Năm ánh mắt bừng bừng thiêu đốt lập tức đổ dồn lên người Từ Tiểu Thụ.
Gần như tất cả, ngoại trừ Phó Chỉ cùng Thu Huyền, trên mặt ba người còn lại đều viết đầy vẻ chất vấn.
Nhưng dù cho có chất vấn, Từ Tiểu Thụ - người trong cuộc, vẫn như cũ có quyền chuẩn bị phát biểu.
Hắn đã lên tiếng, đám người liền không thể không lắng nghe.
"Sự tình là màu đỏ tím..."
Từ Tiểu Thụ vuốt vuốt những con chữ trong câu chuyện mới mẻ trong lòng, trơn tru tuôn ra:
"Bởi vì Trương phủ và ta có thù oán. Ở Thiên Tang Linh Cung, Trương Tân Hùng kia muốn giết ta, một mực nhằm vào ta. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể lựa chọn tự vệ phản kích."
"Câu chuyện luôn có chút đạo lý, con non chết, cáo già liền ra tay."
"Ta rời khỏi Linh Cung không lâu, liền gặp phải sát thủ cấp vương tọa."
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Thu Huyền và Liễu Tinh.
"Hai vị hẳn đã biết, hôm đó phủ thành chủ bị cự phủ từ trên trời giáng xuống trước đó, ở gần Đan Tháp không xa, đã phát sinh một vụ tranh đấu giữa các vương tọa."
"Ta nói không sai chứ?"
Âm Dương hộ pháp liếc nhau, gật đầu.
Thật ra, nếu xét cho cùng, trận chiến vương tọa hôm đó rốt cuộc vì cái gì, đến giờ bọn họ vẫn chưa thể điều tra rõ ràng.
Điều duy nhất có thể khẳng định là kẻ dám ra tay ở Thiên Tang thành, nhất định phải bị trừng trị thích đáng.
Nhưng cuối cùng, gã đại thúc lôi thôi kia gọi ra đồng bọn quá kinh khủng, trực tiếp một búa chém đôi đại trận hộ phủ của phủ thành chủ.
Điều này dẫn đến đại trận hộ phủ đến nay vẫn chưa được chữa trị hoàn toàn, để cho Từ Tiểu Thụ, kẻ thậm chí còn chưa đạt tới Trảm Đạo, có thể đánh tan bằng một đòn tấn công bạo phá.
"Chuyện hôm đó, rốt cuộc là như thế nào?" Liễu Tinh hỏi.
Nếu nàng nhớ không nhầm, hôm đó Từ Tiểu Thụ đang hôn mê trong bao bố sau lưng gã đại thúc lôi thôi.
Chẳng lẽ, chuyện này thật sự có liên quan đến hắn?
"Không dám giấu diếm chư vị."
Từ Tiểu Thụ thở dài, nói: "Ngày đó, tên sát thủ Vương Tọa - Hồng Cẩu, chính là do Trương Thái Doanh phái tới giết ta."
"Vương Tọa giết ngươi?"
Thu Huyền kinh hãi, "Vương Tọa mà lại ra tay giết ngươi, vậy mà ngươi còn sống sót?"
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn gã, thong thả buông tay, ý bảo cứ bình tĩnh.
"Trương Thái Doanh hiện tại chẳng phải đã chết rồi sao?"
Câu hỏi vặn ngược này, lập tức khiến mọi người á khẩu không trả lời được.
Thu Huyền cảm thấy da mặt mình giật giật, nhìn chàng thanh niên Nguyên Đình đỉnh phong trước mặt, chỉ muốn mắng một câu "kẻ khoác lác vô liêm sỉ" rồi vung tay tát cho một cái.
Nhưng sự thật là như vậy, giờ phút này, gã thật sự không còn lời nào để nói.
Thủ Dạ nhíu mày.
Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng gã là người từng nhuốm máu "Bạch Y", mơ hồ nhận ra được cách nói chuyện của Từ Tiểu Thụ dường như có ẩn ý gì đó.
Gã này thoạt nhìn bình tĩnh.
Nhưng từng câu từng chữ đều vô tình thay đổi, từng bước giành lấy quyền chủ động trong cuộc đối thoại.
Người khác vừa muốn quấy nhiễu, chàng đã lập tức phản kích.
Không chỉ hợp tình hợp lý, còn ngấm ngầm gieo vào tiềm thức mọi người một ám thị rằng "Trương Thái Doanh cũng như Hồng Cẩu, muốn đến giết ta - Từ Tiểu Thụ".
"Chỉ là trùng hợp sao..."
Thủ Dạ kinh hãi.
Tiểu tử này quá thành thục, thành thục đến mức đáng sợ.
Loại kỹ xảo thẩm vấn này, một người trẻ tuổi như hắn, làm sao có thể học được?
Hay là, tất cả những gì hắn nói đều là sự thật?
Từ Tiểu Thụ cẩn thận "cảm nhận" sắc mặt của Thủ Dạ.
Khi nhìn thấy cột thông báo hiện lên dòng chữ "Nhận Hoài Nghi", chàng biết rằng cách biểu đạt của mình đã có tác dụng.
Ở đây, ngoại trừ Phó Chỉ và Thủ Dạ, còn lại mấy người chàng thật sự không hề sợ hãi.
Đối với hai người kia, hắn để ý hơn cả là cách mà họ xử lý mọi việc.
Với kinh nghiệm lão luyện của bọn họ, nếu ngay từ đầu hắn đã nói dối, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Vậy nên...
Từ Tiểu Thụ vừa mở miệng đã nói toàn bộ sự thật.
Về phần ám chỉ...
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mấy thủ đoạn này đối với mình mà nói đã không còn là kỹ xảo nữa.
Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, thuận miệng nói ra thôi!
Bàn về việc trợn mắt nói dối và nói thật...
Ở đây còn ai có thể thuần thục hơn hắn chứ?
...
"Hắn nói là thật sao?"
Phó Chỉ nhìn Thu Huyền và Liễu Tinh.
Liễu Tinh khẽ lắc đầu, khinh thường cười lạnh, âm thầm truyền âm: "Gần như không sai."
Thủ Dạ cũng nhận được phản hồi tương tự.
Hắn càng thêm rối bời.
Cứ để Từ Tiểu Thụ thao thao bất tuyệt thế này, ai mà biết hắn có thể bịa ra cái chuyện quái quỷ gì nữa?
Không để hắn kể tiếp...
Không được!
Chương trình cần thiết vẫn phải tiếp tục!
"Thủ Dạ tiền bối chưa từng chứng kiến tình hình chiến đấu lúc đó, nên không tin lời ta cũng là điều dễ hiểu."
Từ Tiểu Thụ nghiêm túc nói: "Không sao, ta sẽ đi thẳng vào chủ đề."
"Hừ!"
Thủ Dạ hừ lạnh: "Bớt nói nhảm, nhớ kỹ lời ta vừa nói, coi chừng tao vặn cổ mày!"
Từ Tiểu Thụ khẽ rụt cổ.
Hắn biết đợt tấn công đầu tiên đã đến, những người này sẽ đỡ giúp hắn.
Về sau thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Sau khi Hồng Cẩu chết, Từ Tiểu Thụ ta tự nhận không phải quân tử, dù sao cũng phải đáp lễ một chút chứ?"
"Nhưng hắn chỉ là một sát thủ, nên mục tiêu của ta là Trương Thái Doanh."
"Khoan đã!"
Đột nhiên, Thu Huyền ngắt lời Từ Tiểu Thụ.
"Ngươi nói Hồng Cẩu chết rồi?"
"Tên kia là sát thủ 'Ba Nén Hương', ta biết."
"Sờ soạng đến vị trí phía dưới mà không kịp đề phòng, ngay cả Vương Tọa cũng có thể bị đánh lén một kích tất sát, ngươi lại có thể sống sót, là nhờ vào đâu?"
Từ Tiểu Thụ vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn: "Chính lão bá kia đã cứu ta!"
Thu Huyền lập tức nhếch môi, nở một nụ cười gian xảo như mưu kế đã thành công.
"Lão bá?"
"Xưng hô thân mật như vậy, ngươi và gã kia có quan hệ gì?"
Sau quá trình điều tra, gã kiếm khách lôi thôi xuất hiện hôm đó, thực lực quả thực khó có thể tưởng tượng.
Chỉ với tu vi hậu thiên, lại có thể khống chế Thu Huyền và Liễu Tinh.
Thêm vào đó còn có người thần bí chẻ đứt đại trận phủ thành chủ bằng một búa, nhưng lại không thấy tung tích.
Phủ thành chủ thực ra đã có một suy đoán nhỏ về lai lịch của hai kẻ đó.
Từ Tiểu Thụ có phải là người của bọn chúng?
"Má ơi, gọi lão bá là thân mật?"
Từ Tiểu Thụ lập tức không vui, "Đừng có vu oan bậy bạ, ta với gã kia không hề có một chút quan hệ nào, hắn muốn làm loạn phủ thành chủ, không phải ta chỉ thị, càng không phải ta có thể sai khiến!"
"Ha ha, không quan hệ? Không quan hệ thì sao hắn lại cứu ngươi?"
Thu Huyền cười lạnh một tiếng.
Lúc này, mọi người đều nhận ra sơ hở trong lời nói của Từ Tiểu Thụ.
Thủ Dạ đưa cho một cái ánh mắt tán thưởng.
Hắn chưa từng chứng kiến tình hình hôm đó, nhưng nghe hai người đối đáp, đã có ấn tượng cơ bản.
Từ Tiểu Thụ đang nói dối!
Chỉ cần hắn nói dối, những lời tiếp theo sẽ tự sụp đổ!
"Cứu ta..."
Đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của đám người, Từ Tiểu Thụ không hề hoảng loạn.
Hắn giang hai tay, bất đắc dĩ nói: "Sao ta biết được tại sao hắn phải cứu ta, không giấu gì các ngươi, trước khi gặp Hồng Cẩu, ta thật sự đã vô tình đụng phải hắn trên đường."
"Sau đó cãi nhau một trận, có lẽ lúc đó, hắn đã nhìn ra ta sắp gặp họa, muốn cứu ta một mạng."
Thu Huyền cảm thấy quá hoang đường.
"Không hiểu nổi, sao lại có một cường giả khủng bố muốn cứu ngươi, bịa chuyện cũng phải nghiêm túc chút chứ."
"Thật tưởng chúng ta là trẻ con lên ba, để ngươi tùy ý đùa giỡn, lừa gạt chắc?"
Lần này, Từ Tiểu Thụ nghiêm túc thật sự.
Hắn nhìn thẳng vào Thu Huyền, chậm rãi nói:
"Ta thật sự không rõ vì sao hắn muốn cứu ta, nhưng chuyện tương tự ấy, có thể xảy ra với các ngươi thì thấy đột ngột, nhưng với ta, có lẽ đó là chuyện đương nhiên."
Năm người khẽ giật mình.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên chắp tay sau lưng, vẻ mặt phiền muộn:
"Còn nhớ ở Linh Cung, ta vì quá mức ưu tú, sớm tu luyện thành Tiên Thiên Nhục Thân, rồi bày ra chuyện lớn, khiến một đại năng coi trọng."
"Rồi còn nhớ lúc Linh Cung bị tập kích, ta lại vì quá mức ưu tú, vô tình bộc lộ Tiên Thiên Kiếm Ý, cuối cùng thủ lĩnh tổ chức tập kích kia lại bỏ qua đôi mắt hắn, muốn có được ta!"
"Còn nhớ ở phủ thành chủ, trong cuộc tranh đoạt danh ngạch Bạch Quật, ta lại vì quá mức ưu tú, sớm bộc lộ thực lực linh trận, kẻ nào đó còn cố nhét cho ta viên hồng ngọc thạch…"
Từ Tiểu Thụ nói xong, ánh mắt đột nhiên dừng trên mặt Thủ Dạ.
Lần này, khuôn mặt đen như than của Thủ Dạ trực tiếp kéo dài ra.
"Chịu nguyền rủa, giá trị bị động +1."
"Khụ, ta cũng không muốn nói nhiều nữa, đến mức này, các ngươi hẳn là hiểu…"
Từ Tiểu Thụ lộ ra vẻ e lệ:
"Người quá ưu tú, dễ chiêu phong dẫn điệp quá mức."
"Có lẽ cả đời các ngươi khó thể ngộ được khoái hoạt gặp Bá Nhạc trên đường, nhưng càng không thể cảm nhận được, Bá Nhạc quá nhiều, đôi khi đó cũng là một loại thống khổ!"
"Ta căn bản là…"
Từ Tiểu Thụ đang nói thì đột ngột ngừng lại.
Nhìn năm gương mặt đen kịt như đáy nồi, tản ra hơi thở nguyền rủa vô tận – thứ mà mắt thường cũng có thể nhận ra, Từ Tiểu Thụ vội vàng nuốt ngược lại câu "ta căn bản không có lựa chọn nào khác" vừa định thốt ra.
*Có phải hơi quá rồi không?*
*Chắc họ không đánh mình đâu nhỉ…*
"Từ Tiểu Thụ!"
Một giọng nói đè nén, nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Từ Tiểu Thụ lập tức liếc nhìn Thủ Dạ, cuống quít nói: "Không phải chứ a sir, hắn bảo tôi giải thích một phen thôi mà."
Chỉ vào Thu Huyền, gã tiếp tục: "Tôi giải thích rồi đây, các người định làm gì? Tôi là người bị hại, không được đánh người!"
"Bình tĩnh."
"Bình tĩnh!"
Thời khắc mấu chốt, vẫn là lão ca Phó Chỉ đáng tin cậy hơn cả.
Hắn lập tức lên tiếng, giúp đám người đang sôi máu vì bị trào phúng kia hạ hỏa.
"Từ Tiểu Thụ đáng hận!"
Thu Huyền truyền âm.
Năm người trước mặt lập tức biến thành một tiểu đoàn thể bí mật, rỉ rả trao đổi vài câu.
"Đúng vậy, thằng nhãi này mồm mép té gió, không có một lời nào đáng tin, căn bản không thể tin được."
Liễu Tinh cũng không có ấn tượng tốt về Từ Tiểu Thụ, hùa theo.
Ba người còn lại đồng thời im lặng.
Âm Dương Hộ Pháp thấy ngay cả Thủ Dạ, kẻ luôn phản đối Từ Tiểu Thụ, cũng không nói gì, không khỏi kinh ngạc.
Trầm ngâm một lát, Phùng Mã rốt cục lên tiếng.
"Có lẽ, gia hỏa này, không nói dối đâu."
"Hả?"
Âm Dương Hộ Pháp đồng loạt kinh ngạc nhìn hắn.
"Các ngươi chưa từng dự tiệc, nên không biết thực lực thật sự của tiểu tử này…"
Khi Phùng Mã nói ra những lời này, gã cảm thấy cả người mình không ổn.
Nhưng Thủ Dạ không nói, mình nhất định phải đứng ra.
"Nếu không tận mắt chứng kiến, nằm mơ ta cũng không thể tưởng tượng ra được."
"Trong truyền thuyết, Tông Sư chi thân, Kiếm Tông của cổ kiếm tu, người có thể dùng miếu sát Tông Sư bằng những kỹ năng linh xảo siêu việt, cộng thêm cái khả năng sát thương có một không hai, thông hiểu mọi thứ về luyện đan..."
"Hội tụ tất cả, trên cùng một người ư!"
"Két" một tiếng, Âm Dương hộ pháp cùng Phó Chỉ hóa đá tại chỗ.
"Ngươi... có ý gì?"
Bọn họ nhìn Từ Tiểu Thụ, môi mấp máy, kinh ngạc đến mức không thể khép miệng lại được.
"Nhận chất vấn, giá trị bị động +3."
Phùng Mã lắc đầu thở dài: "Chính là cái ý mà các ngươi cảm thấy khó xảy ra nhất trong suy nghĩ ấy."
"Không sợ nói cho các ngươi biết, những lời tên kia vừa nói, thật ra còn khiêm tốn quá mức đấy."
"Hắn không chỉ có Tiên thiên nhục thân, mà còn sở hữu Tiên thiên kiếm ý."
"Có lẽ là sợ các ngươi không tin thôi, chứ thực ra, ở cả hai lĩnh vực này, hắn đều đã đạt tới cấp bậc Tông Sư rồi."
Ba người chỉ cảm thấy cằm mình suýt chút nữa bị lời nói của Phùng Mã làm rớt xuống đất.
Từ Tiểu Thụ đắc ý vênh váo, tự phụ tự cao...
Ngươi lại bảo với chúng ta, hắn vừa rồi thực ra là quá khiêm tốn ư?
"Nhận chất vấn, giá trị bị động +3."
Thủ Dạ vỗ vai Phùng Mã, bất đắc dĩ bổ sung: "Ngươi đi sớm, chưa kịp chứng kiến những chuyện sau đó."
"Nếu tính kỹ, tên kia còn phải thêm một danh hiệu Linh Trận Tông Sư, thậm chí là Linh Trận Đại Tông Sư nửa vời nữa đấy."
"Duang!"
Lần này, Âm Dương hộ pháp không đứng vững nổi nữa.
Hai người lảo đảo, suýt chút nữa ngã oặt tại chỗ.
Đùa kiểu gì vậy trời!
Mẹ kiếp, tất cả những thứ này, thật sự là một người có thể tu luyện được sao?
Cho dù có tu luyện từ trong bụng mẹ kiếp trước, cũng chưa chắc có tiến cảnh nhanh như vậy!
Âm Dương hộ pháp sau khi biết được mọi chuyện, nhìn Từ Tiểu Thụ với tu vi vừa mới đột phá đến Nguyên Đình đỉnh phong, bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Vậy thì dễ hiểu thôi...
"Hoàn toàn có thể hiểu được."
Nguyên Đình này, tu vi đột phá xem ra cũng khá nhanh đấy chứ!
Thậm chí người trước mặt dù chỉ là tu vi hậu thiên, hoặc căn bản không có chút tu vi nào, có lẽ hắn mới có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu những đại đạo tạp nham khác!
"Cho nên..."
"Lời Từ Tiểu Thụ kia nói, khả năng thật sự không sai, gã kiếm khách lôi thôi kia, có lẽ thật chỉ là nhìn ra tư chất kiếm đạo của hắn, nên muốn giúp một tay, kết thiện duyên."
"Chuẩn bị ngày sau có cơ hội thì thu về trướng?"
Thu Huyền lắp bắp nói.
Thủ Dạ im lặng.
Dù không muốn thừa nhận.
Nhưng nói thật, khi nhìn thấy Từ Tiểu Thụ lộ ra thiên phú, trong khoảnh khắc ấy, gã làm sao lại không có ý nghĩ kéo hắn vào đội Hồng Y chứ?
Còn không chỉ một lần!
"Hắn xác thực, không nói sai."
Phó Chỉ gật đầu, kết thúc cuộc tranh luận.
Hắn rất muốn bổ sung thêm một câu:
"Các ngươi lầm rồi, Từ Tiểu Thụ này, thật ra là kẻ nắm giữ 'Dệt thuật', thứ cùng cấp bậc với 'Thiên Cơ Thuật', hư hư thực thực là truyền nhân Thái Hư thế gia."
Nhưng thôi vậy!
Thấy những người xung quanh sắp không chịu nổi trái tim nhỏ bé của mình nữa, Phó Chỉ lặng lẽ nuốt nước đắng.
Tóm lại phải có một người tiếp nhận nhiều hơn.
Các ngươi không chịu nổi đả kích, để ta một mình gánh chịu trong bóng tối là được rồi.
Ai bảo ta là thành chủ của các ngươi chứ?
Suy cho cùng, ta một mình chống đỡ tất cả...
...
"Ngươi nói tiếp."
Kết thúc thảo luận, Thủ Dạ lại nhìn Từ Tiểu Thụ, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng lúc này, ngay cả gã cũng không nhận ra, sau những màn lót dạ không liên quan đến sự kiện chính, Từ Tiểu Thụ đã xây dựng nên một nền tảng để dễ dàng lấy được sự tin tưởng của đám người.
Dù về mặt chủ quan và ý thức, gã vẫn cho rằng Từ Tiểu Thụ có thể nói dối.
Vụng trộm, xé lẻ ra mà giảng, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
"Nhận được nghi ngờ, giá trị bị động +4."
"Nhận được khâm phục, giá trị bị động +3."
"..."
Dòng tin tức liên tục hiện lên cuối cùng cũng dừng lại.
Từ Tiểu Thụ ổn định lại tâm thần, biết khảo nghiệm mấu chốt nhất đã đến.
Sau đó sẽ rất khó nói, công phu vừa rồi của mình, toàn bộ đều uổng phí!
"Nói đến đâu rồi ấy nhỉ?"
"Đúng rồi, chẳng phải Trương Thái Doanh đã phái sát thủ đi giết ta sao?"
Từ Tiểu Thụ dừng một chút, để bọn họ bình ổn lại tinh thần, lúc này mới đi vào chủ đề, nói: "Ta thấy ta cũng không phải là người chịu nhẫn nhục, cho nên, ta cũng muốn giết hắn."
Đám người suýt chút nữa lại bị Từ Tiểu Thụ làm cho vẹo cả lưng.
Ngươi chỉ là một tên Tiên Thiên nho nhỏ, mà dám mưu tính vương tọa?
Nhưng nghĩ lại cái cuộc thảo luận trước đó…
Ừm, có thể lý giải, có thể lý giải được…
Thu Huyền nhìn về phía chân trời, ánh mắt có chút thất thần.
Hắn giao phong với Trương Thái Doanh mấy lần, thực tế đều không chiếm được thượng phong.
Vậy mà tên kia cứ thế mà chết…
"Ừ, chết không oan, chết không oan…"
Từ Tiểu Thụ thấy lúc này ngay cả việc mình muốn giết vương tọa, bọn họ cũng có thể dễ dàng tiếp nhận, lập tức cảm thấy thời cơ đã đến.
Hắn thuận theo đó mà tăng thêm khí thế, có chút ưỡn ngực.
Ánh trăng chiếu xuống, khiến cả người hắn nhìn có vẻ xuất trần hơn vài phần.
"Trương Thái Doanh giết ta, ta cũng muốn giết hắn."
"Cho nên, không ngại nói cho các ngươi biết, đối với hành động lần này, ta thực tế đã chuẩn bị từ trước."
"Ta đến phủ thành chủ, vốn dĩ không phải vì danh ngạch Bạch Quật, mà đơn thuần là vì ở nơi này, kết liễu Trương Thái Doanh!"
Thủ Dạ đột nhiên ngây người.
Ngươi không phải tới đoạt danh ngạch Bạch Quật, vậy mà ngươi còn tiện tay cuỗm đi mười cái sao?
Hả?
Ý thức được mình đã đi chệch khỏi vấn đề chính, Thủ Dạ đột ngột lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Vương tọa chi lực không phải thứ ngươi có thể chống lại, dù cho hiện tại ngươi kiêm nhiệm nhiều chức vụ đến đâu..."
"Chạm đến chí đạo và bước vào cánh cửa đạo, dù sao cũng là hai phạm trù khác biệt."
"Huống chi, Trương Thái Doanh không chỉ là một vương tọa thông thường. Ngươi, nhất định không thể giết được hắn."
"Cho nên, cuối cùng, ngươi đã mượn sức Quỷ thú!"
Thủ Dạ quả quyết nói chắc như đinh đóng cột.
"Ai nói?"
Từ Tiểu Thụ lập tức phản bác.
"Ai nói 'chạm đến chí đạo' và 'bước vào cánh cửa đạo' có chênh lệch lớn đến vậy?"
"Các ngươi nghĩ rằng ta hiện tại không thể gây thương tổn đến vương tọa?"
Thủ Dạ ngẩn người.
Hắn chợt nhớ đến dáng vẻ bạo tẩu của Từ Tiểu Thụ khi nãy.
Ngay cả sư đệ và song trọng giới vực của mình còn suýt chút nữa không ngăn được một đợt công kích của gia hỏa này.
Đó mới chỉ là thử nghiệm.
Nếu không phải vì lo lắng về khả năng xuất thủ tiếp theo của tên này...
Không chừng cái ý nghĩ "thêm hai phiến thịt" kia của hắn đã thành sự thật rồi, phủ thành chủ còn đáng lo hơn.
Đúng vậy!
"Đạo" và "cánh cửa đạo" đối với người khác có lẽ cách biệt quá lớn, nhưng với Từ Tiểu Thụ, có lẽ chẳng đáng là bao?
Thu Huyền cũng vô thức muốn chế nhạo, nhưng thấy Thủ Dạ, Phùng Mã, Phó lão đại trầm mặc không nói, nàng ta đành lựa lời im miệng.
"Ngươi đã giết hắn như thế nào?" Thủ Dạ hỏi.
Lần này, Từ Tiểu Thụ không vội lên tiếng.
Hắn liếc nhìn Phó Chỉ, nói: "Phó Chỉ lão ca đây hẳn là có thể làm chứng cho ta."
"Ta biết trong lòng lão ca chắc chắn vẫn còn một vài nghi vấn, đến giờ vẫn chưa hỏi ra, bất quá là nể mặt ta thôi."
Phó Chỉ khẽ giật mình, đã hiểu ra điều gì.
"Lúc đó, vì sao ngươi lại đến biển hoa?" Gã buột miệng hỏi.
Từ Tiểu Thụ gật đầu: "Đúng vậy, chính là vấn đề này. Ta đến biển hoa, thật ra là nhắm vào cái linh trận khảm bộ quy mô lớn ở đó. Linh trận này do Phó lão ca tốn mấy năm trời bố trí."
"Ta tuy không dùng được nó nguyên bản, nhưng chỉ cần thay đổi một chút, là có thể phong bế một vài thứ."
Liễu Tinh đau khổ nhắm mắt.
Hắn biết, lần này, Từ Tiểu Thụ không hề nói dối.
Tiếng nổ lớn ở biển hoa khi đó, đừng nói là nàng, cả thành chủ phủ đều nghe thấy được.
Thủ Dạ nhìn Phó Chỉ, hỏi: "Là như vậy sao?"
"Đúng."
Phó Chỉ dường như không nhận ra bản thân đã bị Từ Tiểu Thụ tách ra khỏi nhóm nhỏ ban đầu.
Gã ra sức làm chứng: "Lúc Thụ huynh đến biển hoa, ta thật sự đã sinh lòng nghi ngờ, muốn xử lý hắn."
"Không ngờ, cuối cùng nhờ hắn... chỉ điểm, ta mới có thể thoát khốn khỏi biển hoa."
Mọi người đều ngây người.
Chỉ điểm?
Dùng từ này...
Thủ Dạ kinh hãi khôn nguôi.
Chỉ điểm Phó Chỉ về đạo linh trận?
Xem ra mình vẫn đánh giá thấp tạo nghệ linh trận của Từ Tiểu Thụ rồi!
Không đáng lo ngại.
Thì ra, Từ Tiểu Thụ thật sự từ đầu đã mưu đồ đối phó Trương Thái Doanh cấp bậc vương tọa.
Chấn kinh!
Nhưng có thể hiểu được.
Ván này đành phải buông tha.
Thủ Dạ tiếp tục dò xét: "Ngươi nói dùng linh trận phong bế, vậy là muốn phong bế thứ gì?"
Từ Tiểu Thụ không đáp.
Hắn khẽ giơ tay, linh nguyên khuấy động. Đám người cùng nhau giật mình, vội vã lùi lại phía sau.
"Ách..."
"Ta chỉ biểu diễn một chút..." Từ Tiểu Thụ cười nói.
"Chịu nguyền rủa, giá trị bị động, +1."
Thủ Dạ híp mắt, chỉ cảm thấy ê răng.
Đêm nay phải hứng chịu quá nhiều kinh hãi về cả thể xác lẫn tinh thần, có chút thần hồn nát thần tính.
Dưới ánh mắt chăm chú của đám người, năm viên hỏa chủng áp súc bay ra từ tay Từ Tiểu Thụ.
"Chỉ có thế này thôi sao?"
Thu Huyền bật cười.
Chỉ một chút đồ chơi ấy mà đòi đối phó Trương Thái Doanh?
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn gã, không nói gì, lặng lẽ khảm nốt viên hỏa chủng áp súc trên tay vào.
"Ông!"
Không khí rung động, hơi nóng ngập tràn, tất cả mọi người cảm nhận được thứ cảm giác quen thuộc khi giao chiến vừa rồi một lần nữa ập đến.
Từ Tiểu Thụ không dừng tay, xong một viên, lại một viên nữa.
Khảm bộ song trọng!
Thu Huyền cứng đờ người.
Tên nhóc này...
Gã cuối cùng cũng hiểu, vì sao một tên Tiên Thiên nho nhỏ lại được đám người trong phòng tiệc đánh giá cao đến vậy.
Nhưng chỉ dựa vào hỏa chủng khảm bộ này, dù có là áp súc tầng năm, cũng không thể giết chết Trương Thái Doanh được!
Thậm chí, có chạm được vào người ta hay không còn là một vấn đề.
"Chỉ có thế này sao?"
"Chỉ với mấy thứ này mà ngươi muốn giết Trương Thái Doanh? Ngươi coi hắn là khúc gỗ, đứng im cho ngươi xử lý chắc?"
Từ Tiểu Thụ cười khẩy, không chút khách khí đáp trả.
"Giờ thì biết Trương Thái Doanh chết như thế nào rồi chứ?"
"Đúng vậy, hắn khi ấy cũng có phản ứng y hệt như ngươi, đến cả lời nói cũng chẳng khác gì."
"Vương tọa, không phải chết dưới tay ta, mà là chết vì đánh giá thấp đối thủ, và vì sự tự phụ của bản thân."
Sắc mặt Thu Huyền khó coi, gã căn bản không thể nào hình dung nổi, Từ Tiểu Thụ dùng mấy thứ đồ chơi này, có thể giết vương tọa bằng cách nào.
Thủ Dạ là người đầu tiên phản ứng lại.
"Ngươi nói ngươi dùng linh trận phong bế một thứ gì đó, chính là mấy thứ này?"
"Đúng."
"Ngươi phong bao nhiêu?"
Thủ Dạ nhìn biển hoa trải rộng kia, đột nhiên tim đập nhanh hơn.
Nếu như một viên không hạ được Trương Thái Doanh, vậy có lẽ, tên nhãi này dùng số lượng để đè bẹp người ta?
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn Thu Huyền, cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng ngời.
"Không nhiều, cũng chỉ khoảng 1,048 viên, đúng cái số lượng của 'chỉ có thế này thôi' đấy."
"Tê!"
Sống lưng Thu Huyền trong nháy mắt lạnh toát.
Từ Tiểu Thụ thản nhiên nói: "Ta ném ra cái món đồ chơi kia, Trương Thái Doanh cũng nghĩ giống các ngươi thôi, căn bản là đánh không trúng ta, cứ tránh là xong."
"Sau đó hắn né người, rồi phát động linh trận, chỉ có vậy thôi."
Thủ Dạ đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc chứng kiến linh trận nổ tung, lòng hắn lạnh toát.
"Vậy nên, nơi đó... chính là nơi ngươi giấu hơn ngàn hỏa chủng sao?" Hắn kinh hoàng hỏi.
"Không sai."
Từ Tiểu Thụ vỗ tay, có chút đắc ý.
Năm người phía trước đều cảm thấy rợn cả người.
Mẹ kiếp, chuyện này quá kinh dị rồi!
Thảo nào...
Thảo nào phủ thành chủ lại nổ tung tan tành như vậy.
Có thể hiểu được, quá dễ hiểu...
Không nổ mới lạ.
Sau cơn khiếp sợ, vẻ mặt Thủ Dạ lại trở nên lạnh lẽo.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi cũng biết, đại lục văn bản rõ ràng quy định, vương tọa cấp độ giao chiến mà gây thương tổn đến người vô tội, sẽ trực tiếp giao cho Bạch Y xử trí!"
"Ta biết chứ."
Từ Tiểu Thụ lạnh nhạt đáp, thản nhiên nói: "Vậy nên ta mới để cho Trương Thái Doanh mở giới vực đó thôi!"
"Nhưng cái món đồ chơi của hắn quá vô dụng, lập tức bị nổ tan tành, ta biết làm sao?"
Thủ Dạ tức giận đến đau cả gan, quát lớn: "Vậy ngươi cũng không thể làm bị thương những người khác trong phủ thành chủ chứ!"
Từ Tiểu Thụ im lặng.
"Về điểm này, ta vô cùng xin lỗi."
"Nhưng các ngươi nên quy tội cho Trương Thái Doanh đã chết kia chứ, phải không?"
Mọi người ngạc nhiên.
Mẹ kiếp, lại còn có lý lẽ này nữa?
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi, không cam lòng nói:
"Chỉ cho phép Trương Thái Doanh phái người giết ta, không cho phép ta phản kích sao?"
"Đại lục văn bản rõ ràng quy định, vương tọa không được ra tay, hắn Trương Thái Doanh lấy lớn chèn ép nhỏ, các ngươi không đi tìm hắn tính sổ, trái lại, ta tự vệ phản kích, mẹ nó vẫn còn phải bị các ngươi chất vấn à?"
Càng nói, Từ Tiểu Thụ càng nổi giận, chẳng nể nang gì mà xả một tràng chất vấn như súng liên thanh vào mặt năm người kia.
"Ta sai ư?"
"Đại lục quả thật có quy định vương tọa không được ra tay, nhưng có cấm Tiên Thiên động thủ đâu?"
"Ta cũng có phải vương tọa đâu, mẹ kiếp, giết một thằng vương tọa thì ta sai trái gì?"
"Các ngươi nên đi tìm cái loại Tiên Thiên tu vi mà vẫn cố ý ra tay tàn độc với đám hậu bối như Trương Thái Doanh kia kìa, chứ không phải ta, một tên Tiên Thiên tay trói gà không chặt này!"
"Ta không sai, các ngươi mới sai!"
Từ Tiểu Thụ mếu máo đến khóc không ra nước mắt: "Ta mới là người vô tội nhất đây này!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)