Cái giá ư?
Ta còn có thể trả cái giá gì nữa đây?
Tiểu hòa thượng chực khóc.
Hắn co ro ngã xuống đất, thân thể run rẩy cố gắng chống lên, nhưng lại cảm thấy bất lực vô cùng.
Hình như, toàn thân gã, ngoài việc cởi hết quần áo ném cho chó ăn như lời Từ Tiểu Thụ vừa nói, thì chẳng còn thứ gì có thể gọi là "cái giá" để trả nữa.
"Từ Tiểu Thụ!"
Mộc Tử Tịch từ phía sau cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng: "Sao ngươi lại ức hiếp người ta thế? Hắn vẫn còn là một đứa bé!"
"Ức hiếp?"
Từ Tiểu Thụ bật cười: "Tiểu sư muội à, muội có tỉnh táo lại chút được không? Sư huynh ta đây là đang vì muội đòi lại công bằng đấy."
"Nhưng mà..."
Mộc Tử Tịch lập tức do dự.
Nói cũng phải!
Mình bị vô cớ truy sát, có một sư huynh ra mặt giúp đỡ, chẳng phải là điều tha thiết ước mơ sao?
Thế nhưng...
Nhìn tiểu hòa thượng dưới mí mắt Từ Tiểu Thụ, từng bước một từ lời nói đến tâm lý đều bị đánh tan hoàn toàn, đến cả những bảo vật còn sót lại cũng bị vơ vét sạch sành sanh.
Nếu mình không lên tiếng ngăn cản, chẳng phải cuối cùng hòa thượng này đến da cũng chẳng còn?
"Đầu này... quá đáng thật rồi..."
Tiểu cô nương lẩm bẩm.
Tiểu hòa thượng thảm quá.
Dù nàng mới là người bị hại, giờ phút này cũng không khỏi dâng trào lòng trắc ẩn.
"Hay là, bỏ qua đi?"
"Hắn đã thành ra thế này rồi..." Mộc Tử Tịch chỉ tiểu hòa thượng dưới đất, dè dặt nói.
"Ừ ừ ừ." Bất Nhạc liều mạng gật đầu.
Lúc này nhìn nữ thí chủ bị gã cho là ma đầu, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ thân thiết.
"Hắn thành ra cái gì chứ?"
Từ Tiểu Thụ trợn mắt: "Có thiếu tay gãy chân đâu, hai mắt một mũi đầy đủ, cả người hoàn hảo không chút tổn hại, muội nói cứ như ta làm chuyện gì tàn ác lắm vậy."
Bất Nhạc: "..."
Mộc Tử Tịch: "..."
Tất cả mọi người ở đây đều cạn lời.
Cái tên Từ Tiểu Thụ này...
Phải, ngươi đúng là chưa gây ra tổn thương thực chất nào.
Nhưng sau một tràng ngôn hành cử chỉ kia, chẳng lẽ không thấy đến cả linh hồn của tiểu hòa thượng người ta cũng bị thương rách tả tơi rồi sao?
"Ngục Không Ma Trượng, Trảm Phật Đao..."
Ngư Tri Ôn lẩm bẩm một tiếng.
Sự chú ý của nàng vốn dĩ không đặt vào mấy chi tiết nhỏ nhặt này, mà là sau một hồi suy tư, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là đệ tử Phật tông Tây Vực?"
"Ách... đúng." Bất Nhạc khựng lại một chút, quay đầu nhìn lại.
Vị đại tỷ tỷ xinh đẹp này hắn đã sớm để ý tới.
Nhưng lúc đó hai bên chưa nói chuyện, hắn cũng không tiện mở lời, nên cũng không rõ vị đại tỷ tỷ này... ách, vị nữ thí chủ này lai lịch ra sao.
Nhưng dường như, sau tràng ngôn luận của mình, Từ Tiểu Thụ vẫn không hề nao núng.
Ngược lại là vị nữ thí chủ này...
Trong đám người ở đây, đây là người duy nhất biết đến thân phận của mình?
"Hữu Oán Phật Đà..."
Ngư Tri Ôn lại một lần nữa lẩm bẩm, nhíu mày hỏi: "Phật nếu có oán ngục ứng đầy, bắc hòe vô lệ thiên cũng thương... Sư phụ ngươi nói, là 'Hữu Oán Phật Đà' đó sao?"
"Ân ân ân." Tiểu hòa thượng Bất Nhạc ra sức gật đầu.
Quá tốt rồi!
Lần này có người cứu rồi!
Cuối cùng cũng có người biết lai lịch sư phụ!
Hắn mừng rỡ nói: "Ngươi biết sư phụ ta sao?"
"Ta biết danh tiếng của hắn, nhưng hắn chắc chắn không biết ta." Ngư Tri Ôn khẽ cười, nói: "Chỉ là từng nghe qua truyền thuyết về 'Hữu Oán Phật Đà' thôi."
"Ra là vậy..." Ánh mắt tiểu hòa thượng lập tức ảm đạm.
Phải rồi.
Sư phụ đã đi nhiều năm như vậy.
Vị nữ thí chủ này còn trẻ như vậy, làm sao có thể thật sự quen biết sư phụ được!
Ta thật là... vọng tưởng hão huyền.
"Các ngươi đang đánh đố gì vậy?" Từ Tiểu Thụ tò mò liếc mắt nhìn qua, "Câu này câu kia, nói những gì vậy?"
Ngư Tri Ôn khẽ mỉm cười, đáp: "Ngươi chưa từng nghe qua sao? Truyền thuyết về Thập Tôn Tọa của Trung Vực."
"Thập Tôn Tọa?"
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
Vị trí này, gã quả thật từng nghe qua.
Nếu gã nhớ không lầm, Đệ Bát Kiếm Tiên cũng là một trong số đó?
"Vậy chuyện này liên quan gì đến mấy thứ như Phật hận, quỷ oán mà ngươi vừa nhắc đến?" Từ Tiểu Thụ nhướng mày hỏi.
"Đương nhiên là có."
Ngư Tri Ôn nói: "Có lẽ thứ được lan truyền rộng rãi nhất ở Đông Vực, hẳn chỉ là truyền thuyết về Đệ Bát Kiếm Tiên."
"Nhưng cuộc tranh đoạt Thập Tôn Tọa năm xưa ở Trung Vực, có thể nói là một cuộc chém giết đẫm máu."
"Người như sư phụ hắn..."
Ngư Tri Ôn chỉ tiểu hòa thượng, nói: "Hàm kim lượng trong Thập Tôn Tọa mà sư phụ hắn đạt được lần đó, gần như là cao nhất trong lịch sử. Cường giả từ khắp năm vực của đại lục đều xuất động, chỉ để tranh giành mười bảo tọa chí cao vô thượng ấy."
"Câu thơ kia, chính là do những người ngâm thơ du đãng năm đó ghi lại sự kiện này, sắp xếp theo thứ tự của mười tôn rồi đọc thành một câu vè cho dễ nhớ thôi."
"Vậy gồm những ai?" Từ Tiểu Thụ lập tức hứng thú hỏi.
Ngư Tri Ôn khẽ thả lỏng người, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ, nhẹ giọng ngâm:
"Khôi Lỗi Hán, Bát Tôn Am, quỷ thần khó lường Đạo Khung Thương.
Cẩu Vô Nguyệt, Nữ Nhi Hương, giết phá hồng trần chiến quỷ quan.
Phật như Hữu Oán ngục ứng đầy, bắc hòe vô lệ thiên cũng thương.
Tháng say rượu bên trong Không Dư Hận, nửa Ái Thương Sinh nửa Quảng Hàn!"
Nàng nghiêng đầu, đôi mắt cong lên cười: "Rất dễ nhớ phải không?"
"Quả thực là rất dễ nhớ..."
Từ Tiểu Thụ vô thức phụ họa, có chút thất thần.
Chỉ vỏn vẹn vài câu, gã không chỉ nghe được vài cái tên quen thuộc, thậm chí trong những câu chữ ấy, còn có thể thoáng cảm nhận được một chút huy hoàng của thời đại mà những thiên tài xuất hiện lớp lớp, cùng những âm thanh leng keng của đao kiếm va chạm vào nhau.
Cái lối ngâm nga này của gã du tử kia, cũng không tránh khỏi quá có trình độ đi!
"Thập Tôn Tọa, mười người?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy." Ngư Tri Ôn gật đầu, "Một câu, một người."
"Tê."
Lần này, Từ Tiểu Thụ cuối cùng đã hoàn toàn hiểu rõ lai lịch của tiểu hòa thượng này.
Hữu Oán Phật Đà?
Phật mà có oán, ngục hẳn đầy?
Hắn không thể tin nhìn tiểu hòa thượng đang xụi lơ trên mặt đất.
Gã này, lai lịch lớn đến vậy sao?
Đệ Bát Kiếm Tiên cũng là một trong Thập Tôn Tọa.
Vậy đổi một cách nói...
Tiểu hòa thượng này, chẳng phải tương đương với thân truyền đệ tử của Đệ Bát Kiếm Tiên sao?
"Mẹ nó..."
Từ Tiểu Thụ thầm phát điên trong lòng.
Lúc này, hắn bỗng nhiên lại nảy ra ý định trả lại "Ngục Không Ma Trượng" và "Trảm Phật Đao".
Mời Phật dễ, tiễn Phật khó a!
Lỡ mà hôm nay vặt lông con ngỗng này, sau này người ta đến tính sổ thì sao bây giờ?
Bất Nhạc nhìn thấy vẻ chấn kinh trong mắt Từ Tiểu Thụ, rồi lại thấy gã kia sùng kính sư phụ nhà mình đến vậy.
Gã béo tròn nhăn nhó mặt mày, mắt híp lại thành một đường nhỏ.
"Thế nào, sư phụ ta rất lợi hại đúng không?"
Từ Tiểu Thụ nhìn bộ dạng đắc ý của gã, phảng phất như đã nhìn thấu hết những lời trong lòng hắn.
Ngươi bây giờ biết thân phận sư phụ ta, còn dám chọc ta nữa không?
Trong lòng hắn bỗng trào dâng một nỗi khó chịu, "Tiểu tử, sư phụ ngươi lợi hại như vậy, ngươi thế này chẳng làm mất mặt sư phụ ngươi sao?"
"Phật môn ba giới toàn vào, còn kém chút nữa là nhập ma."
"Ngươi có ý tốt mở miệng sao?"
Từ Tiểu Thụ giật khóe miệng, oán hận nói: "Nếu là ta ở vị trí của ngươi, giờ này chắc đã xấu hổ vô cùng, trực tiếp tự sát tại chỗ cho xong."
Bất Nhạc: "..."
Nụ cười trên mặt gã cứng đờ.
Trong chốc lát, gò má gã bừng bừng đỏ ửng, hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.
"Từ Tiểu Thụ."
Mộc Tử Tịch lại cất tiếng gọi, trong mắt nàng thoáng hiện vẻ lo lắng.
Trước kia, khi chưa hay biết lai lịch hiển hách của tiểu hòa thượng này, Từ Tiểu Thụ còn có thể tùy tiện dạy dỗ hắn.
Nhưng bây giờ...
Bản thân chẳng có thân phận gì.
Mà bối cảnh của đối phương lại cường đại đến thế.
Vậy thì không cần thiết để sư huynh vì mình mà đắc tội với người ta.
"Không có gì đâu."
Từ Tiểu Thụ hiểu rõ suy nghĩ của cô nương này.
Hắn cũng không mấy để ý.
Có thể thấy, tiểu hòa thượng được giáo dục khá tốt, không phải loại người cố chấp ngang bướng.
Vừa rồi hắn mở lời điểm ngộ, giúp đối phương khai sáng ma chướng, thậm chí còn có thể phá giải nó.
Ân tình này, không thể xem là nhỏ.
Nói cho cùng, Bất Nhạc đi đến bước đường này, chỉ là do còn quá nhỏ tuổi, quá tùy hứng, khăng khăng làm theo ý mình mà thôi, chứ không có ý đồ xấu xa gì.
"Thập Tôn Tọa..."
Từ Tiểu Thụ ngược lại bị cái danh hiệu Thập Tôn Tọa thu hút sự chú ý.
Hắn hồi phục tinh thần, hỏi: "Ngươi nói, cái 'Thập Tôn Tọa' này được sắp xếp theo thứ tự?"
"Vậy 'Khôi Lôi Hán' đứng đầu kia là nhân vật như thế nào?"
"Hắn có thể xếp trước cả Đệ Bát Kiếm Tiên sao?"
Trong đầu Từ Tiểu Thụ hiện lên cả vạn lần không tin.
Tại Đông Vực.
Thậm chí trên cả đại lục này, Đệ Bát Kiếm Tiên được đồn đại thần kỳ đến thế, vậy mà chỉ đứng thứ hai?
Vậy người đứng đầu kia là ai?
"Khôi Lôi Hán ư..."
Trong mắt Ngư Tri Ôn lộ ra vẻ sùng kính.
"Khôi Lôi Hán, Bát Tôn Am, quỷ thần khó lường Đạo Khung Thương!"
"Vị tiền bối này không chỉ xếp trước Đệ Bát Kiếm Tiên."
"Có ông ta ở đó, đến đương kim Điện chủ Tổng điện Thánh Thần Điện Đường cũng chỉ có thể lui xuống vị trí thứ ba..."
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới phản ứng lại.
Đúng vậy.
Vị ngưu nhân này đã đè ép hai chiến lực mạnh nhất mà hắn biết!
Một người là kiếm đạo.
Một người là Thiên Cơ Thuật.
Đều là những nhân vật trâu bò đến cực điểm.
"Vậy nên, hắn đến cùng là ai?" Từ Tiểu Thụ không nhịn được, lần nữa lên tiếng hỏi.
Ngư Tri Ôn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đáp: "Khôi Lỗi Hán vốn tên Tào Nhất Hán, là một trúc khí sư. Sở dĩ gã đứng đầu Thập Tôn Tọa..."
Ngừng một chút, Ngư Tri Ôn đột nhiên nhíu mày.
"Thật ra, thứ tự xếp hạng của Thập Tôn Tọa không nên như vậy, rất nhiều người đánh đến cuối cùng, về cơ bản đều không còn tâm chiến đấu."
"Giống như Ái Thương Sinh ở vị trí thấp nhất, và Không Dư Hận ở vị trí cuối cùng vậy."
"Một người là một trong Tam Đế của Thánh Thần Điện Đường đương thời, một người nắm giữ thuộc tính thời gian."
"Nếu thực sự đánh nhau, ngay cả Bát Kiếm Tiên cũng chưa chắc là đối thủ của hắn."
"Thời gian?" Từ Tiểu Thụ kinh hãi như gặp phải chuyện lạ.
Thuộc tính không gian hắn đã từng nghe qua.
Diệp Tiểu Thiên chính là một ví dụ.
Nhưng thời gian...
Người mà hắn từng gặp, có thể sử dụng một chút xíu năng lực liên quan đến quy tắc thời gian, dường như chỉ có Cửu Kiếm Khách, một trong ba kiếm khách kia thôi sao?
Nhưng đó vẫn chỉ là da lông bên ngoài mà thôi.
Vậy nên, trên đời này thực sự có người nắm giữ thuộc tính "thời gian" sao?
Từ Tiểu Thụ líu lưỡi.
Thiên phú này...
Quả nhiên, người so với người, chỉ khiến người ta tức chết!
"Vậy nên?" Hắn truy hỏi, "Vậy nên, tại sao Khôi Lỗi Hán lại đứng thứ nhất?"
Ngư Tri Ôn kéo lại chủ đề, nói: "Khôi Lỗi Hán sở dĩ đứng đầu, là bởi vì trong cuộc tranh đoạt Thập Tôn Tọa khi ấy, hắn đã dùng một loại sức mạnh vô song trên đời."
"Một loại sản phẩm vượt thời đại, một loại sức mạnh chưa từng xuất hiện trước đó!"
"Sức mạnh gì?"
Lần này, không chỉ Từ Tiểu Thụ bị thu hút.
Ngay cả Mộc Tử Tịch, tiểu hòa thượng, kể cả Từ Tiểu Kê đang cuộn tròn ở góc xa, và A Giới ham học hỏi, đều vươn cổ, nghiêng tai lắng nghe.
"Niệm lực!"
Ngư Tri Ôn điềm tĩnh nói: "Ban đầu chỉ là niệm lực. Về sau, theo quá trình chiến đấu và sự lĩnh ngộ sâu sắc, Khôi Lỗi Hán đã hoàn toàn chuyển đổi nó thành một loại hình thái lực lượng mới: Triệt Thần Niệm!"
"Niệm lực?"
"Triệt Thần Niệm?"
Từ Tiểu Thụ trợn tròn mắt, đầu óc ong ong, tựa như có điều gì đó vừa thông suốt.
"Ý cô là niệm lực... Chẳng lẽ..."
"Chẳng lẽ cái gì?" Ngư Tri Ôn nghiêng đầu.
"Không... không có gì."
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi, nghĩ đến Thập Đoạn Kiếm Chỉ của mình, nghĩ đến "niệm lực" mà hắn ngộ ra được trong Thiên Huyền Môn.
Lẽ nào... lại là cùng một loại?
Ngư Tri Ôn không để ý lắm, tiếp tục giải thích: "Niệm lực chính là sự kết hợp giữa hình, khí, thần của bản thân, chuyển hóa ý niệm thành một loại lực lượng đặc thù, hữu hình, hữu chất."
"Loại lực lượng này ban đầu chỉ có thể coi là tạm được."
"Tuy rằng về mặt khái niệm và sự vận chuyển, nó thật sự vượt trội hơn hẳn so với những tư tưởng trước đây."
"Nhưng xét về thực tế, khi đối đầu với những linh kỹ hủy thiên diệt địa chân chính, nó chỉ có thể được đánh giá bằng hai chữ 'tạm được' mà thôi."
"Nhưng 'Triệt Thần Niệm' thì khác biệt hoàn toàn."
Ngư Tri Ôn than phục một tiếng rồi nói tiếp: "Triệt Thần Niệm, dựa trên nền tảng niệm lực vốn có, lại dung nhập tư tưởng của Luyện Linh Sư, triệt để giao thoa với thiên đạo."
"Đồng thời, nó còn có thể trong thời gian ngắn lấy ra... à không, phải nói là triệt để khống chế một phần lực lượng thiên đạo!"
"Khống chế ư..."
Ngư Tri Ôn nói đến đây, chính bản thân nàng cũng cảm thấy khó tin, nhưng vẫn tiếp tục.
"Khống chế lực lượng thiên đạo, chẳng phải là thần lực sao?"
"Ai mà tin được?"
"Đúng vậy, ai mà tin nổi!" Nàng tự hỏi rồi tự trả lời.
"Cho nên, trong tình huống không ai tin vào điều đó, Khôi Lỗi Hán đã dùng lôi thuộc tính của bản thân, kết hợp niệm lực, giao thoa với thiên đạo, và rồi hóa thành Phạt Thần Hình Kiếp – nguyên thể Triệt Thần Niệm sơ khai!"
"Phạt Thần Hình Kiếp..."
Nàng lắc đầu, ánh mắt ngập tràn vẻ khâm phục: "Thứ sơ đại Triệt Thần Niệm này vừa xuất hiện đã lật đổ mọi hệ thống sức mạnh trước đó, khiến Khôi Lỗi Hán thuở ấy, với năng lực Trảm Đạo, nắm giữ được cả sức mạnh Thái Hư."
"Thậm chí, còn đánh cắp một phần thần lực từ trên người Thánh Đế!"
"Nghe nói loại thần lực này, ngay cả Bán Thánh gặp phải cũng phải tạm thời tránh né!"
"Tê!"
Cả hội trường lập tức vang lên những tiếng hít khí lạnh.
Ngay cả tiểu hòa thượng Bất Nhạc, giờ phút này cũng chấn kinh.
Sư phụ hắn quả thực chính là Thập Tôn Tọa Hữu Oán Phật Đà.
Nhưng sư phụ rời đi quá sớm, với lại bản thân hắn cũng rất ít khi kể về những truyền thuyết thời đỉnh phong của mình.
Bởi vậy bí mật này, Bất Nhạc hắn, trên cơ bản là hoàn toàn không biết.
Trước kia hắn chỉ biết sư phụ rất lợi hại, nhưng không biết lợi hại đến mức nào.
Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu.
Có thể cùng loại người tại cảnh giới Trảm Đạo đã có thể uy hiếp Bán Thánh, hơn nữa còn được xếp vào hàng Thập Tôn Tọa, sư phụ hắn, trâu bò đại... Ách, lợi hại quá đi!
Tư duy của Từ Tiểu Thụ, thì hoàn toàn khác biệt so với Bất Nhạc.
Điểm khiến hắn chấn kinh, nằm ở hai chữ "Niệm lực".
Theo lời Ngư Tri Ôn, loại lực lượng mà hắn lĩnh ngộ được tại Thiên Huyền Môn trước đây, đích xác là hình thái sơ khai của "Triệt Thần Niệm".
Nhưng!
Chẳng phải hắn ngộ ra nó từ "Thập Đoạn Kiếm Chỉ" hay sao?
Chẳng phải do Đệ Bát Kiếm Tiên tự mình lĩnh ngộ ra hay sao?
Sao lại liên quan đến Khôi Lỗi Hán rồi?
Rốt cuộc...
"Ngươi nói niệm lực, à không, Triệt Thần Niệm, Phạt Thần Hình Kiếp? Thật sự là do Khôi Lỗi Hán tự mình lĩnh ngộ, không phải đạo văn thành quả của người khác?" Từ Tiểu Thụ kinh ngạc hỏi.
"Đạo văn?"
Ngư Tri Ôn lập tức bật cười.
"Với tư cách người sáng lập sơ đại Triệt Thần Niệm, sao có thể dùng từ 'đạo văn' để hình dung?"
"Hắn có thể đạo văn ai?"
"Có ai có thể cung cấp cho hắn tư tưởng để 'đạo văn' cơ chứ?"
"Lời này sai rồi. Tất cả những Thần Niệm Trảm đời thứ hai xuất hiện trên thế giới ngày nay mới thực sự là những sản phẩm đạo văn tư tưởng Khôi Lỗi Hán một cách rõ ràng."
"Chỉ là, về mặt sức mạnh, có thể đạt đến trình độ của Thần Niệm Trảm đời đầu thì lại càng ít ỏi mà thôi."
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Bất Nhạc, cười nói: "Tiểu hòa thượng, nếu ta không nhìn lầm, phật quang màu vàng vừa rồi bừng nở trên người ngươi, hẳn là 'Thần Niệm Trảm'?"
"Ách..." Mặt Bất Nhạc đỏ bừng.
Đạo văn...
Hắn không tài nào chấp nhận được từ ngữ này.
Ngư Tri Ôn quay đầu nhìn Từ Tiểu Thụ: "Phật tông 'Nguyện Lực' chính là Thần Niệm Trảm đời thứ hai, do Hữu Oán Phật Đà căn cứ 'Phạt Thần Hình Kiếp' của Thần Niệm Trảm đời đầu, kết hợp với phật đạo của bản thân, tự mình nghiên cứu ra."
"Nó thuộc về số ít những tồn tại có thể chống lại Thần Niệm Trảm đời đầu trên thế giới này."
Từ Tiểu Thụ giật mình.
Thảo nào.
Thảo nào khi hư ảnh sau lưng tiểu hòa thượng này vừa xuất hiện, phật quang quanh thân liền bộc phát.
Ngay cả Tông Sư chi Thân thêm "Phản Chấn" của mình cũng không thể trụ vững, mạnh mẽ bị đẩy lùi.
"Thần Niệm Trảm đời thứ hai sao?"
Hắn lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên hỏi: "Vậy trong các Thần Niệm Trảm đời thứ hai, ngoài 'Nguyện Lực' của Phật tông Tây Vực mà ngươi nói, còn có những thứ gì nổi danh hơn không?"
Ngư Tri Ôn cong mắt cười khẽ: "Ngươi là kiếm tu, câu hỏi này, hẳn là nên tự hỏi chính mình mới phải."
Từ Tiểu Thụ ngơ ngẩn.
Hắn lập tức phản ứng lại, kinh hô một tiếng.
"Kiếm niệm?"
"Đúng!"
Ngư Tri Ôn cười gật đầu.
"Trong truyền thuyết, Đệ Bát Kiếm Tiên và Khôi Lỗi Hán là bạn chí giao."
"Kiếm niệm này chính là do hắn căn cứ 'Phạt Thần Hình Kiếp' của Khôi Lỗi Hán, trải qua hai người cùng nhau nghiên cứu thảo luận rồi khai phá ra. Nó thuộc về đỉnh phong nhất trong các Thần Niệm Trảm đời thứ hai."
"Khôi Lỗi Hán sử dụng Luyện linh sư chi đạo, đi sâu vào Triệt Thần Niệm."
"Đệ Bát Kiếm Tiên lại khác, hắn vừa là Luyện linh sư, vừa là một cổ kiếm tu."
"Nỗ lực vượt qua tư tưởng của tiền nhân, hắn không sử dụng cái gọi là Luyện linh sư nhập đạo, mà thuần túy dùng niệm lực cô đọng một cách trực tiếp nhất."
"Sau đó, hắn lại áp dụng phương thức tu luyện của cổ kiếm tu, hoàn toàn khai thông hệ thống 'Kiếm Niệm'."
"Điều này khác biệt so với những Triệt Thần Niệm khác."
"Nếu bàn về hình thái 'Triệt Thần Niệm' thuần túy nhất, ngay cả Khôi Lỗi Hán cũng phải xưng 'Kiếm Niệm' là đệ nhất."
"Đồng thời, không giống với nhị đại Triệt Thần Niệm của các Luyện linh sư khác, 'Kiếm Niệm' độc nhất thuộc về kiếm đạo này, đứng ở vị trí số một mà không hề có thứ hai."
Ngư Tri Ôn giơ cao một ngón tay, "Độc nhất vô nhị!"
"Thì ra là thế..."
Từ Tiểu Thụ cuối cùng đã minh bạch điều mình vừa thông suốt là gì.
Hóa ra, niệm lực của hắn lại có lai lịch như vậy.
Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Kiếm Niệm, nếu là độc nhất vô nhị, vậy chẳng phải có nghĩa là phương thức tu luyện của nó cũng là độc nhất vô nhị?
Đồng tử đột nhiên co rút lại, Từ Tiểu Thụ cảm giác mình đã phát hiện ra một điểm mù.
"Kiếm Niệm, tu luyện như thế nào?"
Câu hỏi ngớ ngẩn này vừa thốt ra, không chỉ tiểu hòa thượng mà ngay cả Mộc Tử Tịch cũng ngơ ngác.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi ngốc rồi à? Ngươi hỏi người khác kiếm niệm tu luyện như thế nào, chẳng phải chính ngươi..."
"Ách?"
Lời nói của nàng chợt dừng lại, chính bản thân nàng cũng bị đơ ra.
Đúng vậy!
Từ Tiểu Thụ, làm sao có thể có kiếm niệm?
Ngư Tri Ôn liếc nhìn Từ Tiểu Thụ một cách kỳ quái.
Nàng vẫn còn đắm chìm trong sự huy hoàng và hùng vĩ của thời đại xa xưa, khó mà tự kiềm chế, nhất thời không nghĩ tới điều này, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Kiếm Niệm, quả thực có phương thức tu luyện lưu truyền đến nay, đáng tiếc ta lại không biết."
"Tương truyền, sau khi Đệ Bát Kiếm Tiên ngộ ra kiếm niệm, đã kết hợp tinh hoa từ những người tu luyện cổ kiếm, tạo nên một bộ kiếm điển, tên gọi là "Quan Kiếm Điển"."
"Kiếm niệm này, nếu muốn tu luyện, chỉ có thể tìm kiếm "Quan Kiếm Điển" đã thất lạc."
"Ngươi hỏi điều này để làm gì... Ơ?"
Lời nàng chợt nghẹn lại.
Từ Tiểu Thụ... lại biết kiếm niệm!
Ngư Tri Ôn: "???"
"Kiếm niệm của ngươi..."
Xoạt, xoạt, xoạt.
Từ Tiểu Thụ mặt mày nghiêm trọng, liên tục lùi bước về phía sau.
Hắn chẳng nghe thấy gì cả.
Khi ba chữ "Quan Kiếm Điển" vừa vang lên, đầu óc hắn lại ong lên một tiếng, hoàn toàn minh bạch mọi chuyện.
"Gã lôi thôi!"
"Cái tên lôi thôi kia, chính gã đã cho ta "Quan Kiếm Điển"..."
"Vậy nên!"
Từ Tiểu Thụ trừng mắt, không thể tin được.
Vậy nên mình, kỳ thực đã từng gặp Đệ Bát Kiếm Tiên?
Người kia chính là Đệ Bát Kiếm Tiên?!
"Không đúng, không đúng!"
Từ Tiểu Thụ lập tức bác bỏ suy luận của mình.
Nếu Đệ Bát Kiếm Tiên là gã đại thúc kia...
Vậy "Thánh Nô" với khuôn mặt bị che giấu mà mình từng phỏng đoán, lại là ở đâu ra?
Chẳng lẽ, hai người này, thật sự ứng nghiệm với suy luận khó tin nhất trong lòng mình...?
"Bọn họ là cùng một người?"
"Thánh Nô, chính là do Đệ Bát Kiếm Tiên tạo ra?"
"Trời ạ..."
Từ Tiểu Thụ cảm thấy đầu óc mình như muốn nát vụn!
"Từ Tiểu Thụ?"
"Từ Tiểu Thụ!"
"Nhận kêu gọi, điểm bị động +1."
"Nhận kêu gọi, điểm bị động +1."
"..."
Tiếng bên tai càng lúc càng lớn, Từ Tiểu Thụ khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, thấy Ngư Tri Ôn và Mộc Tử Tịch đều đang lo lắng nhìn mình.
"Ta không sao."
Hắn vội xua tay.
"Ta biết ngươi không sao." Ngư Tri Ôn lo lắng không phải điều này, "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì."
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, nhưng nhất thời không thể nói thêm lời nào.
"Đệ Bát Kiếm Tiên?"
"Không phải." Từ Tiểu Thụ phủ nhận.
"Ân..."
Ánh mắt Ngư Tri Ôn khẽ nheo lại, có phần hoảng sợ trước suy đoán của chính mình, nhưng ngay lập tức bác bỏ nó.
"Không thể nào là Đệ Bát Kiếm Tiên được."
"《Quan Kiếm Điển》đã thất lạc từ lâu, nhưng hiện tại quả thật vẫn còn tồn tại phương pháp tu luyện kiếm niệm. Tuy rằng không trọn vẹn, nhưng vẫn còn hai nơi có thể tìm thấy."
"Có lẽ, ngươi đạt được, là phương pháp tu luyện kiếm niệm không hoàn chỉnh đến từ một trong hai nơi đó."
Lưu lạc...
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ nào có chuyện lưu lạc.
Hồi ấy, lão già lôi thôi dùng hai ngón tay chém chết con chó Hồng, một quyển cổ tịch đã đập ngay vào mặt hắn.
Thế này mà gọi là lưu lạc sao?
Đây rõ ràng là 《Quan Kiếm Điển》bản gốc mà!
"Địa phương nào?"
Hắn không lộ ra vẻ gì, chỉ thuận theo câu chuyện.
"Tham Nguyệt Tiên Thành, và Táng Kiếm Mộ," Ngư Tri Ôn đáp.
"Hả?"
Từ Tiểu Thụ lập tức tập trung tinh thần.
Táng Kiếm Mộ?
Hắn nhớ, ba gã kiếm khách hình như xuất thân từ đó?
Đúng rồi.
Bọn họ cũng biết kiếm niệm...
"Nói nghe xem?" Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu, tạm dừng suy nghĩ miên man.
"Tham Nguyệt Tiên Thành, thật ra chỉ mới được thành lập mấy chục năm gần đây, nhưng danh tiếng lại vang dội, ẩn ẩn muốn đoạt lấy danh hiệu thế lực kiếm tu số một Đông Vực."
"Bởi vì người sáng lập ra nó, nghe nói là đệ tử ký danh của Đệ Bát Kiếm Tiên."
"Nếu 《Quan Kiếm Điển》lưu lạc, nơi có khả năng xuất hiện nhất, có lẽ là Tham Nguyệt Tiên Thành."
"Về phần Táng Kiếm Mộ..."
Ngư Tri Ôn nói đến đây, ngừng lại một chút, khóe môi khẽ cong lên.
"Táng Kiếm Mộ là một địa danh cổ xưa, vốn là một ngọn núi tên 'Đông Sơn'."
"Nhưng vì hội tụ số mệnh của vạn kiếm trong thiên hạ, nên ngược lại bị nhấn chìm xuống, do đó mới được gọi là 'Táng Kiếm Mộ'."
"Nhắc đến Táng Kiếm Mộ..."
Ngư Tri Ôn ngập ngừng giây lát, nụ cười càng trở nên quyến rũ.
"Táng Kiếm Mộ có một truyền thuyết rất thú vị."
"Truyền thuyết gì?" Từ Tiểu Thụ hỏi, ánh mắt tò mò.
"Thật ra, đó không chỉ là truyền thuyết, mà là sự thật," Ngư Tri Ôn cười càng tươi, đôi mắt cong cong.
"Người đứng đầu mỗi thời đại của Táng Kiếm Mộ đều được gọi là 'Người đeo kiếm', và Ôn Đình, người đeo kiếm của thế hệ này, chính là bằng hữu thân thiết, cùng Đệ Bát Kiếm Tiên du lịch thiên hạ trước khi ông ấy nổi danh."
"Hắn rất mạnh."
"Nhưng mạnh đến mức nào thì không ai hay biết."
"Bởi vì, dưới ánh hào quang của Đệ Bát Kiếm Tiên, không một kiếm tu nào có thể sánh bằng hắn."
"Nhưng ánh sáng của hắn, cuối cùng vẫn được thế nhân nhìn thấy…"
"Chính là sau khi Đệ Bát Kiếm Tiên vẫn lạc!" Ngư Tri Ôn cố ý nói lấp lửng.
"Vì sao?" Không chút nghi ngờ, sự tò mò của mọi người đã bị khơi dậy.
"Bởi vì…" Ngư Tri Ôn che miệng cười khúc khích, ánh mắt tinh nghịch, tựa hồ bắt chước giọng điệu của những người kể chuyện xưa.
"Bởi vì chính là khi Đệ Bát Kiếm Tiên bỏ mình, thế nhân mới phát hiện…"
"A! Thì ra người cùng Đệ Bát Kiếm Tiên càn quét năm vực, không chỉ là Việt Liên, người đứng đầu bảng danh kiếm, mà còn là một trong Thất Kiếm Tiên!"
...
Giấy Trắng: Trong bài thơ Thập Tôn Tọa, mình chỉ viết hoa được vài cái, vì thiếu thông tin nên không luận ra được những cái còn lại.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).