"Bùm... Bùm..."
Nhiệt độ tăng vọt, Vũ Linh Tích vẫn cười nhạo một cách ngông cuồng.
"Thạch Đàm Quý bé nhỏ, đừng phí công giãy giụa. Ngươi nghĩ mấy trò vặt vãnh này có thể đuổi ta đi sao?"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc, không đáp lời.
Thân thể hắn bắt đầu nứt toác, da thịt héo hon.
Ngay cả huyết dịch cũng từng giọt, từng giọt bốc hơi dữ dội.
Hơi nước bốc lên nghi ngút từ đỉnh đầu Từ Tiểu Thụ.
Bản thân hắn co rút lại như thể bị rút cạn, chỉ trong chốc lát đã khô quắt hơn phân nửa, làn da cháy đen, trông vô cùng tiều tụy.
"Bùm... Bùm..."
Âm thanh nhàn nhạt vẫn tiếp tục vang lên.
Nhưng chỉ sau vài nhịp thở, tiếng cười của Vũ Linh Tích đã pha chút cứng ngắc.
"Chịu đựng giỏi nhỉ?"
Gã ngập ngừng một chút, dường như nhớ ra điều gì: "À, quên mất ngươi dù sao cũng là Tông Sư."
Từ Tiểu Thụ nghiến răng, ngậm miệng không nói.
Hắn biết rõ mình có thể chịu đựng không phải vì thân phận Tông Sư, mà là vì có khả năng chịu đựng nên mới trở thành Tông Sư.
"Hừ, ta ngược lại muốn xem ngươi chịu được đến khi nào." Vũ Linh Tích khinh miệt nói.
Thời gian trôi qua.
Một, hai nhịp thở đầu còn dễ.
Nhưng chưa đến thời gian một chén trà, Vũ Linh Tích dần không cười nổi nữa: "Thằng nhãi ranh, ta không tin ngươi có thể chịu đựng như vậy..."
Cảm giác của đối phương ra sao, Từ Tiểu Thụ không rõ.
Hắn chỉ có thể không ngừng tăng hỏa lực, để kẻ kia bị thiêu rụi đến chết trong thân thể mình!
Dần dà, dù không còn nghe thấy tiếng giễu cợt, Từ Tiểu Thụ biết Vũ Linh Tích chắc chắn không mấy dễ chịu.
"Tiểu Thạch Đàm Quý..."
Vũ Linh Tích khẽ than một tiếng rồi im bặt.
Từ Tiểu Thụ biết gã vẫn chưa rời đi, nhưng có lẽ cũng sắp không trụ nổi nữa rồi.
Dòng tin tức liên tục hiện lên trong tầm mắt:
"Chịu công kích, giá trị Bị Động +1."
"Chịu công kích, giá trị Bị Động +1."
"..."
Trong cơ thể, khí hải hoàn toàn mất kiểm soát, bạo loạn.
Tam Nhật Đống Kiếp dưới sự cố gắng áp chế của Từ Tiểu Thụ, bị sức mạnh của Tẫn Chiếu Nguyên Chủng dồn vào một góc nhỏ hẹp.
Phần còn lại chỉ là ngọn Bạch Viêm hừng hực thiêu đốt.
"Phụt!"
Một tiếng nổ trầm đục vang lên quanh người hắn.
Sức mạnh khí hải lan tỏa.
Cuối cùng, Từ Tiểu Thụ không thể gắng gượng thêm được nữa, để cho Bạch Viêm bùng phát ra từ trong cơ thể.
Hắn tựa như Phượng Hoàng Niết Bàn, muốn tái sinh giữa biển Bạch Viêm rực cháy này.
Và cũng đúng vào thời khắc ấy...
"Cái quỷ quái gì thế này!"
Một tiếng kinh hô vang lên.
Ngay khi Bạch Viêm thoát ra khỏi cơ thể, Vũ Linh Tích rốt cuộc không trụ được nữa.
Trong tiếng động hỗn loạn, Từ Tiểu Thụ "cảm giác" được những giọt nước đang du tẩu mất kiểm soát bên trong cơ thể, điên cuồng hội tụ về phía làn da.
"Vũ Linh Tích..."
Từ Tiểu Thụ muốn nứt cả con ngươi, nhưng không thể ngăn cản ý đồ thoát xác của gia hỏa này.
Bởi vì bên ngoài, còn có một 'món chính' đang chờ đợi!
Trong đầu hiện lên một trong hai ngọc giản mà Tang lão đã giao cho hắn.
Từ Tiểu Thụ vẫn còn nhớ rõ như in lộ tuyến vận chuyển linh kỹ kia.
Lúc trước, hắn không thể thi triển được chỉ vì thiếu Bạch Viêm.
Nhưng bây giờ...
"Bạch Viêm · Long Dung Giới!"
Một tiếng gầm khàn đặc, méo mó đến mức không còn giống tiếng người vang lên.
Trong "cảm giác" của Từ Tiểu Thụ, quy tắc thiên địa xung quanh dường như hiện rõ, tạo thành một tấm lưới tròn lớn bao trùm phạm vi mấy chục trượng.
Một khi lan tỏa, đó chính là Tẫn Chiếu Thiên Phần.
"Ầm ầm!"
Một quả cầu lửa trắng xóa khổng lồ thay thế cả một mảng đỉnh núi.
Long Dung Giới vừa xuất hiện, đừng nói đến mặt đất vừa mới đông cứng thành băng, mà ngay cả ngọn núi lúc này cũng bị thiêu rụi.
Hư không rung động, trở nên mờ ảo.
Dưới cái nhiệt độ này, đừng hòng tìm thấy thủy nguyên tố.
Trong khắp thiên địa, ngoại trừ hỏa nguyên tố cực hạn, khó mà thấy được nửa phần nguyên tố nào khác.
"Oanh!"
Không gian ầm ầm tan rữa.
Quả cầu lửa màu trắng bùng nổ, tạo thành một vòng xoáy đen kịt bao bọc chung quanh.
Bên ngoài tầng vòng xoáy, từng đạo lửa uốn lượn như dây, mô phỏng hình Bát Quái trận đồ, không ngừng lan rộng ra.
Chẳng mấy chốc, nó đã bao trùm cả đỉnh núi.
"Nhào!"
Lại một tiếng vang trầm đục.
Từ Tiểu Thụ không thể kiểm soát được hoàn toàn, năng lượng hỏa hệ tràn lan ra ngoài, thiêu đốt cả một vùng núi.
Quả cầu lửa trắng xóa lơ lửng giữa không trung, chiếm diện tích đến mấy chục trượng.
Mà ngọn núi bốc cháy trắng rực kia, trong chớp mắt đã lan rộng ra phạm vi vài dặm!
"Tê a..."
Vũ Linh Tích muốn xuyên thấu Bạch Viêm từ trong thân thể lao ra, tại chỗ kêu lên một tiếng đau đớn, kết thúc hành động của mình.
Hắn kinh hãi phát hiện, Bạch Viêm không gì không cháy, có thể trong nháy mắt sau khi hắn lìa khỏi thân thể, thiêu hủy hơn phân nửa bản thân hắn.
Vốn hắn định tìm kiếm thủy nguyên tố khác trong không gian, để tái sinh.
Giờ phút này, hắn phát hiện...
Bên ngoài kia, cái gì cũng không còn!
Ngoại trừ màu trắng cực hạn, chính là ngọn lửa cực hạn.
Ngoại trừ lỗ đen, chính là Địa Long Dung.
Không còn gì khác nữa!
"Ngươi điên rồi?"
Vũ Linh Tích chỉ dám co ro lại trong thân thể Từ Tiểu Thụ, nhưng với cách làm này, hắn nhất định phải chịu đựng thống khổ như linh hồn bị nung khô trong địa ngục chi hỏa.
Hắn đơn giản không thể tưởng tượng được, Tiểu Thạch Đàm Quỷ này làm sao có thể chống đỡ lâu hơn cả chính mình.
"Cứ đốt thế này, mạng ngươi cũng mất đấy!"
Vũ Linh Tích hoảng hốt nói: "Ta cố nhiên không chịu nổi đau đớn này, nhưng thân thể ngươi, chắc chắn sẽ biến mất trước ta!"
Từ Tiểu Thụ nhếch mép cười, để lộ hàm răng trắng hếu giữa lớp da thịt bong tróc, trông chẳng khác nào Tử thần đang vẫy tay chào mời.
"Giờ này rồi còn phân ngươi ta ư?"
Hai tay hắn đột ngột ấn xuống, Long Dung Giới vốn đã chật hẹp trong phạm vi mấy chục trượng lại càng thu nhỏ lại, nhiệt độ cao ngút trời tụ tập quanh mình, bịt kín mọi đường lui của Vũ Linh Tích.
"Dám bước chân vào đây, hẳn phải có giác ngộ không đường trở ra!"
"Ngươi..."
Vũ Linh Tích nghẹn lời, hắn ngập ngừng một chút rồi đổi giọng: "Tiểu Thạch Đàm Quý, đừng quên nơi này vẫn còn có Bạch Y lục soát."
"Ngươi bày Bạch Viêm thiêu đốt khắp nơi, người nào mà chả nhận ra có gì đó không ổn."
"Chẳng mấy chốc, Bạch Y có khi đã bao vây ngươi rồi đấy, đến lúc đó ngươi còn muốn chạy trốn, ngươi tưởng còn kịp chắc?"
Nghe vậy, Từ Tiểu Thụ bật cười: "Ngươi nói cứ như thể không phải do ta dẫn dụ, ngươi sẽ thả ta đi ấy."
"Ta không thả ngươi đi, nhưng có lẽ ngươi đã hiểu sai ý ta rồi. Ta muốn đưa ngươi về Linh Bộ, không giống đám Bạch Y kia, chỉ giam cầm ngươi thôi."
Vũ Linh Tích nói với tốc độ cực nhanh, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Nhưng hắn càng bình tĩnh, Từ Tiểu Thụ càng nhận ra sự bối rối trong lòng gã.
Là một người từng trải, Từ Tiểu Thụ biết rõ uy lực của Tẫn Chiếu Hỏa Chủng, đến cả tiên thiên nhục thân còn khó lòng chống đỡ.
Huống chi đây còn là Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, vượt xa Tẫn Chiếu Đại Hỏa Chủng một bậc. Uy lực bộc phát của nó, e rằng đến cả Trảm Đạo cũng khó gánh nổi.
Tầm nhìn xung quanh trở nên mơ hồ.
Từ Tiểu Thụ gắng gượng chống đỡ đến giờ phút này là nhờ kỹ năng bị động "Sinh Sôi Không Ngừng" liên tục giữ mạng.
Chỉ cần không phải nhận phải đòn chí mạng, hắn cơ bản là rất khó chết.
Nhưng cứ kéo dài tình trạng này, thân thể có thể không chết, linh hồn Từ Tiểu Thụ cũng sớm gục ngã.
"Nhận công kích, giá trị bị động +1."
"Nhận công kích, giá trị bị động +1."
"..."
Tẫn Chiếu Nguyên Chủng quá mạnh mẽ.
Với loại sức mạnh này, nếu không có sự trợ giúp đầy chật vật của Thánh Nhân kia, thì khi đó Từ Tiểu Thụ hoặc là bị thiêu chết tại chỗ, hoặc là phải bỏ chạy.
Nhưng giờ khắc này, không ai giúp đỡ, hắn lại trực tiếp dẫn nổ Tẫn Chiếu Nguyên Chủng...
"Đồng quy vu tận!"
Khuôn mặt Từ Tiểu Thụ trở nên dữ tợn: "Vậy thì thật sự đồng quy vu tận đi!"
Vũ Linh Tích bị sự dứt khoát của hắn dọa sợ.
"Tiểu Thạch Đàm Quý!"
"Có người đến, nếu thật sự chạm mặt Bạch Y, ta cũng không cứu được ngươi đâu. Linh bộ mới là kết cục tốt nhất cho ngươi, hãy trở về theo ta, ngươi mới có thể..."
"Về cái rắm ấy!" Từ Tiểu Thụ gầm lên giận dữ, cắt ngang tràng lải nhải của kẻ kia, "Câm miệng cho lão tử!"
Ầm!
Thân thể đột ngột nổ tung, thịt nát cháy đen văng tung tóe.
Cái Long Dung Giới đang che chở quanh người, lại bị Từ Tiểu Thụ nhét vào trong thân thể.
Trong khoảnh khắc, linh hồn phảng phất như muốn tan chảy.
Trước mắt Từ Tiểu Thụ tối sầm lại, suýt chút nữa đã nhắm mắt lìa đời.
"Tê..."
Một tiếng hít khí lạnh vang vọng trong đầu, Vũ Linh Tích im bặt.
"Chết đi cho ta..."
Từ Tiểu Thụ vẫn còn gào thét.
Nhưng bỗng nhiên.
"Phốc."
"Ha ha."
"Ha ha ha ha ha..."
Vũ Linh Tích, kẻ vốn dĩ không thể kiên trì thêm được nữa, bỗng nhiên bật lên tiếng cười lớn.
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
Con hàng này, đầu óc bị cháy hỏng rồi?
"Tiểu Thạch Đàm Quý, ngươi thật sự cho rằng ta không đối phó được chiêu này?"
Trong giọng Vũ Linh Tích không còn sự kiềm chế thống khổ như trước, mà thay vào đó là vẻ thản nhiên, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ là muốn xem ngươi có thể làm đến mức nào thôi."
Cái gì?
Từ Tiểu Thụ còn chưa kịp phản ứng.
"Thủy Chi Áo Nghĩa - Tước Đoạt!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, áo nghĩa trận đồ quanh người Từ Tiểu Thụ mở ra.
Thời gian phảng phất như ngưng trệ trong khoảnh khắc.
Một giây sau.
"Hoắc."
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy linh nguyên trong cơ thể cạn kiệt, Long Dung Giới bị ép giải trừ.
Mà quanh thân hắn, đầy trời Bạch Viêm cũng vậy. Thời khắc áo nghĩa trận đồ kia xuất hiện, chúng đã bị tước đoạt thực thể, hóa trở về trạng thái nguyên tố ban đầu.
"Cái này!"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ chấn động mạnh.
Thủy nguyên tố...
Chuyện này, sao có thể?
Thủy nguyên tố giữa đất trời, chẳng phải đều bị mình bốc hơi hết rồi sao?
"Tiểu Thạch Đàm Quý, ngươi hình như quên mất, ngươi không phải Sầm Kiều Phu, không thể tiên hạ thủ vi cường, chặt đứt linh nguyên trong cơ thể ta."
"Trên đời này, mượn nhờ ngoại lực để phục sinh, là hạ sách nhất."
"Dựa vào linh nguyên bản thân mà vĩnh cửu tồn tại, xem ra, mới là căn bản mà một Luyện Linh Sư nên có, đúng không?"
Hàm lượng nước từng li từng tí thẩm thấu, ngưng kết thành hình trước mặt Từ Tiểu Thụ.
Vũ Linh Tích tái hiện, cúi người, vui vẻ nói: "Ngươi quả thực rất có thể chịu, nhưng hình như ngươi đã lẫn lộn đầu đuôi rồi. Ta, Vũ Linh Tích, bản thân cũng là tu vi vương tọa, đương nhiên có linh nguyên của mình."
Hắn cười, buông tay ra, một đoàn nước lớn thành hình trong lòng bàn tay.
Giờ khắc này, thế giới trong mắt Từ Tiểu Thụ trở nên xám xịt.
Hắn đột nhiên ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm.
Một sai lầm to lớn!
Vũ Linh Tích một mực ký sinh trong cơ thể mình, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc đối phương chỉ có bấy nhiêu kỹ năng đó.
Đồng dạng, hắn là một vương tọa!
Dù mình đã bốc hơi hết thảy thủy nguyên tố giữa đất trời, nhưng với một người lĩnh ngộ Đạo cảnh, chớ nói chi là vương tọa có linh nguyên của bản thân.
Cho dù linh nguyên tiêu hao hết.
Thủy hệ đại đạo trong quy tắc thiên địa, vẫn là gốc rễ để Vũ Linh Tích tái sinh.
Sầm Kiều Phu có thể phong kín hết thảy đường lui của Vũ Linh Tích, nhưng lại bị gia hỏa này dùng thân thể hồi sinh chi thuật tránh được.
Nhưng điều này không có nghĩa là mình chỉ cần sấy khô thân thể giọt sương này, Vũ Linh Tích sẽ chết!
Lần này...
Từ Tiểu Thụ tuyệt vọng nhắm mắt, "Bịch" một tiếng, ngã xuống đất.
Lần này, là tự mình trói mình vào rồi!
Nghĩ nhiều vô ích...
Sống chết trong gang tấc, Từ Tiểu Thụ phát hiện ra trong cơ thể vẫn còn chút linh nguyên sót lại. Thừa dịp kẻ địch còn đang đắc ý, trong lòng hắn thầm gào thét:
"Tiêu..."
Nhưng âm thanh còn chưa kịp thoát ra khỏi cuống họng, Vũ Linh Tích dường như đã hiểu thấu tất cả.
Hắn sớm đã giơ tay, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên trán Từ Tiểu Thụ.
Một áo nghĩa trận đồ lặng lẽ xoáy mở.
"Thủy linh tước đoạt."
Thanh âm nhàn nhạt vang lên bên tai.
Ngay khoảnh khắc sau đó, Từ Tiểu Thụ thấy một lượng lớn thủy linh khí bị rút ra khỏi cơ thể mình.
Chỉ vỏn vẹn trong chớp mắt, ánh sáng vụt tắt, Từ Tiểu Thụ "phịch" một tiếng hôn mê, ngã xuống đất.
"Lợi hại thật."
Vũ Linh Tích từ đáy lòng bật lên một tiếng tán thưởng.
Hắn nhìn khối thủy linh khí tinh thuần vừa được rút ra từ cơ thể Từ Tiểu Thụ, rồi lại liếc nhìn thân thể khô quắt như thây khô trên mặt đất, không khỏi tấm tắc lấy làm lạ.
Lúc trước, kẻ kia ký sinh trong cơ thể gã không hề ra tay, không phải là đùa giỡn, mà là thật sự muốn xem tên tiểu Thạch Đàm Quý này có thể tàn nhẫn đến mức nào.
Và cái mức độ cuối cùng này, ngay cả Vũ Linh Tích cũng phải giật mình.
Loại người này...
"Quả không hổ là kẻ có thể được Bát Tôn Am và Vô Nguyệt tiền bối đồng thời chọn trúng!"
Vũ Linh Tích cảm thán một câu, sắc mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
Với hắn mà nói, những lời lẽ đau khổ, những biểu cảm lo lắng sợ hãi vừa rồi chỉ là để kích phát sự ngoan lệ của tiểu Thạch Đàm Quý mà thôi.
Khu khu một tên Tiên Thiên, suy cho cùng cũng chỉ là niềm vui ngoài ý muốn trong nhiệm vụ lần này, vốn dĩ không đáng để hắn phải động lòng quá nhiều.
Hắn, Linh bộ thủ tọa Vũ Linh Tích, tu vi tuy chỉ là Vương Tọa.
Nhưng những người hắn giao tiếp hàng ngày, thấp nhất cũng là Trảm Đạo, làm sao có thể bắt giữ không nổi cái tên tiểu Thạch Đàm Quý này?
Kẻ nằm dài trước mặt kia, dù có kiệt xuất đến đâu, cũng chỉ là một vãn bối, ta chỉ cần búng tay một cái là có thể giải quyết.
Đương nhiên, việc hắn có khả năng hấp dẫn Vũ Linh Tích bỏ rơi đám lão quái Thánh Nô, vội vã phụ thể cảm ngộ tên nhóc này, quả thật không thể tùy tiện phá hủy.
Nếu thật là như vậy, bao nhiêu tâm huyết của ta chẳng phải đổ sông đổ biển?
"Cũng có vài điểm đáng chú ý."
"Ngoài thân phận Tông Sư, các loại thần dị linh kỹ, còn có tâm tính cũng thuộc hàng thượng thừa."
"Chỉ là khi cuồng bạo thì ăn nói có chút không lựa lời, thốt ra những lời lẽ thô tục...thật là bất nhã."
Khẽ nhíu mày, Vũ Linh Tích cũng không quá để ý.
Hắn khẽ vẫy tay, đưa đám thủy khí trả về cho người trên mặt đất. Nhờ có sự tẩm bổ này, thương thế của Từ Tiểu Thụ mới bắt đầu chậm rãi hồi phục.
"Nên tiếp tục đuổi bắt thôi."
Vũ Linh Tích phóng tầm mắt nhìn khắp núi lớn, ngọn núi Bạch Viêm vẫn hừng hực cháy.
Đôi mắt hắn trầm xuống, dưới chân lại hiện ra trận đồ áo nghĩa Thủy hệ. Thiên không trong nháy mắt chuyển từ sáng sang tối, mây đen ùn ùn kéo đến.
"Tí tách, tí tách…"
Ngọn Bạch Viêm thiêu đốt mọi thứ, khi bị những giọt mưa chạm vào, lại bị tiêu giảm thành hỏa hệ nguyên tố, rồi bị đồng hóa thành thủy nguyên tố, trở về với đất trời.
Vũ Linh Tích lúc này mới khẽ cong môi, lại hóa thân thành hình tượng thiếu niên vô hại.
"Đi thôi."
Hắn vươn tay nhấc bổng Từ Tiểu Thụ trên mặt đất lên, vác lên vai, sải bước tiến về phía trước.
"Ư…"
Trên vai truyền đến một tiếng rên khẽ, như muốn tỉnh lại.
Vũ Linh Tích vỗ nhẹ vào lưng hắn.
"Bộp."
Hàm lượng nước trong cơ thể Từ Tiểu Thụ nổ tung, lại lần nữa hóa thành thây khô.
Lần này, Vũ Linh Tích chỉ chọn trả lại một nửa hàm lượng nước, tránh cho tên kia khôi phục thân thể Tông Sư quá nhanh.
"Rất tốt, xuống núi!"
"Tiếp theo, nên bắt ai đây?"
Vũ Linh Tích nhún nhảy một cái, hướng dưới núi mà đi.
Mưa lớn vẫn rơi.
Nhiệt độ trong không khí nhanh chóng hạ xuống.
Sơn lâm trước kia bị Bạch Viêm thiêu rụi, đến nửa chiếc lá cũng không còn, giờ phút này dường như đang muốn hồi sinh trong cơn mưa trên ngọn núi này.
"Tí tách..."
Giữa những âm thanh tí tách của mưa rơi, đột ngột vang lên một tiếng động rất nhỏ, nghe có vẻ không hợp lẽ thường.
Vũ Linh Tích dừng bước.
Thông thường, chỉ có tiếng mưa rơi trên lá cây hoặc đá mới phát ra âm thanh.
Nhưng hiện tại, ngọn núi này đến hòn đá còn không có, huống chi là nửa cái cây.
Vậy tiếng động này từ đâu tới?
"Tí tách..."
Tiếng vang càng lúc càng gần, dường như đến từ phía bên phải?
Vũ Linh Tích cuối cùng cũng nghe rõ hơn một chút, vội vàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy tại nơi giao nhau của con đường trên núi, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng dáng tiều tụy, còng lưng.
Từ dưới thấp đi lên cao.
Chân đi hài rách, mình khoác áo tơi cũ nát, đầu đội nón lá sờn...
Vũ Linh Tích nhìn thấy, con ngươi chợt co rút lại, nắm chặt y phục trên vai, trong lòng không khỏi có chút tim đập nhanh.
"Ngươi là ai?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Làm sao để từ tra nam trở thành
Mọi Người Biết Ta Là Nam Nhân Tốt