"Tẫn Chiếu Thiên Phần!"
Vận dụng Tẫn Chiếu Thiên Viêm vô hình, trong nháy mắt khơi mào ngọn lửa từ hư vô, rồi thiêu đốt mọi vật trong phạm vi khống chế!
Theo như ngọc giản ghi chép, đây là bước khó khăn nhất.
Người tu luyện sau khi dốc sức hoàn thành tất cả trình tự trước đó, còn phải cảm nhận được linh tính của vạn vật trong trời đất, mới có thể cách không khơi mào ngọn lửa.
Từ Tiểu Thụ nhắm mắt, cố gắng tìm kiếm linh tính kia.
Một giây sau, hắn đã mở mắt.
"Chuyện gì xảy ra vậy..."
"'Dốc sức' tu luyện bước này, mình đã hoàn thành rồi, còn cái việc cảm nhận vạn vật..."
"Sao lại đơn giản như vậy?"
Hắn thậm chí không cần vận dụng kỹ năng bị động "Cảm giác", thuần túy dùng kiếm ý chi đạo "Vạn vật đều là kiếm", cũng có thể phát giác được linh tính của vạn vật trong phạm vi hơn mười trượng, mà chi phối chúng.
Từ Tiểu Thụ vuốt cằm, không lẽ lại đơn giản như vậy thật sao...
"Không thể nào, ngọc giản sao có thể sai lầm được?"
"Bên trong còn có kinh nghiệm của hai vị tu luyện giả khác, dù không biết là ai, nhưng hẳn là không kém đi đâu."
"Người ta phải mất đến mấy tháng, ta dù thiên tài đến đâu cũng không thể chỉ một giây là xong được!"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, lại nhắm mắt cảm nhận.
Lần này hắn dùng phương pháp thứ hai, kỹ năng bị động: Cảm giác.
Một giây sau, hắn lại mở mắt.
"Kỳ quái, lại có ảo giác như thể mình đã thành công..."
Từ Tiểu Thụ không tin vào tà, dứt khoát bỏ qua bước cảm nhận này, tiến thẳng đến bước cuối cùng được ghi trong ngọc giản.
Hắn dồn nén linh nguyên Tẫn Chiếu trong cơ thể trong nháy mắt, khom người xuống, mạnh mẽ vung ra một quyền, từ xa nhìn lại giống như muốn tự bạo.
Đương nhiên, bạo là không thể bạo, "Tẫn Chiếu Thiên Viêm" vô hình lại có thể thuận theo kình đạo này, bám lấy linh tính vạn vật trong trời đất.
"Xoát!"
Khí lãng gợn sóng khuếch tán trong hư không.
Từ Tiểu Thụ đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ xung quanh dường như chẳng hề thay đổi...
"Quả nhiên là thất bại rồi sao?"
Vẻ mặt hắn thoáng ảm đạm. Vừa định tiếp tục thử nghiệm, chợt một âm thanh quen thuộc vang lên.
"Bùm...bùm..."
"Đây là... Thành công rồi ư?"
Hắn ngắm nhìn bốn phía, dường như có những đốm sáng trắng phập phồng. Đây chính là Tẫn Chiếu Thiên Viêm!
Từ Tiểu Thụ mừng rỡ khôn xiết, nhưng ngay khoảnh khắc sau, sắc mặt hắn bỗng tối sầm lại.
"Lốp bốp! Lốp bốp!"
Điểm điểm hỏa mang trắng xóa bùng lên từ mọi ngóc ngách trong căn phòng, thanh âm "bùm...bùm" vang vọng khắp nơi.
Những đốm lửa này nhìn qua chỉ lác đác vài điểm, nhưng Từ Tiểu Thụ đã cảm nhận được ngọn lửa đang bao trùm toàn bộ căn phòng!
Chúng không hề giống những ngọn lửa thông thường khác, âm ỉ cháy theo khuôn phép. Ngay khi vừa xuất hiện, chúng lập tức bùng nổ.
Bàn ghế, cửa sổ, thậm chí cả chiếc giường mà hắn còn chưa nỡ bước lên...
Tất cả đều rung lên bần bật, rồi nổ tung thành từng mảnh vụn trong nháy mắt.
Trên mỗi mảnh vụn, những đốm sáng trắng lại lóe lên, ngọn lửa vô hình lại bùng lên rồi thiêu đốt chúng đến không còn gì, tro bụi cũng chẳng còn lại chút nào.
"Mẹ kiếp!"
Từ Tiểu Thụ loạng choạng dưới chân, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất. Nhưng hắn gắng gượng giữ vững tinh thần, vội vàng lộn một vòng rồi lao ra khỏi cửa.
"Ầm!"
Hắn vừa rời đi, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên sau lưng, căn phòng tan tành thành một đống hỗn độn.
"Bùm...bùm...bùm..."
Trên những mảnh ván gỗ, những đốm lửa trắng xóa ẩn hiện. Rõ ràng là ngay cả màu sắc và hình dạng của lửa cũng không nhìn thấy được, nhưng căn nhà của Từ Tiểu Thụ đã tan biến.
"Tí tách..."
Mưa phùn lất phất, lòng người lạnh giá.
Từ Tiểu Thụ ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang run rẩy.
"Cái quái gì thế này? Đây là nhà mới xây đấy!"
Từ khi Linh Sự Các ban bố nhiệm vụ mới đến nay đã lâu lắm rồi, hắn tốn không biết bao nhiêu Linh Tinh mới xây được một căn phòng tươm tất, giờ thì cứ thế mà tan biến ư?
Tóc tai ướt sũng vì mưa, những vết máu còn sót lại sau khi tu luyện cũng bị gột rửa đi ít nhiều. Dưới chân Từ Tiểu Thụ, vệt nước loang lổ màu máu lan rộng ra.
Rõ ràng thương thế đã lành từ lâu, cớ sao vẫn còn cảm giác âm ỉ đau nhức?
Hắn ôm chặt ngực,
Ngã nhào xuống đất.
"Phòng à, ta có lỗi với ngươi!"
"Ta cam đoan không có lần sau!"
Từ Tiểu Thụ khóc không ra nước mắt. Sớm biết thế này, hắn đã luyện hóa Tẫn Chiếu Hỏa Chủng trên giường rồi.
Cứ tưởng thời gian còn dài, ai ngờ khoảnh khắc chia ly ấy lại là vĩnh hằng!
"Ào ào..."
Căn phòng ngay trước mắt bị thiêu rụi không còn một mảnh. Mưa không lớn, hoàn toàn không thể dập tắt ngọn Tẫn Chiếu Thiên Viêm đáng sợ này.
Từ Tiểu Thụ kinh hãi tột độ, bởi nếu không cảm nhận tỉ mỉ, hắn hoàn toàn không thể thấy ngọn lửa trong suốt ấy, chỉ có thể nhìn ván gỗ cấp tốc hóa thành tro tàn.
"Ngay cả bụi cũng không có sao..."
Kiên trì dõi theo khoảnh khắc cuối cùng, Từ Tiểu Thụ kinh ngạc nhận ra, thật sự không còn sót lại chút cặn nào!
Khung cảnh trước mặt trơ trụi, không một vết cháy đen, cứ như thể căn phòng đó chưa từng tồn tại trên đời này.
"Nếu nhét thứ này vào người địch nhân..."
Từ Tiểu Thụ rùng mình trong mưa, sống lưng lạnh toát.
Ngay cả chính hắn cũng sợ...
Cái loại linh kỹ này... quá đáng sợ!
Hắn ngửa đầu, mặc nước mưa táp vào mặt, bỗng giận chỉ lên bầu trời đêm.
"Lão tặc trời, ngươi trả phòng lại cho ta!"
Xùy!
Vừa dứt lời, vũng nước đọng trong đình viện bỗng chốc bốc hơi, đêm mưa vốn se lạnh, không khí lập tức trở nên khô nóng.
"A a a!"
Từ Tiểu Thụ ngửa mặt lên trời gào thét, nước mưa từ trên trời giáng xuống còn chưa kịp chạm đất, đã bị bốc hơi giữa không trung.
Trong đình viện, thiếu niên khựng lại, ngừng hành động của mình, tựa hồ bị cảnh tượng vừa rồi chấn nhiếp. Những sợi mưa mỏng manh cùng làn sương lãng đãng giao thoa giữa không trung, tựa như một chốn tiên cảnh.
"Thật mạnh mẽ, lại còn... đẹp trai quá!"
Từ Tiểu Thụ nắm chặt tay, chính là như vậy!
Hắn khi còn bé xem mấy bộ anime máu nóng cũng đều kiểu này, khi giận dữ, liền có thể khiến thiên địa biến sắc.
"Ầm ầm!"
Bầu trời đêm quang đãng bỗng nổi lên một trận ngân xà loạn vũ, sấm chớp vang dội, khiến Từ Tiểu Thụ giật nảy mình.
"Xin lỗi, xin lỗi mà, ta sai rồi..."
Hắn co rúm người lại, lạch bạch chạy nhanh về phía khách phòng.
...
Xoẹt xoẹt!
Tẫn Chiếu linh nguyên bốc lên, quần áo và tóc lập tức khô cong.
"Tiện lợi quá đi chứ!" Từ Tiểu Thụ nắm lấy vạt áo, không khỏi kinh ngạc thán phục.
Có điều, điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối là trên người vẫn còn lưu lại một chút vết máu khi luyện hóa hỏa chủng, nước mưa đương nhiên không thể nào rửa trôi hoàn toàn.
Từ Tiểu Thụ túm lấy cổ áo ngửi ngửi, một mùi hôi thối khó chịu xộc thẳng vào mũi.
"Xem ra vẫn phải tắm thôi..."
Hắn nhìn quanh quẩn một lượt, bất đắc dĩ ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ.
Khách phòng rất hẹp, một chiếc giường cây cũ nát đã chiếm hơn nửa không gian, đến cả đệm chăn cũng chẳng có.
Chỗ còn lại chỉ vừa đủ kê một chiếc ghế gỗ nhỏ và một chiếc bàn thấp sứt một góc.
Với kiểu bày trí này, đương nhiên là không có phòng tắm riêng. Muốn tắm rửa, hắn phải tự mình ra giếng cổ bên ao trong đình viện gánh nước cọ rửa.
Lúc này, Từ Tiểu Thụ vô cùng hoài niệm căn nhà tiện nghi của mình. Hắn thề rằng về sau sẽ không tùy tiện kích động nữa!
Nếu lại muốn tu luyện hay thí nghiệm những thứ chưa nắm chắc, tốt nhất vẫn là nên ra sân vườn.
Không, sân vườn cũng không được, tốt nhất là ra Nga Hồ...
Từ Tiểu Thụ nhớ lại cảnh tượng tu luyện ở Nga Hồ mấy ngày trước, hắn rõ ràng đã làm hỏng cả lan can đá bạch ngọc, nhưng qua ngày hôm sau lại thấy đã được sửa chữa xong.
"Chỉ cần không bị tóm, nơi đó chẳng khác nào một bãi tập miễn phí!"
Đầu ngón tay gã khẽ gõ lên mặt bàn gỗ, thầm cho rằng đây là một lựa chọn không tồi. Còn về việc có nên đi tắm rửa ngay bây giờ hay không...
Gã liếc nhìn màn đêm vẫn còn bao phủ, mưa vẫn tí tách rơi, lại thấy trời cũng sắp hửng sáng.
Tắm rửa dĩ nhiên là phải tắm, nhưng trước khi tắm, còn có một chuyện vô cùng trọng đại cần phải giải quyết.
Xoa xoa hai tay, gã lộ vẻ mong đợi, ý niệm tập trung vào giao diện màu đỏ trong đầu.
"Điểm Bị Động: 81032."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn an vui bên những người đạo hữu yêu quý.)