"Nhận kinh ngạc, nhận giá trị bị động +1."
Từ Tiểu Thụ cuối cùng cũng đã thấy thông báo trên cột tin tức.
Từ khi người đeo mặt nạ này xuất hiện, về cơ bản không hề có bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào. Thứ duy nhất vượt qua dự liệu của hắn, e rằng chỉ có thân phận Thánh Nô mà hắn tiết lộ ra.
Nhưng ngay sau đó, cột tin tức liền thay đổi.
"Nhận hoài nghi, nhận giá trị bị động +1."
"Ta không tin." Người đeo mặt nạ vuốt ve món trang sức hình người tí hon bên hông, giọng nói đầy vẻ chắc chắn.
Từ Tiểu Thụ không hề tỏ ra sợ hãi, nhìn động tác nhỏ của đối phương, hắn thản nhiên nói: "Ta không cần biết ngươi tin hay không, tóm lại, cho dù ngươi là Vương Tọa, hôm nay dám động đến ta, ngày sau cũng chỉ có con đường chết. Không chỉ ngươi, mà còn cả tổ chức của ngươi nữa."
"Ồ?" Động tác tay của người đeo mặt nạ khựng lại, "Ngươi nghe qua tổ chức của chúng ta?"
Từ Tiểu Thụ cười ha hả, không đáp lời.
Hắn xác thực chưa từng nghe nói qua tổ chức của đối phương.
Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của người đeo mặt nạ này, cũng có thể đoán ra được một hai.
Một thế lực dám để mắt tới vật trong tay của Khương thị bán thánh, không thể nào chỉ có một người này.
Việc thu thập tình báo, nguồn gốc lòng tin của người ra trận, không điều nào không cho thấy phía sau người đeo mặt nạ này, đồng dạng là một thế lực lớn khổng lồ.
Người trước mặt cùng lắm cũng chỉ là Vương Tọa, ngay cả một chút hàm ý Trảm Đạo cũng không có.
Người như vậy, sao dám động thủ với thế lực bán thánh?
Cho nên Từ Tiểu Thụ phỏng đoán, "Diêm Vương" căn bản không phải một người trước mặt này, mà là một tổ chức to lớn đang âm thầm thu thập "Lệ gia đồng tử".
Cái tổ chức này rất có thể là cực lớn, lớn đến mức ngay cả thế lực bán thánh, bọn chúng cũng có thể tính toán tỉ mỉ rồi lựa chọn động thủ.
Thế nhưng, dù thế lực tà ác trên thế giới này có mạnh hơn nữa, lẽ nào có thể mạnh hơn Thánh Nô?
Từ Tiểu Thụ vốn dĩ chẳng thèm để ý đến hắn.
Bàn về thế lực hắc ám lớn mạnh, có Đệ Bát Kiếm Tiên tọa trấn Thánh Nô, ai dám nhận thứ hai?
Từ Tiểu Thụ mải miết suy tư.
Ai ngờ người đeo mặt nạ đối diện thấy hắn không nói gì, cũng chẳng thèm phí lời, nhấc chân bước tới, tiến về phía Từ Tiểu Thụ.
"Ngươi điếc à?" Lông mày Từ Tiểu Thụ giật giật, hắn không tin tên này dám động thủ.
"Ta nghe không rõ, vừa rồi ngươi nói gì cơ?" Người đeo mặt nạ như mắt điếc tai ngơ, bước chân có vẻ không nhanh, nhưng chỉ hai ba bước đã vượt qua con hẻm nhỏ, tiến sát đến trước mặt Từ Tiểu Thụ.
"Giả câm giả điếc?"
Từ Tiểu Thụ lập tức lục lọi trong giới chỉ lấy ra một tấm lệnh bài, "Lệnh bài này, ngươi biết chứ?"
Đây là vật Bát Tôn Am cho hắn, nói là nếu ở vương thành gây sự, lỡ gặp bất trắc thì có thể lấy ra trừ tà.
Từ Tiểu Thụ tin chắc rằng, dù người trước mặt không cùng thời đại với Bát Tôn Am, nhưng với tư cách là người của tổ chức "Diêm Vương", chắc chắn phải biết rõ tính xác thực của lệnh bài trong tay hắn.
Quả nhiên, lệnh bài vừa giơ lên, người đeo mặt nạ khựng lại.
"*Nhận tán thành, bị động giá trị, +1.*"
Từ Tiểu Thụ thoáng yên tâm, nhưng ngay giây sau...
"*Nhận coi thường, bị động giá trị, +1.*"
"*Nhận khóa chặt, bị động giá trị, +1.*"
"*Nhận giam cầm, bị động giá trị, +1.*"
Từ Tiểu Thụ: ???
Ngay dòng tin đầu tiên hiện ra, hắn đã hiểu người này chắc chắn công nhận thân phận Thánh Nô của mình.
Thế nhưng, mấy dòng tin sau là cái quái gì vậy?
Lẽ nào người đeo mặt nạ này định giả câm giả điếc, coi tấm lệnh bài này như không có gì, định mạnh tay động thủ thật ư?
"Này!" Từ Tiểu Thụ lập tức bạo phát, dồn lực vào lòng bàn chân, mượn lực phản xung từ nền nhà vỡ vụn, định bắn lên không trung.
Đáng tiếc, nơi đây thuộc về giới vực của đối phương, hắn ta nắm giữ quy tắc thiên đạo.
Quy tắc trói buộc kia, dù cho hắn là Tông Sư thân, cũng đành bó tay.
"Định."
Một chữ thốt ra từ kẻ đeo mặt nạ, Từ Tiểu Thụ liền bị giam cầm tại chỗ, có chút hoảng loạn.
Hắn từng giao chiến với cường giả Vương Tọa, nhưng toàn là dùng lối đánh lén, hoặc bố trí sẵn bẫy rập mới có thể vượt cấp chiến thắng.
Lần này, bị người ta nắm trước cơ hội khống chế thế này, muốn phản kích, một gã Tiên Thiên như hắn thực sự khó mà tạo nên sóng gió.
"Vô dụng thôi," kẻ đeo mặt nạ đã nhìn thấu, lắc đầu nói, "Ngươi chỉ là Tiên Thiên, dù giãy giụa thế nào, có thể chống lại giới vực của Vương Tọa sao? Ta vẫn câu nói cũ, giao đồ ra đây, ta sẽ tha cho ngươi."
"Chỉ Giới Lực Trường!"
Từ Tiểu Thụ không hề để tâm lời gã, âm thầm quát khẽ, lựa chọn kích hoạt kỹ năng bị động vừa mới thức tỉnh.
Vốn dĩ chỉ ôm tâm lý thử vận may, muốn xem Chỉ Giới Lực Trường có khả năng "cự tuyệt" tới mức nào, liệu có thể chặt đứt cả quy tắc khống chế thân thể bên trong giới vực hay không.
Ban đầu, hắn chẳng đặt nhiều kỳ vọng.
Thế nhưng, khi lực trường bỗng nhiên hình thành, Từ Tiểu Thụ kinh ngạc phát hiện, cỗ lực lượng trói buộc thân thể hắn... đã đứt gãy!
Ngón chân giấu trong giày khẽ động đậy, Từ Tiểu Thụ biết đây không phải ảo giác. Hắn ý thức được, "Chỉ Giới Lực Trường" không đơn thuần chỉ là một lực trường hình thành từ sức mạnh cắt chém đơn thuần.
Chữ "Giới" kia, tự nó đã bao hàm ý nghĩa về một thế giới nhỏ bé, độc lập, thuộc về riêng mình.
"Ngươi dám động thủ thử xem!"
Từ Tiểu Thụ mừng rỡ trong lòng. Sau khi phát hiện "Chỉ Giới Lực Trường" có thể cự tuyệt giam cầm của giới vực, hắn không hề manh động.
Ngay cả ý muốn vô thức lùi lại phía sau cũng bị hắn khống chế. Trong khi ổn định thân hình, hắn lập tức khóa chặt kỹ năng vừa thức tỉnh này.
"Chỉ Giới Lực Trường" vừa hé mở một khe cửa, chỉ trong chớp mắt.
Kẻ đeo mặt nạ kia có thể nhìn trộm được mọi thứ, nhưng trước mặt gã chỉ là một tên tép riu mà thôi. Sau những giãy giụa vô vọng, thứ còn lại chỉ là những lời lẽ vô nghĩa.
Người đeo mặt nạ vươn tay ra.
Gã chẳng thèm liếc nhìn tấm lệnh bài lơ lửng trên tay Từ Tiểu Thụ, mà trực tiếp mò soạng chiếc nhẫn không gian trên tay hắn.
"Ngươi dám?" Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ muốn rách cả mắt, phảng phất như trong chiếc nhẫn kia thật sự có "Thiên Tri Chi Nhãn" tồn tại. Lúc này, thân thể hắn vẫn bị "giam cầm" tại chỗ.
"Ồn ào." Bàn tay của kẻ đeo mặt nạ chạm vào da thịt Từ Tiểu Thụ.
"Ngươi dám đụng vào chiếc nhẫn của ta thử xem!" Thanh âm Từ Tiểu Thụ trở nên gấp gáp.
"Có gì không dám?"
Bàn tay kẻ đeo mặt nạ chạm vào chiếc nhẫn của Từ Tiểu Thụ, liền muốn rút mạnh ra.
"Đoạn!"
Ngay lúc này, ánh mắt Từ Tiểu Thụ dời xuống, nhìn chằm chằm vào ngón tay của kẻ đeo mặt nạ, đột ngột quát lên một chữ, "Chỉ Giới Lực Trường" được kích hoạt ngay tức khắc.
Hai ngón tay của kẻ đeo mặt nạ nắm lấy chiếc nhẫn của Từ Tiểu Thụ, đồng thời hung hăng giật mạnh ra ngoài.
Nhưng trái với dự đoán, chiếc nhẫn không hề tuột khỏi tay, thay vào đó là một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến từ đầu ngón tay.
"Xùy ~"
Huyết nhục nát vụn từ ngón tay giữa không trung, theo động tác giật ra sau của kẻ đeo mặt nạ, bắn tung tóe ra.
Thời gian dường như ngưng đọng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ở khoảng cách cực gần, Từ Tiểu Thụ có thể nhìn thấy con ngươi co rút lại trong đôi mắt xanh biếc phát ra ánh sáng kỳ dị, ẩn sau chiếc mặt nạ Diêm Vương dữ tợn kia, dường như kẻ kia vừa nhìn thấy thứ gì đó khiến gã phải rợn tóc gáy.
Tình huống quả thực vô cùng đáng sợ!
Kẻ đeo mặt nạ không những không rút được chiếc nhẫn, mà còn bị chính mình nhổ gãy ngón tay vừa chạm vào nó!
Không!
Không phải chỉ đơn giản là "gãy"!
Mà là huyết nhục hoàn toàn vỡ nát, ngay cả máu tươi cũng hóa thành màn sương mù dưới sức cắt chém của "Chỉ Giới Lực Trường", phun trào ra xung quanh.
"Nhận sự kinh hãi, giá trị bị động, +1."
"Nhận nghi ngờ, giá trị bị động +1."
"Tê!"
Từ Tiểu Thụ thậm chí nghe rõ mồn một tiếng hít khí lạnh khe khẽ từ phía đối diện phát ra.
Hắn không hề có ý định buông tha đối phương, mà ngay khi ngón tay của kẻ đeo mặt nạ đứt lìa, liền lập tức áp sát.
"Chỉ Giới Lực Trường, bành trướng!"
Phải biết rằng, bán kính tấn công hiệu quả của "Chỉ Giới Lực Trường" là một trượng.
Từ Tiểu Thụ lòng tham vô đáy, sao có thể để cho kẻ muốn ức hiếp mình chỉ nếm trải nỗi đau đứt ngón tay đơn thuần?
Hắn muốn, là kẻ này ngay trước mặt mình, trong khoảnh khắc "Chỉ Giới Lực Trường" bùng nổ, tan xương nát thịt!
"Định Hồn."
Thế nhưng, ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, hắn nhìn thấy từ vị trí đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ Diêm Vương, một luồng thanh quang mờ ảo lóe lên.
"Ầm!" Một tiếng vang lên, Từ Tiểu Thụ cảm giác linh hồn mình như bị một luồng năng lượng siêu nhiên tấn công dữ dội. Giờ khắc ấy, ngay cả thần trí cũng nhất thời hoảng hốt, đại não trống rỗng.
"Chỉ Giới Lực Trường" vốn định bành trướng ra một trượng, còn chưa kịp khởi động, đã theo sự đình trệ trong tư duy của hắn mà khựng lại tại chỗ.
"Định Hồn Tử Nhãn!"
Đến khi ý thức quay trở lại, Từ Tiểu Thụ mới thực sự kinh hãi.
Dù chưa từng tận mắt chứng kiến "Định Hồn Tử Nhãn" của Lệ gia, mà chỉ nghe Lạc Lôi Lôi nhắc đến tên loại đồng thuật này, nhưng giờ phút này, điều đó cũng không ngăn cản được hắn lập tức suy đoán ra rằng, kẻ đeo mặt nạ này, giống như Khương Nhàn, sở hữu "Lệ gia đồng tử".
Hơn nữa, hắn lại là "Định Hồn Tử Nhãn"!
Công năng, bắt đầu từ phương diện linh hồn, mang đến cho đối phương sự giam cầm tuyệt đối!
"Nhận giam cầm, giá trị bị động +1."
Từ Tiểu Thụ muốn cử động.
Nhưng cái cảm giác quỷ dị như bị bóng đè, ý thức tỉnh táo sau đợt tấn công nhưng hoàn toàn không thể điều khiển được thân thể, đã khiến hắn lạnh cả tim.
"Năng lực thật quỷ dị..."
Cùng chung cảm xúc với Từ Tiểu Thụ, người đeo mặt nạ cũng không khỏi chấn động trước một kỹ năng linh thuật tiên thiên mà lại đặc thù đến vậy, thứ mà một con tôm tép tu vi tiên thiên sở hữu.
Có thể tổn thương đến cả cường giả vương tọa?
Có thể cự tuyệt cả lĩnh vực giam cầm?
Trong mắt người đeo mặt nạ lộ ra vẻ hứng thú nồng đậm.
Cảm giác đau đớn trên ngón tay chỉ khiến hắn khẽ giật mình một chút, vết thương nhanh chóng khôi phục như cũ.
Nhưng năng lực của Thánh nô Chu Thiên Tham trước mặt đây, quả thực là điều hắn chưa từng nghe, chưa từng thấy.
"Quả không hổ danh là Thánh nô..."
Âm thầm cảm thán, người đeo mặt nạ suy tư một lát, lấy ra từ chiếc nhẫn trữ vật một thanh linh kiếm, chậm rãi đâm về phía Từ Tiểu Thụ.
Hắn đang thử nghiệm.
"Khanh! Khanh! Khanh!"
Tiếng kim loại chói tai vang lên, linh kiếm lao tới, thậm chí còn chưa kịp chạm vào da thịt của Từ Tiểu Thụ đã hoàn toàn vỡ nát bởi năng lực của "Chỉ Giới Lực Trường".
Thử nghiệm kết thúc.
Người đeo mặt nạ nhìn chuôi kiếm còn sót lại trên tay, trầm mặc.
Đây là linh kiếm Ngũ phẩm, cấp bậc tông sư, giá trị không nhỏ.
Thế nhưng, chỉ một nhát đâm...
Vô dụng?
Chiếc nhẫn trữ vật chứa "Thiên Tri Chi Nhãn" ở ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay.
Nhưng sự tồn tại của "Chỉ Giới Lực Trường", đúng như cái tên của nó, đã kéo dài khoảng cách giữa hai bên, biến vài thước thành khoảng cách xa xôi vời vợi.
"Lợi hại." Người đeo mặt nạ cất tiếng.
"Nhận được tán dương, giá trị bị động +1."
Sau đó, hắn lại đưa tay ra từ trong tay áo.
Bàn tay đã hoàn toàn khôi phục sau khi bị thương, da thịt rực rỡ, mịn màng vô cùng, tựa như tay của một nữ tử, trắng nõn thon dài.
Nhưng ngay sau đó, tay gã hóa thành dòng thép nung đỏ rực, từng giọt, từng giọt chảy xuống.
"Tí tách…"
Mặt đất chỉ vừa chạm vào, đã bị dòng thép nóng chảy kia làm tan ra, tạo thành những cái hố sâu hoắm, tựa như đây không phải thép, mà là nham thạch nóng chảy vậy.
"Xuy xuy xuy…"
Càng lúc càng nhiều thép lỏng hội tụ trên mặt đất, ban đầu chỉ là một vũng, sau thành một đám, rồi cuối cùng hóa thành một ao.
"Quỷ Đồng Ngục!"
Khi lượng đã đủ, kẻ đeo mặt nạ vung tay trước ngực, cái ao thép lỏng đỏ rực kia đột nhiên bị điều khiển, bên ngoài "Chỉ Giới Lực Trường", tạo thành một lồng giam bằng thép lỏng hình người, bao vây Từ Tiểu Thụ toàn diện, không một góc chết.
Bóng tối bao trùm.
"Động đậy đi…" Từ Tiểu Thụ cuồng hô trong lòng.
Hắn rõ ràng thấy được mọi thứ đang diễn ra trước mắt, nhưng năng lực của kẻ đeo mặt nạ quá mức cường đại!
Hay nói đúng hơn, "Định Hồn Đồng Tử", thật sự là một loại đồng thuật khó giải!
Thời gian trôi qua lâu như vậy, hắn vẫn không thể giành lại quyền thao túng thân thể.
Từ Tiểu Thụ tự tin mình sở hữu vô số bị động kỹ, không sợ bất kỳ đòn vật lý nào trên đời.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, "Định Hồn Đồng Tử" của đối phương, cũng giống như thuộc tính "Phong Ấn" của Mạc Mạt, lại khắc chế hắn đến vậy.
"Luyện!" Kẻ đeo mặt nạ lại ra lệnh một tiếng.
Dòng thép lỏng xoay quanh quanh thân Từ Tiểu Thụ tựa như thủy triều mãnh liệt, trút thẳng xuống, rót vào trong "Chỉ Giới Lực Trường".
"Xuy xuy xuy…"
Tiếng cắt xé lại vang lên.
Nhưng lần này, không giống như linh kiếm rắn chắc, thép lỏng màu đỏ tồn tại ở dạng lỏng, chỉ trong một giây sau khi bị "Chỉ Giới Lực Trường" cắt nát, liền có thể dung hợp và hội tụ lại.
"Xong rồi!"
Từ Tiểu Thụ chưa từng nghĩ sẽ có người thông minh đến vậy, có thể trong thời gian ngắn ngủi như thế, đã nghĩ ra cách phá giải "Chỉ Giới Lực Trường".
Lực trường mỏng manh, nhưng sức công phá lại vô cùng lớn.
Về cơ bản, dòng thép nóng chảy vừa muốn tràn vào, phần lớn sẽ bị cắt đứt, bắn ngược ra ngoài ngay lập tức.
Nhưng không thể chống đỡ nổi lượng thép quá lớn, hơn nữa lại từ bốn phương tám hướng trút xuống như thác!
Thời gian trôi qua.
Những dòng thép nóng chảy nhỏ bé, trong vô số đường cắt chém vô quy tắc, cố vượt qua lực trường, nhỏ giọt lên người Từ Tiểu Thụ.
Giọt đầu tiên.
"Tê..."
"Nhận công kích, điểm bị động +1."
Thân thể Tông Sư của Từ Tiểu Thụ bị dòng thép nhiệt độ cao xuyên thủng, cơn đau nhói ập đến khiến hắn cảm giác như xương bả vai và vị trí tim mình sắp bị dòng thép kia nung chảy xuyên thấu.
"A Giới!"
Từ Tiểu Thụ rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Kẻ mang mặt nạ này dù chỉ là Vương Tọa, cũng mạnh hơn tất cả những Vương Tọa mà hắn từng biết qua rất nhiều.
Từ Tiểu Thụ đoán chừng, có lẽ những nhân vật cỡ Vũ Linh Tích mới có thể thực sự đối kháng được với loại quái vật này?
Khả năng vận dụng thuộc tính "Sắt" này, quả thực đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa!
"Ma ma..."
Trên thế giới này, chỉ có A Giới là có thể vượt qua linh hồn, vượt qua nhục thể, nương theo tiếng lòng mà đáp lại hành động của Từ Tiểu Thụ.
Khi ngày càng có nhiều thép nóng chảy rót vào "Chỉ Giới Lực Trường", nhỏ giọt lên người Từ Tiểu Thụ, A Giới đã động.
Hai đạo hồng quang từ ngực Từ Tiểu Thụ bắn ra.
Kẻ đeo mặt nạ ngay lập tức nhận ra sự bất thường, vội vàng lùi lại!
"Vút" một tiếng xé gió.
Cảm nhận được nguy cơ, kẻ đeo mặt nạ thoắt lui thân chớp nhoáng, A Giới cũng đồng dạng trong chớp mắt, một quyền xuyên thủng "Quỷ Đồng Ngục", xuyên thủng "Chỉ Giới Lực Trường".
Mặc kệ thân thể bị thép nóng ăn mòn, bất chấp lực cắt chém kinh khủng của "Chỉ Giới Lực Trường", A Giới thậm chí không thốt ra một tiếng kêu đau đớn.
Nó vốn dĩ không cảm nhận được đau đớn.
Chính là một quyền, nhắm thẳng vào con mắt đã bị đánh dấu kia mà giáng xuống, chỉ có kẻ to gan lớn mật dám làm tổn thương "Ma ma" mới xứng đáng phải chịu!
Lui không thể lui!
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, dưới lớp mặt nạ Diêm Vương của người đeo mặt nạ, một vầng thanh sắc quang mang mờ ảo bỗng lóe lên.
"Định Hồn!"
Hắn vừa quát lớn, nhưng chiêu "Định Hồn Chi Nhãn" bách chiến bách thắng, đối mặt với cỗ máy thiên cơ như A Giới lại hoàn toàn mất đi hiệu lực.
A Giới, vốn dĩ không phải là nhân loại.
Người đeo mặt nạ kinh hãi nhìn A Giới vẫn tự do hành động sau khi trúng Định Hồn, cái đầu nhỏ kia chỉ cách mình gang tấc, vô số nghi vấn chợt lóe lên trong đầu hắn.
Phản ứng của hắn cực nhanh, lập tức gạt bỏ những thắc mắc kia, trở tay vung ra một quyền thiết chùy đen kịt, nghênh đón nắm đấm của A Giới.
"Oanh!"
Sóng khí bạo phát như cuồng phong, nghiễm nhiên càn quét phạm vi mấy trăm trượng, ngay cả vương tọa giới vực cũng chấn động dữ dội.
Cùng lúc đó, ngón tay Từ Tiểu Thụ khẽ động.
"Thân thể, trở về!"
Nổ Tung Tư Thái của hắn lập tức được kích hoạt, vô số điểm sáng màu vàng óng nổ tung, trực tiếp phá tan "Quỷ Đồng Ngục", đồng thời hắn vọt lên không trung, hướng chiến cuộc trung tâm quan sát.
Chỉ một thoáng, Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.
"Bị kinh sợ, giá trị bị động +1."
Giữa sân.
Đôi quyền một lớn một nhỏ của hai người, thình lình giằng co trong thế giằng co.
Cả hai bên đều không hề lùi bước dù chỉ nửa bước.
Nhưng tương tự, cũng không thể khiến đối phương chịu thiệt thòi.
Thân hình Từ Tiểu Thụ đang định xông vào trợ chiến bỗng khựng lại giữa không trung, khóe miệng co giật.
Hắn nhìn người đeo mặt nạ tím đen kia, tay áo đã bị oanh nát, da đầu bỗng nhiên tê rần.
"Gã này, có thể dùng nhục thân, đỡ được một quyền của A Giới? !"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)