Chuong 517

Truyện: Truyen: {self.name}

"Biến mất đi!"

Nghĩ là làm ngay.

Từ Tiểu Thụ trực tiếp niệm thầm trong đầu một tiếng.

Một giây sau, hắn phát hiện thân thể mình xuất hiện biến hóa.

"Cảm giác" trong "nhìn trộm" đến hình ảnh dưới lòng đất, vậy mà hoàn toàn mất đi sự tồn tại của hắn.

Phảng phất tại vùng đất hắc ám sâu thẳm này, hắn, Từ Tiểu Thụ, chưa từng xuất hiện.

"Ẩn thân?"

Từ Tiểu Thụ kinh ngạc thốt lên.

Trước kia hắn đã dự đoán hiệu quả cuối cùng của "Ẩn Nấp", hoặc hiệu quả thức tỉnh, có lẽ sẽ có "Ẩn thân" công năng.

Nhưng không ngờ rằng, giờ phút này nó lại thực sự xuất hiện.

"Không đúng."

"Không phải ẩn thân!"

Bình tĩnh lại, Từ Tiểu Thụ rất nhanh phát hiện mình đã phán đoán sai.

Ẩn thân, như tên gọi, chỉ đơn giản là loại bỏ sự tồn tại của mình khỏi tầm mắt của người ngoài.

Nhưng "Biến mất"...

"Giống như thật sự là không thấy nữa?"

Từ Tiểu Thụ thử thăm dò đưa tay ra.

Rất nhanh, hắn kinh dị phát hiện, tay mình vậy mà xuyên qua lớp bùn đất phía trước.

Không chỉ có thế.

Sau khi hắn bước ra một bước, cả người lọt thẳng vào giữa tầng đất, lại không hề khiến bùn đất xung quanh bị ép ra ngoài.

"Xuyên thấu?"

Từ Tiểu Thụ giật mình.

Chức năng này, chẳng phải là quá cường đại sao?

Thử nghiệm nhảy nhót hai điệu múa trong lòng đất, không hề có cảm giác vướng víu!

Những trở ngại khi còn là người, giờ phút này trở thành hư ảo, hoàn toàn biến mất!

"Có thể xuyên thấu phương diện vật lý?"

Từ Tiểu Thụ suy nghĩ, đột nhiên lắc đầu.

"Không, không nên định nghĩa là 'Xuyên thấu'..."

"Biến mất..."

"Hiệu quả kỹ năng thức tỉnh này, có khả năng thật sự đem ta hoàn toàn xóa đi khỏi thế giới này!"

Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ giật mình.

Trong lòng niệm thầm một tiếng "Giải trừ".

"Ba" một tiếng, bùn đất xung quanh trong nháy mắt bị động tác chen mạnh ra phía ngoài của hắn đẩy văng.

Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ rốt cuộc đã hiểu rõ ràng.

"Thật sự biến mất rồi?"

"Hay là kiểu biến mất hoàn toàn?"

"Không chỉ mắt thường không thấy, mà linh niệm, cảm giác cũng không dò được?"

"Thiên đạo khí tức, không cả gợn sóng không gian..."

Hắn suy tư, "Cái 'Biến Mất Thuật' này, có thể đạt tới trình độ nào?"

Lại một lần nữa lẩm nhẩm trong đầu hai chữ "Biến mất".

Trong nháy mắt, cả người hắn hoàn toàn biến mất không tăm tích.

Đất đá lạch cạch, lạch cạch rơi xuống, trút lên thân thể.

Nhưng một chút xúc cảm cũng không hề truyền đến.

"Cái này... quá mạnh mẽ!"

Từ Tiểu Thụ kinh hãi.

So với cái gọi là "Ẩn thân", mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

Nếu như hiệu ứng thức tỉnh của hắn là "Ẩn thân", thì muốn đi nhìn trộm người ta tắm rửa, có khi còn bị khóa trái cửa, hất cẳng ra ngoài.

Nhưng "Biến Mất Thuật"...

"Vừa 'xuyên tường', vừa 'nhìn trộm', nhất tiễn song điêu nha!"

Từ Tiểu Thụ bật ra khỏi đống đất đá vừa chôn vùi mình, bay lên bầu trời Nguyên Phủ.

Hắn muốn xem thử, cái "Biến Mất Thuật" này, rốt cuộc có thể làm được tới mức nào.

Nhìn xuống phía dưới.

Đất đai tan hoang còn chưa dọn dẹp, đập vào mắt toàn là dấu vết bạo phá.

Không ai phát hiện ra hắn!

Từ Tiểu Thụ có chút mừng rỡ.

Hắn phóng tầm mắt nhìn quanh, liền thấy Từ Tiểu Kê đơn độc thu mình trong một góc khuất.

Gã giờ phút này dường như tâm tình đặc biệt thả lỏng, cả người không còn vẻ cứng ngắc khác thường, hẳn là bởi vì không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Gã cuộn tròn ngón tay, miệng lẩm bẩm.

Nhưng ở quá xa, Từ Tiểu Thụ chỉ mơ hồ nghe được những âm thanh ngọng nghịu, nhỏ xíu như "Y y nha nha".

Hắn hưng trí bừng bừng, lao thẳng xuống, nhào tới mặt Từ Tiểu Kê.

Nhưng mà tên gia hỏa này, ngày thường thấy mình cứ như trông thấy quỷ ấy.

Giờ thì hay rồi, lại còn chẳng coi ai ra gì, ngồi đó tỉa tót móng tay!

"Ồ hô, biến mất hoàn toàn không dấu vết à?"

"Một chút xíu cũng không cảm nhận được sao?"

Từ Tiểu Thụ phấn khích.

Cái cảm giác lén lút làm chuyện mờ ám ngay giữa ban ngày ban mặt thế này, thật sự là kích thích vô cùng.

Hắn nghiêng đầu, ghé sát tai vào miệng Từ Tiểu Kê, cứ như muốn nằm hẳn lên người gã một phen.

"Đáng chết, đáng chết..."

"Phải làm thế nào mới ra ngoài được đây..."

Từ Tiểu Kê cau mày, trong mắt tràn đầy vẻ suy tư.

Từ Tiểu Thụ nghe được mà mừng thầm.

Khá lắm.

Hóa ra ngày nào cũng không có việc gì, chỉ nghĩ cách lén trốn đi đâu thôi đúng không!

Không thèm để ý đến tên gia hỏa này nữa, Từ Tiểu Thụ đổi hướng, lướt về phía sau tảng đá lớn.

"Cô bé, đang làm gì thế kia?"

Nhìn tiểu sư muội mồ hôi nhễ nhại, ngã lăn quay, nằm ngửa trên đất chẳng còn chút hình tượng nào, Từ Tiểu Thụ không nhịn được mà thầm oán thán trong lòng.

Cô nàng này còn chưa trải qua chiến đấu thật sự mà!

Sao nhìn cứ như thể tự mình chơi đến kiệt sức vậy?

"Có gì đó kỳ lạ."

Từ Tiểu Thụ lướt tới ngồi xuống bên cạnh tiểu sư muội, liếc nhìn bảng thông tin.

"Ồ, ngoan thật, không bị nguyền rủa à?"

Hắn giật mình nhìn Mộc Tử Tịch.

Chỉ thấy cô nương này tay nhỏ chống đầu, mắt trợn ngược nửa trắng, trông như vừa trải qua cơn ác mộng.

"Làm gì vậy?"

Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Kết quả đối phương hoàn toàn không có phản ứng.

Lúc này Từ Tiểu Thụ mới chợt nhận ra, "Biến Mất Thuật" khi biến mất, là liên quan đến toàn bộ bản thân.

Bao gồm cả việc vừa rồi mình bay về phía Từ Tiểu Kê gây ra chấn động không gian, hay tiếng gió.

Vậy cũng có nghĩa là, bao gồm cả âm thanh mình phát ra lúc này.

"Vậy là, thật sự khiến ta biến mất hoàn toàn rồi?"

Từ Tiểu Thụ không những không kinh sợ mà còn mừng rỡ.

Loại biến mất triệt để này, quả thực thật đáng sợ.

Nếu lúc này mình có tâm làm một thích khách...

Nhìn tiểu sư muội trước mặt không hề phòng bị, Từ Tiểu Thụ không khỏi lắc đầu.

Ai mà chịu nổi chứ!

Dù là đánh cắp tình báo hay ám sát, chắc chắn thành công!

"Ta sẽ không để ngươi đi ra đâu."

Mộc Tử Tịch đột nhiên lẩm bẩm, giọng nói tràn đầy kiên định: "Từ Tiểu Thụ, ta sẽ không trao ngươi cho ai!"

"Nhận tranh đoạt, bị động giá trị +1."

Từ Tiểu Thụ: "..."

Tự thoại hoang đường gì đây?

Có bệnh à!

Hắn chợt ngẩn người, nhìn dòng tin tức vừa xuất hiện trên bảng thông báo mà ngơ ngác.

"Tranh đoạt?"

"Không đúng, nơi này chỉ có tiểu sư muội, nàng tranh đoạt với ai?"

Từ Tiểu Thụ nhíu mày, nhận ra rằng chỉ một câu nói như vậy, mình dường như hé mở một chút bí mật của Mộc Tử Tịch.

Hắn muốn dẫn dắt cô nương này tiếp tục mở miệng.

Nhưng "Biến Mất Thuật" biến mất quá hoàn toàn.

Nói chuyện còn chẳng nghe thấy, dẫn dắt kiểu gì?

Cau mày nhìn cô nương không nói thêm gì, Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ bỏ qua chuyện này.

Trước đó hắn đã dự cảm tiểu sư muội không bình thường.

Sau đó hòa thượng Bất Nhạc xuất hiện, tuy đột ngột nhưng câu nói "Trên người nàng có ma khí" không ngừng nghiệm chứng cảm giác của hắn, chắc chắn không sai.

Nhưng tại linh cung, sau lần tiểu sư muội sốt cao, Từ Tiểu Thụ đã hỏi nguyên nhân.

Nàng không nói thì hắn cũng không ép.

"Tốt lắm, trẻ người non dạ, bí mật nhỏ cũng không ít!"

Từ Tiểu Thụ linh cơ khẽ động, hô lớn trong đầu câu "Bộ phận biến mất".

Một giây sau, ý nghĩ thành sự thật.

Trong "cảm giác", một đoạn đầu ngón út trống rỗng xuất hiện.

Ngoài điều đó ra, Từ Tiểu Thụ chưa từng thấy bộ phận nào trên cơ thể mình biến mất dù chỉ một chút.

"Thật sự có thể?"

Hắn mừng rỡ.

"Biến Mất Thuật" hóa ra không chỉ đơn thuần là biến mất hoàn toàn, mà còn có thể dựa vào ý niệm của mình, thao túng bộ phận cơ thể muốn biến mất?

Trong khoảnh khắc, hàng loạt chiến thuật vụt qua đầu hắn.

"Biến Mất Thuật" xuất hiện quá đúng lúc.

Nó quả thực có thể phá vỡ toàn bộ hệ thống tác chiến hiện tại của mình!

Nếu như phối hợp thêm "Một Bước Lên Trời"...

"Quá ngon!"

Kìm nén kích động trong lòng, Từ Tiểu Thụ không nghĩ ngợi lung tung, hết sức chuyên chú, nghiêm túc đánh giá tiểu sư muội nhà mình.

Hắn dường như đây là lần đầu tiên được ở khoảng cách gần như vậy, lại trong tình huống không ai quấy rầy, quan sát một cô nương cẩn thận đến thế.

"Chậc, cũng xinh đấy chứ!"

Nếu bỏ qua dáng vẻ hiện tại, chỉ xét riêng khuôn mặt này, Mộc Tử Tịch quả thật rất xinh đẹp.

Dù hai bím tóc đuôi ngựa rũ xuống vô lực trên mặt đất, mái tóc ngắn ngủn cũng bị mồ hôi làm ướt dính sang một bên.

Nhưng khuôn mặt lộ ra hoàn toàn, thực sự vô cùng xinh xắn đáng yêu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bầu bĩnh, hai má trắng trẻo phúng phính như hai trái anh đào, nhưng cằm nàng lại hơi nhọn.

Các đường nét trên mặt cũng phối hợp vô cùng tinh xảo.

Đặc biệt là đôi mắt to kia, Từ Tiểu Thụ cảm thấy hổ thẹn.

Dù cho giờ phút này mắt trợn ngược, hắn vẫn có thể từ vẻ mặt quái dị kia, nhìn ra sự quyến rũ của trái táo ngây ngô này khi chín mọng.

"Nói đi nói lại, cô nương này lớn bao nhiêu rồi, còn có thể cao thêm không nhỉ?"

Từ Tiểu Thụ vừa nghĩ vừa cười thầm.

Đột nhiên hắn duỗi ngón tay chưa biến mất ra, nhẹ nhàng chọc vào má tiểu sư muội.

"Ai?"

Mộc Tử Tịch giật mình tỉnh giấc, bật người ngồi thẳng dậy.

Nàng ngó nghiêng xung quanh một phen, lại không phát hiện bất kỳ người khả nghi nào.

Trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, cô bé vội sửa sang lại mái tóc của mình.

Cúi đầu vỗ nhẹ mái tóc cắt ngang trán, kéo thẳng hai bím tóc ngựa cho chúng vểnh lên một cách tinh nghịch.

Làm xong tất cả, nàng mới nhẹ giọng thăm dò: "Từ Tiểu Thụ?"

Không một tiếng đáp lại.

Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Mộc Tử Tịch lập tức bĩu môi, đôi mắt lộ vẻ bực tức.

"Đáng ghét, lại là ảo giác ư..."

"Nhận nguyền rủa, giá trị thụ động +1, +1, +1, +1..."

Từ Tiểu Thụ: Ơ hay?

Ngươi đó, cô nương, chính ngươi ảo giác, nguyền rủa ta làm gì?

Ta, Từ Tiểu Thụ, rỗi hơi lắm hay sao mà để ngươi nguyền rủa hả?

Rảnh rỗi sinh nông nổi à!

Hắn không nhịn được tung một chiêu "quấn lén sau lưng", tốc độ ánh sáng lóe lên bốn ngón tay, kéo mạnh xuống hai bím tóc ngựa của cô bé.

"Ái!"

Mộc Tử Tịch kêu lên thất thanh, kinh ngạc quay người lại, nhưng vẫn chẳng thấy gì.

"Soạt soạt soạt..."

Nàng sợ hãi lùi dần lại phía sau, mông chạm đất.

"Ma... quỷ?"

"Nhận nguyền rủa, giá trị thụ động +1, +1, +1, +1..."

Từ Tiểu Thụ tức đến đau cả phổi.

Hắn còn định cho cô nàng này thêm vài bài học, nhưng đột nhiên, một giọng nói êm ái từ phía xa vọng đến.

"Sao vậy?"

Ngư Tri Ôn liếc nhìn về phía tảng đá lớn, thấy Mộc Tử Tịch đang lúi húi một mình, vẻ mặt nghi thần nghi quỷ nhìn xung quanh.

"Có... quỷ!"

"Quỷ?" Ngư Tri Ôn kinh ngạc hỏi lại.

"Đúng!"

Mộc Tử Tịch gật đầu lia lịa, đột nhiên giọng nói lớn hơn: "Từ Tiểu Thụ, ngươi ra đây cho ta! Có phải ngươi đang giở trò quỷ hay không?"

"Đừng tưởng rằng ngươi dùng trận pháp trêu đùa ta, ta liền không nhìn ra!"

Nói xong, nàng nghiêng đầu, khẽ hỏi: "Ở đây có trận pháp sao?"

Trong mắt Ngư Tri Ôn thoáng hiện vẻ buồn cười.

"Không có."

"Kỳ quái..."

Mộc Tử Tịch nắm chặt hai bím tóc đuôi ngựa, mày nhíu chặt đến mức như muốn dính vào nhau, "Từ Tiểu Thụ đâu, hắn ra chưa?"

Nghe vậy, Ngư Tri Ôn liếc mắt nhìn về phía nơi Từ Tiểu Thụ đang tự chôn mình.

"Vẫn im ắng."

"Chắc là còn ở trong đó..."

Mộc Tử Tịch muốn Từ Tiểu Thụ an tâm tu luyện, nên tự nhiên sẽ không dùng linh niệm dò xét người khác.

Chưa kể việc làm đó có thể làm phiền người ta.

Vốn dĩ, ở Luyện Linh Giới, tự tiện dùng linh niệm rình mò bí mật của người khác đã là một hành động cực kỳ thiếu lễ phép.

Ngư Tri Ôn tất nhiên sẽ không làm vậy.

"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1, +1, +1, +1..."

Từ Tiểu Thụ nhìn hai nàng vẻ mặt kinh ngạc rồi lại tự mình trở về tĩnh lặng tu luyện, trong lòng cười trộm.

"Thú vị thật!"

Hắn lén lút lượn qua Mộc Tử Tịch, tựa như một bóng ma, tiến đến chỗ Ngư Tri Ôn đang ngồi xếp bằng.

Cô nương này kể từ lần bị đánh rớt khăn che mặt kia, dường như hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Tựa như một đóa hoa sen thanh u tự mình nở rộ, dù ở trong không gian Nguyên Phủ hỗn độn này, nàng vẫn là một người xinh đẹp, hoàn toàn không mất hình tượng như Mộc Tử Tịch.

Từ Tiểu Thụ ngồi xổm xuống, cũng bắt đầu quan sát tỉ mỉ cô nương này.

"Chậc chậc, đẹp thật."

Không giống với Mộc Tử Tịch mang đến cảm giác tiểu gia bích ngọc.

Ngư Tri Ôn cho người ta thấy một khí chất phong thái cực kỳ trực quan, cực kỳ kinh diễm.

Dù cho giờ phút này đang nhắm mắt tu luyện, che khuất đôi mắt phượng đủ để kinh diễm thế nhân.

Nhưng cái gọi là "Hoa nhường Nguyệt thẹn", chắc là cũng chỉ đến thế này thôi đi!

Từ Tiểu Thụ rất khó có thể tìm được hình dung từ nào hoa mỹ hơn, nhưng hắn cảm thấy, đây chính là cô nương xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp từ trước đến nay.

Không chỉ khuôn mặt đẹp mắt, tư thái cũng vô cùng yểu điệu.

"Thử một chút?"

Bởi cái gọi là "bưng tai trộm chuông," chỉ kẻ dại dột tự lừa mình dối người, còn "nhắm mắt làm liều," lại chỉ hạng người gan lớn tày trời.

Từ Tiểu Thụ, kẻ vốn bản tính thích trêu chọc, máu nghịch ngợm nổi lên. Hắn cũng bắt chước, chìa một ngón tay, hướng thẳng gương mặt cô nương kia đâm tới.

Nhưng mà...

Lần này xem chừng đùa hơi quá trớn.

Ngón tay sát đến nơi, chỉ còn gang tấc là chạm vào.

Ngư Tri Ôn bỗng quay phắt đầu, đôi mắt mở to. Đồng tử sáng long lanh một thoáng, rồi đột ngột co lại.

"Từ Tiểu Thụ?"

Nàng ngẩn người nhìn hắn, vẻ mặt kinh hãi tột độ, "Ngươi ra đây từ lúc nào vậy? Sao ta không hề hay biết?"

Từ Tiểu Thụ: Ơ hay?

Hắn đánh giá bản thân từ đầu đến chân.

"Ngươi... ngươi thấy được ta sao?"

Ngư Tri Ôn: ???

"Nhận hoài nghi, điểm Bị Động +1."

Trong "cảm giác," hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể mình đang ngồi xổm.

Từ Tiểu Thụ chợt giật mình.

Hắn vội thăm dò khí hải.

Trống không!

Không...

Không hẳn là trống không, vẫn còn sót lại chút linh nguyên.

Nhưng chút linh nguyên không ngừng sinh sôi này, hiển nhiên là sau khi khí hải hoàn toàn cạn kiệt, mới được "Nguyên Khí Tràn Đầy" bồi bổ mà ra.

Nói cách khác...

"'Biến Mất Thuật,' một khi đã kích hoạt, sẽ liên tục tiêu hao linh nguyên?"

Từ Tiểu Thụ ngẩn ngơ.

Trước giờ, những bị động kỹ năng hắn sở hữu, gần như chưa từng tiêu tốn đến linh nguyên.

Trước kia cho dù mở "Biến Mất Thuật," hắn cũng không nghĩ đến phương diện này.

Nhưng giờ xem ra, đúng là do hắn sơ suất.

Có lẽ, xét trên ý nghĩa nghiêm ngặt, "Cuồng Bạo Cự Nhân" cùng "Tư Thái Nổ Tung," một khi được kích hoạt, cũng sẽ liên tục tiêu hao linh nguyên.

Nhưng loại tiêu hao kia không phải là liên tục.

Cho nên, với sự tồn tại của "Nguyên Khí Tràn Đầy," chúng đều được bổ sung trở lại.

Nhưng "Biến Mất Thuật"...

Từ Tiểu Thụ hoàn toàn hiểu rõ.

Loại thức tỉnh kỹ năng liên tục biến mất này, ngay cả Ngư Tri Ôn cũng không thể cảm nhận được. Nói cách khác, nó có thể lừa gạt cả thiên đạo.

Duy trì trạng thái này, lượng tiêu hao chắc chắn không hề nhỏ!

"Nhưng lượng tiêu hao này... có phải quá nhanh rồi không?"

Từ Tiểu Thụ thầm tặc lưỡi.

Hắn mới lượn lờ ra ngoài được vài phút, khí hải đã cạn sạch.

Với tốc độ này, muốn lén nhìn ai tắm rửa chắc còn không đủ thời gian người ta gội đầu xong!

"Ngươi..."

Ngư Tri Ôn nhìn Từ Tiểu Thụ đột ngột dừng lại trước mặt rồi bắt đầu ngẩn người, nhất thời ngơ ngác.

Đây là tình huống gì?

Đột nhiên xuất hiện đã đành, cái ngón tay này...

Ánh mắt nàng khẽ liếc xuống, thấy đầu ngón tay Từ Tiểu Thụ sắp chạm đến mặt mình, trong khoảnh khắc cảm thấy buồn cười đến lạ.

Thật sự rất buồn cười!

Tư thế và hành động này của Từ Tiểu Thụ thực sự rất lố bịch!

Hoàn toàn phá vỡ hình tượng Chiến Thần bất khả chiến bại trong suy nghĩ nàng một lần nữa.

Hơn nữa...

Xuất hiện vô duyên vô cớ, cho là xong đi.

Ngươi ngồi xổm trước mặt ta với tư thế này, còn chìa cả ngón tay ra...

Là muốn trêu đùa ta sao?

Vẻ trêu tức thoáng qua trong mắt Ngư Tri Ôn, nàng không né tránh, cằm hơi hếch lên, "Ngươi làm gì vậy?"

"Ách!"

Không khí lập tức đóng băng.

Từ Tiểu Thụ đau đầu, hắn nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình.

Rút về cũng không được, không rút cũng không xong.

Dứt khoát đâm thẳng tới, sau khi chạm vào da thịt liền thản nhiên thu tay về như không có chuyện gì.

"Đâu có, thấy ngươi đang tu luyện, hỏi thăm chút thôi." Hắn cười hề hề.

Đầu Ngư Tri Ôn ong một tiếng, trống rỗng.

Chạm, chạm vào rồi?

Cái này...

Từ Tiểu Thụ...

Hắn, hắn dám sao?

Trong khoảnh khắc, hai gò má nàng đỏ bừng như lửa đốt, Ngư Tri Ôn giật mình đứng dậy với tốc độ ánh sáng, chậm rãi lùi về phía sau.

"Ngươi làm cái gì đấy hả!"

"Nhận chất vấn, giá trị bị động +1."

"Hả?"

Từ Tiểu Thụ dang hai tay, ngơ ngác nói: "Ta không phải đã bảo là, thấy ngươi đang tu luyện, muốn hỏi ngươi, tu luyện xong chưa?"

Ngư Tri Ôn: "..."

Nàng chỉ vào tay Từ Tiểu Thụ, "Tay ngươi..."

"Tay ta sao cơ?"

Cái ngữ khí uể oải này, khiến Ngư Tri Ôn tức giận đến dậm chân, "Ngươi rõ ràng..."

Nàng muốn chất vấn một phen, nhưng lời đến khóe miệng lại nghẹn lại.

Nói thế nào đây?

Ngươi đâm ta à?

Ngư Tri Ôn đau cả đầu.

Nàng không nói ra lời!

"Tu luyện xong rồi à?"

Từ Tiểu Thụ tươi cười rạng rỡ, khéo léo lật trang, xem như không thấy sự lúng túng hiện tại của nàng.

"Tu luyện xong rồi thì về Bạch Quật thôi?"

"Bạch Quật một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta không thể lãng phí thời gian ở Nguyên Phủ này được."

"Vô sỉ!" Khuôn mặt xinh đẹp của Ngư Tri Ôn chưa kịp hạ nhiệt đã ửng hồng trở lại, nàng giận mắng một tiếng rồi quay ngoắt đi.

"Nhận vũ nhục, điểm thụ động tăng, +1."

"Từ Tiểu Thụ!"

Phía sau tảng đá, Mộc Tử Tịch nghe thấy động tĩnh liền vội vàng kết thúc trạng thái tu dưỡng.

Thò đầu ra, nàng hung hăng trừng mắt nói: "Từ Tiểu Thụ, vừa rồi có phải ngươi giở trò quỷ không hả?"

"Không hề." Từ Tiểu Thụ xua tay lia lịa, "Ta có túm tóc ngươi đâu."

Mộc Tử Tịch tức giận chống nạnh, nhảy lên tảng đá, muốn mắng cho hả giận nhưng lại không biết nên mắng gì.

Đáng ghét, Từ Tiểu Thụ!

"Nhận nguyền rủa, điểm thụ động tăng, +1, +1, +1, +1..."

...

Bạch Quật.

Trong một kết giới linh trận ẩn nấp, hai nhóm người ngồi rải rác.

Hai đống lửa bập bùng cháy.

Một đống vây quanh vài người, còn đống còn lại chỉ có hai người.

"Xèo xèo..."

Ở đống lửa đông người, mùi linh nhục nướng cháy khét lẹt bốc lên khiến mọi người nhíu mày.

"Chu Thiên Tham, ngươi nướng được không đấy?"

"Không được thì đừng lãng phí đồ ăn của ta, mấy ngày rồi không được ăn miếng thịt nào, miệng ta nhạt hết cả chim rồi ngươi có biết không?"

Một thân hình cao lớn, gã nam tử mặt mày thô kệch đứng phắt dậy khỏi ghế, giọng điệu đầy vẻ bất mãn:

"Ngươi giỏi thì ngươi lên đi, sao lại cứ phải gọi ta?"

Chu Thiên Tham thậm chí chẳng buồn ngẩng đầu, đáp: "Nhạt nhẽo
Đàm Quý nghe vậy, ngoảnh mặt lại, cười khẩy: "Xú đàn bà, cô là đội trưởng, tôi cũng là đội trưởng, tới lượt cô quản tôi à?"

"Đây là mệnh lệnh của viện trưởng đại nhân, anh không phục thì tự đi mà cãi với ngài ấy, xem ngài ấy trị anh thế nào." Nhiêu Âm Âm lười biếng hùa theo một câu.

Thấy gã này còn định giở trò, nàng bèn bồi thêm: "Không sợ tôi mách lẻo thì cứ việc, tôi lười quản mấy người lắm."

"Nhưng sau khi ra ngoài, tất cả chi tiết phải báo cáo đầy đủ đấy."

Đàm Quý nghiến chặt nắm đấm.

"Hừ!"

Gã hung hăng trừng Chu Thiên Tham một cái rồi cuối cùng vẫn là lựa chọn thu tay.

"Thần khí cái rắm!"

"Chẳng qua chỉ là một thằng đội trưởng tạm thời, thừa lúc Từ Tiểu Thụ không ở đây thì chui lên, tưởng bở mình giỏi lắm chắc..."

Chu Thiên Tham lầm bầm, tự nhủ.

"Ồ?"

Đàm Quý vừa mới định thần lại, nghe vậy liền bật dậy, sát ý bùng nổ, hất tung cả đống lửa khiến tàn bay tứ tung.

"Muốn giết ta?"

Chu Thiên Tham vứt miếng thịt linh thú vào đống lửa, tay cụt đập mạnh xuống đất, vớ lấy con dao, nghênh chiến.

Không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Mọi người run rẩy. Kẻ mới gia nhập nhóm ba mươi ba cũng như người cũ, đều có chút ngơ ngác.

Quá đáng rồi!

Cái tên Chu Thiên Tham này, sao lại dám cơ chứ?

Hắn không sợ chết à?

"Ngồi xuống hết cho ta!"

Nhiêu Âm Âm mặt mày cau có, đập bàn đứng dậy, trừng mắt nhìn Chu Thiên Tham: "Lải nhải nãy giờ không thấy mệt à? Không thể nướng thịt cho đàng hoàng được à? Tưởng bọn này câm điếc hết à?"

"Câm điếc?"

Chu Thiên Tham nhìn hai kẻ trước mặt có thực lực vượt xa tu vi hiện tại của mình, rồi lại nghĩ đến Từ Tiểu Thụ...

"Người khác thì được, Chu Thiên Tham ta, không làm được!"

Hắn vung dao ngang, khí thế ngút trời.

"Đông!"

Một giây sau, Nhiêu Âm Âm nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua, gã kia lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.

"Ngồi xuống."

Quay đầu, Nhiêu Âm Âm lạnh lùng ra lệnh cho Đàm Quý.

"Hừ."

"Coi như ngươi mạng lớn." Đàm Quý hừ một tiếng, miễn cưỡng ngồi xuống.

Nhưng nhìn đống thịt linh thú bị nướng cháy đen kia, cơn giận lại bùng lên trong lòng.

"Từ Tiểu Thụ..."

Khẽ lẩm bẩm, ánh mắt Đàm Quý lạnh lẽo, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lát sau, hắn quay đầu lấy ra một khối thịt linh thú khác, xiên vào cành cây, đưa cho tiểu cô nương mặc bạch y bên cạnh, ân cần nói:

"Thiển Thiển sư muội, hay là muội nướng nhé?"

Tô Thiển Thiển nhìn khối thịt, ánh mắt lập tức dời đi.

Gã này, có bệnh hả?

Theo như Tiểu Thụ ca ca nói... đúng là 2G à? (ám chỉ việc chậm hiểu, không bắt kịp xu hướng)

Hắn không biết quan hệ giữa ta và Tiểu Thụ ca ca sao?

"Xin lỗi, ta từ chối."

*(Lời của Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1