Chương 447

Truyện: Truyen: {self.name}

"Đến rồi."

Một nam một nữ dừng chân trước một linh cung tràn ngập linh khí.

Ngựa không ngừng vó chạy tới Thiên Tang Linh Cung, bởi Từ Tiểu Thụ cảm thấy thời gian Bạch Quật mở ra không còn xa.

Chuyến khảo hạch luyện đan sư tại Thiên Tang thành này, xét trên một ý nghĩa nghiêm ngặt, Từ Tiểu Thụ thất bại thảm hại.

Hắn chỉ lấy được một cái huy chương luyện đan sư Thập phẩm.

Dù cho muốn chứng minh lại thực lực bản thân trong buổi tiệc tối, nhưng vì hội trưởng Sư Đề gan nhỏ mà bị cấm thi đấu, từ đó mất đi cơ hội này.

"Đáng tiếc."

Từ Tiểu Thụ khẽ than.

Nhưng xét ở một góc độ khác, hắn cảm thấy chuyến đi này, về mặt khác, xác thực vẫn đạt được mục đích.

Không chỉ dựa vào bản thân lấy được danh ngạch Bạch Quật, thậm chí sớm biết được các tin tức liên quan đến Bạch Quật.

Ngay cả "Thiên Xu Cơ Bàn" cùng Từ Tiểu Kê, đều chẳng hiểu sao tự động chui vào Nguyên Phủ của hắn.

Thật khó tin!

"Đi vào thôi, tìm Tang lão đầu ở Linh Tàng Các trước đã."

Từ Tiểu Thụ phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn không dám nghỉ ngơi ngay.

Lời Tang lão dặn vẫn còn văng vẳng bên tai.

Lão dặn dò phải trở về trước khi Bạch Quật mở ra, hắn càng không dám quên.

Dù sao lão đầu kia chẳng phải người hiền lành gì, lỡ lão bày trò gì đó, biết đâu lão sẽ xẻo thịt hắn làm đèn cầy cũng nên.

Mộc Tử Tịch gật đầu, rồi theo sát bước chân Từ Tiểu Thụ.

...

Linh Tàng Các.

Bồn tắm lớn quen thuộc vẫn còn đó, các bình thuốc thượng vàng hạ cám cũng vẫn tán loạn như cũ, chỉ là không thấy người kia đâu.

"Không có ở đây?"

Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc.

Tang lão không có ở đây, một chốc hắn thật không biết phải đi đâu tìm người cho phải.

"Thư?"

Mộc Tử Tịch mang đôi mắt thâm quầng, ngáp ngắn ngáp dài đi qua đi lại, chợt thấy một phong thư trên quầy thuốc, tinh thần không khỏi phấn chấn.

"Tiểu Thụ khải."

Nhìn thấy ba chữ ở cuối thư, sắc mặt tiểu cô nương cứng đờ, vội vàng che tay lại, chỉ mong đoạt lấy bức thư.

Nhưng Từ Tiểu Thụ đã nhanh tay hơn một bước, giật lấy nó.

"Ta cũng muốn xem." Khuôn mặt xinh xắn của Mộc Tử Tịch ngước lên.

"Biết đâu lão già đáng chết kia lại dặn dò ta điều gì, ta xem xong rồi cho ngươi xem sau."

Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc nói.

Hắn biết Tang lão không bao giờ làm việc vô nghĩa.

Có lẽ việc lão lưu lại bức thư này đồng nghĩa với việc lão đã tạm thời rời khỏi linh cung.

Nếu không phải chuyện đại sự, chẳng phải có thể nói trực tiếp?

Vì sao còn muốn lưu thư?

Mà lão già chết tiệt kia, không thể không nói, trên người quả thực vẫn còn chút bí mật.

Đôi khi, một số bí mật, chưa chắc đã tốt cho người biết, thậm chí rất có thể, kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

Tiểu sư muội...

Ân, vẫn là tạm thời giữ nàng trong bóng tối thì hơn!

"Hừ!"

Mộc Tử Tịch tức giận giậm chân, lập tức tinh thần tập trung cao độ, đôi mắt to tròn lúng liếng, tiếp tục tìm kiếm bức thư mà Tang lão đã để lại cho mình.

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn nàng một cái, rồi mở phong thư ra.

Những dòng chữ ngoằn ngoèo xấu xí như giun đất, hiện ra một cách trừu tượng.

"Vi sư rời đi, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không trở về, lý do? Không cần phải nói."

Đây là câu đầu tiên.

Từ Tiểu Thụ đọc xong, tặc lưỡi mấy tiếng.

Đi thì tốt!

Tốt nhất là đừng quay lại nữa.

Về phần lý do, ai thèm quan tâm là lý do gì chứ!

Bái bai ngài.

Hắn tiếp tục đọc xuống.

"Bạch Quật đã để lại cho ngươi một danh ngạch? Nhớ kỹ điều đó. 'Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng' mà ngươi cần để tu luyện, chính là thu hoạch được từ bên trong."

Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng?

Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.

Hắn lúc này mới nhớ ra, trước khi rời khỏi Thiên Tang thành, Tang lão quả thực đã đưa cho hắn hai phần ngọc giản.

Lần lượt là "Tẫn Chiếu Thiên Viêm · Bạch Viêm" và "Long Dung Giới".

Để tu luyện cả hai điều kiện tiên quyết này, cần có "Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng" cao cấp hơn "Tẫn Chiếu Hỏa Chủng".

"Bạch Viêm, Long Dung Giới..."

Từ Tiểu Thụ nhớ lại chiêu thức mà Tang lão đã dùng để vây khốn kẻ bịt mặt khi đó.

Có thể nói, đó là lần đầu tiên hắn được chứng kiến Tang lão thực sự ra tay.

Giờ nhớ lại, "Long Dung Giới" nếu tu luyện thành công, chẳng phải ngay cả giới vực vương tọa cũng có thể bị thiêu đốt trực tiếp sao?

"Đáng sợ!"

Lúc đó chưa từng giao chiến với vương tọa, Từ Tiểu Thụ không hiểu rõ khái niệm này, nên không biết được món linh kỹ trên tay trân quý đến mức nào.

Còn bây giờ, bản thân hắn đã đạt tới cấp bậc tông sư với "Trù Nghệ Tinh Thông" và "Sinh Sôi Không Ngừng".

Thêm vào đó, "Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng" có lẽ còn có thể tăng thêm một chút giá trị bị động cho hắn...

Từ Tiểu Thụ bắt đầu do dự.

Đau ư? Đúng là có đau một chút.

Nhưng thành công đâu phải dễ dàng có được ngay lần đầu?

Hơn nữa, sau khi đã nếm trải những lợi ích của "Cuồng Bạo Cự Nhân", "Nổ Tung Tư Thái" và "Một Bước Lên Trời",

Từ Tiểu Thụ hận không thể thức tỉnh toàn bộ kỹ năng bị động của mình.

Trước mắt, khi đã rời khỏi phủ thành chủ, con đường xưa có lẽ vẫn là cách duy nhất giúp hắn có được giá trị bị động lớn.

"Bị ngược đãi?"

Từ Tiểu Thụ day day móng tay, có chút chần chừ.

"Cũng không phải là không thể..."

"Để sau hẵng nói!"

Gạt bỏ những suy nghĩ này, hắn tiếp tục đọc.

" 'Hữu Tứ Kiếm' có thể lấy thì lấy, chuyện sau khi ra ngoài không cần lo lắng."

"Nếu không lấy được, cũng không sao, nhưng phải nhớ kỹ, thanh kiếm này tuyệt đối không thể rơi vào tay Bạch Y!"

Bạch Y...

Từ Tiểu Thụ nheo mắt.

Vì sao lại không phải là Hồng Y?

Có phải viết sai không?

Hay là, Tang lão có thù oán với Bạch Y?

Hoặc, ông ta không hợp với Thánh Thần Điện Đường?

Trong thư không nói rõ nguyên nhân, Từ Tiểu Thụ cũng không tiện suy đoán.

Nhưng câu nói "Có thể cầm thì cứ cầm," quả thật khiến Từ Tiểu Thụ động tâm.

Hắn có rất nhiều điều kiện tiên quyết, thêm vào đó là nền tảng linh trận cường hãn, xét trên lý thuyết, xác suất cầm được "Hữu Tứ Kiếm" của hắn có lẽ còn lớn hơn những người khác.

Sở dĩ lúc trước không muốn cầm, là vì trong lòng còn e ngại.

Nhưng lời Tang lão nói...

"Tin được không?"

Từ Tiểu Thụ vô cùng hoài nghi.

Thập phần hoài nghi!

Lão nhân này chẳng nói chẳng rằng, lập tức lách mình rời đi.

Vạn nhất mình vào Bạch Khuyệt, cầm được "Hữu Tứ Kiếm", sau khi ra ngoài lại phải đối mặt với mấy chục vương tọa vây công, giải thích thế nào đây?

Lão nhân này dù mạnh hơn nữa, cũng không thể đơn thương độc mã, vì mình mà liều cả cái mạng già quý giá được!

"Lại nói..."

Từ Tiểu Thụ lại một lần nữa chùn bước.

Thư đã chẳng còn bao nhiêu, hắn liếc mắt là thấy đoạn cuối.

"Bạch Khuyệt không có quy tắc, đi vào rồi, cứ nghe theo chỉ dẫn từ nội tâm là được."

"Nhớ kỹ, vi sư từng nói với ngươi, trên đời này, bất luận kẻ nào đều không nên tin!"

Từ Tiểu Thụ khép lá thư lại.

"Lão già này..."

"Hắn muốn biểu đạt điều gì?"

"Lời không thể nói huỵch toẹt ra được sao? Hay là ông ta bảo ta không được tin tưởng ai... kể cả ông ta sao?"

Từ Tiểu Thụ day day trán.

Đầu đau như búa bổ!

Hắn cố gắng trấn tĩnh, nhớ lại nội dung bức thư.

"Cực kỳ khuôn phép, không sai một ly."

"Không có chỉ thị đặc biệt nào, chỉ bảo ta mang 'Hữu Tứ Kiếm,' vậy có nghĩa là lấy hay không lấy, đều được."

"Là kế gì chăng?" Từ Tiểu Thụ vuốt cằm.

"Để tránh ta sinh ra tâm lý phản nghịch?"

"Hay là lấy lui làm tiến?"

Hắn cảm thấy vẫn còn chút khó nắm bắt dụng ý của Tang lão.

Quả thực, nếu chỉ nhìn vào bức thư này, Tang lão đúng là một người sư phụ tốt.

Ngươi cứ việc xông pha, sau khi ra ngoài, mọi hậu quả ta gánh.

Nhưng Tang lão có thật sự là người như vậy không?

Hắn bảo ta vào Bạch Quật, rõ ràng là vì thứ gì đó đặc biệt. Lần trước thì không nói, nhưng ta vẫn vô tình để lộ vỏ kiếm Hắc Lạc ra ngoài."

"Dù vỏ kiếm vẫn còn trong tay, nhưng ta có cảm giác mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay của lão già đáng chết kia."

"Lần này, lão ta chắc chắn lại có ẩn ý gì đó!"

Từ Tiểu Thụ vắt óc suy nghĩ cả buổi, vẫn chẳng tìm ra manh mối.

Ngoài "Hữu Tứ Kiếm", hắn thật sự không thể nghĩ ra thứ gì khác có thể lọt vào mắt Tang lão.

"Một đống nhảm nhí!"

Cuối cùng, sau một hồi vô vọng, Từ Tiểu Thụ bực bội định đốt lá thư trên tay đi.

Về khoản đấu trí, dường như người có thể dễ dàng nghiền ép hắn chỉ có lão già đáng chết kia mà thôi.

Bất quá, chủ yếu vẫn là do hắn chưa va chạm nhiều.

Thân ở Lư Sơn...

"Ấy, khoan đã!"

Mộc Tử Tịch lao tới, giật phắt lấy lá thư sắp bị đốt.

"Làm gì?"

Từ Tiểu Thụ có thể tránh, nhưng thư này toàn là nhảm nhí, hắn cũng chẳng để ý.

"Không có ta?"

Mộc Tử Tịch lướt nhanh một lượt, lập tức bĩu môi.

"Sư phụ sao lại bất công thế? Không gửi thư cho ta thì thôi, trong thư của ngươi, đến một câu dặn dò chăm sóc ta cũng không có?"

Từ Tiểu Thụ chợt thấy vui vẻ.

"Có lẽ trong mắt lão ta, vẫn không có ngươi chăng?"

Mộc Tử Tịch bỗng im lặng.

Vốn chỉ là một câu đùa, nhưng lại chạm sâu vào lòng nàng.

Thật vậy.

Trong trực giác của nàng, Tang lão đầu tỏ vẻ quan tâm nàng, thậm chí còn tổ chức đại lễ bái sư cho nàng.

Đó là đãi ngộ mà Từ Tiểu Thụ chưa từng có.

Nhưng thầm kín, mối quan hệ giữa Từ Tiểu Thụ và lão lại giống như sư đồ thật sự hơn.

Ít nhất, nàng cảm nhận được sự thân mật ấy, nhưng lại không thể có được.

Thậm chí!

Mắc kẹt giữa hai người, Mộc Tử Tịch còn cảm nhận được một chút... không hợp nhau.

"Không hợp nhau sao..."

"Hóa ra sư phụ đến rồi..."

Nghĩ đến đây, hốc mắt Mộc Tử Tịch chợt đỏ hoe.

Đã không thích mình, vậy cớ sao lúc ấy còn thu mình làm đồ đệ?

"Ôi chao, sao lại khóc rồi?"

Từ Tiểu Thụ giật mình.

Thường ngày cô nàng này đâu phải cái dạng này!

Sao hôm nay, một câu nói đùa cũng không chịu nổi.

Lời nguyền rủa của ta đâu?

Cống hiến ra đi chứ!

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."

Từ Tiểu Thụ cạn lời.

Quả nhiên, nguyền rủa có thể đến muộn, chứ không bao giờ vắng mặt.

"Tặng sư muội chút quà mọn."

Từ Tiểu Thụ giúp tiểu sư muội lau nước mắt.

"Quà?"

Mộc Tử Tịch bỗng nhiên mắt sáng rực lên, vẻ u ám tan biến, "Quà gì vậy?"

Từ Tiểu Thụ đưa tay lấy ra cái bồn tắm nhỏ của mình.

"Muội chẳng phải vẫn luôn thèm thuồng cái bảo bối này của sư huynh sao? Giờ ta tặng muội!"

"Thật á?"

Mộc Tử Tịch không thể tin được.

Đây là Từ Tiểu Thụ sao?

Đây là cái tên keo kiệt, vắt chày ra nước Từ Tiểu Thụ sao?

Hóa ra đối phó gã, phải dùng nước mắt...

Bảo bối màu đỏ tím a!

Nàng lập tức nín khóc mỉm cười: "Ngươi không đổi ý chứ?"

"Ừ."

Nghe được câu trả lời chắc chắn, Mộc Tử Tịch lúc này mới ôm chặt lấy bồn tắm nhỏ.

Đến lúc này nàng mới nhớ ra, mình dường như chỉ quan tâm đến bản thân.

Từ Tiểu Thụ với tư cách truyền nhân chân chính của Tẫn Chiếu Luyện Đan thuật.

Gã dường như còn cần cái bồn tắm nhỏ này hơn cả mình?

"Đan đỉnh này ngươi đưa ta, vậy ngươi dùng cái gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tử Tịch lộ vẻ lưu luyến và chần chờ.

Từ Tiểu Thụ cởi mở cười.

"Có gì to tát đâu? Chẳng phải là tặng muội thôi, cứ cầm lấy đi, đừng khách sáo."

Dứt lời, gã đứng dậy đi về phía cái bồn tắm lớn xếp ở góc, vỗ mạnh một cái.

"Ta dùng cái này."

Mộc Tử Tịch: ⊙_⊙?

Sắc mặt nàng thoáng giật mình, "Đây chẳng phải là cái mà sư phụ dùng..."

"Ông ta đi rồi!"

Từ Tiểu Thụ đương nhiên khẳng khái: "Người ta đi rồi, bồn tắm lớn để không ở đây chẳng phải bám bụi sao? Ta định kỳ quét dọn vệ sinh giúp hắn thôi."

"Nhớ kỹ, sư môn ta ai nấy đều thích sạch sẽ cả."

Mộc Tử Tịch tái mét mặt mày.

Nàng liếc nhìn chiếc bồn tắm nhỏ hơn một chút trước mặt.

Thì ra, Từ Tiểu Thụ đột nhiên hào phóng là vì cái này sao?

Cái gì mà cùng nước mắt...

Hoàn toàn không liên quan!

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1, +1, +1, +1..."

...

*Duang*

Từ Tiểu Thụ mạnh tay nện chiếc bồn tắm lớn xuống phòng khách trong linh trù của mình.

Mái nhà lộ thiên, trong nháy mắt ánh nắng tràn xuống cả một vùng.

Sau khi rời khỏi Linh Tàng Các, hắn cùng sư muội mỗi người một ngả, ai về nhà nấy.

Giờ phút này, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chiếc bồn tắm lớn trước mặt, Từ Tiểu Thụ càng ngắm càng thấy thích thú.

Cái món đồ chơi này, hắn đã thèm thuồng từ lâu rồi.

Còn nhớ lần đầu đến Linh Tàng Các, hắn đã hỏi Tang lão về phẩm chất của chiếc đan đỉnh này.

Đối phương đáp rằng nó hơi bị "kiếm", không cần dùng đẳng cấp để cân nhắc, có vài loại đan đỉnh là như thế.

"Một cái danh kiếm trong giới kiếm, đan đỉnh trong giới đỉnh sao?"

Từ Tiểu Thụ hớn hở, định bụng châm lửa khai lò, luyện chế ngay mẻ Nguyên Đình thuốc nổ đầu tiên.

Đúng lúc này.

"Vút vút!"

Hai tiếng áo vải xé gió vang lên trong đình viện.

Từ Tiểu Thụ lập tức cảnh giác thu đan đỉnh vào Nguyên Phủ, rồi mới ngưng mắt nhìn lại.

Dù sao, trong mắt hắn, cái linh trù này cũng nguy hiểm như nhà của sát thủ vậy.

Nhưng khi thấy rõ mặt mũi người tới, Từ Tiểu Thụ lại kinh ngạc.

"Viện trưởng?"

"Kiều trưởng lão?"

Người tới chính là Diệp Tiểu Thiên đang lơ lửng trên không trung và Kiều trưởng lão đứng trên mặt đất.

Ừm, vẫn cao bằng nhau.

"Hắc hắc... ha ha... hì hì... a..."

Kiều Thiên Chi cười ha hả, bước tới gần, "Tiểu Thụ à, nghe nói ngươi tại yến tiệc ở phủ thành chủ đã gom được mười tám cái danh ngạch Bạch Quật?"

Từ Tiểu Thụ lập tức khiêm tốn khom lưng đáp lời.

"Đâu có, đâu có."

"Đều bán sạch rồi, phân phát đi hết cả, chỉ giữ lại hai cái danh ngạch thôi."

Bán sạch...?

Nụ cười trên mặt Kiều Thiên Chi cứng đờ.

Lúc này, sắc mặt Diệp Tiểu Thiên tối sầm lại.

Hắn lại nhớ tới cảnh Từ Tiểu Thụ rời khỏi Thiên Huyền Môn, trước mặt hắn dò xét bảo vật trấn giới, lấy lại được "Phong Ấn Giới Chỉ".

Cái tên không đứng đắn này, chẳng lẽ còn cho rằng bọn họ đến tìm hắn là vì mấy cái danh ngạch Bạch Quật đó sao?

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +2."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Diệp Tiểu Thiên lên tiếng, "Chúng ta không phải vì chuyện đó mà tìm ngươi."

Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.

"Không phải?"

"Vậy là vì cái gì?"

Vô sự bất đăng tam bảo điện.

Từ Tiểu Thụ lờ mờ cảm thấy, có lẽ rắc rối tiềm ẩn mà Tang lão mang đến cho mình còn chưa xuất hiện, nhưng hai người trước mặt này, chắc chắn sẽ mang phiền phức tới cho hắn.

"Ta không cần ban thưởng."

Hắn lập tức cự tuyệt.

Khí tức của Diệp Tiểu Thiên ngưng trệ, nắm đấm siết chặt rồi lại buông ra.

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +2."

"Không có ban thưởng gì cả."

Hắn nói xong, lật tay lấy ra một phong thư, "Đây là thư Tang lão để lại cho ngươi, không ngờ ngươi lại trùng hợp trở về, vừa mới viết xong..."

"Khụ, khụ, khụ!"

"Ừm, ngươi xem đi."

Diệp Tiểu Thiên mặt không biểu tình, không chút biến sắc, lạnh lùng đưa thư cho hắn.

Từ Tiểu Thụ đầy vẻ hồ nghi.

Thư?

Mình không phải mới vừa xem một phong ở Linh Tàng Các rồi sao?

Chẳng lẽ cái kia là giả?

Hay là...

Hắn nhận lấy phong thư.

"Bây giờ mở ra sao?"

"Ừ."

Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên không chút mong đợi.

Kiều Thiên Chi ngửa đầu nhìn trời.

Từ Tiểu Thụ xé phong thư, mở giấy viết thư ra xem.

"Kiềm chế một chút?"

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía hai người, "Có ý gì?"

Diệp Tiểu Thiên hờ hững mở miệng: "Có ý gì ư? Ta cũng không rõ, dù sao trước giờ chưa từng thấy qua."

"Kiềm chế một chút ư? Bên trong viết 'Kiềm chế một chút' sao?"

"Có lẽ là kiểu như 'Làm người không nên quá khác biệt', 'Ra tay nên chừng mực', 'Làm việc gì cũng cần chừa đường lui'..."

"Khụ khụ."

Kiều Thiên Chi lại ho khẽ một tiếng.

Diệp Tiểu Thiên cứng mặt, quay người lại, thuận thế chắp tay sau lưng, nói tiếp: "Chắc là loại chuyện đó ấy mà."

"Ngươi... tự mình suy nghĩ đi, dù sao đó cũng là lời nhắn Tang lão đầu để lại cho ngươi, chứng tỏ ông ấy cực kỳ coi trọng ngươi, có lẽ ngươi sẽ ngộ ra được điều gì đó."

Từ Tiểu Thụ bĩu môi.

Hai cái gã này, cũng quá...

Bọn hắn rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao?

Còn dùng những thủ đoạn ti tiện này để thăm dò?

Có chuyện cứ nói thẳng ra không phải tốt hơn sao, ở trong bóng tối ngấm ngầm hại người, thật sự cho rằng ta, Từ Tiểu Thụ, không biết các ngươi đang nghĩ gì chắc?

Phải biết, việc gia nhập Thiên Huyền Môn, chỉ là một sự ngoài ý muốn thôi!

"Ta hiểu rồi."

Từ Tiểu Thụ ngơ ngác gật đầu, "Cho nên..."

Hắn không hiểu, sau khi nhắn xong lời kia, hai người này còn chưa chịu đi là sao.

"Khụ khụ."

Kiều Thiên Chi sờ cổ họng.

Diệp Tiểu Thiên lúc này mới dừng bước, nói:

"Đúng rồi, ta an bài cho ngươi một nhiệm vụ."

"Ngươi chắc hẳn vẫn giữ lại một danh ngạch Bạch Quật cho mình đúng không, nên ta đã tự ý quyết định, chuyển danh ngạch vốn thuộc về ngươi cho Đàm Quý."

"Để bồi thường, bây giờ ngươi có thể trở về, trở thành lĩnh đội thứ hai trong hai đội ngũ xuất chinh Bạch Quật của Thiên Tang Linh Cung."

"Đến Bạch Quật, trực tiếp yêu cầu quyền chỉ huy từ Đàm Quý là được."

"Mọi chuyện ở Bạch Quật đều nghe theo ngươi."

Diệp Tiểu Thiên căn bản không cho người khác cơ hội chen vào, vừa nói xong, lập tức ngậm miệng lại.

Từ Tiểu Thụ: ? ? ?

Mọi chuyện đều nghe theo ta?

Tin tưởng ta đến vậy sao?

Vậy vừa rồi cái màn thăm dò liên tiếp kia, là diễn cho ai xem vậy hả?

Diệp Tiểu Thiên nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Đương nhiên, làm lĩnh đội, ngươi phải có trách nhiệm. Ngươi muốn gánh vác tốt, ít nhất khi xảy ra sự cố, ngươi phải chú ý bảo toàn tính mạng cho các thành viên trong tiểu đội."

Không thể không nói, những lời này của viện trưởng đại nhân thật sự quá hay.

Ngay cả Từ Tiểu Thụ, vô thức cũng không thể nhận ra ngay đây là một chiêu thuật buộc trách nhiệm, vẫn còn ngây ngô cho rằng làm lĩnh đội là một chuyện tốt đẹp gì đó.

Nhưng với nguyên tắc "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện", bản tính lười biếng trời sinh của Từ Tiểu Thụ vẫn là từ chối.

"Cái này không ổn đâu."

"Người đi chinh chiến Bạch Quật của Linh Cung, chẳng phải cũng chỉ có ba mươi ba người thôi sao?"

"Ta có tư cách gì mà làm lĩnh đội chứ..."

Diệp Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời hắn: "Ta đang thương lượng với ngươi sao? Đây là mệnh lệnh!"

"Ách..."

Từ Tiểu Thụ nhất thời bị khí phách của viện trưởng đại nhân làm cho kinh hãi.

Vị đạo đồng tóc trắng này vừa dứt lời, vậy mà trực tiếp không quay đầu lại mà rời đi ngay.

"Sao lại cảm xúc thế?"

"Trước kia đâu có thấy..."

"Viện trưởng đại nhân sao lại thay đổi?"

Từ Tiểu Thụ vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Kiều Thiên Chi.

"Vậy nên, Kiều trưởng lão là đến đóng vai hiền lành à?" (Kiều Thiên Chi là đến hát mặt trắng?)

Hắn và Kiều Thiên Chi quan hệ tốt, khi không có người ngoài, cũng không cần phải câu nệ nhiều như vậy.

Kiều Thiên Chi liếc hắn một cái.

"Mặt trắng mặt đen cái gì, viện trưởng cho ngươi làm lĩnh đội, là coi trọng ngươi đấy, ngươi cố gắng mà làm. [Ngươi] cần phải tận lực bồi tiếp."

"Chú ý một chút, khi vào Bạch Quật, đừng có làm loạn."

"Đi theo Nhiêu Âm Âm đi, nàng là lĩnh đội một đội, có gì không hiểu, cứ hỏi nàng."

"Sau đó, chú ý Đàm Quý, cái tên này..."

Từ Tiểu Thụ lập tức tê cả da đầu.

Kiều trưởng lão cái gì cũng tốt, chỉ là cái miệng này, một khi bắt đầu lải nhải, hơn phân nửa người ngoại viện đều phải đau đầu.

Hắn thật sự không chịu nổi.

Lúc này, Từ Tiểu Thụ cắt ngang lời nói, "Kiều trưởng lão, ta có một chuyện, vừa hay vẫn còn muốn hỏi ngươi một chút."

"Chuyện gì?"

Ánh mắt Kiều Thiên Chi lập tức bị thu hút.

"Là vầy nè..."

Từ Tiểu Thụ do dự một chút. Nghĩ đến Nguyên Phủ vẫn còn do Kiều trưởng lão cất giữ, mà hiện tại lại không tiện lấy ra.

Hắn lập tức thi triển thân pháp, biến mất không dấu vết, một giây sau đã xuất hiện trở lại, trên tay cầm thêm một quả cầu sắt loé lên hai vệt hồng quang.

"Ma ma..."

Một tiếng này thốt ra.

Kiều Thiên Chi vô ý thức lùi lại nửa bước, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.

"Quả nhiên nhận ra!"

Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ, có hi vọng rồi.

Trước kia hắn không mấy để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.

Nhưng từ khi nhận ra A Giới không đơn giản, những động tác nhỏ của Kiều Thiên Chi trở nên quá rõ ràng.

"Ngươi có vấn đề gì?"

Kiều Thiên Chi thấy Từ Tiểu Thụ mãi không lên tiếng, bèn hỏi.

"Thiên Cơ Thuật?"

Từ Tiểu Thụ không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

Hắn biết nếu không tiết lộ chút gì đó, Kiều trưởng lão sẽ càng thêm vòng vo.

Quả nhiên, sắc mặt Kiều Thiên Chi thay đổi khi nghe ba chữ này.

"Tiểu tử ngươi làm sao có thể biết 'Thiên Cơ Thuật'?"

Rõ ràng, trước khi rời khỏi Linh Cung, gia hỏa này hoàn toàn không biết gì về linh trận chi đạo.

Khi đó, đến việc mở linh trận Nguyên Phủ, hắn còn phải dạy từng li từng tí.

Vậy mà chỉ nửa tháng không gặp, hắn đã biết đến những từ ngữ như "Thiên Cơ Thuật" rồi?

"Kiều trưởng lão không cần quản ta biết bằng cách nào."

"Dù sao A Giới ở trong tay ta, ta nhất định phải biết rõ ngọn ngành câu chuyện của nó. Các ngươi cứ giấu giếm ta như vậy, có vẻ không hay lắm à?"

Kiều Thiên Chi nhất thời trầm mặc.

Hắn không rõ Từ Tiểu Thụ đã biết đến mức nào.

Nhưng nhìn dáng vẻ của gia hỏa này, dường như đã biết không ít?

Rõ ràng hắn chỉ mới rời khỏi Thiên Huyền Môn chưa bao lâu...

"Tốc độ phát triển của Từ Tiểu Thụ... nhanh đến vậy sao?" Kiều Thiên Chi thất kinh, trong lòng không khỏi dậy sóng.

"Ngươi và nó rất thân?" Y dò hỏi, ánh mắt dò xét nhìn Từ Tiểu Thụ.

"Ân." Từ Tiểu Thụ gật đầu, không chút giấu giếm.

"A Giới..."

Kiều Thiên Chi chần chừ, vẻ mặt lộ rõ sự do dự.

Thật ra, năm xưa lão ta cố ý đề nghị Diệp Tiểu Thiên không thu hồi A Giới, chính là vì nhìn ra A Giới có khuynh hướng thân cận với loài người.

Thế nhưng, tốc độ phát triển quan hệ giữa hai người này... chẳng phải là quá nhanh rồi sao?

Trước mắt lão ta, vậy mà không cảm nhận được chút chiến ý nào từ A Giới?

Chẳng lẽ... gia hỏa này đã bị thuần phục rồi sao?

Không thể nào!

"Ai..."

Cuối cùng, Kiều Thiên Chi vẫn thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "A Giới, nó là một thiên cơ khôi lỗi đến từ Thánh Thần điện đường."

"Thánh Thần điện đường?"

Trong lòng Từ Tiểu Thụ run lên, ý nghĩ này của gã không khác gì dự đoán trước đó.

Gã lập tức nghĩ đến một người.

"Đạo Khung Thương?"

Sắc mặt Kiều Thiên Chi trong nháy mắt kịch biến, vội vàng đưa tay bịt miệng Từ Tiểu Thụ lại.

"Im miệng!"

Từ Tiểu Thụ: "???"

Tình huống gì đây?

Kiều Thiên Chi khẩn trương nhìn xung quanh, nheo mắt lại, nhanh chóng niệm một linh quyết. Sau khi xác minh chung quanh không có gì bất thường, lão ta mới thở phào một hơi.

"Ngươi muốn chết sao? Tên tục của Bán Thánh, cũng là thứ ngươi có thể tùy tiện gọi thẳng?" Lão ta mắng, giọng điệu không giấu được sự lo lắng.

Bán Thánh...

Trong lòng Từ Tiểu Thụ đột nhiên bình tĩnh lạ thường.

Ra là vậy, vị điện chủ đương thời của Thánh Thần điện đường trong truyền thuyết, chính là Bán Thánh siêu việt cả Thái Hư, chạm đến vĩ lực của Thánh đạo?

Gã biết, người có tu vi cảnh giới cao nhất đương thời, được xưng là "Thánh Đế".

Nhưng mà "Thánh Đế", loại tồn tại gần như thần tích này, không biết đã bao nhiêu năm tuyệt tích khỏi thế gian.

Bán Thánh, chính là người duy nhất đến gần cảnh giới đó nhất.

Nhưng đối với tuyệt đại bộ phận tu giả mà nói,

Thái Hư, cũng đã là sức chiến đấu mạnh nhất trong thế giới loài người rồi.

Ngay cả "Thất Kiếm Tiên" trong truyền thuyết cũng chỉ đạt tới cảnh giới này.

Khao khát siêu thoát dường như là một điều không thể, căn bản không tồn tại khả năng ấy.

Còn về Bán Thánh...

Còn về Đạo Khung Thương...

Những cảnh giới mà ngoại giới đồn đại, tu vi căn bản không thể đạt tới, ngay cả tên cũng không thể gọi thẳng, ấy vậy mà lại trực tiếp được Kiều Thiên Chi thốt ra, theo một cách đầy kinh hãi.

Từ Tiểu Thụ biết, Kiều trưởng lão này tuyệt đối biết rõ một vài bí mật.

Cả đại lục đều mù mờ về cảnh giới của điện chủ Thánh Thần Điện đương đại, vì sao hắn lại có thể chắc chắn như vậy, chính là Bán Thánh?

Kiều Thiên Chi nhìn Từ Tiểu Thụ, ánh mắt hắn lấp lánh, biết rõ với độ giảo hoạt của gia hỏa này, chắc chắn đã đoán ra được điều gì đó.

Hắn cũng không có ý định che giấu, dứt khoát mở lòng, tung ra một quả dưa lớn hơn.

"Ngươi nói không sai."

"A Giới đúng là xuất phát từ thủ bút của Đạo điện chủ, chỉ có điều, nó chỉ là một thứ phế phẩm!"

*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1