Chuong 652

Truyện: Truyen: {self.name}

Chương 652: Thất Kiếm Tiên đến thu đồ?

"Thất Kiếm Tiên?"

Lời vừa thốt ra, Tân Cô Cô đang cúi người định tiếp tục nắm chặt lấy Tiêu Vãn Phong cũng phải khựng lại. Mọi động tác đều dừng hẳn.

Từ Tiểu Thụ cũng chấn động không kém.

Mai Tị Nhân, một trong Thất Kiếm Tiên?

Tiếng quát này rốt cuộc cũng khơi gợi lại ký ức cho hắn.

Máng máng nhớ rằng, sau lần đầu nghe đến truyền thuyết về Đệ Bát Kiếm Tiên, hắn còn cố ý lục lọi Linh Tàng Các để tìm tư liệu cụ thể về Thất Kiếm Tiên trên đại lục.

Nhưng sau khi tìm kiếm, ngoài mấy cái tên tuổi vang dội có ghi chép lại một ít sự tích, những người còn lại đều chỉ có một cái danh hiệu.

Nhưng quả thực, trong Thất Kiếm Tiên có một người được xưng là "Tị Nhân tiên sinh".

Người này quá thần bí!

Ghi chép chỉ vỏn vẹn một câu "Lang bạt kỳ hồ, vô ảnh vô tung, thích lên mặt dạy đời", ngoài ra hoàn toàn không có thông tin gì.

Không có cả chân dung, Từ Tiểu Thụ rất khó xác định người trước mặt có thật sự là "Tị Nhân tiên sinh" trong Thất Kiếm Tiên hay không.

Nhưng thứ nhất, đối phương đã thừa nhận.

Thứ hai, còn có tiếng kinh hô của Tiêu Vãn Phong kia.

Chẳng lẽ hai người này cấu kết, muốn dùng thủ đoạn lừa gạt, cùng nhau trà trộn vào Trên Trời Đệ Nhất Lâu?

Chỉ trong chớp mắt, Từ Tiểu Thụ đã phủ định ý nghĩ hoang đường này, đồng thời hoài nghi não mạch của mình, sao lại nảy ra loại ý nghĩ này?

Căn bản không cần thiết!

Đây là Thái Hư, có cần thiết phải hao tâm tổn trí như vậy không?

"Ngài..."

Quay đầu lại, Từ Tiểu Thụ thử muốn lên tiếng, nhưng chưa nói được nửa câu.

Hắn nhìn từ trên xuống dưới, muốn nhìn ra điều gì đó từ vị đại năng mà mình không để ý này.

Nhưng lão giả tóc bạc áo xanh này, dung mạo tầm thường, thế nào cũng chỉ thấy một bộ dáng gần đất xa trời.

Điểm khác biệt lớn nhất, có lẽ chỉ là ánh mắt ông ta không giống những kẻ nửa thân bước vào quan tài khác, mà sáng ngời, có thần và khí chất hơn một chút mà thôi.

Nhưng tướng mạo thế này, ngoài đường túm một cái là được cả đống.

Thất Kiếm Tiên?

Thật khó tin với cái vẻ "phản phác quy chân" này. Chẳng ai có thể phản phác quy chân đến mức này!

"Tiên sinh..."

Từ Tiểu Thụ định bụng hỏi một câu: "Tiên sinh thật sự là Thất Kiếm Tiên sao?"

Nhưng lời vừa đến khóe miệng, chính y cũng thấy buồn cười.

Nếu đối phương đúng là Thất Kiếm Tiên, thì y muốn người ta trả lời thế nào?

Nếu không phải, câu hỏi này có ý nghĩa gì?

Y trấn định tâm thần, nuốt khan một ngụm nước bọt, gian nan hỏi: "Tiên sinh vừa nãy muốn hỏi gì vậy ạ?"

Thất Kiếm Tiên!

Đây chính là cường giả tầm cỡ Cẩu Vô Nguyệt!

Dù Bát Tôn Am trong truyền thuyết có kinh diễm đến đâu khi mới xuất thế, cũng không thể đoạt được danh hiệu này, mà đã bị trấn áp.

Người trấn áp gã, lại là một trong Thất Kiếm Tiên, Hoa Trường Đăng!

Từ Tiểu Thụ biết được thực lực thật sự của các đại năng kiếm tiên này cực kỳ mơ hồ, thế gian cũng không thể dùng bảng xếp hạng để đo lường.

Trước mắt, y chỉ có thể xác định rằng Bát Tôn Am hiện tại, trên lý thuyết, mạnh hơn Cẩu Vô Nguyệt.

Nhưng trong trận chiến ở Bạch Quật hôm đó, lập trường và tình nghĩa của hai bên quá phức tạp.

Nói rằng cả hai đã dốc toàn lực thì không thể nào.

Vậy nên, nếu luận về một trận chiến sinh tử, ai thắng ai thua, không thể phân tích dựa trên một cuộc chiến mà cả hai đều nương tay.

Vậy thì, lão đầu trước mặt, trông có vẻ thân thiện này, thực chất là một cường giả tuyệt thế có thể đánh bại Bát Tôn Am?

Trong đầu Từ Tiểu Thụ chợt ong ong lên.

Hắn sởn tóc gáy khi nghĩ lại sự việc nửa bước ép sát vừa rồi, đồng thời cảm thấy nực cười khi bản thân từng có ý nghĩ "kéo vào Trên Trời Đệ Nhất Lâu trước, lỡ có chuyện gì thì gọi A Giới phối hợp với Bát Quái Triều Thánh Đồ chắc cũng trấn áp được đối phương".

"Nhìn phản ứng của ngươi, hóa ra ngươi không nhận ra lão hủ?" Mai Tị Nhân vẫn phe phẩy quạt giấy, nhìn chằm chằm những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán Từ Tiểu Thụ, có chút kinh ngạc.

Lão nhân này vẫn giữ cái tính khí ấy.

Mỗi câu nói đều tùy hứng, chẳng hề thích vòng vo tam quốc.

Nhưng lần này, Từ Tiểu Thụ hết sức kiên nhẫn, hoàn toàn không dám lỗ mãng.

"Ha ha, tiểu tử mắt kém, vừa rồi thực sự không nhận ra chân dung của tiên sinh..."

Lau mồ hôi, cảm thấy bối rối, Từ Tiểu Thụ lúng túng, không biết nên nói gì, "Quả nhiên người xưa nói cấm có sai, người ta không thể... Ách, khụ khụ!"

"Bị kinh sợ, giá trị bị động, +1."

Câu nói nghẹn lại giữa chừng, Từ Tiểu Thụ hoảng sợ ho khan liên tục, cố gắng che giấu điều gì đó.

"Ha ha, người ta không thể trông mặt mà bắt hình dong, phải không?"

Mai Tị Nhân lại cực kỳ dễ nói chuyện, chẳng hề để bụng.

Ông ta cũng không để ý đến hai người mới đến ở cửa, trấn an vài câu rồi chính thức trả lời câu hỏi vừa rồi của Từ Tiểu Thụ: "Lão hủ khi nãy hỏi, là thể chất của tiểu hữu rốt cuộc là gì, quả thực có chút thần bí."

"Tiên sinh quá lời rồi."

Từ Tiểu Thụ đến "Bản thiếu gia" cũng không dám tự xưng, sao có thể để đối phương gọi mình là "Tiểu hữu"?

Hắn chỉ cần thay khuôn mặt người trước mắt thành Cẩu Vô Nguyệt thôi là cả người liền rối tinh rối mù.

"Gọi ta tiểu hữu thực sự quá nặng nề, cứ gọi ta là... A phi, gọi ta Tiểu Từ là được rồi." Từ Tiểu Thụ lại suýt chút nữa cắn vào lưỡi.

"Bị kinh sợ, giá trị bị động, +1."

Hắn lại bị sự lỡ lời của mình dọa cho sợ hãi.

Chỉ trong vài ba câu, suýt chút nữa hắn đã tự đẩy mình lên đoạn đầu đài hai lần!

Từ Tiểu Thụ hận không thể vả cho mình một cái.

Hắn vội vàng dứt lời, chuyển chủ đề, "Về thể chất thì, ta cũng không rõ lắm, chỉ là trời sinh có chút đặc thù thôi."

Nói xong, hắn mới chú ý đến cái "Sắc bén chi quang" dần bị lãng quên trên người mình.

Theo lời Tị Nhân tiên sinh, thứ này thậm chí có thể hiểu thành... Kiếm thể?

Thú thật, Từ Tiểu Thụ từng nghĩ "Sắc bén" là một bị động kỹ có thể tăng cấp, điểm đẳng cấp cao lên sẽ rất hữu dụng.

Nhưng để phòng ngừa mỗi một bộ phận trên người đều biến thành lợi kiếm, đây là kỹ năng duy nhất hắn không muốn cố gắng thăng cấp.

Nhưng hôm nay, Tị Nhân tiên sinh xuất hiện, tựa hồ mở ra một cơ hội mới cho bị động kỹ "Sắc bén"?

"Kiếm thể..."

Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm, hắn nghĩ đến Đệ Bát Kiếm Tiên.

Bát Tôn Am khi đó kinh tài tuyệt diễm, ba hơi Tiên thiên, ba năm kiếm tiên, nhưng thứ duy nhất cản trở con đường phát triển của y lại là thân thể phàm nhân.

Về sau, sau khi gặp liên tiếp trở ngại, y lại bằng tư chất tuyệt thế tu luyện ra "Bất Diệt Kiếm Thể" có thể so với Thánh thể.

Xưa nay chưa từng có, sau này không còn ai!

So sánh như vậy, nếu "Sắc bén" trưởng thành theo hướng kiếm đạo Thánh thể, chẳng phải có nghĩa, thứ này sau khi tăng đẳng cấp sẽ là một thần kỹ thực thụ?

Mấu chốt là, khác với loại bị động kỹ phụ trợ như "Cảm giác" hay "Ẩn nấp".

"Sắc bén" giống "Cường tráng", là số ít kỹ năng có thể trực tiếp tác dụng lên nhục thân, mang thuộc tính công kích chủ động.

Nói cách khác, nó mang danh bị động kỹ...

Nhưng thực tế lại là kỹ năng chủ động thuần túy!

Dù gặp công kích hay chủ động xuất kích, nó đều có thể phát huy hiệu dụng.

Quan trọng nhất là, nó còn có thể thức tỉnh!

Theo kinh nghiệm từ trước đến nay, nếu "Sắc bén" là một loại thức tỉnh, hẳn là nó cũng tương tự như "Cuồng Bạo Cự Nhân", có khả năng cường hóa lực tấn công theo một hướng nhất định.

Nếu đem cấp bậc của nó đốt lên đến...

Từ Tiểu Thụ càng nghĩ càng thấy nóng ran cả người, hệt như ngọn lửa hừng hực muốn thiêu rụi đi nỗi kinh sợ trong lòng. Nhưng hắn không hề manh động, lập tức đem ý tưởng này ra thực hiện.

Bởi vì dù hiệu dụng trong dự đoán có tốt đến đâu chăng nữa, thì cái điểm hiệu dụng chân thật, khít khao nhất, vẫn vĩnh viễn không đổi.

Sắc bén, có thể đem mỗi bộ phận trên cơ thể đều biến thành sắc bén!

Cấp bậc càng cao, hiệu dụng càng rõ lộ ra!

Từ Tiểu Thụ không muốn trở thành một "Người Kiếm" thực thụ. Nếu có thể, hắn vẫn mong muốn mình có con cái, những đứa trẻ bụ bẫm cực kỳ đáng yêu, mỗi ngày chỉ việc giả ngây giả ngô.

"Ta có thể kiểm tra được không?" Lúc Từ Tiểu Thụ còn đang suy nghĩ miên man, Mai Tị Nhân ngập ngừng một lát, rồi đưa tay ra, mong muốn được chạm vào.

Thể chất của thanh niên trước mặt quá mức đặc thù, hắn thật sự không nhìn ra được bất kỳ đặc điểm gì.

Nhưng nếu có thể tiếp xúc ở cự ly gần...

Dù chỉ là một cái chạm, hắn cũng có thể trong nháy mắt suy đoán ra tất cả.

Với thân phận là một trong Thất Kiếm Tiên cao quý, việc hắn mong muốn chạm vào thân thể của một thanh niên, dù cả hai đều là nam giới, thì ở đây cũng không ai cảm thấy có gì không ổn.

Nhưng hết lần này tới lần khác, ngay khi Mai Tị Nhân tự nhiên đưa tay ra, Tân Cô Cô và Tiêu Vãn Phong cũng cho rằng Từ thiếu sẽ đồng ý, thì...

"Thật xin lỗi."

Từ Tiểu Thụ lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách, trong mắt tràn ngập vẻ xin lỗi nói: "Ta không quen."

Thân thể của hắn, ẩn chứa quá nhiều bí mật.

Nào là "Ẩn Nấp", Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, Tam Nhật Đống Kiếp, tu vi, kiếm niệm... vân vân và mây mây. Dù người trước mặt là Thất Kiếm Tiên, là Thái Hư, e rằng cũng rất khó nhìn ra được gì.

Nhưng tiếp xúc lại là một chuyện khác!

Chút đặc thù này quả thực quá rõ ràng, hòng giúp đối phương dễ dàng suy đoán ra thân phận của mình trong chớp mắt.

Tẫn Chiếu Nguyên Chủng hay Tam Nhật Đống Kiếp thì còn đỡ, đối phương giỏi lắm cũng chỉ suy đoán ra mình là Từ Tiểu Thụ. Nhưng rất có thể, gã ta thậm chí còn chẳng biết Từ Tiểu Thụ là ai.

Nhưng "Kiếm Niệm" thì khác!

Đây là sản phẩm mang tính biểu tượng của Đệ Bát Kiếm Tiên. Từ Tiểu Thụ không tin Mai Tị Nhân, một trong Thất Kiếm Tiên cao quý, lại không biết đến thứ gọi là "Kiếm Niệm" này.

Trong tình huống thiếu thông tin, Mai Tị Nhân cùng Bát Tôn Am, rốt cuộc là thù địch, thân hữu, hay mỗi người một ngả?

Chưa rõ!

Điều duy nhất Từ Tiểu Thụ chắc chắn là, mình không thể đánh cược.

Quan hệ tốt hay không quan hệ, đều chẳng sao cả.

Nhưng nếu hai bên là quan hệ xấu thì...

Vừa chạm vào, mình có thể chết ngay tại chỗ!

Mai Tị Nhân khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc.

Hắn không ngờ thanh niên này lại từ chối mình. Là do thể chất quá đặc thù, không dám bại lộ, hay là tiểu tử này vẫn còn cảnh giác với mình?

"Tiểu hữu có lẽ đã hiểu lầm lão hủ."

Mai Tị Nhân thu tay về, không trực tiếp tiếp xúc mà đổi đề tài, nói rõ ý đồ thực sự của mình:

"Lão hủ bị thể chất của ngươi hấp dẫn mà đến, trong lòng mừng rỡ, muốn thu ngươi làm đồ đệ."

"Lần tiếp xúc này, chẳng qua chỉ là muốn nhìn rõ thể chất chân thực, căn bản của ngươi."

"Nhưng dù thế nào, chỉ cần ngươi thực tâm hướng về kiếm đạo, dù đó là linh thể, thánh thể, hay là thể chất giản dị tự nhiên."

"Lão hủ mang trong mình tâm niệm cả đời, sẽ không tiếc công sức dạy dỗ, truyền cho ngươi những đạo mà ngươi thực sự muốn học."

Gã nói dối không chớp mắt, thần thái thành khẩn, một bộ dáng thực sự muốn thu nhận đệ tử.

Từ Tiểu Thụ chợt nhớ tới những lời mình đã đọc được về Tiên sinh Tị Nhân trong Linh Tàng Các: "Bơi lội khắp thiên hạ, vô tung vô ảnh, thích lên mặt dạy đời."

"Thích lên mặt dạy đời..." Lão giả này, chẳng lẽ cứ đến một nơi là lại bắt đầu thu đồ, truyền đạo, dạy nghề, giải thích nghi hoặc sao?

"Từ thiếu, cơ hội đó!"

Khi Từ Tiểu Thụ còn đang suy tư, Tiêu Vãn Phong bị đè ép dưới đất vội vã lên tiếng:

"Tị Nhân tiên sinh có vô số học trò khắp thiên hạ, nhưng mỗi lần chỉ đến khi chia ly, hoặc rất lâu sau đó, đồ đệ của ông mới biết được vị lão sư của mình chính là một trong Thất Kiếm Tiên – Tị Nhân tiên sinh."

"Nhưng khi đó hối tiếc vì đã không học hành chăm chỉ thì đã muộn. Hôm nay, Tị Nhân tiên sinh có thể xuất hiện với chân diện mục trước mặt Từ thiếu, mong muốn truyền thụ kiếm đạo..."

Tiêu Vãn Phong nuốt khan một ngụm nước bọt, sắc mặt bỗng đỏ bừng, gào thét điếc tai: "Đây là cơ hội ngàn năm có một đó! ! !"

"Im miệng." Tân Cô Cô giáng một cước xuống, ngón tay ngoáy ngoáy tai, y bị tiếng hét làm cho ngứa ngáy.

"Úc." Tiêu Vãn Phong bất lực nằm sấp xuống dưới.

Từ Tiểu Thụ bị lời khuyên chân thành đến tan nát cõi lòng này làm cho chấn động.

Từ câu nói này, hắn có thể nghe ra khát khao của một cổ kiếm tu chân chính đối với cơ hội như vậy.

Nhưng ngoài khát vọng ấy, thiếu niên nọ vẫn có thể gạt bỏ tâm trí, không hề ghen tị, trước tiên thành tâm thành ý khuyên nhủ mình...

Từ Tiểu Thụ nhìn Tiêu Vãn Phong, mỉm cười.

Hắn quay đầu nhìn về phía Mai Tị Nhân. Lão giả cũng đang nhìn chằm chằm hắn không rời mắt, dường như biết rõ cái "Thu đồ" này của hắn chỉ là lời nói đùa bỡn.

"E là phải khiến Tị Nhân tiên sinh thất vọng rồi..."

Từ Tiểu Thụ chủ động xin lỗi, nghiêm mặt nói: "Đã từng có một người cũng muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng ta đã trả lời hắn rằng: Kiếm đạo của ta, không cần người dạy!"

"Ngươi điên rồi sao?!" Tiêu Vãn Phong, đầu còn đang chịu đựng sức nặng khủng khiếp của bàn chân thối kia, đột nhiên ngẩng phắt lên, ánh mắt tràn ngập rung động và vẻ khó tin.

"Xuống dưới!" Tân Cô Cô dứt khoát giậm mạnh chân.

"Ô..." Tiêu Vãn Phong lại lần nữa nằm sấp xuống.

Mai Tị Nhân nhướng cao hàng lông mày, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.

Câu trả lời này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của gã.

Gã chưa từng nghĩ rằng, trên đời này lại có một người yêu kiếm đạo đến thế, lại có thể từ chối gã!

"Ngươi có biết lão hủ là ai không?" Mai Tị Nhân thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình.

Từ Tiểu Thụ không kiêu ngạo, cũng chẳng tự ti, đáp: "Ngài là Tị Nhân tiên sinh, một trong Thất Kiếm Tiên lừng lẫy."

"Phải!" Giọng của Mai Tị Nhân bất giác trở nên nặng nề.

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn bảng thông báo, nhận được đáp án rõ ràng và chắc chắn. Nhưng quái lạ thay, bảng thông báo vẫn hoàn toàn im lìm, hắn cuối cùng đã khẳng định được thân phận của đối phương.

Và cũng chính lúc này, tâm tình của hắn dần buông lỏng.

Từ kinh ngạc khi vừa biết thân phận đối phương, đến hiểu rõ, đến giờ phút này hoàn toàn tiêu tan... Từ Tiểu Thụ cuối cùng cũng có thể bình tĩnh đối diện với lão già này.

Thất Kiếm Tiên ư, kỳ thật cũng không phải chưa từng gặp qua.

Thậm chí, Thất Kiếm Tiên đứng ở thế đối địch, rút kiếm chĩa vào hắn, Từ Tiểu Thụ hắn cũng đã từng đối mặt rồi.

Giờ phút này, có gì cần phải lo lắng sợ hãi đến thế?

Còn việc thu đồ...

Ha.

Trên đời này, ngoại trừ dùng thủ đoạn ép buộc, bất kỳ ai dùng giọng điệu thương lượng, mong muốn hắn, Từ Tiểu Thụ, trở thành đồ đệ... Đừng hòng!

Đệ Bát Kiếm Tiên tới cũng vô dụng!

Ngươi muốn thu đồ? Xin lỗi, phải xếp hàng dài đó!

"Chính bởi vì biết ngài là một trong Thất Kiếm Tiên, cho nên tiểu tử mới càng không muốn trở thành đồ đệ của ngài," Từ Tiểu Thụ nở nụ cười tự tin trong mắt, lời nói tràn đầy kiên định, "Kiếm đạo của ta, ta có thể tự mình đi!"

"Khanh——"

Trong thính đường, thanh kiếm duy nhất chính là thanh kiếm gỗ trên tay Tiêu Vãn Phong.

Nhưng ngay lúc này, thanh kiếm gỗ ấy cũng phát ra một tiếng "khanh" trong trẻo, tựa như tiếng kiếm ngân vang. Đó là thiếu niên Kiếm Tông mang theo khí thế bức người, là đạo vận Phạm Âm đối với kiếm đạo một lòng tin tưởng.

Tiếng lưỡi mác rơi xuống đất, cả sảnh đường chợt bừng lên những tia hàn quang.

Tiêu Vãn Phong trợn tròn mắt, đầu ngẩng cao, kinh hãi nhìn Từ thiếu gia hoàn khố trong ấn tượng chợt biến đổi, hóa thành một thiếu niên Kiếm Tông ngạo nghễ trên con đường kiếm tiên!

Mai Tị Nhân càng há hốc mồm, sững sờ.

Hắn thất thần nhìn thiếu niên mà trong mắt người khác là kẻ "tự phụ tuyệt đối", trong hoảng hốt phảng phất thấy lại cảnh tượng quen thuộc của mấy chục năm về trước.

Năm ấy, trời rét căm căm, tuyết lớn phủ kín.

Ông gặp hai gã thiếu niên kiếm khách du lịch thiên hạ, tư chất bất phàm, trong lòng nóng lòng, muốn thu nhận chỉ điểm như những ngày xưa.

Nhưng lần đầu tiên trong đời, rồi lần thứ hai, ông liên tiếp bị cự tuyệt.

Hai thiếu niên ấy cũng không kiêu ngạo, không tự ti. Dù một người trong số họ đã nhìn ra thân phận của ông, câu trả lời của cả hai vẫn giống hệt như câu trả lời của thiếu niên trước mặt, chẳng khác nhau chút nào.

"Kiếm đạo của ta, ta có thể tự mình đi!"

Lúc đó, Mai Tị Nhân chỉ thấy buồn cười, chỉ thấy đáng tiếc, chứ không mấy để tâm.

Nhưng nhiều năm qua đi, ông mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Những người từng tiếp nhận chỉ điểm của ông, quả thực đã đi trên con đường tắt của kiếm đạo.

Nhưng con đường ấy cuối cùng đã định hình, bọn họ vĩnh viễn không thể siêu việt ông.

Thế nhưng, hai thiếu niên đã cự tuyệt ông, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, đã đồng loạt vang danh thiên hạ.

Mai Tị Nhân về sau mới biết.

Ngày đó, hai người có dũng khí cự tuyệt con đường kiếm đạo đã định sẵn, muốn tự mình tiến lên...

Một người tên Ôn Đình.

Một tiếng gọi, Bát Tôn Am!

*(Giấy Trắng: Kính chúc đạo hữu luôn an vui bên cạnh những người đạo hữu yêu thương.)*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1