Chuong 603

Truyện: Truyen: {self.name}

Yêu cây loạn quật,

Máu chảy thành sông.

“Thật không khỏi... có chút dọa người quá mức rồi a…”

Ẩn mình trong trạng thái tàng hình, Từ Tiểu Thụ thử vươn tay sờ vào Cây Huyết Bên cạnh. Tựa hồ cảm nhận được điều gì, Cây Huyết đột nhiên rung lên, cành cây vươn ra, xuyên thẳng qua thân thể hắn.

"Xxx!"

Từ Tiểu Thụ hoảng hốt kêu lên một tiếng, vội vàng lách mình bay đi, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn vô sự, bởi hắn đang ở trạng thái không thể bị tấn công.

Một giây sau, phía sau hắn vang lên một tiếng kêu rên thảm thiết.

"A!"

Quay đầu nhìn lại, một gã Bạch Y ngã xuống.

Gã này hẳn không phải là lính tác chiến, vừa tiến vào bụi Cây Huyết liền không thể chống đỡ được bao lâu. Bị tấn công từ cả hai phía, chỉ một chút sơ sẩy, gã đã bị cành Cây Huyết quất cho đến tận khi hóa thành một cái xác khô.

Từ Tiểu Thụ rùng mình ớn lạnh, đồng thời cảm thấy bất lực.

Hắn vốn dự đoán cảnh tượng Thánh Nô xông ra khỏi Bạch Quật sẽ là một trận đại chiến long trời lở đất.

Nhưng lúc đầu lại bình lặng đến lạ thường, cứ như thể hắn suýt chút nữa đã rời đi chỉ nhờ vào tài ăn nói của mình. Khi ấy, hắn còn không khỏi có chút tiếc nuối vì không được chứng kiến một cảnh tượng hùng vĩ.

Hiện tại, khi chứng kiến tình cảnh thảm thiết này...

"Quả nhiên, hoặc là không bùng nổ, một khi đã bùng nổ, có thể dọa chết người ta!"

Từ Tiểu Thụ run rẩy cả người, không dám suy nghĩ nhiều.

Số Ba Mươi Ba từ trên bầu trời bỗng nhiên lao xuống.

Hắn không chủ động tìm đến Sầm Kiều Phu đang phát cuồng, mà phối hợp với lính tác chiến Bạch Y, bắt đầu quét sạch đám bụi Cây Huyết kinh khủng kia.

Sau khi chịu tổn thất bất ngờ ở vòng đầu tiên, mấy đại Trảm Đạo dẫn đầu Bạch Y bộ đội đã phản ứng lại, nhất nhất xây dựng đội hình, phòng ngừa sơ hở sau lưng bị cành cây Cây Huyết tấn công.

Sầm Kiều Phu mất kiểm soát.

Cây Huyết do hắn triệu hồi ra gây sát thương rất lớn, nhưng giờ đã mất đi mục tiêu chủ yếu Cẩu Vô Nguyệt, nên chỉ biết mù quáng hãm hại người trong đám bụi Cây Huyết.

Từ Tiểu Thụ thoáng thấy một chút chua xót trong lòng.

Nhưng hắn không hề bốc đồng, dâng lên một cỗ nhiệt huyết xông lên não, rồi lựa chọn lao vào.

Nỗi ưu sầu lớn nhất chính là, ở trong những trận chiến đỉnh cao như thế này, ngay cả một chút sức mọn cũng không giúp được.

Nhưng điểm tốt đẹp nhất của nó, lại là một khi đại chiến thật sự bùng nổ, gần như sẽ không có ai nhớ đến sự tồn tại của mình!

"Phải đi thôi..."

Từ Tiểu Thụ vô cùng may mắn vì mình đã thức tỉnh ra "Biến Mất Thuật".

Nếu không, ở trong cái loạn cục bực này, quyết định là không có khả năng bảo toàn được tính mạng.

Nhưng cũng chính bởi vì có cái loạn cục này, trận thế Bạch Y bị đánh tan, lồng trời của Che Quốc cũng bị xé rách chưa kịp chữa trị.

Thời cơ quá tốt.

Nếu ngươi không đi, vậy thật có lỗi với Sầm Kiều Phu đã dẫn phát rối loạn ở nơi đây.

"Một Bước Lên Trời!"

Không hề lưu luyến, Từ Tiểu Thụ ở trạng thái biến mất bước ra một bước, rời xa chiến trường hỗn loạn phía sau lưng.

...

"Cạch."

Trong núi rừng, nơi ít người lui tới.

Cành khô lá mục phủ kín núi đồi, cổ thụ che trời giống như hóa thành yêu quái.

Đất rừng rơi đầy những đoạn cành gãy, bỗng một đoạn cành vỡ ra, một bàn chân rách rưới hiện ra.

Sau đó, Từ Tiểu Thụ giải trừ trạng thái biến mất, thân hình ở trong thế giới mới này dần ngưng thực trở lại.

"Tê."

Vừa mới đặt chân xuống đất, hắn liền mãnh liệt hít một hơi.

Không khí sơn lâm tươi mát xen lẫn mùi lá rụng mục nát, khiến cho trái tim nhỏ bé đang đập loạn của Từ Tiểu Thụ, thoáng chậm lại nhịp điệu.

"Thoát khỏi hiểm cảnh..."

"Nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh."

Từ Tiểu Thụ vô cùng khẩn trương.

Chiến cuộc Thái Hư quả thực quá kinh khủng, vẻn vẹn mấy lần đối mặt, thiên địa nát tan không nói, hoang vu chiến trường đều có thể trực tiếp bị hoán đổi thành rừng rậm Huyết Thụ.

Đây không phải là trò đùa của trẻ con, mà là thật sự có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào.

Giờ đây, nhờ vào kỹ năng bị động "Ẩn Nấp" – thứ có thể từng bước loại bỏ cảm giác tồn tại một cách lặng lẽ, vô thanh vô tức – cộng thêm "Biến Mất Thuật" và "Một Bước Lên Trời"...

Hắn đã trốn thoát.

Từ Tiểu Thụ trong lòng tràn đầy cảm kích.

Kỹ năng bị động chiến đấu giúp hắn vô địch trong cùng cấp bậc.

Còn kỹ năng bị động hỗ trợ này lại là một thần kỹ bảo mệnh thực sự, giúp hắn thoát khỏi tử cục một cách an toàn!

"Không thể khinh thường."

Ngó nghiêng bốn phía, Từ Tiểu Thụ lập tức dùng "Cảm Giác" thăm dò tình hình sơn lâm xung quanh.

Ác mộng bị Thủ Dạ bắt được ngay khi vừa nghỉ ngơi ở Bạch Quật vẫn còn ám ảnh, lần này, y như bị khóa miệng, hắn không dám lặp lại sai lầm.

Hiện tại không có ai giúp đỡ.

Nếu sơ sẩy, thứ mất đi không chỉ là dây xích, mà là cả mạng sống.

"Không người, không thú, không chim chóc..."

Từ Tiểu Thụ cau mày.

Sơn lâm tĩnh mịch đến đáng sợ.

Hoặc đúng hơn, Thái Hư chi chiến đã khiến sinh vật vốn nên sinh sống ở đây kinh sợ mà bỏ đi nơi khác.

Đây chính là điểm mấu chốt.

Một khi Bạch Y lục soát núi, dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ nhất...

Ngoài người một nhà ra, chỉ có thể là địch nhân!

Từ Tiểu Thụ cúi đầu trầm tư, vắt óc tìm đối sách.

Hắn không nói hai lời, trước tiên xóa bỏ đi khuôn mặt "dân thường" vô hại.

Ngay sau đó, hắn ngẩng mắt, biến thành hình tượng một lão gia gia dãi dầu sương gió.

"Lão gia gia..."

Nhíu mày, Từ Tiểu Thụ ngập ngừng một lát rồi lắc đầu.

"Không được, cái chốn sơn lâm này làm sao có thể xuất hiện lão gia gia? Chắc chỉ có loại như Sầm Kiều Phu mới có!"

"Quá giả tạo, dễ bị lộ!"

"Nhưng muốn ra ngoài, hóa thành hình tượng gì đây?"

Sơn lâm không thể có người hay thú khác, Từ Tiểu Thụ trầm tư suy nghĩ, móc từ trong giới chỉ ra một bộ áo bào trắng.

Nhìn kỹ thì thấy cùng Bạch Y áo trắng có vẻ giống nhau, nhưng không phải.

"Không sao cả."

Từ Tiểu Thụ dùng móng tay cào soạt soạt mấy cái, không chỉ xé rách áo bào trắng, mà còn tự tay vạch ra mấy lỗ lớn trên đó.

Máu tươi thấm đẫm, lại mặc chiếc áo bào loang lổ này lên người.

Với vẻ rách rưới và vệt máu này, cộng thêm mấy lỗ thủng "biến hóa" trên mặt và thân thể, chiếc áo bào trắng khó mà nhận ra nguyên trạng.

Lập tức, hình ảnh một Bạch Y may mắn trốn thoát khỏi chiến trường trở nên vô cùng sống động.

"Thế này thì được."

Từ Tiểu Thụ hài lòng khẽ gật đầu, tiếp tục đánh giá cục diện trước mắt.

"Những Bạch Y dưới Huyết Thụ của Sầm Kiều Phu có thể tự bảo vệ mình vốn không nhiều. Ngoài việc chờ chết tại chỗ, chắc chắn cũng có một số người nhận lệnh rời đi trước."

"Mà Khôi Lỗi Thiên Cơ và cao thủ Trảm Đạo của Bạch Y hẳn sẽ ở lại dọn dẹp chiến trường."

"Nói cách khác, Sầm Kiều Phu đang cầm chân cao thủ Bạch Y và Khôi Lỗi Thiên Cơ trong trận chiến."

"Có lẽ những kẻ trốn thoát sẽ chạm mặt ta, nhưng vì chỉ có thể chạy trốn khỏi trận chiến kia, ước chừng đều là những Vương Tọa..."

"Trảm Đạo thì không thể nào!"

Từ Tiểu Thụ đưa tay vào ngực, sờ lấy A Giới, trong lòng có chút chắc chắn.

"Chỉ là Vương Tọa thôi, nhờ vào ngươi."

"Ma ma..."

"Nhận được an ủi, giá trị bị động +1."

Lắc lắc đầu, dò xét phía trước vài bước, Từ Tiểu Thụ dừng chân trên đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới.

Phía tây, xa xa vẫn còn tiếng chiến đấu truyền đến.

Xem ra Sầm Kiều Phu mất khống chế đang giằng co một hồi với Khôi Lỗi Thiên Cơ.

Còn những người khác...

Hải Đường Nhi dẫn Bát Tôn Am trốn đi, Cẩu Vô Nguyệt đuổi theo, chắc hẳn khó mà để ý đến mình.

Vũ Linh Tích như phù dung sớm nở tối tàn, trực tiếp bị ba gã Thánh Nô đánh nát, không cần lo lắng nhiều.

Vậy, còn lại ai nữa?

"Thuyết Thư Nhân!"

Từ Tiểu Thụ nhạy bén nhận ra mình đã bỏ qua sự tồn tại của người này.

Từ khi Từ Hải Đường Nhi ôm Bát Tôn Am biến mất, thân hình khuất dạng, Sầm Kiều Phu xuất chiến, thì sự hiện diện của Thuyết Thư Nhân dường như giảm mạnh.

Hắn đi đâu rồi?

Liệu hắn đang ở chiến trường để bảo vệ Sầm Kiều Phu, hay đã trốn theo Bát Tôn Am?

Từ Tiểu Thụ không thể nào đoán ra.

Nhưng hắn chắc chắn, nếu gặp Bạch Y, hắn có thể sẽ chết. Còn nếu gặp Thuyết Thư Nhân, cùng lắm hắn sẽ bị mang đi, không ảnh hưởng đến cục diện chung.

"Vậy thì, nếu nhìn từ bên ngoài, chỉ cần Cẩu Vô Nguyệt không bắt được Hải Đường Nhi và Bát Tôn Am, chiến lực bị phân tán, thì căn bản sẽ không ai rảnh để bận tâm đến ta?"

Từ Tiểu Thụ từ đỉnh núi nhìn xuống, cảm xúc trong lòng nhất thời có chút bành trướng.

Quả là một cơ hội tốt để giả vờ yếu đuối!

Đây chính là lợi thế của việc có sự tồn tại không mạnh mẽ.

Không ai hiểu gì, liền để cho mình trốn thoát, ngay cả bản thân mình cũng không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy!

"Không, không đúng, mình vẫn còn bỏ qua điều gì đó..."

Chưa kịp vui mừng bao lâu, Từ Tiểu Thụ chợt nhớ đến khi sơ suất ở Bạch Quật, cái "Nhận chú ý" cao đến bảy tám trăm.

Lúc đó, hắn đã kết luận rằng không chỉ có mấy chục người tham gia trận chiến này.

Bạch Y chắc chắn đã có người khác giấu ở đâu đó, bao vây cả đỉnh núi.

Số lượng, còn không ít!

"Phải làm sao bây giờ?"

Từ Tiểu Thụ có chút do dự.

Lúc tiến vào Bát Cung, con đường quan đạo như sắt kia không thể dùng đến bây giờ để đi ra ngoài.

Mà việc lẻn trốn từ những người làm nông thưa thớt kia, dường như cũng không mấy khả thi.

Lỡ như trong hai khả năng đó, đều có tai mắt của Bạch Y?

"Cường thế xông ra ngoài?"

Vừa nghĩ đến đó, da đầu Từ Tiểu Thụ có chút tê dại.

Đây chính là trọn vẹn hơn bảy trăm tên Bạch Y!

Cường thế xông ra ngoài là hoàn toàn không thể.

Thời khắc hiện tại, xem chừng chỉ có thể tiếp tục đục nước béo cò, tham sống sợ chết!

Giả vờ yếu đuối...

"Haizz, lại còn yếu đuối thích than thở nữa chứ, rõ ràng quá rồi còn gì!"

"Đi thôi."

"Cứ đi bước nào hay bước nấy vậy."

"Thật muốn tóm được Bạch Y, kiểu gì cũng phải lôi ra Hữu Tứ Kiếm với Lộ Kha, à đúng, còn cả Tiểu Ngư nữa chớ..."

Từ Tiểu Thụ cảm thấy đầu có hơi đau, day day huyệt Thái Dương, sải bước tiến lên.

"Cạch."

Chân còn chưa kịp chạm đất, "cảm giác" mách bảo từ xa vọng lại một tiếng khô khốc. Con ngươi Từ Tiểu Thụ lập tức co lại.

Hắn giờ đúng là chim non lạc đàn gặp tên bắn tỉa, hễ nghe động là giật mình.

Cái âm thanh này...hình như vừa nãy hắn giẫm phải cành cây khô cũng phát ra tiếng y hệt thì phải?

Vậy thì đúng là...

Sợ cái gì, nó đến y cái đó à?

...

Phía bên kia khu rừng.

"Lùng sục khắp ngọn núi cho ta! Lùng sục!"

"Giang Biên Nhạn nghĩ cái quái gì vậy, lại còn phân tán nhân lực, phái đi lùng núi cơ đấy?"

"Lâm huynh, huynh xem cái này có hợp lý không?"

Một gã Bạch Y dùng mu bàn tay quệt mồ hôi, vẻ mặt có chút phẫn nộ: "Người ta có thể là Đệ Bát Kiếm Tiên đấy! Thật sự bắt ta lùng ra, e là người chết đầu tiên lại chính là hai ta ấy chứ!"

"Đồng Phong lão đệ à, đệ cứ nghĩ thế này này... Nếu được chết dưới kiếm của Đệ Bát Kiếm Tiên, thì cũng coi như là vinh dự đấy chứ."

Gã Bạch Y tên Lâm Nhược Hoán bên cạnh cười hề hề, tay nắm chặt thanh kiếm bên hông.

Nhìn thần sắc của hắn, thực ra cũng có chút khẩn trương.

Nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thoải mái, gượng cười nói: "Nói đi thì nói lại, bọn ta cũng đâu có thực sự phải giao chiến đâu, một khi phát hiện người thì cứ hú còi báo động là được, có cả trăm người đến, đệ còn sợ gì nữa?"

"Sợ! Ta đương nhiên là sợ rồi!"

Đồng Phong lớn tiếng hơn, cáu kỉnh nói: "Huynh là Trảm Đạo, còn cầm cự được chút thời gian."

"Còn ta chỉ là một gã Vương Tọa quèn, dù chỉ còn cách Trảm Đạo có một bước chân thôi, cũng chẳng đủ để Đệ Bát Kiếm Tiên búng tay một cái."

"Đệ không thấy à..."

Gã chỉ về phía chiến trường phía tây đang rung chuyển dữ dội.

"Lúc nãy còn thấy trong bức họa thôi... Kiếm niệm! Đó chính là kiếm niệm!"

"Ngay cả tiền bối Vô Nguyệt còn bị thương, chúng ta lấy đâu ra thời gian mà kéo còi báo động? Vừa chạm mặt, có khi người ta còn chưa kịp phản ứng, đã chết thẳng cẳng tại chỗ rồi!"

"Ngươi thì hay rồi..."

Đồng Phong ủ rũ mặt mày, khổ sở nói: "Ngươi là kiếm tu, được chết dưới kiếm của Đệ Bát Kiếm Tiên còn được xem là vinh quang. Ta đây mới vào Bạch Y chưa bao lâu, nếu không có ngươi dẫn theo, có khi còn chẳng có cửa tham gia vào cái chiến sự Bát Cung này, ta còn chưa muốn chết!"

"Ồ?"

Lâm Nhược Hoán bật cười: "Nghe giọng điệu này, ngươi còn trách ta à?"

"Đâu có, đâu có, ý ta không phải vậy..."

"Suỵt!"

Lời Đồng Phong còn chưa dứt, Lâm Nhược Hoán chợt giật mình, giơ ngón tay lên, ra hiệu im lặng.

Sắc mặt cả hai đồng thời biến đổi, như lâm đại địch.

"Có biến?"

Đồng Phong khẽ hỏi.

Lâm Nhược Hoán không đáp, nheo mắt cảm nhận không gian xung quanh.

"Không gian dao động..."

"Dao động không gian cực kỳ mơ hồ!"

"Nếu không có gì bất ngờ, nơi này có người từng đến!"

Đồng Phong nghe vậy, tim run lên, vội móc quả cầu báo động màu đỏ từ trong giới chỉ ra, định bóp nát.

"Khoan đã."

Lâm Nhược Hoán ngăn đồng đội lại, nói: "Rừng núi rộng lớn như vậy, không lý nào chúng ta trùng hợp đến thế, chắc là cái tên Thiên Mệnh Chi Tử kia, hoặc biết đâu là đồng đội trốn ra từ đống Huyết Thụ."

Đầu ngón tay Đồng Phong hơi run, nhưng vẫn cố nén xúc động bóp nát cầu cảnh báo.

Cái thứ này đúng là không thể dùng bừa được.

Trong tình trạng mọi người đều cảnh giác cao độ, một khi có kẻ bóp nát nó, chỉ sợ trong chớp mắt có thể triệu hồi đến cả trăm người.

Nếu đến lúc đó người vừa đến, phát hiện "đối thủ" trong dự đoán, lại là "người nhà"...

Vậy thì đúng là trò hay, còn hơn cả đại xuất!

Đám người kia lại tụ tập ở đây, thì lực lượng phòng thủ ở những nơi khác tất nhiên sẽ mỏng đi.

Chẳng ai dám chắc rằng một khi hắn có thể câu giờ, đám Thánh Nô kia sẽ không thừa cơ trốn thoát khỏi cuộc săn đuổi này!

"Suỵt."

Lâm Nhược Hoán khom lưng như mèo, đến cả tiếng thì thầm cũng biến thành truyền âm.

Khi âm thanh của hai người hoàn toàn tắt lịm.

Khu rừng lại chìm vào tĩnh mịch.

...

"Phanh phanh!"

"Phanh phanh!"

"Bị kinh sợ, bị động giá trị +1."

"Bị chú ý, bị động giá trị +2."

"Bị tìm kiếm, bị động giá trị +2."

Giờ phút này, Từ Tiểu Thụ cảm giác tâm cảnh của mình chẳng khác nào một kẻ lạc giữa căn phòng kinh dị, bất ngờ chạm mặt con quỷ tóc tai rũ rượi, đã vậy còn bị đồng đội vô tình sập cửa nhốt lại, bỏ mặc một mình.

Khó tả xiết bao!

"Mẹ kiếp, bọn chúng thật sự tới?"

Hắn còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng.

Quân truy sát đã đuổi đến!

Vậy chẳng lẽ Bạch Y mới là con chuột nhắt thật sao?

Không hề có mùi máu tươi, chỉ bằng vào trực giác với gạo, liền có thể truy tìm tới tận cửa?

Rừng núi rõ ràng rộng lớn như vậy...

Chẳng lẽ, đại kết cục sắp đến?

"Một cái vương tọa, một cái Trảm Đạo..."

Ẩn mình trong trạng thái tàng hình, lòng Từ Tiểu Thụ tràn ngập bất lực.

Vương tọa thì thôi đi.

Với tính cách tàn nhẫn và lá gan hơn người, hắn còn có thể cố gắng khiến mình mất trí, liều mạng một phen.

Nhờ vào năng lực khủng khiếp của A Giới, biết đâu chừng hắn có thể đánh cho đối phương hôn mê trước khi ả kịp bóp nát ngọc giản cảnh báo.

Nhưng Trảm Đạo...

Từ Tiểu Thụ nhớ đến hình ảnh A Giới đối đầu với Thuyết Thư Nhân.

Hắn không biết Trảm Đạo Bạch Y kia mạnh đến mức nào.

Có lẽ không đến mức biến thái như Thuyết Thư Nhân trải qua cửu tử lôi kiếp, nhưng còn thanh linh kiếm trên tay ả...

Đúng.

Là linh kiếm, không phải danh kiếm.

Nhưng giờ phút này, chỉ cần nhìn thấy kiếm, Từ Tiểu Thụ đã cảm thấy chân mình nhũn ra.

Dù không phải cổ kiếm tu, hay nhân vật cỡ Cẩu Vô Nguyệt của Bát Tôn Am, nhưng bậc Trảm Đạo danh chấn Đông Vực, ai dám xem thường?

Xem ra, đây không phải loại "bắt gà" một sớm một chiều là xong chuyện!

Từ Tiểu Thụ nấp mình giữa lùm cây rậm rạp.

Rõ ràng Biến Mất Thuật vô hình vô ảnh, nhưng bảo hắn trơ trọi giữa rừng núi, nghênh diện đối đầu với Bạch Y, hắn không làm được.

"Nhận tìm kiếm, bị động giá trị +2."

Thông báo liên tục nhảy ra, dọa Từ Tiểu Thụ mặt mày tái mét.

"Linh nguyên…"

Bỗng nhiên giật mình, Từ Tiểu Thụ chợt nhận ra từ Huyết Thụ Lâm đến đây, hắn đã duy trì Biến Mất Thuật và dùng liên tục Một Bước Trèo Lên Thiên trong thời gian dài.

Hắn vội vàng dùng linh niệm nội thị, nhìn về phía khí hải.

Một giây sau, sắc mặt hắn từ xanh chuyển trắng bệch.

Chỉ thấy khí hải khô cạn, mấy sợi linh khí mỏng manh còn sót lại đang chật vật phiêu đãng.

Nguyên Khí Tràn Đầy vận chuyển lay lắt như hứng gió, nhập không đủ xuất.

Xem ra chỉ vài nhịp thở nữa, hắn sẽ bị buộc phải ngưng Biến Mất Thuật.

Từ Tiểu Thụ thống khổ nhắm mắt.

"Trời cao ơi, chẳng lẽ vận mệnh không thể một lần thôi đi ngược lại kỳ vọng của Từ Tiểu Thụ ta ư? Ta… chịu không nổi những đả kích tàn nhẫn thế này nữa đâu!"

**(Lời của Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người bằng hữu yêu quý.)**

*Mời đọc:*

*Tại Thần Thoại Thế Giới Làm Tiểu Thuyết Gia*

*Truyện hay, hài hước.*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1