Chương 424

Truyện: Truyen: {self.name}

"Oa kháo, Từ Tiểu Thụ này, có ý gì đây?"

Vốn là nhân vật phong vân suốt nửa hiệp, dù cho giờ phút này Từ Tiểu Thụ có lấy ra huy chương Luyện Đan Sư Thập Phẩm, hắn vẫn là tâm điểm chú ý của đám đông.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, khi Từ Tiểu Thụ lôi ra cái bồn tắm lớn ném xuống đất, tất cả mọi người đều ngớ người.

"Bồn tắm lớn?"

"Hắn định biểu diễn... nấu nước sôi à?"

"Bày trận rồi đây, với tính tình của Từ Tiểu Thụ, sao hắn có thể nói nhảm nhiều với tiền bối Long Đan như vậy chứ?"

"Gã này nhịn đến giờ mới xuất thủ, ta đã đánh giá hắn quá cao!"

"Từ Tiểu Thụ táo bạo, định ẩu đả tại chỗ à?"

Mọi người đều hiểu rõ, trong đám lão già ở đây, cơ bản chẳng ai là đối thủ của Từ Tiểu Thụ.

Dù Long Đan là Luyện Đan Sư Lục Phẩm, nhưng bàn về thực lực chiến đấu, e rằng đến Thượng Linh Cảnh tầm thường cũng không địch nổi.

Luyện Đan Sư, vốn dĩ không thể đánh nhau.

"Không có ý đó đâu."

Từ Tiểu Thụ khoát tay với đám đông, vội vàng giải thích: "Ta chỉ là luyện đan thôi mà, các ngươi nghĩ đi đâu vậy."

"Nhận hoài nghi, điểm bị động +886."

"Từ Tiểu Thụ, ngươi đang đùa chúng ta đấy à? Ai đời luyện đan lại vác bồn tắm lớn ra thế? Khai mau, có phải ngươi muốn biến tiền bối Long Đan thành hoa hồng thêm nước sôi, để luộc không hả?"

Câu nói này khiến Từ Tiểu Thụ ngẩn người, còn Long Đan bên cạnh thì tức đến râu ria muốn dựng ngược.

"Ai, ai dám nghị luận lão phu, bước ra đây!"

"Xoạt" một tiếng, đám người cùng nhau rụt cổ, nhưng ai nấy đều nhịn không được ý cười, trong bụng nở hoa cả rồi.

Từ Tiểu Thụ lắc đầu, đám gia hỏa này đúng là quá lầy lội.

Chẳng phải trước đây bị mình đè ép ác quá hay sao, giờ đụng đáy bật ngược, từng người đều biến thái hết cả rồi?

Vậy mà lại lấy trêu chọc người khác làm niềm vui, thật là...

"Sưu!"

Cong ngón tay búng ra, Từ Tiểu Thụ không nói nhiều lời, trực tiếp bắn một viên áp súc hỏa chủng xuống đáy đan đỉnh. Chỉ trong nháy mắt, cái "bồn tắm lớn" kia bắt đầu đỏ rực lên.

"Thật sự là luyện đan?"

"Nhận nghi ngờ, Bị Động Giá Trị +885."

Cách thức đốt lửa này dù khác biệt so với người thường, song mơ hồ vẫn có thể nhận ra vài dấu vết của luyện đan sư.

Long Đan ngẩn người.

Hắn đứng gần nên cảm nhận được sự bá đạo của ngọn lửa này rất rõ ràng.

Nếu nói về chiến đấu, hắn có thể không mẫn cảm, nhưng với loại hỏa chủng áp súc xoay tròn với tốc độ cao này, chỉ cần liếc qua, hắn đã thấy được đủ loại môn đạo bên trong.

"Phải dùng đan đỉnh dày đặc như… Ặc, bồn tắm để luyện đan, còn có ngọn lửa bá đạo như vậy…"

"Thằng nhóc Từ Tiểu Thụ này, thật sự là Thập phẩm?"

Long Đan nhìn Từ Tiểu Thụ từ trên xuống dưới, đột nhiên có chút hiểu ra.

"À, hẳn là do ngọn lửa này quá bá đạo, không cách nào khống chế, nên mới không thích hợp với việc luyện đan."

Trong đáy mắt hắn lóe lên một tia tham lam sắc dục mờ ám.

Ngọn lửa này quá tốt!

Nếu đổi thành hắn có được nó, dù vì tu vi có hạn, hắn có lẽ cũng không thể thao túng một cách hoàn hảo, nhưng chắc chắn vẫn mạnh hơn Từ Tiểu Thụ.

Thêm vào đó là các chiêu thức luyện đan của bản thân, dưới sự trói buộc luân phiên, biết đâu hắn có thể dựa vào ngọn lửa này, đẩy phẩm chất đan dược lên một tầng nữa.

Ít nhất cũng phải mạnh hơn hai lão già kia!

Long Đan liếc xéo Trần Kỳ và Lý Minh Tế.

Quả nhiên, hai lão già này cũng hiểu ra, ánh mắt nhìn ngọn lửa dưới đan đỉnh của Từ Tiểu Thụ nóng rực đến mức muốn tràn ra ngoài.

"Tiểu tử, lửa của ngươi tên là gì?"

Trần Kỳ không nhịn được hỏi.

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn hắn, lập tức thấy được huy chương lục phẩm kia, ánh mắt khựng lại.

Liếc thêm cái nữa, hắn lại thấy một viên lục phẩm khác ở phía bên kia.

"Cái này..."

Vừa mới thoáng thấy một người từ trong kết giới đi ra, ai ngờ trong sân đã có thêm hai gã lục phẩm?

Hắn bật cười thành tiếng.

Quy cách cuộc tỷ thí này không khỏi quá cao rồi đi!

Ba gã lục phẩm, hắn kẹp giữa bọn họ, chẳng phải biến thành cặn bã bị nghiền nát?

Thở dài một hơi, Từ Tiểu Thụ không hề nhụt chí, đáp lời:

"Các vị tiền bối đừng mơ tưởng, ngọn lửa này các ngươi không đoạt được đâu."

"Thứ nhất, các ngươi không giết được ta. Thứ hai, thứ này chỉ có Tiên thiên nhục thân mới miễn cưỡng tu luyện được."

"Các ngươi có động lòng cũng vô dụng, chủ yếu là thực lực không xứng, có cho không các ngươi cũng nuốt không nổi."

Ba người đồng thời giật khóe miệng.

Cái này...

Không phải ai cũng không biết xấu hổ, nhưng ngươi sao lại nói toẹt ra những lời thật lòng như vậy?

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động +3."

"Khá lắm!"

Dưới đài, một đám người không nhịn được cười ồ lên.

Ai cũng thấy hỏa diễm của Từ Tiểu Thụ không đơn giản, nhưng có một số việc nên ngầm hiểu lẫn nhau chứ.

Từ Tiểu Thụ...

Gã này hoàn toàn không biết e dè!

Xé toạc lớp giấy che cửa sổ nói chuyện, đúng là kẻ hung hãn!

"Có thực lực đúng là khác, nói chuyện cũng mạnh miệng hơn hẳn chúng ta."

"Nhưng mà cái kiểu trào phúng này cũng quá đẳng cấp, tặng không cũng nuốt không nổi, thấu tim gan!"

"Nhận khâm phục, điểm bị động +464."

Đúng là đỉnh của đỉnh.

Từ Tiểu Thụ chợt móc ra một vốc lớn dược thảo, ném thẳng vào trong đỉnh.

"Cái đệch!"

Tất cả mọi người giật nảy mình, rồi lại thấy Từ Tiểu Thụ vừa ném vu vơ như đùa, vừa nhất tâm đa dụng, trực tiếp luyện hóa đám linh dược trong bồn lớn.

Thao tác nước chảy mây trôi kia khiến ai nấy đều hóa đá.

"Không ổn rồi, thủ pháp này, là Thập phẩm?"

"Từ Tiểu Thụ tên này mẹ nó là nhất tâm mấy dùng? Mười mấy dùng à? Mẹ ơi, tinh thần lực của hắn biến thái đến vậy sao?"

"Như vậy còn để cho người khác sống nữa không?"

"Chiến lực đã mạnh đến vậy, phương pháp luyện đan của hắn lại càng..."

Mọi người đều nhận ra tình huống dường như mất kiểm soát một chút.

Vừa giây trước còn muốn khiển trách Từ Tiểu Thụ lãng phí, giây sau đã bị kỹ nghệ luyện đan thần kỳ của gã thu hút tâm thần.

Rõ ràng ở đây còn có ba vị luyện đan sư lục phẩm.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Từ Tiểu Thụ tựa như cởi quần áo, hóa thành yêu diễm tiện hóa, đủ loại thao tác kỳ quái, luôn khiến người ta vô tình đem ánh mắt tập trung vào gã.

"Nhận nhìn chăm chú, bị động giá trị +677."

"Các tiền bối."

Từ Tiểu Thụ nhìn ba vị luyện đan sư lục phẩm.

Mấy lão già này đã bị những động tác của gã thu hút đến quên cả luyện đan, gã không nhịn được nhắc nhở:

"Thời gian luyện đan chỉ có mười lăm phút thôi đấy, các vị còn chưa động thủ?"

"Ta còn muốn xem các vị biểu diễn nữa kìa!"

Biểu diễn...

Ba người chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

Kỹ pháp của bọn họ chỉ là thủ pháp luyện đan thông thường, nhiều nhất chỉ là luyện chế đan dược với phẩm cấp khác biệt, làm gì có kỹ pháp biểu diễn nào đáng nói.

Ngược lại Từ Tiểu Thụ, gã thật sự đến đây biểu diễn tạp kỹ vậy.

Nào là bồn tắm lớn, nào là phương pháp phân thần điều khiển, còn có loại hỏa diễm đặc thù kia...

"Lòe người!"

Long Đan lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên, một vòng hỏa diễm màu trắng sáng liền bùng lên trên đỉnh đan khôi thủ màu đen của lão.

"Điêu trùng tiểu kỹ."

Trần Kỳ cũng quay người đi, không thèm quan tâm nữa, bắt đầu ủ ấm đan dược của mình.

"Cố làm ra vẻ huyền bí!"

Lý Minh Tế khẽ cười khẩy, nhưng lão còn chưa kịp quay người, thanh âm của Từ Tiểu Thụ đã lơ lửng vang lên.

"Ôi chao, mùi a-xít a-xê-tíc nặng quá nha, chuyện gì xảy ra vậy? Có người thừa dịp luyện đan, lén lút xuống bếp đổ cả bình dấm chua vào đấy à?"

"..."

Khóe miệng ba người đồng thời giật giật, tay run lên, suýt chút nữa trực tiếp dẫn lửa thiêu thân.

"Chịu nguyền rủa, bị động tăng giá trị, +3."

"Ha ha ha."

Dưới đài, tiếng cười bỗng bùng nổ.

Người vây xem chợt nhận ra, nếu không phải trong vai đối thủ phải trực tiếp đối mặt với Từ Tiểu Thụ, mà chỉ đơn thuần đứng ở vị trí khán giả, quan sát Từ Tiểu Thụ thi đấu...

Thì quá trình này quả thật vô cùng đặc sắc!

"Gã này điên rồi à, thật là trên đời này không có chuyện gì hắn không dám làm sao?"

"Ba tên lục phẩm, một hơi đắc tội hết, gã này sau này còn muốn sống yên ổn sao, e là sẽ bị phong sát!"

"Phong sát... Chắc cũng không đến mức đó."

"Mấy người nhìn xem át chủ bài của Từ Tiểu Thụ đi, gã này, biết đâu thật sự có xuất thân đáng sợ nào đó thì sao?"

"Không phải nói hắn chỉ là một gã đệ tử ngoại viện bình thường của Thiên Tang Linh Cung thôi sao?"

"Đệ tử bình thường chỗ nào ra nhiều chiêu trò như vậy? Mà nói thật, mấy người không thấy ngọn lửa này có chút quen mắt à?"

"Ờ, không biết nữa..."

...

Dưới đài xôn xao bàn tán.

Nhưng phần lớn là người trẻ tuổi, còn những Luyện Đan sư lão luyện thì cơ bản đều ở trên đài, trong vòng bảo hộ kết giới. Những thủ lĩnh gia tộc thế lực kia, ngược lại không quá nhận ra hỏa diễm của Từ Tiểu Thụ.

Cho dù có chút ấn tượng, thì ký ức cũng mơ hồ.

Thủ Dạ lại nhìn Từ Tiểu Thụ áp súc hỏa chủng, rơi vào trầm tư.

Cỗ năng lượng bá đạo thiêu đốt này, khiến gã hồi tưởng lại một đoạn cố sự xưa.

"Không Tay... Hồng Diễm Thủ?"

Khi gã còn chưa thành Hồng Y, vẫn còn là Bạch Y, từng tham gia chấp hành một nhiệm vụ ở Trung Vực.

Nội dung nhiệm vụ, chính là tiêu diệt một phân bộ lớn nhất trong một tổ chức bí ẩn.

Nhiệm vụ khi đó đã thành công.

Nhưng kẻ cầm đầu phân bộ cuối cùng lại dựa vào một đôi bàn tay khô gầy đen cháy, vùng vẫy trong đám Bạch Y, mở ra một con đường máu, trốn khỏi Trung Vực, đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Từ Tiểu Thụ trên người cỗ năng lượng nóng rực này quả thực có vài điểm tương đồng.

Nhưng...

"Thiên hạ kỳ hỏa dị diễm vốn nhiều vô kể, không hẳn mọi thứ giống nhau đều là một."

"Ít nhất, bên trong Bạch Quật tràn ngập loại năng lượng nóng rực này. Biết đâu, Thiên Tang Linh Cung cũng có truyền thừa về phương diện này thì sao."

Thủ Dạ lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm.

Hắn nhìn Từ Tiểu Thụ luyện đan.

Nhưng mà, sau màn trình diễn động tác lớn ban đầu, tên kia lại chẳng có thêm thao tác nào khác.

Bước vào giai đoạn luyện hóa dược dịch, hắn cứ như biến thành một người khác vậy, tầm thường vô vị.

Từ Tiểu Thụ bắt đầu trở nên chán chường.

Ngoài việc ngó đông ngó tây, hắn dường như chẳng buồn đoái hoài đến cái đỉnh đan kia nữa.

Mí mắt Thủ Dạ giật giật.

Thật tình mà nói, yến tiệc tối nay đã mở mang kiến thức cho hắn rất nhiều điều mới lạ.

Loại "nhân tài" như Từ Tiểu Thụ, hắn thực sự mới gặp lần đầu.

"Tiểu tử này lại định giở trò quỷ gì đây?"

Bên dưới, đám người cũng có chút không quen với sự yên tĩnh của Từ Tiểu Thụ. Nhưng rất nhanh, thủ pháp luyện đan dị biệt của ba vị lục phẩm luyện đan sư đã thu hút mọi ánh nhìn.

Từ Tiểu Thụ cũng không ngoại lệ, ánh mắt hắn tản mát, nhưng "cảm giác" lại gắt gao nhìn chằm chằm vào quy trình luyện đan của ba người kia.

Tựa như muốn cưỡng ép ghi nhớ hết mọi thứ.

"Tuy nói có ba cơ hội luyện đan, nhưng đối với những người khác, tinh khí thần trong luyện đan thập phần quan trọng. Bởi vậy, ba người này muốn thắng nhau, tất nhiên phải dốc hết toàn lực ngay từ đầu."

Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ.

Hắn có dự định của riêng mình.

Dù cho giờ phút này, hắn có điểm thêm "Trù nghệ tinh thông" lên cấp bậc tông sư, thì đan phương phẩm cấp cao nhất trên người hắn cũng chỉ là "Tinh Ly Đan" mà thôi.

Tinh Ly Đan, là một loại đan dược chữa thương đỉnh cấp thất phẩm.

Ở ngoại giới mà nói, đây đã là vô cùng trân quý.

Nhưng vào thời điểm này, nó chỉ xứng đáng xách giày cho lục phẩm đan dược.

Từ Tiểu Thụ muốn luyện loại đan này, cuối cùng nhất định thua không thể nghi ngờ.

Vậy, làm thế nào mới có thể thắng được cuộc tỷ thí này đây?

"Lộc cộc lộc cộc..."

Dược dịch trước mắt đang sôi trào.

Người khác có lẽ vì việc đồng thời luyện hóa dược liệu mà nhất thời không nhìn ra muốn luyện chế đan dược gì, nhưng Từ Tiểu Thụ lại vô cùng minh bạch, cái lò Luyện Linh Đan này, vẻn vẹn chỉ là bước quá độ.

Hắn muốn trực tiếp lãng phí hết thời gian trận đầu này, dồn toàn bộ tâm trí vào việc học thuộc phương thuốc!

Không sai, chính là học thuộc!

Vẫn là một lần học thuộc ba phần!

Nếu để người khác biết ý nghĩ của Từ Tiểu Thụ, chỉ sợ sẽ kinh hãi đến chết mất.

Nhưng bằng vào "Trù nghệ tinh thông" bên trong sự lý giải đối với gần như tất cả dược thảo trên đời, cùng sự nắm giữ tuyệt đối hỏa hầu.

Lại thêm trí nhớ siêu cường và năng lực tái hiện hình ảnh của "Cảm giác".

Từ Tiểu Thụ cảm thấy, đây cũng không phải là một chuyện thập phần khó khăn.

Hắn nghiêng đầu, linh dược trên tay tam đại lục phẩm luyện đan sư rơi vào tầm mắt.

"Hỏa Ly Hoa, Tiên thiên phẩm cấp, nhìn cái rễ cây cùng thái độ thô ráp này, đoán chừng có mười tám năm sáu tháng, tính thuộc hỏa, cảm giác hơi chát, có hiệu quả xua lạnh giải âm, phối hợp 'Hàn Băng Liên Tử', có thể nấu thành 'Băng hỏa lưu ly canh'... A phi."

"Ồ, mấy lão già này quả nhiên có đồ hay ho."

Từ Tiểu Thụ cố gắng đem một nửa tư duy tách ra, tiếp tục quan sát.

"Một phần này, hẳn là 'Toàn Nguyên Đẳng Tinh Diệp', cực phẩm Tiên thiên linh dược, nhìn 'Tinh ban kỳ văn', hẳn là có sáu năm."

"Trâu bò nha, sáu năm, hẳn là có thể tràn ra 'Tinh nguyên nước bọt', đây chính là đồ tốt, vừa ngọt lại có dinh dưỡng, linh dược này sao lại bị người ta hái được, lãng phí!"

"Còn có 'Ngũ Diệp Mân', 'Khước Minh Tử'..."

Từ Tiểu Thụ càng xem càng phấn khởi.

Đây đều là những loại linh dược chỉ tồn tại trong sách vở, ngày thường khó mà gặp được những chủng loại cổ quái này.

Hôm nay, bởi vì luyện chế lục phẩm đan dược, chúng lại nhao nhao xuất hiện.

"Đây là cái gì..."

Đột nhiên, ánh mắt Từ Tiểu Thụ dừng lại.

Hắn rốt cục phát hiện điểm nghẽn.

Mình quả thật có thể nhìn ra tuyệt đại bộ phận linh dược cùng dược tính, nhưng cấp bậc "Trù nghệ tinh thông" quá thấp. Nếu như xuất hiện một chút Tông sư linh dược hiếm thấy, thật sự không cách nào nhận rõ toàn bộ.

"Không được, lần này ký ức hiện trường, nhất định phải thành công!"

Từ Tiểu Thụ thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú nồng đậm.

Đây là một lần thử sức táo bạo.

Chép đan phương ngay tại trận, một khi thành công, sau này giá trị bản thân nhất định vô lượng!

"Bị động giá trị: 228800."

Lần nữa xem xét cột thông tin phía dưới.

Cái nhóm số lượng chói mắt kia, thiếu chút nữa khiến Từ Tiểu Thụ lại lần nữa kinh hô thành tiếng.

"Tỉnh táo, cũng không phải chưa từng gặp qua mức này."

Từ Tiểu Thụ bình tâm tĩnh khí, liếc nhìn giao diện kỹ năng màu đỏ của Nguyên Phủ.

"Trù nghệ tinh thông (Tiên thiên Lv. 3)."

Đây là một môn bị động kỹ năng siêu cường, bao gồm chiến đấu, luyện đan, và khống hỏa.

Ngày xưa Từ Tiểu Thụ không thăng cấp không phải là do không muốn, mà là bởi vì bị động giá trị không đủ, chỉ có thể ưu tiên thăng cấp những kỹ năng cần thiết trước mắt.

Hiện tại thì...

"Khổ cho ngươi rồi, lâu như vậy không được thăng cấp. Hiện tại, đến lúc ngươi đại triển thần uy rồi."

Không chút do dự, đem điểm kỹ năng tiện tay ném vào.

Tám cái nhị giai điểm kỹ năng, bất quá tiêu tốn bốn vạn bị động giá trị.

Dư dả!

"Trù nghệ tinh thông (Tiên thiên Lv. 4)."

"..."

"Trù nghệ tinh thông (Tông sư Lv. 1)."

Khi hàng số cuối cùng nhảy lên trên cột thông tin, cả người Từ Tiểu Thụ đều run rẩy.

Đầu óc Từ Tiểu Thụ quay cuồng, khuỷu tay gập lại, ôm chặt lấy ngực, hắn loạng choạng muốn ngã nhào trước bồn tắm lớn, cố hết sức chống chọi lại cơn tri thức đang dồn dập tràn vào đại não.

"Quá… quá nhiều, tiếp thu không nổi…"

"Linh thạch thì đủ rồi, nhưng đầu óc ta vẫn chưa được rèn luyện tới mức có thể đồng thời tiếp nhận thông tin tăng liền tám cấp bậc…"

"Khanh khách…"

Hình ảnh Từ Tiểu Thụ lảo đảo trước đan đỉnh khiến mọi người khiếp sợ đến trợn trắng cả mắt.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Thằng nhãi này, lại định tung ra chiêu trò gì kinh thiên động địa nữa đây?"

Tất cả đồng loạt rụt cổ, trong khoảnh khắc, dù cho vị lục phẩm luyện đan sư kia có thủ pháp tinh xảo đến đâu, mọi người vẫn cảm thấy mạng nhỏ quan trọng hơn.

Long Đan là người đầu tiên nhận thấy tình huống của Từ Tiểu Thụ trước khi đến gần, thiếu chút nữa hắn đã kinh hãi đến mức nhảy dựng lên.

"Tỉnh lại!"

"Tiểu tử ngươi làm cái gì đấy, hiện tại đang luyện đan, điều khiển tốt ngọn lửa của ngươi cho ta!"

Hắn vô thức bóp nát linh bài, muốn mở vòng phòng hộ ra.

Ai ngờ Trần Kỳ ở cách đó không xa liếc xéo một cái, trực tiếp lên tiếng chế giễu: "Lão Long, không phải chứ, chút tình huống cỏn con thế này mà ngươi đã sợ rồi à? Ngươi đây là càng sống càng thụt lùi đấy."

Long Đan lập tức nổi giận: "Ngươi đứng đó nói không đau eo, lại đây mà xem ngọn lửa của tiểu tử này đi!"

"Ha ha."

Trần Kỳ cười khẩy: "Ngươi nói đùa gì vậy, ta còn đang luyện đan đây, lão Lý, ngươi qua xem thử tiểu tử kia thế nào đi?"

Lý Minh Tế liếc nhìn đan đỉnh của Từ Tiểu Thụ, lặng lẽ nắm chặt linh bài trong tay.

Hắn đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi khinh thường không mở kết giới vòng bảo hộ.

Một bên luyện đan, một bên có một quả bom hẹn giờ ở đây, trong lòng bất an quá đi!

Sư Đề hoàn toàn cứng đờ người.

Từ lúc Từ Tiểu Thụ ra tay, hắn chưa từng lơ là dù chỉ một giây.

Giờ phút này, chứng kiến bộ dạng của tiểu tử này, lão giả nhịn không được truyền âm quát lớn: "Tiểu tử, tỉnh lại! Luyện đan đấy, cho lão phu nghiêm túc vào!"

Sư Đề bên cạnh đã vận sức chờ đợi.

Chỉ cần Từ Tiểu Thụ có dấu hiệu nổ lò, dù chỉ là một chút xíu thôi, hắn cũng sẽ lập tức bảo vệ vị luyện đan sư lục phẩm kia.

Mạng của người này, trân quý vô cùng!

"Không, không có gì đâu..."

Từ Tiểu Thụ cuối cùng cũng hoàn hồn sau cơn mưa tri thức ập đến, hắn thoáng kinh hãi, khe khẽ thở phào.

Sau đó, hắn lấy ra một bình Xích Kim Dịch, mũi khẽ động.

"Tê!"

"Ân a ~ "

Tiếng rên rỉ dễ chịu vang vọng giữa phế tích tĩnh lặng, khiến mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.

"Cái tên Từ Tiểu Thụ này, rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Hắn nấu canh đấy hả?"

"Quan trọng như vậy mà hắn lại căng thẳng sao?"

"Còn nữa, đây là loại đan dược gì thế? Đề thần tỉnh não à? Mẹ ơi, cái thanh âm này... Muốn dùng thử quá."

"Hả? Ngươi không ổn rồi đấy!"

"Không, không phải, đừng hiểu lầm, ta nói là, ta cũng muốn hít một hơi thôi."

"Hít?"

"..."

"Nhận chất vấn, điểm bị động +664."

"Nhận coi thường, điểm bị động +232."

Cấp bậc tông sư trù nghệ tinh thông...

Từ Tiểu Thụ định thần lại, lật xem những tri thức vừa tiếp thu được trong đầu, cả người càng xem càng cứng đờ.

Ánh mắt hắn khẽ chuyển, trở lại tập trung vào sân đấu.

"Mạc Nguyên Ly Dịch, thuộc thảo dược tộc, tính nhạt vô vị, có thể giải 'Yển sắc độc'..."

"Chu Chu Thảo, thuộc hồng dây leo tộc, tính băng hàn, dưới nhiệt độ cao vẫn có thể hấp thụ hỏa tính, cực kỳ tanh hôi..."

"Còn có 'Lạc Dị Hoa Căng', 'Phẩm Thứ Hồng Cơ'..."

Tất cả đều là linh dược cấp bậc tông sư!

Toàn bộ đều có thể nhận ra!

Chuyện này rất bình thường!

Nhưng...

Từ Tiểu Thụ lại nghiêng đầu, nhìn về phía Long Đan bên cạnh.

"Người, nhân tộc, tuổi chừng tám mươi chín năm bảy tháng, thịt đã dai và khô, dùng 'Lê tử' ướp sẽ dễ nhừ hơn, thêm 'Cao su túc' khử mùi tanh, xương cánh tay mục ruỗng không ăn được, gân cốt hầm canh có thể làm thuốc..."

"? ? ?"

"Không, tôi không hợp với cái này!"

Toàn thân Từ Tiểu Thụ rung động dữ dội.

Hắn bị chính mình dọa sợ!

Cố nén những suy nghĩ phản nhân đạo đang trào dâng, Từ Tiểu Thụ liếc xéo Phó Ân Hồng ở đằng xa.

"Người, nhân tộc, tuổi chừng hai mươi mốt năm sáu tháng, thịt tươi non mọng nước, kình đạo dồi dào, dùng..."

Phó Ân Hồng trừng mắt, không hiểu vì sao Từ Tiểu Thụ luyện đan mà mắt cứ dán vào mình.

"Mẹ kiếp!"

Từ Tiểu Thụ lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã nhào tại chỗ.

Hắn đã sớm đoán được việc dùng "Trù nghệ tinh thông" để luyện đan sẽ đi chệch đường ray.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, cái thứ này sau khi thăng cấp lại còn có thể mở ra một con đường lớn như vậy trên phương diện lạc lối!

Chẳng lẽ muốn để mình Từ Tiểu Thụ trên con đường lớn "Thịt đan" này, giục ngựa vung roi, một đi không trở lại sao?

Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm trạng đang sục sôi.

Lúc trước sau khi thăng vài cấp, hắn đã cảm thấy "Trù nghệ tinh thông" này có lẽ không chỉ là một người ăn chay thuần túy, nhưng hôm nay khi "Ăn mặn làm" phối hợp đạt đến cảnh giới đại thành chân chính, hắn mới mở mang tầm mắt.

Ai mà ngờ được, mình vừa bước chân vào con đường ăn mặn, tri thức này lại phản hồi thông tin đầu tiên là "Người, nhân tộc, thịt đã dai và khô"...

Chẳng lẽ ta còn có thể luyện cả lão đầu Thanh Long Đan thành đan dược hay sao?

Ở một bên, Long Đan đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Từ Tiểu Thụ phảng phất như muốn ăn thịt người, giật mình kinh hãi.

"Từ Tiểu Thụ, không lo luyện đan, ngươi đang làm cái quái gì vậy?"

"Nấu canh... à?"

Chưa kịp để ai nói gì, chiếc bồn tắm lớn mất kiểm soát, nước thuốc bên trong cứ thế "lộc cộc lộc cộc" sôi trào, chẳng khác nào đang sắc thuốc bắc.

"Người... Nhân tộc... Thịt hơi già..."

Cái giọng nói quái quỷ ấy lại vang lên, y như giao diện game lậu bị lỗi khung hình, Từ Tiểu Thụ thống khổ nhắm chặt mắt.

"Để ta yên tĩnh một lát..."

Hắn ôm trán, ngồi xổm ngay xuống đất.

Cú sốc này quá lớn.

Đợt "thăng hoa" này quả thực đỉnh của đỉnh!

Từ Tiểu Thụ nghiến răng ken két.

Giờ thì đến từng người, hắn chẳng còn dám nhìn thẳng ai nữa.

Cái kiểu "thịt mềm nhũn", "thịt chắc nịch", "gân cốt dẻo dai"...

Bao nhiêu mỹ từ miêu tả nguyên liệu, thêm chút gia vị mặn mà, dù là cay tê hay chua ngọt, thoáng chốc trong đầu hắn hiện lên vô số công thức nấu nướng kỳ dị.

Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi.

Lúc đầu, phong cách luyện đan của hắn đã có chút kỳ quặc, giờ thì coi như lật xe, hoàn toàn trật khỏi đường ray, không thể cứu vãn.

"Mẹ kiếp, quá vớ vẩn!"

Hắn nhớ lại trải nghiệm trong ảo cảnh "Trù nghệ tinh thông".

Khi ấy, một gốc "Cửu Hoàn Thần Giới" và một cái "Hắc Thần Phục" chỉ tạo ra một hình tượng "Thiên địa vi lô, vạn vật nhưng luyện".

Giờ ngẫm lại, cái ảo cảnh chết tiệt kia đâu có nói điêu!

Không chỉ vạn vật có thể luyện, xem cái tình hình này, e là...

Vạn vật đều có thể ăn được!

"Lạy Phật..."

Mọi người ngơ ngác nhìn Từ Tiểu Thụ ngồi thụp xuống đất, trong mắt không khỏi lộ vẻ xót thương.

"Quả nhiên, Từ Tiểu Thụ bị đả kích rồi."

"Gã này, không có thực lực thì đừng lên đài làm gì, Thập phẩm còn chen chân vào giữa ba gã Lục phẩm luyện đan, lần này thì hay rồi, đến thủ pháp luyện đan cũng quên sạch!"

"Ha ha, ta thấy, hắn xem chừng đến đan phương cũng quên béng rồi ấy chứ, uổng công ta mới thấy hắn dốc một mạch linh dược vào, còn có chút mong chờ đấy."

"Chết rồi, Từ Tiểu Thụ xong rồi, câm như hến luôn kìa."

"Im miệng!" Trên sân, Từ Tiểu Thụ đột nhiên giận dữ quát lớn. Vừa dứt lời, lò đan của hắn liền rung lắc dữ dội.

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ dược liệu trong nồi tan thành tro bụi.

Sư Đệ đứng bật dậy, nhưng bị Thủ Dạ bên cạnh, người đang mắt sáng rực nhìn màn diễn, ấn xuống.

"Yên tâm, không sao đâu."

"Ầm ầm..."

Do sự chậm trễ này, mấy lò đan gần Từ Tiểu Thụ cũng bị vạ lây.

Cho dù là Long Đan cũng không ngoại lệ, trực tiếp nổ tung.

Sắc mặt lão gia hỏa tái mét, cả người xù lông lên.

"Rầm rầm rầm!"

Phản ứng dây chuyền lan rộng, Trần Kỳ và Lý Minh Tế nghiến răng ken két, cố gắng ổn định tâm tính nhưng cuối cùng cũng bất lực. Tràng diện lập tức trở nên hỗn loạn.

"Ầm ầm ầm ầm ầm..."

Giống như những quả địa lôi được chôn vội vàng bị thần binh từ trên trời giáng xuống giẫm nổ liên hoàn, phế tích trong nháy mắt chìm trong tiếng nổ vang trời, khói bụi mịt mù.

Những người khinh suất không mở vòng phòng hộ, không còn một ai sống sót, đan dược đều tan thành tro.

Đám người dưới khán đài cứng đờ như tượng gỗ.

Từ Tiểu Thụ cũng ngây người.

Chỉ có trời mới biết, ban đầu hắn chỉ là quá bực bội, không chịu nổi tiếng ồn ào của đám gia hỏa dưới kia thôi mà.

"Xin lỗi, ta chỉ là có chút tâm phiền ý loạn..."

Long Đan tức đến nổ phổi.

Ngươi mẹ nó tâm phiền ý loạn thì có thể đi chỗ khác mà phiền được không?

Ngươi ở đây, chúng ta không chỉ tâm phiền ý loạn mà còn kinh hồn bạt vía nữa đấy!

Lão trừng mắt giận dữ quát: "Từ Tiểu Thụ, đây là đang luyện đan, ngươi có thể câm miệng cho ta không!"

"Ồ."

Từ Tiểu Thụ vô tội chớp mắt.

"Được thôi, ta cố gắng."

"Nhưng mà, nếu như ngài sợ bị quấy rầy, hay là ta mở vòng phòng hộ trước cho chắc?"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người bằng hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1