"Động thủ!"
Cẩu Vô Nguyệt vẫn bất động như núi, trái lại Bạch Y Thường Dực chợt quát một tiếng, hóa thành một đạo quang ảnh vút lên không trung.
Hắn hiểu rõ, dù song phương đại lão có nói chuyện với nhau ra sao, nguyên tắc hành động lần này sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Cho dù Vô Nguyệt tiền bối nợ ân tình của vị Thánh Nô Thủ Tọa này, nhưng một số việc không thể chỉ dùng mỗi ân tình để xóa bỏ.
Với tư cách là trợ thủ thân cận nhất của Vô Nguyệt tiền bối, hắn phải đưa ra lời cảnh tỉnh vào thời điểm Vô Nguyệt tiền bối còn do dự không quyết.
Việc công là việc công, việc tư là việc tư.
Chuyện Bạch Y đối đầu với Thánh Nô…
Vô Nguyệt tiền bối không thể chỉ dựa vào ý kiến cá nhân để quyết định!
Nếu không thể hạ quyết tâm, vậy nên để người khác tiếp nhận gánh nặng này.
Dù hậu quả của việc này rất khó chấp nhận…
"Tia Sáng Rung Động!"
Thường Dực không chút do dự, hai tay vung mạnh ra sau, bộc phát thành vô số điểm sáng trong suốt, dung nhập vào thiên đạo.
Chỉ trong một khắc.
Mọi người đều cảm giác thiên địa tối sầm lại trong nháy mắt, rồi lại bừng sáng trở lại.
Nhưng thứ ánh sáng tái hiện này dường như đã có chút khác biệt so với trước kia.
"Dừng lại."
Người bịt mặt khựng lại giữa không trung, thân thể vững vàng phanh gấp.
Sầm Kiều Phu và Thuyết Thư Nhân theo sát phía sau cũng lập tức nhận ra sự bất thường, đồng thời dừng bước, đến hô hấp cũng ngừng lại.
Chỉ riêng Từ Tiểu Thụ suy nghĩ miên man, đầu óc còn đang mải mê với những chuyện khác, nhất thời không kịp phản ứng.
Khi nghe thấy thanh âm kia, dù hắn muốn dừng lại, bước chân cũng đã lỡ bước ra ngoài.
"Xùy ~ "
Không khí hiện lên gợn sóng.
Từ Tiểu Thụ không dám nhúc nhích dù chỉ một ly, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy ròng ròng, nhỏ xuống.
"Sao vậy?"
Hắn có chút kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc hỏi:
"Sao trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bất động vậy?"
Cho dù là Bạch Y, giờ phút này cũng chỉ như một pho tượng điêu khắc.
Chạy... chạy... lao vun vút... lao vun vút...
Người thì kim kê độc lập, kẻ lại cá chép hóa rồng, muôn hình vạn trạng, lóa mắt như kỳ quan.
Từ khi Bạch Y Thường Dực ra tay, dường như không gian nơi đây đã bị đóng băng.
Mỗi một người, thậm chí đến nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Đến cả tiếng hô hấp, cũng trở nên im hơi lặng tiếng.
"Tí tách... tí tách..."
Tiếng mưa rơi bên tai vẫn ồn ào.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy có gì đó không đúng.
Mưa kia, từ trên trời rơi xuống, vốn nên là từng giọt.
Nhưng mỗi giọt từ giữa không trung rớt xuống, khi chạm đất, lại giống như bị chém thành mấy chục vạn nhát, vỡ vụn, hóa thành sương khói mông lung, tung tóe khắp nơi.
Cả không gian bao trùm bởi một màn sương ẩm ướt, bốc lên mù mịt.
Trạng thái này, hoàn toàn không thể gọi là mưa, nhiều nhất chỉ là bầu trời đang phun sương!
"Ực..."
Từ Tiểu Thụ gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
Giống như hiệu ứng cánh bướm, chờ hắn phản ứng lại...
"Nhận công kích, giá trị bị động +9999."
"Nhận công kích, giá trị bị động +9999."
"Nhận công kích, giá trị bị động +9999."
Cột thông báo soạt soạt bắn ra ba tin liên tiếp.
Từ Tiểu Thụ lúc này chấn động đến ngây người.
"9999?"
"Cái quái gì thế này, đây là giá trị cực hạn ư!"
"Ta, trong nháy mắt, nhận ba lần tổn thương cực hạn?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ nổi lên sóng to gió lớn.
Cho đến giờ khắc này, thân thể hắn mới truyền đến những cơn đau đớn kịch liệt.
"Xùy~"
Một tiếng vang xé gió.
Bắp chân phải vừa bước ra của Từ Tiểu Thụ nổ tung, hóa thành một màn huyết vụ mông lung, đến cả xương cốt cũng bị cắt thành bột mịn, hòa vào mưa bụi phiêu dật tứ phía.
"Xùy~"
Một tiếng "xùy" xé gió vang lên, yết hầu của Từ Tiểu Thụ nổ tung, cột máu hóa thành màn huyết vụ bắn tung tóe.
Vừa rồi, yết hầu của hắn vừa cử động theo phản xạ nuốt nước bọt, liền bị một luồng sức mạnh khó hiểu trực tiếp tiêu diệt. Không một mảnh vụn thịt nào còn sót lại, vết cắt nhẵn mịn đến lạ thường.
"Xùy..."
Lại một tiếng xé gió, lần này là đôi môi vừa mấp máy thốt ra hai chữ "Làm sao", cũng tan nát ngay tức khắc.
Máu tươi chảy ròng ròng.
Toàn thân Từ Tiểu Thụ cứng đờ.
Nỗi đau kịch liệt suýt chút nữa đã khiến hắn gào khóc thảm thiết.
Nhưng thứ đáng sợ hơn cả những vết thương khó hiểu này chính là nỗi kinh hoàng từ sâu thẳm linh hồn, nó nghiến chặt lấy ý chí, ngăn cản hắn giãy giụa, cử động.
Từ Tiểu Thụ hiểu rõ, vào lúc này, chỉ cần một động tác khẽ khàng thôi, hắn sẽ tan biến thành sương mù, tan thành tro bụi ngay tại chỗ.
"Thứ quỷ quái gì thế này!!!"
Trong lòng rung động dữ dội, Từ Tiểu Thụ dồn hết sự tập trung vào "Cảm giác", lúc này mới lờ mờ nhìn thấy những tia sáng bao trùm bốn phương thiên địa, sáng hơn bình thường rất nhiều.
Nhìn kỹ hơn.
Hóa ra ánh sáng này đã được điều khiển và khống chế bởi con người. Vào lúc này, nó được tạo thành từ vô số tia sáng li ti xen lẫn vào nhau.
Ánh sáng vốn vô hình.
Nhưng Bạch Y Thường Dực lại nén ánh sáng thành hữu hình, hóa thành những tia sáng mang sức cắt xẻ đến cực hạn, trực tiếp phong tỏa cả một vùng không gian.
"Đây phải là một công trình đồ sộ đến mức nào?"
"Cảm giác" của Từ Tiểu Thụ lan tỏa khắp nơi, hắn kinh hãi nhận ra, phạm vi vài dặm xung quanh cũng chịu chung số phận.
Đây chẳng khác nào một phiên bản dày đặc của trận pháp tia hồng ngoại cắt xẻ, một lĩnh vực chết chóc bao trùm tất cả!
"Giới vực?"
"Tia Sáng Tử Vong?"
Lúc này, Từ Tiểu Thụ đột nhiên hiểu ra vì sao đám người xung quanh lại như bị đóng băng, không ai dám nhúc nhích.
Chỉ cần khẽ động thôi...
Thứ ánh sáng phong tỏa tuyệt đối mọi ngóc ngách không gian, thậm chí có khả năng len lỏi vào từng tế bào, từng lỗ chân lông, trở thành lưỡi dao sắc bén tột cùng. Chỉ trong chớp mắt, nó có thể tước đoạt sinh mệnh của bất kỳ ai!
"Các ngươi không đi được đâu."
Thường Dực thu tay về từ hư không, lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt.
Hai tay hắn bắt đầu bấm niệm pháp quyết.
"Quang Ảnh Thấu Thể."
"Ngâm!"
Một tiếng vang khẽ, trên người đám người Bạch Y hiện lên màn sáng nhàn nhạt.
Ngay khoảnh khắc màn sáng xuất hiện, đám người áo trắng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, ai nấy khôi phục động tĩnh.
Người nên về vị trí cũ thì về, người nên phi hành thì phi hành...
Nhưng bốn Thánh Nô lại không có được màn sáng bảo vệ.
Điều này có nghĩa, một khi "Tia Sáng Giới Vực" này bị thao túng luật động, bốn Thánh Nô sẽ mất mạng ngay tức khắc!
Từ Tiểu Thụ con ngươi co rụt lại.
"Xùy ~"
Mí mắt y giật mạnh, trực tiếp nổ tung thành huyết vụ.
Từ Tiểu Thụ kinh hãi, lập tức muốn truyền âm cho người bịt mặt.
Nhưng ngay cả y cũng nghĩ ra được phương thức công kích, lẽ nào người bịt mặt lại không?
"Sầm Kiều Phu!"
Người bịt mặt gầm lên giận dữ. Trong khốn cảnh tử thần này, gã vẫn coi như chỗ không người, thân thể lắc lư, trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi.
Xuất hiện trở lại, gã đã đứng ngay trước mặt Thường Dực.
"Ầm!"
Một vụ nổ lớn tung tóe ngay trước mặt Thường Dực, toàn bộ là huyết vụ.
Thường Dực tại chỗ ngây người.
Đây chẳng phải là tự sát hành vi?
Hắn không thể ngờ được người bịt mặt lại lỗ mãng xông đến trước mặt mình như vậy, thậm chí bỏ qua cả nhục thân.
"Tự tìm diệt vong?"
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Hắn đã thấy từ trong huyết vụ, một vật tựa hình cánh tay được kiến tạo từ vô số kiếm khí cao tốc, liên tục cắt chém, vươn ra, bóp chặt lấy cổ hắn.
"Tay?"
Bên tai văng vẳng những tiếng rít "lệ lệ", đó là âm thanh chói tai do kiếm khí di chuyển với tốc độ cao tạo ra.
Thường Dực kinh hãi tột độ.
"Ngươi... không sợ đau đớn sao?"
Lời hắn thốt ra đầy khó khăn.
Bởi vì cánh tay trước mặt này quả thực có chút quá mức rợn người!
Nó không xương, không mạch máu, càng không có cả huyết nhục.
Cứ như một cánh tay bằng thực thể bình thường, sau khi tóm chặt lấy cổ Thường Dực, không chút do dự, ngón tay siết mạnh.
"Két."
Cổ Thường Dực gãy lìa, đầu rơi xuống giữa không trung.
"Đau đớn ư?"
Người bịt mặt hỏi ngược lại, toàn bộ thân hình được phác họa từ kiếm khí màu trắng tốc độ cao bước ra từ trong màn huyết vụ.
Thứ ánh sáng kia quả thật đang chém qua thân thể hắn.
Thậm chí, chỉ trong một nhịp thở, nó có thể gây ra hàng ngàn, hàng vạn vết thương.
Nhưng người bịt mặt đến run cũng không hề run một cái nào.
Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay kiếm khí màu trắng mình vừa tạo ra, thở dài nói: "Ngươi muốn nói là kinh hãi, thì đúng là có một chút."
"Nhưng chút đau đớn này, đối với cái thân tàn bại này của ta mà nói, quả thực chẳng đáng là gì."
Nói xong, hắn chậm rãi xoay người, nhìn về phía Cẩu Vô Nguyệt, "Ta nói..."
Hắn ngập ngừng.
"Đừng nhúc nhích!"
Người bịt mặt co hai ngón tay lại.
"Oanh!"
Thi thể Thường Dực vừa bị tách rời phía sau, vốn định hóa thành điểm sáng bỏ trốn.
Nhưng đột ngột, đầu và thân thể hắn phun ra vô tận kiếm khí màu trắng, trực tiếp gắt gao ghim chặt hắn tại chỗ.
Người bịt mặt vung tay.
Đầu và thân Thường Dực bị kiếm khí xuyên qua xoay tròn bay lên, rồi lại một lần nữa bị hắn dễ dàng nắm lại giữa lòng bàn tay, ghép lại thành hình.
"Ta nói."
Người bịt mặt lúc này mới tiếp tục câu nói trước, nhìn Cẩu Vô Nguyệt nói: "Nếu thật sự muốn đánh, bộ hạ của ngươi, so với ta, sẽ tổn thất thảm trọng hơn nhiều."
Ánh mắt hắn dán chặt lên bàn tay đang run rẩy không ngừng kia, rồi lại rời mắt sang thân ảnh áo bào trắng đã nhuốm đỏ một mảng vì máu chảy. Tên bịt mặt khẽ cười một tiếng quái dị.
"Trảm Đạo, thuộc tính Quang... tiềm lực quả thực không tệ."
"Loại người này, Cẩu Vô Nguyệt ngươi hẳn là nên vô cùng trân trọng, cho nên mới mang theo bên mình tự tay bồi dưỡng, đúng chứ?"
Hắn gằn giọng: "Nói đi!"
"Ngươi muốn chết, hay là muốn sống?"
Toàn trường Bạch Y đều bị khí thế cường đại kia chấn nhiếp.
Khi lớp vỏ bọc hậu thiên tu vi giả tạo kia bị trút bỏ, để lộ ra chân thân kiếm thể, mọi người mới hiểu rõ vì sao tên bịt mặt kia thoạt nhìn suy yếu đến vậy.
Hắn chỉ đơn giản là còn sống, liền đã phải không ngừng thừa nhận những tổn thương do kiếm khí tốc độ cao cắt xé trong cơ thể.
Loại người này, làm sao có thể giống những người khác, có được vẻ ngoài vinh quang xinh đẹp?
Còn có thể sống sót đến bây giờ, đã là một kỳ tích rồi!
"Bất Diệt Kiếm Thể?"
Trong đám người có kiếm tu, lập tức nhận ra đây là loại thủ đoạn gì.
Thông qua tu luyện kiếm khí, từ bỏ nhục thân yếu đuối.
Dùng sức mạnh hậu thiên, cưỡng ép biến thân thể phàm nhân được ban tặng từ tiên thiên, thành thánh thể.
Loại thủ đoạn này, quả thực quá đáng sợ!
"Chuyện này... là thật sao?"
"Gã kia, còn có ý thức? Làm sao gã còn sống được?"
"Khó trách hắn lúc trước chỉ có tu vi hậu thiên, đến phi hành cũng không làm được."
"Trong tình huống bị tổn thương đến mức này, đừng nói là bảo trì tu vi hậu thiên, hắn... hắn làm thế nào mà giữ cho linh hồn không tan rã?"
"Cái quái gì thế này, vẫn còn là người sao?"
"Thánh nô... Mẹ nó, Thánh nô đều là lũ điên! Loại thủ đoạn này, người bình thường sẽ không ai đi tu luyện cả!"
"Tu luyện ư? Ta thấy chưa chắc đâu, có lẽ, đây không phải là kiếm khí của hắn?"
"Hả? Ngươi nói sao?"
"Nhìn kiếm khí này xem, nếu nó do hắn thao túng, thì liệu nó có lựa chọn tự hại mình như vậy, thay vì dừng lại?"
"Nhưng hắn là một tên điên mà!"
"..."
Lần này, không ai dám chắc điều gì nữa.
Quả thật!
Nhìn tình cảnh trước mắt, Thủ tọa Thánh Nô đúng là một kẻ điên.
Để tu luyện, gã ta thậm chí không màng đến chút huyết nhục nào, hoàn toàn vứt bỏ tất cả.
Bất kể là tự hủy hoại bản thân hay tàn nhẫn với ai, chỉ riêng nghị lực sắt đá ấy thôi, cũng khiến tất cả những người có mặt phải kính nể.
"Bất Diệt Kiếm Thể..."
Ánh mắt Cẩu Vô Nguyệt thực sự trở nên ngưng trọng.
Hắn ngửi được một sợi kiếm khí vô cùng quen thuộc từ kiếm thể này.
"Hoa Trường Đăng?"
Không đáp lời người bịt mặt, Cẩu Vô Nguyệt thậm chí không thèm liếc mắt đến Thường Dực – hộ vệ thân cận nhất của hắn, mà chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người kia.
"Ta nói, muốn chết hay muốn sống?" Người bịt mặt vẫn tự quyết định.
"Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Cẩu Vô Nguyệt giận dữ, Nô Lam Chi Thanh rời vỏ.
Mũi kiếm hắn chỉ thẳng, một đạo hắc tuyến xé toạc không gian, xuyên thủng đầu người bịt mặt.
Nhưng người bịt mặt vẫn không hề lay động.
Phần thân dưới của gã đã chẳng còn chút máu nào để chảy.
"Không thấy máu, không rơi lệ?"
"Vậy thì chết một người trước đi!"
Người bịt mặt thở dài đầy ẩn ý, đầu ngón tay khẽ động.
"Oanh!"
Vô tận kiếm khí màu trắng nổ tung, hóa thành vô số khí kiếm trắng xóa, với thế Vạn Kiếm Quy Nhất, đâm thẳng về phía Thường Dực.
"Cứu người!!!"
Một tiếng gào thét thê lương vang lên từ phía Bạch Y.
Linh trận hư không rốt cục khép lại, đồng thời bao phủ thêm một tầng kết giới màu vàng.
"Tránh ra."
Trước khi kiếm khí kịp xé toạc thân thể Thường Dực, một đạo quang ảnh từ trên trời giáng xuống, bao bọc lấy gã.
"Xoát!"
Kiếm khí của người bịt mặt đánh hụt.
Người kia và Thường Dực đã được truyền tống đi mất.
"Che Quốc Thiên Lồng?"
Người bịt mặt ngước đầu nhìn kết giới màu vàng trên bầu trời, tựa hồ muốn cười, nhưng khuôn mặt hắn hoàn toàn mơ hồ, căn bản không thể nhận ra bất kỳ biểu cảm nào.
Vào khoảnh khắc này, một tia huyết sắc xuất hiện ngay vị trí trái tim của hắn.
Huyết sắc lan ra nhanh chóng, chưa đầy chốc lát, hình hài trái tim đã thành.
Tiếp đó, xương cốt, huyết quản, huyết dịch tái sinh.
Cuối cùng, một bộ nhân thể hoàn chỉnh tái hiện, kéo theo cả lớp áo bào đen che đầu kín mặt cũng phục hồi như cũ.
Bóng dáng có phần còng xuống, yếu ớt kia một lần nữa ngưng thực từ hư không.
Nhưng lúc này, không ai dám khinh thị kẻ chỉ có tu vi hậu thiên cảnh giới này nữa.
Gã... là một thứ quái dị!
"Khục..."
Người bịt mặt khẽ ho vài tiếng rồi im bặt.
Ánh mắt Thuyết Thư Nhân sau lưng lộ vẻ lo lắng. Y biết mỗi lần ca ca động thủ đều sẽ tổn hao nguyên khí nghiêm trọng.
Trận chiến này, mức độ tổn hại còn lớn hơn bình thường rất nhiều.
Sau trận chiến này, thực lực của ca ca lại không biết sẽ tụt xuống đến mức nào.
Thân thể ca ca... liệu có chịu nổi không?
"Buông kiếm xuống."
Ngược lại, người bịt mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào thanh kiếm của Cẩu Vô Nguyệt, "Trên đời này, chưa ai dám dùng kiếm chỉ vào ta."
Bạch Y lập tức xôn xao.
Vô Nguyệt Kiếm Tiên, một trong Thất Kiếm Tiên!
Kẻ bịt mặt này dù có là bất diệt kiếm thể, lấy đâu ra dũng khí dám nói ra những lời này?
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc tột độ.
Hắn từng nghe những lời tương tự.
Khi Tiếu Thất Tu giơ kiếm chỉ vào kẻ bịt mặt, gã còn ngông cuồng hơn khi nói rằng: "Trong số những kẻ dám ra tay với ta, ngươi là kẻ yếu nhất!"
Lúc ấy, hắn còn tưởng rằng người bịt mặt chỉ đang giả vờ.
Thật không ngờ, đứng trước mặt Thất Kiếm Tiên, tên Thánh Nô thủ tọa này vẫn cuồng ngạo đến mức như vậy!
Đồng tử Cẩu Vô Nguyệt rung động dữ dội.
Người khác có lẽ chỉ cảm thấy kẻ bịt mặt này cuồng ngông.
Nhưng ngữ khí quen thuộc, từng câu từng chữ quen thuộc ấy lọt vào tai lão, trực tiếp kéo lão trở về ký ức của mấy chục năm trước, về trận chiến năm xưa.
"Ngươi...rốt cuộc là ai?!"
Kẻ bịt mặt lặng lẽ cười.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Từ Tiểu Thụ: "Danh tự, thật sự quan trọng đến vậy sao?"
"Hả?" Từ Tiểu Thụ ngẩn người.
Rồi hắn chợt nhớ ra, câu hỏi của Cẩu Vô Nguyệt, hình như mình cũng từng hỏi kẻ bịt mặt này mấy lần rồi.
"Quan trọng ư..."
Liếc nhìn Cẩu Vô Nguyệt, Từ Tiểu Thụ có chút do dự: "Ờ?"
"Quan trọng sao?"
Kẻ bịt mặt lặp lại một câu, ánh mắt chậm rãi đảo qua: "Trước hết hãy buông kiếm xuống."
"Nói!"
Cẩu Vô Nguyệt gầm lên giận dữ, cảm xúc có phần mất kiểm soát, đến cả bàn tay cầm kiếm cũng khẽ run rẩy.
Ánh mắt kẻ bịt mặt dời xuống, dừng trên thanh danh kiếm Nô Lam Chi Thanh.
"Hắn dám dùng kiếm chỉ vào người của ta, ngươi cũng dám dùng mũi kiếm đối diện ta sao?"
Trong khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thanh danh kiếm run lên một tiếng.
"Ô..."
Tựa hồ như đang nghẹn ngào.
Danh kiếm Nô Lam Chi Thanh khẽ cong mình, chậm rãi hạ mũi kiếm xuống.
Bộ dáng ấy, chẳng khác nào danh tướng bái kiến quân vương.
Dù có ngạo nghễ đến đâu, cũng không thể nào giương cao đầu trước đế vương của mình.
Tất cả những người có mặt đều cảm thấy tim mình run rẩy.
Vô Nguyệt Kiếm Tiên, thanh kiếm trong tay lão, lại cúi đầu trước kẻ bịt mặt!
Kẻ bịt mặt khẽ gật đầu, rồi lại hơi ngẩng đầu lên.
"Tên của ta, không thể xuất hiện dưới bầu trời mây đen che phủ này."
"Nó muốn gặp ánh sáng, vậy thì phải gặp được ánh sáng thực sự."
"Oanh!"
Trên bầu trời, kết giới màu vàng trực tiếp bị ánh mắt sắc bén như kiếm của hắn xuyên thủng. Mưa phùn lất phất, mây mù u ám, tựa như bị cự kiếm vô hình quét ngang qua, tan biến không còn.
Trời, bừng sáng!
Không chỉ đơn thuần là sáng lên!
Tất cả mọi người đều cảm thấy khung cảnh có chút vượt khỏi tầm kiểm soát.
Vài kiếm tu run rẩy cả người, phảng phất như được chứng kiến thần tích, trong mắt chỉ còn lại sự rung động và kích động.
Ngay cả Từ Tiểu Thụ, những u ám bấy lâu bị đè nén trong lòng, những câu hỏi mà gã chẳng dám đào bới tìm câu trả lời, giờ phút này cũng không khỏi trào dâng trong đáy lòng.
"Danh tự, ta tự nhận chỉ là một danh hiệu, nó không thể đại diện cho điều gì. Cho nên mấy chục năm qua, ta đã không còn nhắc đến." Người bịt mặt với đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng Cẩu Vô Nguyệt, không chút gợn sóng.
"Nói đi!" Cẩu Vô Nguyệt gầm thét.
"Ngươi vốn đã có đáp án, cần gì phải để ta nói ra miệng?"
"Ta không có đáp án!"
Hai mắt Cẩu Vô Nguyệt đỏ ngầu, thân thể nghiêng về phía trước, kích động đến mức đứng không vững, dường như muốn ngã quỵ.
"Lại là một kẻ không có đáp án..."
Ánh mắt người bịt mặt chuyển về phía Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ siết chặt nắm đấm, không hiểu vì sao gã lại cảm thấy máu nóng sục sôi.
Đồng thời, từ trong đôi mắt đục ngầu của người bịt mặt, gã thấy được ý tứ mà hắn muốn truyền đạt.
Tựa như lúc trước, tại Bạch Quật, gã đã từng cảm thấy mê mang.
Thuyết Thư Nhân không thể cho gã đáp án.
Sầm Kiều Phu không thể cho gã đáp án.
Gã, Từ Tiểu Thụ, cũng tương tự không thể cho gã đáp án.
Nhưng người bịt mặt lại có thể.
"Bọn họ không cho được đáp án, ta, có thể cho ngươi!"
Vì sao người bịt mặt lại có thể?
Người khác không thể, vì sao chỉ có hắn có thể?
Đáp án mà hắn có thể đưa ra, rốt cuộc... là cái gì?!
Bình minh ló rạng, mưa lớn lại tạnh.
Đám người nín thở, toàn trường im phăng phắc.
Người bịt mặt vẫn còng lưng như cũ.
Ánh mắt hắn dán chặt lên thân Cẩu Vô Nguyệt, rồi xuyên thấu qua thân thể gã, rơi vào khoảng không gian phía sau.
Khẽ ngửa đầu, ánh mắt như xé toạc cả bầu trời, vượt qua một vùng đất, hướng thẳng đến tổng bộ Thánh Thần Điện Đường ở Trung Vực xa xôi.
Nhưng ánh mắt ấy không dừng lại ở nơi mà thế nhân sùng bái, lại tiếp tục xuyên phá năm vực.
Hắn nhìn thấu đại đạo quy tắc, và phía sau những quy tắc đó là một bàn tay khổng lồ vô hình.
Đúng như lời Cẩu Vô Nguyệt đã nói.
Trận chiến này, không chỉ giới hạn giữa vài chục người trên sân.
Bên ngoài, còn có bảy, tám trăm Thánh Thần Vệ, tuân theo chỉ thị của Thánh Thần Điện Đường, thao túng "Che Quốc Thiên Lồng".
Mọi chuyện xảy ra ở đây, đều lọt vào tầm mắt của Thánh Thần Điện Đường, rồi truyền đến tai những kẻ kia.
Nhưng người bịt mặt chẳng hề bận tâm.
Câu trả lời của hắn, vốn dĩ không phải để giải thích nghi hoặc cho Từ Tiểu Thụ, mà cũng không chỉ để đáp lại thắc mắc của Cẩu Vô Nguyệt.
Lời tuyên chiến của Thánh Nô từ Bạch Quật, dù sao cũng chỉ có một mình người sở hữu năng lực hệ Thủy nghe được.
Liệu nó có thể truyền đến tai những kẻ kia, liệu sau khi truyền đến tai những kẻ kia, nó có thể lan rộng ra khắp đại lục hay không...
Những điều này, đều là vấn đề.
Vậy nên, danh tự mới trở nên quan trọng.
Nó là một ký hiệu, truyền tải ý nghĩa lời tuyên chiến của Thánh Nô, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho những kẻ kia.
Đã nói, vậy cứ nói!
Người bịt mặt chắp tay sau lưng, đứng thẳng.
Ánh sáng từ "Che Quốc Thiên Lồng" bị xé toạc, lấp lánh vẩy xuống.
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi.
Bóng lưng hắn hơi còng xuống, như thể cũng dài thêm theo thời gian chờ đợi.
"Khục."
Người bịt mặt khẽ ho, phá vỡ sự tĩnh lặng trong khoảnh khắc, đồng thời cảm nhận được mùi máu tươi xộc lên mũi.
Hắn lơ đễnh, hình dáng miệng dưới lớp mặt nạ khẽ mấp máy, giọng nói không gợn sóng, không lớn không nhỏ, tràn đầy vẻ bình thản.
Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, thanh âm ấy như vọng về từ khắp năm vực của đại lục.
"Ta danh, Bát Tôn Am!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý nhé.)
Yêu Nữ Trốn Chỗ Nào?
Huyền huyễn trinh thám. Main thông minh, không háo sắc, phá án tài tình, lại thích tự tìm đường chết, đúng là bó tay!