Chương 49

Truyện: Truyen: {self.name}

Trong đôi bàn tay ngọc ngà uyển chuyển, những ấn quyết huyền ảo dần thành hình, Từ Tiểu Thụ cảm nhận rõ rệt nhiệt độ của xiềng xích đang tăng cao.

"Dung luyện!"

Mạc Mạt khẽ quát, tứ đại khe nứt chân trời điên cuồng tuôn trào nham thạch nóng chảy, theo những sợi xiềng xích rực sáng mà chảy tràn xuống.

"Trời ạ, cái này thật sự ổn thỏa chứ?"

Khán giả ngơ ngác nhìn, những tu sĩ còn kẹt ở Hậu Thiên cảnh giới chỉ biết ngơ ngác, hoàn toàn không tài nào hiểu nổi cuộc chiến giữa các cường giả Tiên Thiên.

Nếu đổi lại một gã Luyện Linh bình thường tầm mười cảnh trở xuống, có lẽ đã tan thành tro bụi rồi!

Từ Tiểu Thụ cũng có chút nhức đầu, hắn khẩn khoản van xin: "Khoan đã, cho ta xin tha!"

Mạc Mạt chẳng thèm để ý, càng tăng thêm cường độ, ngay lập tức nham thạch nóng chảy vồ vập lên thân thể Từ Tiểu Thụ.

"A..."

Từ Tiểu Thụ vô thức phát ra một tiếng kêu thảm thiết xé lòng, chợt cảm thấy hình như không đau đến vậy, hắn lập tức im bặt.

Chuyện gì xảy ra?

Sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế?

Hắn sực nhớ đến tình cảnh khi luyện hóa "Tẫn Chiếu Hỏa Chủng" ở Nga Hồ, từ trong ra ngoài thiêu đốt, như vậy mới thật sự là nỗi đau thấu xương!

Còn nham tương này chỉ thiêu đốt từ ngoài vào trong, nói thật, quả thực chỉ là "tiểu vu kiến đại vu" (ếch ngồi đáy giếng), tuy rằng vẫn có chút đau nhức, nhưng chưa đến mức khiến hắn phải gào khóc thảm thiết.

Cùng lắm thì trông hơi kinh dị một chút thôi.

Xuy xuy...

Da thịt hắn bị đốt cháy đen, nhưng lại nhanh chóng hồi phục, cứ vòng đi vòng lại, ngoài việc phải chịu đựng chút đau đớn kia, chiêu thức này hoàn toàn vô hại với Từ Tiểu Thụ!

"Hắc hắc, có thế chứ!"

Từ Tiểu Thụ mừng rỡ, bộ dạng bị tra tấn cực hình của hắn lúc này, trông chẳng khác nào một kẻ cuồng ngược đãi. (cái này ngược nha mn:)

Dù vậy, tất cả khán giả ở đây đều không thể cười nổi, ngay cả Tiếu Thất Tu cũng mang vẻ mặt ngưng trọng.

"Từ Tiểu Thụ này, đến được bước này ngày hôm nay, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu gian khổ rồi? Đối với nham tương thiêu đốt như vậy, hắn vậy mà không hề hấn gì?!"

"Nói thật, ta nể phục hắn. Quả nhiên, kẻ nào tu luyện thành Tiên Thiên Nhục Thân đều là những tên nghị lực phi thường đáng sợ."

"Hô... Từ Tiểu Thụ có thể đi đến bước này, thật không phải chỉ dựa vào vận may!"

Tô Thiển Thiển đau lòng đến mức che mắt, hoàn toàn không dám nhìn tiếp.

Trương Tân Hùng sắc mặt trầm lặng, không ai đoán được gã đang nghĩ gì. Đến lúc này, gã đã chẳng còn hứng thú trêu chọc Từ Tiểu Thụ nữa.

"Nhận sự kính nể, điểm bị động +666."

"Nhận sự quan tâm, điểm bị động +888."

"..."

Giữa sân, Mạc Mạt nhìn cảnh tượng này, thực sự có chút kinh hãi.

Nhiệt độ của nham tương này đáng sợ đến mức nào, có lẽ không ai rõ hơn nàng. Nhưng Từ Tiểu Thụ lại có vẻ như đã quen với nó.

Nàng nhìn Tiếu Thất Tu, không đành lòng tăng thêm uy lực công kích.

Trong hư không, trọng tài lắc đầu. Với một luyện linh sư có nghị lực phi thường như vậy, chẳng ai có thể ngăn cản hắn giành chiến thắng.

Từ Tiểu Thụ còn có thể chịu đựng được, hắn sao có thể ra tay kết thúc trận đấu?

"Hô..."

Mạc Mạt cắn răng, trong nháy mắt tăng gấp đôi nhiệt độ!

Nham tương màu đỏ bỗng nhiên thêm một chút màu đen. Dòng huyền trọc hỏa này nhanh chóng len lỏi vào giữa lớp quần áo của Từ Tiểu Thụ.

"Ô!"

Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cuối cùng cũng lộ vẻ thống khổ. Nhiệt độ đột ngột tăng cao, đã vượt xa ngày hôm đó.

Không ổn rồi, cứ tiếp tục thế này, thật sự sẽ chết mất!

Hắn đảo mắt, nhớ tới phương pháp luyện hóa hôm đó, hay là...

Đem nham tương này luyện vào trong cơ thể?

Ánh mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên. Đau thì đau, cứ làm thôi!

Ngực rung lên, một viên Xích Kim Đan bay ra, Từ Tiểu Thụ cắn vào một miếng, sau đó điên cuồng hít vào.

"Tư tư!"

Năng lượng nóng rực bành trướng瞬間 khiến miệng mũi Từ Tiểu Thụ nóng chảy, nhưng lại ngay lập tức được chữa trị.

Trong khí hải, một cỗ năng lượng nóng rực lại lần nữa tràn vào, hoàn toàn bị hấp thu.

"Được rồi!"

Từ Tiểu Thụ mừng rỡ, không chần chừ tiếp tục thao tác.

Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này đều giật mình, chuyện này...

Thật thảm thiết!

Hình ảnh này khiến người ta không thốt nên lời.

Hiện trường tĩnh mịch lạ thường, tất cả mọi người không khỏi âm thầm ủng hộ Từ Tiểu Thụ.

Ngay cả Mạc Mạt cũng không đành lòng nhìn tiếp.

Từ Tiểu Thụ còn gắng gượng được, vậy mà chính nàng, kẻ được mệnh danh là "bạo lực sư", lại không thể chịu đựng nổi cảnh tượng tàn nhẫn này.

Ta, Mạc Mạt, đâu phải người như vậy!

"Nhưng mà..."

"Nếu 'Phong Luyện Thiên Địa' cũng không thể đánh bại hắn, chẳng lẽ phải dùng đến chiêu đó sao..." Mạc Mạt vô thức xoa lấy cánh tay phải.

Từ Tiểu Thụ để ý thấy hành động này!

Thân thể hắn khẽ run lên, nham tương không thể khuất phục được hắn, nhưng chỉ một cái khẽ nhúc nhích của Mạc Mạt suýt chút nữa đã khiến hắn quỳ gục.

Nàng định làm gì? Mở phong ấn sao?

Đừng đùa chứ!

"Dừng tay!" Từ Tiểu Thụ gầm lên một tiếng.

Mạc Mạt ngẩng đầu, hắn biết mình định làm gì?

Chắc là không phải chứ...

Nhưng thôi vậy, để hắn sớm được giải thoát đi!

Tay trái Mạc Mạt bấm niệm pháp quyết, liên tục thi triển những thủ thế phức tạp.

Toàn thân Từ Tiểu Thụ run rẩy, đừng mà, không cần thiết đâu, ta không đáng đâu!

Hắn không biết tay phải của Mạc Mạt phong ấn thứ gì, nhưng khi chưa mở phong ấn mà đã có sức chiến đấu kinh khủng như vậy, nếu giải khai...

Thì sẽ thế nào nữa?!

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."

Đầu óc Từ Tiểu Thụ nhanh chóng xoay chuyển, nhất định phải ngăn cản nàng!

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên bốn sợi xiềng xích đang trói buộc mình...

Từ Tiểu Thụ nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc sau, hơn ngàn linh kiếm vừa mới an tĩnh lại trong toàn trường, lại bắt đầu rung động dữ dội.

Đồng tử Tiếu Thất Tu co rụt lại, tên gia hỏa này...

"Chẳng lẽ hắn lĩnh hội được 'Vạn vật đều là kiếm' rồi sao?"

Rõ ràng là giữa trưa mới lĩnh hội được "Đảo Ngược Ngự Kiếm Thuật", hắn đúng là yêu nghiệt sao?

*Ông!*

Hơn ngàn thanh linh kiếm lại lần nữa bay lên không trung. Từ Tiểu Thụ vừa hít lấy luồng khí nóng rực, vừa điều khiển kiếm ý bao trùm toàn trường.

Rất nhanh, hắn cảm ngộ được một đạo kiếm khí đặc thù...

Chính là đạo kiếm khí vừa rồi bị Mạc Mạt nuốt vào, vẫn chưa kịp luyện hóa!

Từ Tiểu Thụ nhíu mày. Trong "cảm giác" của hắn, có một cỗ lực lượng tối nghĩa đang chế trụ đạo kiếm khí này, khiến nó không thể nổi lên sóng gió.

Nhưng...

"Nghịch Kiếm Thức!"

Từ Tiểu Thụ đột ngột dẫn dắt. "Tàng Khổ" trên mặt đất xoay tròn một vòng, chuẩn xác đâm tới!

Hắn cưỡng ép gián đoạn sự dẫn dắt kiếm ý, hắc kiếm ầm một tiếng rơi xuống đất.

Người xem không hiểu ra sao, không biết Từ Tiểu Thụ đang giở trò quỷ gì. Nhưng ngay sau đó, họ phát hiện Mạc Mạt trở nên khác thường.

Bàn tay trái đang bấm niệm pháp quyết của nàng bị cưỡng ép đánh gãy. Sắc mặt Mạc Mạt ửng hồng, bụng dưới hơi nhô lên, tựa hồ có thứ gì đó muốn phá tan ra từ bên trong.

"Từ, Tiểu, Thụ!"

Mạc Mạt lập tức hiểu ra tên gia hỏa kia đang giở trò quỷ, nhất thời giận dữ vô cùng. Nàng vội vàng buông bỏ mọi thứ đang làm, dồn sức áp chế kiếm khí.

"Hắc hắc!"

Từ Tiểu Thụ dường như đã tìm ra phương pháp giải quyết.

"Nghịch Kiếm Thức!"

Hắc kiếm vừa dựng lên, liền bị gián đoạn và ầm một tiếng ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, thân thể Mạc Mạt chấn động mạnh một cái, nhưng rồi lập tức yên tĩnh trở lại. Nàng cau mày, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, Từ Tiểu Thụ nhất thời không thể phân thần thêm nữa...

Nhưng thật sự là như vậy sao?

"Nghịch Kiếm Thức!"

Hắc kiếm dựng lên...

"Gián đoạn!"

Ầm!

"Ách!"

Thân thể Mạc Mạt lại chấn động. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, dường như ý thức được điều gì.

Giữa sự ngạc nhiên của mọi người, dường như họ cũng ý thức được điều gì đó...

"Cái tên Từ Tiểu Thụ này, không thể nào!"

"XXX, như vậy cũng có chút tiện quá rồi đi!"

Từ Tiểu Thụ chợt ý thức được điều gì đó, không chỉ trong nhận thức, mà còn đem áp dụng ngay.

"Nghịch Kiếm Thức... Gián đoạn!"

"Nghịch Kiếm Thức... Gián đoạn!"

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ách!"

"Ách!"

Mạc Mạt liền lảo đảo hai lần, sắc mặt xấu hổ đến đỏ bừng: "Từ... Tiểu..."

"Nghịch! Nghịch! Nghịch!"

"Tuyệt đối đoạn!"

"Đương! Đương! Đương!"

"Ách! Ách! Ách!"

Mặt Mạc Mạt lúc này đỏ như gấc, lan xuống tận cổ, một nửa vì xấu hổ, một nửa vì tức giận đến run người!

"Từ..."

"Nghịch! Nghịch! Nghịch! Nghịch! Nghịch! Nghịch!"

"Tuyệt đối! Tuyệt đối! Tuyệt đối đoạn!"

"Đương! Đương! Đương! Đương! Đương! Đương!"

"Ách! Ách! Ách! Ách! Ách! Ách!"

Khung cảnh trận chung kết đột ngột thay đổi, mọi người ngơ ngác như xem một giấc mộng, Tiếu Thất Tu chân mềm nhũn cả người, ngã thẳng từ không trung xuống.

"Phốc!"

Từ Tiểu Thụ nghe được âm thanh rên rỉ đều đặn, đầy tiết tấu của Mạc Mạt, nhịn không được cười phun ra một ngụm máu tươi, biểu cảm hoàn toàn mất kiểm soát.

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1, +1, +1..."

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1