài.
"Không quan trọng!"
Hắn phấn khích gầm lên, giọng khàn đặc:
"Đạo là linh văn, linh văn là đạo! Vạn vật đều có thể là minh văn, vạn vật đều có thể thành đạo?"
"Đúng, chính là như vậy!"
"Ngươi nói quá đúng! Một thế giới có thể được nhìn nhận bằng trạng thái trống rỗng, nhưng nếu nó thực sự chân không, vạn vật làm sao vận hành trật tự đến thế?"
"Vậy nên, linh văn tồn tại, hay đúng hơn là linh văn ẩn hình tồn tại, chính là đại đạo này?"
Từ Tiểu Thụ lộ vẻ mặt trẻ nhỏ dễ bảo. Lần này Phó Chỉ có thể ngộ ra, tin rằng sẽ giúp gã – một kẻ si mê linh trận – rất nhiều.
Không ai có thể hiểu được cái khoảnh khắc Từ Tiểu Thụ nhìn thấy thế giới mới trong huyễn cảnh, hắn đã kinh hãi đến mức nào.
Những gì huyễn cảnh cho thấy, có lẽ là hình thái cao nhất của bị động kỹ tinh thông.
Vậy nên dù trước mắt hắn chỉ có thể dùng "Dệt thuật" để tạo ra một chiếc đèn lồng Trung Quốc hay một chiếc lưới bóng rổ, thì riêng những lý luận kia đã đủ khiến tất cả những người nghiên cứu linh trận trên thế giới này say mê, phát cuồng!
Nhưng đó mới chỉ là chút da lông trong "Dệt học" mà thôi, là một phần nhỏ xíu của "Dệt tinh thông"!
Từ Tiểu Thụ nhìn Phó Chỉ ôm đầu cuồng loạn, hưng phấn đến mức nước mắt giàn giụa, hắn cũng mỉm cười.
"Ta hiểu rồi!" Phó Chỉ ôm đầu, như kẻ vừa trúng cử, lẩm bẩm điên dại:
"Nguyên lai đây chính là 'Thiên Cơ Thuật', nguyên lai đây mới là 'Dệt thuật'..."
"Ta hiểu rồi!"
"Nguyên lai 'Thiên Xu Cơ Bàn' muốn biểu đạt ý tứ này!"
"Ta sai rồi..."
Hắn kêu thảm: "Khảm bộ linh trận dĩ nhiên là một hướng đi, nhưng xét cho cùng, nó vẫn chỉ là vận dụng hình thái vốn có của linh trận."
"Một khi đã bị 'hình' trói buộc, dù có khảm bộ thế nào, cường hãn đến đâu, làm sao có thể đạt tới cảnh giới 'vô hình'!"
"Ta thật là ngốc!"
"Bốp bốp!"
Từ Tiểu Thụ nhìn Phó Chỉ bên cạnh điên cuồng tự tát vào mặt mình mà ngây người.
Chuyện này... có cần kích động đến vậy không?
Hắn nhìn gã đàn ông sắp phát điên này, ý thức được nếu người này không sớm tỉnh táo lại, Phó Hành có lẽ sẽ mất đi người cha mất thôi.
Từ Tiểu Thụ do dự một chút, rồi nghĩ đến cảnh tượng hắn đã thấy khi "Dệt tinh thông" kết thúc, bàn tay khổng lồ thao túng quy tắc của thế giới.
"Ta... ta còn một câu nữa, không biết có nên nói hay không..."
Phó Chỉ lập tức ngừng ngay hành động tự ngược, nhào tới trước mặt Từ Tiểu Thụ, người lùn tịt như muốn quỳ xuống.
"Thụ huynh!"
"Ngươi mau nói đi!"
"Ta nghe, ta nghe đây! Ta sai rồi, Phó mỗ sai rồi, vừa nãy không nên nghi ngờ ngươi. Ta tuyệt đối không được hiểu lầm ngươi, ta... thật đáng xấu hổ!"
Từ Tiểu Thụ thiếu chút nữa là sợ đến tè ra quần. Biểu cảm của gã này quá khoa trương, cứ như một đóa hoa ăn thịt người chực chờ vồ lấy con mồi, thật đáng sợ.
"Bình tĩnh."
Hắn đỡ Phó Chỉ dậy, đến khi gã kia run rẩy hồi lâu mới miễn cưỡng khôi phục thần trí, lúc này Từ Tiểu Thụ mới lên tiếng: "Vậy ta hỏi, linh văn từ đâu mà ra?"
"Vẽ!"
Phó Chỉ lập tức đáp lời, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Gã biết Từ Tiểu Thụ hỏi đều là những đạo lý đơn giản nhất, những vấn đề phản phác quy chân (trở về với bản chất), nên vội vàng bổ sung: "Dùng tay vẽ!"
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu, gã này, ngộ tính cao thật.
Hắn tiếp tục: "Vậy nếu linh văn là đạo, thì đạo từ đâu mà ra?"
"Ý gì đây..."
Phó Chỉ ngẩn người.
Từ đâu mà ra? Đương nhiên là từ người vẽ!
Nhưng mà...
Người?
Vẽ ra... đạo?
"Cạch!"
Lúc này, Phó Chỉ chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị ai đó dùng chuông Hồng Hoang giáng mạnh một đòn, trống rỗng hoàn toàn.
Ánh sáng hưng phấn trong mắt hắn tắt ngấm, con ngươi co rút lại, sự hoảng sợ trào dâng.
Cuối cùng, trong hốc mắt chỉ còn lại một mảnh mờ mịt cùng sợ hãi.
Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc nhìn Phó Chỉ, hắn chỉ định làm gã này im lặng một chút thôi.
Nhưng Phó Chỉ...
Người đàn ông trung niên này như vừa khám phá ra bí mật kinh thiên động địa nào đó, đột nhiên ôm chặt đầu, gào thét không tin.
"Không, không thể nào!"
Từ Tiểu Thụ: Ơ hay?
Điên rồi, điên thật rồi à?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)