"Bình tĩnh, bình tĩnh nào..."
Từ Tiểu Thụ tự nhủ, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.
"Biến Hóa" – hiệu quả kéo dài của kỹ năng bị động này quả thực quá tuyệt vời.
Nó thay đổi dung mạo, phối hợp thêm "Ẩn Nấp", về cơ bản có thể nói là không một kẽ hở.
Thêm vào đó, khả năng biến đổi hình thể càng giúp hắn hoàn toàn giải phóng chiến lực bản thân.
Tầm bắn của đòn đánh thường giờ đây không còn là vấn đề.
Hiện tại...
Cho dù chỉ dựa vào các kỹ năng bị động, không sử dụng kiếm thuật hay Luyện Linh Đạo, Từ Tiểu Thụ vẫn có thể hoàn toàn chuyển từ một chiến sĩ cận chiến thành một xạ thủ chiến binh.
"Kéo dài…"
Ngắm nghía cơ thể mình, Từ Tiểu Thụ bắt đầu trầm tư.
Sau một hồi thử nghiệm, hắn rút ra kết luận:
"Biến Hóa", dựa trên cấp bậc hiện tại, quả thực vẫn còn hạn chế.
Ví dụ như, hắn không thể trực tiếp từ hình thái người thường biến thành "Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu" cao đến cả trăm mét.
Cho dù có thể, đó cũng chỉ là phiên bản thu nhỏ của Bạch Khô Lâu mà thôi.
Cao khoảng hơn mười mét đã là cực hạn.
"Vậy nên, 'Biến Hóa' ở cấp Tông Sư, giới hạn trước mắt hẳn là khoảng mười mét."
"Còn thu nhỏ thì sao?"
Từ Tiểu Thụ tiếp tục thử nghiệm.
Hắn nhỏ nhất có thể thu mình thành một tảng đá cao nửa thước.
Nhỏ hơn nữa thì không được.
Có lẽ, phải chờ khi điểm kỹ năng lên cấp "Vương Tọa", kỹ năng bị động này mới có thể nghênh đón một đột phá giới hạn mới.
"Đây thật sự là kỹ năng bị động ư?"
Từ Tiểu Thụ có chút hoang mang.
Thật lòng mà nói…
Nếu xét trên một khía cạnh nào đó, "Biến Hóa" dường như đã không còn giống một kỹ năng bị động nữa.
Ngược lại...
Khả năng tự chủ khống chế kích thước biến đổi này càng giống một kỹ năng chủ động hơn.
Nhưng hệ thống không thể nào có một lỗi lớn đến vậy.
Nói cách khác, sự lý giải của hắn về chữ "Bị động" trong hệ thống kỹ năng bị động, có lẽ có chút khác biệt so với định nghĩa của hệ thống.
"Có lẽ… hẳn là nên nghĩ như thế này…"
"Biến hóa" xuất hiện, hóa ra là cải tạo gen trong cơ thể ta, biến ta thành một sinh vật vốn có khả năng co giãn tùy ý. Mà hình thái cơ bản của nó, chính là nhân loại.
"Vậy nên, với kỹ năng thiên phú này, ta có thể tùy ý khống chế và biến đổi đặc tính thân thể."
"Loại lực lượng này... tương tự như của Từ Tiểu Kê?"
Từ Tiểu Thụ suy ngẫm.
Có lẽ, thứ giống như cải tạo gen này mới là nguyên cớ khiến kỹ năng bị động này xuất hiện trong hệ thống.
Nếu suy luận theo hướng này, những kỹ năng bị động khác cũng có thể giải thích được.
Ví dụ như, "Cảm Giác".
Theo cách hiểu trước đây, đây là một kỹ năng có thể chủ động khống chế phạm vi, không giống kỹ năng bị động.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ hiện tại, hệ thống hẳn là đã nâng cấp tinh thần lực của ta, biến nó thành năng lực dò xét cảnh tượng xung quanh.
Vậy nên, năng lực này sẽ thay đổi theo tư duy chủ quan của mình.
Con người vốn dĩ đã có những kỹ năng bị động bẩm sinh.
Tựa như đôi mắt có thể nhìn thấy mọi vật.
Bạn có thể nhìn thấy vô số thứ khi thả lỏng, nhưng khi tập trung vào một điểm nào đó, những thứ khác sẽ bị xem nhẹ, còn điểm chú ý sẽ trở nên rõ ràng hơn.
"Cảm Giác", hẳn là đã phóng đại loại năng lực này.
Điều này mới giải thích được việc sau khi thăng cấp lên Tông Sư, ta có thể tự nhiên co rút phạm vi "Cảm Giác".
"Rất tốt!"
Hiểu rõ định nghĩa của hệ thống về kỹ năng bị động, Từ Tiểu Thụ cảm thấy còn quá nhiều thứ bên trong chờ mình khai phá.
Nhưng giá trị bị động chỉ có một chút xíu.
Dùng, thật sự không đủ đã!
"Vậy không vội, từ từ rồi sẽ đến..."
Định thần lại, Từ Tiểu Thụ không khỏi mỉm cười.
Người khác tha thiết ước mơ năng lực như vậy, mình đã có nhiều đến thế, còn gấp gáp làm gì!
Hơn nữa, sốt ruột thì có ích gì đâu?
"Xem ra, mình vẫn phải tiếp tục kiếm thêm Bị Động Giá Trị thôi!"
Khẽ thở dài, Từ Tiểu Thụ liền dẹp cái ý định học "Biến Hóa," tiếp tục xem dòng chữ bên dưới mục tin tức:
"Bị Động Giá Trị: 160.576."
"Một trăm sáu mươi ngàn, nghĩa là, giữ lại một trăm ngàn để thức tỉnh thì vẫn còn sáu mươi ngàn để tiêu xài."
"Lại quay thêm một lần nữa?"
Từ Tiểu Thụ vô cùng động tâm.
Lần quay đầu tiên đã ra ngay một kỹ năng, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Có thể nói, sự kiện này đã làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của hắn.
Bởi vậy, bây giờ Bị Động Giá Trị... có vẻ hơi dư dả?
"Đúng rồi, vừa rồi còn ra một cái 'Bị Động Chìa Khóa' nữa mà, dùng nó trước đã rồi tính."
Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc, "Biết đâu bất ngờ đơn quất lại xuất hiện kỳ tích, có thêm được một kỹ năng nữa, thì sáu mươi ngàn dư thừa này, cũng có thể trực tiếp giúp mình đạt tới cấp bậc tông sư."
Mặc dù biết rõ là đang mơ mộng hão huyền.
Nhưng ước mơ thì lúc nào cũng phải có, vạn nhất thành hiện thực thì sao?
"Bị Động Chìa Khóa: 1."
Từ Tiểu Thụ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cắm chiếc chìa khóa này vào đĩa quay màu đỏ, vặn mạnh, rồi quay đầu nhìn về phía mục tin tức.
"Ầm!"
Ngay lúc này, Nguyên Phủ không gian bỗng nhiên chấn động.
"Bị kinh sợ, Bị Động Giá Trị +1."
Từ Tiểu Thụ giật mình, còn tưởng rằng Nguyên Phủ không gian của mình đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay giây sau, hắn đã cảm nhận được sự khác thường.
Khác thường hoàn toàn!
Cái chấn động này, không phải chấn động Nguyên Phủ không gian.
Mà là bản thân hắn!
Trước mắt cảnh tượng biến đổi.
Đầu ong ong vang vọng, Từ Tiểu Thụ phảng phất như xuyên qua thời không, đột ngột xâm nhập vào một thế giới hoàn toàn mới.
"Cái này!"
Hắn kinh hãi.
"Huyễn cảnh?"
Một cảm giác khó tin tự nhiên nảy sinh.
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn mộng bức.
Hắn chỉ vừa mới nói ra miệng có một câu.
Không ngờ, mộng đẹp lại thành sự thật?
Huyễn cảnh... Đây chẳng phải là đặc quyền của những người tinh thông bị động kỹ loại hình huyễn thuật sao?
"Cmn, khốn kiếp!"
Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ thiếu chút nữa cao hứng đến phát cuồng.
Mười lần rút liên tiếp!
Liền có ngay năm mươi ngàn giá trị bị động!
Trong đó còn tặng kèm một cái Chìa Khóa Bị Động!
Nhưng đợt này chẳng khác nào một lần rút thưởng, mở ra tận hai kỹ năng bị động?
Đây quả thực là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới a!
"Bình tĩnh, bình tĩnh..."
Hô hấp có chút dồn dập, Từ Tiểu Thụ vội vàng trấn tĩnh lại.
Theo tình hình trước đây, huyễn cảnh này thường sẽ tái hiện cảnh giới đại thành của kỹ năng bị động.
Nếu không quan sát kỹ càng, rất có thể sẽ bỏ lỡ vô số chi tiết cực kỳ quan trọng.
Ngưng tụ tinh thần, chăm chú quan sát.
Trước mặt là một vùng đại mạc mênh mông, hoang vu.
Rộng lớn vô biên, cô tịch.
Trên đại mạc, mặt trời đang nhô lên ở phương đông, vạn vật bừng tỉnh sau giấc ngủ.
Trên đường chân trời xa xôi, có cánh nhạn lẻ loi bay về phương nam, khói tàn lượn lờ.
Chỉ trong chốc lát, Từ Tiểu Thụ đã bị thu hút toàn bộ sự chú ý.
Quá bao la!
Lần này, riêng khúc dạo đầu của huyễn cảnh thôi đã mang đến cho người ta một loại áp lực khó tả.
Không thể diễn tả bằng lời, nhưng quả thực hùng vĩ.
Không biết có phải ảo giác hay không.
Chỉ mới một thoáng như vậy, Từ Tiểu Thụ đã cảm thấy thiên địa có chút kiềm chế.
Hô hấp của hắn còn chưa kịp ổn định đã càng thêm gấp gáp.
Giống như đột nhiên gánh trên vai Thái Sơn, theo thời gian trôi đi, dưới sự áp bách của khí thế kia, lưng eo Từ Tiểu Thụ bắt đầu khom xuống.
Đầu gối run rẩy, cả người cũng bắt đầu run lên.
"Cái quái gì vậy?"
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác.
Hắn đã hoàn toàn ý thức được áp lực này không phải ảo giác, mà là thật sự tồn tại.
Nhưng huyễn cảnh lần này, rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì?
"Chỉ đơn giản là để ta đứng đây thôi sao?"
"Dát..."
Đột nhiên, trên đại mạc tịch liêu vô cùng, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của ngỗng trời.
Từ Tiểu Thụ phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy con chim nhạn đơn độc bay về phương nam, vừa cất tiếng kêu thê lương, liền như trúng phải mũi tên của thợ săn, không chút chống cự, rơi thẳng từ không trung xuống.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô..."
Hô hấp của hắn càng thêm gấp gáp.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt.
Hắn mơ hồ cảm nhận được, khí thế giữa đất trời này càng thêm bàng bạc, tựa hồ vượt quá sức chống chọi của hắn.
"Chuyện gì đang xảy ra?"
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều...
"Ông!"
"Ầm!"
Không gian xung quanh sau một tiếng rung động liền vỡ tan.
Đầu tiên là từ một điểm ở phương xa...
Sau đó, không gian vỡ vụn lan tỏa như sóng xung kích, tựa như gợn nước, trực tiếp nghiền nát cả một vùng trời.
"Ầm!"
Từ Tiểu Thụ không thể chống đỡ thêm được nữa.
Hắn liều mạng muốn đứng dậy, nhưng khí thế kia quá kinh khủng, khiến hai đầu gối của hắn khuỵu xuống nền đất, phát ra một tiếng "ầm" vang dội.
"Ken két..."
Âm thanh xương nứt vang lên từ đầu gối.
Mặt Từ Tiểu Thụ lộ vẻ thống khổ.
Hắn kinh hãi.
Thân thể Tông Sư của mình, vậy mà lại bị cái quỳ này đập vỡ xương bánh chè?
"Mẹ nó, rốt cuộc là cái quái gì thế này?"
Từ Tiểu Thụ hoảng loạn.
Dựa theo tư duy của Linh Trận Sư, nếu chết trong huyễn cảnh, tinh thần tử vong kéo theo thân thể tàn lụi.
Nhưng đến giờ phút này, hắn vẫn không hiểu huyễn cảnh này muốn biểu đạt điều gì, càng khó mà chống lại, phản kháng lại tất cả.
"Đông!"
Tựa như có Cự Nhân thời Viễn Cổ giẫm chân lên mặt đất, đất trời đột nhiên phát ra một tiếng trầm đục như trống trận, vừa thấp vừa có sức xuyên thấu.
Từ Tiểu Thụ cảm giác lồng ngực hẫng đi một nhịp.
Hắn gian nan ngẩng đầu, toàn bộ xương cổ đều rạn nứt.
Nhưng hắn chỉ muốn nhìn xem, cái gì đã gây ra cái chết thảm của đàn ngỗng trời, đồng thời là căn nguyên của sự đàn áp lên bản thân.
"Két!"
Một âm thanh vang lên, Từ Tiểu Thụ đột nhiên ngẩng đầu, phóng tầm mắt về phía nơi thiên địa nứt vỡ.
Một điểm đen đột ngột xuất hiện.
"Người khổng lồ?"
Từ Tiểu Thụ ngây người một lúc.
Một giây sau.
"Đùng!"
Gã cự nhân cao ngất trời xanh này lại giáng một cước xuống, hư không hoàn toàn nổ tung.
Tim Từ Tiểu Thụ cũng đột nhiên thắt lại, suýt chút nữa thì bạo tung tại chỗ.
"Thứ quỷ quái gì vậy?"
Ẩn ẩn, Từ Tiểu Thụ đã có thể thấy rõ ràng, khi gã cự nhân kia Súc Địa Thành Thốn mà đến, quanh thân bổ sung những điểm kim quang lấp lánh.
Hắn nghĩ tới điều gì đó.
"Cuồng Bạo Cự Nhân?"
"Tư thái Nổ Tung?"
"Đây là... ta sao?"
Không thể tin được, hắn tiếp tục quan sát, gã cự nhân cao ngất trời xanh kia lại giáng thêm một cước xuống đất.
"Đùng!"
Lần này, gã trực tiếp xuất hiện ở biên giới đại mạc.
Vẻn vẹn chỉ là biên giới, còn cách xa xôi như vậy, Từ Tiểu Thụ cũng đã có thể hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt của gã.
"Từ Tiểu Thụ?"
"Thật sự là ta?"
Hắn gian nan ngẩng đầu.
Giờ phút này, dưới áp lực của cỗ thế thiên địa này, ngay cả việc muốn động đậy một đầu ngón tay cũng là bất lực.
Ngay cả tư duy cũng bắt đầu cứng đờ, hoàn toàn trì trệ lại.
"Đùng!"
Lại thêm một cước.
Gã cự nhân cao ngất trời xanh kia trực tiếp giáng xuống, cách Từ Tiểu Thụ chỉ hơn trăm trượng.
"Bành bành bành..."
Từ Tiểu Thụ không thể chịu nổi cỗ áp lực rộng lớn này, tứ chi trực tiếp nổ tung, huyết nhục văng tung tóe.
Hắn cảm giác thân thể mình đang vỡ vụn.
Hơn nữa, ngay cả những hình ảnh "cảm giác" truyền đến, đều hoàn toàn mơ hồ.
Tựa hồ, dưới sự áp bức của khí thế người khổng lồ này, hết thảy thiên địa đều sẽ không còn tồn tại.
Không gian vặn vẹo, mặt trời đảo ngược.
Đại mạc chìm xuống, cát đá run rẩy.
Từ Tiểu Thụ quỳ rạp trên mặt đất.
Tinh thần hắn hoàn toàn mơ hồ, thân thể hắn cũng gần như tan rã.
Thế nhưng, dù trong tình cảnh đó, hắn vẫn cố ngẩng cao đầu, dường như đang gánh vác một khí thế khủng bố không thể diễn tả, hiên ngang sừng sững!
Máu tươi tuôn ra từ bảy khiếu, xương sọ bắt đầu rạn vỡ.
Tựa hồ có một giọng cười chế giễu từ đáy lòng vang lên:
"Đừng giãy giụa vô ích, ngươi gánh nổi sao?"
Đây... là giọng nói của ta?
Từ Tiểu Thụ gắng sức mở đôi mắt.
Máu tươi che lấp gần như toàn bộ tầm nhìn.
Nhưng chút hình ảnh còn sót lại kịp truyền vào, đó là hình ảnh một cự nhân cao ngất đang cúi đầu.
Hắn dường như cũng đang gánh vác thứ gì đó, lưng cong xuống.
Thế nhưng, hắn vẫn ngoan cường chống cự, thân thể chao đảo, kiệt lực kháng cự áp lực.
"Ta..."
Trong khoảnh khắc tư duy sắp sụp đổ hoàn toàn, Từ Tiểu Thụ chợt bừng tỉnh.
Đây chính là ta!
Kẻ kia đang nói, chính là độc thoại nội tâm của ta!
Nói cách khác, ta ra lệnh gì... hắn sẽ làm theo?
"Ngẩng đầu lên, ngươi là nam nhân!"
Từ Tiểu Thụ gào thét trong đầu.
Một giây sau, thân thể cự nhân run lên bần bật.
Đột nhiên, cự thủ nhấc lên, đôi mắt mở ra.
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn tỉnh ngộ.
"Cúi đầu nhắm mắt, chỉ là vì thủ hộ thế giới này."
"Bởi vì một khi đôi mắt này mở ra, cả thiên địa sẽ không chịu nổi khí thế này!"
Ngay khi đôi mắt đỏ tươi kia mở ra, quả nhiên, ảo cảnh ầm ầm nổ tan tành.
Thân thể Từ Tiểu Thụ đang quỳ trên mặt đất cũng đồng dạng sụp đổ.
"Oanh!"
Đầu óc lại ong ong lên, như bị sét đánh, Từ Tiểu Thụ bị đánh cho tinh thần tan rã, trực tiếp văng ra khỏi Tàng Kinh Các, hóa thành vô số huyết hoa trong hư không, ngã vào giữa màn sương mù hỗn độn.
"Hộc... hộc... hộc..."
Thở hổn hển từng ngụm lớn, nhìn khung cảnh quen thuộc của Nguyên Phủ không gian, Từ Tiểu Thụ ôm chặt trái tim đang đập thình thịch, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
"Quá trâu bò, rốt cuộc đây là cái thứ gì?"
"Sinh Sôi Bất Tuyệt" điên cuồng vận chuyển, nhanh chóng chữa trị những vết thương trên người hắn.
"Từ Tiểu Thụ?"
"Có phải ngươi không, Từ Tiểu Thụ?"
Giọng Mộc Tử Tịch vang lên từ bên ngoài: "Từ Tiểu Thụ, ngươi chết rồi à? Ngươi đang làm gì vậy... Ngươi ra đây đi, ngươi không thể chết mà, hu hu hu..."
Từ Tiểu Thụ: "..."
"Nhận lo lắng, bị động giá trị +1."
"Từ Tiểu Thụ?"
Giọng Ngư Tri Ôn cũng xuất hiện.
Hai người vốn đang tu luyện trong không gian Nguyên Phủ, nhưng Tàng Kinh Các bỗng nhiên nổ tung, thực sự khiến các nàng hoảng sợ.
Đồng thời, thứ bắn ra từ hư không kia, hình như là một bóng người?
Trong đoạn tháp chỉ có một người, không phải Từ Tiểu Thụ thì còn ai?
"Nhận lo lắng, bị động giá trị +1."
Từ Tiểu Thụ há hốc mồm, cổ họng khô khốc đến nỗi nói chuyện cũng khó khăn.
Hắn cố gắng nuốt khan một hồi lâu, cuối cùng cũng khạc ra được một ngụm nước bọt, nuốt xuống để làm ẩm cổ họng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
"Không, không chết..."
Thương thế miễn cưỡng khôi phục được một chút, Từ Tiểu Thụ lập tức đứng dậy, vọt ra khỏi màn sương hỗn độn, cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng cái thứ sức mạnh ăn mòn kia nữa.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi đang làm gì vậy hả?"
Mộc Tử Tịch lập tức chạy tới, nhìn người trước mặt mình đầy máu me, cả người nàng cũng không ổn.
"Không sao, không sao..."
Từ Tiểu Thụ liên tục xua tay, quay đầu thấy ánh mắt lo lắng của Ngư Tri Ôn, lập tức cố gắng trấn tĩnh lại.
"Không có gì, chỉ là một thí nghiệm nhỏ thôi."
Hắn phẩy tay, lại cảm thấy tay áo có chút nặng.
Xắn tay áo lên, máu tươi tí tách tí tách rơi xuống, cứ như vừa vớt ra từ trong bồn máu vậy.
"Ách."
Từ Tiểu Thụ cứng đờ.
Mộc Tử Tịch: "..."
Ngư Tri Ôn: "..."
"Cái này mà gọi là thí nghiệm nhỏ?" Hai người đồng thanh, không hẹn mà cùng lên tiếng.
"Nhận hoài nghi, bị động giá trị +3."
Ẩn mình trong một xó xỉnh vắng vẻ, Từ Tiểu Kê chứng kiến cảnh tượng này, cả người co rúm lại càng chặt hơn.
"Trời đất ơi, cái tên Từ Tiểu Thụ này đúng là đồ điên! Một mình hắn mà cũng tự hành hạ đến mức xuất huyết nhiều thế kia?"
"Nếu như có lúc hắn không vui, chẳng phải lại lôi Giới Gia ra, rồi lại đến treo ta lên đánh một trận sao?"
"Nhận sự sợ hãi, giá trị thụ động +1."
"Dừng lại!"
Thấy hai người trước mặt còn muốn hỏi thêm, Từ Tiểu Thụ vội vàng khoát tay, "Chờ lát nữa ta sẽ giải thích với các ngươi."
Hắn cúi đầu, mới phát hiện mình đã biến thành một huyết nhân.
Trong tình cảnh này, hắn còn tâm trí đâu mà giải thích thêm gì nữa? Từ Tiểu Thụ nóng lòng muốn quay về đoạn tháp để xem xét tình hình của bản thân.
Nhưng vừa nghiêng đầu...
Ơ?
Đoạn tháp đâu?
Sao lại không thấy đâu cả?
Một đống phế tích này từ đâu ra vậy?
"Ai làm?"
Từ Tiểu Thụ nhất thời ngây người.
Lẽ nào huyễn cảnh chi lực lại có thể tác động đến hiện thực?
Chẳng lẽ lúc mình bị hất văng ra, có kẻ nào đã phá hủy đoạn tháp?
"Từ Tiểu Kê, là ngươi sao?"
Từ Tiểu Thụ: 😳😳😳
"Nhận sự sợ hãi, giá trị thụ động +1."
Mộc Tử Tịch liếc hắn một cái, khẽ đảo mắt.
"Ngươi tự nghĩ xem? Trong Nguyên Phủ của ngươi, ai dám làm loạn?"
"Nhận sự khinh bỉ, giá trị thụ động +1."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Hắn bất đắc dĩ vung tay lên, dùng ý niệm tạm thời đắp đống phế tích thành một cái nhà đá nhỏ, rồi nhanh chóng chui vào bên trong.
"Nhận sự nguyền rủa, giá trị thụ động +1."
"Nhận sự lo lắng, giá trị thụ động +1."
"Nhận sự sợ hãi, giá trị thụ động +1."
...
"Thu hoạch trạng thái bị động kỹ: Khí Thôn Sơn Hà!"
Từ Tiểu Thụ nhìn dòng chữ trên bảng thông báo, trầm mặc hồi lâu.
"Trạng thái bị động kỹ?"
Không hề nghi ngờ, đây là một loại bị động kỹ mới, mà Từ Tiểu Thụ chưa từng gặp qua.
Nhưng...
"Trạng thái, là ý gì?"
Từ trước đến nay, các loại bị động kỹ như cơ sở, kéo dài, hay tinh thông đều rất dễ lý giải.
Nhưng điều đáng nói là, lần này lại xuất hiện "trạng thái bị động kỹ"...
"Khí Thôn Sơn Hà?"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, hồi tưởng lại ảo cảnh vừa rồi.
Từ hình ảnh đại mạc tàn khói cùng cánh nhạn lẻ loi bay về phương nam vừa xuất hiện, một cỗ khí thế khó tả đã bắt đầu trỗi dậy.
Hẳn là, đó là dấu hiệu gã cự nhân khổng lồ cao ngất kia bắt đầu bước đi.
Và theo mỗi bước chân của cự nhân, khí thế lại tăng lên gấp bội, cho đến khi không gian rạn nứt.
Sau đó, cự nhân xuất hiện ở tận cùng nơi giao thoa giữa trời và đất, lọt vào tầm mắt của hắn.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy gã, cỗ khí thế phảng phất có thể nghiền nát càn khôn kia liền bắt đầu tăng trưởng theo cấp số nhân.
Đồng thời, mọi áp lực dồn nén lên người hắn.
Cuối cùng, khi người khổng lồ tiến đến trước mặt, hắn đã không thể chống đỡ, hoàn toàn vỡ tan.
Từ Tiểu Thụ chìm trong suy tư.
"Vậy nên, trạng thái bị động kỹ này là một loại năng lực lũy tiến liên tục?"
"Mà 'Khí Thôn Sơn Hà', chính là dùng khí thế để uy hiếp, thậm chí, khi tích lũy đến một mức độ nhất định, có thể trực tiếp hủy diệt cả thế gian?"
"Tê!"
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi.
Hắn biết loại hình thức bị động kỹ này.
Cao cấp!
Nhưng một kỹ năng bị động cao cấp như vậy, lại được mở ra nhờ một chiếc Bị Động Chìa Khoá đi kèm?
Từ Tiểu Thụ lại lần nữa im lặng.
Hắn cảm thấy hôm nay vận may đến sao?
Mười lần rút được tận hai kỹ năng đã đành, cái sau còn kinh khủng hơn cái trước!
"Đây chính là đại nạn không chết, ắt có hậu phúc?"
Khẽ cười tự giễu, Từ Tiểu Thụ dời sự chú ý lên bảng thuộc tính.
Quả nhiên, trên đó xuất hiện một dòng mới.
**Trạng thái bị động kỹ:**
*Khí Thôn Sơn Hà (Hậu Thiên Lv.1)*
Khi ánh mắt hắn chạm vào dòng chữ này, một luồng thông tin đột nhiên truyền đến trong đầu.
*Khí Thôn Sơn Hà: Khi cảm xúc thay đổi, có thể gia tăng khí thế, không giới hạn.*
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
Lại là một kỹ năng bị động với phần giới thiệu ngắn gọn đến vậy!
"Cảm xúc phát sinh chuyển biến?"
Hắn nghiền ngẫm điều kiện tiên quyết này, có chút choáng váng đầu óc.
"Nói vậy, nếu ta cứ giữ mãi một trạng thái bình thường, luôn cười tươi rói, cũng có thể tích lũy khí thế?"
"Vậy cái khí thế kia, rốt cuộc dùng để làm gì?"
"Chẳng lẽ khiến tất cả mọi người cùng cười với mình?"
Từ Tiểu Thụ tưởng tượng cảnh tượng bản thân đứng giữa muôn người chú ý, đột nhiên nổi cơn điên cười phá lên.
Mọi người mộng bức nhìn hắn, rồi không tự chủ được bật cười theo.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, còn bệnh hơn cả hắn!
Sau đó, những nhân vật tầm cỡ như Điện chủ Thánh Thần Điện, Đệ Bát Kiếm Tiên, Khôi Lỗi Hán, cũng bắt đầu cười ngặt nghẽo?
"..."
"Mẹ nó, sao nghe có chút buồn cười vậy?"
"Xùy!" Từ Tiểu Thụ bật cười thành tiếng.
Hắn vội vàng chấm dứt cái tràng diện lệch lạc này, chuyển hướng suy nghĩ theo lối chính quy.
"Tích lũy cảm xúc, dễ nhất hẳn là phẫn nộ, còn có sát khí!"
"Hai loại này mới là điều kiện khởi động bình thường của 'Khí Thôn Sơn Hà'."
"Chỉ có như vậy, kỹ năng bị động này mới có lực sát thương thực chất..."
Từ Tiểu Thụ nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên khẽ giật mình.
"Nếu như trên đỉnh cao, giữa vạn người vây quanh, ta tích đầy khí thế, rồi đột nhiên quét một lượt, thì sẽ thế nào?"
Không còn nghi ngờ gì nữa, theo như cái nhìn của tên cự nhân giơ cao kia...
Toang cả đám!
"Tê ~"
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi lạnh lẽo.
"Cái này, cái này chẳng phải là... Haoushoku Haki?"
Lòng hắn lập tức nóng bừng lên.
"Điểm!"
"Kỹ năng này quá mạnh, nhất định phải đổ đầy!"
Hắn lại lần nữa hồi tưởng thông tin giới thiệu, một điểm cực kỳ quan trọng, hiển nhiên vẫn chưa được hắn để ý.
"Vô thượng hạn!"
Khí thế tích lũy, là vô tận.
Nói cách khác, chỉ cần hắn chịu được, tích lũy một hai năm, nói không chừng cả đám Thánh nhân chật vật kéo đến.
Vừa ngước mắt...
Chết ngay lập tức!
"Xxx!"
"Cái này cũng trâu bò quá đi?"
Từ Tiểu Thụ không nói hai lời, lập tức đổi điểm kỹ năng, dồn hết vào trạng thái bị động vừa xuất hiện, "Khí Thôn Sơn Hà."
"Khí Thôn Sơn Hà (hậu thiên Lv. 1)."
"Khí Thôn Sơn Hà (Tông sư Lv. 1)."
Cảm nhận tình hình bản thân, trên mặt Từ Tiểu Thụ lộ vẻ kinh ngạc.
"Không có gì thay đổi..."
"Cũng phải, 'Khí Thôn Sơn Hà' muốn mở ra, còn có điều kiện tiên quyết..."
"Chuyển biến cảm xúc?"
Từ Tiểu Thụ nhíu mày.
"Thử một chút sát khí xem sao?"
"Rất tốt."
"Vậy, ta muốn giết ai?"
Trong lòng vừa động, đôi mắt thâm quầng to tướng của Tang lão lập tức hiện lên trong đầu.
Từ Tiểu Thụ giật mình.
"Hả?"
"Sao lại là lão già này?"
"Không ổn!"
Hắn vội vàng đổi mục tiêu.
"Người bịt mặt?"
"Được, giết ngươi!"
Hạ tấn, Từ Tiểu Thụ dồn hết sức lực, mặt nhăn nhúm cả lại.
"Người bịt mặt, 'Thánh Nô' thì ngon lắm sao? Dám cướp kiếm của Tô muội muội, dám cướp đồ của Từ Tiểu Thụ ta..."
"Chết đi cho ta!"
"Chết đi!"
Hắn siết chặt nắm đấm, giận dữ gào thét.
Nhưng cảm giác bản thân vẫn không hề có thay đổi gì đặc biệt.
"Chuyện gì xảy ra?"
Ngẩn người ra một lúc, Từ Tiểu Thụ dừng lại hành động tự kỷ.
Tiện tay lấy Diễm Mãng ra, khều một viên đá vụn đặt trước mặt, kiếm chỉ vào đá.
"Được lắm, từ giờ trở đi, ngươi chính là người bịt mặt!"
"Nha!"
Từ Tiểu Thụ bắt đầu nổi giận, vung kiếm đâm thẳng vào viên đá.
"Chết đi cho ta!!!"
Két!
Kiếm rung lên, tảng đá như đậu hũ, bị mũi kiếm chém làm đôi.
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác.
"Cái mẹ gì thế này..."
"Nhận hoài nghi, bị động giá trị +3."
"Nhận e ngại, bị động giá trị +1."
Từ xa vọng lại một tiếng mắng chửi.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi lại lên cơn gì đấy, có thể yên tĩnh chút không!"
"Chịu nguyền rủa, giá trị Bị Động tăng: +1, +1, +1, +1..."
...
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người bạn đồng tu yêu quý!)
Mời đọc "#Nghe Nói Ngươi Rất Chảnh À", một bộ võng du kể về hành trình người chơi biến thành NPC. Truyện hay, logic, hài hước và vô cùng lôi cuốn! Nghe Nói Ngươi Rất Chảnh À.