Chương 55

Truyện: Truyen: {self.name}

Linh Tàng Các, lầu hai.

Khác hẳn bố cục lầu một, nơi này không hề có những kệ sách, càng chẳng có cổ tịch hay ngọc giản, thay vào đó là những vòng sáng trắng xóa nằm cách xa nhau.

Mỗi vòng sáng đại diện cho một bộ Tiên Thiên Linh Kỹ, và nơi đây có chừng trên trăm vòng sáng như vậy.

Mộc Tử Tịch dùng đầu ngón tay nghịch nghịch lọn tóc đuôi ngựa, có chút buồn chán bước ra khỏi một vòng sáng.

Nàng khác với những người khác, mục tiêu đã định sẵn, vừa vào đã tìm được thứ mình cần.

Nhưng vất vả lắm mới có cơ hội vào Linh Tàng Các một lần, nàng lại không muốn đăng ký rồi đi ra nhanh như vậy.

Cái tên kia chắc hẳn vẫn còn ở trong đó, mình đơn độc đi ra thì thật tẻ nhạt!

Nàng ngó nghiêng xung quanh, khắp nơi dạo bước.

Những vòng sáng này cực kỳ kỳ lạ, hễ có người bước vào sẽ tỏa sáng, sau đó ngăn không cho người khác tiến vào.

Mộc Tử Tịch đi dạo một vòng, bỗng nhiên phát hiện điều gì đó không đúng. Nàng đếm tới đếm lui.

"Tám cái?"

Không phải có mười một người vào đây sao? Sao chỉ có tám vòng sáng, còn ba người kia đâu?

Tầng ba không thể vào, lẽ nào vẫn còn người lang thang ở lầu một?

Mộc Tử Tịch khẽ nhíu mày, cảm thấy thú vị, liền lon ton chạy xuống cầu thang.

...

"Xoạt xoạt xoạt!"

"Xoạt xoạt xoạt!"

Những âm thanh đều đặn nhưng rất nhỏ vang lên, Mộc Tử Tịch khom lưng như một con mèo, rón rén tiến lại gần.

Chu Thiên Tham?

Hắn đang làm gì vậy?

Mộc Tử Tịch ngẩn người.

Chỉ thấy gã thanh niên vạm vỡ này hai tay mỗi bên ôm một quyển cổ tịch, run run rẩy rẩy vẫy vẫy, sau đó lại cẩn thận đặt trả về chỗ cũ, tiếp tục lấy ra hai quyển khác.

Chuyện này thì không sao, đáng sợ là gã bỗng nhiên dừng lại ở một góc, mắt sáng rực lên, rồi nhào tới một cái rương phủ đầy bụi.

Cứ như thể vừa phát hiện ra kho báu vậy!

Sau cú bổ nhào, cái rương bị đẩy đi, bụi đất tung tóe...

Hắn chơi đến quên trời quên đất.

Mộc Tử Tịch hoàn toàn ngơ ngác, đầu nhỏ nhắn tràn ngập dấu chấm hỏi, không ngờ một người cao lớn như vậy lại thích trò chơi trẻ con này.

Nhưng đây là Linh Tàng Các, hắn không chọn linh kỹ, mà lại ở đây chơi trò trẻ con một mình?

"Chu Thiên Tham!"

"Ngươi đang làm gì vậy hả!" Nàng chống nạnh quát.

Chu Thiên Tham đang hăng say đẩy rương giật mình, quay đầu thấy là Mộc Tử Tịch, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Hết hồn, cứ tưởng người của hộ kinh đoàn tới..."

"Hừ, hộ kinh đoàn chưa tới, ngươi liền rảnh rang chơi bời rồi?"

Chu Thiên Tham nghe vậy, ngẩn người, sờ soạng mồ hôi nói: "Ta đâu có chơi, ta đang tìm linh kỹ!"

Mộc Tử Tịch bật cười, nhìn bàn tay đen nhẻm của hắn lại bôi thêm vết bẩn lên mặt, nói: "Ngươi lấm lem thế kia, ai lại tìm linh kỹ kiểu đấy?"

"Sao lại không?" Chu Thiên Tham lập tức không phục, chỉ tay về phía sau, "Từ Tiểu Thụ kìa, hắn cũng đang tìm linh kỹ đó!"

Từ Tiểu Thụ?

Mộc Tử Tịch nhìn theo hướng tay hắn chỉ, liền thấy một bóng dáng cao gầy.

Chỉ là, hình tượng có chút khác biệt so với những gì cả hai tưởng tượng.

Lúc này, Từ Tiểu Thụ mặc một bộ bạch y đơn giản, nửa tựa vào giá sách, tay cầm sách, thần hồn xuất khiếu, tựa như đang ngộ đạo.

Những tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, hắt lên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, đẹp tựa tranh vẽ.

Chu Thiên Tham: ???

Mộc Tử Tịch thoáng ngây người, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Từ Tiểu Thụ mặt mày lấm lem khi còn bé, vội vàng hoàn hồn.

Nàng nhìn Chu Thiên Tham cười nhạo: "Cách tìm linh kỹ của hai ngươi quả là giống nhau thật đấy!"

Chu Thiên Tham im lặng không nói, nhìn bàn tay đen bẩn của mình, rồi lại nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Từ Tiểu Thụ, cảm thấy như mình vừa bị lừa một vố lớn.

"Ta nghĩ, ta có lẽ cần phải giải thích một chút..."

"Không cần giải thích gì cả, ngươi tốt nhất nên đi rửa mặt đi!"

"Hả? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết bí mật giúp gã kia đoạt giải quán quân sao?"

"Ta không... Ân? Ngươi vừa nói gì cơ? Ngươi lặp lại lần nữa xem nào?"

"Không có gì cả. Ta đi rửa mặt đây."

"Ấy, chờ một chút đã, cho ta mượn chút thời gian nói chuyện riêng nha!"

...

Từ Tiểu Thụ đương nhiên không phải "cảm nhận" được cuộc trò chuyện và hành động của hai người kia, rồi tìm bừa một chỗ có nắng để bắt đầu giả vờ thâm sâu.

Hắn thực sự bị cuốn hút bởi tàn quyển này.

"Thập Đoạn Kiếm Chỉ?" Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm.

Suốt một canh giờ, hắn đã tìm được không ít tàn quyển, nhưng toàn là những linh kỹ thuộc tính đặc biệt. Liếc qua, hắn biết mình khó lòng tu luyện thành công.

Chỉ có "Thập Đoạn Kiếm Chỉ" này...

Phẩm cấp không rõ, không cần linh lực, thuần túy dựa vào kiếm ý và chỉ công. Tu luyện đến đại thành, một chỉ có thể đoạn cả ngân hà.

Đây quả thực như thể được chế tạo riêng cho hắn!

Quả nhiên kinh nghiệm của tiền bối xuyên việt thật hữu dụng!

Điều duy nhất khiến hắn hơi lo lắng là liệu kiếm chỉ này có trùng lặp với công năng "Sắc bén chi quang" hay không. Nhưng đây cũng chính là điều khiến hắn trầm tư.

Tàn quyển này giới thiệu, lại là dùng kiếm ý dung nhập vào ngón tay...

Không phải kiếm khí, cũng không phải vạn vật đều là kiếm, mà là chính ngón tay của bản thân!

Đây quả thực là khai phá ra phương thức tu luyện kiếm tu thứ ba!

Chủ lưu là kiếm ý kết hợp với linh kỹ.

Từ Tiểu Thụ tự sáng tạo, vẫn chưa biết có đạt tới thông thuần kiếm ý hay không, tạm coi là phương thức chiến đấu thứ hai.

Còn "Thập Đoạn Kiếm Chỉ" này...

Kiếm ý kết hợp với nhục thân?

Thiên hạ rộng lớn, không thiếu chuyện lạ!

Từ Tiểu Thụ bị ý nghĩ bay bổng này làm cho kinh ngạc. Kiếm ý cùng kiếm khí dung hợp, sẽ sinh ra "Kiếm khí thông linh"; vậy kiếm ý nếu cùng thân thể dung hợp, sẽ tạo ra cái gì?

Không đúng!

Kiếm ý vốn dĩ phải tự mình tu luyện, cớ sao lại nói dung hợp?

Nhưng... lại không đúng!

Phía trên này rõ ràng viết là có thể...

Từ Tiểu Thụ ngẩn người như phỗng, chẳng hiểu ra sao.

Hắn hạ quyết tâm, nếu lát nữa tìm không thấy món đồ nào tốt hơn, nhất định phải lấy cho bằng được cái "Thập Đoạn Kiếm Chỉ" này!

Cho dù không tu luyện được, thì cái phương thức luyện tập đặc biệt này thôi cũng đủ để hắn suy ngẫm thật lâu rồi.

"Ân, ai lại có cái ý nghĩ kỳ hoa đến vậy? Chắc chỉ có ta mới sánh được thôi, đoán chừng cũng là một thiên tài!"

Từ Tiểu Thụ thử tìm kiếm tên người sáng lập, đáng tiếc đây chỉ là một quyển tàn khuyết, trên đó chẳng hề ghi chép.

Hắn cất kỹ đồ vật, tính toán thời gian, vẫn còn tận hai canh giờ nữa, vẫn còn sớm chán!

Tiếp tục lục lọi thôi!

...

"Xoát xoát xoát!"

"Xoát xoát xoát!"

Mộc Tử Tịch có chút hối hận vì đã tin vào lời ma quỷ của Chu Thiên Tham, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy hai quyển cổ tịch đầy bụi đất, đến cả chiếc váy âu yếm cũng bị bẩn.

"Chu Thiên Tham!"

"Rõ ràng là chẳng có gì cả!" Nàng bực dọc ném mạnh quyển cổ tịch vào khung sách.

"Phanh!" Một âm thanh vang lên, Chu Thiên Tham giật nảy mình.

Hắn thò đầu ra từ một cái hốc tường đen ngòm, vẻ mặt khổ sở nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi có thể bớt đáng sợ hơn chút được không, muốn trở thành quán quân thì cần phải bỏ công sức ra chứ!"

Mộc Tử Tịch vốn dĩ đang cố gắng kìm nén sự bực bội, nhìn thấy Chu Thiên Tham thì lập tức bật cười.

Gã này mặt mũi đen thui, lại thêm ánh sáng nơi đây lờ mờ khó nhìn, thoạt trông chỉ thấy một hàm răng trắng bóng.

"Phốc!"

"Ta thấy ngươi thực sự nên đi rửa mặt đi, ha ha!"

"Suỵt! Nói nhỏ thôi!" Chu Thiên Tham vừa thăm dò tìm kiếm thành quả trong khe hẹp, vừa nói. Bỗng nhiên, hắn lôi ra một tờ tàn trang, "Nhìn xem?"

"Có thu hoạch à?" Mộc Tử Tịch mắt sáng lên, vội vàng chạy tới.

Chu Thiên Tham vỗ vỗ tàn trang, lại thổi thổi, lập tức cả hai người đều ho sặc sụa.

"Một tờ cổ đồ sao?"

Trên tấm da cừu cổ xưa, rách nát, vẽ hình một lão đầu cụt tay, treo ngược mình trên một thanh đao, tư thế vặn vẹo quái dị vô cùng.

Mộc Tử Tịch lập tức bĩu môi, nhìn qua thứ này hợp với Chu Thiên Tham hơn, chẳng phù hợp với nàng chút nào.

Nàng vừa định càu nhàu, quay đầu lại thấy tên da đen kia đang dán mắt vào bức vẽ cổ, tựa hồ đã tiến vào một loại cảnh giới huyền diệu nào đó.

"Đốn ngộ?" Nàng giật mình.

"Không sai."

"Vậy lời Từ Tiểu Thụ nói là thật à, bảo tàng thật sự ở lầu một?"

"Ừ đấy."

Mộc Tử Tịch cảm thấy mình lại có thêm động lực tìm kiếm linh kỹ, nhưng rồi nàng kịp phản ứng, cả người cứng đờ.

Chu Thiên Tham đốn ngộ, Từ Tiểu Thụ lại không có ở đây, vậy vừa rồi...

Ai vừa nói chuyện?

Kinh hãi, nàng vội quay đầu lại.

*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1