Từ Tiểu Thụ câm nín: "..."
Thánh nữ ư?
Thánh nữ của phân điện Thánh Thần Điện Đường, lại còn là loại thánh nữ đến từ tổng điện Trung Vực kia?
Từ Tiểu Thụ suy tư.
Trực giác mách bảo hắn, vị cô nương trước mặt có đầu óc đơn giản này, rất có thể không chỉ đơn thuần là thân phận cấp bậc như Trình Tinh Trữ.
Dù sao trừ tư tưởng có hơi đơn thuần ra, toàn thân nàng, về cơ bản đều thuộc hàng đỉnh cấp.
Dung mạo, tư thái, tu vi...
Cái này không vội.
Chí mạng nhất chính là đôi tinh đồng kia!
Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm vào mắt Ngư Tri Ôn hồi lâu, đến khi cô nương này liên tục né tránh ánh mắt, thậm chí cúi gằm mặt xuống, lúc này mới nghi hoặc hỏi:
"Ta vẫn luôn rất hiếu kỳ, đôi mắt đẹp như vậy, có lẽ nào có công năng đặc dị gì không? Tỉ như thấu thị chẳng hạn?"
Ngư Tri Ôn rõ ràng ngẩn người một chút, vành tai đỏ ửng, vội nói: "Không phải thấu thị."
"Vậy chính là nói, xác thực có những công năng đặc dị khác?"
"Ờ, không có..."
Cô nương này định phủ nhận, Từ Tiểu Thụ trợn mắt một cái, nàng liền không thốt nên lời.
"Trẻ con không được nói dối!"
"Ngươi trả lời đầu tiên là 'Không phải', chứ không phải 'Không có', điều này đã nói lên vấn đề."
"Thật sự cho rằng ta ngốc sao?"
"Mọi người đều là đồng đội rồi, ngươi còn che giấu như vậy, vạn nhất gặp phải tình huống đột phát gì, không biết năng lực của ngươi, ta cũng khó phán đoán thực lực cụ thể của ngươi, đúng không?" Từ Tiểu Thụ thành khẩn nói.
Ngư Tri Ôn mân mê vạt áo, vẻ mặt lập tức xoắn xuýt.
Lời Từ Tiểu Thụ nói rất có đạo lý.
Đều là đồng đội, lừa dối làm gì, thật không tốt.
Nhưng "Châu Ngọc Tinh Đồng" là bí mật lớn nhất của nàng.
Sư phụ cũng từng dặn, ngay cả người thân thiết nhất cũng không được tiết lộ.
Từ Tiểu Thụ mới quen biết mấy ngày?
Cộng lại còn chưa đến một ngày, sao có thể nói?
"Không nói?"
Vẻ mặt Từ Tiểu Thụ như đưa đám, cứ như vừa bị đả kích nặng nề.
"Không tiện nói."
Ngư Tri Ôn có chút áy náy.
"Ai chà, hiểu mà, hiểu mà."
Từ Tiểu Thụ cũng không ép, trầm ngâm một lát rồi nói: "Không thể nói trực tiếp, vậy ta đoán nhé? Nếu đoán trúng, cô nương gật đầu?"
Ngư Tri Ôn ngẩn người.
Còn có thể như vậy được sao?
"Nhận diện hoài nghi, bị động giá trị +1."
Thấy nàng không phản ứng, Từ Tiểu Thụ mạnh dạn nói: "Cô nương cho ta một chút manh mối đi, ta đoán thử?"
"Ta..."
Ngư Tri Ôn nghĩ thầm, vốn dĩ ta không muốn gợi ý, nhưng nghĩ đến vừa nãy mình đã một lần từ chối yêu cầu của đồng đội...
Lời từ chối vốn đã khó nói ra khỏi miệng, sau khi áy náy lại càng không thể hai lần cự tuyệt.
"Linh Trận sư." Nàng bất đắc dĩ nói.
Mắt Từ Tiểu Thụ lập tức sáng lên.
"Linh Trận sư?"
"Vậy cô nương đúng là người của Thánh Thần Điện Đường?"
Ngư Tri Ôn gật đầu: "Ừm."
Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu diếm.
Ai nhìn vào mà chẳng biết, nàng cũng không định che giấu.
Dù sao nàng là một kẻ rời nhà trốn đi, vẫn phải dựa vào thế lực gia tộc để sống qua ngày...
Từ Tiểu Thụ xoa cằm, vừa đi vừa lại, đầu không ngừng suy nghĩ, mắt híp lại, đánh giá Ngư Tri Ôn từ trên xuống dưới.
Ngư Tri Ôn bật cười trước thần thái này của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy hứng thú.
Nàng không tin chỉ với một cái "Linh Trận sư", Từ Tiểu Thụ có thể đoán ra được điều gì.
"Thiên Cơ Thuật?"
Vừa nhắc đến Thánh Thần Điện Đường, Từ Tiểu Thụ căn bản không nghĩ cô nương này sẽ có liên quan đến Linh Trận sư.
Ít nhất, cũng phải là một thuật sĩ Thiên Cơ, mới xứng với thân phận của nàng.
Ngư Tri Ôn kinh ngạc, không gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận.
"Giỏi nha!"
"Cô nương thật sự là thuật sĩ Thiên Cơ?"
Từ Tiểu Thụ từng thấy Phó Chỉ nghiên cứu Thiên Cơ Thuật, nhưng gã chỉ dựa vào một cái Thiên Xu Cơ Bàn, rồi tự học thành tài.
Nhiều nhất, cũng chỉ là nửa vời.
Nàng ta là ai, chưa từng nghĩ tới, cô nương trước mắt lại là một vị Thiên Cơ thuật sĩ hàng thật giá thật?
"Vậy, Đạo Khung... À không, Đạo điện chủ, có quan hệ thế nào với cô? Chẳng lẽ là sư phụ của cô?"
Từ Tiểu Thụ giật mình bởi ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Dù sao, người nghiên cứu Thiên Cơ Thuật trên đời không nhiều, mà người nổi danh nhất, chính là Đạo Khung Thương, điện chủ đương thời của Thánh Thần Điện Đường.
"Không có quan hệ."
Ngư Tri Ôn khẽ cụp mắt, chậm rãi lắc đầu.
"Cô nói dối!"
Từ Tiểu Thụ khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Thần thái cô nương này đã như thế, ngay cả ánh mắt cũng né tránh, chắc chắn là nói dối rồi.
"Ta..."
"Đạo điện chủ hoặc là sư phụ của cô, hoặc là sư thúc sư bá, tóm lại, chắc chắn đã từng dạy cô Thiên Cơ Thuật."
Từ Tiểu Thụ tiến lên một bước, cúi người áp sát nói: "Cô bảo không có quan hệ, chuyện đó không thể nào!"
"Cái này..."
Ngư Tri Ôn giật mình, liên tục lùi về phía sau.
Khi khoảng cách gần hơn, Từ Tiểu Thụ gần như có thể nhìn ra hình dáng răng môi hé mở dưới khăn che mặt của nàng.
"Tôi nói đúng rồi chứ?"
Từ Tiểu Thụ cười ha ha.
Ngư Tri Ôn mím môi dưới, im lặng.
Nàng bỗng nhiên có chút không muốn để Từ Tiểu Thụ đoán tiếp nữa.
Trước mặt người này, nàng lại cảm thấy mình như thể trần trụi, không mảnh vải che thân, hoàn toàn không thể che giấu bất kỳ ý nghĩ nào.
Từ Tiểu Thụ ngửa đầu nhìn lên hư không.
Trong Bạch Quật, không có ngày và đêm, cũng chẳng có tinh tú.
Nhưng hắn vừa chắp tay, dường như đã nhìn thấy vô vàn sợi dây liên hệ đằng sau những vì sao rực rỡ.
Từ Tiểu Thụ dường như đã minh bạch điều gì, thở dài, đi đi lại lại.
"Thiên đạo châu ngọc, Tinh Ngân mệnh định."
"Đại đạo quy tắc kỳ thật cũng chỉ có vậy thôi, thấu qua hiện tượng mà nhìn bản chất, hết thảy đều vận chuyển theo những quy tắc đã định."
"Thiên địa như thế, tinh hà cũng đồng lý."
"Ta muốn..."
Từ Tiểu Thụ quay đầu, bình tĩnh nhìn Ngư Tri Ôn.
"Đã Thánh Thần Điện Đường chọn ngươi làm Thánh nữ, ắt hẳn phải ban cho ngươi những tài nguyên tốt nhất, hoặc là ngươi sở hữu một thiên phú tuyệt đỉnh."
"Cho nên, đôi tinh đồng này, hoặc là dùng để phá giải Thiên Cơ Thuật, thậm chí là quy tắc của cả thiên địa."
"Hoặc giả, nó có thể thẩm thấu chân lý, giúp ngươi ngộ đạo, từ đó tu luyện Thiên Cơ Thuật tốt hơn?"
Ngư Tri Ôn mở to đôi mắt, kinh ngạc.
"Không đúng..."
Nàng nhẫn nhịn hồi lâu, mới thốt ra được một từ như vậy.
"Haizz..."
Từ Tiểu Thụ nhìn phản ứng của nàng, biết rằng dù mình có đoán sai, thì cũng chỉ sai lệch đôi chút mà thôi.
"Tiểu cô nương, ngươi còn nhỏ tuổi vậy, mà đã nói dối hết chuyện này đến chuyện khác, ai dạy ngươi thế?"
Gương mặt xinh đẹp của Ngư Tri Ôn thoáng giận dỗi, nàng ngoảnh mặt đi, không dám nói thêm gì nữa.
Nàng phát hiện mình có thể nói chuyện trôi chảy với người ngoài.
Thế nhưng, khi đứng trước mặt Từ Tiểu Thụ, có đôi khi nửa ngày nàng cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Bởi vì gã này hoặc là có thể tự hỏi tự trả lời, hoặc là trong một câu nói của hắn, có thể coi như người khác đã nói ra.
Nhưng...
"Dù ngươi suy đoán không trúng phóc, nhưng ta muốn hỏi một chút, ngươi suy luận như thế nào?"
Ngư Tri Ôn lại nhìn về phía hắn.
Nàng tỉ mỉ đánh giá đầu của Từ Tiểu Thụ, rất hiếu kỳ về cấu tạo bên trong.
Gã này lớn lên kiểu gì vậy?
Trình Tinh Trữ cũng từng nói bóng gió về lai lịch và bí mật của tinh đồng, nhưng khi nàng nói "Không thể nói", đối phương liền im bặt.
Trái lại Từ Tiểu Thụ...
Nàng không thể nói, hắn lại có thể nói!
Còn có thể nói một cách rành mạch, có lý có lẽ!
Ngư Tri Ôn không vui.
Trước đây, sư phụ từng nói trên đời này, quả thực có những người chỉ dùng đầu óc thôi cũng có thể giết người.
Trước kia nàng không hiểu, bây giờ thì đã rõ.
Đứng trước mặt gã này, có lẽ không cần đến đầu óc, chỉ cần hắn mở miệng thôi, cũng có thể giết người lại tru tâm sao?
"Ngươi là Linh Trận Sư à, ngươi không nói ngươi là Linh Trận Sư hả?"
Từ Tiểu Thụ nghi hoặc hỏi.
"Chỉ vậy thôi?"
Ngư Tri Ôn lại lần nữa ngẩn người: "Không có à?"
"Chứ còn có thể có cái gì?"
Từ Tiểu Thụ vặn hỏi lại: "Ngươi keo kiệt như vậy, trả lại ta cái nhắc nhở nào sao?"
Ngư Tri Ôn cạn lời.
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +1."
"Nhận kính sợ, bị động giá trị +1."
"Chúng ta đi thôi!"
Nàng bước lên phía trước, lướt qua Từ Tiểu Thụ, hướng vào sâu bên trong mà đi.
Nơi này không thể nán lại thêm nữa.
Nói thêm lời nào nữa, Ngư Tri Ôn cảm giác mười tám đời tổ tông nhà mình, đều có thể bị thanh niên kia đào lên tận gốc.
Mới quen biết có bao lâu đâu...
"Nhận e ngại, bị động giá trị +1."
Từ Tiểu Thụ buồn cười nhìn theo bóng lưng nàng.
Cô nương này xem ra là giận dỗi thật rồi.
Cái cảm xúc bị nghẹn cho cứng họng kia biến thành năng lượng khác, đến nỗi bước đi mà chân nhỏ cũng dậm mạnh hơn hẳn.
Nhưng lạ thay, cái dáng vẻ đoan trang kia đã thành thói quen, nhất thời không sửa được.
Nhìn mà thấy thật quyến rũ.
Phì cười một tiếng, Từ Tiểu Thụ đuổi theo.
"Có chút đáng yêu đấy."
"Kẻ có được Linh Lung Thạch, ngay từ đầu sẽ bị ngẫu nhiên truyền tống đến bên trong một linh trận bảo hộ được chỉ định trước. Đây là thủ đoạn của Hồng Y, phòng ngừa chuyện vừa tiến vào đã bị dê vào miệng cọp."
"Những ai lén lút vượt qua, sẽ không có phúc lợi này đâu."
Ngư Tri Ôn liếc nhìn thần sắc của Từ Tiểu Thụ, đôi mày lá liễu khẽ nhướng lên, "Ngươi không biết?"
Từ Tiểu Thụ: "..."
Sớm biết vậy, ta đã theo Kiều trưởng lão hỏi xin chút tình báo cơ bản trước rồi!
"Khanh khách, lại còn có chuyện ngươi không biết sao?"
Ngư Tri Ôn bật cười hai tiếng, vội vàng dùng mu bàn tay che miệng, sắc mặt ửng hồng.
Mình và Từ Tiểu Thụ đâu có mối quan hệ tốt đến vậy chứ?
Sao có thể buông lỏng cảnh giác như thế?
Nàng nghiêm túc bước vào linh trận màu đen, vẫy tay, "Vào đi."
Từ Tiểu Thụ vừa đi vừa hỏi: "Ngươi cũng chưa từng đến Bạch Quật, làm sao biết ở đây có linh trận?"
Hắn đi một đoạn đường, thậm chí còn không thấy gì cả.
Nếu không phải đến gần, dựa vào "Cảm Giác" phát hiện ra cái thứ này, có lẽ đã ở trong vòng bảo vệ rồi mà vẫn còn phải nghiên cứu một hồi lâu ấy chứ.
Linh trận của Hồng Y, quả thực không đơn giản.
"Ngươi có thể nhìn thấy?"
Cô gái trước mặt im lặng, Từ Tiểu Thụ lại hỏi một lần nữa.
Đôi mắt to của Ngư Tri Ôn bình tĩnh, không hề chớp mắt, cứ thế nhìn Từ Tiểu Thụ tiến lại gần.
"Làm gì?"
Từ Tiểu Thụ bị nhìn chằm chằm thì có chút lúng túng.
"Không có gì, vào đi."
Ngư Tri Ôn vẫy tay.
Ánh mắt nàng cong lên như vầng trăng khuyết, phát hiện chiêu này dùng thật tốt.
Chỉ cần không để ý đến Từ Tiểu Thụ, không chột dạ, không dời ánh mắt đi.
Gã này, dường như liền không có cách nào đối phó được sao?
"Nhìn ta làm gì..."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, "Cảm Giác" có thể quét đến trên mặt mình cũng không có gì lạ, hắn chần chờ một chút, lúc này mới bước vào linh trận.
Linh trận rất nhỏ, ước chừng chỉ có thể chen vừa hai người, vậy là cực hạn rồi.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ngư Tri Ôn có chút không chịu nổi.
Vội dời mắt đi nơi khác, tiếng tim đập kịch liệt như muốn nảy cả lồng ngực.
"Đi thôi."
Ngư Tri Ôn móc Linh Lung Thạch ra, lại liếc nhìn Từ Tiểu Thụ một cái, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.
Trong lòng nàng rối loạn, vội truyền linh niệm vào Linh Lung Thạch.
Vút!
Hai đạo ánh sáng biến mất không thấy.
...
"Rống!"
Khác hẳn với sự tĩnh mịch của không gian nhỏ vừa rồi.
Rõ ràng không phải truyền tống, chỉ là từ bên trong vòng bảo hộ linh trận dịch chuyển ra bên ngoài, bên tai lập tức vang lên những tiếng gào thét ồn ào.
Từ Tiểu Thụ lập tức không còn tâm trí đùa bỡn, tâm thần đề cao cảnh giác.
"Rống!"
Lại một tiếng gầm rú kinh thiên động địa, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Nắm chặt lấy một gò đất nhỏ phía trước, Từ Tiểu Thụ cúi thấp người.
Ngư Tri Ôn cũng làm như vậy.
Nàng còn hoảng sợ hơn cả Từ Tiểu Thụ.
Nhưng trong khi linh niệm quét dọn cảnh vật xung quanh, miệng vẫn nói những lời như đã chuẩn bị từ trước, tránh cho việc khi ra ngoài sẽ lúng túng.
"Vòng phòng hộ kia, chỉ cần có Linh Lung Thạch, đều có thể dùng."
Thanh âm nàng nhỏ dần: "Một khi gặp nguy hiểm, nếu có Linh Lung Thạch, chúng ta vẫn có thể trốn vào lại."
"À."
"..."
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1."
Tâm trí Từ Tiểu Thụ căn bản không để ý đến chuyện này.
Thông qua "Cảm giác", hắn thấy được, phía dưới gò đất nhỏ, có mấy chục bạch cốt cự nhân cao ba bốn trượng, mỗi tên một tay cầm cốt đao, tay kia cầm cốt trượng, đang chém giết lẫn nhau.
Xem bộ dáng, tựa hồ là hai tiểu đội đánh nhau, kiểu có oán lớn thù sâu.
"Gào thét!"
Khi một cái chùy xương to lớn nện vào sọ não đối thủ, bạch cốt cự nhân bị đánh bỗng phát ra một tiếng tê minh thảm thiết.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi đất trên gò nhỏ tuôn rơi ào ạt.
Hai tiếng nổ vừa rồi cũng phát ra tương tự như vậy.
"Đó là... cái gì vậy?"
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác.
Hắn vốn tưởng rằng cái gọi là sinh vật dị thứ nguyên ít nhất cũng phải là quái vật hình người đặc thù chứ?
Dù sao thì đám người sương mù xám cũng sinh ra từ nơi này, lúc trước nhìn còn khá ổn.
Nhưng cái tên bạch cốt cự nhân này...
Nó có quan hệ tám đời với đám người sương mù xám á?
Nhìn cái chiều cao này, cái độ rộng này...
Mấy gã này đúng là không có cơ bắp, nhưng chỉ riêng một cẳng tay, đã to khỏe như thân cây vậy rồi!
"Bạch Khô Lâu."
Ngư Tri Ôn hiếu kỳ đánh giá Từ Tiểu Thụ.
Gã này thật kỳ quái!
Cứ như thể chỉ biết bay chứ không biết chạy ấy.
Càng là những thứ cơ bản, lại càng không biết không hiểu; càng là những thứ khó khăn thâm ảo, ngược lại càng có thể lập tức ngộ ra?
"Đây chính là Bạch Khô Lâu?"
Từ Tiểu Thụ có chút kinh hãi.
Hắn từng nghe qua danh hào Bạch Khô Lâu.
Một chút thường thức cơ bản nhất, hắn cũng biết.
Nhưng thứ này khác xa so với những "Bạch Cốt Tinh" gầy còm trong ấn tượng của hắn chứ!
"Nhìn cường độ công kích này, ít nhất cũng là Tiên Thiên đỉnh phong... Cái thân thể này, chẳng lẽ là nhục thân Tiên Thiên?"
Từ Tiểu Thụ có chút nghi ngờ.
Hắn có thể nhìn ra từ trong đám Bạch Khô Lâu hơi ửng hồng kia một chút năng lượng Tẫn Chiếu quen thuộc.
"Mấy gã này có thể công kích từ xa không?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Không thể."
"Vậy còn được, cận chiến vô địch, viễn trình không giết được người, chỉ cần không bị kéo vào tầm gần là được."
"Nhưng... có thể."
Ngư Tri Ôn nói bổ sung.
Từ Tiểu Thụ khựng lại, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy sự giảo hoạt thoáng qua trong đôi mắt của cô nương này.
Khóe miệng hắn giật giật: "Nói sao?"
Ngư Tri Ôn cong mắt cười, nói:
"Bọn chúng hẳn là những sinh vật Bạch Quật cơ bản nhất."
"Ít nhất thì, trong cơ thể chúng, đến cả năng lượng hạch cũng không nhìn thấy. Xem ra chúng chỉ thuần túy là chiến đấu hình, thần trí cũng chẳng đáng kể."
"Thứ thật sự lợi hại, hình thể ngược lại phải nhỏ đi, hành động lực và khả năng chấp hành càng cao, lại còn phải toàn diện cả cận chiến lẫn viễn trình."
Trong lòng Từ Tiểu Thụ thắt lại.
Cái loại phổ thông nhất này thôi mà đã có cường độ tiếp cận nhục thân Tiên Thiên, còn khắc chế cả chiến lực Tiên Thiên trong cận chiến.
Nếu mà còn tiến xa hơn nữa, chẳng phải là cấp bậc Tông Sư rồi sao?
Lúc này, hắn đột nhiên có chút hiểu vì sao lúc Bạch Quật mở ra, nữ tử áo đỏ kia lại khuyên can đám người bị hút lên trời cao đến vậy.
Không có Thượng Linh cảnh, không phải Tông Sư, thật sự rất khó đặt chân ở nơi này!
"Sinh vật quần cư?"
Từ Tiểu Thụ nhìn hai phe rõ ràng phía dưới hỏi.
"Ừ."
Ngư Tri Ôn gật đầu, "Quần cư."
Đáng sợ thật!
Chiến lực mạnh thì thôi đi, còn là quần cư?
Từ Tiểu Thụ áng chừng mình mà xông lên thì có thể một quyền một cái đánh bay.
Nhưng nếu là Ngư Tri Ôn mà bị phát hiện bất ngờ, chẳng phải là chết ngay tại chỗ sao?
"Ngươi..."
Hắn quay đầu, có chút run rẩy hỏi: "Sao ngươi biết nhiều vậy? Hay là đây là kiến thức cơ bản, những người khác cũng giống ngươi?"
"Không."
Ngư Tri Ôn cười rạng rỡ: "Là ta tương đối lợi hại đấy, người khác vào đây, đoán chừng cũng giống ngươi thôi, chẳng biết cái gì cả!"
"Ồ, còn ngạo kiều nữa cơ à?"
Từ Tiểu Thụ bật cười, chỉ vào song phương đang giao chiến phía dưới, "Chuyện này có tay là làm được chứ gì?"
"Hả?"
Ngư Tri Ôn ngẩn người.
Chỉ thấy Từ Tiểu Thụ vừa dứt lời, liền xông thẳng vào chiến hỏa ồn ào náo động và khói bụi mịt mù kia.
"Uống!"
Một tiếng hét lớn vang lên, mấy chục con bạch cốt cự nhân cao lớn phía dưới đồng loạt dừng lại.
Kèn kẹt vang lên, sau khi chậm chạp quay đầu, tất cả Bạch Khô Lâu nhìn thấy nam tử sừng sững trên không kia, đồng loạt tóe lửa trong mắt.
Thật sự là lửa!
Ngư Tri Ôn trong lòng thoáng thất vọng khi thấy Từ Tiểu Thụ xông ra ngoài quá nhanh.
Nàng dù sao cũng chỉ là tu vi Thượng Linh đỉnh phong.
Nếu không sử dụng Thiên Cơ Thuật, việc đối phó với dù chỉ một con Bạch Khô Lâu cũng đã là thử thách.
Vậy mà Từ Tiểu Thụ lại xông ra ngoài dễ dàng như vậy?
Ngư Tri Ôn biết hắn mạnh, nhưng vẫn không khỏi thất vọng.
Chuyện này giống như những kẻ vừa thấy nàng đã điên cuồng muốn thể hiện bản thân.
Nàng chán ghét cái cảm giác này.
Cái cảm giác cố tình phô trương thực lực.
Từ Tiểu Thụ thì không nghĩ nhiều như vậy.
Khi tiến vào Bạch Quật, hắn chỉ có ba mục tiêu.
Thứ nhất là Hữu Tứ Kiếm, có cũng tốt, không có cũng chẳng sao, thuộc loại tùy duyên.
Thứ hai là điểm bị động, đây mới là mục tiêu chính. Dù chỉ có thể tìm thấy "Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng" để cày, hắn cũng phải cày cấp bậc kỹ năng bị động lên đến tông sư!
Còn thứ ba…
"Bạch Quật, không có quy tắc!"
Từ Tiểu Thụ nhớ rõ lời Tang lão nói.
"Cảm giác" dò xét xung quanh, hắn thấy rõ ràng không có bóng dáng Hồng Y nào cả.
Lúc này, nếu không giải phóng chiến lực, xem xem tu vi của bản thân đến đâu, chẳng phải lãng phí cơ hội này hay sao?
Chính thống khoái, đó mới là mục tiêu thứ ba của hắn!
Loại bạch cốt cự nhân này, thân thể cứng rắn như vậy, rõ ràng là hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn chiến đấu của Từ Tiểu Thụ.
Vẫn là loại hắn thích nhất!
...
"Giết!"
"Rống!!!"
Hai bên gần như đồng thời khơi mào chiến hỏa, một khi xông lên thì không quay đầu lại, cứ thế nghênh chiến.
Ngư Tri Ôn nấp sau gò đất nhỏ, da đầu tê dại.
"Bốn mươi lăm, bốn mươi sáu…"
"Gần năm mươi con Bạch Khô Lâu, Từ Tiểu Thụ điên rồi sao?"
Cảnh tượng này quá đỗi kinh hoàng.
Chỉ là một thân ảnh nhỏ bé của nhân loại, trước mặt gần năm mươi đầu bạch cốt cự nhân đang điên cuồng gào thét, lại dám trực diện xông lên?
Không hề né tránh dù chỉ một chút, đối diện với nắm đấm trắng to như cổ đỉnh, Từ Tiểu Thụ tung một quyền nghênh đón.
"Ầм!"
Không gian rung động, khí nóng quét qua, gò đất nhỏ nổ tung tan tành.
Ngư Tri Ôn không thể ngồi yên được nữa, kinh ngạc đứng bật dậy.
Bạch cốt cự nhân cao mấy trượng, vậy mà sau một quyền của Từ Tiểu Thụ, chỉ khựng lại nửa nhịp.
Ngay sau đó, một tiếng "vút" vang lên, nó xoay tròn bắn lên không trung.
Còn Từ Tiểu Thụ...
Vẫn đứng sững sờ tại chỗ!
"Cái này..."
Ngư Tri Ôn con ngươi co rút.
Nàng sớm biết Từ Tiểu Thụ mạnh, nhưng một quyền này thật sự quá phi lý!
Một con bạch cốt cự nhân to lớn như vậy, mật độ xương cốt lại cao đến thế, chỉ riêng trọng lượng thôi cũng đủ đè chết một Tiên Thiên bình thường!
Vậy mà Từ Tiểu Thụ chỉ một quyền...
Đánh bay?
"Đây chính là Tông Sư chi thân?"
"Tông Sư chi thân, lại mạnh đến vậy sao?"
Trong lúc đầu óc nàng còn ngơ ngẩn, chiến đấu dưới kia vẫn không ngừng nghỉ.
Từ Tiểu Thụ một quyền đánh bay bạch cốt cự nhân, dựa vào "Tính bền dẻo" và "Phản chấn", vững vàng đứng yên, không hề lùi bước.
Nhưng cảm giác rung động kịch liệt quen thuộc truyền đến từ trong cơ thể khiến hắn đơn giản là huyết mạch phẫn trương.
"Đây mới là chiến đấu mà một chân nam nhân nên có!"
Nhiệt huyết trào dâng, Từ Tiểu Thụ phấn khởi.
Đối mặt với cự chùy oanh đến từ bên trái, cự phủ chém vào từ bên phải, hắn song chưởng đột nhiên nâng lên.
"Khanh!"
Âm thanh phảng phất tiếng binh khí giao nhau vang lên, Từ Tiểu Thụ dùng song quyền đỏ rực đỡ lấy búa tạ và cự phủ.
"Đồ tốt!"
Ánh mắt hắn chợt lóe lên.
Cái xương chùy và xương búa này, tựa hồ không chỉ đơn giản là vũ khí mà Bạch Khô Lâu cầm trong tay.
Ngược lại, Từ Tiểu Thụ nhờ "Cảm giác" có thể thấy rõ, mấy thứ đồ chơi này cùng thân thể Bạch Khô Lâu dường như không hề có sự ngăn cách nào!
"Liên kết?"
Binh khí và thân thể liên kết với nhau, nhưng năng lượng bên trong lại cao hơn bản thân thân thể không biết bao nhiêu lần.
Rõ ràng, phần lớn năng lượng trên người đám Bạch Khô Lâu này đều dùng để bồi dưỡng binh khí của chúng.
Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc.
Hắn linh hoạt né tránh những đợt công kích tiếp theo, nhanh chóng di chuyển lên phía trên đầu gã Bạch Khô Lâu cầm búa tạ.
"Oanh!"
Gã cự nhân bạch cốt ngửa đầu gầm thét, tựa hồ muốn hất Từ Tiểu Thụ xuống.
Từ Tiểu Thụ thất vọng nhận ra, tên này vẫn còn chút lý trí, sẽ không tự vung búa nện vào đầu mình.
Đã vậy thì...
Hắn giơ nắm đấm lên, nhắm thẳng xuống phía dưới, một quyền dáng xuống.
"Oanh!"
Sóng khí lưu quét ngang không chỉ khiến Ngư Tri Ôn kinh hồn bạt vía mà ngay cả đám cự nhân bạch cốt cũng dừng hết động tác.
Chiếc sọ trắng hếu trông như khôi giáp kia, sau một quyền, vỡ tan thành từng mảnh.
Vô số mảnh xương trắng bắn tung tóe, thậm chí còn len lỏi vào khe hở trên thân những cự nhân bạch cốt khác, ví dụ như hốc mắt, xương sườn...
"Nhận kính sợ, bị động giá trị +1."
Từ Tiểu Thụ giật mình, còn tưởng rằng là do gã cự nhân bạch cốt phát ra, vậy thì tốt quá.
Nhưng liếc mắt nhìn lại, hắn chỉ thấy vẻ mặt ngây ngốc của Ngư Tri Ôn.
Cô nương này dường như muốn lồi cả mắt ra ngoài đến nơi.
"Đây... đây mới là Từ Tiểu Thụ?"
Ngư Tri Ôn thực sự bị chấn động.
Nàng chợt nhận ra rằng, dường như Từ Tiểu Thụ hoàn toàn khác biệt so với những kẻ luôn muốn thể hiện mình trước đây.
Từ Tiểu Thụ căn bản không phải đang khoe mẽ.
Đây chỉ là khởi động thôi sao?
Một quyền, đánh bay?
Một quyền, bay luôn cái đầu?
Rốt cuộc ai mới là cự nhân bạch cốt?
Từ Tiểu Thụ, ngươi mới là Bạch Khô Lâu chứ, đám gia hỏa này là đàn em của ngươi đấy à?
"Nhận hoài nghi, bị động giá trị +1."
"Giá trị e ngại, bị động +1."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên cạnh những người mình yêu quý.)