Vừa dứt lời, Từ Tiểu Thụ thấy cô bé kia, nãy giờ vẫn nắm chặt hai tay, vung mạnh về phía trước. Vô số hạt tròn đen nghịt, tựa mưa rào, lao thẳng vào mặt hắn.
Thứ gì vậy?
Linh khí trong người Từ Tiểu Thụ bùng nổ, hất văng đám hạt tròn đen kia ra ngoài, hắn mới kịp định thần.
Hạt giống?
Quả là kỳ lạ, dùng hạt giống để chiến đấu ư?
Nhất thời khó hiểu, hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy hạt giống vãi đầy trên mặt đất...
Không đúng!
Tiên Thiên... Mộc thuộc tính?
Hắn nhìn Mộc Tử Tịch, trong đầu bỗng hiện lại hình ảnh gốc cổ mộc bắn dưa hấu lên đài.
Hạt giống, cổ mộc...
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ co lại, lẽ nào...?
"Ra đi, bé nhỏ!"
Mộc Tử Tịch dường như đoán được suy nghĩ của hắn, đôi mắt híp lại, cười nhạt, hai tay vỗ vào nhau.
"Tiểu Thụ Thụ, lên nào!"
Lên! Lên! Lên!
Trong nháy mắt, hàng chục gốc cổ mộc từ mặt đất trồi lên, phóng thẳng lên trời, hất văng Từ Tiểu Thụ xuyên qua cả kết giới lôi đài.
"Phụt!"
Máu tươi văng tung tóe giữa không trung.
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy phần dưới thân mát lạnh, lực va chạm đáng sợ của đám cổ mộc gần như nghiền nát cột sống hắn, suýt chút nữa thì bỏ mạng tại chỗ.
Ta biết ngay mà...!
Từ Tiểu Thụ đau đớn rên rỉ giữa không trung, mẹ nó, ai mà ngờ được chứ?
Người ta giao đấu thì đao quang kiếm ảnh đầy trời, còn cô bé này lại dùng hạt giống!
"Cổ mộc Tiên Thiên cấp bậc, lực va chạm... đáng sợ đến vậy ư?!"
Cật lực giành lại quyền kiểm soát cơ thể giữa không trung, Từ Tiểu Thụ vội vàng triệu hồi Hắc Kiếm, mong muốn năm xưa tái hiện.
Nhưng chưa kịp phản ứng, một dây leo to lớn đã vươn lên, quấn lấy thân thể hắn, rồi mạnh mẽ kéo xuống.
Cái đệch?!
Từ Tiểu Thụ sắp phát điên, lại là khởi đầu cận chiến xui xẻo ư? Vừa lên đã bị combo?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, chẳng thấy gì nữa.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác.
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê."
Góc nhìn của khán giả hoàn toàn khác biệt với Từ Tiểu Thụ, sự chú ý của họ hoàn toàn bị những gốc cổ mộc kia thu hút.
Chỉ thấy, khoảnh khắc Từ Tiểu Thụ bị đánh bay, đại trận do những gốc cổ mộc phía dưới tạo thành lập tức chuyển động như chong chóng, tạo ra một khoảng trống hoàn toàn ở vị trí trung tâm.
Ngay sau đó, một dây leo to lớn từ một trong số những gốc cổ mộc vươn ra, túm thẳng Từ Tiểu Thụ vào trong trận cổ mộc.
Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch.
Mộc Tử Tịch nắm chặt bàn tay nhỏ bé, hung hăng vung lên.
"Ầm!" Một tiếng nổ vang trời, tất cả thân cây cổ mộc điên cuồng va vào nhau, trộn lẫn thành một khối, chỉ còn lại tán cây là giữ được dáng vẻ uyển chuyển ban đầu.
Không gian tĩnh lặng...
Mọi người nheo mắt, dường như nghe rõ cả tiếng xương cốt Từ Tiểu Thụ bị bẻ gãy.
"Tiểu cô nương này, có phải hơi tàn nhẫn quá rồi không?"
"Trời ạ, lúc cười thì như thiên sứ, nhưng khi đánh nhau lại không hề nương tay..."
"Chậc chậc, ai mà ngờ được chứ, Mộc sư muội lại là như vậy... Không, phải gọi là Mộc ma nữ mới đúng!"
Sau khi những gốc cổ mộc bị cưỡng ép trộn lẫn vào nhau, chúng hợp thành một gốc cổ mộc siêu cấp khổng lồ, lớn đến nỗi mười người ôm không xuể. Mọi người không còn nhìn thấy Từ Tiểu Thụ đâu nữa, cảm giác như hắn đã biến thành chất dinh dưỡng cho cây.
"Hì hì."
Mộc Tử Tịch dường như cười càng thêm vui vẻ, những thân cây to lớn thế này, nhìn thôi đã thấy yêu rồi.
Nàng đột ngột quay đầu bỏ chạy, tiến đến sát mép kết giới.
Nàng muốn làm gì?
Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu mọi người, ngay cả Tiếu Thất Tu cũng phải rụt đồng tử lại, cảm thấy có điều chẳng lành.
"Nha a!"
Tiểu cô nương nở nụ cười tươi như thiên sứ, vỗ vỗ tay nhỏ, khẽ kêu: "Nổ!"
Không gian lại tĩnh lặng thêm một giây.
"Oanh!"
Một đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên cao ngút trời.
Cổ mộc nổ tung, lôi đài trong nháy mắt biến thành một cái hố lớn, ngay cả Tiếu Thất Tu cũng không kịp phòng bị, bị sóng xung kích hất văng ra khỏi kết giới.
Hắn vội vàng vận chuyển linh nguyên hộ thể, ổn định thân hình, lơ lửng giữa không trung.
"Tê ~"
Một lần nữa nhìn về phía lôi đài, lão nam nhân trung niên kia cùng những khán giả khác đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Gốc cổ mộc vây quanh Từ Tiểu Thụ kia, trong nháy mắt bạo tạc đã hóa thành bột mịn, bắn tung tóe ra ngoài.
Kết quả, vừa chạm đất, bột mịn lập tức cắm rễ, lại hóa thành vô số hạt giống nảy mầm.
"Cái này... cái này... cái... Mẹ nó căn bản không cho người ta đường sống mà!"
"Trời ạ, bạo lực vậy sao, Từ Tiểu Thụ dù có sống sót, liệu có đỡ được đòn công kích tiếp theo?"
Trên lôi đài, Mộc Tử Tịch vừa hoàn thành màn "nghệ thuật bạo tạc" lại khẽ nhíu mày.
Nàng biết sức mạnh một kích của mình có lẽ không đủ để đánh bại Tiên thiên nhục thân, nên đã gia tăng cường độ.
Thậm chí đợt bạo tạc cuối cùng, ngay cả chính nàng cũng sợ bị vạ lây.
Nhưng không ngờ, nàng vẫn có thể thông qua những cây giống ký sinh vụng trộm trên người Từ Tiểu Thụ mà cảm nhận được sinh cơ của hắn.
Vẫn chưa chết!
"Cái tên Từ Tiểu Thụ này, là thuộc dòng Tiểu Cường sao..."
Mộc Tử Tịch âm thầm buồn bực, thông qua hạt giống ký sinh kia, nàng đã nhận ra sinh mệnh lực bành trướng mà vô tận trong cơ thể Từ Tiểu Thụ.
"Ngô, có lẽ, có thể thử chiêu đó?"
Đám mây hình nấm rốt cục cũng tan hết, Mộc Tử Tịch dù thua thiệt thật sự không dám đến gần. Từ Tiểu Thụ dựa vào "Sinh sôi không ngừng", trong thời gian ngắn đã khôi phục rất nhiều.
Dù vậy, toàn thân hắn đều là máu tươi, thậm chí xương cốt cũng nát không ít.
Cảm giác sắp vỡ vụn này tuyệt đối giật mình hơn một kích của Lưu Chấn lúc ấy nhiều, cũng may nó không phải từ trong ra ngoài, nếu không Từ Tiểu Thụ đoán chừng liền không thể bò dậy nổi.
"Quá mạnh, Tiên thiên..."
Trước có băng kiếm của Triều Thanh Đằng, sau có cổ mộc của Mộc Tử Tịch, Từ Tiểu Thụ thật sự cực kỳ hâm mộ loại sức mạnh Tiên thiên thuộc tính này, thật quá mạnh mẽ!
Nếu có được sức mạnh này, sao ta có thể chỉ bị bó buộc vào cận chiến?
Tuy chiêu thức đánh xa không nhiều, Từ Tiểu Thụ vẫn không vội vã xông lên trước, mà đứng yên tại chỗ.
Hai bên dường như lâm vào thế giằng co, khiến khán giả sốt ruột.
"Tên Từ Tiểu Thụ này ngớ ngẩn à? Không tấn công, định chờ cổ mộc mọc rễ chắc?"
Thật vậy, vẻ ngoài hai người đều bất động, nhưng những hạt giống bị đánh văng tung tóe kia đã nhanh chóng lan khắp lôi đài.
Có thể nói, Mộc Tử Tịch đã chiếm trọn lợi thế địa hình.
"Mộc chi kết giới!"
"Từ Tiểu Thụ, nhận chiêu!"
Mộc Tử Tịch không muốn chờ đợi thêm, lại vỗ hai tay, cây non nổ tung, cổ mộc trồi lên.
Lên! Lên! Lên!
Từ bốn phương tám hướng, cổ mộc đột ngột trồi lên khỏi mặt đất. Không chỉ là mười mấy cây, mà chỉ cần liếc qua, số lượng đã vượt quá một trăm.
Hơn nữa, chúng còn không ngừng tăng lên!
Khán giả không dám nhìn tiếp. Với đợt tấn công này, dù Từ Tiểu Thụ có thân thể tiên thiên, cũng khó tránh khỏi gãy tay, tàn chân.
Không khéo, có khi đầu cũng lìa khỏi cổ.
"Ừm..."
"Kia là cái gì?"
"Từ Tiểu Thụ lấy ra một cái vỏ kiếm?"
Mọi người tò mò nhìn theo.
Giữa những thân cổ mộc đang trồi lên, Từ Tiểu Thụ dường như có thêm mấy đôi mắt, thoăn thoắt lách mình, đổi vị trí, linh hoạt như một con khỉ.
Sau khi xác định không còn hạt giống cổ mộc nào trên mặt đất, hắn móc ra một cái vỏ kiếm.
"Cẩn thận đấy."
Đối phương đã cảnh báo mỗi lần tấn công, Từ Tiểu Thụ tự nhiên đáp lễ.
Vừa dứt lời, những hạt giống trên mặt đất, cả những cổ mộc đã thành hình, đều bắt đầu rung động, như mất đi khống chế.
Từ Tiểu Thụ nhắm mắt. Giờ khắc này, hắn như trở lại đêm qua.
Sân viện sâu thẳm, kiếm ý phiêu du nơi đâu?
Mộc Tử Tịch trợn tròn mắt, kinh ngạc tột độ, nàng hoàn toàn không thể nào nhìn thấu, kiếm ý ngập trời này, rốt cuộc phát ra từ đâu.
Có phải từ thanh kiếm của Từ Tiểu Thụ?
Hay từ những hạt giống trên mặt đất?
Hay thậm chí là...
Từ chính mình?
Mộc Tử Tịch cảm thấy ý nghĩ này thật hoang đường, nhưng hết lần này đến lần khác, nàng lại có thể cảm nhận rõ ràng kiếm ý đang trào dâng trên đỉnh đầu.
Chẳng lẽ, ta thật sự là thanh kiếm của Từ Tiểu Thụ sao?
Cô bé lắc mạnh đầu, dùng hai bím tóc đuôi ngựa xua tan ý nghĩ kỳ quặc này ra khỏi đầu.
*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*