Khuất Tình Nhi lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã nhào.
Nàng chưa từng gặp ai khó chơi đến thế.
Rõ ràng tình báo về "Linh Dung Trạch" vô cùng quan trọng, nếu không mang theo chút ý định kết giao với Từ Tiểu Thụ, nàng thậm chí còn chẳng thèm hé răng nửa lời.
Vậy mà đối phương vẫn dửng dưng như không.
"Ngươi chắc chắn không cần?"
Khuất Tình Nhi nghiêm túc hỏi lại.
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn về phía sau.
Thật lòng mà nói, với sức chiến đấu hiện tại của hắn, chỉ cần không gặp phải những tồn tại vượt quá sức tưởng tượng, cả cái Bạch Quật này, hắn chẳng ngán ai.
Chỉ là Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng thôi mà, sợ cái gì chứ?
"Không cần."
Dứt khoát hai chữ, hắn quay ngoắt đầu, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng tiểu Ngư, định bụng rời đi.
"Ngươi!"
Khuất Tình Nhi nghẹn họng.
Nhưng thấy hai người sắp sửa bỏ đi, còn mình thì sắp sửa quay về vũng lầy, nàng không nhịn được phải cất tiếng gọi: "Chờ một chút!"
Từ Tiểu Thụ dừng bước.
"Ngươi còn giao dịch gì khác à?"
"Không có, nhưng tình báo này, ta có thể biếu không cho ngươi!"
Khuất Tình Nhi cố nén cơn giận.
Từ Tiểu Thụ lại ngạc nhiên.
Hắn không thèm tình báo này, không có nghĩa là nó chẳng đáng một xu.
Cô nương này quả là sảng khoái thật.
Nhưng từ khi nào lại trở nên vô tư đến vậy?
"Ngươi đừng nói là... lại có điều kiện kèm theo nào đó nha?" Từ Tiểu Thụ nghi ngờ hỏi.
"Cũng không hẳn là điều kiện nhỏ."
Khuất Tình Nhi bình tâm lại, nhỏ nhẹ nói: "Ta hiện tại không gia nhập đội của ngươi, nhưng chúng ta có thể kết minh."
Nói xong, nàng chỉ tay về phía mấy người phía sau.
"Tiểu đội của chúng ta, cùng với tiểu đội của các ngươi kết minh."
"Mượn sức mạnh của Linh Trận sư bên các ngươi, cộng thêm tình báo của ta, ta nghĩ, chúng ta có thể nhanh chóng khai phá cục diện 'Linh Dung Trạch'."
"Kết minh?"
Từ Tiểu Thụ còn chưa kịp phản ứng, những người phía sau đã nhao nhao lên tiếng kinh ngạc.
Trần Thần tỏ vẻ không thể tin nhìn Khuất Tình Nhi, ngay cả Hứa Tĩnh cũng hoài nghi quyết định của Tình Nhi tỷ.
La Ngọc Phách càng ngồi không yên.
Hắn vội vàng bật dậy, định mở miệng phản bác vài câu.
Nhưng khi liếc thấy gương mặt xinh đẹp của Ngư Tri Ôn, hắn đột nhiên im bặt.
Kết minh?
Hình như cũng không tệ?
Chỉ cần có thể kích hoạt trận pháp "Linh Dung Trạch", bất ngờ không đề phòng, tên Chu Thiên Tham kia chắc chắn không chống đỡ nổi.
Đến lúc đó, mình chỉ cần cô lập phạm vi công kích, mất đi trở ngại, đội ngũ này sớm muộn gì cũng rơi vào tay mình.
Còn ả đàn bà kia...
"Ừm."
La Ngọc Phách gật đầu, đứng im bất động, làm như không nghe thấy hai người kia nói gì.
...
"Ngươi thấy hết rồi."
Từ Tiểu Thụ chỉ vào đám người kinh ngạc sau lưng Khuất Tình Nhi, nói: "Bạn bè của ngươi, ngay cả quyết định của ngươi cũng khiến bọn họ kinh ngạc như vậy."
"Bọn họ không thích ta, ta cũng không cần sự giúp đỡ của các ngươi."
"Cho nên, cái kết minh này không có chút ý nghĩa nào."
Nói xong, hắn nắm lấy tay Ngư Tri Ôn, định rời đi.
"Ấy... đợi một chút."
Lần này lên tiếng lại là Ngư Tri Ôn, người nãy giờ vẫn im lặng.
Nàng gỡ tay khỏi tay Từ Tiểu Thụ, đôi mắt sáng ngời như có thần từ xa xăm thu về, nhìn Khuất Tình Nhi với vẻ dò xét.
"Ngươi nói hiểu 'Linh Dung Trạch', vậy ngươi có biết sự tồn tại của 'Tam Nhật Đống Kiếp' không?"
Khuất Tình Nhi khẽ giật mình, đôi mắt hơi nheo lại.
"Tam Nhật Đống Kiếp?"
Nàng lắc đầu: "Ta không biết."
Từ Tiểu Thụ khẽ nhíu mày.
Thậm chí không cần hệ thống nhắc nhở, đôi mắt sắc bén của hắn đã nhận ra Khuất Tình Nhi đang nói dối.
"Tam Nhật Đống Kiếp'?"
Nghiêng đầu, Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Một loại hỏa diễm."
Ngư Tri Ôn truyền âm giải thích: "Tương truyền trên thế giới này có một Thần Thụ mọc ngược cắm vào Thương Khung. Trên cây kết Hỏa Chủng, khi Hỏa Chủng rơi xuống đất sẽ tạo thành Thương Khung Chi Hỏa, thứ mà người ta thường gọi là Thiên Hỏa."
"Thiên Hỏa thần dị phi phàm. Theo tình báo ta nắm được, trong những lần Bạch Quật khai mở trước đây, có vài món bảo vật đáng ca ngợi đã xuất thế."
"Tam Nhật Đống Kiếp chính là một trong số đó."
"Điều đáng mừng hơn cả là nó mới chỉ được phát hiện, chứ chưa từng bị ai thu hoạch."
Từ Tiểu Thụ tinh thần khẽ động.
Hỏa diễm?
Thương Khung Thần Thụ?
Hắn nhớ, trong ảo cảnh "Trù Nghệ Tinh Thông", mình từng thấy một gốc cổ mộc to lớn từ hư không mà sinh ra, mọc ngược lên.
Cổ mộc rơi xuống hạt giống, hạt nứt ra lửa.
Nhờ vậy mà hắn mới tinh thông thuộc tính hỏa diễm.
Xem ra Thương Khung Thần Thụ thật sự tồn tại.
Vậy mà bây giờ...
Thứ lực lượng tuyệt đối, chí cao vô thượng, thường chỉ xuất hiện trong ảo cảnh kia, lại sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mắt mình?
Dù chỉ là một khả năng, Từ Tiểu Thụ vẫn cảm thấy cái gọi là "Linh Dung Trạch" này bỗng trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều.
"Ngươi có thể chọn tổ đội hoặc kết minh với nàng."
Ngư Tri Ôn thấy Từ Tiểu Thụ động lòng, liền khuyên nhủ: "Tiền Nhiều thương hội dù sao cũng có những mối quan hệ riêng. Ta ở xa, chỉ biết tin tức chung chung. Còn nội dung cụ thể, chắc chắn nàng ta nắm rõ hơn ta."
Từ Tiểu Thụ có chút do dự, liếc nhìn Ngư Tri Ôn, tròng mắt đảo nhanh mấy vòng, rồi bĩu môi.
"Có thể tổ đội."
Ngư Tri Ôn biết hắn muốn hỏi gì, gật đầu nói: "Nếu thật là 'Tam Nhật Đống Kiếp', chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta e là không đủ sức đối phó."
"Dù sao bảo vật này, nghiêm túc mà nói, hoàn toàn không thua gì danh kiếm."
"Có lẽ, trong mắt những Luyện Linh Sư hệ Hỏa, thứ này càng thêm trân quý!"
"Vậy nên, nếu 'bảo vật' thật sự xuất thế, ắt sẽ dẫn tới thế nhân tranh đoạt."
"Chúng ta... có thể đi trước một bước, đoạt lấy một chút tiên cơ. Dù chỉ là một chút thôi, nhưng có tình báo vẫn tốt hơn không."
Nói thật, Ngư Tri Ôn không sở hữu thuộc tính hỏa diễm, vốn dĩ không nên quá để tâm chuyện này.
Nhưng Từ Tiểu Thụ lại là người có thuộc tính hỏa diễm!
Nếu thật sự muốn kéo người này vào Thần Thánh Điện Đường, mà giúp hắn đoạt được "Tam Nhật Đống Kiếp", chắc chắn sẽ là một khoản đầu tư lớn!
Nói xong những lời này, Ngư Tri Ôn lại lần nữa giữ im lặng.
Nàng có thể đưa ra ý kiến, nhưng ý kiến đó được tham khảo như thế nào, lựa chọn ra sao, đều phải nhìn vào người đội trưởng duy nhất – Từ Tiểu Thụ.
...
"Thế nào?"
Khuất Tình Nhi cũng mang ánh mắt mong đợi nhìn hắn.
Tình báo về "Linh Dung Trạch", đặc biệt là phần có liên quan đến "Tam Nhật Đống Kiếp", đã thuộc hàng đỉnh cấp.
Có gặp được hay không thì chưa nói, nhưng nếu thật sự gặp được, có sự chuẩn bị trước, chưa chắc nàng đã thua Từ Tiểu Thụ.
Vậy nên, liên minh này, trong mắt nàng, vẫn là vô cùng quan trọng.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ đảo qua, liền thấy những kẻ mang vẻ mặt khác nhau đứng cách đó không xa.
Không chút do dự.
Hắn lựa chọn tin tưởng Ngư Tri Ôn.
"Ta đồng ý."
_"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +3."_
_"Nhận thưởng thức, bị động giá trị +1."_
_"Nhận oán hận, bị động giá trị +3."_
"Quá tốt rồi!"
Sắc mặt Khuất Tình Nhi lập tức rạng rỡ.
Thế nhưng, ngoại trừ nàng, những người còn lại tất cả đều lộ vẻ khó coi.
Cho dù là La Ngọc Phách, giờ phút này cũng mang vẻ mặt âm trầm, hoàn toàn không thể đoán ra suy nghĩ trong lòng.
Từ Tiểu Thụ không quan tâm đến những điều này.
Hắn thấy, cái đội ngũ này thật ra chỉ có Khuất Tình Nhi là có chút giá trị mà thôi.
Còn những kẻ khác...
Chỉ cần không phải vào thời khắc mấu chốt lại giở trò yêu ma, lười biếng ra sức, thậm chí dở chứng như xe tuột xích, hắn hoàn toàn không ý kiến.
Còn về phần Khất Tình Nhi, ả ta lại càng lập tức quên sạch sành sanh đội cũ của mình.
Thậm chí, nàng ta hận không thể ngay lúc này, mấy người còn lại tự ý thành đội, vứt bỏ nàng ta, vì quyết định thiện lương của mình.
Như vậy, nàng ta liền có thể cùng Từ Tiểu Thụ bay cao bay xa.
Nhưng đáng tiếc thay...
Mấy người kia cố nhiên không ưa Từ Tiểu Thụ, nhưng đồng thời, chiến lực cường đại của Từ Tiểu Thụ, vừa rồi thôi, tất cả đã lọt vào mắt họ.
Ở cái nơi Bạch Quật này...
Tính cách khó ưa không sao, nhẫn nhịn một chút là xong.
Thực lực, đây mới thực sự là thứ khó cầu!
Có cái đùi to này để ôm, nội tâm khó chịu, thì cứ tạm khó chịu vậy!
Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc đột ngột gặp chuyện ngoài ý muốn, trực tiếp mất mạng.
"Hợp tác vui vẻ."
Khất Tình Nhi giơ tay ra, định vỗ tay.
Từ Tiểu Thụ không động tay, mà đột nhiên lên tiếng: "Hợp tác thì được, nhưng ta có vài yêu cầu nhỏ."
"Ngươi nói đi."
Khất Tình Nhi vẫn giữ nguyên tư thế, mỉm cười nhìn người trước mặt.
"Đầu tiên, cho dù chúng ta là minh hữu, nhưng để phòng ngừa bất trắc, liên minh này chỉ có thể có một người chủ sự, đó chính là ta."
Từ Tiểu Thụ việc nhân đức không nhường ai.
Khất Tình Nhi gật đầu.
"Chuyện nhỏ."
Ả ta quay người lại.
"Các ngươi nghe rõ chưa? Có ý kiến gì không?"
Trần Thần và những người khác cúi đầu.
Không có ý kiến.
Chúng ta nào dám có ý kiến gì?
"Nhận oán thầm, bị động giá trị, +2."
"Ngươi có ý kiến gì không?"
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía La Ngọc Phách, hắn luôn cảm thấy đây là một nhân tố bất ổn.
La Ngọc Phách im lặng lắc đầu.
Lúc này, gã hoàn toàn không muốn nói chuyện với Từ Tiểu Thụ.
Kẻ sắp chết, không có gì để nói nhiều.
"Nhận miệt thị, bị động giá trị, +1."
"Rất tốt, xem ra mọi người đều đồng ý rồi, chúng ta kết minh thật vui vẻ!"
Khuất Tình Nhi tươi cười rạng rỡ, không để tâm đến sắc mặt khó coi của những đồng đội cũ, hỏi tiếp: "Vậy điều kiện thứ hai là gì?"
"Không có điều kiện gì cả."
Từ Tiểu Thụ thấy mọi người đều hiểu chuyện như vậy, nên một loạt các hạn chế mà hắn đã chuẩn bị trước cũng không cần phải nói ra nữa.
"Dẫn đường đi."
Hắn ngập ngừng một chút rồi nói: "Cứ đi đến cái nơi mà trước đây các ngươi chưa từng vượt qua được ấy."
La Ngọc Phách khẽ động tâm, cùng Trần Thần, Hứa Tĩnh và Đỗ Thành im lặng lẽo đẽo theo sau đội ngũ.
"Được thôi."
Khuất Tình Nhi lộ vẻ vô cùng phấn khởi.
Đội của bọn họ trước kia chính là thiếu một Linh Trận sư, hoặc nói đúng hơn là thiếu một Linh Trận sư có ý thức một chút.
Giờ phút này, có Từ Tiểu Thụ và Ngư Tri Ôn bổ sung vào, thực lực của đội ngũ này có thể nói là tăng vọt.
"Vị muội muội này xưng hô thế nào?"
Khuất Tình Nhi vừa dẫn đường vừa nhìn Ngư Tri Ôn hỏi.
La Ngọc Phách cũng chen vào một câu rất đúng lúc: "Tại hạ La Ngọc Phách, xin hỏi cô nương tên gì?"
Hiển nhiên, đã là đồng minh thì việc trao đổi tên là sự tôn trọng cơ bản.
"Ngư Tri Ôn."
"Xuân giang thủy noãn áp tiên tri Ngư Tri Ôn."
Ngư Tri Ôn còn chưa kịp mở miệng, Từ Tiểu Thụ đã nhanh nhảu nói trước: "La Ngọc Phách đúng không, ta hiểu rồi, ngươi ra phía sau đội hình mà đoạn hậu đi!"
La Ngọc Phách: "..."
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1."
Hắn khựng lại, định lên tiếng thì bị Từ Tiểu Thụ chặn họng: "An nguy của minh hữu quan trọng hơn, vừa nãy ngươi cũng đồng ý để ta làm người dẫn đầu rồi mà, nên hiện tại, ngươi cứ nghe ta đi."
"Ngoan, ra đoạn hậu đi, chúng ta cần ngươi bảo vệ."
La Ngọc Phách cứng đờ người.
Hắn mấp máy môi hai cái, ngây người không nói nên lời.
Thân hình hắn dừng lại nhưng đại quân vẫn tiếp tục tiến bước.
Không cần hắn phải động, hắn cũng tự động tụt xuống cuối đội hình.
"Phát hiện độc tố, giá trị bị động +1."
...
"Vịt tiên tri..."
Ngư Tri Ôn chìm đắm trong lời giới thiệu của Từ Tiểu Thụ, mãi lâu không thể thoát ra được.
Nàng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tại sao lại là vịt..."
"Ngươi không thấy nghe rất dễ nhớ sao? Vừa nói ra, mọi người liền hiểu ngay."
Từ Tiểu Thụ nhìn Khuất Tình Nhi: "Đúng không?"
Khuất Tình Nhi có chút cạn lời.
Dù nói thế nào, đây là một loài vật chẳng hề liên quan, lại bị lồng ghép vào lời giới thiệu.
Nhưng cách nói của Từ Tiểu Thụ, khiến nàng thoáng cái liền hiểu "Ngư Tri Ôn" được tạo thành từ những chữ nào.
"Thần kỳ."
Nàng bật cười, không còn dây dưa với Từ Tiểu Thụ, một đường tiến về phía "Linh Dung Trạch".
...
Đại quân chầm chậm bay đi.
Vượt qua một mảng Cao Viêm Phong, cuối cùng mấy người dừng lại trước một vùng rừng cây nhỏ khô cằn.
"Chính là chỗ này."
Khuất Tình Nhi dừng bước.
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn.
Nơi đây có những vết cháy đen, gốc cây khô nát, rễ cây mục ruỗng, tất cả đều hiển hiện rõ ràng những trận chiến đã từng xảy ra.
Chỉ một chút thôi, hắn có thể kết luận, không chỉ Khuất Tình Nhi và những người khác đã đến đây.
Một vài vết tích cũ kỹ, có lẽ đã lưu lại từ mấy năm trước.
Ánh mắt hắn lại hướng về phía trước.
Phía trước vùng đất trống trải là một tầng khí vụ màu đỏ cam cực nhạt.
Cảm giác nóng rực không ngừng lan tỏa ra từ bên trong.
"Linh trận?"
Từ Tiểu Thụ thoáng nhìn, không thể đọc ra linh văn nơi đây.
Nhưng một cỗ hương vị thiên cơ nhàn nhạt, lại có chút quen thuộc, từ trong màn sương màu cam hồng kia truyền ra.
"Thiên Cơ Trận."
Đồng tử Ngư Tri Ôn ánh sáng lưu chuyển, vừa đẹp mắt, vừa thể hiện sự chắc chắn tuyệt đối trong lời nói.
"Linh trận nơi này không phải do người tạo ra, mà là do thiên địa tự sinh?"
"Đúng vậy, bên trong Bạch Quật có rất nhiều trận pháp do thiên địa tự nhiên hình thành, 'Tam Thập Lục Thiên Phong Vô Trận' cũng chỉ là một trong số đó."
"Vậy nên..."
"Vậy nên thế nào?" Từ Tiểu Thụ hỏi, "Trận pháp thiên địa tự sinh khác gì so với linh trận do con người tạo ra?"
"Khác biệt lớn lắm." Ngư Tri Ôn nghiêng đầu đáp. "Trận pháp thiên địa tự sinh thường dùng để bảo vệ những chí bảo do trời đất tạo ra."
"Hoặc để ta giải thích thế này..." Nàng cân nhắc lời nói, "Chúng được dùng để ngăn ngừa uy lực của chí bảo làm phá vỡ sự cân bằng thiên đạo của thế giới dị thứ nguyên này."
Đôi mắt Từ Tiểu Thụ bỗng sáng lên.
Khuất Tình Nhi cùng đám người Trần Thần cũng vô cùng phấn khởi.
Gặp được cao nhân rồi!
Lần này, chắc chắn nhóm người mình sẽ không bị trận pháp kia thiêu đến da cháy thịt nát nữa!
Thậm chí, có khi còn ngấp nghé được cả chí bảo bên trong ấy ấy chứ?
Chỉ có La Ngọc Phách là miễn cưỡng nặn ra một nụ cười giả lả.
"Thiên Cơ Thuật?"
Hắn dường như đã từng nghe thấy từ này từ những bậc trưởng bối trong tộc.
Nhưng cụ thể là gì thì thú thật, hoàn toàn không nhớ ra.
Dù vậy, điều này không hề ảnh hưởng đến đánh giá của hắn: thực lực linh trận của Ngư Tri Ôn hoàn toàn có thể sánh ngang với mình.
Vậy thì...
"Không sợ!"
La Ngọc Phách liếc xéo Từ Tiểu Thụ vẫn còn đang hỏi đông hỏi tây.
Ngư Tri Ôn thì mạnh đấy, nhưng người này thì không.
Vậy thì hắn vẫn cứ nằm gọn trong lòng bàn tay mình!
Đầu ngón tay khẽ động sau lưng, phương pháp linh trận mà hắn vừa ngộ ra được, mơ hồ bắt đầu được điều động từng bước.
"Nhận hãm hại, giá trị bị động +1."
Từ Tiểu Thụ đang hỏi bỗng khựng lại, liếc nhìn cột thông báo rồi khôi phục vẻ mặt bình thường.
Hãm hại?
Bắt đầu rồi sao?
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ thôi, hắn cũng biết La Ngọc Phách đã bắt đầu hành động.
Thậm chí không cần dùng đến đầu ngón chân, chỉ cần "Cảm giác" từ trong tấm hình truyền đến, La Ngọc Phách đang rục rịch đầu ngón tay, rõ mồn một.
Đến cả ba vòng xoắn ốc trên vân tay cũng dễ thấy như vậy.
Còn giấu diếm gì nữa?
Giấu cái con khỉ!
"Tiểu Ngư, muội xem, đạo linh trận này, ta cũng chỉ là biết chút ít thôi, mấy cái muội dạy ta, ta còn chưa nắm vững hoàn toàn đâu!"
Từ Tiểu Thụ cười tủm tỉm vỗ vai Ngư Tri Ôn, "Cố lên."
"Nhận chú ý, giá trị bị động +1."
Ngư Tri Ôn cổ quái nhìn Từ Tiểu Thụ một cái, không nói gì, đầu ngón tay nhẹ nhàng vạch một đường trong hư không.
Một vòng đường vân phức tạp, u nhiên hiện ra, từ ánh sáng hừng hực biến thành màu xanh, cuối cùng dung nhập hoàn toàn vào đám sương đỏ cam trước mặt.
"Đoá!"
Đồng tử tinh xảo vừa mở.
Đám mê vụ to lớn trước mặt tựa hồ nhận được chỉ dẫn, khẽ rung động rồi bắt đầu lộ ra những đạo ngân Thiên Cơ nhàn nhạt.
"Ta có thể thấy được?"
Từ Tiểu Thụ thúc giục "Cảm giác", lần nữa nhìn thấy cảnh tượng khi khám ngộ thiên địa, mới có thể nhìn trộm một chút đạo văn Thiên Cơ.
Hắn có chút chấn kinh.
Lực lượng tinh đồng lại không chỉ tăng phúc cho chủ nhân, còn có thể ảnh hưởng đến một vài quy tắc thiên đạo bên ngoài?
"Không, hoặc có thể nói, tinh đồng này vốn dĩ dùng để thao túng thiên cơ."
"Chỉ có điều, Tiểu Ngư vẫn chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong, căn bản không thể khai phá hoàn toàn lực lượng đôi mắt này..."
Từ Tiểu Thụ bừng tỉnh đại ngộ.
Trong lòng hắn, đánh giá về Ngư Tri Ôn lại cao thêm mấy bậc.
Cô nương này, tuyệt đối là kiểu người trước ổn định sau bùng nổ.
Một khi thực lực bứt phá.
Có lẽ, đó mới là lúc chiến lực của nàng bắt đầu sơ hiển cao chót vót!
"Đây là... trận văn?"
La Ngọc Phách cũng hơi kinh ngạc nhìn đám linh vụ trước mặt.
Vốn mạch suy nghĩ còn có chút mơ hồ, nhưng ngay khi vết tích thiên cơ nhàn nhạt kia vừa lộ ra, dường như có một dấu móc xuất hiện, bên trong trực tiếp hiện lên đáp án.
Thể hồ quán đỉnh! (ví như rót nước cam lồ vào đầu)
"Đây là loại linh kỹ gì?"
Ở tận cuối đội ngũ, La Ngọc Phách căn bản không thấy được đôi mắt tinh tường của Ngư Tri Ôn.
Nhưng hắn lập tức ngộ ra, loại linh kỹ này, đối với một Linh Trận sư mà nói, tuyệt đối là thần kỹ trong các loại thần kỹ!
"Không thể chậm trễ."
Nắm chặt thời gian, thừa dịp Ngư Tri Ôn đang khám phá thiên cơ trong đám sương mù, hắn cũng bắt đầu giải mã thêm những bí mật ẩn chứa bên trong trận pháp này.
Khung cảnh nhất thời trở lại tĩnh lặng.
Không ai dám lên tiếng quấy rầy Ngư Tri Ôn.
Mọi người đều biết, chỉ cần nàng không thể đột phá, đội ngũ này, nhất định sẽ lại một lần nữa bị đám sương mù này cự tuyệt ngoài cửa.
Khuất Tình Nhi hơi có vẻ nhàm chán đảo mắt nhìn xung quanh.
Trần Thần, Hứa Tĩnh và những người khác thì mong đợi cùng hưng phấn, nàng đều thấy rõ.
Đỗ Thành thì mãi mãi như tảng băng ngàn năm, không ai đoán được tâm tư, lãnh đạm như một người vô hình, nàng cũng nhận ra được.
Còn La Ngọc Phách bên dưới thì giả vờ không để ý, nhưng lại ẩn chứa sự chuyên chú vào tiến độ giải mã đám sương mù, nàng cũng không bỏ qua.
Về phần Từ Tiểu Thụ...
"Khá lắm, ngủ gật luôn rồi?"
"Bị hoài nghi, giá trị bị động +1."
Từ Tiểu Thụ dựa vào thân cây, trực tiếp nhắm mắt lại.
Trông như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không chỉ nhất cử nhất động của La Ngọc Phách đều rõ như lòng bàn tay, mà ngay cả vết tích thiên cơ cam sương đỏ kia, hắn đều có thể trực tiếp "cảm giác" xuyên thấu!
"Thật sâu."
Phạm vi "cảm giác" bao trùm xuống, sương mù giống như kéo dài vô tận, hoàn toàn lan đến những nơi vô danh.
Như vậy, có nghĩa là, muốn xuyên qua đám sương mù này, nhóm người của hắn xem ra còn phải đi thêm vài dặm đường nữa.
Ẩn chứa vô vàn cạm bẫy, các đợt công kích bất ngờ trong sương mù, tất cả đều được "Cảm Giác" ghi lại và khắc sâu trong tâm trí Từ Tiểu Thụ.
"Tiếp tục tiến về phía trước."
Thân thể bất động, nhưng lòng hiếu kỳ của Từ Tiểu Thụ đã hoàn toàn bùng nổ trước màn sương mù bí ẩn này.
Màn sương mù thiên cơ nồng đậm như vậy, thứ được nó bảo vệ rốt cuộc là gì?
"Linh Dung Trạch..."
"Cảm Giác" thu hẹp phạm vi thăm dò, hóa thành một luồng sáng như tia laser, thô hơn, dài hơn, ráo riết tìm tòi tận sâu bên trong.
"Phá!"
Vừa dò xét, Từ Tiểu Thụ liền xuyên thẳng qua màn sương mù, thấy được một vùng đầm lầy màu đỏ thẫm, sủi bọt và lở loét.
Từ đáy đầm lầy, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.
Cứ như thể bên dưới là nham thạch nóng chảy, đang sôi sục và nửa kết tinh.
Nhiệt độ khủng khiếp ấy khiến linh hồn Từ Tiểu Thụ cũng bỏng rát không thôi.
Hình ảnh chao đảo.
Từ Tiểu Thụ cố gắng trấn định, điều khiển "tia laser" cảm giác, bắn phá sang những khu vực khác.
"Đầm lầy, đầm lầy, vẫn là đầm lầy..."
Khi "Cảm Giác" bị thu hẹp, thông tin truyền về cũng trở nên hạn chế.
Từ Tiểu Thụ vất vả điều khiển năng lực "Cảm Giác" của mình.
Lúc này, mồ hôi trên trán hắn đã tuôn rơi như mưa.
"Màu trắng?"
Bỗng nhiên, một vệt bạch sắc xuất hiện trong tầm quét của "Cảm Giác", che lấp hoàn toàn hình ảnh đầm lầy dưới mặt đất.
"Màu trắng lớn như vậy..."
Từ Tiểu Thụ khẽ kinh ngạc, quét ngang hai bên, nhanh chóng xác định phạm vi của màu trắng.
Hắn ý thức được có điều bất thường, lại điều chỉnh "Cảm Giác", hướng lên trên thăm dò.
Vẫn là màu trắng!
Tiếp tục dò xét...
Vẫn cứ là màu trắng!
"Cao như vậy..."
Từ Tiểu Thụ mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
Màu trắng này, sao lại quen mắt đến thế?
Cuối cùng, sau khi dò xét liên tục vài chục mét, gần cả trăm mét, hình ảnh màu trắng cũng đi đến điểm cuối.
Trong đầu Từ Tiểu Thụ bỗng hiện lên một hình ảnh, rõ ràng là một đầu lâu to lớn, thiêu đốt hừng hực ngọn lửa trắng xóa!
"Oanh!"
Ngay khi tinh thần lực chạm vào ngọn lửa trắng xóa kia, não hải rung động, tiếng nổ chói tai vang lên. "Cảm giác" của Từ Tiểu Thụ lập tức bị thiêu đốt đến tan rữa.
Chùm tia laser biến mất, hóa thành phạm vi "cảm giác" ban đầu mơ hồ. Mọi thứ đều kết thúc.
Nhưng những hình ảnh lại xuất hiện kia, tựa như bị ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mặt, vô cùng mờ ảo.
Dù vậy, Từ Tiểu Thụ cũng không bận tâm đến chúng.
Lòng hắn dậy sóng kinh hoàng.
"Bạch cốt cự nhân!"
Vừa rồi, cái nhìn thoáng qua vô tận, độ cao dường như gần trăm mét, trắng muốt tột đỉnh kia, lại là thân thể của bạch cốt cự nhân!
Mà đầu lâu kia, chính là Bạch Khô Lâu mang theo Tẫn Chiếu Hỏa Chủng to lớn!
"Không đúng, không phải Tẫn Chiếu Hỏa Chủng..."
"Mà là Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng!"
Từ Tiểu Thụ kinh hãi tột độ.
Bạch cốt cự nhân cao lớn đến vậy, hắn chưa từng tưởng tượng.
Hỏa diễm trắng xóa cường độ kinh khủng đến mức trực tiếp thiêu rụi "cảm giác" của hắn, hắn càng chưa từng gặp.
Không!
Là lần thứ hai.
Đột nhiên, con ngươi Từ Tiểu Thụ co rụt lại.
Loại bạch viêm này, hắn không phải chưa từng gặp qua!
Lần người bịt mặt tập kích nội viện...
Ở phía sau núi, Tang lão đã dùng loại bạch viêm này, cộng thêm Long Dung Giới, phong tỏa kinh khủng "Thánh nô" thủ tọa.
Lúc đó, Tang lão thu liễm lực lượng, không làm tổn thương người ngoài.
Từ Tiểu Thụ có thể xuyên thấu và nhìn thấy.
Nhưng lần này...
Khí tức hỏa diễm cuồng bạo chân chính, không chút che giấu, tàn phá bừa bãi, khiến Từ Tiểu Thụ suýt chút nữa bị mù!
"Cho nên, Bạch Khô Lâu kia, đã bị Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng đốt thành bạch viêm?"
"Vậy, thân thể nó chẳng phải đã đạt đến trình độ..."
Từ Tiểu Thụ ôm trán, đột nhiên nhận ra sự việc có gì đó không ổn.
Đúng vậy!
Tẫn Chiếu năng lượng dịch có thể rèn luyện ra nhục thân tiên thiên cho Bạch Khô Lâu.
Tẫn Chiếu Hỏa Chủng có giá trị tương đương với thân thể Tông Sư.
Vậy Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng, chẳng phải trực tiếp ngang hàng với thân thể vương tọa rồi sao?
Thật là thua thiệt, hắn còn ngây ngốc khinh thường Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng này, cho rằng có thể dễ dàng có được.
Chưa từng nghĩ tới, trong khi hắn tơ tưởng đến nó, có lẽ nó cũng đang xem hắn như một món mồi ngon?
**"Nhận thấy ánh mắt chăm chú, bị động giá trị +1."**
Dòng tin đột ngột nhảy lên.
Tim Từ Tiểu Thụ như hẫng một nhịp.
Hắn lập tức nhìn về phía La Ngọc Phách, nhưng gã này vẫn chuyên tâm vào việc phá giải linh trận, hoàn toàn không để tâm đến hắn.
Các thành viên khác trong tiểu đội, càng như vậy.
Vậy thì, ánh mắt chăm chú này từ đâu tới?
Từ Tiểu Thụ kinh hãi trong lòng.
Hắn nhớ tới hình ảnh vừa nhìn thấy.
Chẳng lẽ, "cảm giác" của hắn đã kinh động đến đại cự nhân bạch cốt kia?
Nhưng không đúng!
Cột tin tức kia, chẳng phải chỉ nhắm vào sự tồn tại của Luyện Linh Sư sao?
Những Bạch Khô Lâu này, lại không có linh trí...
Khoan đã!
Linh trí?
**"Nhận thấy công kích bất ngờ, bị động giá trị +1."**
Khi dòng tin tức này lại một lần nữa hiện lên, mặt Từ Tiểu Thụ trắng bệch.
Hắn rống lớn: "Tiểu Ngư, cẩn thận!"
Muộn rồi!
**"Rống!"**
Trong linh vụ kinh biến, một tiếng rống như xé toạc cả bầu trời của Bạch Khô Lâu vang lên.
Âm bạo này càng khiến cho sương mù nổ tung, tan rữa.
Hai người đang chuyên tâm phá giải linh trận phía trước, cùng với những thành viên tiểu đội đang buồn chán khác, đều bị lật tung lên không trung.
"Phốc!"
Cảm ơn đạo hữu Giấy Trắng! Chúc đạo hữu cũng luôn an lạc và hạnh phúc bên những người mình trân quý.