"Nhận lời xin lỗi thẹn thùng, giá trị bị động +1."
"Nhận vẻ e ngại, giá trị bị động +1."
"Nhận lời thỉnh cầu, giá trị bị động +1."
Từ Tiểu Thụ không nhớ rõ trong khoảng thời gian này, Từ Tiểu Kê đã cống hiến bao nhiêu câu "Thật xin lỗi", cùng "Thật có lỗi".
Gã này, có lẽ sắp phát điên rồi...
"Tỉnh táo lại!"
Từ Tiểu Thụ đưa một viên thuốc qua, nhưng nhìn thương thế trên người hắn đang hồi phục nhanh chóng, do dự một chút rồi cất đi.
"Ngươi tựa hồ, thật không đơn giản?"
"Đúng, ta không đơn giản!"
Từ Tiểu Kê trịnh trọng gật đầu: "Thân thể ta có rất nhiều cổ quái, chính ta cũng không rõ lắm, nhưng chỉ cần bị thương, liền có thể khôi phục nhanh chóng."
Từ Tiểu Thụ sửng sốt một chút, gã này trả lời nhanh như vậy, khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
"Nói như vậy, chỉ cần không bị ngươi giết chết ngay lập tức, ngươi sẽ không chết?"
Từ Tiểu Kê nghe vậy sợ hãi, thân thể run lên, lắp bắp: "Sẽ chết, sẽ chết chứ! Ta tuy có thể khôi phục nhanh chóng thương thế, nhưng đồng thời, cảm giác đau đớn khi bị thương, gấp mấy lần người thường trở lên!"
"Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ chết mất!"
"Ca, tha cho ta đi..."
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi.
"Chúng ta có thể giữ khoảng cách nói chuyện, ngươi đừng ôm..."
Hắn còn chưa nói xong, Từ Tiểu Kê đã vọt ra.
Nhìn xuống ống quần, gã ta hung hăng nhảy lên, dùng ống tay áo dính máu lau xoa, sau đó lùi lại.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Từ Tiểu Thụ, chỉ tay giải thích: "Nước mũi."
Từ Tiểu Thụ cạn lời. (Từ Tiểu Thụ: "...")
Gã này, trong khoảng thời gian hắn không gặp, đến cùng đã trải qua những gì?
Rõ ràng ở cửa phủ thành chủ, vẫn là một gã thập phần có tính kiên cường cùng ngạo khí.
Tuy nói ở trước mặt mình cũng không có gì tính khí, nhưng không đến mức khúm núm như thế này chứ?
"Cảm ơn." (Ý chỉ cảm ơn vì đã không trách chuyện nước mũi vừa rồi)
Từ Tiểu Thụ khẽ lên tiếng, hạ thấp người ngồi xổm xuống, ngang hàng với Từ Tiểu Kê, cố gắng dùng giọng điệu ôn nhu nhất để nói, tránh làm đối phương sợ hãi.
"Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, được không?"
"Được ạ."
Ánh mắt Từ Tiểu Kê vô thần gật đầu.
"Ngươi là sát thủ?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Đúng, trước kia ta có làm sát thủ, nhưng chỉ có thể dựa vào chút thủ đoạn nhỏ để giết người, kiếm được chẳng bao nhiêu."
"Thủ đoạn nhỏ? Ý ngươi là ngươi có thể hóa hình?"
"Đúng vậy, ta có thể hóa hình, ta có thể biến ảo thành vạn vật trong trời đất, đây là một loại năng lực đặc thù, tương tự như... Tiên thiên thuộc tính chi lực chăng?"
"Tương tự..."
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm.
Năng lực này có vẻ không giống, Tiên thiên thuộc tính chi lực là từ Thiên Đạo diễn hóa mà ra.
Năng lực quái dị như vậy, quả thực hiếm thấy.
Nếu không tận mắt chứng kiến, Từ Tiểu Thụ căn bản không tin có người lại có loại năng lực kỳ lạ này.
Khó trách khi Từ Tiểu Kê biến thành tảng đá, đến Phó Chỉ cũng không phát hiện ra.
"Ngươi không phải người?" Hắn lại lên tiếng lần nữa.
Lần này Từ Tiểu Kê có chút do dự.
Nhưng ngay sau đó, hắn khẽ ngước mắt, vô tình nhìn thấy A Giới đang đứng đó, cả thân thể lập tức rụt lại.
"Ta...kỳ thật ta cũng không biết."
"Ta cũng cảm thấy mình không phải người, bởi vì năng lực của ta rất kỳ quái, nhưng thật sự ta cái gì cũng không rõ ràng."
"Ta có thể biến thành tảng đá, cũng có thể biến thành đao, kiếm, cái gì cũng biến được."
"Đôi khi đến một thời điểm nào đó, thân thể còn xuất hiện một cỗ lực lượng đặc thù."
"Bằng vào cỗ lực lượng này, ta có thể chém giết rất nhiều người, đó chính là lý do ta làm sát thủ."
Từ Tiểu Thụ chậm rãi gật đầu: "Cho nên bây giờ ngươi không có lấy lực lượng đó, chỉ có thể mặc người chém giết?"
"Vâng."
Thông báo hệ thống không xuất hiện, điều này có nghĩa, gia hỏa này không nói dối.
Ừm, nghĩ đến cũng phải.
"Nếu còn dám láo, thì đâu đến nỗi ta vừa hỏi một câu đã tuôn ra cả đống thế này."
Từ Tiểu Thụ liếc mắt A Giới, thầm nhủ mình lại lần nữa đánh giá thấp gã này.
Hóa ra đây chính là một cỗ máy hình sự trinh sát di động, sau này nếu ai bị mình bắt mà không chịu khai, chỉ cần áp gã Nguyên Phủ này vào, chẳng phải sẽ có ngay một Từ Tiểu Kê thứ hai sao?
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm, cột thông báo liên tục hiện lên dòng "Nhận e ngại".
Hắn lặng lẽ bật cười.
Vốn tưởng rằng quá trình thẩm vấn này sẽ vô cùng gian nan, ai ngờ lại thuận lợi đến mức khiến hắn phải trợn tròn mắt.
"Lực lượng của ngươi, bao lâu thì xuất hiện một lần?"
Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Không xác định, cũng không biết lần tiếp theo khi nào nó sẽ đến."
Từ Tiểu Kê lắc đầu, mắt đầy vẻ mờ mịt.
"Vậy sau khi lực lượng kia của ngươi xuất hiện, có phải ngươi sẽ đi ám sát ta không?"
Câu hỏi này khiến Từ Tiểu Kê suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hắn hoảng sợ vội đáp: "Sẽ không, không có khả năng, lực lượng của ta dù có xuất hiện cũng không phải là đối thủ của ca ngài..."
Hắn liếc A Giới, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi sâu sắc: "Huống chi càng không thể nào là đối thủ của nó."
"Lực lượng của ngươi, cấp bậc gì?"
"Vương tọa."
Từ Tiểu Thụ giật mình, Vương tọa?
Tên này, vậy mà lại có lực lượng cấp bậc Vương tọa, thảo nào hắn dám đến đây trộm "Thiên Xu Cơ Bàn".
"Ngươi đang gạt ta!"
Hắn chợt nghĩ ra điều gì, nghiêm giọng nói: "Nếu ngươi không thể khống chế lực lượng của mình, sao lại dám nhân cơ hội dạ tiệc ở phủ thành chủ để ám sát, cuối cùng còn trộm được 'Thiên Xu Cơ Bàn'?"
"Không có!"
Từ Tiểu Kê run rẩy đáp: "Dạ yến ở phủ thành chủ, chỉ có lần này là cơ hội, ta không đến không được."
"Về phần lực lượng, tuy ta không thể hoàn toàn nắm giữ, nhưng mỗi lần nó sắp xuất hiện, ta vẫn có thể cảm nhận được một chút."
Từ Tiểu Thụ nheo mắt: "Cho nên, nó sắp đến?"
Từ Tiểu Kê do dự một chút, rồi gật đầu.
"Vâng, đoán chừng là trong vòng một hai ngày tới."
"Cái luồng sức mạnh thần bí này mỗi tháng đều xuất hiện, nhưng thời gian xuất hiện không cố định, thời gian duy trì cũng không dài. Ta biết trước được, chẳng qua chỉ là một chút xíu thôi..."
Từ Tiểu Thụ càng nghe càng thấy kỳ lạ. Một luồng sức mạnh thần bí như vậy, mỗi tháng đều đặn xuất hiện mà lại không có cách nào nắm bắt được...
Gã này, rốt cuộc là loại sinh vật gì?
Đột nhiên, hắn như nghĩ ra điều gì, đánh giá Từ Tiểu Kê từ trên xuống dưới một lượt, nghi hoặc hỏi: "Có đổ máu không?"
"Hả?" Từ Tiểu Kê ngơ ngác.
"Khi sức mạnh kia xuất hiện ấy."
"Không có."
"Vậy à..."
Như vậy, Từ Tiểu Thụ cũng chỉ có thể tạm gác lại nghi ngờ này, không nghĩ thêm nữa.
Hắn đổi chủ đề: "Thiên Xu Cơ Bàn."
"Đây đây, ở đây này."
Từ Tiểu Kê ợ một tiếng, trực tiếp từ miệng phun ra một cái hộp son ngọc bích vuông vắn.
Cái hộp linh này tỏa ra ánh sáng lung linh, trên đó khảm những đường vân linh mờ ảo, xen lẫn một cỗ khí tức thiên đạo huyền ảo.
Cỗ khí tức này, hẳn là đặc tính bố trí minh văn của Thiên Cơ Thuật.
Bởi vì Từ Tiểu Thụ cũng đã từng gặp qua dấu vết tương tự trên bộ linh trận mà Phó Chỉ khảm nạm, chỉ là không nồng đậm bằng lúc này thôi.
Giữa hộp linh có một cái lỗ khảm, dường như đó chính là điểm mấu chốt.
Lỗ khảm rất sâu, tựa hồ nuốt chửng hết thảy huyền cơ, chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng có thể cảm giác linh hồn như muốn bị hút vào.
Từ Tiểu Thụ vội vàng dời ánh mắt cùng tâm thần, trong đầu lại hiện lên một chút nghi hoặc.
Cái lỗ khảm này, không giống như do con người cố ý tạo ra, ngược lại càng giống như do hậu thiên tác động vào.
Lại liếc nhìn vết lõm sâu hoắm kia một lần nữa, Từ Tiểu Thụ không hiểu ra sao, từ cỗ khí tức thiên đạo nồng đậm kia phân biệt ra một sợi kiếm khí nhỏ bé không thể nhận ra.
Lần này, con ngươi hắn co rụt lại.
"Lỗ khảm?"
"Vết kiếm?"