"Ồ, đứng lên được rồi cơ à?"
Đạo Khung Thương cười khẩy, "Nếu đứng lên được sớm thì đã tốt, ta còn tưởng thương thế của ngươi chưa lành hẳn đấy!"
Hắn nhìn người đối diện hồi lâu, thấy đối phương vẫn im lặng, nụ cười trên mặt dần tắt, hắn nhìn thẳng vào mắt Hoa Trường Đăng, hỏi:
"Ngươi nghĩ chết sao?"
"Không dám." Hoa Trường Đăng đáp, "Nhưng kẻ đáng chết, lại được sống lại."
Nói rồi, ánh mắt hắn liếc nhanh qua thanh Thú Quỷ trên cổ Đạo Khung Thương, không hề chớp mắt, "Lấy xuống đi."
"Ngươi... rốt cuộc muốn nói gì?" Sát ý trong đáy mắt Hoa Trường Đăng bùng lên dữ dội, như muốn trào ra ngoài.
Đạo Khung Thương thở dài bất đắc dĩ.
"Bát Tôn Am, sống lại rồi."
Câu nói nhàn nhạt vang vọng giữa Bình Phong Chúc Địa, nơi mà đến tiếng gió thổi cũng không thể lọt vào, khiến không gian trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ.
Hoa Trường Đăng vẫn im lặng.
Hắn vung tay thu hồi Thú Quỷ, thanh kiếm biến mất trong tiếng "sưu", Hoa Trường Đăng lại trở về dáng vẻ nằm dài dưới gốc liễu cụt, nhắm mắt dưỡng thần.
"Nếu ngươi nhàn rỗi sinh nông nổi, định dùng trò đùa này để tiêu khiển ta..."
"Không phải tiêu khiển."
Đạo Khung Thương ngắt lời, vung tay lên, trước mặt xuất hiện một màn sáng.
Trên màn hình, chính là hình ảnh người bịt mặt và Cẩu Vô Nguyệt đang giằng co bên trong Bát Cung.
Phía dưới bức ảnh lớn là hình ảnh truyền về từ bốn quả cầu thủy tinh nhỏ trong cuộc chiến Bát Cung ở Đông Vực, trên đó là bốn gương mặt xinh đẹp đang lo lắng.
Họ dường như đang chờ đợi phản hồi từ tổng bộ. Tuy không ai lên tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết, ai nấy đều đầy ắp những câu hỏi.
"Sao cũng được, ta chỉ không rõ, ngươi đã từng giao chiến với hắn, chẳng nhẽ không biết kẻ đó là ai à?" Đạo Khung Thương chỉ vào người bịt mặt, hỏi.
"Ngươi chưa từng đánh với hắn?" Hoa Trường Đăng hỏi ngược lại.
"Đã từng giao chiến, nhưng thiên cơ không cho phép người này tồn tại, đã thôi diễn không ra. Chắc chắn Thánh Đế đã dùng sức mạnh che giấu khí tức của hắn. Hắn... còn có kẻ giúp đỡ!"
"Xùy ~"
Hoa Trường Đăng bật cười khẩy một tiếng: "Đây là cái gọi là vô thượng đại đạo của ngươi sao? Ngay cả một người là thật hay giả cũng không đoán ra, nói gì đến chưởng đạo?"
Đạo Khung Thương nghẹn họng.
Hắn không phản bác, mà hỏi ngược lại: "Vậy, là hắn ư? Bát Tôn Am?"
"Lộp bộp...lộp bộp..."
Hoa Trường Đăng lại lẩm bẩm điều gì đó.
Đạo Khung Thương cứng họng: "..."
Hắn nổi giận: "Hoa lão quỷ! Có phải ngươi cố tình úp mở, nói nửa vời không hả?"
"Đây là lúc để đùa giỡn sao?"
"Nếu không có kẻ khác nhúng tay, phía sau đám Thánh Nô kia, chính là Thánh Đế đang chống lưng!"
"Còn nếu có, phía sau đám Thánh Nô không chỉ có Thánh Đế, mà kẻ khuấy đảo gió mây còn là Bát Kiếm Tiên năm xưa!"
"Ngươi có thể tưởng tượng ra hậu quả chứ?"
"Nếu như hắn vung tay hô hào..."
"Ngươi ồn ào quá đấy!" Hoa Trường Đăng có vẻ bực bội trở mình, hít mũi một cái, lười biếng nói: "Chẳng phải Cẩu Vô Nguyệt đang ở đó sao?"
"Đúng! Vậy thì sao?"
"Vậy ngươi cho rằng một tên ngay cả kiếm tiên chi cảnh còn không phá được, có thể trốn thoát khỏi tay Thất Kiếm Tiên ngày xưa?"
"..."
Đạo Khung Thương lần nữa tức đến sôi máu, giận dữ quát: "Ngươi làm thanh quan mấy chục năm đến ngu người rồi hả?"
"Nếu hắn là Bát Tôn Am, Cẩu Vô Nguyệt sao có thể động thủ?"
"Nô Lam Chi Thanh còn chưa trao trả, Cẩu Vô Nguyệt vẫn còn nợ Bát Tôn Am một nhân tình. Hắn... sao có thể ra tay?!"
Hoa Trường Đăng triệt để mất kiên nhẫn.
"Đồ ngu xuẩn!"
Lão đứng phắt dậy, lớn tiếng mắng: "Cái nào nặng hơn, chấp đạo chúa tể của Thánh Thần Điện Đường, hay một cái nhân tình của Bát Tôn Am, điểm này ngươi cũng không phân biệt được sao?"
"Đã có hai người bọn họ gặp nhau, vậy thì tốt..."
"Ngươi chẳng phải nói Cẩu Vô Nguyệt không ưa gì Thánh Thần Điện Đường hay sao?"
"Chẳng phải đây là một cơ hội tốt sao?"
"Cứ để hắn đi đi!"
"Nếu dám thả người, vậy phải chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu hậu quả tương ứng. Còn nếu Cẩu Vô Nguyệt kia không dám thả, chỉ cần chém Bát Tôn Am, trên đời này còn gì đáng để hắn trở mặt làm thù?"
Đạo Khung Thương bị lời này làm giật mình, hồi lâu sau mới thở dài: "Vậy, quả thật là Bát Tôn Am..."
"Hắn vốn dĩ chưa chết!"
Hoa Trường Đăng nhắm mắt nằm xuống: "Hôm đó, ta chỉ đoạn hai ngón tay, cạo trọc đầu hắn mà thôi. Chưa nhập thánh, sao có thể giết được?"
Nói xong, giọng hắn nhỏ dần, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bên kia Quế Gãy Thánh Sơn.
Dù vậy, cách làm đó vẫn đưa tới tai họa.
Trên Lạc Thần Phong, bởi vậy mà có thêm một ngôi mộ vô danh.
"Nhưng Bát Tôn Am chẳng phải đã bị ngươi phế bỏ rồi sao?"
Đạo Khung Thương truy hỏi: "Cấm Võ Lệnh đâu, ngươi không phải cũng đã ban bố rồi sao?"
Hoa Trường Đăng thở dài.
"Ban thì ban..."
"Ngươi không thấy hiện tại hắn chỉ có tu vi Hậu Thiên thôi à?"
"Nhưng trời đất bao la, Cấm Võ Lệnh đâu phải ai cũng có thể ngăn cản được."
"Ít nhất, đối với một số người, chỉ có thể tước đoạt kiếm của hắn, phong bế sát tâm, ngăn chặn lục dục... Nhưng một khi những điều này bị phá vỡ, sẽ có phản ứng ngược lại."
Khung cảnh lại lần nữa trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt Đạo Khung Thương dao động, có chút do dự không quyết.
Hắn trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: "Ngươi thật không sợ Cẩu Vô Nguyệt thả hắn đi sao?"
"Dù sao hiện tại ta cũng có ra được đâu." Hoa Trường Đăng ngồi bệt xuống đất ngủ.
"Ta có thể giúp ngươi."
"Giúp thế nào?"
Hoa Trường Đăng giễu cợt: "Đừng nói là ngươi còn tìm được Hựu Đồ? Hay là giết chết hắn?"
"Không."
Đạo Khung Thương, khóe môi treo lên một nụ cười thần bí, cất giọng: "Ta có thể giúp ngươi che đậy thiên cơ, tạm thời giải khai khốn cảnh này, đồng thời đưa ngươi ra ngoài. Ngươi sẽ có mười lăm phút tự do."
"Tính ra, chỉ vỏn vẹn mười lăm phút..."
Hoa Trường Đăng tự biết tình cảnh của mình, đáp: "Sứ mệnh của ta, không còn là lang thang mò mẫm ở các vực đại lục nữa."
"Quế Gãy Thánh Sơn cũng không tệ. Với tư cách một ngục giam tự nhiên, ta có thể bị lão già Hựu Đồ kia giam ở đó."
"Mà Đông Vực đã có Cẩu Vô Nguyệt, ngươi cũng không cần lo lắng mù quáng. Hắn biết nặng nhẹ."
"Hơn nữa..."
Ngập ngừng một lát, Hoa Trường Đăng nói thêm: "Bán thánh chi lực liên luỵ rất nhiều. Ngươi thật cho rằng Ôn Đình sẽ khoanh tay đứng nhìn khi ta hành động?"
Đạo Khung Thương nghe vậy khẽ giật mình.
Hắn quay đầu nhìn về phía phương Đông xa xôi, ánh mắt như xuyên thấu không gian, thấy được tòa Đông Sơn đang tàn lụi kiếm ý kia.
"Đúng vậy a..."
Hắn lẩm bẩm.
Táng Kiếm Mộ, nhưng vẫn còn một vị có thể triệu kiếm Đông Sơn.
Dù thiên cơ chưa dậy sóng, nhưng kẻ đó, xem chừng chỉ còn cách bán thánh một bước ngắn ngủi.
Biết đâu một sự kích thích sẽ giúp hắn tiến lên, bước vào cảnh giới kia.
Mà với giao tình giữa Ôn Đình và Bát Tôn Am, hắn sẽ ngồi yên nhìn Hoa Trường Đăng làm tổn thương hảo hữu năm xưa?
"Đáng tiếc."
Đạo Khung Thương lộ vẻ thất vọng, "Không có trò hay để xem rồi."
Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn Hoa Trường Đăng lần cuối.
"Thật sự không muốn ra ngoài đi dạo à?"
"Ông!"
Hoa Trường Đăng còn chưa kịp lên tiếng, danh kiếm Thú Quỷ linh tính dạt dào rung lên, dường như đã đưa ra câu trả lời.
"Yên tĩnh."
Hoa Trường Đăng lạnh lùng liếc nhìn, Thú Quỷ lập tức im bặt.
"Muốn."
Hoa Trường Đăng nặng nề thốt ra một chữ, rồi hừ một tiếng, giọng điệu yếu đi, "Nhưng không phải bây giờ."
"Ừm."
Đạo Khung Thương vung tay áo, định thu màn sáng rồi rời đi.
"Vân... Vân, đợi một chút."
Hoa Trường Đăng đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
"Sao vậy?"
Đạo Khung Thương quay đầu nhìn lại, thì thấy kẻ vừa ngồi bệt dưới đất ngủ say kia chẳng biết từ lúc nào đã mở to mắt, chăm chú nhìn vào bóng dáng không mấy nổi bật trên màn sáng.
"Hắn là ai?" Hoa Trường Đăng hỏi.
Đạo Khung Thương tập trung nhìn kỹ, lúc này mới nhận ra vì sao Hoa Trường Đăng lại đặc biệt chú ý đến gã thanh niên trẻ tuổi mặt vuông, râu ria xồm xoàm kia.
"Hữu Tứ Kiếm?"
"Hắn là ai?" Hoa Trường Đăng hỏi lại.
"Ờ..."
Đạo Khung Thương nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ngập ngừng một hồi, mới lên tiếng: "Văn Minh? Từ Tiểu Thụ? Tiểu Thạch Đàm Quý?"
"Không rõ, người này có rất nhiều tên, nhưng..."
"Người kế thừa Đệ Bát Kiếm Tiên?" Hoa Trường Đăng nhìn Hữu Tứ Kiếm, lời nói bỏ lửng.
"Tiểu Thạch Đàm Quý... Hả?"
Hoa Trường Đăng trừng mắt nhìn, như muốn khắc bóng hình kia vào trong trí nhớ, rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Tóc dài, râu ria xồm xoàm, mặt vuông...
Rất tốt.
Ta, Hoa Trường Đăng, nhớ kỹ ngươi rồi!
***
Trong Bát Cung.
"Tí tách, tí tách!"
Nơi đây mưa rơi dường như nặng hạt hơn.
Cái "nặng" này, không phải là về khối lượng, mà là thật sự "nặng".
Từ lúc kẻ bịt mặt phá tan mây đen cho đến khi mây đen tụ lại.
Trước sau bất quá chỉ nửa nén hương.
Mà khi mưa rơi quay trở lại, những giọt mưa vốn nên bị "Tia Sáng Rung Động" của Thường Dực cắt chém thành bụi phấn, trong quá trình rơi xuống, đột nhiên không còn sợ ánh sáng nữa.
Những hạt mưa này, dường như đã mất đi sức căng bề mặt vậy.
Cho dù có bị một tia sáng nào đó xẻ ra trong quá trình rơi, thì ngay khi vừa rời khỏi ánh sáng, chúng lại dính liền lại như cũ.
Từ trên trời, xuống mặt đất.
Cơn mưa dai dẳng không dứt.
Lúc rơi xuống đất, gã nện mạnh xuống, tạo thành một cái hố sâu hoắm.
"Thình thịch... thình thịch..."
Mưa đổ xuống mỗi lúc một lớn.
Tiếng mưa giờ đây chẳng khác nào tiếng trống dồn dập, mặt đất cũng vì thế mà trở nên gồ ghề.
Mỗi giọt mưa rơi xuống, như thể kéo theo nhịp tim của mấy chục người đang có mặt trong khung cảnh tĩnh mịch này.
"Hắt xì!"
Từ Tiểu Thụ không nhịn được mà muốn hắt hơi. Y lập tức hóa thân vào trạng thái biến mất để giải quyết sự cố, sau đó lấy lại tư thế thoải mái nhất rồi mới hiện thân, trốn sau lưng người bịt mặt.
Nguy hiểm thật...
Trong bầu không khí hoàn toàn cứng đờ này, y cảm thấy như mình vừa bị cảm lạnh, thậm chí không thể khống chế được cái sự thôi thúc muốn hắt hơi.
Nhưng nếu giữa không gian tĩnh lặng thế này mà vang lên một tiếng hắt xì đột ngột, chắc chắn sẽ đổi lại hàng trăm, hàng ngàn điểm bị động.
Lúc này, cột thông báo chỉ vẻn vẹn hiện lên dòng chữ:
"Nhận chú ý, điểm bị động +2."
"Chỉ có hai người chú ý đến mình thôi sao..."
Từ Tiểu Thụ thầm nhủ, may mắn quá. Mấy tên Bạch Y, Hồng Y, áo xám này, quả thực đã bị câu nói vừa rồi làm cho chấn động đến choáng váng.
"Ta, Bát Tôn Am!"
Dù trước đó đã có suy đoán tương tự, nhưng khi tận tai nghe được câu nói này, huyết dịch của Từ Tiểu Thụ vẫn không khỏi sôi trào.
Cũng đến lúc này, y mới hoàn toàn hiểu được vì sao Sầm Kiều Phu, Thuyết Thư Nhân, thậm chí Tang lão cùng những cường giả tuyệt thế khác, đều cam tâm tình nguyện đi theo người này.
Cũng đến giờ khắc này, y mới chính thức giải mã được câu nói "Đường của ngươi, sớm đã bị đi nát" mà người bịt mặt đã nói bên bờ hồ Thiên Tang Linh Cung hôm đó.
"Bát Tôn Am..."
Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm.
Y chưa từng nghĩ một cái tên thôi, lại có thể bá khí đến mức này.
Y vụng trộm liếc nhìn những người xung quanh.
Vốn thấy Thuyết Thư Nhân mắt đầy sao sáng thì thôi đi, ngay cả Sầm Kiều Phu cũng kích động ra mặt, thật sự là mất hết cả hình tượng.
"Mấy người, không biết hắn là Bát Tôn Am?" Từ Tiểu Thụ nhỏ giọng truyền âm hỏi.
Sầm Kiều Phu hiếm khi trả lời ngay lập tức.
"Đoán qua, nhưng chưa từng được chứng thực."
Dừng một chút, gã bổ sung: "Chính miệng thừa nhận!"
"Ồ."
Từ Tiểu Thụ gật gù: "Vậy hắn nói hắn là Bát Tôn Am, các ngươi liền tin?"
"..."
Ngôi sao trong mắt Thuyết Thư Nhân trong nháy mắt tan biến, thay vào đó là lưỡi kiếm sắc bén, hung tợn lướt về phía Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ sống lưng lạnh toát.
"Cái này... đương nhiên phải tin, ta cũng tin, tin sái cổ, tin sấp mặt!"
"Bling~"
Ngôi sao lại một lần nữa xuất hiện.
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ nó, đây chính là uy lực đến từ fan hâm mộ cuồng nhiệt sao?
Thật đáng sợ!
...
"Rút lui!"
Trầm mặc hồi lâu, Cẩu Vô Nguyệt lại lần nữa lên tiếng.
Nhưng câu nói đầu tiên này không phải hướng về phía cái gọi là "Bát Tôn Am", mà là ra lệnh cho thuộc hạ.
Xoát!
Toàn bộ người có mặt, như những con lò xo đã nén đủ sức, lập tức bật lên, đến nỗi bóng dáng cũng không còn thấy đâu.
"Sầm Kiều Phu."
Người bịt mặt cũng cất tiếng gọi.
Lão tiều phu cuối cùng cũng tích súc xong lực lượng. Không hề thấy chút động tĩnh nào, chiếc búa nhỏ trong tay gã vụt bay lên, không hề e ngại cái luồng Sáng Rung Động Giới Vực đang chuẩn bị sẵn sàng cắt chém với sức mạnh kinh người.
"Ầm!"
Nó giữa không trung bành trướng, bạo phát giận sóng, hóa thành một chiếc cự phủ lốm đốm dài hơn một trượng.
"Bàn Tiên Phủ, Thiên Địa Quy Nguyên!"
Một búa từ trên trời giáng xuống.
Không gian và mặt đất không hề rung chuyển.
Nhưng cái "Tia Sáng Rung Động" giới vực kia, lại đột ngột hóa thành màu tím Hồng Mông, bị Bàn Tiên Phủ hút vào thân búa.
"Vỡ tan?"
Từ Tiểu Thụ nhìn tình huống khó hiểu này, tùy tiện cũng không dám thử nghiệm.
Nhìn qua, dường như Thường Dực giới vực đã nát vụn.
Tuy nhiên, thiên địa muốn nói ánh sáng biến mất cũng không hoàn toàn đúng, mà chỉ là hơi yếu đi một chút mà thôi.
Không kìm được, ngón tay Từ Tiểu Thụ khẽ động đậy, vẫn là thăm dò.
Nhưng lần này, đầu ngón tay không còn vỡ nát thành huyết vụ như trước, Từ Tiểu Thụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là nát bét."
Giới vực thật sự đã mất đi, Từ Tiểu Thụ ngược lại cảm thấy tiếc nuối.
"Thật đáng tiếc, động một cái mất 9999 điểm bị động giá trị, vừa rồi nên động nhiều hơn mấy lần..."
Cảm giác không cần dùng đến Biến Mất Thuật để ngoáy mũi xác thực có chút mỹ diệu.
Nhưng cho dù có thể di động, Từ Tiểu Thụ giờ phút này cũng không dám tùy tiện làm ra động tác lớn.
Hắn dịch từng đơn vị, lặng lẽ đi đến trước mặt Sầm Kiều Phu và Thuyết Thư Nhân, rồi nhìn lên vị Bát Tôn Am trong truyền thuyết trước mặt, trong lòng có thêm một chút cảm giác an toàn.
Hình tam giác có tính ổn định.
Hiện tại, người khác muốn giết ta, liền phải đột phá ba đại cự đầu Thánh Nô này.
Cho nên lần này, ta, Từ Tiểu Thụ, hẳn là có thể sống sót...
Không ai để ý đến tiểu động tác của Từ Tiểu Thụ, giờ khắc này nhân vật chính của trận chiến, cũng không phải là hắn.
Cẩu Vô Nguyệt mặc trường bào trắng, ánh mắt dồn về người bịt mặt.
"Bát Tôn Am?"
Hắn thu hồi danh kiếm Nô Lam Chi Thanh, tra kiếm vào vỏ, mắt cũng không ngẩng lên, lắc đầu nói: "Ta không tin ngươi."
Khóe miệng người bịt mặt khẽ nhếch: "Không dám tin, hay là không muốn tin?"
"Không tin!"
"Không tin ư? Vậy vì sao ngươi thu kiếm vào vỏ, lại giải tán đám người?"
"Bởi vì..."
Cẩu Vô Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ nóng rực: "Ta muốn cùng ngươi đơn độc một trận chiến!"
"Ha ha."
"Đơn độc?"
Người bịt mặt bật cười: "Ngươi sợ những người kia bị ta tiện tay làm thịt đấy à? Yên tâm, ta hiện tại không thích giết người, không còn hứng thú với chuyện này."
"Vả lại..."
Người bịt mặt liếc nhìn Cẩu Vô Nguyệt từ đầu đến chân, đôi mắt đục ngầu lóe lên vẻ trêu tức: "Ngươi sắp bán thánh đến nơi rồi, còn muốn bắt nạt một kẻ hậu thiên nhỏ bé như ta sao?"
"Hậu thiên?"
Cẩu Vô Nguyệt cười ha hả: "Hậu thiên mà có thể dễ dàng bóp nát Trảm Đạo sao? Thường Dực là do ta dẫn dắt, thực lực của hắn ta nắm rõ như lòng bàn tay, vậy nên..."
Giọng hắn chợt chuyển: "Ngươi, đang phong kiếm?!"
**(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)**
**Số Hiệu 09**
**Siêu năng thế giới, bố cục chặt chẽ, tác giả lão luyện, phong cách hài hước, ẩn ý kích thích người đọc tự suy diễn :))**