"Danh kiếm, quay về rồi sao?"
Cố Thanh Nhị mặt đầy vẻ khó tin, nhìn chằm chằm Diễm Mãng đã trở lại vị trí cũ.
Hắn cảm nhận rõ ràng, dưới áp bức của "Tuyệt Sắc Yêu Cơ", Diễm Mãng danh kiếm kia hoàn toàn không thể chịu đựng sự khuất nhục này.
Đúng là nó đã bay ra.
Nhưng, lực lượng níu kéo nó trở lại này... từ đâu mà ra?
"Từ Tiểu Thụ, chuyện này... tính sao đây?"
Cố Thanh Nhị hỏi.
Từ Tiểu Thụ cũng vừa hồi phục tinh thần sau khi kinh ngạc.
Hắn tuyệt đối không ngờ, một màn đã tưởng chừng tuyệt vọng, lại xuất hiện chuyển cơ.
Nếu như lúc này danh kiếm thật sự bị nhổ đi...
Từ Tiểu Thụ tự nhận, hắn không còn mặt mũi nào để ở lại.
Nhưng bây giờ...
"Ngươi nói xem?"
Hắn cười khẽ, mặt lại rạng rỡ niềm vui kiếm về.
Cấm chế này quá mạnh mẽ rồi!
Kiếm đã rút ra, cứ như nước đổ đi.
Nhưng nhờ cấm chế này, nước đổ lại hốt được.
Lúc này, không còn là vấn đề được hay không nữa.
Rõ ràng, Cố Thanh Nhị không thể hoàn toàn phá giải cấm chế cổ quái này, nói cách khác, hắn không thể thành công rút kiếm.
"Kiếm đã trở lại vị trí cũ, theo quy tắc, ngươi không thể nhổ nó đi, muốn tiếp tục thử..."
Từ Tiểu Thụ dừng một chút, chậm rãi xòe một nắm đấm ra, "Có thể, thêm chút nữa đi."
"Ngươi!"
Mặt Cố Thanh Nhị xanh mét, nhẫn nhịn hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi vô lại!"
Từ Tiểu Thụ dang tay, nhìn danh kiếm, nói: "Vậy là ngươi rút được rồi sao?"
"Bên ta rõ ràng đã rút được rồi!" Cố Thanh Nhị cãi lại.
"Khi nãy." Từ Tiểu Thụ nhấn mạnh, "Còn bây giờ thì sao?"
Cố Thanh Nhị: "..."
"Chịu nguyền rủa, giá trị bị động +1."
Thấy đối phương im lặng, Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ cười.
"Ý ngươi là..."
"Hiện tại, nếu ta rút thanh danh kiếm của ngươi ra, rồi cắm lại vào vỏ kiếm, chẳng lẽ quyền sở hữu thanh kiếm này cũng thuộc về ta sao?"
"Ngươi mà lấy được kiếm đi, ta không nói làm gì, nhưng rõ ràng là ngươi rút kiếm ra rồi lại để nó bay mất, lẽ nào đó không phải vấn đề của ngươi sao?"
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh giải thích, chẳng hề lo lắng.
Cố Thanh Nhị lại sốt ruột.
Hắn định lên tiếng, nhưng lại bị chàng thanh niên đối diện cắt ngang:
"Nói đi nói lại, cơ hội là ta cho, ba hơi phải rút được kiếm... Nếu ngươi có bản lĩnh lấy đi thì ta chịu, đằng này cầm không được, sao còn trách ta?"
"Ta..."
Cố Thanh Nhị nghẹn họng.
Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng mà!
Cái trò "Danh kiếm quy vị" này, nếu vẫn là thủ đoạn của Từ Tiểu Thụ...
Vậy mình phải chơi thế nào đây?
Ai mà biết lần này rút kiếm, nó có tự ý bay đi hay không.
Lần tới rút kiếm, dù có ngăn chặn được hành động của danh kiếm, Từ Tiểu Thụ liệu có chiêu trò thứ ba nào, triệu hồi thanh kiếm kia đi mất hay không?
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1."
"Nhận thương nhớ, giá trị bị động +1."
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không để ý đối phương hằn học, tươi cười rạng rỡ.
Thật lòng mà nói, với một thanh danh kiếm, hắn không quỵt nợ đã là tốt lắm rồi.
Gã này quả thực không thể phá giải được cấm chế sau lưng hắn.
Hắn cũng không thể nói: "Ngươi vừa rút kiếm ra, nên ta đưa nó cho ngươi."
Chưa nói đến chuyện làm ăn không ai như vậy.
Chỉ riêng hành động "Đưa" này thôi, Từ Tiểu Thụ cũng không chắc mình làm được.
Dù sao, hắn cũng không có danh kiếm nào cao cấp hơn để mà "dụ" nó cả!
"Muốn tiếp tục không?"
Câu hỏi xoáy vào linh hồn kia dập tắt ngọn lửa giận của Cố Thanh Nhị ngay từ trong trứng nước.
Hắn trầm mặc.
Suy nghĩ xem còn đối sách nào khác không.
Lý lẽ thì chắc chắn không lại được người ta.
Cướp?
Liếc nhìn Thủ Dạ...
Thôi vậy!
"Nhị sư huynh, đệ hết tiền rồi!"
Cố Thanh Tam ngước đôi mắt đầy mong chờ, giọng điệu vô cùng đáng thương: "Mỗi lần nhả ra một câu, thêm cả chữ 'không' nữa, đệ trả không nổi đâu a!"
Cố Thanh Nhị giật giật khóe miệng.
Đúng vậy a.
Tiểu sư đệ mới có ba trăm triệu… thế này thì chơi kiểu gì?
Từ Tiểu Thụ đúng là chuyên quỵt nợ.
Rõ ràng người khác chỉ mất một triệu, cớ sao đến chỗ mình, mở miệng ra đã là trăm triệu?
Còn nữa, rõ ràng gã đã nuốt lời rồi…
"Đáng giận!"
Càng nghĩ Cố Thanh Nhị càng thấy bực.
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1."
Cố Thanh Tam nhìn tràng diện bế tắc, đột nhiên con ngươi đảo một vòng, đầu óc chợt lóe lên một tia linh quang.
"Nhị sư huynh!"
"Huynh cho đệ mượn thanh Danh Kiếm kia đi, đệ dùng chiêu 'Diễm Mãng' huynh vừa thi triển để khống chế nó?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ thắt lại.
Thằng nhãi này, sao đột nhiên trở nên khôn lanh vậy?
Dám hack bug trước mặt ta?
"Ngươi…"
Hắn vừa định tăng giá, kết thúc trải nghiệm trò chơi hai huynh đệ này.
Bị người ta góp vốn đào chân tường, chuyện này có thể xảy ra trên người Từ Tiểu Thụ hắn sao?
Nhưng nghĩ lại, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Có lẽ, Danh Kiếm vừa rồi thể hiện, vẫn chưa phải là tất cả đâu?
Có lẽ thứ đồ chơi này dù bị cưỡng ép nhận chủ, vẫn có thể phản phệ chủ nhân, không cho sai khiến thì sao?
Không thể không thừa nhận.
Cố Thanh Nhị là kiếm tu trẻ tuổi cường hãn nhất mà Từ Tiểu Thụ từng gặp.
Có lẽ, ngoại trừ Đại sư huynh chưa từng lộ diện kia, trên đời này trong cùng lứa tuổi, có thể đè ép được người này, đoán chừng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mà…
"Nếu ngay cả Cố Thanh Nhị – một thiên tài tuyệt thế cấp đại lục mà Danh Kiếm còn chê…"
"Vậy nó đang chờ đợi điều gì?"
Từ Tiểu Thụ âm thầm liếc nhìn Danh Kiếm, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Hắn khẽ gật đầu.
"Được."
"Thậm chí không cần huynh phải…"
Từ Tiểu Thụ chỉ tay về phía Cố Thanh Tam, rồi lại nhìn sang Cố Thanh Nhị, chậm rãi nói: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, không cần trả thêm tiền, vẫn là một trăm triệu."
"Chỉ cần ngươi có thể phá giải cấm chế, lấy đi thanh danh kiếm kia."
"Vật này... liền là của ngươi."
Đám người: Ớ???
"Nhận hoài nghi, giá trị bị động +246."
Cằm của Cố Thanh Tam rớt thẳng xuống đất.
"Cái này..."
Đây là Từ Tiểu Thụ ư?
Đây là cái tên "ngỗng qua nhổ lông" keo kiệt bủn xỉn, Từ Tiểu Thụ ư?
Sao hắn đột nhiên trở nên hào phóng thế này?
Đến cả Ngư Tri Ôn và Thủ Dạ cũng phải kinh ngạc trước lời nói của Từ Tiểu Thụ.
Chỉ dựa vào những thủ đoạn vừa rồi của Cố Thanh Nhị...
Có thể tưởng tượng được, nếu gia hỏa kia dùng hết toàn lực, cưỡng ép lấy đi thanh danh kiếm này, e rằng cũng không phải là chuyện không thể.
Dù sao...
"Hắn là người đến từ Táng Kiếm Mộ mà!"
Thủ Dạ lo lắng trong lòng.
Nhưng suy nghĩ của gã bỗng khựng lại, chợt nhớ ra, với cái tính "hút máu" của Từ Tiểu Thụ, không đời nào hắn lại vô duyên vô cớ làm ra chuyện tốt bực này.
Vậy thì...
"Thánh lực sao?"
Thủ Dạ kinh nghi.
Lẽ nào, Từ Tiểu Thụ đã nhận ra được dao động thánh lực lóe lên rồi biến mất vừa rồi?
Hắn ý thức được thanh danh kiếm này có vấn đề?
"Nhưng cỗ thánh lực kia, không phải do Từ Tiểu Thụ tạo ra?"
"Nếu không phải hắn, thì là ai?"
Giờ khắc này, nhìn thanh danh kiếm trước mặt, lòng Thủ Dạ bỗng trở nên nặng trĩu.
Không lẽ vậy chứ?
Không lẽ mình chỉ đến trảm một con Quỷ thú, tiện thể giúp người nối nghiệp một tay, lại có thể vô tình giẫm phải cái bẫy gì...
Bán Thánh giăng sẵn?
"Cái này..."
"Nhận sợ hãi, giá trị bị động +1."
...
"Nhị sư huynh!"
Cố Thanh Tam lập tức nhào tới trước mặt nhị sư huynh, nắm chặt lấy tay áo hắn, ra sức lay động.
Cơ hội啊!
Cơ hội tốt biết bao啊!
Chỉ cần thêm một lần nữa thôi, danh kiếm sẽ thuộc về bọn họ!
Hắn cố gắng dùng ánh mắt để truyền đạt ý tứ của mình, tin chắc rằng Cố Thanh Nhị có thể tiếp thu được thông tin này.
Dù vậy...
Trước bao nhiêu người, sự phản ứng của Cố Thanh Nhị càng khiến người ta giật mình hồi phục.
"Không cần."
Cố Thanh Nhị khoát tay, một hành động hết sức bất ngờ.
"Hả?"
Lần này, cả tràng đều trực tiếp chấn kinh.
"Điên rồi sao?"
"Cơ hội tốt như vậy? Gia hỏa này, ta nhớ không nhầm thì hắn đến từ Táng Kiếm Mộ đúng không?"
"Nếu nói về nơi xuất xứ của thiên hạ danh kiếm, có lẽ nhiều người không biết."
"Nhưng về nơi an nghỉ cuối cùng của các danh kiếm, gần như ai cũng có thể tìm thấy dấu vết ở 'Táng Kiếm Mộ'!"
"Ngay cả 'Thanh Cư', bảo kiếm mạnh nhất của Đệ Bát Kiếm Tiên ngày xưa, cũng hư hư thực thực rơi vào 'Táng Kiếm Mộ'. Nếu nói về thuật thu kiếm, đám người Táng Kiếm Mộ dám xưng thứ nhất, không ai dám nhận thứ hai."
"Thế mà bây giờ, một cơ hội tuyệt vời ngay trước mắt, hắn lại..."
"Từ bỏ?"
Tràng diện nhất thời xôn xao.
Ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn không cần danh kiếm vì đã nhận ra sự bất thường mơ hồ trong thanh kiếm này.
Nhưng Cố Thanh Nhị...
Chẳng có lý do gì cả!
"Vì sao?"
Từ Tiểu Thụ lên tiếng hỏi.
Cố Thanh Nhị không trả lời mà hỏi ngược lại: "Đây là kiếm của ngươi?"
"Đương nhiên."
Từ Tiểu Thụ gật đầu.
"Ngươi đã nhận chủ chưa?"
"Chưa."
Từ Tiểu Thụ thản nhiên nói: "Nếu thật muốn nhận chủ, ta còn bày trò lừa gạt làm gì."
"Vậy ta hiểu rồi."
Cố Thanh Nhị vung tay lên, "Tiểu sư đệ, chúng ta đi!"
Cố Thanh Tam trực tiếp ngây người.
"Vì sao?"
"Sư huynh, cái kia..."
Cố Thanh Nhị cười lạnh một tiếng: "Một thanh danh kiếm mà chủ nhân cũ còn rút không ra, ta có tư cách gì mà nhổ được nó?"
Lời này không hề truyền âm.
Tất cả mọi người ở đó đều nghe rõ mồn một.
"Ý gì đây?"
Mọi người ý thức được có điều không đúng.
"Cái gã này có ý gì đây? Hắn muốn nói, cái gã họ Từ kia không nhổ được thanh kiếm này, nên cố ý bày ra trò này để kiếm chác sao?"
"Không thể nào! Nếu không nhổ ra được, gã làm sao dám đem kiếm đặt ở đây, để người khác thử?"
"Ngươi ngốc à."
Một người vỗ đầu, chợt bừng tỉnh, "Chẳng phải vì gã ta cũng không nhổ được, nên mới dứt khoát đem thanh danh kiếm này ra làm mồi, kiếm tiền đấy sao?"
"Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ!"
Lời vừa thốt ra, mọi người đều vỡ lẽ.
"Nếu gã Từ Tiểu Thụ kia mà nhổ được, thì thiên hạ chỉ có hai mươi mốt thanh danh kiếm, gã sao dám to gan lớn mật đến vậy, dám đem nó ra giao dịch ở đây?"
"Thì ra là làm ăn kiểu này..."
"A, hóa ra phải chắc chắn ăn được thì mới dám làm!"
"..."
Từ xì xào bàn tán, đến dần dà lớn tiếng hơn, cuối cùng biến thành những lời mắng nhiếc, trách móc nặng nề.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi càn rỡ quá rồi đấy, bày ra một thanh kiếm không ai nhổ được, ở đây lừa tiền của mọi người à?"
"Thật hoang đường, sao ngươi dám làm chuyện này, ai cho ngươi cái gan đó, ngươi không sợ bị người ta hợp sức tấn công sao?"
"Dù muốn làm ăn, ít nhất cũng phải tự mình kiểm hàng cho tốt, rồi mới đem ra chứ."
"Kiểu này khác gì lừa đảo?"
"Cẩu tặc! Trả tiền lại cho ta!"
"Đồ trời đánh, mấy tỷ đấy, ngươi chết không yên đâu!"
"..."
Bàn luận và cãi cọ, cuối cùng hoàn toàn biến thành những lời giận dữ mắng chửi.
Những lời lẽ khó nghe từ khắp phía dồn dập tới, dù Ngư Tri Ôn biết không phải nhắm vào mình, vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Từ Tiểu Thụ..."
Nàng hơi lo lắng nhìn sang, muốn xem Từ Tiểu Thụ sẽ phản ứng ra sao.
Ai ngờ, gã này hoàn toàn thờ ơ.
Thậm chí, giữa những lời trách cứ, chửi mắng đó, trên mặt gã còn lộ ra vẻ hưởng thụ.
"Chỉ thế thôi à?"
"Chịu trách cứ, bị động giá trị + 231."
"Lãnh trọn chửi rủa, bị động giá trị + 244."
" hứng chịu vũ nhục, bị động giá trị + 165."
"Bị người oán hận, bị động giá trị + 241."
"..."
Cột thông báo giờ phút này đang lướt với tốc độ chóng mặt, nhanh đến mức bốc khói.
Từ Tiểu Thụ nhìn những con số vụt qua trước mắt, trong lòng suýt chút nữa nở hoa.
Tới đi!
Mắng ta đi, sỉ nhục ta đi!
Hãy biến những oán hận của các ngươi thành dòng suối sức mạnh, tưới vào nụ mầm non còn non nớt trong tâm hồn ta!
...
Cuối cùng, dường như chửi mệt rồi.
Thấy Từ Tiểu Thụ im lặng, tiếng chửi rủa dần nhỏ lại rồi biến mất hoàn toàn.
Khung cảnh rơi vào một sự tĩnh lặng quỷ dị.
"A, hết nói rồi à?"
"Bị chửi choáng váng rồi à?"
"Khôn hồn thì ngoan ngoãn giao tiền ra đây, rồi dâng cả tên tuổi của ngươi lên nữa..."
Cột thông báo cuối cùng cũng không còn dòng nào lướt qua nữa.
"Mắng đủ rồi ư?"
Lần này Từ Tiểu Thụ không nhịn được nữa, trực tiếp liếc xéo kẻ cuối cùng còn dám nói lời xấc xược.
Ánh mắt hắn trừng lên, vô danh kiếm thế ập tới, kẻ đó mới chỉ có tu vi Tiên Thiên đỉnh phong đã mềm nhũn cả chân, suýt chút nữa quỳ xuống tại chỗ.
"Ngươi!"
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị + 1."
"Chửi đủ rồi thì đến lượt ta giải thích một câu chứ nhỉ?"
Từ Tiểu Thụ cười hỏi.
"Ngươi cứ giải thích đi!"
"Ta xem cái miệng thối tha của ngươi còn thốt ra được lời lẽ gì hay ho?" Có người khuất phục trước uy thế của Từ Tiểu Thụ, nhưng cũng có những kẻ chẳng sợ cường quyền.
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm nhìn về phía kẻ kia, chậm rãi nói: "Thứ nhất, đối với giao dịch này, ta chưa từng dùng thủ đoạn ép buộc, các ngươi muốn giao tiền, ta đã nhiều lần xác nhận lại, là các ngươi tự nguyện, đúng không?"
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị + 220."
"Nhận oán hận, bị động giá trị + 169."
"Thứ hai, toàn bộ quy tắc rút kiếm, đều do các ngươi xác định. Ngay cả việc lập đội, cũng do các ngươi tự mình sắp xếp. Điểm này, ta chưa từng dùng đến vũ lực can thiệp, đúng không?"
"Nhận oán thầm, bị động giá trị, + 238."
"Nhận tán thành, bị động giá trị, +11."
"Thứ ba, quyền sở hữu danh kiếm thuộc về ta. Bất kể ta có rút được nó ra hay không, hay muốn sử dụng nó ra sao, thiết nghĩ cũng không cần đến sự đồng ý của chư vị 'người ngoài' ở đây, ta nói có sai không?"
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, + 87."
"Nhận ủng hộ, bị động giá trị, + 6."
"..."
Toàn trường im bặt.
Lời Từ Tiểu Thụ nói ra, tựa hồ mang một loại ma lực khó cưỡng.
Chỉ vỏn vẹn ba câu.
Dù cho đối diện đầy bi phẫn và lo lắng.
Hắn chỉ dùng giọng điệu ôn hòa, thuật lại những đạo lý sự thật mà đám người kia hoàn toàn không thể phản bác.
Những người kia rốt cuộc câm lặng.
"Không phải như vậy..."
Có người lắc đầu, trong lòng tự nhủ điều này không đúng, nhưng muốn nói ra thành lời, lại cảm thấy bất kỳ cách nào cũng đều sai trái.
"Vậy là như thế nào?"
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh nhìn sang.
"Ta, ngươi..."
"Không phải như vậy!"
Người kia cố gắng tìm từ ngữ, cuối cùng nói: "Vì sao quyền sở hữu danh kiếm lại thuộc về ngươi? Chẳng phải vì phía sau ngươi có Hồng Y bảo bọc hay sao? Chẳng phải chỉ vì một câu nói của hắn?"
"Ta không phục!" Gã oán hận nói.
Thủ Dạ khẽ cười.
Từ Tiểu Thụ cũng cười: "Ngươi không phục? Ngươi có cách nào sao?"
"Ta..."
Ta không có cách nào.
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1."
Từ Tiểu Thụ thở dài nói: "Có tài thì sẽ bị ghen ghét, cũng không thể trách các ngươi. Thật vậy, có Hồng Y tiền bối cho phép, danh kiếm, chính là của ta!"
"Tiền bối!" Lại lần nữa có người không cam tâm lên tiếng, "Chúng ta vẫn không hiểu, vì sao Từ Tiểu Thụ lại có thể sở hữu danh kiếm, chỉ vì hắn là người đầu tiên đến?"
"Bảo vật tìm người hữu duyên, câu này quả không sai."
"Nhưng Từ Tiểu Thụ thậm chí nhấc kiếm còn khó, cớ sao hắn có thể đoạt lấy **danh kiếm**?"
"Nếu sự tình là như vậy..."
"Đoàn người không phục!"
Từ Tiểu Thụ còn muốn mở miệng, Thủ Dạ đã ngăn lại, chậm rãi bước lên phía trước một bước.
"Ta nói kiếm thuộc về hắn, chính là thuộc về hắn. Hồng Y làm việc, xưa nay không cần giải thích."
"Ta..."
Mọi người suýt chút nữa tức đến thổ huyết.
So với Từ Tiểu Thụ còn có thể lý sự đôi co, Hồng Y này quả thật khó đối phó.
Dù cãi lý đến đâu, Thủ Dạ cứ vậy làm, vẫn im lặng như tờ.
Cố Thanh Nhị dừng bước, gã đã dẫn tiểu sư đệ đi đến cuối đội ngũ, nhưng lúc này cũng không nhịn được quay đầu lại.
"Tiền bối, nói thật, ta vẫn luôn tin tưởng Hồng Y vô cùng, nhưng hôm nay, thứ lỗi cho ta không dám tùy tiện gật bừa."
Không có động tác phản kháng nào.
Nhưng câu trần thuật này biểu đạt thái độ chân thật nhất của Cố Thanh Nhị.
"Không sai."
Cố Thanh Tam phụ họa.
Bọn họ tham gia rút kiếm, không phải vì nể mặt Từ Tiểu Thụ, mà là nể mặt Thủ Dạ.
Thủ Dạ nhìn lại, vẫn thâm trầm như giếng cổ: "Có một số việc, Hồng Y không cần thiết phải giải thích, các ngươi, cũng không có tư cách nghe."
Lần này, ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng có chút líu lưỡi.
Khá lắm.
Người hắn gặp qua ăn nói ngạo mạn nhất, chính là Thủ Dạ khi không giao lưu với hắn.
Khẩu khí kia...
Từ Tiểu Thụ đổi vị trí suy nghĩ một chút, suýt chút nữa nhảy dựng lên cho lão già này mấy bạt tai.
Có thể tưởng tượng, đám thanh niên bị nghẹn đến đỏ mặt tía tai kia, trong lòng khó chịu đến nhường nào.
"Vậy ta cũng không có tư cách?"
Cố Thanh Nhị cười hỏi ngược lại.
Gã cõng kiếm luân, trên kiếm luân là chín thanh linh kiếm.
Linh kiếm không vỏ, khẽ rung tự động.
Sự im ắng tự tin, khí thế hiên ngang kia trực tiếp khiến tất cả mọi người chấn động trong lòng.
"Ngươi đúng là..."
Thủ Dạ thầm nghĩ, "Ngươi đúng là chẳng hề e ngại."
Dù sao trên đời này, người có tu vi Tông Sư mà có thể giết quỷ thú, dù có lật tung sử sách cũng chỉ có Đệ Bát Kiếm Tiên mà thôi.
"Ngươi, một tiểu gia hỏa, còn kém xa lắm!"
Nhưng Thủ Dạ kịp thời nuốt lại những lời này.
Có những vinh dự và bí mật thuộc về Hồng Y, thật sự không cần phải nói ra, đó là bổn phận của Hồng Y.
Nhưng Từ Tiểu Thụ, giờ phút này còn chưa phải là Hồng Y!
Hắn - Thủ Dạ, cố nhiên có thể vẫn giữ lệ cũ, mặc kệ đám gia hỏa ồn ào trước mặt.
Nhưng hậu quả đi kèm, không phải là đám người chỉ trút giận lên Hồng Y.
Ngược lại, Từ Tiểu Thụ mới là người gánh chịu tất cả.
Không nói rõ chân tướng, với hắn mà nói, là một chuyện chẳng hề liên can.
Nhưng đối với Từ Tiểu Thụ, có lẽ sẽ phải đối diện với tiếng xấu!
Nhìn lướt qua đám đông đang kích động, rồi lại nhìn gương mặt Từ Tiểu Thụ vẫn phong khinh vân đạm, Thủ Dạ bỗng nhiên cảm nhận rõ ràng hơn.
Cho dù là đến nước này, nếu hắn không nói, Từ Tiểu Thụ cũng sẽ không chủ động nói ra.
"Tâm tính của gia hỏa này, cũng không tệ đấy chứ..."
Thủ Dạ chậm rãi nhắm mắt, lần đầu tiên quan tâm đến cảm thụ của người khác.
"Ngươi... còn thật sự không có tư cách!"
Hắn trịnh trọng nói.
Tiếp theo, bất chấp cái nhếch môi khinh thường của Cố Thanh Nhị, bỏ ngoài tai những ánh mắt khinh bỉ đến tận chân trời của đám người, Thủ Dạ khẽ thở dài.
"Từ Tiểu Thụ giết Quỷ thú, danh kiếm là Hồng Y ban thưởng, có gì không ổn?"
"Còn các ngươi?"
Thủ Dạ hừ lạnh một tiếng, giận phất tay áo bào, "Các ngươi muốn quyền sở hữu danh kiếm, sự tự tin đó từ đâu mà đến?!"
Một tiếng quát này trực tiếp khiến tất cả mọi người ngơ ngác.
"Cái gì?"
"Quỷ thú?"
"Từ Tiểu Thụ giết Quỷ Thú ư?"
Kinh ngạc cùng hoài nghi hiện rõ trên từng khuôn mặt.
Rồi, những ánh mắt ngờ vực chạm nhau, chút nghi hoặc nơi đáy mắt cuối cùng cũng tan biến, nhường chỗ cho nỗi chấn động ngập tràn!
"Đừng có đùa kiểu đó chứ?"
"Quỷ Thú? Nếu ta nhớ không nhầm, Quỷ Thú bình thường phải bậc Vương Tọa mới đối phó được. Vậy mà Từ Tiểu Thụ... giết Quỷ Thú ư?!"
"Hắn bao nhiêu tuổi, tu vi đến đâu rồi kia chứ?"
"Ôi trời!"
Đám đông ôm đầu, kinh hãi lộ rõ, vô cùng sửng sốt.
Ngay cả Cố Thanh Nhị, lúc này, cũng hoàn toàn bị chấn động đến á khẩu.
Từ Tiểu Thụ, giết Quỷ Thú?
Đồng tử hắn co rụt lại, ngay lập tức liên tưởng đến dạ yến ở phủ thành chủ, cái khoảnh khắc tin dữ Trương Thái Doanh bị Quỷ Thú đánh giết truyền đến.
Từ Tiểu Thụ, dường như hoàn toàn vắng mặt vào thời điểm đó.
Thậm chí, khi trở về, bên cạnh hắn còn có lão thành chủ phủ thành chủ, cùng mấy vị Vương Tọa!
Cố Thanh Nhị nắm chặt nắm đấm.
Lúc ấy, thật ra mọi người cũng đã hoài nghi chuyện này.
Nhưng căn bản không ai dám tin, chỉ là Từ Tiểu Thụ, lại có thể giết được Quỷ Thú.
Nhưng bây giờ...
Khi Thủ Dạ đã khẳng định, Cố Thanh Nhị có thể khẳng định một điều.
Con Quỷ Thú ở phủ thành chủ, nhất định là Từ Tiểu Thụ đánh giết!
"Thì ra là..."
"Thì ra thực lực chân thật của hắn, đã đạt tới mức này rồi sao?" Cố Thanh Nhị siết chặt nắm đấm.
"Từ Tiểu Thụ, Quỷ Thú thật sự là ngươi giết?"
Cố Thanh Tam cũng không dám tin.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng Hồng Y, không ai dám nghi ngờ!
"Không phải."
Từ Tiểu Thụ bình tĩnh lắc đầu.
Hắn xác thực chưa từng giết Quỷ Thú nào.
Trương Thái Doanh chỉ là giả.
Hắc Minh trong cơ thể Chung Cừ, cũng chỉ đánh bại hắn trước khoảnh khắc biến thân.
Ngay cả việc cưỡng chế di dời, cũng chỉ miễn cưỡng tính là vậy.
Nếu không phải Thủ Dạ xuất hiện kịp thời, ta đoán chừng cũng toi đời rồi."
Bởi vậy, hắn chỉ có thể thành thật đáp lời.
Nhưng cách trả lời "chi tiết" như vậy, trong mắt mọi người, hoàn toàn bị hiểu sai.
"Vậy mà... thật là ngươi giết..."
"Nguyên lai thực lực ngươi đã đạt tới mức có thể giết Quỷ thú. Vậy ngày đó, vì sao lại nhẫn nhục trước mặt ta?" Cố Thanh Tam tức đến phát khóc.
Hóa ra hôm đó Từ Tiểu Thụ đã giấu thực lực?
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +1."
Những người khác cũng đều cảm thấy bất lực.
Nếu là so tài những thứ khác thì còn đỡ.
Chiến lực hay kiếm kỹ gì đó, có lẽ còn hy vọng liều mạng một phen.
Nhưng Quỷ thú...
Ha ha!
"Nhận tôn kính, bị động giá trị +211."
"Nhận bội phục, bị động giá trị +242."
"Nhận ghen ghét, bị động giá trị +63."
"..."
Thủ Dạ mang vẻ thưởng thức nhìn Từ Tiểu Thụ.
Thật lòng mà nói, đến lúc này, thanh niên này vẫn có thể nói ra câu đó, quả thực nằm ngoài dự đoán của hắn.
Không tự cao, không kiêu ngạo.
Lại càng không hề có vẻ vui sướng khoa trương như những thanh niên khác khi đạt được thành tựu.
Một câu nhàn nhạt "Không phải", thâm tàng công và danh.
"Từ Tiểu Thụ..."
"Ai, Từ Tiểu Thụ cái gì cũng tốt, chỉ là quá khiêm nhường."
Thủ Dạ cười lắc đầu.
"Nhận thưởng thức, bị động giá trị +1."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)