"Chư vị."
Phó Hành khẽ ép tay xuống, ngăn lại tiếng xao động bất an của đám người.
Lúc này, Từ Tiểu Thụ đã từ trên trời đáp xuống vị trí của mình, trở về bên cạnh Mộc Tử Tịch. Còn Hồng Y Thủ Dạ thì trực tiếp chọn một chỗ ngồi xuống ngay bàn chủ tọa.
"Chắc hẳn mọi người đều đã nóng lòng muốn biết, ta xin đi thẳng vào vấn đề."
"Việc Bạch Quật mở ra sắp tới, chư vị hẳn đều đã biết. Song, do Hữu Tứ Kiếm xuất thế, mọi thứ đã trở nên khác biệt."
"Lần này, không gian dị thứ nguyên mở ra, sẽ không còn đơn thuần là một cuộc thí luyện hay lịch luyện đơn giản của hơn mười quận thành lân cận nữa. Chuyện này... mọi người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Sắc mặt mọi người trở nên căng thẳng.
Họ hiểu rằng sự chuẩn bị mà Phó Hành đang nói đến là sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết.
Khác với những lần trước, lần này tiến vào Bạch Quật, rất có khả năng sẽ dẫn đến tình huống toàn quân bị tiêu diệt.
Bởi lẽ, các quận thành khác, cùng với một số thế lực từ bên ngoài, đều đang nhao nhao đổ xô vào cái vũng nước đục này.
Lúc này, chúng còn đang ẩn mình, chưa lộ diện. Nhưng một khi Bạch Quật mở ra, đám gia hỏa này chỉ sợ sẽ lập tức mở màn tàn sát.
Loại bỏ bớt một đối thủ cạnh tranh, đồng nghĩa với việc tăng thêm một chút khả năng đoạt được vật cuối cùng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt một vài người đã vô thức liếc nhìn ba kiếm khách đang ngồi ở bàn trước.
Đây chính là những đại diện điển hình!
Những vị đang ngồi ở đây đều là bậc tiền bối lão luyện, tầm mắt không hề tầm thường. Tự nhiên cũng có người nhận ra ba kiếm khách kia lại mang theo đến hai thanh danh kiếm!
Bình thường, có lẽ cả đời cũng khó mà nhìn thấy vài thanh danh kiếm, ấy vậy mà chỉ vì một lần Bạch Quật mở ra, lại có thể tập hợp được tới hai thanh.
Có thể thấy, cuộc tranh đấu sắp tới sẽ đáng sợ đến mức nào.
Đám người rì rầm khe khẽ bàn luận. Phó Hành dừng lại một lát, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nói:
"Lần này Bạch Quật mở ra, Thánh Thần Điện Đường ước chừng thả ra hơn ngàn danh ngạch. Nghe thì có vẻ rất nhiều, nhưng..."
"Thiên Tang quận ta đây cũng chỉ nhận được một trăm suất, không nhiều không ít!"
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nghe con số này, mọi người vẫn không khỏi xôn xao.
Một trăm!
Số người đến đây đã vượt quá con số đó, thậm chí gần cả ngàn!
Đây là số lượng nhân tài tối đa mà mỗi gia tộc, thế lực có thể mang đến sau khi bị hạn chế. Nếu không có quy định kia, e rằng số lượng thế lực góp mặt còn chưa được một ngàn!
Vậy làm sao để chọn đây?
Đó mới là vấn đề.
Lòng mọi người trùng xuống. Một trăm danh ngạch đồng nghĩa với việc có thể tối nay dù đổ máu, chưa chắc ai có được một suất.
"Việc phân phối danh ngạch, tự nhiên vẫn theo quy củ cũ."
Phó Hành biết mọi người đang nghĩ gì, cười nói: "Vẫn như thường lệ, tứ đại thế gia của Thiên Tang thành, cộng thêm phủ Thành chủ, sẽ chiếm một phần tư số danh ngạch, tức là..."
"Hai mươi lăm người!"
Đám người trên bàn rượu nghe như có tiếng lòng tan nát, nhưng đành bất lực.
Trong các thành của Thiên Tang quận, năm thế lực này là mạnh nhất. Việc họ chiếm một số danh ngạch trong những ngày thường vốn là điều đương nhiên.
Nhưng một phần tư...
Tình huống vốn dĩ được mặc nhiên chấp nhận, vậy mà lại khuấy động một đợt bàn tán xôn xao.
"Nếu là trước kia, chia một phần tư, ai cũng không phản đối."
"Dù sao năm đại cự đầu của Thiên Tang thành có thực lực đó, dù danh ngạch không phân chia như vậy, chắc cũng bị họ chiếm nhiều hơn."
"Nhưng giờ, tình hình có vẻ có chút khác thường..."
Có người nói bóng gió, và nhận được không ít sự tán đồng.
Mọi người đều liếc mắt về phía chủ bàn, nơi một thiếu nữ ngồi ở vị trí cuối cùng.
Cô bé vẫn chưa đủ tuổi để ngồi vững trên ghế, chân không chạm đất. Đặt vào một dịp khác, e rằng cô còn chẳng đủ can đảm và tư cách để bước chân vào bàn tiệc.
Vậy mà giờ phút này, cô lại có thể ngồi giữa những lão gia hỏa, chiếm được một vị trí trang trọng ở bàn chủ.
Mọi người không khỏi khinh miệt cười lạnh, thậm chí có người đi thẳng vào vấn đề, vạch trần lớp giấy mỏng manh.
"Tô gia sau cơn bĩ cực, đừng nói là giữ năm suất tham gia, riêng việc kiếm ra năm thiên tài tiến vào Bạch Quật, e rằng cũng là chuyện bất khả thi!"
"Ha ha, ta cũng thấy vậy, Tô gia, tàn rồi."
"Đường đường thế gia kiếm đạo, vậy mà suy tàn đến mức danh kiếm cũng bị cướp đoạt, cao tầng gia tộc đều bị trảm hết. Với thực lực này... theo ta thấy, bảng xếp hạng tứ đại thế gia năm nay, nên sớm có cuộc đổi ngôi đi!"
"Không sai, nếu như chỉ có một Tô Thiển Thiển không có danh kiếm... Không dối gạt chư vị, Khâu gia ta ở Thiên Vân Thành, gần đây cũng xuất hiện một người mười bảy tuổi ngộ ra Tiên Thiên kiếm ý!"
"Ồ? Chúc mừng, chúc mừng..."
"Xùy, mười bảy tuổi thì làm được gì? E rằng ngay cả một kiếm của Tô Thiển Thiển cũng không đỡ nổi!"
Tiếng cười lạnh lạc lõng vang lên, cắt ngang mọi lời bàn tán, khiến ai nấy đều không khỏi quay đầu nhìn lại.
Đó là một lão giả, bên cạnh ngồi hai thanh niên trạc tuổi hai lăm, hai sáu. Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, lão ta mới tự mãn nâng chén rượu uống cạn.
"Tào gia ở Thiên Phượng Thành, nửa bước Tông Sư, lại thêm kiếm ý nửa bước Tông Sư... Chắc hẳn, chư vị chưa từng thấy cháu trai Tào Việt của ta?"
Mọi người giật mình, lập tức liếc nhìn thanh niên bên cạnh lão giả.
"Thượng Linh đỉnh phong."
"Không, nhìn đạo vận thiên tượng này, e rằng cảnh giới Tông Sư, sắp đến nơi rồi."
"Tào gia này, giấu thật kỹ! Bọn họ chuẩn bị bao lâu rồi, mới đưa người trẻ tuổi này ra ngoài?"
"Thật đúng dịp, lại đuổi kịp Bạch Quật mở ra, thật đáng ghét!"
Khắp nơi lập tức xôn xao, ai nấy đều ra vẻ Tô gia suy tàn, rốt cuộc không còn xứng với thực lực của bọn họ.
Hổ xuống đồng bằng (*) , chẳng trách các gia tộc khác thừa cơ muốn giẫm lên để leo cao.
Thậm chí, không chỉ có Tào gia, mà những thế gia khác, ngay khi biết Tô gia gặp nạn, còn ngấm ngầm dẫn theo những thiên tài mạnh nhất trong tộc đến dự tiệc.
Không nói ra, đâu có nghĩa là không có.
Tất cả, chỉ vì giờ khắc này!
Trên bàn chủ, Hồng Y Thủ Dạ liếc nhìn cô nương ngồi ở vị trí thấp nhất.
Khác với những nữ tử khác ăn mặc vô cùng diễm lệ, tiểu Loli này mặc bộ trang phục trắng nhạt, chỉ cúi đầu, hai bàn tay nhỏ bưng chén rượu đầy, lặng lẽ không nói gì.
Nhìn là biết, nàng đã mang quyết tâm đến dự tiệc rồi.
Từ Tiểu Thụ ngồi xuống cuối bàn, phía trước hắn là Mộc Tử Tịch đang được một đám thanh niên tài tuấn vây quanh, nhưng hắn vẫn ngồi im bất động.
Mấy tên kia có lòng mà không có gan, hiển nhiên chỉ dám nói vài câu xã giao.
Riêng về tài ăn nói, thì trước Mộc Tử Tịch đã được Từ Tiểu Thụ tôi luyện, bọn hắn thậm chí còn không có tư cách để nàng đáp lời.
"Tô Thiển Thiển..."
Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm.
Chuyện Tô gia suy tàn, mấy ngày nay hắn cũng đã lờ mờ nghe thấy.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì việc này vẫn là do cái tên cuồng danh kiếm "Thánh Nô" thủ tọa kia, chính là tên mặt nạ làm ra.
Ai có thể ngờ, một kẻ từng mời mình vào linh cung, khi ra tay bên ngoài, lại độc ác đến vậy.
"Thảo nào đó là một tổ chức khủng bố, thảo nào Tang lão đầu luôn nhấn mạnh không cần tiếp cận, thậm chí không muốn cùng bọn chúng giao thủ..."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, đáy mắt thoáng vẻ lo lắng.
Hắn biết Tô gia suy tàn, nhưng không ngờ lại suy tàn đến mức này, đến mức phải để một tiểu cô nương đi dự tiệc.
(*) Hổ xuống đồng bằng: Rồng đến chỗ cạn
Giữa một đám cáo già như vậy, nha đầu kia làm sao có thể chịu đựng nổi?
Nghĩ đến vẻ hồn nhiên ngây thơ, miệng luôn gọi "Tiểu Thú ca ca" của nàng, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi đã biến thành một người trầm mặc ít nói.
"Thế sự thật vô thường..."
Từ Tiểu Thụ thở dài.
Dê con lạc giữa bầy sói, làm sao sống sót được?
Nếu không có kỳ tích, dù Tô Thiển Thiển đã đạt đến Kiếm Tông, tối nay, chỉ sợ nàng cũng khó lòng chống đỡ những màn khiêu chiến liên tiếp từ đám thiên tài hàng đầu các thành trì khác!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý!)