Chương 436

Truyện: Truyen: {self.name}

"Vô tội ư?"

Năm người đứng trước mặt hắn lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào tại chỗ.

Ngươi, một kẻ giết người, lại dám hô lên hai tiếng "vô tội" ở nơi này, vậy bảo vong linh của Trương Thái Doanh kia làm sao có thể nhắm mắt, làm sao dám đối diện với con cháu đời sau?

Trận chiến này có lẽ còn tồn tại những điều bất công hay những biến cố ngoài ý muốn, nhưng nếu nói vô tội, thì tuyệt đối không một ai vô tội cả!

Bọn người trước mặt vô thức muốn phản bác lại.

Dù sao, hai chữ "vô tội" của Từ Tiểu Thụ, quá đáng ghét!

Người nào nghe xong cũng không nuốt trôi!

Nhưng...

Phản bác cái gì đây?

Sau một hồi suy xét kỹ càng, năm người bỗng thấy đầu óc tối sầm lại.

"Sao lại thành ra thế này?"

"Rõ ràng là một tràng ngôn luận vô lý hết sức, cớ sao, cớ sao một ván cờ đã được tính toán cẩn thận đến mức này, lại không thể tìm ra dù chỉ một luận điểm có thể bác bỏ được?"

"Cái này..."

Không thể nào như vậy được!

Bọn họ đều không phải hạng người hời hợt, ngay lập tức nhận ra mình đã lọt vào cái bẫm ngôn ngữ của Từ Tiểu Thụ.

Nhưng lọt vào từ khi nào?

Ván cờ trước, hay ván nào, vẫn là một dấu chấm hỏi!

Điều càng khiến bọn họ kinh dị hơn, là việc phát hiện ra, Từ Tiểu Thụ dường như không hề nói đùa.

Sau mỗi một lượt chất vấn, bọn họ đều tiến hành phản bác và kiểm chứng, đến khi hoàn toàn xác định đáp án là sự thật mới tiếp tục hỏi tiếp.

Nói cách khác, Từ Tiểu Thụ căn bản không có cơ hội, cũng như khả năng nói dối.

Vậy nhưng, vì sao kết luận hắn đưa ra lại hoang đường đến thế, mà vẫn khiến người ta không thể không tin phục?

Đầu óc Thu Huyền như muốn bốc khói.

Hắn vốn không giỏi những trò chơi trí tuệ.

Đối diện với sự tra hỏi không ngừng của Từ Tiểu Thụ, hắn quả thực bất lực phản kháng.

Nhưng một khi ý thức đã bị đảo lộn hoàn toàn, thuận theo cái logic của Từ Tiểu Thụ, hắn muốn phản bác cũng chẳng còn lời nào để nói.

"Có lẽ..."

"Có lẽ Từ Tiểu Thụ nói đúng?"

"Dù sao thì quy định của Thánh Thần Điện Đường đúng là như vậy mà, chỉ cấm vương tọa ra tay, chứ có nói tiên thiên không được chém giết vương tọa đâu..."

Đám người đồng loạt ngây ra như phỗng.

Ngươi nói nghe cứ như là chân lý ấy nhỉ!

Nhưng nghĩ lại xem, trước giờ có ai ngờ được một tên nhãi nhép Nguyên Đình cảnh đỉnh phong lại dám mưu đồ, thậm chí chém giết vương tọa chứ?

"Không đúng!"

Thủ Dạ cũng choáng váng một hồi.

Nhưng gã phản ứng rất nhanh, lập tức hồi phục tinh thần.

Tiểu Thụ kia quả thật không có cơ hội nói dối, từng bước luận chứng của hắn đều được mọi người xác minh.

Nói cách khác, những gì hắn vừa nói đều là thật.

Nhưng không nói dối đâu có nghĩa là hoàn toàn vô tội!

Thủ Dạ nheo mắt lại.

Từ Tiểu Thụ quá lợi hại.

Đám người chỉ thấy được hào quang thiên phú chói lọi của tên nhãi này, mà hoàn toàn bỏ qua một điều, là với tư cách một con người, trí tuệ và mưu lược của gã đáng sợ đến mức nào!

"Lựa lời mà nói?"

Trong đầu Thủ Dạ lóe lên một tia sáng, gã hiểu ra ngay lập tức.

Xuất thân từ Bạch Y, kinh nghiệm của gã khác hẳn những người khác, cho nên gã nắm giữ rất nhiều kỹ xảo thẩm vấn bức cung.

Trong đám vương tọa phạm nhân trước đây, cũng không thiếu những kẻ mưu lược hơn người.

Loại người này đáng sợ nhất không phải ở thực lực, mà là ở chỗ dù ngươi hoàn toàn có thể xác minh một việc nào đó là do hắn gây ra, nhưng khi chứng cứ còn chưa rõ ràng, hắn chỉ cần mở miệng là có thể khiến ngươi á khẩu không trả lời được.

"Lựa lời mà nói!"

Nói thì đơn giản, nhưng muốn che đậy hoàn toàn thì quá khó.

Dựa vào tin tức sai lệch của địch, cắt xén những câu chữ có thật, rồi dựng lên một câu chuyện giả mang dáng vẻ chân thật, nếu như có thể đạt được logic, thì căn bản không ai có thể phản bác.

Điều này tạo nên...

Đám đông rõ ràng cảm thấy Từ Tiểu Thụ đã phát điên, vừa hô hào "Ta vô tội," lại vừa đưa ra những lý lẽ khách quan, chân thực đến mức không ai có thể phản bác.

"Khá lắm!"

Thủ Dạ không nhịn được phải thốt lên một tiếng tán thưởng.

Hắn nghiêm túc đánh giá Từ Tiểu Thụ một lượt, lần nữa nhận thức rõ ràng hơn về chàng thanh niên này.

Xem ra, tên này không phải ngẫu nhiên mà làm trò hề, hắn thực sự có khả năng giả vờ điên khùng để đạt được mục đích, lừa dối mọi người.

Vậy thì quyền phát ngôn này tuyệt đối không thể để hắn nắm giữ.

"Nói hay lắm!"

Thủ Dạ cười lớn: "Không, phải nói là vô cùng đặc sắc."

"Đúng vậy, việc Trương Thái Doanh ra tay với ngươi ở phủ thành chủ là sai lầm của hắn, hắn đáng chết."

"Việc ngươi tự vệ phản kích tại phủ thành chủ... dù thật sự đã nổ tung nơi này tan hoang, nhưng theo quy củ, phủ thành chủ thậm chí còn không có quyền tìm ngươi gây phiền phức."

"Ngược lại, bọn họ còn phải bồi thường cho những tổn thương mà ngươi phải chịu ở đây... kể cả những tổn thương đến từ vương tọa đối với Nguyên Đình..."

Thủ Dạ tặc lưỡi, hắn thậm chí còn chẳng thấy Từ Tiểu Thụ có chỗ nào bị thương, nhưng vẫn nói: "Phải bồi thường!"

Phó Chỉ nghe vậy, mặt mày trắng bệch.

Làm nửa ngày, nhà ta bị phá tan hoang, ta còn phải bồi tiền cho kẻ phá nhà?

Quan tòa nào lại xử án như thế?

Thật là hết sức vô lý!

Từ Tiểu Thụ cũng không ngờ Thủ Dạ lại dễ nói chuyện đến vậy, lập tức cảm thấy có chút áy náy.

"Cũng không cần phiền phức vậy đâu, nhưng... nếu thật sự phải bồi thường thì cũng không hẳn là không được, ha ha, ha ha..."

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +4."

"Đừng vội mừng."

Thủ Dạ ngắt lời Phó Chỉ đang muốn phản đối, chậm rãi nói: "Hiện tại, phần phán đoán suy luận của ngươi đã kết thúc, đến lượt ta hỏi ngươi vài vấn đề."

"Cái gì?"

Từ Tiểu Thụ nhìn hắn, thầm nghĩ điều gì đến cũng phải đến.

Thủ Dạ khẽ thở dài một hơi. Giờ khắc này, hắn thật sự muốn biết, Từ Tiểu Thụ sẽ ngụy biện thế nào cho trót vấn đề này.

"Ngươi cũng biết đấy, chức trách của Hồng Y, chính là trảm sát Quỷ thú."

"Vừa rồi giao chiến, có lẽ ngươi có thể giấu giếm được những người khác, nhưng mùi thối nồng đậm này, không thể nào qua mắt được ta!"

"Nói đi, chuyện gì về Quỷ thú khí tức đây?"

Thủ Dạ ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm, âm thanh lãnh lẽo: "Chẳng lẽ ngươi muốn đổ cái nồi này lên đầu người đã chết, Trương Thái Doanh?"

Năm đạo ánh mắt đồng loạt bắn về phía Từ Tiểu Thụ.

"Nhận ánh mắt dò xét, Bị động điểm +5."

"Nhận sự mong đợi, Bị động điểm +5."

Giờ khắc này, lỗ chân lông trên người Từ Tiểu Thụ như muốn nổ tung.

Nói thật, hắn vốn định làm vậy.

Nhưng Thủ Dạ đã nói đến nước này, hắn dù muốn chối cũng khó lòng giải thích, thật khó xoay chuyển!

Nhưng, nếu không thừa nhận...

Qua cầu rút ván?

Bắt cóc tống tiền? (Nguyên gốc: đóng cửa thả Tân Cô Cô. Cân nhắc thấy không phù hợp nên đổi)

Hoặc là, trực tiếp lôi Tham Thần ra đỡ đạn?

Từ Tiểu Thụ tự nhận mình không phải người tốt, thậm chí đôi lúc trong đầu còn lóe lên những suy nghĩ hèn hạ của kẻ tiểu nhân.

Nhưng vào lúc này, việc này, hắn thật sự không làm được!

Những cách gạt bỏ sự tình, rút thân rời đi, thoáng chốc lóe lên vô số loại trong đầu hắn.

Nhưng mỗi một loại đều đi kèm cái giá phải trả, không gì hơn là mất mát.

"Mất mát..."

Đây không phải là điều Từ Tiểu Thụ mong muốn.

Có lẽ người sống, vẫn cần vì một điều gì đó, hoặc là đạo nghĩa, hoặc là tình cảm, hoặc là chút nhiệt huyết chưa nguội trong lòng, mà cố gắng giãy giụa một phen!

"Trương Thái Doanh..."

Từ Tiểu Thụ lạnh mặt, khẽ lẩm bẩm.

Hắn đột nhiên bật cười, thong dong ngước mắt, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Thủ Dạ, nói: "Nếu ta nói, đúng thì sao?"

Không khí tức khắc trở nên tĩnh mịch đến lạ thường.

Bầu không khí ngưng trọng tựa như ngọn Thái Sơn vô hình đang đè nặng.

Giờ khắc này, dù là Thu Huyền, cũng cảm nhận được sát ý lạnh lẽo toát ra từ trên người Thủ Dạ.

Thủ Dạ nghiến răng ken két, gằn từng chữ một: "Vậy ta chỉ có thể nói, việc ngươi mặt dày mày dạn nói dối về thực lực, so với tổng năng lực của ngươi cộng lại, vẫn còn non kém chán!"

"Ha ha!"

Từ Tiểu Thụ cười lớn, thiếu chút nữa là đưa tay lên lau nước mắt.

"Trên đời này, loại người như ngươi thiếu gì?"

Hắn vỗ tay một cái.

"Tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, đem đáp án sự việc phơi bày ra, chặn hết đường lui của người khác, khiến họ không còn đường để đi."

"Cuối cùng, các ngươi ép bản thân phải xem thường người khác, với cái đáp án đã định sẵn trong lòng, các ngươi thỏa mãn hả hê ra tay cắt cổ, cướp lấy thành quả và đem nộp."

"Loại người như ngươi, ta gặp nhiều rồi!"

Từ Tiểu Thụ cười đến nỗi gập cả người.

Cuối cùng, hắn ngẩng phắt người lên, nụ cười tắt ngấm, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Thủ Dạ, rồi quét qua năm người còn lại.

"Nghĩ ra loại thủ đoạn này, chắc chắn không chỉ Hồng Y đại nhân ngài quen dùng, thậm chí những vị ở đây, cũng xài không ít, phải không?"

"Ta thật không hiểu nổi, nếu ngài đã có sẵn đáp án trong đầu, vậy còn bày vẽ làm gì cho thêm chuyện, nói nhảm với ta nhiều như vậy để làm gì?"

"Muốn lấy đầu ta, cứ việc xông lên lấy đi chẳng phải tốt hơn sao, còn bày đặt như cáo già vẫy đuôi làm gì?"

Dưới ánh trăng, sự chuyển biến đột ngột của Từ Tiểu Thụ, thực sự khiến mọi người ngây người như phỗng.

Phó Chỉ nhìn Từ Tiểu Thụ, đột nhiên trong lòng giật mình.

Từ Tiểu Thụ quá mức bất phàm.

Dù có chứng cứ trực tiếp từ Thủ Dạ, hắn biết những lời Từ Tiểu Thụ nói rất có thể đều là giả.

Nhưng trong tình thế này, lời nói của tiểu tử kia vẫn trực tiếp soi thấu những mặt tối sâu thẳm trong lòng hắn.

Từ một tên vô danh tiểu tốt leo lên vị trí phủ thành chủ, chẳng lẽ chỉ có sự cẩn trọng là đủ?

Bởi một chút tư lợi nhỏ nhặt mà không từ thủ đoạn, những việc như vậy, Phó Chỉ hắn, thuở niên thiếu, chẳng lẽ chưa từng làm qua sao?

Giờ khắc này, khí thế hùng hổ dọa người của Thủ Dạ, cùng với những suy đoán chủ quan, so với sự thê lương và bất lực của Từ Tiểu Thụ, thật quá khác biệt.

Chẳng phải, đây chẳng phải là cái cách hắn đã từng dùng để bức bách kẻ thù sao? Vu cáo tội danh rồi giết chết.

"Kẻ này..."

Phó Chỉ thở dài một tiếng.

Nếu người trước mặt là một kẻ đã thấu hiểu hồng trần, nói ra những lời này, hắn còn có thể lý giải.

Nhưng Từ Tiểu Thụ mới bao nhiêu tuổi chứ!

Rốt cuộc hắn đã trải qua những chuyện gì, mà trong tình cảnh này, vẫn có thể chỉ ra được sự thiển cận trong kế sách của Hồng Y?

Kẻ này nếu tối nay không chết, nhất định có thể hóa rồng!

Phó Chỉ tự tin vào con mắt nhìn người của mình.

Nhưng đối với Từ Tiểu Thụ, dù không cần đến cái "thần chuẩn" kia, hắn cũng biết tương lai người này không hề đơn giản.

Hắn có ý bảo vệ.

Nhưng...

"Lời của Quỷ Thú, thật đáng tiếc."

"Từ Tiểu Thụ, có phá được cục diện hôm nay hay không, tất cả đều phải xem vào chính ngươi. Lão ca ta còn gia đình, còn người nhà, không thể mạo hiểm mấy cái mạng này được, thực sự bất lực!"

...

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn sắc mặt đỏ lên của năm người.

Hiển nhiên, với cách làm này, đám người đều đã ngầm hiểu lẫn nhau.

Nhưng không nói rõ ràng, và bị trực tiếp vạch trần, mức độ nghiêm trọng thật sự không giống nhau.

Thủ Dạ đứng trân tại chỗ.

Khí thế vừa rồi, hoàn toàn tan biến.

Hắn đúng là người của Hồng Y, nhưng Hồng Y khi đối phó với Quỷ Thú, cũng chưa từng có những hành động tương tự như vậy.

Cho dù là Bạch Y, trước khi có chứng cứ xác thực, thậm chí còn không cho phép trực tiếp chém giết những tù phạm có thể che giấu vương tọa.

Có thể...

Thằng nhóc Từ Tiểu Thụ này, quả nhiên có vài thứ!

"Tiểu tử ngươi đừng có âm thầm hãm hại người khác, nói đi, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Thủ Dạ thở dài.

"Ta còn cần phải nói gì sao?"

Từ Tiểu Thụ hỏi ngược lại.

"Bảo ngươi nói thì cứ nói, lảm nhảm vô ích làm gì!"

Thủ Dạ tính nóng như lửa, lập tức nổi cơn tam bành.

Còn tưởng nể mặt ngươi chắc?

Vừa nãy không cho ngươi cơ hội, ngươi thì hay rồi, phun máu tươi suýt chút nữa vấy đầy người.

Bây giờ tạo điều kiện giải thích, ngươi lại giở trò úp úp mở mở?

Từ Tiểu Thụ im lặng một hồi.

Trong đầu lại có chút buông lỏng.

Nếu không có ý định bán đứng Tân Cô Cô, Tham Thần, hay A Giới, thì dù đêm đó xuất hiện khí tức Quỷ thú, mặc kệ người khác hoài nghi thế nào, cũng phải dồn hết lên đầu Trương Thái Doanh.

Điểm này, không thể thay đổi!

Người chết không thể mở miệng, lời của mình tất nhiên sẽ vô cùng yếu ớt.

Nhưng cũng chính vì người chết không thể làm chứng, dù mình có cố gắng thế nào, Thủ Dạ có hoài nghi, gã cũng phải đợi đến khi nắm bắt được bằng chứng xác thực mới có thể định tội.

Mà mình, có cho gã cơ hội đó không?

Có lẽ... sẽ có đấy.

Nếu thực sự bị ép đến đường cùng.

Không cần ảo tưởng.

Từ Tiểu Thụ hoàn hồn, nhìn về phía Thu Huyền.

Đã biết giải thích thế nào cũng vô ích, vậy điều duy nhất mình có thể làm là khiến lời giải thích này, trên nền tảng yếu ớt vốn có, thêm một chút sắc thái khác biệt.

Nói chuyện là cả một nghệ thuật.

Từ Tiểu Thụ không biết Thủ Dạ có loại linh kỹ "Đọc Tâm Thuật" để bức cung hay không, nên để phòng ngừa vạn nhất, tối nay hắn chỉ có thể nói những điều thật sự, cùng những câu trả lời lập lờ nước đôi.

Còn về cái loại "Trương Thái Doanh là Quỷ thú" thì tuyệt đối sẽ không thốt ra từ miệng mình.

Tự các ngươi suy luận đi!

Như vậy mới có cảm giác thành công.

"Không nói nhiều, ta chỉ hỏi ngươi."

Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm Thu Huyền, đồng thời chỉ vào biển hoa tan hoang và mặt đất loang lổ, "Ta có thực lực giết Vương Tọa sao?"

Thu Huyền ngẩn người.

Chuyện này sao lại lái sang hướng khác rồi...

Hắn liếc nhìn Thủ Dạ, thấy lão giả cũng nhíu mày, rồi khẽ gật đầu, rõ ràng ra hiệu đồng ý với cách đối đáp của Từ Tiểu Thụ.

"Tạm chấp nhận."

Thu Huyền đưa ra một câu trả lời miễn cưỡng.

Từ Tiểu Thụ bật cười: "Vậy ta đổi câu hỏi khác, nếu hiện tại ta lại nén ra ngàn vạn hỏa chủng kia, trực tiếp ném lên mặt ngươi khi ngươi không hề phòng bị, nhớ kỹ, là không hề phòng bị."

"Ngươi có chết không?"

Thu Huyền bị hỏi khó.

Hắn thật sự bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của việc này, và bỗng rùng mình.

"Không chết."

Phó Chỉ ở phía sau lên tiếng, khẳng định chắc nịch.

Từ Tiểu Thụ lạnh nhạt gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vai Thu Huyền.

"Huynh đệ, phải tự tin lên chứ, đúng là sẽ không chết."

Thu Huyền: "..."

*"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1."*

Ánh mắt Từ Tiểu Thụ lướt qua đám người, chậm rãi nói: "Khi đó Trương Thái Doanh cũng không chết, hắn chỉ là gãy hai tay hai chân, thêm thân thể đứt làm đôi, tan nát, khó mà khôi phục thôi."

"Ực."

Vừa nãy Thu Huyền còn đen mặt, giây sau đã nuốt nước bọt khan.

Cái mẹ nó, thế này khác gì chết?

Từ Tiểu Thụ cười nói: "Ta đoán chắc các ngươi đang nghĩ, như vậy khác gì chết?"

"Nhưng ta có thể trịnh trọng nói cho các ngươi biết, thật sự khác nhau."

"Ít nhất, chỉ cần chưa chết, Quỷ thú hình thái vẫn có thể giải phóng!"

Nói xong, Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Thủ Dạ.

"Nếu ta có thể một lần nổ chết Trương Thái Doanh, vì sao sau vụ nổ, lại có một giới vực khác trỗi dậy, khiến ta bị giam cầm lâu như vậy?"

"Và nếu ta là Quỷ thú, tại sao phải mất thời gian dài như vậy mới giải quyết được Trương Thái Doanh?"

"Vụ nổ không giải quyết được vấn đề, ta chỉ cần bồi thêm vài kiếm là xong."

"Nếu ta muốn phóng thích Quỷ thú, sao phải khổ sở chờ đợi đến tận lúc đó, còn phải nổ luôn cả phủ thành chủ, rồi mới chậm rãi biến thân?"

Từ Tiểu Thụ không tự giác nhấn mạnh, "Ta mắc bệnh tâm lý à, hay là ta khoái trò kích thích, cần gì phải bày vẽ đến thế?"

Thủ Dạ: "..."

Ngươi cứ giải thích, cứ tiếp tục giải thích đi!

Ngươi tưởng ta nghe lọt tai chắc...

Ơ?

Khoan đã, tiểu tử này nói ra cũng có lý đấy chứ!

Chẳng lẽ, thật sự là sau vụ nổ kinh hoàng kia, Trương Thái Doanh không gánh nổi nữa, nên mới bộc phát Quỷ thú hình thái?

Bởi vì là Hồng Y, Thủ Dạ biết rõ đám Quỷ thú ký sinh vào thế giới loài người giấu mình kín đáo đến mức nào.

Dù ký thể chỉ có tu vi Tiên Thiên, e rằng ngay cả cường giả Vương Tọa cũng khó lòng phát hiện.

Vậy nên nếu Trương Thái Doanh là Quỷ thú ký thể, với tu vi Vương Tọa, chỉ sợ dù Hồng Y đứng ngay trước mặt hắn, thậm chí nằm trên giường hắn, cũng chưa chắc ngửi ra được mùi vị của gã.

Vậy, Trương Thái Doanh có phải là Quỷ thú ký thể đã ẩn mình suốt mấy chục năm qua...?

Thủ Dạ trong lòng đột nhiên nảy sinh một tia hoài nghi.

Lời Từ Tiểu Thụ nói, quá sức hợp lý!

"Ngươi nói Trương Thái Doanh hóa thành Quỷ thú, rồi nghênh đón công kích của ngươi, vậy ngươi lấy cái gì, với tu vi Tông Sư đỉnh phong... à thôi, cứ cho là Vương Tọa đi!"

"Ngươi lấy chiến lực Vương Tọa của mình, chiến thắng Quỷ thú hình thái của Trương Thái Doanh bằng cách nào?"

"Ngươi hẳn phải biết, dưới hình thái đó, chiến lực của đối phương mạnh cỡ nào chứ."

Từ Tiểu Thụ hẳn phải biết?

Phó Chỉ và đám người sững sờ.

Nghe ý tứ này, Từ Tiểu Thụ từng giao chiến với Quỷ thú rồi ư?

"Nhận hoài nghi, điểm Bị Động +4."

"Ngươi lầm rồi."

Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ, ta có nói thẳng Trương Thái Doanh hóa thành Quỷ thú đâu, tất cả đều là do ngươi tự suy diễn mà ra.

Hắn tiếp tục chỉnh sửa lại sai sót trong lời Thủ Dạ, "Không phải vì hắn biến thành Quỷ thú, mới hứng chịu hơn ngàn hỏa chủng công kích của ta, mà là do tự đại!"

Liếc nhìn Thu Huyền một cái, Từ Tiểu Thụ nói: "Chính vì tự đại, hắn mới bị nổ cho tàn phế, rồi mới quyết định mở ra hình thái đặc thù. Đây mới là trình tự chính xác."

Thu Huyền nghe vậy, sắc mặt liền trắng bệch.

Tự đại thì liên quan gì đến ta, ngươi nhìn ta làm gì!

Thủ Dạ vẫn không hề dao động, hỏi: "Hình thái đặc thù... Trương Thái Doanh khi hóa Quỷ thú, dáng vẻ ra sao?"

"Dáng vẻ ra sao à..."

Từ Tiểu Thụ thở dài, trong đầu hiện lên hình ảnh Trương Thái Doanh với hình thái đặc thù: ba đầu sáu tay, Đế Cơ Hư Tượng.

Rồi hình ảnh ấy lại lóe lên, hình ảnh Tân Cô Cô hóa thân Quỷ thú, nhô lên đầu lâu viễn cổ mãng ngưu, hòa quyện vào nhau.

"Thật sự rất đặc thù, lưng eo xé toạc, mọc ra một cái đầu trâu, thân thể trở nên vô cùng to lớn, chắc phải mấy chục mét... Mấy trượng, hơn mười trượng gì đó, rất mạnh."

Rất mạnh...

Khóe miệng Thủ Dạ giật giật.

"Vậy ý ngươi là ngươi đã thừa cơ hắn suy yếu, nhân lúc hắn biến thân, rồi kết liễu hắn?"

"Đương nhiên không phải."

Từ Tiểu Thụ quả quyết lắc đầu.

Hắn đâu dễ mắc bẫy loại thủ đoạn cấp thấp này.

Suy yếu?

Ai bảo biến thân trước suy yếu, biến thân xong là suy yếu chuyển dần thành thực lực mạnh mẽ?

Cái gã Thủ Dạ này xem ra thì mơ hồ, nhưng lời nói bên trong không thiếu cạm bẫy, nếu không cẩn thận sập bẫy thì có muốn thoát ra cũng khó.

Lão cáo già!

Từ Tiểu Thụ căn bản không thèm theo điệu bộ của gã, nói: "Trương Thái Doanh quả thật hóa thân Quỷ thú, nhưng ta cũng đâu còn là cái ta của ngày xưa."

"Hoặc là đổi cách nói, ta vốn dĩ chưa phát giác ra bản thân chỉ cần dùng hơn ngàn hỏa chủng, liền có thể kết liễu một kẻ vương tọa."

"Chưa thử bao giờ, không có kinh nghiệm, nên mới cần thêm hai... mươi tay hỗ trợ cho tiện thôi!"

Phó Chỉ nghe vậy, mặt cắt không còn giọt máu.

Chưa thử bao giờ?

Loại chuyện này, có thể để ngươi đem ra thử nghiệm sao?

"Ngươi còn muốn đem nhà ai ra thử lửa nữa đây?"

"Ai dám cho ngươi thí nghiệm?"

***

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động tăng lên +1."

Trong lòng Thủ Dạ siết chặt nắm tay.

Hắn thật sự không tài nào phân biệt nổi Từ Tiểu Thụ đang nói dối, hay thực sự hồi tưởng lại những chuyện đã qua.

Ít nhất cho đến thời điểm hiện tại, tên gia hỏa này chẳng hề hớ hênh một chút nào, mọi nhận biết về chiến đấu cùng Quỷ thú đều vô cùng chính xác.

Mà điều này, hoàn toàn không giống với những gì một Quỷ thú ký thể có thể cảm giác được một cách tinh chuẩn đến vậy.

Ít nhất, theo nghiên cứu nội bộ của Hồng Y thì cho dù là vương tọa, khi hóa thân thành Quỷ thú cấp bậc cao, thần trí cũng sẽ không còn minh mẫn, căn bản không thể nào ghi nhớ những mảnh ký ức này.

Hoàn toàn, những mảnh ký ức này, Thủ Dạ đều đã từng trải qua, chinh chiến, cho nên hắn biết Từ Tiểu Thụ không hề nói sai.

"Không có hơn ngàn hỏa chủng, ngươi làm sao giết được nó?"

Thủ Dạ hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng.

Nếu Từ Tiểu Thụ không trả lời được câu này, vậy tất cả chỉ là nói dối!

Quả nhiên, lời nói của Từ Tiểu Thụ khựng lại một nhịp, đột nhiên có chút ấp úng.

Thủ Dạ mừng rỡ.

Xem ra gia hỏa này, đến cuối cùng vẫn là không thể nào biên cho hoàn mỹ, tóm lại là có sơ hở!

"Nếu như ta không nghe lầm, vừa rồi bên trong kết giới có hai đầu Quỷ thú."

"Ngươi nói một đầu kia đúng là không sai, ta tạm thời thừa nhận, Trương Thái Doanh chính là Quỷ thú ký thể, nhưng còn lại một đầu kia, hẳn chính là ngươi chứ?"

Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.

Hắn thiếu chút nữa đã đưa tay lên sờ trán lão nhân này.

Nằm mơ à?

Hai đầu Quỷ thú?

Ngươi thật sự cho rằng Quỷ thú dễ gặp vậy sao, còn tự giết lẫn nhau nữa chứ?

Một mình Tân Cô Cô đã đủ phiền phức rồi, một con khác, ngươi lại lôi từ đâu ra vậy hả?

Từ Tiểu Thụ lập tức ý thức được đây là Thủ Dạ lại đang giở trò bịp bợm.

Nhưng càng nghĩ, hắn lại càng thấy không đúng!

Gia hỏa này sao có thể phạm phải sai lầm ấu trĩ đến thế, còn có thể nghe nhầm một thành hai?

"Không đúng!"

"Nghe?"

"Gia hỏa này lẫn lộn tiếng Cuồng Bạo Cự Nhân, cũng cho là mơ hồ ư?"

Có lẽ là vậy.

Lão già này lại không nhìn thấy gì, thật sự cũng chỉ có thể dựa vào thính giác mà thôi.

Từ Tiểu Thụ rốt cuộc ý thức được cái mũi của Hồng Y không phải là vạn năng.

Hắn cũng không thể "cảm giác" được gì, cũng không thể kích hoạt thông báo tin tức bị động. Thứ duy nhất hắn có thể làm, chính là dựa vào kinh nghiệm để suy luận và phán đoán mà thôi!

Cảm thấy trên vai bỗng nhẹ đi, Từ Tiểu Thụ – kẻ đang chiếm giữ thông tin tình báo tuyệt đối – đột nhiên không còn sợ hãi Thủ Dạ nữa.

"Không có hai con đâu, ngài hẳn là nghe nhầm rồi. Chỉ có một con thôi."

Từ Tiểu Thụ chân thành nói: "Con còn lại là linh kỹ của ta."

"Linh kỹ gì?"

"Ta chọn... không nói."

Từ Tiểu Thụ không hề dễ dãi đem "Cuồng Bạo Cự Nhân" của mình khai ra.

Hắn nhún vai.

"Ngài cũng đâu phải người thân cận gì của ta. Ta có cả đống thủ đoạn giết Quỷ Thú, chẳng lẽ phải kể hết cho ngài nghe chắc, đúng không?

"Nói đi nói lại, Quỷ Thú có thể vào thành chủ phủ, làm sao mà vào được mới là vấn đề."

"Có lẽ, trong số những người đang ngồi ở đây, còn có một... à không, có lẽ không chỉ một, mà là Quỷ Thú ký sinh thì sao?"

"Còn có ngài nữa..."

Từ Tiểu Thụ nhìn sắc mặt Thủ Dạ càng lúc càng lạnh, giọng nói đột nhiên nhỏ hẳn đi, nhưng vẫn cố gượng nói hết.

"Ngài có thật sự là Hồng Y hay không, còn phải đợi xem xét đã!"

Khá lắm!

Mấy vị vương tọa của phủ thành chủ trực tiếp hóa đá tại chỗ.

Cái tên Từ Tiểu Thụ này gan cũng lớn thật đấy!

Bị Hồng Y chất vấn đến đường cùng, vậy mà còn dám lật ngược thế cờ, tung ra một đòn vương bá, thậm chí còn suy luận ra kết luận rằng Hồng Y này không phải Hồng Y thật, mà thật ra là Quỷ Thú ký sinh?

"Nhận được sự kính nể, giá trị bị động +4."

"Từ Tiểu Thụ, câm miệng cho lão phu!"

Thủ Dạ có chút tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào thanh niên kia, giận dữ nói: "Có cả đống thủ đoạn giết Quỷ Thú? Ngươi là Hồng Y hay ta là Hồng Y?"

"Thật sự cho rằng chỉ cần cái miệng dẻo quẹo là có thể lẫn lộn phải trái, biến đen thành trắng chắc?"

"Ta..."

"Muốn thử không?" Từ Tiểu Thụ cắt ngang lời hắn, ánh mắt chợt trở nên nghiêm nghị.

Giờ khắc này, Thủ Dạ lần đầu tiên cảm nhận được sát ý ẩn sâu trong đáy mắt của gã.

Hắn lập tức trợn trắng mắt lên tận trời.

Ngưu bức! (Quá trâu bò!)

Thủ Dạ ta cả đời này thẩm vấn qua không biết bao nhiêu người, nhưng chưa từng thấy tên nào chỉ mới Tiên Thiên mà đã kiêu ngạo, ngạo nghễ như ngươi!

"Ngươi muốn giết ta?" Thủ Dạ bật cười.

"Không, là ta muốn ngươi thử một chút." Từ Tiểu Thụ vẫn giữ vẻ nghiêm túc.

"Ha ha, ta ngược lại rất muốn xem, tiểu tử ngươi có thủ đoạn gì mà có thể giết được Quỷ thú!"

"Ha ha, nhiều lắm, vừa rồi dùng linh trận, đan đạo, cả áp súc hỏa chủng nữa. Hay là ta biểu diễn cho ngài xem chiêu kiếm đạo trảm quỷ?"

Thủ Dạ khựng lại.

Ánh mắt hắn sắc bén, ngưng tụ lại, lạnh lùng nói: "Ngươi chắc chắn, ngươi không hề nói đùa?"

Từ Tiểu Thụ không hề nao núng.

"Ngươi không tin ta có thực lực này, vậy thì, dù sao cũng phải để ngươi thử một lần, đúng không?"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1