Chuong 533

Truyện: Truyen: {self.name}

"Đạo Văn Sơ Thạch..."

Từ Tiểu Thụ "hưu" một tiếng vụt đến lơ lửng giữa không trung, dừng lại bên cạnh "Đạo Văn Sơ Thạch".

Do bị Thiên Cơ Trận phong tỏa, lượng đại đạo khí tức bên trong có thể tiết lộ ra ngoài không nhiều.

Nhưng chút khí tức ít ỏi này, đối với con người mà nói, quả thật vẫn có thể lĩnh hội được đôi chút.

Chỉ là, đối với Nguyên Phủ tiểu thế giới này mà nói, muốn dựa vào nó để cải thiện, hoàn toàn là chuyện không thể.

"Nhất định phải phá hủy 'Thiên Cơ Trận' này."

Từ Tiểu Thụ đặt một tay lên Thiên Cơ Trận.

Hắn đã thấy, khi bảo vật này mới xuất hiện, đám gia hỏa tranh nhau chen lấn muốn chạm vào "Đạo Văn Sơ Thạch", nhưng từng kẻ đều bị Thiên Cơ Trận bắn văng.

Nhẹ thì hôn mê bất tỉnh, nặng thì tại chỗ trọng thương.

Có thể thấy, uy lực của Thiên Cơ Trận này khủng bố đến nhường nào.

Nhưng dù sao người ngoài vẫn là người ngoài, chưa đích thân cảm nhận được uy lực của Thiên Cơ Trận, Từ Tiểu Thụ không biết bắt đầu từ đâu.

"Ông!"

Trong nháy mắt bàn tay chạm vào vách trận hư vô của Thiên Cơ Trận, hư không đạo cơ phun trào.

Một giây sau.

"Oanh!"

Một tiếng nổ kịch liệt vang vọng.

Khí lưu cuồn cuộn nổi lên, Mộc Tử Tịch ở phía dưới lập tức lộ vẻ lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Hưu."

Một tiếng vang nhỏ qua đi, cái bóng bị bắn ngược ra, lại chính là bản thể "Đạo Văn Sơ Thạch".

Mộc Tử Tịch: "..."

Quả nhiên, cái tên Từ Tiểu Thụ này, căn bản không cần người khác phải lo lắng cho hắn.

Hắn tiếp xúc với thứ gì, ngoại nhân nên lo lắng cho đối phương mới đúng!

"Rất mạnh..."

Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm, lật bàn tay lên.

Trong lòng bàn tay, một khe nứt huyết sắc lớn đã lành lại trong quá trình hắn vung tay.

Trong thân thể, những gân cốt mạch lạc bị đánh cho tả tơi cũng đã khôi phục về trạng thái đỉnh phong dưới sự chữa trị của "Sinh Sôi Không Ngừng".

"Chỉ sờ vào một chút thôi, mà đã có thể làm Tông Sư chi thân bị thương, rõ ràng là, ý nghĩ dùng bạo lực phá trận này, không hề thực tế."

Từ Tiểu Thụ trầm ngâm.

Chỉ cần chạm vào một lần, hắn cơ bản đã có thể thăm dò ra cường độ công kích và hình thức tấn công của Thiên Cơ Trận.

"Bắn ngược... Hay nói đúng hơn, là kiểu 'Phản chấn'."

Rõ ràng, uy lực phản chấn truyền đến khi chạm vào, căn bản không thể chống lại "Tính Bền Dẻo" của bản thân.

Cho nên, bị bắn ra ngoài, mới là "Đạo Văn Sơ Thạch" bản thể.

Nhưng!

"Nếu dùng bạo lực phá giải, có lẽ chỉ dẫn tới tổn thương lớn hơn."

"Cản được hay không khoan hãy nói, chỉ cần là..."

"Nếu Cuồng Bạo Cự Nhân giáng một quyền, Thiên Cơ Trận nát, kéo theo cả 'Đạo Văn Sơ Thạch' cũng hỏng theo, vậy thì làm sao?"

Từ Tiểu Thụ vuốt cằm, vô cùng xoắn xuýt.

Thật khó khăn...

Người khác có lẽ đang xoắn xuýt không biết cường độ công kích của mình có đủ mạnh hay không.

Điều Từ Tiểu Thụ lo lắng chủ yếu, lại là "Đạo Văn Sơ Thạch" một khi mất đi Thiên Cơ Trận phòng hộ, thì lực phòng ngự của bản thân nó rốt cuộc cao đến đâu.

Nếu nó giống như một hòn đá bình thường, vậy coi như mình phá được Thiên Cơ Trận, cũng chẳng có tác dụng gì.

Người ta không chịu nổi mà nát bét, chẳng phải là công dã tràng hay sao?

"Dùng 'Dệt Tinh Thông' giải khai à!"

Từ Tiểu Thụ nghĩ tới, liền dùng linh niệm bao phủ lấy Thiên Cơ Trận này.

Nhưng còn chưa kịp nhìn trộm toàn cảnh, linh niệm đã được tôi luyện của hắn, vừa chạm vào, xùy một tiếng hóa thành tro bụi.

"Ách."

"Linh niệm cũng có thể ngăn cách sao?"

Lần này, Từ Tiểu Thụ bắt đầu nhức đầu.

Không có Ngư Tri Ôn ở đây, hắn, một gã Thiên Cơ thuật sĩ gà mờ, đối với Thiên Cơ Trận này, có chút không biết bắt đầu từ đâu.

"Đáng giận..."

Không dùng được linh niệm, Từ Tiểu Thụ bắt đầu dùng mắt thường để cảm ngộ sự tồn tại của Thiên Cơ Trận.

Nhờ những lời chỉ điểm của Ngư Tri Ôn trước đó, rất nhanh, hắn bắt đầu nhìn ra những đạo văn Thiên Cơ phức tạp khó phân đó.

Nhưng, vẫn không hiểu ra sao!

Cái Thiên Cơ Trận giăng mắc chằng chịt kia, trông chẳng khác nào mớ dây thừng rối rắm ai đó vô ý đánh rơi xuống đất.

Từ Tiểu Thụ thậm chí còn không tài nào nhìn ra bên trong có bao nhiêu tầng, kết cấu linh trận phức tạp đến mức nào, nói chi đến việc giải khai?

"Xem ra với trình độ 'Dệt Tinh Thông' hiện tại thì không thể nào mở được Thiên Cơ Trận này rồi."

Từ Tiểu Thụ thất vọng não nề.

"Dệt Tinh Thông" của hắn mới chỉ Tông Sư Lv.1.

Theo dự đoán, muốn tiếp cận đến trình độ giải khai Thiên Cơ Trận, nhất định phải nâng cấp kỹ năng này thêm vài bậc nữa.

Nhưng do tu vi có hạn, việc hắn có thể đạt đến đẳng cấp Tông Sư cho kỹ năng bị động đã là cực hạn rồi.

Muốn tiến xa hơn nữa, căn bản là không thể!

"Vậy giờ làm sao đây..."

Từ Tiểu Thụ lơ lửng giữa không trung, lưỡng lự không quyết.

"Vút" một tiếng, Mộc Tử Tịch tung người bay lên, đến bên cạnh sư huynh nhà mình.

"Sao rồi, có giải được không?"

"Không thể."

"Vậy đập phá thì sao?" Nàng nói ra phương pháp mà Từ Tiểu Thụ hay dùng nhất.

"Không dám."

"Vậy còn cách nào khác không?" Mộc Tử Tịch sốt ruột hỏi.

"Không biết."

Mộc Tử Tịch cạn lời.

Nàng tùy ý chỉ tay về phía "Thiên Xu Cơ Bàn", nói: "Dùng cái đồ vật này, có thể mở được không?"

Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn lại, đôi mắt thoáng sáng lên, nhưng rồi lại nhanh chóng ảm đạm.

"Về lý thuyết thì có thể, nhưng có lẽ hiện tại ta vẫn chưa làm được."

"Vậy à..."

Đầu óc Mộc Tử Tịch nhanh chóng xoay chuyển, nàng lại lên tiếng: "Đây chẳng phải là Nguyên Phủ tiểu thế giới của ngươi sao? Giải quyết chỉ bằng một ánh mắt là xong chứ gì?"

"Về lý thuyết là vậy."

Từ Tiểu Thụ nhức đầu nói: "Nhưng ta thử rồi, vô dụng. Chắc là do quy tắc chi lực của Bạch Quật tiểu thế giới mạnh hơn Nguyên Phủ, đẳng cấp quy tắc không trọn vẹn của ta còn kém xa, cho nên, vô dụng."

"À."

Mộc Tử Tịch gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.

Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt bỗng dừng lại trên người Từ Tiểu Kê.

"Làm, làm gì?"

Từ Tiểu Kê giật mình kinh hãi: "Ta không biết gì hết, ta là phế vật mà."

"Không phải nhìn ngươi."

Mộc Tử Tịch khoát tay, chỉ vào đám sương mù hỗn độn phía sau lưng. Đôi mắt to tròn của nàng ánh lên vẻ tinh nghịch.

"Từ Tiểu Thụ, mài nó!"

"Đám sương mù hỗn độn này chẳng phải rất lợi hại sao? Dùng nó để nghiền nát cái Thiên Cơ Trận kia đi. Đợi đến khi trận pháp sứt mẻ, ngươi lại lấy 'Đạo Văn Sơ Thạch' ra, như vậy chẳng phải là được sao?"

"Ân?" Từ Tiểu Thụ bừng tỉnh như uống phải thuốc khai ngộ, vội nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu sư muội lên, mừng rỡ nói: "Sao đột nhiên muội thông minh vậy?"

"Hì hì."

Gương mặt phúng phính của Mộc Tử Tịch bị kẹp đến biến dạng, nói chuyện cũng không rõ ràng, nhưng nàng vẫn ưỡn ngực, chống nạnh đầy tự hào: "Người ta vốn dĩ liền thông minh mà..."

"Oanh!"

Từ Tiểu Thụ dứt khoát tung một quyền, ném thẳng "Đạo Văn Sơ Thạch" vào giữa đám sương mù hỗn độn.

"Xì xì xì..."

Ngay lập tức, Thiên Cơ Trận và sương mù hỗn độn dường như xảy ra phản ứng hóa học dữ dội, những tiếng xèo xèo the thé vang lên không ngừng.

"Bành bành bành..."

Tiếng nổ liên hồi vang lên từ bên trong đám sương mù hỗn độn.

Khí lưu lập tức phình to, cuộn trào mãnh liệt.

Soạt soạt soạt.

Từ Tiểu Kê trong lòng hoảng hốt.

Đại Ma Vương lại đến rồi!

Nguyên Phủ vốn dĩ yên bình, mỗi lần đều tĩnh lặng như tờ, nhưng chỉ cần Từ Tiểu Thụ xuất hiện, nhất định sẽ gây ra chút phá hoại.

Lần này phải tránh xa một chút, thật không biết còn bị nổ thành cái dạng gì nữa.

Nó lặng lẽ "meo meo" một tiếng, hóa thành một hòn đá nhỏ không chút thu hút, từng bước một di chuyển theo hướng ngược lại với "Đạo Văn Sơ Thạch".

"Xì xì xì..."

Từ Tiểu Thụ chăm chú theo dõi động tĩnh của Thiên Cơ Trận.

Rõ ràng, dù cường hãn đến đâu, khi tiến vào sương mù hỗn độn, cũng không thể tránh khỏi bị ăn mòn.

Cũng phải, một bên là thứ kinh khủng được sinh ra từ thuở khai thiên lập địa.

Còn bên kia, chẳng qua chỉ là Thiên Cơ Trận được hình thành để bảo vệ Linh Bảo.

Ai mạnh ai yếu, nhìn là biết ngay.

Dù sao thì Thiên Cơ Trận cũng là một hệ thống phòng ngự có cường độ khá cao. Nhìn vào tiến độ ăn mòn này mà xem…

Cho dù cuối cùng có thể hoàn thành việc ăn mòn, e rằng cũng phải mất đến mười ngày nửa tháng, hoàn toàn không có khả năng sớm hơn.

Thời gian ở Bạch Quật quý hơn vàng bạc.

Từ Tiểu Thụ đương nhiên không phí thời gian vào việc trông coi "Đạo Văn Sơ Thạch".

"Ngưng tụ cho ta!"

Linh niệm khẽ động, quy tắc chi lực trong Nguyên Phủ tiểu không gian liền bị điều động. Trong nháy mắt, hỗn độn sương mù bắt đầu lưu chuyển, cùng nhau cuồn cuộn về phía "Đạo Văn Sơ Thạch".

"Bành! Bành! Bành!"

Tiếng nổ mạnh càng thêm kịch liệt.

Rõ ràng, khi nồng độ hỗn độn sương mù tăng lên, tốc độ hòa tan của Thiên Cơ Trận cũng tăng lên theo cấp số nhân.

Chỉ cần quan sát thôi, Từ Tiểu Thụ cũng có thể thấy được đạo cơ trên đó bắt đầu bất ổn, đạo văn cũng dần bị hòa tan.

"Cẩn thận một chút."

Từ Tiểu Thụ không biết cách làm này sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng vẫn nhỏ giọng dặn dò tiểu sư muội bên cạnh.

Nhưng vừa quay đầu lại, Mộc Tử Tịch đã chẳng thấy đâu.

"Ơ, đi đâu rồi?"

Hắn xoay người, liền thấy tiểu sư muội không biết từ lúc nào đã chạy đến mặt đối diện của "Đạo Văn Sơ Thạch", rồi dựng lên một kết giới Mộc hệ ở đó.

Từng lớp từng lớp rễ cây hùng hậu, chắc nịch bao bọc nàng lại, xem ra là chuẩn bị tỉ mỉ cho vụ nổ lớn này.

Mà ở bên ngoài, một hòn đá nhỏ biết động đậy, đang không ngừng phát động công kích bằng các hạt cát trong sa mạc, ý đồ chen vào trong kết giới cọc gỗ để ẩn náu.

Từ Tiểu Thụ: "..."

Hắn khẽ nhích người về phía sau.

Suy nghĩ một chút, hắn lấy từ trong giới chỉ ra một tấm Linh thuẫn của nữ vương Trương phủ, dựng lên.

"A Băng A Hỏa, ra phía trước ta."

"Đúng, cứ như vậy, chân cản lại là được rồi, không cần nhúc nhích, Nguyên Phủ không có chỗ cho các ngươi đi lại."

"Tốt lắm, cứ giữ như vậy."

Từ Tiểu Thụ nói xong, lại lấy ra một viên hắc thạch, ném xuống đất.

"Ma ma..."

A Giới vừa xuất hiện, đã tò mò nhìn về phía vị trí "Đạo Văn Sơ Thạch".

...

"Ầm ầm ầm!"

Mười lăm phút sau, vụ nổ hiển nhiên đã lên đến đỉnh điểm.

Hỗn độn sương mù bắn tung tóe khắp nơi, xé toạc mặt đất Nguyên Phủ, tạo thành những cái hố sâu hoắm.

Từ Tiểu Thụ ngồi ngay ngắn trong hốc mắt của A Hỏa, A Giới ở ngay phía trước.

Hắn luôn chú ý đến động tĩnh của "Đạo Văn Sơ Thạch".

"Gần đến rồi..."

Hỗn độn sương mù quá mạnh mẽ.

Thiên Cơ Trận, thứ mà không ai dám chạm vào, trong khoảng thời gian này đã bị ăn mòn đến mức không còn hình dạng, chỉ còn lại cấu trúc khảm nạm cơ bản. Từ Tiểu Thụ liếc mắt là hiểu ngay.

"Về cơ bản thì chẳng còn cấu trúc khảm nạm gì sất."

"Dựa theo tiến độ này, không đến một nén hương, Thiên Cơ Trận sẽ hoàn toàn vỡ vụn."

"Đến lúc đó, hỗn độn sương mù có làm tổn thương đến 'Đạo Văn Sơ Thạch' không..."

Từ Tiểu Thụ không khỏi ngờ vực.

Đúng lúc này, Thiên Cơ Trận, không thể chống đỡ thêm được nữa, như một sự phản kháng cuối cùng, đồng loạt phình to ra.

Lòng Từ Tiểu Thụ chợt thắt lại.

Quả nhiên.

"Ầm ầm!"

Một giây sau, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, trực tiếp xé toạc một hố đen trong hỗn độn sương mù.

Từ Tiểu Thụ vội rụt đầu lại.

Nhưng đã thấy, trong không gian vỡ vụn, lực hút kinh khủng kia, trong nháy mắt đã muốn kéo "Đạo Văn Sơ Thạch" đã hiện hình vào trong đó.

"Không ổn!"

"Ma ma..."

Còn chưa kịp xông ra, trước mắt lóe lên, A Giới đã trở lại.

Bàn tay nhỏ bé của nó nắm lại, một chiếc Bạch Khô Lâu nhỏ nhắn, lấp lánh ánh sáng rực rỡ, xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Đạo Văn Sơ Thạch?"

Từ Tiểu Thụ mừng rỡ.

A Giới, khi nào thì trở nên thông minh như vậy?

Mình còn chưa kịp ra lệnh, nó đã biết phân tích, phán đoán, lấy được "Đạo Văn Sơ Thạch" rồi sao?

"Thông minh lắm!"

Vuốt ve cái đầu bóng lưỡng của A Giới, Từ Tiểu Thụ cầm lấy "Đạo Văn Sơ Thạch".

Vừa chạm vào, Đạo Văn Sơ Thạch vốn mang hình dáng một bộ xương khô trắng toát với những linh văn quấn quanh, liền bắt đầu biến đổi.

Trong những chuyển động chậm rãi, nó hóa thành hình dáng của Từ Tiểu Thụ.

Không một mảnh vải che thân, sinh động như thật!

Một giây sau, tiểu Từ Tiểu Thụ từ từ bay lên không trung.

"Ông!"

Khi đạt đến một độ cao nhất định, nó sánh ngang hàng với Sinh Mệnh Linh Ấn, một tiếng vang giòn tan vang lên, tựa như được khảm hoàn toàn vào không gian này.

"Ken két."

Thiên Cơ Trận mới bắt đầu tự động vận hành.

Từng tầng từng tầng kết cấu linh trận được tạo ra, siết chặt lấy nó và cuối cùng cố định vào bầu trời.

"Hưu!"

Khi Thiên Cơ Trận hoàn toàn thành hình, một luồng lưu quang từ "Đạo Văn Sơ Thạch" bắn ra, hóa thành những điểm tinh tú rực rỡ, lấp lánh giữa màn sương mù hỗn độn xung quanh.

"Long long long..."

Tinh tú chạm vào sương mù, sương mù tan rã.

Sau đó, tiếng ù ù vang dội kéo đến, mặt đất bắt đầu trải dài ra phía ngoài.

Tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã mở rộng gấp mấy lần.

Không chỉ vậy, vô vàn hình thái địa mạo cũng dần hiện ra.

Ban đầu vẫn chỉ là một vùng đất bằng phẳng.

Dần dà, đồi núi nhỏ, đá tảng lần lượt xuất hiện.

Rồi đến gò đất nhấp nhô, thung lũng nhỏ hẹp, vũng bùn lầy...

"Tiểu sư muội!"

Từ Tiểu Thụ đột nhiên hét lớn.

Trước cảnh tượng hùng vĩ khi thế giới mới sinh ra này, sao hắn có thể không cho tiểu sư muội ra ngoài mở mang tầm mắt?

"Từ Tiểu Thụ, đây là..."

Mộc Tử Tịch thò đầu ra khỏi kết giới cọc gỗ, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Trước mắt nàng, không gian Nguyên Phủ đã thay đổi hoàn toàn.

Không chỉ phạm vi không gian mở rộng đến hơn mười dặm, mà cả những hình thái địa mạo muôn hình vạn trạng kia chẳng khác nào một phiên bản thu nhỏ sống động của thế giới thực!

"Thiên Cơ Trận, phá giải thành công rồi sao?"

Từ Tiểu Thụ quay đầu, nhìn lướt qua nàng.

Không phá giải thành công, làm sao có biến hóa này?

Hai người không cần nhiều lời cũng hiểu ý nhau.

Lúc này, tốc độ khuếch trương của mặt đất bắt đầu chậm lại.

Nhưng những biến chuyển mới lại xuất hiện.

"Đạo Văn Sơ Thạch" lại một lần nữa phun ra một đạo hào quang.

Đạo hào quang này không phóng lên tận trời, mà lan tỏa thành những gợn sóng hình tròn, từ tâm điểm phát ra.

Chớp mắt, nó bao trùm toàn bộ không gian Nguyên Phủ.

"Nguyên tố?"

Từ Tiểu Thụ với "cảm giác" nhạy bén, bắt được trong không khí bỗng xuất hiện vô số điểm sáng nguyên tố Băng hệ và Hỏa hệ.

Không chỉ vậy, hắn còn phát giác được số lượng của các hệ nguyên tố khác biệt này cũng tăng lên gấp bội trong khoảnh khắc.

Vừa quay đầu, quả nhiên.

Tiểu sư muội đắm mình trong sinh mệnh chi khí và nguyên tố Mộc hệ nồng đậm, đã dựng ngược hai bím tóc, mặt đầy vẻ thỏa mãn.

"Linh khí xuất hiện!"

Từ Tiểu Thụ mừng rỡ.

Nguyên Phủ trước đây cũng có linh khí, nhưng gần như không thể dùng để tu luyện.

Bởi vì chút linh khí ít ỏi kia là do Nguyên Phủ hấp thu từ bên ngoài mà đến.

Nói Từ Tiểu Thụ tu luyện ở đây...

Chi bằng nói hắn đang hấp thu sinh mệnh linh khí của "Sinh Mệnh Linh Ấn" thì hơn.

Vì lúc đó Nguyên Phủ chỉ có thuộc tính sinh mệnh.

Nhưng bây giờ, sau khi đại đạo quy tắc hoàn thiện, "Đạo Văn Sơ Thạch" phun ra đạo hào quang đầu tiên này.

Thế giới Nguyên Phủ rốt cục có thể tự cung tự cấp.

"Hình thức ban đầu của thế giới, đã xuất hiện."

Từ Tiểu Thụ nhìn Nguyên Phủ đã trở về an tĩnh, lòng tràn đầy kích động.

Tuy nói mặt đất vừa hình thành vẫn còn hoang vu.

Nhưng có đất, lại có thể tu luyện, lại còn có thuộc tính sinh mệnh trọng yếu nhất, hắn đều đã có.

Còn lại, chẳng phải là chậm rãi bồi dưỡng hay sao?

"Từ Tiểu Thụ, to quá..."

Mộc Tử Tịch bay đến, miệng đã há thành hình chữ "O" kinh ngạc.

Không gian Nguyên Phủ lúc này, dường như còn rộng lớn hơn Linh Dung Trạch gấp đôi lần trước.

Lời nói gấp đôi của Từ Tiểu Thụ trước đó, căn bản là không đáng kể!

Thậm chí, hơn trăm lần cũng chưa hết!

Mà trước kia lo lắng về vấn đề hoạt động của A Băng, A Hỏa, giờ phút này căn bản không còn là vấn đề.

Ngay cả việc hai tên to con này đấu vật, lăn lộn, nhảy nhót ở đây...

Hết thảy đều không thành vấn đề!

"Đúng vậy a, cực kỳ lớn, nhưng cảm giác tựa hồ vẫn thiếu một chút gì đó..."

Từ Tiểu Thụ nhìn giang sơn trước mặt, luôn cảm thấy không được hoàn mỹ lắm.

"Ừm?"

Mộc Tử Tịch chớp đôi mắt to, chợt nảy ra một ý.

Nàng vỗ hai tay.

"Tiểu Thụ Thụ, lên!"

Bộp bộp.

Đột ngột, từ mặt đất mọc lên vô số mầm cây, dưới sự tẩm bổ của linh khí sinh mệnh và thao túng của Mộc Tử Tịch, điên cuồng sinh trưởng.

Trong chớp mắt, trước mắt đã xanh biếc một vùng rộng lớn.

"Từ Tiểu Thụ, như vậy không phải tốt rồi sao?"

Mộc Tử Tịch vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé, vẻ mặt như vừa lập công, quay sang nhìn Từ Tiểu Thụ.

"..."

Từ Tiểu Thụ nhìn một mảnh màu xanh lá trước mắt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Nguyên lai, thứ mà Nguyên Phủ thiếu... là màu xanh lá sao?

"Không đủ sao?"

Mộc Tử Tịch thấy Từ Tiểu Thụ kinh hãi không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.

"Chưa đủ, vậy thì thêm chút nữa!"

Nàng quay mặt sang hướng khác, giận dữ vỗ xuống đất.

Trong nháy mắt, trên đất hoang, cỏ dại sinh sôi nẩy nở.

Lần này không phải rừng cây, mà là thảo nguyên, tiêu tốn sức lực ít hơn rất nhiều.

Chưa đến mấy hơi thở, Mộc Tử Tịch đã gần như muốn phủ xanh một nửa Nguyên Phủ.

Từ Tiểu Thụ hoảng hốt trước cảnh tượng xanh biếc này, lập tức từ dưới đất bế ngang cô nàng lên.

"Đủ rồi, đủ xanh rồi, không cần tiếp tục nữa..."

"Không có đủ hay không!"

Mộc Tử Tịch vừa thấy màu xanh lá, hai mắt liền sáng rực lên vì hưng phấn.

Trước mặt nàng là cả một vùng đất thuộc về mình, làm sao có thể không phủ kín màu xanh cơ chứ?

"Từ Tiểu Thụ, ngươi chờ đó, ta sẽ trồng cho ngươi một mảnh xanh mướt..."

"Im miệng!"

Từ Tiểu Thụ tức giận bịt kín cái miệng không chút che đậy của cô nương này.

Lập tức, tiểu cô nương liền vung tay đấm đá loạn xạ.

"Từ Tiểu Thụ, ngươi làm ta nghẹt thở..."

Từ Tiểu Thụ nào để nàng được như ý?

Hắn vung tay, hoạch ra một mảnh đất gần "Sinh Mệnh Linh Ấn" trong không gian Nguyên Phủ, rồi đem vương tọa linh dược còn sót lại sau vụ nổ lớn trồng xuống.

"Nên làm gì tiếp theo đây?"

Từ Tiểu Thụ cảm thấy Nguyên Phủ vừa mới sinh ra, mình còn rất nhiều việc phải hoàn thành. Mà việc này sẽ tốn rất nhiều thời gian, hắn không thể đến Bạch Quật, chỉ có thể ở lại đây cải tạo.

Không thể không nói, ý nghĩ này thật ra rất hay, vừa có thể tránh được mọi hiểm nguy ở Bạch Quật.

Nhưng nhìn xung quanh một mảnh hoang vu, nhất thời, hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Tí tách, tí tách..."

Đột nhiên, thủy nguyên tố từ chân trời hội tụ, những hạt mưa phùn mờ mịt bắt đầu rơi xuống.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên đỉnh đầu và mu bàn tay, Từ Tiểu Thụ kinh ngạc ngước mắt.

Bầu trời Nguyên Phủ, không còn là một mảnh hư vô nữa.

Trời xanh mây đen, giờ phút này càng thêm sinh động.

"Từ Tiểu Thụ, trời mưa rồi..."

Mộc Tử Tịch cũng ngừng giãy dụa, khó khăn quay đầu nhìn trận mưa đầu tiên trong Nguyên Phủ, ngẩn người.

"Ừ, trời mưa rồi."

Từ Tiểu Thụ khẽ lẩm bẩm.

Hắn không có ấn tượng tốt về những cơn mưa ở Thánh Thần đại lục.

Còn nhớ rõ khi ở Thiên Tang Linh Cung, trong trận mưa đầu tiên, hắn đã gặp phải Phong Không và Thiệu Ất ám sát, suýt chút nữa mất mạng.

Về sau, dường như mỗi khi trời mưa, vận may của hắn cũng không được tốt cho lắm.

Nhưng trận mưa đầu tiên ở Nguyên Phủ này, lại hoàn toàn dập tắt cảm xúc nóng nảy trong lòng hắn.

Thánh nhân bày mưu tính kế, Hữu Tứ Kiếm xuất thế, không gian Nguyên Phủ cải tạo...

Có gì phải vội chứ!

Từ Tiểu Thụ đột nhiên trở lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Đến lúc, tự khắc sẽ đến.

Thay vì trốn tránh mãi, tìm cách qua loa tắc trách bản thân bằng những thứ khác, tiếp theo hoàn thành cái màn xấu hổ, lừa mình dối người ấy...

Chi bằng, trực tiếp đối mặt!

"Hô!"

Tiếng gió thổi qua, lay động làn sóng gợn trên vạt áo hai người, dù chẳng hề ướt át.

Mộc Tử Tịch khẽ giật mình, kinh hỉ nói: "Từ Tiểu Thụ, gió! Có gió rồi!"

"Nguyên Phủ có gió, cuối cùng không còn chỉ là khí lãng sinh ra từ những vụ nổ, ôi chao!"

Nghe thấy thanh âm nhảy nhót này, tâm cảnh Từ Tiểu Thụ phảng phất cũng rung động theo những gợn sóng do mưa tạo ra.

Trong "Cảm giác", Từ Tiểu Kê đã lén lút hóa hình, đưa tay hư nâng.

Nơi lòng bàn tay giao nhau, vẫn là tiếng tí tách quen thuộc.

"Rống!"

Tẫn Chiếu Bạch Khô Lâu bực dọc xé tan lớp nước mưa trên thân.

Nó chán ghét cái cảm giác lạnh lẽo này.

"Ma ma..."

A Giới chậm rãi tiến lên, từ bên cạnh A Hỏa bước đi thong thả về phía Từ Tiểu Thụ.

"Hô hố, hô hố ~"

A Hỏa múa quyền loạn xạ, phối hợp thêm những bước vũ kỳ quái, biến thành một màn trình diễn điên cuồng trong mưa.

"Hoắc..."

A Băng ngửa đầu, nhẹ giọng hô hoán.

Giọt mưa vừa rơi vào phạm vi mười trượng quanh thân nó, lập tức hóa thành những mảnh băng vụn.

Mặt đất lấp lánh lưu chuyển, trên tầng băng, vang lên những tiếng va chạm giòn tan.

"Tiểu sư muội."

Từ Tiểu Thụ nắm lấy đôi bím tóc ướt át của Mộc Tử Tịch, kéo nàng từ trên tay lộn ngược lại.

"Hả?"

Tiểu sư muội nghiêng đầu, cau mày giật lại đôi bím tóc.

"Từ Tiểu Thụ, ngươi có thể thả ta xuống rồi nói chuyện được không?"

"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1."

"Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"

Từ Tiểu Thụ buông Mộc Tử Tịch xuống, nhìn về phía hư vô phương xa.

"Đi đâu?"

Mộc Tử Tịch nhạy cảm nhận ra cảm xúc khác lạ của sư huynh nhà mình.

Một cảm giác là lạ...

Nàng không hề làm ầm ĩ.

Rồi nhìn về phía mảnh thảo nguyên xanh mướt phì nhiêu phía sau, Từ Tiểu Thụ nói: "Hay là, ta thu lại nhé?"

"Xùy."

Mộc Tử Tịch bật cười thành tiếng, "Không cần đâu sư huynh, màu xanh lá rất đẹp, Nguyên Phủ thiếu thứ này đấy."

Tiểu cô nương nghe vậy, nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi, hai chiếc răng khểnh như tỏa sáng lấp lánh.

"Vậy chúng ta muốn đi đâu?"

Mộc Tử Tịch tiến lên khoác tay sư huynh mình, đôi mắt to chớp chớp, "Ừm, thật ra thì chỗ nào cũng được mà…"

"Đi ra ngoài."

Từ Tiểu Thụ chỉ tay về phía bầu trời xa xăm, trong đầu hiện lên bản đồ Bạch Quật với vết nứt dị thứ nguyên không gian ở tận cùng.

"Bạch Quật, Hữu Tứ Kiếm, còn có những nơi khác nữa, đều có thể đến xem một chút."

"Hữu Tứ Kiếm?"

Mộc Tử Tịch ngạc nhiên, "Từ Tiểu Thụ, chẳng phải huynh không muốn 'Hữu Tứ Kiếm' sao?"

"Trước kia là vậy."

Từ Tiểu Thụ cười đáp, ánh mắt xuyên thấu hư không, phảng phất như lại thấy được đôi mắt tinh đồng lộng lẫy kia.

"Nhưng bây giờ, ta đột nhiên cảm thấy, nếu như 'Hữu Tứ Kiếm' rơi vào tay Thánh Thần Điện Đường, có lẽ… sẽ là một chuyện chẳng lành."

"Hả?"

Mộc Tử Tịch nghe mà chẳng hiểu gì cả, kết quả tốt nhất mà cũng có thể trở thành chuyện xấu được sao, nhưng vẫn hỏi: "Vậy còn 'Hắc Lạc Vỏ Kiếm' của huynh…"

"Đưa ra ngoài."

"Là vậy ạ." Mộc Tử Tịch vô tội chớp đôi mắt to, gật đầu.

"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1."(chỗ này nên để nguyên bản convert, không cần dịch)

Từ Tiểu Thụ không nói thêm gì nữa.

Vung tay lên, vòng xoáy không gian hiện ra.

Từ Tiểu Kê ở đằng xa lập tức lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

Bị giam cầm ở Nguyên Phủ lâu như vậy, hắn làm sao không khát khao tự do?

Nhưng so với tự do, Từ Tiểu Kê cảm thấy mở miệng cầu xin Đại Ma Vương kia, không chỉ không nhận được câu trả lời khẳng định, mà còn chôn vùi tiền đồ của mình.

Lén trốn!

Nhất định phải tìm thời cơ, triệt để thoát khỏi không gian Nguyên Phủ này.

Nếu không, theo "Đạo Văn Sơ Thạch" định cư ở đây, không gian càng vững chắc.

Vậy thì, mình tuyệt đối không còn cơ hội trốn thoát nữa.

"Vậy đi thôi!"

Mộc Tử Tịch reo lên, tung tăng nhảy vào vòng xoáy không gian.

Chỉ cần có Từ Tiểu Thụ bên cạnh, nàng đi đâu cũng được.

Từ Tiểu Thụ vừa định bước chân, chợt khựng lại, quay đầu nhìn Từ Tiểu Kê.

"Đi cùng không?"

"Cùng nhau?" Từ Tiểu Kê ngạc nhiên chỉ vào mình, "Ta á?"

"Không phải ngươi thì ai?"

"Không, không..."

Từ Tiểu Kê thầm nghĩ đây chắc chắn là âm mưu của Đại Ma Vương.

Nhưng khát vọng tự do đã thôi thúc nó chậm rãi dịch bước chân.

"Nhanh lên."

Từ Tiểu Thụ thúc giục.

Từ Tiểu Kê run lên, hóa thành một cục đá, tốc độ ánh sáng lao vào vòng tay Từ Tiểu Thụ.

"A Giới."

"Ma ma..."

Khẽ vuốt ve viên nguyên thạch A Giới, khóe môi Từ Tiểu Thụ cong lên, cuối cùng bước vào vòng xoáy không gian.

Một bước...

Khí hải trào dâng, linh khí chập chờn như mưa.

Thượng Linh Cảnh!

Đây là Thượng Linh, là linh khí trên thế giới mới sinh!

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter