**Chương 679: Cái Bàn Này Toàn Quái Vật Gì Thế Này?**
"Từ thiếu."
Âm thanh của Lưu Lục từ thông tin châu truyền đến.
Từ Tiểu Thụ đang ngồi bên bàn trà ở lầu một. Một bên là Tiêu Vãn Phong, bưng trà rót nước vô cùng ân cần. Bên kia là Tân Cô Cô đang buồn bực ngán ngẩm.
"Ừm, ngươi nói đi."
Nghe tiếng từ thông tin châu, Từ Tiểu Thụ vừa gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, vừa quái dị liếc nhìn Tiêu Vãn Phong đang thao tác không ngừng nghỉ.
Gã này trâu bò thật, không sợ đột tử à?
Dù sao gã cũng là Kiếm Tông, nhỡ đâu vì thức đêm mà đột tử, chẳng phải là Kiếm Tông đầu tiên trên đời chết vì thức khuya sao?
Tiêu Vãn Phong không hiểu được ánh mắt kỳ quái của Từ thiếu. Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, gã chỉ mỉm cười đáp lễ, ý bảo uống trà.
Từ Tiểu Thụ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, bên tai liền vang lên giọng của Lưu Lục.
"Là thế này, Từ thiếu."
"Theo yêu cầu của ngài, chúng tôi đã điều tra bối cảnh của Khương Nhàn. Số liệu thu được là, Khương Nhàn có bảy hộ vệ Vương Tọa, một Trảm Đạo, không có Thái Hư đi cùng."
"Bình thường, hắn chỉ mang theo bốn Vương Tọa xuất hành. Nhưng theo quan sát của chúng tôi, hôm nay hộ vệ Vương Tọa bên cạnh Khương Nhàn đã đổi hai gương mặt xa lạ."
"Chúng tôi nghi ngờ, hoặc là hai gương mặt quen thuộc luôn đi theo Khương Nhàn đã đi xa làm việc, hoặc là... chính là đã toi đời."
Đúng là toi đời rồi... Từ Tiểu Thụ thầm đáp lại trong lòng.
Xem ra, bên cạnh Khương Nhàn giờ chỉ còn lại năm Vương Tọa, một Trảm Đạo, không Thái Hư.
Không có Thái Hư hộ vệ, chuyện này cũng dễ hiểu thôi.
Thái Hư là cấp bậc gì?
Đó chính là Cẩu Vô Nguyệt, Sầm Kiều Phu các loại tồn tại.
Ngay cả Thuyết Thư Nhân hay Hải Đường Nhi, cũng chỉ là Trảm Đạo đỉnh phong mà thôi.
Cho nên Từ Tiểu Thụ không hề ngạc nhiên khi Khương Nhàn không có Thái Hư hộ vệ.
Tuy nói rằng Thái Hư hộ vệ không có mặt, nhưng xét tổng thể, sức chiến đấu quanh chân truyền đệ tử Bán Thánh này thực sự đáng gờm.
Một tên vãn bối đệ tử nhỏ nhoi xuất hành, lại được hộ tống bởi một Trảm Đạo, cùng với bảy đại Vương Tọa.
Điều này chẳng khác nào lực lượng chiến đấu đỉnh cao của một Linh Cung!
"Nhưng hiện tại, Vương Tọa chỉ còn lại năm người..."
Từ Tiểu Thụ ngẫm nghĩ.
Nếu thật sự muốn chủ động xuất kích, một Trảm Đạo, tạm thời có thể giao cho A Giới xử lý.
Nhưng năm đại Vương Tọa còn lại cũng không phải là một thế lực có thể xem thường.
Đặc biệt là ở Đông Thiên Vương Thành này.
Một khi gây ra động tĩnh, chắc chắn sẽ có không ít kẻ muốn đưa than sưởi ấm cho truyền nhân Bán Thánh.
Cho nên, nếu muốn động thủ theo cách thông thường, trừ phi gọi Mai Tị Nhân đến.
Nhưng việc Thất Kiếm Tiên ra tay, một ân tình lớn như vậy, chỉ để đối phó một Khương Nhàn nhỏ bé, Từ Tiểu Thụ tự thấy không đáng.
Thế là hắn trầm ngâm lát rồi hỏi: "Tin tức chuẩn xác không? Trảm Đạo chỉ có một?"
"Tuyệt đối chuẩn xác!"
Lưu Lục dường như đã được cao tầng đảm bảo, vô cùng chắc chắn, tạm dừng một chút rồi nói tiếp:
"Nhưng nếu Từ thiếu thật sự muốn động thủ, thuộc hạ xin mạn phép nói thêm một câu."
"Bán Thánh thế gia đều gieo huyết mạch ấn ký lên vãn bối đệ tử. Một khi nhục thân của truyền nhân Bán Thánh bị hủy, ấn ký không chỉ bảo vệ thần hồn, duy trì bất tử, mà còn khóa chặt kẻ ra tay, rót vào lực nguyền rủa."
"Cho nên nói chung, truyền nhân Bán Thánh không thể chết được."
"Cho dù muốn giết, cũng chỉ có thể hy sinh người nào đó để thay thế kẻ ra tay."
"Nhưng ấn ký sẽ tìm kiếm ký ức của chủ thể, một khi che giấu không kỹ, kẻ chủ mưu thật sự vẫn sẽ bị Bán Thánh thế gia lôi ra."
"Chính là, dù có làm xong hết thảy, Bán Thánh Truyền nhân kia mất đi, cũng chỉ là một nhục thân. Chỉ cần ấn ký kia bảo vệ, đưa về gia tộc của hắn, Bán Thánh Truyền nhân vẫn có thể hoàn toàn vô hại mà phục sinh."
"Cho nên... thuộc hạ chỉ không hiểu Từ thiếu cùng Khương Nhàn kia có thù oán gì, mới nhắc nhở đôi điều."
Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc, còn có loại thủ đoạn này ư?
Hắn nghĩ đến luồng nguyền rủa chi lực Khương Thái rót vào thân thể hắn khi tự bạo.
Chỉ một Vương Tọa hộ vệ thôi đã có bực này ấn ký, vậy lực lượng ấn ký trên người Khương Nhàn, tuyệt đối phải cao hơn nhiều a?
Trong đầu suy tư như vậy, ngoài mặt làm việc, Từ Tiểu Thụ luôn làm đến giọt nước không lọt, cho dù là bịt tai trộm chuông.
"Ai nói với ngươi là bản thiếu gia muốn ra tay, dù cùng là Bán Thánh thế gia, bản thiếu gia chỉ là muốn điều tra chút bối cảnh của hắn thôi." Từ Tiểu Thụ lên tiếng.
"Thuộc hạ hiểu."
Lưu Lục cũng không hề phản bác.
Hắn thừa biết Từ thiếu và Khương Nhàn từng có một lần xung đột nhỏ ở trước cửa Tiền Nhiều thương hội?
Mà Khương Nhàn, kẻ được cho là sẽ kế thừa hai đại Vương Tọa, lại biến mất đúng một đêm trước khi Từ thiếu đặt ra nghi vấn này. Giữa chuyện này có gì, người gan lớn chỉ cần phỏng đoán chút thôi, cơ bản có thể đoán ra bảy tám phần.
Nhưng có một số việc, mọi người chỉ có thể đẩy đưa trong lòng, căn bản không dám hé răng hỏi ra.
Cũng tỷ như việc Lưu Lục có được quyền hạn đi điều tra tư liệu, hắn lại chẳng tra Khương Nhàn đầu tiên mà lại tra Từ thiếu.
Nhưng bối cảnh của Từ thiếu ở Bắc Vực vẫn quá mức thần bí, căn bản không tra ra người này.
Hoặc là Từ gia kia còn trâu bò hơn Khương thị, khiến Dạ Miêu đào bới chút xíu đồ vật cũng không ra.
Hoặc là chỉ còn lại một sự thật đáng sợ đến rợn người – trống rỗng tạo ra!
Nhưng tất cả những thứ này người hữu tâm đều đã điều tra qua, nhưng mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau lựa chọn không can thiệp, không quấy rầy.
Nếu thật là vế sau, thì còn dễ, cùng lắm chỉ là vạch trần một sự thật.
Nhưng nếu là vế trước, thì việc đắc tội, chính là đắc tội với một thế gia ẩn thế chân chính!
Chính vì biết chuyện này, Lưu Lục mới cố ý thêm mắm thêm muối, tô vẽ cho Từ thiếu một chút nội tình về "Bất Tử Truyền Thuyết" của Bán Thánh.
Ngoài dự liệu, nhưng cũng hợp lẽ thường, điểm mà Từ thiếu quan tâm căn bản không nằm ở đây, thậm chí gã còn chẳng thèm đáp lời.
"Hắn xuất phát từ tôn trọng mà nghe hết mọi chuyện, hay vì đã sớm biết về "Bất Tử Truyền Thuyết" của Bán Thánh, nên một câu cũng không đề cập tới?"
"Hay là do hiếu kỳ nên nghe hết, cuối cùng lại muốn giấu đầu hở đuôi, cố tình nhấn mạnh một lượt, để che giấu việc Từ thiếu muốn ra tay giết người?"
Hai khả năng này, Lưu Lục không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ đến.
Hắn chỉ cần làm những gì cần làm là được.
Hắn chỉ biết, dù Từ thiếu không phải người của thế gia Bán Thánh, thì phía sau gã vẫn còn nhân vật đáng sợ mà Kiếm lão đã nhắc đến.
Có lẽ bối cảnh của Từ thiếu là giả.
Nhưng con người Từ thiếu, có Kiếm lão đảm bảo, tuyệt đối là thật!
Vậy thì, một hộ vệ có thực lực còn đáng sợ hơn Khương Nhàn, kẻ được thế gian công nhận là truyền nhân Bán Thánh, vì sao lại phải giả tạo bối cảnh?
Đáp án trong đó...
Càng nghĩ càng thấy kinh hãi!
"Từ thiếu."
Lưu Lục không chần chừ quá lâu, nói ra một tin tức cuối cùng.
"Theo những gì chúng tôi biết, bên cạnh Khương Nhàn còn năm đại hộ vệ, nhưng thực tế chỉ có hai người túc trực bên cạnh gã."
"Những người còn lại, bình thường đều ở bên ngoài thu thập tin tức, hoặc nắm bắt những thông tin quan trọng rồi quay về báo cáo lại cho Khương Nhàn."
"Hiện tại Khương Nhàn đến Đông Thiên Vương thành, ta còn không biết mục đích, nhưng có lẽ không phải vì Thánh Bí Chi Địa, mà vì chuyện khác."
"Mục tiêu của gã, dường như có liên quan đến 'Tam Yếm Đồng Mục'."
Từ Tiểu Thụ nghe vậy, ánh mắt bừng sáng.
Gã "Dạ Miêu" này làm công tác tình báo, không thể phủ nhận, quả thật có chút bản lĩnh!
Ngay cả chuyện Tam Yếm Đồng Mục cũng có thể điều tra ra được, vậy có lẽ điều Khương Nhàn mong muốn, tám chín phần mười là vì "Thần Ma Đồng"!
"Còn gì nữa không?" Từ Tiểu Thụ không chút dao động hỏi.
Lưu Lục ở đầu bên kia thông tin châu dường như khựng lại.
Từ Tiểu Thụ hiểu, gã này hẳn là đang chờ mình hỏi "Tam Yếm Đồng Mục" là cái quái gì, nhưng thấy mình không hỏi, chắc chắn cũng đoán được mình đã biết chút gì đó.
Cho nên, phần lớn sẽ không nói nhảm.
Quả nhiên, Lưu Lục chỉ trầm mặc một lát rồi nói:
"Vậy thì không còn tin tức gì khác, bất kể ai muốn ra tay, hiểm họa đều chỉ có 'Bất tử truyền thuyết' và Trảm Đạo hộ vệ của Khương Nhàn, như tiểu nhân vừa nói."
"Còn lại, tin rằng Từ thiếu đã có tính toán trong lòng."
Từ Tiểu Thụ nghe xong rất hài lòng.
Hắn thập phần tán thành cách làm việc của Dạ Miêu.
Đặc biệt là thái độ của Lưu Lục, nên nói thì nói, nên nhắc thì nhắc, vừa đúng, lại không quá phận.
Người này quá ranh mãnh, không nên chỉ làm một nhân vật nhỏ bé.
Thế là Từ Tiểu Thụ nói: "Đi nói với Viên tứ đương gia của ngươi một tiếng đi, bảo gã thăng chức cho ngươi, sau này cứ ngươi liên lạc riêng với ta, không cần người khác."
Từ thông tin châu truyền đến giọng Lưu Lục hơi kích động, nhưng không đến mức quá khích.
"Đa tạ Từ thiếu đề bạt, nhưng tứ đương gia đã sớm đoán trước ngài biết chuyện này, nên đã thăng chức cho ta rồi. Hiện tại, ta cũng coi như là nhân viên cấp cao của Dạ Miêu."
Từ Tiểu Thụ ngẩn người.
Lão hồ ly này...
Chẳng lẽ sau hôm đó bị mình trấn trụ, trong lòng không phục, nên mới dùng con cờ nhỏ này để phản kích mình?
"Vậy thì chúc mừng."
Từ Tiểu Thụ chẳng buồn để ý tới phản ứng của Lưu Lục, thuận miệng bồi thêm: "Nhớ giúp ta nhắn lại với Viên Tứ đương gia, cứ nói bản thiếu gia rảnh rỗi sẽ ghé qua nhà hắn ngồi chơi. Bảo hắn dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, đây là nói thật đấy."
Lưu Lục nghe mà ngẩn cả người.
Mấy chuyện đấu đá, so chiêu giữa các cao tầng, hắn may ra còn nghe ra chút mùi vị.
Nhưng "vì sao lại thế" thì hắn chịu, nghĩ mãi không thông.
Lưu Lục cũng không dám suy nghĩ nhiều, ngơ ngác một hồi rồi vội vàng đáp: "Vâng, tiểu nhân nhất định chuyển lời."
"Nhớ là không được sai một chữ." Từ Tiểu Thụ dặn dò.
"Vâng."
Lưu Lục trịnh trọng nói: "Một chữ cũng không sai lệch!"
***
Từ Tiểu Thụ ngắt liên lạc.
Tân Cô Cô ném cho hắn một ánh mắt dò hỏi.
Tối qua, Tân Cô Cô tuy không tham gia cuộc họp, nhưng thông qua chuyện của Khương Thái, cộng thêm những lời lẽ không khách khí của Từ Tiểu Thụ qua thông tin châu, nàng đã đoán được phần nào.
Từ Tiểu Thụ tóm tắt lại: "Bảy vị vương tọa, trong đó hai người cận thân bảo hộ, ba người khác không rõ có mặt hay không, còn hai người cuối cùng..."
Hắn liếc mắt về phía phòng tu luyện.
Tân Cô Cô lập tức hiểu ý.
Hai người cuối cùng, nằm gọn ở Trên Trời Đệ Nhất Lâu.
Tiêu Vãn Phong đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào không khí.
Nghe Từ thiếu gia và tiểu Tân ca dùng giọng điệu liệt kê số lượng cường giả vương tọa như vậy, hắn dự cảm sắp tới có lẽ sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Nhưng những chuyện này, xem ra đều không liên quan đến một phàm nhân như hắn.
Cũng không biết vì sao Từ thiếu gia lại tin tưởng hắn đến vậy, lúc đàm luận lại không thèm liếc mắt ra hiệu cho hắn rời đi?
Hay là...
Tiêu Vãn Phong đột nhiên nhớ đến câu nói đầy ẩn ý trước đó của Từ thiếu: "Trở thành đồng phạm rồi, sau này muốn làm phản đồ cũng khó."
Không lẽ nào... Nghĩ đến đây, Tiêu Vãn Phong bắt đầu hoảng hốt.
Trong những cuộc bàn chuyện trọng yếu, người ta đều sẽ đuổi hết hạ nhân đi.
Thế mà Từ thiếu gia đây lại hay, càng là chuyện quan trọng, càng phải để hạ nhân nghe thấy, chẳng lẽ vì như vậy, tất cả sẽ trở thành đồng phạm, ai cũng không thoát được?
Cái thứ tâm lý vặn vẹo gì đây?!
"Từ, Từ thiếu?"
Tiêu Vãn Phong không nhịn được lên tiếng cắt ngang hai người, giơ ấm trà ra hiệu: "Ta đi châm thêm nước nhé?"
"Không cần, cứ giữ nguyên độ nóng ấy."
Từ Tiểu Thụ một tay đoạt lấy ấm trà, dùng Tam Nhật Đống Kiếp thêm đá, dùng Tẫn Chiếu Nguyên Chủng hóa thành nước, lập tức đưa trả lại, chẳng coi ai ra gì mà nói với Tân Cô Cô: "Ngoài ra, còn có một Trảm Đạo hộ vệ, hết."
Tiêu Vãn Phong tiếp lấy ấm trà, như thể vừa nhận lấy một Trảm Đạo, tay run rẩy.
Tân Cô Cô ra hiệu cho gã rót cho mình một ấm trà, rồi tiếp lời: "Vậy ý Từ thiếu là muốn động thủ với Khương Nhàn?"
"Ừ."
Từ Tiểu Thụ gật đầu.
Lần này, hắn tuyệt đối phải chủ động xuất kích.
Quản gã có một hay hai Trảm Đạo, chỉ cần không có Thái Hư, mọi chuyện đều dễ.
"Ầm!"
Ngay lúc này, chén trà của Tân Cô Cô bỗng bị Tiêu Vãn Phong vô ý đụng đổ.
Từ và Tân đồng thời cúi đầu nhìn xuống.
Tiêu Vãn Phong run rẩy tay, vội vàng đỡ lấy chén trà, miệng không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, Từ thiếu, Tân ca, ta xuống đổi ấm trà mới nhé?"
Từ Tiểu Thụ còn chưa kịp trả lời.
"Các ngươi muốn làm Khương Nhàn?" Một giọng nói kinh hỉ từ đầu bậc thang vọng xuống.
Mộc Tử Tịch xoẹt một cái đã bay nhào tới ngồi xuống, vung tay đổ một nắm trà lá vào chén, vừa ra hiệu Tiêu Vãn Phong rót cho mình một chén, vừa nhảy cẫng lên: "Sao không rủ ta! Khi nào động thủ?"
Tiêu Vãn Phong tròng mắt trợn tròn, cả người như hóa gỗ.
Gã ngây ngốc nhìn Mộc bà cô tiện tay gọi trà lá kia.
"Vậy ra, đây chính là cách Mộc thuộc tính cao cấp được vận dụng sao..."
Tiêu Vãn Phong giật mình, bừng tỉnh.
Tay run run móc từ trong giới chỉ không gian ra một cái chén trà mới, lắp bắp nói: "Mộc, Mộc bà cô, ngài vừa hạ trà vào cái chén này... chén này, là tiểu Tân ca..."
"Ồ."
Mộc Tử Tịch ghét bỏ đẩy cái chén trà ra, vung tay áo, đám lá trà và nước trà tán ra, hóa thành linh lực vỡ vụn. Sau đó, nàng lại lấy ra một nắm trà, nói vọng ra phía sau: "Pha cho nàng một chén nữa đi."
Tiêu Vãn Phong quay đầu lại, thấy chính là tiểu tỷ tỷ lúc nào cũng cười không đứng đắn kia.
Nếu đoán không sai, nàng tên là "Mạc Mạt".
"Mạc, Mạc bà cô..." Tiêu Vãn Phong ngập ngừng gọi.
Mạc Mạt khựng lại.
Nghe thấy cách xưng hô này, bước chân nàng khựng lại, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nói: "Đừng gọi ta như vậy, cứ gọi ta Mạc cô nương là được rồi."
Vừa dứt lời, cánh cửa lớn rộng mở của Trên Trời Đệ Nhất Lâu dường như có một cơn gió mát thổi vào.
Giọng nói trong trẻo như chuông bạc kia thoáng chốc xua tan đi không ít căng thẳng và co quắp trong lòng Tiêu Vãn Phong.
Tiêu Vãn Phong ngắm nhìn nụ cười dịu dàng như khiến gió tuyết tan chảy ấy, nhất thời ngây dại.
Trước đây, hắn sợ nhất là những người không nghiêm túc, luôn cười đùa.
Nhưng giờ phút này nhìn Mạc Mạt, Tiêu Vãn Phong cảm thấy nàng mới là một con người bình thường nhất trong đám Từ thiếu này!
Còn chưa kịp đưa ra kết luận cuối cùng, hắn đã nghe thấy Mạc Mạt bước đến bàn trà, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, rồi quay sang Từ thiếu hỏi: "Có Trảm Đạo à? Cần ta ra tay không?"
"Ầm" một tiếng, như sấm sét giữa trời quang.
Đầu Tiêu Vãn Phong trống rỗng, cảm thấy gió tuyết đột nhiên kéo đến, run lẩy bẩy.
Cái gì mà gió xuân ấm áp, cái gì mà nhân loại bình thường hoang đường...
Mạc cô nương, không phải chỉ là Tiên Thiên thôi sao?
Nàng lấy đâu ra dũng khí, mà dám nói ra những lời muốn đối phó với Trảm Đạo như vậy?
Tiêu Vãn Phong chấn động.
Hắn liếc nhìn bốn người với tư thế khác nhau, người thì nằm sấp, kẻ lại ngồi bên bàn trà tròn, bỗng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Ngồi cùng bàn với mình rốt cuộc là những loại quái vật gì vậy?