Chương 449

Truyện: Truyen: {self.name}

"Có chút khó nhằn a..."

Tiễn Kiều trưởng lão đi rồi, Từ Tiểu Thụ một mình trầm mặc trong linh trì.

Hai vị đại lão của Linh Cung đã đích thân đến, không chỉ mang đến một việc phiền phức tột độ là chuyện dẫn đội, còn báo cho hắn biết sắp phải đối mặt với những đối thủ tầm cỡ như Thất Kiếm Tiên.

Từ Tiểu Thụ cảm thấy thật hoang đường.

Thực lực hiện tại của hắn, e rằng xách giày cho Thất Kiếm Tiên còn không xứng, làm sao lại phải trực tiếp đối đầu cơ chứ?

"Không được, cái thứ Hữu Tứ Kiếm vẫn quá nguy hiểm, không thể nghe theo lời Tang lão đầu được."

"Việc cấp bách, vẫn là tăng cường thực lực bản thân cho thỏa đáng mới được."

"Đương nhiên, che giấu bản thân thật kỹ, có lẽ mới là thủ đoạn bảo mệnh tốt nhất."

Giờ phút này, Từ Tiểu Thụ vô cùng may mắn vì đã rút được bị động kỹ "Ẩn Nấp", nhưng cũng tiếc nuối vì 50 ngàn điểm bị động cuối cùng của hắn đã được dùng để nâng cấp "Phương Pháp Hô Hấp" chút ít trong lần lịch luyện Nguyên Phủ trước đó.

"Không sao cả, Ẩn Nấp, vẫn còn nhiều thời gian."

"Quan trọng nhất là..."

Từ Tiểu Thụ đột nhiên tự tin nở một nụ cười.

Ba ngày khổ tu không phải là vô ích, ít nhất, sau hơn trăm lần thử nghiệm.

Trước mắt, hắn đã có thể miễn cưỡng khống chế thần trí sau khi hóa thân thành Cuồng Bạo Cự Nhân.

Tuy chỉ thành công một lần duy nhất, nhưng uy lực triển lộ trong lần đó thì...

Ừm, Sờ Bất Kịp Đề Phòng Tân Cô Cô hiện tại vẫn còn đang nằm trong Nguyên Phủ.

Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ có chút an ủi.

Cuồng Bạo Cự Nhân chỉ là một cơ sở.

Trên cơ sở này, chỉ cần hắn giữ được thần trí thanh tỉnh, có thể chồng thêm những năng lực khác của bản thân lên.

Những điều này, thật sự không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai.

Nếu hắn có thể chuẩn bị trước, biết đâu chừng, tại Bạch Quật có thể vây giết một tên Thất Kiếm Tiên...

"Khụ khụ, có chút ảo tưởng sức mạnh rồi."

Từ Tiểu Thụ xoa xoa đầu, ý nghĩ này có chút đáng sợ.

Hắn trấn định tâm thần, tiếp tục kiểm kê những năng lực hiện tại mình đang sở hữu.

"Cuồng Bạo Cự Nhân kết hợp Nổ Tung Tư Thái, còn chưa thử qua lần nào."

"Chuyện này không vội, có thể đến Bạch Quật thử một chút. Dù sao, sau khi hóa thân thành cự nhân, Nguyên Phủ của ta dường như cũng sắp không chịu nổi nữa rồi."

"Bạch Quật... tốt, nơi đó không có quy tắc."

"Cho dù bị phát hiện, chắc hẳn tối đa cũng chỉ bị xem là một con quái vật từ đâu chạy ra, hoàn toàn có thể qua mặt bọn chúng."

Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu.

Bỏ qua những nguy hiểm ngoài ý muốn kia không nói...

Không gian dị thứ nguyên không có quy tắc? Thật sự quá hợp với hắn!

Từ lúc ban đầu đến giờ, vô luận là "Phong Vân Tranh Bá" ở ngoại viện, hay là "Thiên Huyền Môn",

Rồi cả Thiên Tang Thành, tiếp theo là đánh tới phủ thành chủ...

Các loại quy tắc trói buộc khiến Từ Tiểu Thụ luôn phải dè chừng.

Khiến hắn cho đến tận bây giờ, thậm chí chưa từng được bộc phát toàn bộ hỏa lực.

Bạch Quật thì khác.

Một khi tự mình lựa chọn con đường, không phải đi cùng đám người Linh Cung, mà là trở thành một con Độc Lang...

Từ Tiểu Thụ động tâm.

"Sau khi song tu? Các kỹ năng kiếm thuật chồng chất, hỏa diễm, hay linh trận chi đạo, ta đều chưa từng thử nghiệm qua."

"Lần này, nhất định phải cố gắng vận dụng chúng trong Bạch Quật."

"Ít nhất, phải đo lường xem sau khi ta bộc phát hết hỏa lực, đến tột cùng có thể đạt tới cảnh giới nào?"

"... Vương tọa sao?"

Từ Tiểu Thụ có chút không chắc chắn.

Thứ hắn thiếu nhất hiện tại chính là giới vực vương tọa.

Nếu như không có thủ đoạn phá vỡ nó, vết xe đổ của Hồng Cẩu chính là một lời cảnh báo nặng nề.

Chỉ cần đối phương chiếm tiên cơ—thậm chí không cần chiếm, chỉ cần trong chiến đấu, giới vực vừa mở—

Các loại năng lực của hắn chắc chắn sẽ hoàn toàn bị trói buộc.

"Cho nên, ta đang thiếu thủ đoạn phá vỡ giới vực sao?"

Từ Tiểu Thụ vuốt cằm, suy nghĩ mạch lạc.

Hắn cảm thấy, chỉ cần giải quyết được điểm này thôi sao? Mình… có lẽ thật sự có thể, lợi dụng việc song phương thực lực không cân xứng mà bị đối phương khinh thị? Rồi bạo phát, chém chết Vương Tọa!

"Vậy thì..."

Híp mắt lại, Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ ra vài phương pháp.

"Kiếm niệm!"

Đầu tiên, tất nhiên là Kiếm Niệm đến từ gã đại thúc lôi thôi kia.

Thứ này, tin rằng có thể phá vỡ giới vực ư? Không thành vấn đề.

Nhưng Kiếm Niệm lại vô cùng mơ hồ, không phải đồ vật của mình. Nếu không đến thời khắc mấu chốt, Từ Tiểu Thụ thật sự không dám dùng.

Chưa kể đến di chứng về sau, chỉ riêng việc đến từ một nguồn sức mạnh không rõ, đã khiến hắn không dám làm loạn.

"Thật sự có chuyện tốt như vậy sao?"

"Tên kia trực tiếp cho mình dùng một đạo Kiếm Niệm?"

"Biết đâu chừng còn có nhiều hậu hoạn tiềm ẩn hơn, tỉ như trực tiếp bị đồng hóa, hoặc bị điều khiển thì sao..."

Từ Tiểu Thụ nhíu mày lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Dù sao giờ phút này hắn không có chút lực phản kháng nào, nghĩ nhiều cũng vô ích.

"(Quan Kiếm Điển) ngược lại là một thứ tốt, hãy ra sức tu tập, sớm luyện hóa cái Kiếm Niệm chết tiệt kia đi!" Từ Tiểu Thụ thầm tính.

"Ngoài ra, hẳn là còn có 'Bị Động Chi Quyền'."

Từ Tiểu Thụ xem kỹ cột thông tin bên dưới.

"Bị Động Chi Quyền (giá trị tụ lực: 2.38%)."

Tích lũy lâu như vậy, thậm chí còn chưa trở lại con số 3.14 lần trước.

Nhưng sự đáng sợ của thứ này, Từ Tiểu Thụ đã thể hội đầy đủ.

Một chiêu có thể diệt sát Vương Tọa, một kỹ năng cường hãn!

Bóng dáng Hồng Cẩu tan vỡ chợt hiện qua trước mắt, Từ Tiểu Thụ tạm thời dẹp nó sang một bên.

Đây là át chủ bài lớn nhất, trước mắt còn đang trong quá trình tụ lực, chưa đến thời khắc mấu chốt, quyết không thể dùng.

"Như vậy..."

Từ Tiểu Thụ dừng một chút, móc ra từ trong giới chỉ hai cái ngọc giản.

Quà tặng của Tang Lão.

"Bạch Viêm, Long Dung Giới!"

Trầm mặc thật lâu, Từ Tiểu Thụ rốt cục thở dài.

"Lão già chết tiệt, tính toán thật đáng sợ! Cho dù không tính đến những át chủ bài khác của ta, lão cũng đã liệu trước rằng nếu rơi vào một hoàn cảnh nào đó, ta buộc phải luyện nó."

*Quá thơm!*

Nghĩ đến "Long Dung Giới" có thể bức lui tên bịt mặt kinh khủng kia.

Không thể không nói, Từ Tiểu Thụ cuối cùng vẫn là động tâm.

Môn linh kỹ hỏa diễm hình lĩnh vực này, không chỉ có công năng tương tự như vương tọa giới vực thông thường, mà tính công kích của nó còn đáng sợ hơn.

Một khi học được linh kỹ này, chẳng khác nào sớm nắm giữ giới vực.

Vậy hắn sẽ có được vốn liếng để trực tiếp đối cứng vương tọa chỉ với tu vi Nguyên Đình!

Dù vốn liếng này có lẽ chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi.

Nhưng nếu thật sự gặp phải vương tọa, nếu hắn không thể trong khoảng thời gian ngắn cạo chết đối phương, e rằng dù có nhiều át chủ bài hơn nữa, cũng không có cách nào sử dụng.

"Cho nên, tóm lại, vẫn cần cái 'Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng' kia sao?"

Thứ mà khi xưa hắn căm hận vì muốn sống, giờ phút này lại phải theo đuổi lại vì thực lực.

Từ Tiểu Thụ cười lắc đầu.

Đến thế giới này chưa bao lâu.

Hắn đã cảm thấy mình lún sâu vào.

"Còn sống, chẳng phải là giãy dụa không ngừng trong đầm lầy hay sao?"

"Hoặc là tan vỡ ngay hôm nay, hoặc là, chìm đắm mà chết."

Trầm mặc.

"Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng..."

Gió mát thổi nhẹ, Từ Tiểu Thụ nỉ non, ánh mắt nhìn về phương xa.

Dừng một chút, hắn không chọn nghỉ ngơi, ngay cả việc "hình tu luyện" đi ngủ mà ngày xưa hắn thích nhất cũng bỏ qua, trực tiếp cất bước đi ra ngoài.

Tin tức mà Kiều trưởng lão mang đến, không chỉ có riêng về cảnh giới.

Việc tiểu đội Linh Cung xuất phát sớm, tin tức Bạch Quật sắp mở, Từ Tiểu Thụ đều đã biết rõ.

"Bạch Quật..."

Bốp một tiếng, Từ Tiểu Thụ quay người đóng sầm cánh cửa lại. Vừa trở về sau chuyến đi mệt nhoài, hắn lại vội vã bước ra ngoài.

"Mục tiêu, Bát Cung!"

...

Ngày hôm sau.

"Ầm ầm!"

Sắc trời âm u, mây đen giăng kín. Dù không có sấm chớp, nhưng bầu trời vẫn rền vang những tiếng nổ rung chuyển.

Cảm giác như bầu trời sắp sụp đổ đến nơi, lúc thì nứt toác, khi thì xé tan, tựa như có một sinh vật viễn cổ nào đó đang cố gắng chui ra, khiến người ta kinh hãi tột độ.

"Cạch, cạch, cạch..."

Tiếng bước chân liên hồi dừng lại, đám đông náo loạn trong trấn nhỏ Bát Cung nhao nhao dán mắt về phía cổng.

"Người đến!"

Có người khẽ kêu lên, giọng điệu vừa nôn nóng, vừa khát khao.

"Không, phải nói là, dê béo đến mới đúng!"

Mấy gã đại hán vạm vỡ, tay lăm lăm đao búa, nhìn chằm chằm đoàn người trẻ tuổi đang chậm rãi tiến vào trấn. Trong mắt bọn chúng, ánh lục quang (tham lam) gần như sắp trào ra ngoài.

"Linh Cung nào vậy, có nên ra tay không ta?"

"Mày quan tâm nó Linh Cung nào làm gì, cứ nhớ kỹ mặt đã. Đám thanh niên này, ít nhất mỗi đứa cũng phải có một viên Linh Lung Thạch trong người."

"Chờ đến khi trưởng bối của chúng không có ở đây, hoặc là chúng lạc đàn..."

"Hắc hắc!"

"Tao nghe nói, đám lão Đỗ đã thịt không ít đệ tử thế gia ở đây rồi đấy."

"Bây giờ không chỉ túi đầy Linh Lung Thạch, đến cả bát ăn cơm cũng toàn là Linh Lung Thạch đặc chế thì phải."

"Ha ha ha, lão Đỗ được đấy, làm xong mấy vụ đó, nửa đời sau khỏi lo cơm ăn áo mặc."

"Ghen tị quá, bao giờ mình mới được ưu tú như lão Đỗ, có thể đấu giá Linh Lung Thạch ở đấu giá hội?"

"Nghe nói, một trong ba viên cuối cùng, giá đã bị đẩy lên hơn chục triệu rồi thì phải?"

"Chậc chậc!"

Đám người xung quanh lập tức cười quái dị, đầy thâm trầm.

Quả thật, lần này dị thứ nguyên không gian mở ra, quả thực không giống với ngày xưa.

Rất nhiều kẻ mang danh Linh Trận sư, sử dụng những chiếc huy chương Linh Trận sư không rõ nguồn gốc, dù cho không được công nhận chính thức.

Nhưng ít ra, điều đó cho phép họ có được quyền cư ngụ trong Bát Cung.

Và khi ngày Bạch Quật mở ra dần đến.

Bát Cung cũng từ một nơi hoang vu không dấu chân người, lột xác thành một khu giao lưu tấc đất tấc vàng dành cho các Linh Trận sư.

Ở nơi này, mọi người đều là Linh Trận sư.

Bất kể ngươi là kiếm tu, thể tu, hay bất cứ loại tạp tu hạng xoàng nào khác, nếu phó chức nghiệp không phải Linh Trận sư, e rằng đến tư cách vào đây cũng không có.

Và tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ mời lệnh "Ánh sáng mời thiên hạ Linh Trận sư, đến đây Bạch Quật phá trận" của Hồng Y.

Quả thật, hành động này đã thu hút không ít Linh Trận sư siêu cường.

Nhưng kẻ luồn lách quy tắc, dù ở thế giới nào, hiển nhiên cũng không thiếu.

Mà thiên hạ vì lợi mà liều mạng, lại càng không thiếu.

Chắc chắn Hồng Y không màng, thậm chí khinh thường nhúng tay vào những chuyện vụn vặt, một số kẻ trực tiếp làm nên những giao dịch chợ đen.

Trong giai đoạn đầu này, đám cáo già đã dùng máu để giáo huấn, cho đám thanh niên mới nổi một bài học nhớ đời.

Có nhiều thứ, thực lực không đủ, thật sự là không có tư cách nhúng chàm.

Có những cánh cửa, dù chìa khóa đã có trong tay, ngươi cũng chưa chắc có tư cách bước đến trước mặt nó!

...

"Lang ca, mấy tên gia hỏa này..."

Một kiếm tu áo trắng gọi người thanh niên tóc xanh đuôi sói đang dẫn đầu.

Đối mặt với đám cáo già đang nhìn chằm chằm, trong giọng hắn đã có chút bối rối và kiêng kỵ.

Dù sao, khi còn ở Linh Cung, dù là ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn cũng chưa từng gặp nhiều Luyện Linh sư đến vậy.

Huống chi, đối diện đám gia hỏa này, mặt mày ai nấy đều hung tợn, thoạt nhìn chẳng phải hạng người dễ nói chuyện.

"Sợ cái mẹ gì?"

La Thanh Lang ngoảnh đầu, đôi mày lạnh lùng dựng đứng lên, giọng điệu tràn ngập vẻ hờ hững.

"Kẻ nào rảnh rỗi đứng đây ra vẻ ta đây, cơ bản đều là lũ vô dụng."

"Dù cho Bạch Quật mở ra bọn chúng có thể vào, phỏng chừng cũng chỉ là đám pháo hôi thuộc tầng chót nhất, ngươi sợ chúng làm gì?"

"Huống chi, bọn chúng còn chưa có tư cách bước vào."

"Hừ!"

Hắn hừ lạnh một tiếng, khẽ khép hờ đôi mắt, ánh mắt liếc về những nơi âm u, góc khuất.

"Thứ ngươi thực sự phải đề phòng, là những kẻ lén lút dự định giở trò ám toán kia."

"Loại người này, mới là hạng liếm máu trên lưỡi dao, giở thủ đoạn hãm hại, không từ bất cứ điều gì."

"Biết đâu chừng đợi ngươi ngủ say vào ban đêm, chúng sẽ đâm cho tiểu đệ của ngươi một dao, sau đó thừa cơ cuỗm đi ba viên Linh Lung Thạch trên người ngươi."

"Tê!" Kiếm tu áo trắng chỉ cảm thấy hạ thể lạnh toát, bất giác rùng mình.

Một lát sau, gã mới ngờ vực hỏi: "Nhưng mà Lang ca, ta chỉ có một viên Linh Lung Thạch thôi mà!"

"À."

La Thanh Lang cười trừ, không nói lời nào.

Không giải thích thêm, hắn dừng bước, linh niệm đã cảm nhận được một bóng dáng mờ ảo ẩn mình sau đội ngũ. Lại bởi vì có chút khẩn trương, mà để lộ dao động. Đó là vị trưởng lão kia.

"Đáng chết lão già, rõ ràng đã nói có ta dẫn đội, không cần đi theo."

"Cái này mẹ nó còn cứ như vật trang sức, lảng vảng đằng xa, thật sự cho rằng kéo dài khoảng cách ra thì ta không thấy được chắc?"

"Đồ ngốc!"

Trong lòng oán thầm một phen, hắn quay đầu, đối với một nữ tử che mặt sau lưng mỉm cười nói: "Tri Ôn cô nương, phía trước chính là Bát Cung, chúng ta vào chứ?"

Ngư Tri Ôn đôi mắt sáng không chút gợn sóng, bình tĩnh gật đầu.

Nàng không hề mở miệng. Một nam tử cầm kiếm bên cạnh liếc xéo La Thanh Lang với vẻ mặt ân cần quá mức, không nhịn được lẩm bẩm.

"Đã đến Bát Cung rồi, không vào trong, ngươi định ở đây húp gió Tây Bắc à!"

"Trình Tinh Trữ, ngươi có ý kiến gì sao?" La Thanh Lang cười tủm tỉm quay đầu lại.

"Ta..."

Trình Tinh Trữ sờ chuôi kiếm, cố nén xúc động muốn vung kiếm chém người.

Thằng ngu này, tưởng tu vi hơn ta một chút là có thể coi thường ta à?

Đồ thiểu năng!

Tuổi trẻ như vậy đã đột phá đến cảnh giới tông sư, uổng phí mất một lần cơ hội trùng kích Thánh Cung rồi còn gì?

Thiên phú tốt như vậy, lại vì nhất thời háo thắng, thật nực cười!

Trình Tinh Trữ cười nhạt.

Nếu không phải cái giá phải trả để ra tay quá cao, dù La Thanh Lang mạnh hơn, y cũng muốn cho gã này một trận ra trò.

Nhưng mà...

Thôi, nhịn.

Dù sao, từ Thanh Cương Linh Cung này lấy được hai danh ngạch Bạch Quật, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

"Không có ý kiến, đi vào thôi."

Hắn bất đắc dĩ phất tay.

"Hắc hắc."

La Thanh Lang không định buông tha y, cười đểu cáng nói: "Ta nghe nói người của Thiên Tang Linh Cung đến sớm rồi, hiện tại đã tiến vào, có muốn qua chào hỏi không?"

Tròng mắt Trình Tinh Trữ co rụt lại.

Thiên Tang Linh Cung...

Đây chẳng phải là Linh Cung của Từ Tiểu Thụ sao?

Khi xưa bị đánh mặt ngay trước bàn dân thiên hạ, hình tượng quằn quại khiêu khích bị ăn tát vẫn còn in đậm trong tâm trí, sắc mặt Trình Tinh Trữ đỏ bừng.

Lòng bàn tay y siết chặt.

Nhưng đại trượng phu co được duỗi được...

Phong thái này, vẫn là nên thể hiện trước mặt Tri Ôn cô nương.

Thế là, Trình Tinh Trữ chẳng hề để ý phất tay.

"Tùy tiện."

Ngư Tri Ôn cũng thoáng liếc mắt.

Nhắc đến Thiên Tang Linh Cung, bóng dáng gã không đứng đắn kia lại lập tức hiện lên trong đầu nàng.

Trong đại điện năm nào, cái phong thái "Kiếm đến" của gã thanh niên kia, đến tận giờ nàng vẫn chưa thể quên.

"Không cần đâu."

Ngư Tri Ôn vẫn lý trí lắc đầu: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu."

Thiên Tang Linh Cung không tranh được danh ngạch Bạch Quật, nàng đã lấy được nó ở Thanh Cương Linh Cung rồi.

Chắc hẳn đến lúc gặp lại, giữa hai người, đã là đối thủ cạnh tranh.

Lúc này mà đến, không chừng lại trực tiếp trở mặt thành thù.

"Không cần à... Vậy thôi vậy?"

La Thanh Lang vuốt những lọn tóc đuôi sói, ánh mắt hướng về phía trước, thần sắc lại lạnh lùng xuống.

"Vậy, ta khai đường nhé?"

Vài tiếng "xoát xoát" vang lên, lời vừa dứt, đám thanh niên sau lưng gã đồng loạt rút lui.

Lần này, dù là Ngư Tri Ôn hay Trình Tinh Trữ cũng không dám khinh thường, vội vàng lùi về phía sau La Thanh Lang.

"Khanh khanh khanh!"

Ba tiếng kiếm minh vang lên, ba thanh trường kiếm được La Thanh Lang rút ra từ trong giới chỉ.

Hai tay, rồi cả miệng ngậm, từng thanh một được nâng lên.

"Ầm!"

Khi ba thanh kiếm được lắp ráp hoàn tất, sát khí kinh khủng bùng nổ, trực tiếp khiến nền đá trong Bát Cung nứt toác.

Lần này, đến cả đám cáo già cũng kinh hãi biến sắc.

"Trời ạ, Tông Sư?"

"Mẹ nó, đúng là người từ linh cung đi ra có khác, quả nhiên không giống đám con em thế gia tầm thường."

"Tuổi này mà tu vi Tông Sư? Ghen tị chết mất!"

"Không!"

Một kẻ mắt tinh tường con ngươi co rụt lại, kinh hãi thốt lên.

"Không chỉ là Tông Sư, không chỉ Thiên Tượng cảnh, gã thanh niên này, Âm Dương cảnh?"

"Tê!"

Lần này, đám người vây xem bên ngoài tiểu trấn cùng hít một hơi khí lạnh.

Tông Sư, Âm Dương cảnh?

Dù cho bọn hắn là những kẻ tuổi tác như đại thúc, có thể đạt tới Tông Sư, Thiên Tượng cảnh đã là không tệ rồi.

Người trẻ tuổi trước mặt đây, tu vi Tiên Thiên đã vượt xa so với đám đồng lứa, thậm chí còn vượt qua cả đại đa số người ở đây, trực tiếp đạt đến Âm Dương cảnh?

"Khá lắm, tông sư tu vi, lại còn xuất thân từ thế lực lớn, hẳn là có thực lực khiêu chiến vượt cấp?"

"Nhìn sát khí nghiêm nghị thế kia, tiểu tử này chắc chắn không phải hạng hiền lành gì. E rằng đợt này, đám ám thủ của Bát Cung khó mà xơi được."

"Đúng vậy, chẳng phải trước đó lão Đỗ với Thôi Nguy hùa nhau đi lén sờ mông Thiên Tang Linh Cung đấy sao?"

"Cái tên lĩnh đội thì..."

"Một lát sau, lão Đỗ trực tiếp sùi bọt mép, nghe nói đến cả vợ cũng chẳng dám động vào, không biết bị phế mất cái năng lực gì rồi."

"Còn có thể là cái gì, chẳng phải trứng dái à!" Có người cười gian.

"Hôm đó ta có mặt. Cái ả Nhiêu Âm Âm kia kinh khủng thật, tuy không nhìn rõ tu vi, nhưng so với gã trước mặt nhìn có vẻ cường hãn này, e là cũng không chịu nổi một chiêu."

"Các ngươi lạc hậu quá rồi đấy, tình báo mà cũng lề mề như vậy hả?"

Có người mỉa mai: "Thiên Tang Linh Cung thực sự mạnh, không phải cái ả Nhiêu Âm Âm kia, mà là một gã tên Đàm Quý."

"Nghe nói tên kia hôm đó định ra tay, nhưng bị áp xuống."

"Nhưng sau khi mặt trời lặn, lại một thân một mình cầm theo một cây thiên mâu, trực tiếp xông lên 'Vui Vẻ Đường' của Thôi Nguy, đêm đó máu me tung tóe khắp nơi!"

"Xxx, có chuyện này thật á, sao ta không biết?"

"Thôi lão tiện chẳng phải đã Âm Dương Cảnh đỉnh phong rồi sao, thủ hạ còn nhiều người như vậy, cái tên Đàm Quý kia lại lẻ loi một mình?"

"Không sai."

"Ta không tin!"

"Không tin à? Không tin thì mấy ngày nay ngươi có thấy bóng dáng Thôi lão tiện đâu không? Chắc hắn đang nằm xó xỉnh nào đó tu dưỡng sinh tức ấy chứ!"

"Cái này..."

Đám người vây xem nhất thời bị hấp dẫn sự chú ý.

Quả thật, chuyện này mới xảy ra một ngày trước.

Trong Bát Cung cũng không lớn lắm, chỉ có mấy chuyện như vậy thôi.

Thế nhưng, giữa đám đông Luyện Linh Sư kia, thật sự muốn nói về xuất thân, cũng không hẳn là hạng chợ búa hương dân. Rất nhiều người trong số họ vốn chẳng hề quen biết nhau.

Có chút tình báo, người không thân quen sẽ chẳng bao giờ tiết lộ cho ngươi, dù là người thân thiết cũng chưa chắc đã biết.

Dù sao thì hôm đó, không ít người đang cẩn thận canh phòng nhà mình, mở ra những linh trận bảo hộ mạnh nhất, chuyên tâm tu luyện.

...

La Thanh Lang nhìn cảnh tượng ồn ào phía trước, nhất thời ngẩn người.

Hắn vốn tưởng đám gia hỏa này trông hung hãn như vậy, chỉ cần hắn khơi mào một chút thôi là chúng sẽ cùng nhau xông lên.

Như vậy, việc hắn lấy ra ba thanh hình kiếm cũng sẽ có đất dụng võ.

Nhưng lũ hàng này, sao lại chỉ đứng đó mà bàn tán, kéo chuyện đến tận đẩu tận đâu vậy?

"Thiên Tang Linh Cung?"

"Đàm Quý?"

Một kẻ còn mạnh hơn cả mình ư?

Sắc mặt La Thanh Lang trở nên hung ác, cơ hội thể hiện tốt như vậy, vậy mà chẳng ai phối hợp?

Âm thầm cúi đầu, hắn vụng trộm liếc nhìn nữ tử che mặt phía sau.

La Thanh Lang thầm nghĩ, dù hắn đã duyệt vô số mỹ nữ, cả đời này cũng chưa từng gặp qua ai có đôi mắt đẹp đến vậy.

Chỉ cần nhìn đôi mắt ấy thôi, cả người hắn đã như chìm đắm vào trong đó.

Không cho mình cơ hội thể hiện?

Được thôi!

Vậy ta tự tạo ra cơ hội vậy!

"Vút!"

Một đạo quang ảnh Linh Lung Thạch bắn ra, La Thanh Lang xoay người thu tay, lại lần nữa bắt lấy nó.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào hắn.

"Linh Lung Thạch?"

Vừa rồi còn mồm năm miệng mười, toàn là "Thiên Tang Linh Cung" gia hỏa, giờ trực tiếp bị đạo quang ảnh Linh Lung Thạch kia làm cho lóa mắt.

"Không phải các ngươi muốn thứ đồ chơi này sao?"

La Thanh Lang nhìn đám người quay đầu lại, cuối cùng lộ ra nụ cười như một gã thợ săn.

"Đến đây, ta thiết lôi đài ở đây, ai có thể giết được ta, liền có thể trực tiếp có được nó!"

"Nhưng khiêu chiến, phải trả một cái giá rất lớn!"

Hắn dừng một chút, khom lưng, vung kiếm, lạnh lùng nói: "Cái giá đó, chính là cái chết!"

Ánh mắt trong veo của Ngư Tri Ôn lộ ra vẻ迷茫 mờ mịt.

Chẳng phải là phải vào Bát Cung sao?

Sao lại dựng lôi đài ngay tại chỗ này?

"Điên thật rồi..."

Trình Tinh Trữ một tay day trán.

Hắn đã sớm nghe qua danh xưng "Chiến đấu cuồng nhân" của La Thanh Lang khi còn ở Thanh Cương Linh Cung, nhưng không ngờ tên này lại có thể phát điên đến mức này?

La Thanh Lang nghĩ gì, hắn hiểu!

Nhưng chỉ vì đổi lấy nụ cười của mỹ nhân mà muốn khiêu chiến toàn trường sao?

Thật hoang đường!

"Má ơi!"

Tên kiếm tu áo trắng vẫn luôn lẽo đẽo theo sau Lang ca run rẩy cả chân.

Hắn nhìn đám người đối diện lập tức đỏ mắt, như thể chỉ chờ một giây sau là nhào lên xé xác kia, da đầu tê rần.

"Lang ca lại giở chứng rồi."

"Mau tránh ra!"

Soạt, soạt, soạt, đám người phía sau lập tức né tránh.

Chiến ý của La Thanh Lang dâng trào đến cực điểm, sát khí tàn phá bừa bãi, ngay cả mấy chiếc đèn lồng tàn tạ treo lơ lửng trước khách điếm nhỏ cũng lay động dữ dội, kêu xuy xuy rồi vỡ tan.

Đám người hung hãn ở trấn nhỏ trực giác cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hình ảnh Linh Lung Thạch trong đầu, khát vọng chiếm đoạt nó, trực tiếp thiêu đốt đầu óc bọn họ.

Trong nháy mắt, có người liền闪 lách mình, bước ra.

"Ta đến chém ngươi!"

...

"Bốp!"

Đúng lúc này.

Ngay tại thời khắc mấu chốt khi chiến ý bùng cháy, một tiếng động rất nhỏ vang lên giữa hai bên.

Ánh mắt mọi người không khỏi bị thu hút ngay lập tức.

Đó là một bóng người cao gầy đội nón lá, mặc áo bào đen dày cộm, che kín toàn bộ, không lộ nửa điểm da thịt.

Phía sau hắn, là hai bóng dáng nhỏ hơn một chút, cũng đồng dạng trang phục.

Lại về sau nữa, là một người cao lớn hơn, cũng trang phục y hệt.

"Đến đông đủ rồi chứ?"

Đi kèm theo tiếng hỏi trầm thấp khàn khàn, người bịt mặt đội nón lá vung tay lên, bóng dáng thấp bé phía sau vẫn bất động.

Kẻ cao người thấp, lại thêm vẻ chần chừ, do dự, cuối cùng cũng cầm tấm hoành phi trên tay đẩy ra.

Trên phiến gỗ viết:

"Tổ chức mặt nạ: Nón Lá."

Bên dưới là một hàng chữ nhỏ:

"Chuyên chào hàng Linh Lung Thạch."

La Thanh Lang: Ơ hay???

Cái tổ hợp bốn người này là cái thứ quái quỷ gì vậy?

Ta còn đang định khai chiến đến nơi!

Các ngươi lại đến đây quảng cáo rao hàng?

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, ngay giây sau, con ngươi La Thanh Lang đã co rụt lại.

Không chỉ hắn, mà tất cả các ác hán ở cửa tiểu trấn cũng đều có phản ứng tương tự.

Chỉ thấy kẻ cầm đầu tổ chức "Nón Lá", gã che kín mặt bằng miếng da thuộc, không để lộ chút da thịt nào, ung dung kéo ghế ngồi xuống bàn gỗ.

Rồi sau đó...

"Cạch! Cạch! Cạch!"

Ba viên Linh Lung Thạch trực tiếp bị đặt lên mặt bàn.

Tròng mắt tất cả mọi người như muốn rớt ra ngoài.

"Nha!"

Kẻ cầm đầu "Nón Lá" lên tiếng, lập tức gió rít gào, tấm hoành phi rung lên bần bật.

"Nhìn kìa, nhìn kìa bà con ơi!"

"Linh Lung Thạch mới tinh vừa ra lò đây!"

"Đi ngang qua đường, chớ có bỏ qua."

"Linh Lung Thạch, chỉ còn ba viên cuối cùng, đảm bảo chính phẩm, tuyệt không phải hàng giả!"

"Có tiền thì nâng cái tiền tràng, không có tiền nâng cái nhân tràng, bà con cô bác xúm xít lại mà xem đi!"

*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1