Trong Bát Cung.
"Tiền bối..."
"Vô Nguyệt tiền bối..."
"Vô Nguyệt tiền bối, sao ngài lại ra ngoài thế này? Nơi này đã có chúng tôi trông coi rồi, ngài mau về dưỡng thương đi ạ?"
Nguyên Hồng Y đóng quân, giờ phút này đã bị một đám Bạch Y chiếm cứ.
Các cánh quân mỗi người một việc, mọi sự đều đâu ra đấy, rõ ràng rành mạch.
Nhưng khi một nam tử trung niên vận trường bào màu lam nhạt bước ra từ doanh trướng, tất cả lập tức im bặt.
Những Bạch Y hộ vệ bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Cẩu Vô Nguyệt chỉ khẽ khoát tay, "Thương không sao cả, các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Mọi việc đã hoàn tất, chỉ chờ người từ không gian Bạch Quật đi ra."
Một Bạch Y hộ vệ đứng bên cạnh đáp lời: "Ngoài ra, các huynh đệ bị thương ở Thanh Long quận cũng đã được chữa trị xong. Những người đã chiến tử, chúng ta cũng đã thông báo cho gia quyến và có người hỗ trợ trông nom chu đáo."
"Làm tốt lắm."
Cẩu Vô Nguyệt gật đầu, nhìn vào doanh trướng trống trải gần một nửa, không khỏi thở dài một tiếng, "Có tin tức mới nào không?"
"Bẩm có."
Bạch Y hộ vệ nói: "Theo tin tức Hồng Y để lại, Thánh Nô tiến vào tiểu thế giới Bạch Quật, không chỉ có một mình Thuyết Thư Nhân."
"Trước đó, chúng ta đã phát hiện tổng cộng ba thân ảnh, lần lượt là Thánh Nô thủ tọa, Sầm Kiều Phu và Thuyết Thư Nhân."
"Nói cách khác, trong Bạch Quật hiện tại, ít nhất có ba 'Thánh Nô'."
Cẩu Vô Nguyệt nghe vậy, khẽ giật mình: "Thánh Nô thủ tọa?"
"Vâng." Bạch Y vội vàng gật đầu.
"Hắn cũng đến đây?"
"Dạ."
Cẩu Vô Nguyệt cúi đầu, dường như chìm trong suy tư. Một lúc lâu sau, gã ngẩng đầu lên hỏi: "Tiểu Dực đâu?"
"Có mặt."
Không gian chợt lóe, một Bạch Y khác, Thường Dực, xuất hiện.
"Kẻ phụ trách phân bộ Thánh Thần Điện Đường tại Đông Thiên Vương thành là ai?" Cẩu Vô Nguyệt hỏi.
"Giang Biên Nhạn." Thường Dực đáp lời.
"Giang Biên Nhạn... hình như ta có chút ấn tượng..." Cẩu Vô Nguyệt cau mày suy nghĩ.
Thường Dực vội vàng tiếp lời: "Giang Biên Nhạn, tu vi đỉnh phong Vương tọa, trước đây đã từng thử Trảm Đạo, thành công hay chưa thì hiện tại vẫn chưa rõ."
"Hắn cùng Linh bộ thủ tọa Vũ Linh Tích có chút quan hệ, tựa như là thân thích ở xa, gốc gác rõ ràng, tuyệt đối không có vấn đề gì."
Cẩu Vô Nguyệt lập tức lấy ra một viên lệnh bài đưa tới, "Truyền lệnh của ta, điều động toàn bộ Bạch Y, Hồng Y có thể điều động được từ Đông Thiên Vương thành và vùng phụ cận đến đây."
"Toàn bộ?"
Thường Dực khẽ giật mình.
"Đúng."
Cẩu Vô Nguyệt nói: "'Thánh Nô' tiến vào Bạch Quật có ba người, tin tức quan trọng này, các ngươi báo cáo quá muộn."
Thường Dực lập tức hoảng hốt, khom người nói: "Chúng ta sợ quấy rầy tiền bối..."
"Ta không có ý trách các ngươi."
Cẩu Vô Nguyệt đưa tay vỗ nhẹ vai hắn, ôn hòa cười, tiếp tục nói: "Bây giờ ba người 'Thánh Nô' đều đã vào Bạch Quật, ngay cả thủ tọa cũng không ngoại lệ."
"Các ngươi dám chắc, bọn chúng ở bên ngoài, không có người liên hệ sao?"
"Nhìn những kẻ tập kích chúng ta trước đó là biết, bọn chúng không chỉ có người bên ngoài, viện thủ còn vô cùng cường đại."
"Đến lúc đó, nếu ta bị cầm chân, thương vong thảm trọng, người chịu trận sẽ chỉ là các ngươi."
"Hơn nữa..."
Cẩu Vô Nguyệt nhìn quanh, nói: "Trước mắt, nhân thủ phụ cận Bạch Quật thiếu hụt nghiêm trọng, đồng thời thiếu cả chiến lực cao cấp nhất."
"Các ngươi không đủ sức gánh vác trọng trách, chỉ có thể gọi thêm người đến đây thôi."
"Vâng." Thường Dực ngượng ngùng gật đầu.
"Còn nữa, Vũ Linh Tích đến chưa?"
"Bẩm, vẫn chưa ạ."
"Bảo hắn tạm thời không cần đến."
Cẩu Vô Nguyệt đưa mắt nhìn về phương xa, cất giọng: "Bảo hắn quay về trước, đến Đạo Khung Thương mượn một con 'Ma Khôi'. Nếu không mượn được, cứ điều động lục bộ nhân mã đến đó!"
"Lục bộ nhân mã?"
Đứng bên cạnh, Bạch Y kinh hãi ngẩng đầu.
Cẩu Vô Nguyệt khẽ cười: "Trận chiến này vô cùng quan trọng, không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu. Chuẩn bị tinh thần chiến đấu đến cùng đi."
"Vâng!"
Mọi người đồng thanh hô lớn.
"Còn nữa..."
Trong mắt Cẩu Vô Nguyệt thoáng hiện vẻ nghi hoặc, "Người xuất hiện ở Thanh Long quận lần trước, đã tra ra thân phận chưa?"
Thân thể Thường Dực khẽ run, "Bẩm báo, vẫn chưa..."
"Đã điều tra đến đâu rồi?"
"Thông tin thu thập được còn ít. Dù sao người đó xuất hiện cũng chỉ dùng một chiêu 'Đại Phật Trảm', lại còn là để cứu người."
"Nhưng dựa trên kiếm niệm khí tức tiết lộ ra, thói quen chiêu thức, tu vi, thậm chí đặc điểm tướng mạo để phán đoán..."
Thường Dực ngập ngừng ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Cẩu Vô Nguyệt.
"Đệ Bát Kiếm Tiên ư?" Cẩu Vô Nguyệt cất lời.
"Vâng." Thường Dực yếu ớt đáp lời.
"Tiểu Dực à, ngươi đi theo ta bao nhiêu năm rồi?" Cẩu Vô Nguyệt thở dài một tiếng.
Hai chân Thường Dực run lẩy bẩy.
"Mười, mười ba năm rồi ạ?"
"Tiền bối!"
"Vô Nguyệt tiền bối, ta cũng biết khả năng không cao, nhưng dựa trên những đặc điểm kia để suy đoán..."
Cẩu Vô Nguyệt ngắt lời: "Đặc điểm? Nếu Đệ Bát Kiếm Tiên còn sống, lần này tái xuất, ngươi cho rằng hắn sẽ để lộ ra nhiều đặc điểm rõ ràng như vậy để cho Thánh Thần Điện Đường nhìn?"
"Ách..." Thường Dực nghẹn lời.
"Hắn không phải Bát Tôn Am." Cẩu Vô Nguyệt khẳng định chắc nịch.
"Ong!"
Bên trong doanh trướng, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh.
Tiếng kiếm ngân nga, rèm che cửa sổ lay động dữ dội, kiếm khí tung hoành khắp nơi.
Mọi người đều kinh hãi, ai nấy đều hiểu rõ, những lời vừa rồi vọng ra từ "Nô Lam Chi Thanh", danh kiếm cộng hưởng với người bên ngoài.
Dù sao, chủ nhân đời trước của thanh kiếm này, chính là Đệ Bát Kiếm Tiên!
"Thế nhưng..." Thường Dực còn có chút do dự.
"Không có nhưng nhị gì hết."
Cẩu Vô Nguyệt khẽ vẫy tay, thanh kiếm "Nô Lam Chi Thanh" liền bay lượn tới.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, trong mắt ánh lên vẻ hồi ức.
Một lúc lâu sau, Cẩu Vô Nguyệt bật cười, "Tiểu Dực, ngươi cảm thấy phán đoán của các ngươi là đúng, hay là do ta cảm nhận sai?"
"Cái này..." Thường Dực cẩn thận ngước mắt nhìn.
Cẩu Vô Nguyệt bất đắc dĩ nói, "Các ngươi chưa từng giao chiến với Bát Tôn Am, đương nhiên không thể hiểu hết sự tùy tiện của người kia."
"Nếu như hôm đó kẻ đến là hắn thật, đừng nói là các ngươi, ngay cả ta cũng không chắc có thể đến được nơi này hay không."
Hắn chỉ vào mặt đất bên trong Bát Cung, giọng nói rất khẽ, nhưng ngữ khí lại vô cùng ngưng trọng.
"Bát Tôn Am, chỉ tiến không lùi!"
Ầm! Đầu óc Thường Dực trực tiếp trống rỗng.
Hắn lúc này mới nhận ra, nhóm người mình chỉ dựa vào cái gọi là "sự thật" để suy luận mà thôi.
Nhưng người đang đứng trước mặt gã đây, chính là người đã từng giao chiến thực sự với Đệ Bát Kiếm Tiên trong trận chiến tranh đoạt Thập Tôn Tọa!
Một người như vậy, cho dù hôm đó chưa từng giao thủ với gã nam tử lôi thôi kia, chỉ bằng vào một vài chi tiết nhỏ thôi, cũng có thể xác định thân phận của đối phương.
Vậy thì việc nhóm người mình suy đoán có sát thực đến đâu, thì ích gì?
"Đã hiểu, chúng ta sẽ đi lật lại mọi thứ, làm lại từ đầu." Thường Dực cúi người nói.
"Không cần làm lại."
"Kiếm niệm, Đại Phật Trảm, tám ngón tay, vết sẹo trên cổ..."
Cẩu Vô Nguyệt nỉ non.
Trên đời này, có mấy ai có thể giả mạo Đệ Bát Kiếm Tiên đến mức khiến người ta khó phân biệt thật giả như vậy đâu?
Hắn cất cao giọng, giơ tay ra lệnh: "Phái người đến Tham Nguyệt Tiên Thành và Táng Kiếm Mộ xem xét. Xem hai nhà đó, ai không có người trấn giữ, trực tiếp dò xét!"
"Ông!"
"Nô Lam Chi Thanh" rung động.
Tiếng kiếm ngân nga du dương, cuốn theo một làn bụi mờ.
Tất cả mọi người rùng mình, cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương trong không khí, không khỏi cúi đầu.
"Tuân lệnh!"
...
Bạch Quật.
Cách Ly Kiếm Thảo Nguyên không xa.
"Đồ nhi à, ngươi xem ta thế này giống chưa?"
Một giọng nói già nua khô khốc, tựa như vạn năm không uống nước, trầm thấp vang lên.
"Không giống."
Mộc Tử Tịch nhíu mày, nhìn lão đầu khô gầy trước mặt, nói: "Ông ta không xưng 'ta', ngươi phải nói 'Lão phu'!"
"Úc úc."
"Ông ta cũng không có kiểu 'Úc úc' đó! Từ Tiểu Thụ, ngươi có thể trương dương một chút, bộc lộ tính tình nóng nảy ra không?"
Mộc Tử Tịch giận dữ: "Ông ta có ôn hòa như ngươi sao?"
Từ Tiểu Thụ kéo vành nón lá xuống, không nhịn được phản bác: "Hả, bây giờ ngươi mới biết ta ôn hòa? Có phải lúc trước chưa so sánh với lão già kia? Còn dám nguyền rủa ta không?"
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."
"Khỉ thật!"
Từ Tiểu Thụ lại vốc thêm mấy nắm cỏ khô đổ lên áo, cố tình hạ giọng nói: "Bây giờ, giống chưa?"
"Ngẩng đầu lên." Mộc Tử Tịch cáu kỉnh nói.
Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu.
"Quầng thâm mắt kìa, đậm thêm chút nữa được không? Ngươi thế này không được, nhìn thế này chỉ như mới nhịn ăn có năm rưỡi, không có hiệu quả của quầng thâm mắt vài chục năm!"
Từ Tiểu Thụ: "..."
"Được đấy, quầng thâm mắt năm rưỡi với vài chục năm, ngươi còn phân biệt ra được cơ đấy?"
Hắn khẽ động ý nghĩ, hốc mắt xám đen lập tức đậm lên.
"Đúng đúng, có cái mùi kia rồi đấy, đừng cười!" Mộc Tử Tịch nhảy cẫng lên giật chiếc nón lá trên đầu lão nhân này.
"A, đúng rồi, còn tóc tai nữa."
Nàng tựa hồ nhớ ra điều gì đó, "Đầu tóc không rậm rạp đến thế đâu, phải thưa thớt hơn một chút mới đúng. Dù sao sư phụ cũng là người thường xuyên thức đêm mà, chắc chắn rụng tóc nhiều lắm!"
Từ Tiểu Thụ cạn lời.
Luyện Linh Sư cũng rụng tóc ư?
Hắn tiếp tục điều khiển bút lông một cách tỉ mỉ.
Nói thật lòng mà nói.
Nếu không có Mộc Tử Tịch ở đây, hắn đã thấy hình tượng trước mắt giống Tang Lão đến mười hai phần rồi ấy chứ.
Nhưng cô nàng này vẫn khăng khăng bắt bẻ ra được những tám mươi tám điểm chưa giống.
Quả nhiên, mỗi người một ý, hóa ra trong suy nghĩ của tiểu sư muội, hình tượng của Tang Lão còn thảm hại hơn nhiều!
"Được chưa?" Hắn hỏi.
"Ngốc à, sư phụ người ta có bao giờ hỏi những lời này đâu?"
Mộc Tử Tịch tức giận túm lấy hai bím tóc, bình tĩnh phân tích: "Từ Tiểu Thụ, ngươi phải luôn nhớ kỹ thế này, ngươi đang giả làm sư phụ, hình tượng không thành vấn đề."
"Nhưng khí chất mới là quan trọng nhất!"
"Khí chất hiện tại của ngươi không hề giống chút nào, nếu gặp phải người quen, có khi bị vạch mặt ngay tại chỗ đấy."
"Ha ha." Từ Tiểu Thụ cười nhạt, "Đấy là vì trước mặt muội, ta còn chưa bắt đầu giả thôi."
"Bốp!"
Mộc Tử Tịch lập tức nhảy dựng lên, giận dữ gõ vào đầu sư huynh nhà mình, nói: "Không phải 'Ha ha', mà là 'Hắc hắc', cái kiểu cười rất đểu rất bỉ ấy, nghe xong mà khiến người ta rợn cả tóc gáy ấy... Dâm cười hiểu không?"
"Ghê vậy à!"
Từ Tiểu Thụ lúc này mới giật mình, chỉ tay vào sư muội: "Dâm cười? Ngươi xong rồi, ta đi mách lão già đáng chết kia cho coi!"
"Ớ..."
Mộc Tử Tịch ngớ người, thẹn quá hóa giận nói: "Từ Tiểu Thụ, ta đang dạy ngươi đấy, ngươi còn muốn học nữa hay không hả?"
"Hắc hắc, tha cho ngươi đó, nhớ đấy, không có lần sau đâu!"
Từ Tiểu Thụ lập tức cúi người xuống, dưới vành nón che mặt, hắn bóp lấy cằm tiểu sư muội, trong mắt ánh lên vẻ dâm đãng đầy thâm ý.
Mộc Tử Tịch mặt đỏ bừng, "Đúng, chính là cái vị này đấy, ngươi làm lại lần nữa xem nào."
"Hắc hắc, tha cho ngươi..."
Từ Tiểu Thụ vừa buông tay, lại véo lấy cằm tiểu sư muội, "Nhớ cho kỹ, không có lần sau đâu đấy."
"Dạ!"
"Tốt lắm!"
"Tay... tay không được buông, làm lại lần nữa đi." Mộc Tử Tịch đỏ bừng cả vành tai.
"Hắc hắc, tha cho ngươi..."
Từ Tiểu Thụ vừa dứt lời, bỗng thấy sai sai, gõ nhẹ lên đầu tiểu sư muội, "Cái con bé này, trong đầu toàn nghĩ cái gì đấy!"
"Ui da."
Mộc Tử Tịch ôm đầu rụt lại, nét ửng hồng tan biến, sắc mặt nhăn nhó vì đau.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi học Dịch Dung thuật rốt cuộc là ở đâu vậy? Sao ta chẳng thấy ngươi dùng đến son phấn gì cả?" Nàng hậm hực thở phì phò, hồi lâu mới hỏi.
"Nếu còn để ngươi nhìn ra sơ hở, thì cái 'Dịch Dung thuật' này của lão phu chẳng phải uổng công rồi sao?" Từ Tiểu Thụ cười nhạt.
"Lão phu!"
"A a, lão phu... 'Dịch Dung thuật' này của lão phu, chẳng phải uổng công rồi sao?"
"Hừ hừ."
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."
"Từ Tiểu Thụ, giờ chúng ta đi đâu?"
Mộc Tử Tịch vừa nói, vừa thân thiết khoác lấy cánh tay lão đầu.
"Ấy ấy ấy, ngươi làm gì đấy?"
"Ta giờ là sư phụ ngươi, đừng gọi tên ta, lộ tẩy bây giờ!"
Từ Tiểu Thụ vội vàng gạt tay nàng ra, "Hơn nữa, quan hệ sư đồ của chúng ta có thân thiết đến thế đâu?"
"Có mà!"
Mộc Tử Tịch đáp đương nhiên: "Từ Tiểu Thụ, ngươi có mấy khi thấy ta với sư phụ giao lưu đâu, nên căn bản không biết quan hệ của chúng ta thân thiết đến mức nào."
"Người còn hay cõng ta đi dạo khắp nơi nữa, giờ ngươi thử một chút đi."
Nói rồi, nàng kéo giật về phía sau, định nhảy lên lưng hắn.
"Ta bóp chết ngươi, còn cõng ngươi đi dạo?"
Từ Tiểu Thụ lập tức giơ chân đá tới.
"Ui da."
"Ầm!"
Mộc Tử Tịch ngã nhào vào một cọc gỗ, đau điếng xoa mông đứng dậy.
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."
"Cảnh cáo ngươi, đừng có làm loạn!" Từ Tiểu Thụ nghiêm mặt nói.
"Nguyền rủa bám thân, bị động tăng giá trị, +1, +1, +1, +1..."
"Ngươi cũng vậy!"
Từ Tiểu Thụ kéo vành nón lá xuống thấp, cất giọng: "Đừng có mà như xe đứt xích vào những thời khắc quan trọng, nhớ chưa? Cứ gặp nguy là rụt cổ lại, cả đời này ngươi đừng hòng bước chân ra khỏi Nguyên Phủ, hiểu không?"
"Đốt đốt."
Vành nón rụt lại hai lần, sợ sệt bay lên đậu trở lại trên đầu Từ Tiểu Thụ.
"Đi thôi."
"Đi đâu cơ?" Mộc Tử Tịch lại hấp tấp chạy tới, níu lấy cánh tay Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ giằng co một hồi, ngẫm nghĩ rồi cũng mặc kệ nàng.
"Đi tìm 'Hữu Tứ Kiếm'."
Ban đầu, mục tiêu của hắn không phải "Hữu Tứ Kiếm", mà là cái khe nứt không gian cổ quái kia.
Nhưng vừa ra khỏi Nguyên Phủ, tiếng kêu gào từ bản đồ Bạch Quật trong đầu về khe nứt ở tận cùng bỗng dưng biến mất.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn không dám khinh suất hành động.
Biết đâu nơi đó đã bị đám người áo đỏ tìm ra.
Nếu vậy, chẳng phải tự mình đi tìm chỗ chết sao?
Thế nên, mục tiêu chuyển dời.
Hữu Tứ Kiếm!
Lá thư Tang lão để lại quả nhiên không sai.
Có đoạt được "Hữu Tứ Kiếm" hay không không quan trọng, ít nhất, nó không thể rơi vào tay Thánh Thần Điện Đường.
"Nhắm mắt lại đi."
"Hả?" Mộc Tử Tịch ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu Từ Tiểu Thụ đang nói gì.
"Nhắm mắt."
"Ừm." Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt.
Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt thu nón lá và tiểu cô nương vào Nguyên Phủ, rồi sải bước.
"Mở mắt ra."
"Dạ."
Mộc Tử Tịch mở mắt, con ngươi tức khắc co rút lại.
Khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Từ khu rừng đổ nát biến thành một thảo nguyên bao la.
Đồng thời, phía xa đám cỏ dại trước mặt, một đám Hồng Y đang hối hả ra sức duy trì trận hình.
Trong trận, cuồng bạo ma khí giết người ngập trời tàn phá bừa bãi, lan rộng vài dặm.
Trên đỉnh vòm trời, lơ lửng một thanh hung kiếm màu đen.
Mộc Tử Tịch thất thần, miệng lẩm bẩm:
"Đây cũng là... Hữu Tứ Kiếm sao?"
*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*