"Nhận bảo hộ, giá trị bị động +1."
"Khá lắm!"
Lần đầu tiên, Từ Tiểu Thụ cảm nhận được tư vị được che chở.
Hắn thực sự rất sợ hung kiếm ma khí kia nổ tung, trực tiếp khiến hắn lộ nguyên hình, hóa thân thành "Cuồng Bạo Cự Nhân".
Nhưng Mộc Tử Tịch chỉ dựa vào đôi "Thần Ma Đồng" quỷ dị kia đã chống đỡ được tất cả.
"Có chịu nổi không?"
Cúi người xuống, Từ Tiểu Thụ vỗ vai sư muội.
"Không có cảm giác gì."
Mộc Tử Tịch quay đầu lại, ma khí lượn lờ trong đôi mắt dị thường.
Thứ ma khí hung tàn tàn phá bừa bãi xung quanh kia, khi vừa tiếp xúc đã bị đôi mắt kia hút vào.
Cô nương này chẳng những không có bất kỳ ảnh hưởng gì, ngược lại còn có chút nhịn không được mà ợ một tiếng no nê.
"Ợ~"
"Ách..."
Mặt Mộc Tử Tịch ửng hồng, vội vàng quay đầu, chăm chú nhìn về phía trước.
"Thần Ma Đồng... sao?"
Từ Tiểu Thụ kinh hãi.
Sức mạnh của đôi dị đồng này, hắn càng thấy càng kinh ngạc.
Ngay cả lực lượng của "Hữu Tứ Kiếm" cũng có thể chống đỡ được, hơn nữa vẫn là một cách dễ dàng, hấp thụ toàn bộ.
Điều này chẳng phải có nghĩa là về mặt đẳng cấp, "Thần Ma Đồng" của Mộc Tử Tịch không hề thua kém "Hữu Tứ Kiếm" chút nào sao?
Thậm chí, đây còn chỉ là một nửa lực lượng trong đó.
Ít nhất, từ lần đầu gặp "Thần Ma Đồng" này đến nay, Từ Tiểu Thụ còn chưa từng thấy Mộc Tử Tịch sử dụng nửa kia của "Thần đồng tử".
"Tốt, cứ giữ nguyên như vậy, chống đỡ được đợt này, hẳn là sẽ ổn thôi."
Từ Tiểu Thụ nấp sau lưng nàng, "Cảm giác" nhìn bốn phía.
Đám người cũng phủ phục trên thảo nguyên Ly Kiếm, chờ thời cơ hành động, giờ phút này dưới đợt bạo phát hung ma khí "Hữu Tứ Kiếm" thứ nhất này, đã bị loại bỏ phần lớn.
Phàm là những kẻ không gánh nổi ma khí, gần như từng người đều tại chỗ mà đôi mắt đỏ tươi, linh khí trong cơ thể mất khống chế.
Nhưng bi kịch thay, những kẻ từng nghĩ tẩu hỏa nhập ma sẽ mang đến cơ hội lại bỏ mạng khắp nơi. Thứ ẩn chứa trong ma khí ấy không gì khác ngoài kiếm khí, và nó đã chém những kẻ mất cảnh giác thành từng mảnh vụn.
Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Khung cảnh đẫm máu đến rợn người.
Từ Tiểu Thụ hiểu rõ, đây có lẽ là cái giá phải trả cho lòng tham.
"Có những thứ, không phải ai cũng có tư cách nhúng chàm..."
Ngoại trừ những kẻ bỏ mạng vì kiếm khí bộc phát từ hung kiếm, vẫn còn một số ít người chuẩn bị khá chu đáo.
Hoặc là họ có linh khí hút nạp ma khí, hoặc là có linh kỹ, đan dược chống cự ma khí...
Nhưng dù là ai, đều như Hà Ngư Hạnh với nhát kiếm kinh thiên động địa kia, may mắn thoát khỏi hiểm cảnh trong lúc ma khí bạo phát.
"Sóng lớn đãi cát kết thúc, màn kịch hay sắp bắt đầu."
Từ Tiểu Thụ kéo tiểu sư muội không ngừng lùi về phía sau.
Hắn khôn ngoan vô cùng.
Dù trong tay còn chút chuẩn bị, hắn cũng không muốn làm con chim đầu đàn, xông lên cướp đoạt "Hữu Tứ Kiếm" ngay lúc này.
Dù sao, đó chỉ là việc mà kẻ ngốc mới làm.
"Từ... Sư phụ!"
Mộc Tử Tịch cảm nhận được lực kéo từ phía sau, cúi đầu thì phát hiện mình đã lơ lửng giữa không trung, đang nhanh chóng bị kéo lùi lại.
Nàng khó hiểu quay đầu: " 'Hữu Tứ Kiếm' chẳng phải đã xuất thế rồi sao, chúng ta khi nào xông lên?"
"Xông?"
Từ Tiểu Thụ ngớ người, tức giận gõ một cái vào đầu cô nương này: "Xông cái gì mà xông, ngươi không muốn sống nữa thì cứ xông! Không thấy nhiều người đang nhìn chằm chằm vào đây à?"
"Nhưng mà... Chẳng phải người ta nói 'Tiên hạ thủ vi cường, chậm tay ắt gặp họa' sao?"
Mộc Tử Tịch xoa xoa đầu, vừa hút nạp ma khí, vừa nói: "Hơn nữa, hiện tại không ra tay, đợi đến lúc Hồng Y cầm kiếm rồi, ngươi lấy gì mà đoạt, lấy cái mặt này hả?"
"Ngươi im ngay."
Từ Tiểu Thụ bịt miệng cô nương này lại.
Chẳng lẽ bị ma khí làm choáng váng đầu óc rồi sao, còn đòi đoạt?
"Cứ bảo toàn tính mạng nhỏ bé trước, mấy chuyện khác hãy bàn sau!"
"Ông!"
Tiếng kiếm reo xé rách hư không.
Sau khi bộc phát đợt ma khí đầu tiên, dường như đã thỏa thuê tàn phá, thanh "Hữu Tứ Kiếm" lao vút lên. Nó xoay quanh mấy vòng giữa không trung, rồi hướng về một phương bỏ chạy.
"Từ Tiểu Thụ!"
Mộc Tử Tịch hoảng hốt kêu lên.
"Chát!"
Từ Tiểu Thụ giáng một cái đầu băng xuống, "Đã bảo rồi, gọi sư phụ!"
"Úc... úc..."
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1."
"Sẽ có người sốt ruột thôi, chúng ta khoan hãy vội." Từ Tiểu Thụ kéo sư muội nhà mình, trốn vào một cái hố đất mà kiếm khí vừa xới tung.
Hắn lại vung tay, chôn sống cả hai người.
Mộc Tử Tịch cạn lời.
(Nguyền rủa, giá trị bị động +1)
"Xông!"
"Cảm giác" của hắn không sai, quả nhiên có kẻ không nhịn được, trực tiếp bay lên không trung.
Trong nháy mắt, hơn mười bóng người vụt đi, muốn chặn đường "Hữu Tứ Kiếm" khi nó đang bỏ trốn.
...
Trong khu vực bị Hồng Y bao vây.
"Lan Linh tỷ!"
Lộ Kha trừng mắt nhìn chằm chằm thanh "Hữu Tứ Kiếm" đang bay lượn, thoáng chốc đã sắp biến mất trước mắt. Cậu ta không nhịn được mà kêu lên.
"Chờ."
Lan Linh hờ hững ấn tay xuống, dập tắt lực lượng đang cuồn cuộn của gã thiếu niên.
"Tri Ôn tỷ!"
Lộ Kha sốt ruột, nghiêng đầu nhìn Ngư Tri Ôn.
Ngư Tri Ôn khẽ liếc nhìn cậu ta, im lặng quay đầu, thở dài trong lòng.
Nếu là Từ Tiểu Thụ, hẳn là sẽ không hỏi như vậy...
"Các vị tiền bối Hồng Y, bảo vật ở Bạch Quật là của người có duyên. 'Hữu Tứ Kiếm' tuy là chí bảo cao quý, nhưng ở nơi này, chỉ cần có năng lực, ai cũng có thể đoạt lấy. Ta nói vậy, có đúng không?"
Một giọng nói không biết từ đâu vang lên, như muốn đổ thêm dầu vào lửa, chĩa thẳng mũi dùi vào đội ngũ Hồng Y mà hỏi.
Lộ Kha cười lạnh một tiếng, định lên tiếng thì...
Lan Linh vội vàng thu tay lại, tiến lên một bước, thân hình bay vút lên không trung.
"Không sai."
"Chỉ cần ngươi đường đường chính chính nhập Bạch Quật, ai cũng có tư cách cầm 'Hữu Tứ Kiếm'."
"Nếu ai đạt được tán thành của 'Hữu Tứ Kiếm', Hồng Y thậm chí có thể hộ tống kẻ đó ra khỏi Bạch Quật, một đường hộ giá, phòng ngừa bất trắc."
Lời này vừa dứt, những kẻ ẩn nấp trong Ly Kiếm Thảo Nguyên không thể nhịn được nữa.
Không một ai đáp lời.
Nhưng ngay lập tức, mười mấy bóng người bắn ra.
"Lũ ngu ngốc này..."
Từ Tiểu Thụ thấy cảnh này, chỉ biết đau đầu.
Người có thể vào Bạch Quật, lẽ ra không nên là hạng người đầu óc đơn giản như vậy mới phải.
Nhưng một là những người này không biết rõ nội tình, hai là trước dụ hoặc của "Hữu Tứ Kiếm", ba là có lời hứa của Hồng Y.
Có thể nói, Lan Linh vừa gật đầu đồng ý, đã trực tiếp kích nổ phần lớn số người còn lại ở đây.
"Từ... sư phụ?"
Mộc Tử Tịch trong bóng tối nghiêng đầu, nàng cũng nghe được lời Lan Linh nói.
"Dùng cái đầu mà suy nghĩ."
Từ Tiểu Thụ ấn đầu nàng trở lại.
"Ta biết."
Mộc Tử Tịch liếc xéo, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Nàng vừa rồi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ Từ Tiểu Thụ còn tưởng thật.
Thật sự coi mình là kẻ ngốc chắc?
"Ta chỉ muốn hỏi, khi nào chúng ta mới ra tay?" Nàng miễn cưỡng quay đầu đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt bị che khuất.
"Chờ."
"Chờ đến khi nào?"
"Đợi đến..." Từ Tiểu Thụ dùng "Cảm Giác" quét qua những kẻ còn đang ẩn mình, trầm mặc một hồi, chậm rãi lắc đầu.
"Ta cũng không rõ nữa."
Mộc Tử Tịch: "..."
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1."
"Thành khẩn."
Chiếc nón lá trên đầu đột nhiên giật giật hai lần.
Từ Tiểu Thụ nhạy cảm nhận ra dị thường.
"Ngươi làm gì vậy?"
"..." Không ai đáp lời.
"Nói chuyện đi, đừng có giả câm!" Từ Tiểu Thụ khẽ quát.
"Ta... ta cảm thấy... kỳ lạ lắm..." Từ Tiểu Kê yếu ớt lên tiếng.
Chiếc nón lá kia, chính là bản thể của nó.
Đây là hình dạng nó biến hóa theo yêu cầu của Từ Tiểu Thụ.
Theo ước định giữa hai người, dù có bất ngờ gì xảy ra, Từ Tiểu Kê cũng không được lên tiếng, không được rời khỏi đỉnh đầu Từ Tiểu Thụ.
Nhưng giờ, Từ Tiểu Thụ chủ động hỏi han.
Trả lời từng câu, chắc là không chết ai đâu... phải không?
"Kỳ lạ chỗ nào?" Từ Tiểu Thụ túm lấy chiếc nón lá hỏi, thật ra hắn không đến mức bá đạo như đối phương nghĩ.
"Ta cũng không biết, chỉ là cảm giác rất kỳ lạ... ở thân thể ấy." Từ Tiểu Kê đáp lại.
"'Hữu Tứ Kiếm' có liên quan đến ngươi?"
"Không rõ ràng lắm..."
"Đừng nói không rõ ràng, ngươi chỉ cần trả lời 'Phải' là được."
"Phải..."
"..."
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn cột thông báo, không có động tĩnh gì.
"Nói 'Không phải'."
"Không, không phải?"
"Nhận lừa gạt, giá trị bị động +1."
Quả nhiên...
Từ Tiểu Thụ càng thêm khẳng định.
Từ Tiểu Kê nhất định có liên quan đến "Hữu Tứ Kiếm", từ suy đoán mười phần có tám chín đã biến thành một kết luận chắc nịch.
Mà điều này, chính là lý do cho dù mất đi vỏ kiếm Hắc Lạc, Từ Tiểu Thụ vẫn dám đến Thảo Nguyên Ly Kiếm tranh đoạt "Hữu Tứ Kiếm".
Nếu ở đây còn có thứ gì mạnh hơn "Tế Lạc Điêu Phiến", "vỏ kiếm Hắc Lạc" để làm vốn liếng tranh đoạt...
"Từ Tiểu Kê."
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi, hỏi ra câu hỏi giấu kín trong lòng: "Ngươi có phải là kiếm linh của 'Hữu Tứ Kiếm' không?"
"Hả?" Mộc Tử Tịch bên cạnh lập tức trợn tròn mắt.
Nàng không thể tin nổi nhìn về phía chiếc nón lá trên đầu Từ Tiểu Thụ.
Cái tên nhát gan sợ sệt này, lại là kiếm linh của "Hữu Tứ Kiếm" bá khí uy vũ kia?
"Ách... Ta không rõ ràng lắm."
Từ Tiểu Kê ngập ngừng đáp.
Nói thật, giờ phút này ngay cả nó cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.
Nhưng nếu mình là kiếm linh của "Hữu Tứ Kiếm", tại sao... mình lại không biết chứ?
"Ta hỏi gì, ta hỏi vấn đề, không cần trả lời lập lờ nước đôi. Ngươi chỉ cần đáp 'Phải' hoặc 'Không phải' là đủ rồi." Từ Tiểu Thụ nói.
"Ách, phải."
"Nhận lừa gạt, bị động giá trị, +1."
Trong lòng Từ Tiểu Thụ chợt cảm thấy bất an.
Không phải ư?
Từ Tiểu Kê không phải kiếm linh?
Không thể nào... Lòng hắn có chút hoảng loạn.
Hắn vẫn còn nhớ như in khi ở cửa phủ thành chủ, hắn đã từng dùng thông tin cột để phỏng đoán thân phận của Từ Tiểu Kê.
Khi đó, đáp án cho thấy gia hỏa này không phải Quỷ thú, cũng không phải người.
Mà xen lẫn giữa những điều đó, lại có liên hệ với "Hữu Tứ Kiếm", ngoại trừ kiếm linh, còn có thể là gì?
"Ta đổi cách hỏi vậy..."
Từ Tiểu Thụ vừa "cảm giác" vừa nhìn về phía "Hữu Tứ Kiếm" đang bị một đám bóng người truy đuổi, vẫn đang liều mạng bỏ chạy, mơ hồ cảm thấy khí chất của hai bên khác nhau một trời một vực.
"Ngươi sinh ra từ trong 'Hữu Tứ Kiếm'?"
Từ Tiểu Kê nghe vậy ngơ ngác một chút.
Vừa định nói gì đó, lại nhớ lại lời Từ Tiểu Thụ vừa nói, vội vàng đáp: "Vâng!"
"..."
Thông tin cột vẫn không nhúc nhích.
Từ Tiểu Thụ thở sâu một hơi.
Không phải kiếm linh, nhưng lại sinh ra từ trong "Hữu Tứ Kiếm"?
Đây là... một ý thức khác?
Hắn không khỏi nhíu mày.
Sự chuyển biến nhỏ này có chút vượt quá mong đợi ban đầu của hắn.
Nhưng cũng không tệ.
Nếu Từ Tiểu Kê thật sự sinh ra từ trong "Hữu Tứ Kiếm", vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.
"Hữu Tứ Kiếm" sau khi mất đi Đệ Bát Kiếm Tiên, bị một mình dùng để trấn áp "Tẫn Chiếu Ngục Hải".
Nhưng "Tẫn Chiếu Ngục Hải" uy lực lớn như vậy, làm sao chỉ với một thanh "Hữu Tứ Kiếm" không người khống chế có thể liên tục áp chế mấy chục năm?
Kết quả là, trải qua một vài nguyên nhân nào đó, kiếm linh nguyên bản của "Hữu Tứ Kiếm" hoặc là tiêu vong, hoặc là ngủ say...
Tóm lại, trong quá trình chế ước lẫn nhau kéo dài mấy chục năm.
Từ Tiểu Kê xuất hiện!
Như vậy, dựa theo lời Từ Tiểu Kê khi đó.
Gã kia đã thăm dò hai không gian mà ngay cả ta cũng không rõ, lại còn đến được Thánh Thần đại lục.
Không gian thứ nhất hẳn là không gian bên trong "Hữu Tứ Kiếm".
Thứ hai chính là Bạch Quật.
Vậy mà chính Từ Tiểu Kê cũng không hiểu rõ vì sao phải đến phủ thành chủ.
Chẳng qua chỉ vì "Thiên Xu Cơ Bàn" của phủ thành chủ bị trộm mất, rồi dựa vào mối liên hệ thân mật với "Hữu Tứ Kiếm" được hình thành sau nhiều năm tiếp xúc không ngừng, từ nơi sâu xa vẫy gọi Từ Tiểu Kê, cần nó đến giải cứu mình.
"Hẳn là như thế, nếu không có nhân tố trọng yếu nào khác..."
Từ Tiểu Thụ siết chặt nắm đấm.
Tất cả mọi thứ đều không sai lệch nhiều so với phỏng đoán của mình.
Như vậy, sau chuyện này, hắn có thể khẳng định chắc chắn, đầu óc của mình vẫn còn dùng tốt.
Nói tóm lại, là thông minh!
Vậy thì...
Từ Tiểu Thụ quay sang nhìn tranh chấp bên ngoài.
Chờ!
Dựa theo trực giác mách bảo, chỉ cần chờ đợi.
Đợi đến khi "Hữu Tứ Kiếm" giãy giụa không thoát khỏi vòng vây của Hồng Y, đến lúc cần người giúp sức, nó nhất định sẽ tự mình tìm đến cầu xin.
Có lẽ là nam tử bên cạnh Lam Tâm Tử, có lẽ là Ngư Tri Ôn…
Nhưng Từ Tiểu Kê, một loại kiếm linh ngang hàng đang ở ngay đây, "Hữu Tứ Kiếm" cần gì phải quanh co vòng vèo như thế, đi tìm người khác trợ giúp?
Từ Tiểu Thụ khẽ cười, buông lỏng nắm đấm.
Hết thảy, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!
...
"Xông!"
"Hữu Tứ Kiếm là của ta, cút ngay cho ta!"
"Chết đi cho ta!!!"
Trong hư không, một đám người tranh nhau chen lấn, tốc độ còn bị "Hữu Tứ Kiếm" bỏ xa, ngược lại đã sớm bắt đầu tranh đấu giữa không trung.
Mà những kẻ ẩn nấp trong Ly Kiếm thảo nguyên, há chỉ có một chỗ?
Tứ phía mai phục!
Khi "Hữu Tứ Kiếm" xông tới một nơi nào đó, những kẻ tiềm ẩn ở đó rốt cuộc không thể cưỡng lại sự cám dỗ, bay thẳng lên trời.
Trong nháy mắt, mấy đạo bóng dáng vụt lên, muốn tóm lấy "Hữu Tứ Kiếm" đang chạm mặt.
Đúng lúc này...
Một bóng dáng hư ảo chợt lóe lên, xuất hiện ngay trên thân "Hữu Tứ Kiếm", tay chụp xuống.
"Cạch!"
Một tiếng vang nhỏ vang lên, thanh hung kiếm đen ngòm lao tới với tốc độ kinh hoàng, tưởng chừng xé rách cả không gian bỗng khựng lại, hoàn toàn mất đi khí thế xung kích dưới một chưởng này.
Không khí nhất thời ngưng đọng.
"Xin lỗi, thanh kiếm này là của ta."
Người đàn ông vừa xuất hiện khẽ nói.
Thanh âm ấy trực tiếp xuyên qua hơn nửa thảo nguyên Ly Kiếm, vọng đến tai mọi người.
"Hữu Tứ Kiếm" đã có chủ nhân?
Ẩn mình trong bóng tối, Từ Tiểu Thụ lập tức "Cảm giác" , bắt đầu tìm kiếm.
Người này vô cùng xa lạ.
Gương mặt chữ điền bình thường đến mức không thể bình thường hơn, chẳng có gì nổi bật.
Nhưng Từ Tiểu Thụ lại cảm thấy mình từng gặp người này rồi.
Không phải khuôn mặt, mà là khí chất!
"Quỷ thú ký thể!"
Đồng tử hắn bỗng co rút lại.
Hắn nhớ rõ, khoảnh khắc Bát Cung truyền tống trận mở ra, hắn đã gặp vài nam tử mang khí tức đặc thù.
Trước đó, hắn từng chạm trán một người.
Kẻ đó đã đền tội, bị Thủ Dạ bắt giữ, không còn nghi ngờ gì chính là Quỷ thú ký thể.
Còn người này, tuy đổi một gương mặt, nhưng nếu dùng lời của Thủ Dạ...
Thối vẫn hoàn thối, dù thay mặt nạ nào, mùi vị vẫn vậy thôi.
Giữa không trung, những bóng người đang đuổi bắt lẫn nhau cũng khựng lại.
Chỉ vài nhịp thở sau, tiếng kinh hô vang lên.
"Vương tọa?"
"Kẻ xâm nhập?"
Cách đó rất xa, Tín quay đầu, bay thấp xuống bên cạnh Lan Linh, ghé tai nói nhỏ.
"Con cá lớn đầu tiên đã lọt lưới."
Lan Linh khẽ cười một tiếng, phi thân lên cao.
Nàng búng tay.
Tấm "Tam Thập Lục Thiên Phong Vô Trận" dường như đã bị "Hữu Tứ Kiếm" giằng xé đến rách nát, trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên rực rỡ.
Một giây sau.
Một kết giới khổng lồ từ trên không giáng xuống, bao trùm cả một vùng Ly Kiếm thảo nguyên.
"Chuyện gì xảy ra?"
Những người đang tranh đoạt kịch liệt trên không trung cùng giật mình ngoái đầu nhìn.
Lan Linh hé đôi môi đỏ mọng, khẽ thở dài, giọng điệu u uẩn:
"Quỷ thú ký thân, bắt lấy!"
*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*
*Hệ thống, đồng nhân, Gamer Xưng Bá Dị Giới - Mời các đạo hữu ghé đọc.*