"Nhận ánh mắt dò xét, giá trị bị động +3."
Từ Tiểu Thụ duỗi người một cái, bỗng nhiên cảm thấy ba đạo ánh mắt như đinh đóng cột, ghim chặt lấy mình từ phía xa. Cảm giác gai người này khiến hắn có chút rụt rè.
Không cần quay đầu lại, đám người trẻ tuổi đứng dưới đài cao cũng nhao nhao liếc xéo hắn.
"Nhận ánh mắt dò xét, giá trị bị động +686."
"Nhận ánh mắt dò xét, giá trị bị động +433."
Có thể nói, người duy nhất từng phô diễn cảnh giới Kiếm Tông trước mắt, không ai khác chính là Từ Tiểu Thụ, người đã đại triển thần uy trong trận chiến trước.
Mà cuộc tỷ thí giữa Luyện Linh đạo và Kiếm đạo, lại không hề có quy định nào cấm việc tham gia cả hai.
Kết quả là, tiêu điểm chú ý của mọi người, tự nhiên dồn cả vào Từ Tiểu Thụ.
Đại Ma Vương này...
Hắn có lên hay không?
Nếu hắn muốn lên, vậy thì mấy tên lâu la như mình, có thể trụ được mấy chiêu đây?
Cứ theo cường độ công kích một thức "Vạn Vật Đều Là Kiếm" lúc trước, còn thêm cả góc độ biến ảo khôn lường, đến trọng tài cũng chưa chắc cản nổi...
Ở đây, người có thể đỡ được chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Vậy nên, trực tiếp nhận thua, hay cứ để tên này lên đài cao đứng ngây ngô thêm nửa nén hương?
Nhưng nửa nén hương...
Đó là năm cái danh ngạch Bạch Quật đó!
Nghĩ thông suốt điểm này, ai nấy trong lòng đều hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dùng ánh mắt xé xác Từ Tiểu Thụ ra từng mảnh.
Thật quá đáng ghét! Sao lại có người toàn năng đến mức ngay cả phủ thành chủ cũng phải vì hắn mà đơn độc chế định quy tắc, mà vẫn có vẻ như không cách nào ngăn cản bước chân tiến lên của gã?
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +499."
"Nhận kính sợ, giá trị bị động +676."
"Nhận chán ghét, giá trị bị động +1420."
"..."
Cột thông báo đột nhiên cuồng loạn lướt nhanh, tốc độ tăng giá trị tài sản còn nhanh hơn trước.
Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc, lập tức nghếch thấy đám gia hỏa kia trừng trừng căm hận nhìn mình, hắn lặng lẽ bật cười.
"Cái này bị động hệ thống đôi khi lại thế này."
Chỉ cần hắn vừa ra oai, dù chỉ là một động tác duỗi người thôi, cũng có thể điên cuồng vơ vét được một đống lớn bị động giá trị.
Hắn duỗi lưng mỏi xong, liếc nhìn đám người đang do dự cùng chờ đợi, khẽ dừng lại một chút.
Sau đó, hắn bắt đầu vặn vẹo cái mông.
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +1121."
"Nhận oán thầm, bị động giá trị +686."
"Từ Tiểu Thụ, bọn họ đều đang đợi ngươi kìa." Mộc Tử Tịch chịu không nổi loại ánh mắt này, dù nàng chỉ lãnh một chút ít mảnh vụn tổn thương, vẫn cảm thấy khó lòng chống đỡ.
Thật không biết cái tên Từ Tiểu Thụ này da mặt dày đến cỡ nào, mới có thể thản nhiên vặn vẹo cái mông, kéo kéo gân cốt ngay trước mắt bao người như vậy.
Dù sao, Mộc Tử Tịch không thể chịu nổi nữa, nàng cũng đang thúc giục gấp rút.
"Gấp cái gì?"
Từ Tiểu Thụ nhếch miệng cười, đáp: "Anh hùng phải xuất hiện vào phút chót mới ngầu chứ, sao ta có thể lên sân nhanh như vậy được?"
Mộc Tử Tịch á khẩu: "Nhưng nếu ngươi không lên sân, bọn họ có lẽ sẽ bất an…"
"Đó là chuyện của bọn họ, liên quan gì đến ta?"
"Thân là Luyện Linh sư, thân là một kiếm tu, nếu đến cả ta, Từ Tiểu Thụ, mà họ cũng phải sợ đến mức này, thì cả đời này của họ coi như xong."
Từ Tiểu Thụ buông tay.
Lời này lại hung hăng kéo về một đợt tổn thương lớn.
"Nhận phẫn hận, bị động giá trị +323."
Gần như cùng lúc, tiếng kiếm reo vang vọng khắp nơi.
Vài kiếm tu không thể nhịn được nữa, rút kiếm ngay tại chỗ.
Kiếm tu khác với Luyện Linh sư, bọn họ có tín niệm "thà gãy chứ không chịu khuất", kiên định không sợ gian nan, sao có thể chịu được sự trào phúng này?
Thấy ánh mắt đầy phấn khởi của Từ Tiểu Thụ khi nghe tiếng kiếm ra khỏi vỏ, đám kiếm tu vừa rút kiếm ban nãy không hẹn mà cùng run kiếm tạo thành những đóa kiếm hoa, rồi lại thu kiếm vào bao.
"Ngồi lâu quá, kiếm cũng cần ra ngoài hít thở không khí chứ."
"Không sai, không sai, kiếm của ta cũng cần thông gió, giấu mãi, e rằng rỉ sét mất."
"Đúng đúng, không vung vài đường, lát nữa giết người lại cùn đi mất!"
Từ Tiểu Thụ cạn lời.
Mấy gã này nghiêm túc đấy à?
Khí thế rút kiếm vừa rồi đi đâu rồi?
Sao chỉ một câu của mình mà toàn bộ đều rụt hết cả lại thế này?
Từ Tiểu Thụ ngây người tại chỗ, giữa sân đồng thời cũng im lặng hẳn.
Trong không khí tràn ngập mùi vị xấu hổ nồng nặc.
Sắc mặt Phó Hành đen như đít nồi.
Từ Tiểu Thụ này đúng là có độc mà!
Vì sao nơi nào có gã xuất hiện, nơi đó lại xảy ra chuyện quái dị như vậy?
Rõ ràng bao năm qua không hề có chuyện này xảy ra, chỉ đứng dậy duỗi người một cái thôi mà đã khiến mọi người chấn động đến mức không dám lên đài rồi?
Cái này...
Phó Hành thở dài, đột nhiên nói: "Từ Tiểu Thụ."
"Hả?"
Từ Tiểu Thụ nhìn lại, không biết nhãi con này lại có chỉ thị gì mới.
"Ngươi lên đài cho ta, cứ lên trước đi, để người khác khiêu chiến." Phó Hành bất đắc dĩ vẫy tay.
"Vì sao a?"
Từ Tiểu Thụ nổi đóa.
Gã không lên đài là có nguyên nhân.
Từ ánh mắt sáng rực của ba kiếm khách kia, gã biết chắc chắn nếu mình lên đài thì sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì.
Người khác không biết, chứ gã thì rõ mười mươi.
Những gã kia tuy không có kiếm, nhưng lại mang theo Tông sư kiếm ý.
Hai sư huynh của gã thì người người có danh kiếm trong tay, thực lực sao có thể kém được?
Bây giờ mình lên, tuyệt đối sẽ bị vây công, luân phiên tấn công đến chết mất!
Chỉ có năm cái danh ngạch thôi, làm như vậy vừa tốn công mà chẳng được gì. Sao phải khổ vậy?
Chờ ba gã kiếm khách kia lấy hết danh ngạch, bị hạn chế ra sân rồi mình vào, chẳng phải ngon hơn sao?
Trương Thái Doanh còn đang đợi mình dồn sức đánh hắn đấy, không thể lãng phí!
"Bộp!"
Từ Tiểu Thụ đặt mông ngồi phịch xuống.
"Ta thấy không ổn."
Phó Hành trừng mắt, gắt giọng: "Ta, Phó Hành, thấy ổn đấy! Ngươi nhanh lên cho ta, mọi người còn chờ!"
"Tôi nói này, đây là việc của họ, kẻ yếu mới phải nhường nhịn, cường giả xông lên từ lâu rồi!"
Từ Tiểu Thụ chẳng hề nao núng.
Phó Hành tức đến run người, thằng nhãi này không nể mặt ai cả, chẳng chịu phối hợp gì hết!
Nhưng may thay, hắn đã sớm có chuẩn bị.
Khẽ hừ một tiếng, Phó Hành chậm rãi nói: "Hiện tại ngươi không chịu cũng không được, xem lại quy tắc trên tay đi, ta đã định sẵn cho ngươi rồi."
Từ Tiểu Thụ ngẩn người, vơ lấy tờ quy tắc trên bàn, lướt nhanh một lượt.
"Bản quy tắc do phủ thành chủ định ra, mọi quyền giải thích thuộc về Phó Hành. Phó Hành nói gì là như thế, nếu không đồng ý, thu hồi ngay danh ngạch Bạch Quật!"
Từ Tiểu Thụ lập tức bật cười khẩy.
"Khá lắm, Phó Hành!"
Hắn suýt chút nữa rút đôi dép lê từ trong nhẫn ra mà phang tới.
Cưỡng ép kìm nén cơn xúc động, Từ Tiểu Thụ run tay một cái, tờ giấy đột nhiên rung lên bần bật.
Một giây sau, nó hóa thành tro tàn.
"Ối chà, ngại quá đi, tôi quên mất mình là Hỏa thuộc tính Luyện linh sư rồi."
"Gần đây dễ bốc hỏa quá, luôn không khống chế được sát ý trong lòng."
Phó Hành: "..."
"Nhận nguyền rủa, bị động +1."
Những người đứng ngoài quan sát đều bị một màn này làm cho kinh hãi. Cái trò quy tắc kia, Phó Hành đã ép buộc tuyên bố ngay lúc Từ Tiểu Thụ vừa bước vào.
Vậy nên, mọi người đều biết có cái quy tắc này.
Nhưng bây giờ, Từ Tiểu Thụ lại ngang nhiên đốt bỏ quy tắc ngay trước mặt Phó Hành?
"Gã này, ngông cuồng vừa thôi. Hắn nói sát ý, chẳng lẽ chẳng những muốn giết Phó Hành?"
"Ha ha, thật mong chờ trận khiêu chiến cuối cùng, Phó Hành có thể so tài cao thấp với Từ Tiểu Thụ một phen. Chắc chắn sẽ rất đặc sắc."
"Thiếu thành chủ vạn năng, đối đầu với tân binh hắc mã khó đoán..."
"Tậc tậc, chờ xem kịch hay! Đổi là ta, quyết không dám khiêu khích Phủ thành chủ như vậy."
"Nhận kính nể, điểm bị động +865."
"Nhận lo lắng, điểm bị động +56."
"Nhận ái mộ, điểm bị động +2."
"..."
Phó Hành nhìn Từ Tiểu Thụ trực tiếp thiêu rụi quy tắc biểu, chỉ trầm mặc một lát. Đợi đến khi vẻ đắc ý trong mắt tiểu tử kia sắp tràn ra, rốt cục hắn đưa tay vào trong ngực.
"Từ Tiểu Thụ, ta biết ngay mà..."
Hắn vừa nói, vừa lấy ra một tờ quy tắc biểu mới tinh.
"Biểu này một thức hai bản, ngươi và ta mỗi người một bản, đều đã công bố có hiệu lực."
"Nếu như ngươi còn muốn..."
*Xoẹt xoẹt.*
Đột nhiên Từ Tiểu Thụ trừng lớn mắt, mọi người chỉ cảm thấy không khí trong nháy mắt trở nên nóng rực.
Một giây sau, tờ giấy trên tay Phó Hành hóa thành tro tàn, đến cả tro tàn cũng không còn lại chút gì.
"?"
"Cái gì? Đây là loại kỹ năng linh thuật gì?"
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đều kinh ngạc tột độ.
Vừa rồi nó chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng khí tức nóng rực tràn ngập không gian, ai nấy đều cảm nhận được sự bá đạo trong đó.
Mà loại hỏa diễm bá đạo này, lại còn có thể truyền trực tiếp đến người khác thông qua ánh mắt?
Mọi người nghĩ đến "Ngũ Chỉ Văn Chủng Chi Thuật" trước đó của Từ Tiểu Thụ...
Hóa ra thứ này, không cần tiếp xúc, cũng có thể trực tiếp đốt người?
"Mẹ kiếp, rốt cuộc Từ Tiểu Thụ còn bao nhiêu át chủ bài?"
"Khi thi viết, hắn đã xả bao nhiêu nước vậy chứ..."
Rõ ràng là cuộc tỷ thí kiếm đạo sắp bắt đầu, tất cả mọi người lại đột nhiên bị màn luyện linh đạo của Từ Tiểu Thụ làm cho kinh ngạc một phen.
Phó Hành run rẩy cả người, hắn cố nén ý muốn cong khóe miệng, bỗng nhiên lại nở nụ cười nhạt.
"Quả nhiên là như vậy..."
Dứt lời, hắn vỗ tay một cái, ngay lập tức có hộ vệ bưng lên một cái rương sau lưng.
Vừa mở ra, bên trong lít nha lít nhít, toàn là quy tắc biểu.
Từ Tiểu Thụ: ⊙_⊙???
Hắn thật sự có chút kinh ngạc, tên Phó Hành này, bị điên à, sao cứ nhằm vào hắn thế?
Phó Hành cười ha ha, tiếp tục mạch lời bị cắt ngang: "Nếu như ngươi còn muốn đốt, cứ tùy ý, phủ thành chủ vẫn còn hàng tồn kho."
"Tốt lắm Phó Hành, ta nhớ kỹ ngươi đấy!"
Từ Tiểu Thụ duỗi hai ngón tay gõ gõ trên không trung, kiếm ý đột nhiên bốc lên trên đầu ngón tay.
Phó Hành lập tức tái mặt.
"Thụ ca, Thụ ca, xin đừng như vậy."
Hắn vội vàng truyền âm nói: "Cho ta chút thể diện đi, hiện tại ngài không lên trận, ta cũng rất khó xử lý, nếu mọi người cứ kéo dài thế này, cái dạ tiệc này chắc phải ăn đến ngày mai mất."
Từ Tiểu Thụ hừ hừ mấy tiếng, rồi cũng thôi.
Liếc mắt một vòng, hắn phi thân lên.
Hắn lại lần nữa đứng trên không trung, quan sát đám người.
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động + 565."
Từ Tiểu Thụ: Σ( ° △ °|||)︴???
Ta còn chưa nói gì đâu, sao lại nguyền rủa ta rồi?
Không để ý tới đám người, hắn tiếp tục nói: "Muốn ta ra sân đầu tiên cũng được thôi, dù sao thì các ngươi cũng đang chờ."
"Nhưng tham gia kiếm đạo, chẳng qua cũng chỉ là luận bàn kiếm ý, những lời ta nói lúc trước, đương nhiên có chút kích động, nhưng vẫn có một câu là thật lòng."
"Kiếm đạo, nếu như mọi người cũng không dám dấn thân vào con đường kiếm, vậy còn mong chờ gì ở kiếm đạo?"
Lần này mọi người im lặng.
Lời của Từ Tiểu Thụ nói rất có lý.
Cho dù là Thủ Dạ, cũng khẽ gật đầu.
Kiếm giả, phải dũng cảm tiến lên, không được chần chừ!
"Vậy nên..."
Thấy đám người đồng ý với quan điểm của mình, Từ Tiểu Thụ lúc này mới nói đầy thâm ý:
"Để khích lệ mọi người dũng cảm khiêu chiến, ta đề nghị thế này, nếu sau mười vòng giao chiến, vẫn không ai hạ được ta, vậy thì cho ta mười suất vào Bạch Quật nhé!"
"Tục ngữ có câu, 'khát ba ngày, uống nửa bầu', "
"Ta, Từ Tiểu Thụ, không hề tham lam, tất cả cũng là vì anh kiệt Thiên Tang quận, tất cả đều vì mọi người mà thôi."
Đám người: ???
Vừa nãy thôi, mọi người còn đang chìm đắm trong những cảm ngộ mà Từ Tiểu Thụ mang lại, thầm nghĩ lời hắn nói vô cùng có lý.
Nhưng khi cái bộ mặt sói đội lốt người của gã này lộ ra, tất cả đều kinh ngạc.
Mình đúng là quá ngu ngốc rồi!
Rõ ràng là dù đầu óc có bị úng nước, cũng khó lòng tin được Từ Tiểu Thụ sẽ vì ai đó tốt chứ!
"Cái gì mà 'khát ba ngày, uống nửa bầu'? Không phải chỉ uống một bầu thôi sao? Mẹ kiếp, cái tên Từ Tiểu Thụ này thật đúng là dám há miệng rộng!"
"Trời không sinh ta Từ Tiểu Thụ, đường tham vạn cổ mãi đêm thâu!"
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +565."
"Nhận ghét bỏ, giá trị bị động, +1323."
"Nhận ái mộ, giá trị bị động, +2."
"..."
Từ Tiểu Thụ mỉm cười nhìn Phó Hành, sắc mặt của gã này đã nhanh chóng tối sầm lại.
"Thế nào?" Hắn hỏi.
Dưới đài, mọi người đều ngây dại, có người bật cười thành tiếng.
"Cái tên Từ Tiểu Thụ này điên rồi à, Phó Hành gọi hắn một tiếng Thụ ca là vì người ta có giáo dưỡng, có thái độ, gã này thật đúng là tự đề cao bản thân?"
"Phó Hành dù có bị lừa đá vào đầu, cũng không đời nào đồng ý."
"Đúng đấy, Từ Tiểu Thụ, cút khỏi phủ thành chủ đi!"
Có kẻ thừa cơ hô lên tiếng lòng của mọi người trong đám đông, hắn còn tưởng rằng trong sự hỗn loạn này, Từ Tiểu Thụ không thể phát hiện ra.
Ai ngờ Từ Tiểu Thụ lập tức khóa chặt hắn.
Với "Cảm giác" của mình, làm sao có thể có ai trốn thoát khỏi ánh mắt của Từ Tiểu Thụ cơ chứ?
Chỉ khẽ liếc nhìn, kẻ kia đã đông cứng cả người, co quắp ngã nhào xuống đất.
"Tặc tặc."
Từ Tiểu Thụ lắc đầu thở dài, giọng điệu không hề trách cứ nặng nề. Hắn quay sang nhìn Phó Hành, đúng lúc gã sắp từ chối thì lại giơ hai ngón tay lên gõ gõ vào không trung.
"Ngươi cứ suy nghĩ kỹ một chút."
Phó Hành: "..."
Từ Tiểu Thụ!
Ta thấy ngươi đang trả thù ta đấy à!
Nhìn ngón kiếm kia, Phó Hành bỗng thấy đến cả tâm muốn chết cũng có.
"Nói hay lắm! Anh kiệt của Thiên Tang quận cần phải đứng lên! Kiếm tu lại càng không thể yếu đuối như vậy!"
Phó Hành bừng tỉnh đại ngộ, lớn tiếng tuyên bố: "Mọi người nghe đây, chỉ cần ai có thể thắng Từ Tiểu Thụ, sẽ được mười suất vào Bạch Quật!"
Lời này vừa thốt ra, cả đám người lập tức xôn xao kinh ngạc.
"Cái...!"
"Cái quái gì vậy? Phó Hành trúng tà rồi hả? Sao lại đồng ý cơ chứ?"
"Mười suất đấy!"
"Ai mà đánh lại cái tên Từ Tiểu Thụ kia?"
Ngay cả Thủ Dạ cũng kinh ngạc nhìn Phó Hành, nhưng điểm chú ý của hắn lại khác với những người khác.
Hắn để ý đến ánh mắt mong chờ của đám đông, nhất là khi ở giữa sân còn có một lão nhân. Rõ ràng, với tư cách một người trẻ tuổi, Phó Hành không thể nào đồng ý với điều kiện này được!
Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, Phó Hành lại dám thách thức quy tắc?
"Thằng nhãi ranh được đấy..."
"Gã này, cũng là một kẻ có thể làm nên chuyện!" Thủ Dạ lập tức đánh giá Phó Hành cao hơn một chút.
...
"Không thể được!"
Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng.
Ban đầu, số suất vào Bạch Quật đã chẳng có bao nhiêu, kiếm đạo lại chỉ được hai mươi.
Nếu Từ Tiểu Thụ trực tiếp đòi đi một nửa, vậy sau này bọn họ còn đánh đấm cái gì?
"Từ Tiểu Thụ, dựa vào cái gì mà ngươi có thể lấy mười suất, ta không phục!"
Từ Tiểu Thụ lướt mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng.
"Mọi người, mọi người cũng không phục!"
Kẻ kia vội vàng nói thêm vào.
"Phục?"
Từ Tiểu Thụ không hề dùng thế lực để áp người, hắn từ trước đến nay vẫn luôn dùng lý lẽ để thuyết phục.
"Ngươi có lẽ đã nghe nhầm rồi, Phó Hành nói rằng, ai có thể thắng được Từ Tiểu Thụ, liền có thể giành lấy mười suất tham gia."
"Ta cũng giống như các ngươi, muốn thắng hắn, nhưng vẫn cần phải thắng liên tiếp mười trận."
"Đây là một cuộc tranh tài vô cùng công bằng, sao lại nói là không phục?"
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Hơn nữa, không phục, không phục thì tốt!"
"Không phục, chẳng phải là đạt được ý đồ cổ vũ rộng rãi kiếm tu Thiên Tang quận quật khởi của ta, Từ Tiểu Thụ đây sao?"
"Kiếm đạo, chính là cần loại tinh thần không phục này, các ngươi nói có đúng không?"
Câu cuối cùng, Từ Tiểu Thụ không phải đang hỏi những người khác, mà là lấy ra từ trong ngực một thanh kiếm màu đen.
Đây là một thanh cửu phẩm đỉnh phong linh kiếm, nó có một vỏ kiếm màu đen mang phong cách cổ xưa.
Phảng phất như đã lâu chưa được hít thở không khí bên ngoài Nguyên Phủ, "Tàng Khổ" vừa xuất hiện đã hưng phấn đến mức nhảy nhót, rên rỉ.
Một tiếng kiếm reo vang vọng, trực tiếp lấn át tất cả những tiếng ồn ào ở đây.
Các kiếm tu đang ngồi, toàn bộ đều kinh diễm.
"Đây là..."
"Cửu phẩm linh kiếm?"
"Thế nhưng là cửu phẩm linh kiếm, vì sao lại có linh tính rõ ràng như vậy, điều này quả thực muốn so..."
Đông đảo kiếm tu đồng thời dời ánh mắt, rơi xuống ba kiếm khách ngồi trên bàn rượu cách đó không xa.
Linh tính như vậy, hoàn toàn đã vượt ra khỏi phạm trù của linh kiếm thông thường, quả thực là sánh ngang danh kiếm rồi!
Ngay cả kiếm khách Cố Thanh Tam cũng bị kinh ngạc.
Hắn sững sờ một chút, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
"Hảo kiếm!"
"Từ Tiểu Thụ, kiếm của ngươi... Hảo kiếm!"
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, thanh kiếm này, có tư chất thành danh kiếm!"
Lần này nhìn lại, lời nói của Cố Thanh Tam không còn là dò hỏi như trước, mà tràn đầy sự khẳng định.
Cố Thanh Nhị cũng bị thanh kiếm của Từ Tiểu Thụ làm cho rung động.
Một thanh kiếm đẳng cấp thấp như vậy, lại có linh tính đến thế.
Có thể thấy được, tên gia hỏa trước mặt này, khi dưỡng kiếm, đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư!
"Ta cũng có cùng ý nghĩ với tiểu sư đệ, thanh kiếm này nhất định bất phàm. Nếu có được phương pháp bồi dưỡng kiếm tốt..."
"Ừm?"
"Không đúng!"
"Ở ngoại giới, sao lại còn có người biết dưỡng kiếm?"
Chỉ cần là kiếm tu, ai cũng biết những truyền thuyết về danh kiếm.
Đương nhiên, họ cũng biết vô số danh kiếm đều được bồi dưỡng từ những nhân vật truyền kỳ vô danh. Theo thời gian, từng bước một trưởng thành, cuối cùng được hun đúc mà thành.
Nhưng phương pháp dưỡng kiếm, ngoài việc sớm tối bầu bạn như người thường vẫn hiểu, ngoại giới cơ bản không có con đường tắt.
Mà nếu chỉ bầu bạn thông thường như vậy, tuyệt đối không thể nào trong độ tuổi của Từ Tiểu Thụ, lại có thể nuôi ra một thanh kiếm có linh tính đến thế.
Cố Thanh Nhất vuốt ve thanh kiếm phong cách cổ xưa đang rung động trong ngực.
Hắn cảm nhận được từ thanh kiếm của mình truyền đến sự vui sướng khi được diện kiến một thanh kiếm linh tính như vậy. Đồng thời, cũng cảm nhận được ngọn lửa chinh chiến đang hừng hực cháy trong đó.
Khẽ lắc đầu, Cố Thanh Nhất phủ định ý nghĩ của hai vị sư đệ.
"Kiếm này là kiếm tốt, nhưng kiếm có tư chất trở thành danh kiếm thì ở đại lục này không hề thiếu."
"Danh kiếm, chung quy cũng chỉ có hai mươi mốt thanh."
Cố Thanh Nhất không nói thêm, nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn.
Thủ Dạ có chút kinh ngạc thán phục.
Ba người này cũng là những đối tượng hắn đặc biệt chú ý.
Nhưng lời của sư huynh dẫn đầu vừa thốt ra, nghiễm nhiên đã kéo giãn khoảng cách với hai vị sư đệ.
"Tiểu tử này, tầm mắt cao thật..."
Ánh mắt Thủ Dạ hướng về phía thanh kiếm mộc mạc kia, có thể cảm nhận rõ ràng được tà khí nghiêm nghị bị phong ấn bên trong, thứ mà người ngoài hoàn toàn không thể phát hiện.
"Việt Liên・Cô Hàn ư..."
Hắn nheo mắt, một lần nữa nhìn về phía chín kiếm khách sau lưng.
Trong kiếm luân sau lưng gã cắm chín thanh kiếm, thanh ở giữa đỏ tươi như máu, khó lường sâu sắc.
"Tuyệt Sắc Yêu Cơ..."
Thủ Dạ gõ nhẹ mặt bàn, suy tư một lát.
"Vậy nên, là 'Táng Kiếm Mộ' xuất hiện sao?"
"Quá xa xôi rồi!"
"Bất quá, nếu là 'Hữu Tứ Kiếm', quả thực đáng giá..."
...
Một kiếm xuất ra khiến ngàn người kinh hãi, sương lạnh lan tỏa khiến sảnh châu thêm phần u tịch.
Từ Tiểu Thụ quả thật đã một thời gian không cố ý chú ý đến "Tàng Khổ".
Nhưng gần đây, khi có thời gian rảnh rỗi thì hắn lại luyện tập "Quan Kiếm Điển", và thanh kiếm này dường như thật sự sắp lột xác.
Có lẽ vì quá mức thân cận, đến khi mọi người kinh hãi thán phục "Tàng Khổ", gã mới ý thức được gia hỏa này đã hoàn toàn khác biệt.
"Sắp bát phẩm rồi..."
"Cái "Quan Kiếm Điển" này thật đáng kinh ngạc, vị đại thúc lôi thôi kia rốt cuộc là ai vậy?"
"Nuôi dưỡng thế này, thật sự có thể trở thành danh kiếm!"
Từ Tiểu Thụ không suy nghĩ nhiều, giờ phút này không phải lúc nghĩ đến những điều đó.
Hắn cầm kiếm, là vì kiếm lấy bị động giá trị.
"Ngươi không phục?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía kẻ lúc trước lên tiếng.
"Ta phục."
Người kia sợ hãi, hắn sợ Từ Tiểu Thụ lại dùng chiêu túm bay người, lôi hắn lên đài cao.
Từ Tiểu Thụ trừng mắt: "Không, ngươi không phục!"
Kẻ kia giờ phút này hối hận không kịp.
Hắn hận bản thân vì sao không thể giấu kín, lại muốn làm chim đầu đàn.
"Đúng, ta không phục." Gã yếu ớt đáp, nghe sao mà thảm thiết.
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu: "Chư vị cũng thấy rồi đấy, đây, chính là kiếm của ta, đẳng cấp không cao, chỉ là bát phẩm."
Tất cả mọi người giật giật khóe miệng.
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị + 1111."
"Nhưng!"
Từ Tiểu Thụ xoay chuyển lời nói: "Kiếm đạo của ta, quá mạnh!"
"Mạnh đến mức ta không có cách nào điều khiển được, chư vị, các ngươi có biết đây là khái niệm gì không?"
Tất cả mọi người nhìn Từ Tiểu Thụ cầm kiếm bay lên không trung, hận không thể nhào tới kéo gã xuống, đè cho đến chết.
Nhưng không một ai dám nhúc nhích, chỉ còn biết lắng nghe gã kia tiếp tục lải nhải.
"Kiếm của ta, vốn chỉ để giết người."
Từ Tiểu Thụ hất tay áo, sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng.
Giữa sân tức khắc dâng lên sát ý, gió thu lướt qua, mang theo hơi lạnh se sắt.
Không khí căng thẳng ấy chẳng kéo dài bao lâu, Từ Tiểu Thụ liền phá tan:
"Để tránh các ngươi bị giết, ta chỉ có thể cố hết sức kiềm chế kiếm của mình. Chuyện này, thực sự vô cùng khổ sở!"
"Ngươi cảm thấy không phục?"
Từ Tiểu Thụ lại nhìn về phía kẻ đã tê liệt ngã xuống, giọng nói đè nén: "Không phục cũng tốt thôi."
"Ta cũng vậy, ta cũng không phục!"
"Ta mẹ nó chỉ đến dựng cái đài, còn phải đề phòng các ngươi bị ta giết, ta nhẫn nhịn đến mức nào chứ?"
"Các ngươi nói xem, nếu ta thắng mười trận này, có đáng để nhận lấy mười cái danh ngạch Bạch Quật không?"
Từ Tiểu Thụ "bốp" một tiếng vỗ đùi.
"Đáng chứ!"
Mộc Tử Tịch im lặng cúi đầu.
Môi dưới của Phó Hành run rẩy, cổ cũng rụt lại một chút.
Ngay cả Thủ Dạ, cũng phải rung động đến tột đỉnh trước những lời Từ Tiểu Thụ vừa thốt ra.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Chỉ có trời mới biết tên này vòng vo tam quốc một hồi lớn như vậy, hóa ra vẫn còn xoắn xuýt về mười cái danh ngạch kia?
Đến nước này, còn ai dám phản kháng nữa chứ?
Rõ ràng chuyện danh ngạch đã bỏ qua từ lâu, Từ Tiểu Thụ lại đột ngột lôi nó ra, thêm vào vẻ mặt trầm thống trên không trung kia của hắn, ai nấy đều không thể nhịn được nữa.
"Gã này, mặt dày vô sỉ quá rồi!"
"Ta mẹ nó không kìm được Hồng Hoang chi lực trong người nữa rồi, tối nay đừng ai cản ta, xông lên thôi, băm tên này thành trăm mảnh, cho hắn chết!"
"Mười trận? Mười trận thì sao, không được mười trận thì hai mươi trận!"
"Chẳng phải hai mươi cái danh ngạch Bạch Quật thôi sao? Ta không tin Từ Tiểu Thụ này có thể ôm trọn hết!"
"Ta khiêu chiến ngươi!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)