"Khá lắm!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình đã gặp được đối thủ.
Người kia là ai?
Một tiểu tốt vô danh tiểu tốt, lại có thể đem hắn tính toán rõ ràng đến vậy.
Quan trọng là, nàng nắm bắt được bàn tính của hắn đã là một chuyện, đến cả dự định của Đệ Bát Kiếm Tiên cũng suy đoán gần như tương đồng với suy nghĩ của Từ Tiểu Thụ.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên... Cổ nhân nói quả không sai!
Nhưng dù nội tâm có chút gợn sóng, trên mặt Từ Tiểu Thụ vẫn không hề lay động.
Hắn chỉ khẽ xoay chén trà, hứng thú bảo: "Một phỏng đoán rất táo bạo."
Khương Kỳ nhất thời im bặt.
Nàng nhận ra Đệ Bát Kiếm Tiên thật sự không hề ôm ý định giết người, cho nên trải qua một phen tra hỏi, đối phương vẫn chưa hề nổi giận.
Đó là một tín hiệu tốt đẹp.
Nhưng đồng thời...
Lão hồ ly quả không hổ là lão hồ ly, nàng đã nói đến nước này, muốn liều mạng từ ánh mắt của người này nhìn ra chút manh mối.
Kết quả, đến cả một thoáng kinh ngạc cũng chẳng thấy!
Phản ứng của đối phương chỉ là một loại tán thưởng của tiền bối đối với những ý tưởng chủ quan của vãn bối.
Trong lời nói, không chấp nhận cũng chẳng bài bác.
Nhưng đồng thời, cũng không hề đưa ra ý kiến của mình.
Nói một cách nghiêm túc, sau một hồi đối thoại, Đệ Bát Kiếm Tiên đã hỏi hết mạch suy nghĩ của nàng, thậm chí còn tính trước cả những phản ứng có thể xảy ra của Khương thị sau này.
Nhưng còn nàng thì sao?
Khương Kỳ bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nàng chẳng thu được gì cả.
"Có thể, ngươi qua bên kia ngồi đi."
Từ Tiểu Thụ kết thúc cuộc tra hỏi, chỉ về phía cạnh cửa, nói với người phụ nữ này.
Về tiêu chuẩn nói chuyện, hắn luôn giữ một phần tỉnh táo để nắm bắt.
Hắn bây giờ là nhân vật gì, nên có lời lẽ ra sao, cho nên tuyệt đối sẽ không xúc động mà đi phủ nhận ý tưởng của Khương Kỳ thay cho Đệ Bát Kiếm Tiên.
Phủ nhận thái quá chỉ là một cách thừa nhận ngược lại mà thôi.
Kẻ mạnh thực sự khinh thường việc giải thích.
Ngược lại, kẻ tầm thường không nhận được lời giải thích thỏa đáng sẽ chất vấn tính khả thi trong mạch suy nghĩ của mình.
Thông minh quá hóa dại, đôi khi là vì vậy.
Bởi lẽ, có những việc ngay từ đầu muốn làm cho thật chuẩn, nhưng không được khẳng định hay phản bác, người ta lại suy nghĩ lung tung, phương hướng tất yếu sẽ lệch lạc.
Từ Tiểu Thụ muốn chứng minh, chỉ đơn giản cần "Hiểu rõ", "Biết" và tâm thế "Có thể, ngươi nói xong rồi có thể đi nơi khác chơi". Chỉ cần như vậy là đủ.
Một tiếng chỉ thị vang lên, cho dù trong lòng Khương Kỳ còn chất chứa đủ loại nghi vấn cấp bách cần giải đáp.
Nhưng Đệ Bát Kiếm Tiên không nói với nàng, việc duy nhất nàng có thể làm là nghe theo chỉ thị, dịch chuyển ghế ra sau một chút.
Nhưng vị trí, nàng vẫn cố tình đứng trước Khương Nhàn.
Từ Tiểu Thụ thấy vậy thì bật cười.
Đây là một loại tâm lý bao che con cái.
Đối phương đã nhìn ra mục tiêu tra hỏi tiếp theo của mình là Khương Nhàn, lại sợ Khương Nhàn không chịu nổi áp lực nên mới cố tình đứng bên cạnh để che chở.
Có bóng cây lớn che chở, dù sao cũng khiến người ta an tâm hơn phần nào.
Đáng tiếc, ý nghĩ của nàng ta rất hay, nhưng lại gặp phải Từ Tiểu Thụ.
"Ra ngoài kia."
Từ Tiểu Thụ vẫn chỉ tay ra cửa, bình tĩnh nói: "Ta cho phép ngươi ở lại đây nghe, là vì ngươi thập phần thông minh, đến lúc tiểu chủ nhân của ngươi không trả lời được, hoặc không biết nên trả lời thế nào, ngươi có ba cơ hội lên tiếng."
Khương Kỳ tuyệt vọng ngoái đầu nhìn Khương thiếu một chút.
Trong ánh mắt nàng giờ phút này, tràn đầy vẻ "Tự cầu đa phúc" và "Cố lên, ráng mà vượt qua".
Sau đó, nàng dịch ghế ra sau, đứng hẳn phía sau Khương Nhàn.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ, cũng cùng lúc đó, rơi xuống trên người Khương Nhàn.
"Phanh phanh!"
"Phanh phanh!"
Trước đó còn có người bên cạnh, Khương Nhàn vẫn còn tia cảm giác an toàn, có thể giữ được chút bình tĩnh.
Nhưng giờ đây Khương Kỳ rời đi, dù chỉ là ra sau lưng hắn, nhưng việc Khương Nhàn phải một mình đối diện với áp lực từ Đệ Bát Kiếm Tiên trong truyền thuyết, khiến hắn thật sự chỉ còn lại một mình.
Trong gian phòng, tiếng tim đập thình thịch vang lên chói tai.
Sắc mặt Khương Nhàn đỏ bừng.
Hắn cố gắng khống chế nhịp tim, nhưng phản ứng sinh lý này vượt quá khả năng của một người từng diện kiến thánh nhân.
Phải, nếu đổi lại người khác...
Trảm Đạo, Thái Hư...
Khương Nhàn tự tin họ sẽ không thất thố như vậy.
Nhưng người trước mặt quá đặc biệt.
Đây là Đệ Bát Kiếm Tiên!
Là thần thoại của Đông Vực!
Là đại năng sau khi gây dựng thanh danh ở Trung Vực, đã một mình nghiền ép cả một thời đại, thậm chí để lại ấn tượng khó phai trong lòng người Bắc Vực.
Đại năng đứng trên đỉnh cao thế giới như vậy, hiện tại, cứ thế trừng trừng nhìn hắn chằm chằm...
"Thình thịch!"
"Thình thịch!"
Từ Tiểu Thụ nhìn Khương Nhàn, ánh mắt dừng lại trọn vẹn hơn mười nhịp thở, cho đến khi đối phương toàn thân toát mồ hôi lạnh, gân xanh nổi lên, hắn mới kết thúc "Thế" của mình, khẽ cười một tiếng.
"Đừng căng thẳng, ta không giết người."
"Tiền bối có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi!" Khương Nhàn không dám chậm trễ, nghiến răng nói.
"Tốt."
Từ Tiểu Thụ rất hài lòng với thái độ của đối phương: "Ngươi là 'Tam Yếm Đồng Mục', đúng không? Theo ta biết, đây là đồng thuật của Lệ gia." Vẫn là giọng điệu hờ hững ấy, nhưng nội dung lại như một quả pháo cỡ lớn, nổ thẳng trước mặt hắn.
Ầm một tiếng, lớp phòng bị tâm lý mà Khương Nhàn khổ sở xây dựng bấy lâu nay sụp đổ tan tành, đầu óc trống rỗng.
Hắn tuyệt đối không ngờ, đối phương lại tra hỏi sắc bén đến vậy.
Lập tức, đánh trúng điểm yếu nhất của hắn.
Thật vậy, Khương Nhàn nhận nhiệm vụ lần này của Khương thị, chính là vì đôi "Tam Yếm Đồng Mục" kia.
Nhưng hắn không ngờ rằng, Đệ Bát Kiếm Tiên cũng để mắt tới hắn, cũng chỉ vì đôi mắt này.
"Vâng." Khương Nhàn cố gắng chống chọi lại áp lực, khàn giọng đáp.
Từ Tiểu Thụ vẫn thản nhiên như trước: "Ngươi nói 'Vâng', là trả lời câu hỏi thứ nhất, hay thứ hai của ta? Hay...cả ba câu đều đúng?"
Khương Nhàn giằng xé trong lòng hồi lâu, cuối cùng run rẩy thốt ra: "Cả ba."
Khương Kỳ phía sau thầm kêu hỏng bét.
Vừa mới bắt đầu thôi mà Khương thiếu đã bị Đệ Bát Kiếm Tiên dẫn dụ.
Tuy rằng có vài câu hỏi không thể không đáp, nhưng ít ra cũng nên úp mở, hoặc nhân tiện moi móc chút tin tức gì, hoặc là lái chủ đề sang hướng khác mới phải.
Đằng này, một câu "Cả ba" kia đã trực tiếp trả lời, không hề thừa một chữ.
Như vậy chẳng khác nào hoàn toàn rơi vào bẫy của đối phương!
Phải chống cự lại chứ... Khương Kỳ siết chặt nắm tay, âm thầm cổ vũ Khương thiếu.
Từ Tiểu Thụ không hề dừng lại, tiếp tục truy vấn: "Đã là Tam Yếm Đồng Mục của Lệ gia, cớ sao lại xuất hiện trên người tiểu tử ngươi? Chẳng lẽ là trời sinh?"
Đầu óc Khương Nhàn trống rỗng, chỉ có thể máy móc đáp: "Không phải trời sinh."
"À, hậu thiên..." Từ Tiểu Thụ gật đầu, "Nếu là có được sau này, vậy ngươi đã đoạt nó bằng cách nào?"
Khương Nhàn vô ý thức há miệng.
Thấy tình hình không ổn, Khương Kỳ đành phải thay hắn lên tiếng: "Tiền bối hẳn là biết, Lệ gia có (Thiên Hạ Đồng Thuật), Khương thị ta đã đoạt được quyển 'Tam Yếm Đồng Mục'. Khương thiếu bằng tư chất kinh người, đã tu thành 'Tam Yếm Đồng Mục'."
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn nàng một cái, giơ hai ngón tay lên.
Hắn không hề nói gì với Khương Kỳ, chỉ lại nhìn về phía Khương Nhàn: "Lời ả nói có đúng không?"
Lúc này Khương Nhàn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, biết mình đã rơi vào bẫy của đối phương.
Thánh Nô có một Lệ Song Hành, lại chính là người sống sót duy nhất của Lệ gia.
Mà Đệ Bát Kiếm Tiên lại là thủ tọa của Thánh Nô.
Hắn vào lúc này xuất hiện ở nơi này, rất có thể là vì Lệ gia đến đòi lại công đạo. Nếu như thừa nhận con mắt kia không phải bẩm sinh mà có, mà là do hậu thiên lắp vào...
Nghĩ đến đây, chân của Khương Nhàn đã muốn nhũn ra.
Thật sự muốn trả lời như vậy, hắn chỉ sợ chết cũng không biết vì sao mình chết!
"Vâng." Khương Nhàn cố gắng ổn định tâm tình, khẽ lắc đầu, bình tĩnh đáp lời.
"Nhận lời lừa gạt, bị động giá trị +1."
Từ Tiểu Thụ cười.
Hắn vừa cười, toàn bộ người của Khương Kỳ ở phía sau đều khẩn trương.
Câu trả lời kia của Khương Nhàn, ai nghe cũng biết có kỳ quặc. Đệ Bát Kiếm Tiên, liệu có để ý đến chuyện nhỏ nhặt đó không... Tim Khương Kỳ treo lơ lửng.
"Ngươi đáp 'Vâng', rõ ràng lại lắc đầu." Từ Tiểu Thụ bật cười.
Lần này Khương Nhàn hoàn toàn cứng đờ.
Quả nhiên... Khương Kỳ cũng thở dài.
Quả nhiên, mấy mánh khóe nói dối vụng về này, không thể nào qua mắt được lão hồ ly kia.
"Nói chút đi, 'Tam Yếm Đồng Mục' của Khương thị, là làm sao có được?" Từ Tiểu Thụ không để ý đến việc đối phương nói dối.
Thái độ của hắn, hoàn toàn như một kẻ hậu bối tinh nghịch đang nói dối, một việc mà đối phương nên làm vào lúc này.
Còn việc hắn muốn làm, là nhìn thấu bản chất sự việc qua hiện tượng bên ngoài.
Đây, cũng là năng lực bình thường nhất mà một bậc trưởng bối nên có, vốn không đáng để khoe khoang lên tận trời.
Khương Nhàn đã sợ hãi đến mức không nói được lời nào.
Việc này liên quan đến bí mật gia tộc, hiện tại hắn khó mà phán đoán được, rốt cuộc là "có thể nói" hay "không thể nói".
Khương Kỳ thấy vậy, lại lên tiếng: "Tiền bối hẳn là biết, năm đó trận chiến kia, liên lụy quá nhiều, tất cả thế lực tham chiến, về sau đều chia chác lợi ích..."
"Đó cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, kẻ mạnh được yếu thua, chỉ vậy mà thôi."
Sợ đối phương bỗng đổi sắc mặt, Khương Kỳ vội vàng giải thích trước một câu, sau đó mới tiếp lời:
"Khương thị nhận được, đúng là quyển 'Tam Yếm Đồng Mục' kia."
"Rất xin lỗi, vừa rồi ta nói dối. Khương Thiếu tu thành Tam Yếm Đồng Mục không phải do tự thân tu luyện, mà là do cấy ghép."
"Nhưng!"
Nàng nhấn mạnh: "Cái đôi mắt này, tuyệt đối không phải xuất từ Lệ gia, mà do tiền bối gia tộc ta dựa theo tàn quyển (Thiên Hạ Đồng Thuật) tu thành 'Tam Yếm Đồng Mục'. Sau khi thọ chung vẫn lạc, mới được bảo tồn lại."
Ánh mắt Khương Nhàn sáng lên: "Đúng! Chính là như vậy!"
Từ Tiểu Thụ nhìn Khương Nhàn như nhìn đồ ngốc, nhưng khi ánh mắt dừng trên người Khương Kỳ, hắn không khỏi thầm tán thưởng.
Người phụ nữ này, thật thông minh.
Trong tình thế cấp bách như vậy, lại nghĩ ra được cách này để thoái thác trách nhiệm.
Quả nhiên không hổ là người có thể trò chuyện, hiểu được tâm tư Đệ Bát Kiếm Tiên, cái đầu thật tuyệt, đối lập với Khương Nhàn bịt tai trộm chuông kia thì đúng là hai thái cực.
Dù đã hiểu rõ, Từ Tiểu Thụ vẫn không hề nói chuyện với Khương Kỳ.
Phảng phất như hắn đã hứa không hỏi đến người phụ nữ kia nữa, thì thật sự không muốn cùng đối phương giao tiếp.
Nhưng...
Từ Tiểu Thụ giơ lên ba ngón tay, lòng Khương Kỳ lại một lần nữa rối bời.
Nàng nhớ lại lời Đệ Bát Kiếm Tiên, cơ hội giúp đỡ của nàng chỉ có ba lần.
Hiện tại, chỉ còn một lần!
Từ Tiểu Thụ lại nhìn về phía Khương Nhàn.
Lúc này, không chỉ Khương Nhàn có ảo giác đứng trước người khổng lồ, ngay cả Từ Tiểu Thụ bản thân, dù không cần đến "Thế", cũng tự giác đang nhìn xuống, xét hỏi.
" 'Tam Yếm Đồng Mục', ngươi nắm giữ năng lực gì?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Chuyển Ý Lỗ!"
Khương Nhàn không cần suy nghĩ liền đáp, hắn thuộc nằm lòng câu hỏi này: "Năng lực của 'Tam Yếm Đồng Mục' quá mạnh, với tu vi cảnh giới hiện tại, ta chỉ miễn cưỡng nắm giữ được một chút lực lượng 'Chuyển Ý Lỗ'."
"Ngươi chỉ biết 'Chuyển Ý Lỗ'?" Từ Tiểu Thụ dò hỏi để xác nhận.
"Đúng!" Khương Nhàn không chút do dự gật đầu.
Lúc này, Khương Kỳ phía sau đã nhận ra điều chẳng lành.
Nàng muốn nhắc nhở.
Nhưng số lần chiếu ứng không thể lãng phí vô ích như vậy, hơn nữa, dường như đã quá muộn...
Bởi vì sau khi Từ Tiểu Thụ xác nhận, bèn nói toạc ra: "Nếu chỉ biết 'Chuyển Ý Lỗ', vậy ngươi dựa vào cái gì để cảm ứng được lực lượng của Lệ Song Hành?"
Lệ Song Hành?
Khương Nhàn và Khương Kỳ đồng thời giật mình.
Lần này, bọn họ đã hiểu ra.
Hóa ra Đệ Bát Kiếm Tiên không phải đến để giúp Lệ gia đòi lại công đạo, mà là trong tổ chức của đối phương cũng có người nắm giữ đồng thuật Lệ gia – Lệ Song Hành, dựa vào huyết mạch lực lượng để cảm ứng được "Tam Yếm Đồng Mục"?
Khương Nhàn vô thức ngoái đầu nhìn lại.
Hắn thực sự hoảng loạn.
Nói thêm nữa, sẽ mất hết tất cả, hắn không thể nói nữa!
Sao mỗi câu hỏi của đối phương đều đánh trúng tử huyệt vậy?
Thật đáng sợ...
Đối mặt với Khương Nhàn, Khương Kỳ chỉ khẽ lắc đầu, nàng không thể dễ dàng mở miệng nữa, nếu không sẽ thật sự không còn đường xoay chuyển cục diện.
"Cảm ứng!"
Không đợi được câu trả lời, Khương Nhàn chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi, nuốt ngược dòng máu tanh: "Tam Yếm Đồng Mục của ta cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của con mắt Lệ Song Hành!"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ thầm trợn mắt.
Ngươi cảm ứng cái rắm!
Lệ Song Hành có ở Đông Thiên Vương Thành hay không còn là một chuyện khác.
Với cái bộ dạng của ngươi, nếu ngươi có thể cảm ứng được lực lượng đồng thuật Lệ gia, hôm đó đã tóm gọn Mộc Tử Tịch rồi.
Nhưng với mánh khóe ấy, Từ Tiểu Thụ đã moi được thông tin từ hai gã kia. Thật sự là đến nói dối cũng không cần nháp trước! Hắn cười nhạt hỏi: "Tốt lắm, vậy ngươi nói thử xem, ngươi là 'Tam Yếm Đồng Mục', Lệ Song Hành, nắm giữ sức mạnh gì?"
Ở phía sau, trái tim Khương Kỳ trong nháy mắt như bị ai đó đấm mạnh, cả người run lên bần bật.
Nàng liếc vội về phía chồng tư liệu, thầm than không xong.
Lệ Song Hành...
Là một người mù!
Sau cơn hoảng loạn, ngay cả chính nàng cũng vì Lệ Song Hành mang họ Lệ, mà quên mất người này vốn dĩ không thể nào còn giữ được đôi mắt Lệ gia trong trận đại chiến năm xưa kia.
Vậy nên, Đệ Bát Kiếm Tiên lần này, là dùng kế lừa dối?
Khương Nhàn đần mặt ra, căn bản còn chưa ý thức được điều này, hắn vẫn còn cố bịa: "Lệ Song Hành, ánh mắt hắn, đôi mắt ấy, là..."
"Bốp!" một tiếng, Từ Tiểu Thụ ném thẳng chồng tư liệu trên bàn xuống trước mặt Khương Nhàn.
Khi trang bìa xoay chuyển, khuôn mặt khắc khổ phong sương, đôi mắt nhắm nghiền của Lệ Song Hành hiện ra trước mắt, Khương Nhàn nặng nề nhắm mắt lại.
... Đáng giận, đáng ghét, đáng xấu hổ biết bao!
"Thiên Tri Chi Nhãn."
Khương Nhàn từ bỏ giãy giụa.
Trước một tồn tại như Đệ Bát Kiếm Tiên, hắn cảm thấy mình chẳng khác nào kẻ trần truồng.
Ngay cả tâm tư sâu kín nhất, cũng bị nhìn thấu hoàn toàn.
Làm sao có thể dựa vào địa thế hiểm trở mà chống cự? Chẳng qua cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
"Ta dựa vào 'Thiên Tri Chi Nhãn' để cảm ứng, nhưng ta cảm ứng được không phải Lệ Song Hành, mà là người khác!"
Khương Nhàn nhấn mạnh từng chữ: "Tiền bối, ta thật sự không nhắm vào Thánh Nô, người ta cảm ứng được, là một người phụ nữ, không phải Lệ Song Hành!"
"Ồ?"
Lần này đến lượt Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, động tác xoay chén khựng lại.
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, thậm chí đầu cũng thoáng nhướn lên, nhưng lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mọi thứ trở lại như thường, chỉ bình tĩnh lặp lại: "Một người khác?"
"Vâng ạ!"
Khương Nhàn đáp lời.
Hẳn nhiên, hắn không mảy may để ý đến phản ứng nhỏ nhặt của Đệ Bát Kiếm Tiên. Thế nhưng, Khương Kỳ phía sau lại chứng kiến động tác nhỏ ấy, lòng dạ hoàn toàn rối bời.
"Vừa rồi, hắn đã động!"
Khương Kỳ dám chắc, với năng lực quan sát tỉ mỉ của nàng, không thể nào nhìn sai được.
Lúc nãy, khi Đệ Bát Kiếm Tiên nghe tin có người Lệ gia còn sống, phản ứng sinh lý tự nhiên kia thể hiện sự kinh ngạc, hoàn toàn không thể giả bộ.
Nhưng gã lại là một người cực kỳ kiềm chế, chỉ khẽ nhúc nhích một chút, liền thu liễm hết thảy cảm xúc.
Thế nhưng, tất cả những điều này có thể qua mắt người khác, sao có thể lừa được Khương Kỳ, người luôn muốn tìm kiếm đột phá từ trên người Đệ Bát Kiếm Tiên?
Thế nhưng là...
"Chiếu theo phản ứng này của gã, gã hẳn là không biết bên cạnh Từ Đến Nghẹn có người Lệ gia, càng không phải là chủ mưu sau màn của Trên Trời Đệ Nhất Lâu."
Thế nhưng lại thế nhưng là...
"Nếu gã không phải chủ mưu sau màn, vậy những phỏng đoán trước đây của ta... chẳng phải đều sai hết rồi sao?!"
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Kỳ bỗng trở nên trống rỗng, nội tâm nàng hỗn loạn tột độ, tâm tính hoàn toàn sụp đổ!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)