Chuong 689

Truyện: Truyen: {self.name}

"Phụt!"

Hắc Ảnh phun ra một ngụm máu tươi.

Từ những chỗ rách nát trên áo bào, có thể thấy những đạo ma văn chợt lóe sáng trên da thịt gã.

"Rống..."

Đầu Hắc Ảnh đột nhiên co giật hai lần, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, không giống tiếng người.

Gã khó khăn ngước mắt, kinh hãi nhận ra mình không thua dưới nắm đấm của Thiên Cơ Khôi Lỗi, mà là bại bởi những con át chủ bài liên tiếp được đối phương tung ra!

Những chiêu Tiên Thiên này, đơn giản còn đáng sợ hơn cả Trảm Đạo mà gã từng giao chiến...

"Đặc thù?"

Đến lúc này, tư duy của Hắc Ảnh mới trở nên cứng đờ.

Ma văn lóe sáng, ý thức của gã đã bắt đầu trì trệ.

Linh đài thanh minh cũng bị thú tính từng chút một phá hủy, đủ loại tâm ma, chấp niệm tích tụ trong quá trình tu luyện ngày thường, ùn ùn kéo đến.

"Hống!"

Một tiếng gào thét quái dị nữa lại vang lên trong cổ họng gã.

Từ Tiểu Thụ lùi lại một chút, chăm chú nhìn người trước mặt dị biến.

Khi còn ở Bạch Quật, ở Ly Kiếm thảo nguyên, hắn đã thấy quá nhiều người tranh đoạt Hữu Tứ Kiếm, kết cục rơi vào tẩu hỏa nhập ma.

Đây là một thanh kiếm chỉ dựa vào danh tiếng, đã có thể hấp dẫn vô số kiếm tu, vô số anh tài chiến đấu giành giật trong tiểu thế giới Bạch Quật.

Nó không phải danh kiếm, nhưng lại mang danh một trong hỗn độn ngũ đại Thần khí, thêm vào đó từng thuộc về Bát Kiếm Tiên, hào quang rực rỡ kia, ai ai cũng biết.

Dường như giữa đất trời này, không một vật nào có thể chống lại uy thế một kiếm kia.

Và thực tế cũng đúng như vậy.

Không phải kiếm tu, không được Hữu Tứ Kiếm tán thành, Từ Tiểu Thụ thậm chí chưa từng gặp ai dám nghênh đón Hữu Tứ Kiếm.

Nếu bàn về người dám đỡ một kiếm của Hữu Tứ Kiếm...

Cho dù là Trảm Đạo, Thái Hư, e rằng cũng có chút lưỡng lự!

Vì vậy, sau một kiếm, Từ Tiểu Thụ dừng chân.

A Giới dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, nó bước đến bên cạnh Từ Tiểu Thụ, dừng lại, tò mò quan sát sinh vật đang run rẩy không ngừng, gần ngay trước mắt này.

"Ma ma?"

A Giới tò mò, đột nhiên giơ tay ra, như thể cảm nhận được sức mạnh của Hữu Tứ Kiếm, muốn vồ tới xem sao.

"Dừng tay!"

Từ Tiểu Thụ vội vàng ngăn nó lại, hóa A Giới thành tảng đá, rồi lại thu vào trong lòng.

"Rống, rống rống..."

Thân thể người đeo mặt nạ co giật, biên độ ngày càng lớn, dường như sắp không thể gắng gượng thêm nữa.

Lúc này, "Quỷ Ngục Liên Hoa" bắt đầu vỡ vụn.

Mất đi ý chí của chủ nhân, giới vực bắt đầu tàn lụi.

Từ Tiểu Thụ sợ sức mạnh Bạch Viêm bị người ngoài phát hiện, liền thu liễm thần thông, hút Bạch Viêm trở về khí hải, đồng thời đè ép sức mạnh của "Tẫn Chiếu Nguyên Chủng" trở lại, dùng "Tam Nhật Đống Kiếp" để khống chế.

"Sinh Sôi Không Ngừng" điên cuồng vận chuyển.

Vết thương ở cánh tay cụt, với tốc độ mắt thường có thể thấy, nhanh chóng khép miệng.

Từ Tiểu Thụ cố nén cảm giác đau đớn đang lan tỏa, không để ý đến tình trạng cánh tay, mà tiếp tục dồn sự chú ý vào người đeo mặt nạ.

Hắn đột nhiên đưa tay, lột chiếc mặt nạ Diêm Vương tàn phá mà người đeo mặt nạ kia dù bị Bạch Viêm thiêu đốt, vẫn cố dùng chút sức lực cuối cùng để bảo vệ.

"Có cần thiết phải thế không? Là do dáng dấp quá xấu xí hay sao? Hay là sợ bị ai nhìn thấy thì phải gả cho người đó?" Từ Tiểu Thụ lầm bầm.

Chiếc mặt nạ rơi xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng trẻ tuổi.

Từ Tiểu Thụ nhất thời kinh hãi.

Khuôn mặt này, dù giờ phút này đang bị đau khổ giày vò biến dạng, bị ma văn nhuộm đến khó phân biệt, vẫn có thể nhận ra, vô cùng tuấn tú.

Quan trọng là, người này nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi...

Ngay cả trung niên cũng không tính!

Chỉ là một thanh niên trẻ tuổi mà thôi!

"Vãi chưởng..."

Từ Tiểu Thụ có chút xúc động.

Hắn chưa từng nghĩ tới, một kẻ nắm giữ nguyên tố áo nghĩa, sở hữu thánh thể, lại kiêm cả "Định Hồn Con Ngươi" lại có thể trẻ tuổi đến vậy.

Từ Tiểu Thụ đột nhiên nhớ tới Vũ Linh Tích.

Có lẽ, nếu năm xưa ả không lựa chọn truy sát hắn, cũng không bị Tang lão gặp được, thành tựu của Vũ Linh Tích, chắc chắn cũng không kém tên kia bao nhiêu?

Một người là thủ tọa Linh bộ nắm giữ áo nghĩa, một người là Diêm Vương đeo mặt nạ, thân kiêm "Định Hồn Con Ngươi" của tổ chức không rõ...

Đều quá trẻ trung!

Đều quá cường đại!

Và đều là những tồn tại siêu tuyệt, có thể ngạo nghễ thiên hạ, thậm chí còn vượt cấp so tài!

"Đáng tiếc, các ngươi đều phạm phải cùng một sai lầm..."

Từ Tiểu Thụ thu Hữu Tứ Kiếm, ngồi xổm giữa không trung, nhìn bầu trời dần sáng, có chút thất thần, "Vì sao chứ... Vì sao các ngươi cứ thích khi dễ kẻ yếu? Đôi khi, những Tiên Thiên tưởng chừng nhỏ bé, cũng không dễ ức hiếp đâu!"

"Rống!"

Tiếng gầm của gã đeo mặt nạ trở nên dữ tợn, mất hết nhân tính.

Trong cơ thể gã, khí hải bạo loạn, linh nguyên phình trướng, không ngừng trùng kích nhục thể.

Thế nhưng thánh thể quá mạnh, dù linh nguyên có bạo loạn, vẫn không thể khiến thân thể gã nổ tung.

Từ Tiểu Thụ khẽ lùi lại một chút.

Lúc này, giới vực tan biến, tiếng người ồn ào xung quanh lại vọng về.

Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc, hắn vẫn còn ở trong hẻm nhỏ.

"Quỷ Ngục Liên Hoa" gần như hủy thiên diệt địa vừa rồi, cùng với "Quỷ Ngục Liên Hoa" bị Bạch Viêm thiêu đốt sau đó, đều không hề lan tới dù chỉ một ngọn cỏ dại mọc nơi góc tường hẻm nhỏ.

Chỗ âm u nơi hẻo lánh, vẫn còn chút sinh cơ xanh biếc, ương ngạnh mà quật cường.

"Quá lợi hại..."

Từ Tiểu Thụ không khỏi cảm thán, cách gã đeo mặt nạ nắm giữ lực lượng, đơn giản là kỳ diệu đến đỉnh cao.

Quả không hổ là một nam nhân nắm giữ "Sắt" chi áo nghĩa.

Giới vực của người khác mở ra, chỉ là bao trùm một khu vực vài dặm xung quanh.

Nhưng khi chiến đấu kết thúc, nơi bị giới vực "túi đóng" ấy cũng chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, tan hoang do dư chấn của trận chiến tàn phá.

Người đeo mặt nạ này thì khác.

Hắn mở giới vực là dùng thủ thuật "giới tử nạp tu di", mở ra một chiến trường khác, không hề gây thêm phá hoại cho những sinh cơ lân cận vương thành.

Nếu là ai khác, có lẽ trận chiến kinh tâm động phách từng xảy ra trong con hẻm nhỏ này, dù đã kết thúc, cũng sẽ không ai trông thấy hay nhớ đến.

"Phải chết sao?"

Từ Tiểu Thụ nghe tiếng hét càng lúc càng dữ tợn của gã trước mặt, ý thức được nơi này có lẽ rất nhanh sẽ thu hút người khác đến.

Nhưng hắn không trực tiếp kết liễu gã, cũng không lập tức rời đi mà là đang chờ đợi.

Đúng vậy, Từ Tiểu Thụ đang chờ đợi!

Thời cơ xuất hiện của người đeo mặt nạ quá mức quỷ dị.

Hắn xuất hiện ngay sau khi mình lấy được "Thiên Tri Chi Nhãn", lại tự xưng là "Diêm Vương", Từ Tiểu Thụ không cho rằng chỉ với một kẻ như vậy mà dám nhằm vào Khương thị.

Cho dù người này trước mặt, phải thừa nhận, rất mạnh!

Nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều!

Cho nên, Từ Tiểu Thụ đang đợi.

Hắn cho rằng, một nhân tài xuất chúng như vậy, dù ném vào Thánh Thần Điện Đường cũng nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Lẽ nào hắn lại dễ dàng chết như vậy dưới Hữu Tứ Kiếm, rốt cuộc...

"Nếu thật sự có một tổ chức 'Diêm Vương' hoàn chỉnh, mà những người trong tổ chức đều đạt đến trình độ này..." Từ Tiểu Thụ càng nghĩ càng thấy sống lưng lạnh toát.

Chuyện này quá đáng sợ!

Trước đây hắn hoàn toàn chưa từng nghe nói đến một nhân vật như vậy.

Mà một tồn tại như thế, e rằng ngay cả Thánh Nô cũng phải dốc hết sức chú ý, Thánh Thần Điện Đường cũng phải vì thế mà đau đầu.

Bởi vì cho dù tổ chức này trước mắt không mạnh, nhưng tiềm lực của nó tuyệt đối là vô hạn.

"Rống..."

Trước mặt người thanh niên kia càng lúc càng mất kiểm soát, cơn nóng giận bừng bừng thiêu đốt.

Việc hắn có thể gắng gượng được lâu đến vậy với Thánh Thể, thật sự nằm ngoài dự liệu của Từ Tiểu Thụ.

Nhưng đối phương với nền tảng khí hải linh nguyên hùng hậu, lại được sự lĩnh ngộ viên mãn từ Đạo Cảnh trên vương tọa, dù rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, cũng rất khó sụp đổ ngay được.

Từ Tiểu Thụ hiểu rõ điều này.

Khó đấy...

Nhưng tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhìn những cơ bắp trên người gã thanh niên bắt đầu phồng lên, cứ như sắp nổ tung đến nơi, Từ Tiểu Thụ có chút thất vọng.

"Vô dụng rồi sao?"

Thất vọng, nhưng hắn cũng thầm mừng vì phán đoán của mình sai lầm.

Quả thực, những kẻ như Vũ Linh Tích, toàn bộ Đạo Bộ của Thánh Thần Điện Đường may ra mới có một.

Việc mình ngẫu nhiên gặp được một kẻ khác đã là trúng số độc đắc, tình huống sao có thể giống như những gì hắn dự đoán, cực đoan đến vậy?

Nhưng ngay lúc này, A Giới trong ngực đột nhiên lên tiếng.

"Ma ma..."

Cùng lúc đó, Từ Tiểu Thụ cảm thấy sống lưng lạnh toát, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, khiến toàn thân hắn dựng tóc gáy.

"Biến Mất Thuật!"

Không nói hai lời, Từ Tiểu Thụ lập tức ẩn thân, tựa như chưa từng đặt chân đến con hẻm nhỏ này vậy.

"Hống! Hống! Hống!"

Tiếng rống của gã thanh niên đã đạt đến mức chói tai.

Thánh Thể của gã rạn nứt, máu tươi bắt đầu bắn tung tóe.

Sự lĩnh ngộ viên mãn cảnh giới đạo trên vương tọa giúp tâm cảnh của gã hoàn thiện hơn, cho phép gã kiên trì lâu hơn trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma này.

Động lòng người là có thất tình lục dục, không phải Đạo Cảnh viên mãn, nhân sinh chính là viên mãn.

Cho nên, một kiếm của Hữu Tứ Kiếm, thứ đau nhức không phải là da thịt, mà là linh hồn gã.

Ngay khi Từ Tiểu Thụ nghĩ rằng người này đã hết thuốc chữa, dù thần tiên hạ phàm cũng phải bó tay, đột nhiên, một bóng người màu vàng sẫm xuất hiện.

Hắn ta đáp xuống ngay vị trí bên cạnh Từ Tiểu Thụ, chỉ cách một bước chân.

Từ Tiểu Thụ giật mình thon thót, dù đang ở trạng thái "Biến Mất", vẫn phải lách mình mấy bước rồi mới dám ngước lên nhìn.

Áo bào màu vàng óng, nhưng là loại vàng sẫm, âm trầm, đồng thời...

Mặt nạ Diêm Vương!

Tương tự như gã ma hóa đeo mặt nạ vừa nãy.

Cách ăn mặc của người này về cơ bản giống hệt gã đeo mặt nạ thứ hai kia, chỉ khác ở chỗ, áo bào và mặt nạ của hắn mang màu vàng kim sẫm.

Ngoài ra, còn một điểm khác biệt lớn hơn, đó là gã mặt nạ tím có trang sức tiểu thiết nhân ở cổ và thắt lưng.

Kẻ áo vàng này lại không có bất kỳ vật trang sức nào, nhưng sau lưng lại đeo chéo một đao, một kiếm.

Đao là Đường đao, kiếm là trường kiếm.

Từ Tiểu Thụ cẩn thận từng li từng tí lẻn ra phía sau, ghi nhớ hình dáng đao kiếm, rồi lại trở về nhìn kẻ vừa xuất hiện mà ngẩn người.

"Kim?"

"Tím?"

Hắn trầm ngâm suy nghĩ.

Như vậy, chẳng lẽ trong tổ chức kia còn có đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm cùng đen, trắng, thậm chí là vô vàn những màu sắc tạp nham khác nữa sao?

Đây chính là dấu hiệu nhận biết của tổ chức "Diêm Vương"?

Từ Tiểu Thụ không dám manh động dùng linh niệm dò xét cảnh giới của đối phương, hắn chỉ lẳng lặng quan sát.

Kẻ mặt nạ vàng kim sau khi đáp xuống cũng không vội động thủ, mà đảo mắt nhìn quanh, dường như cảm thấy nơi đây còn có người khác.

Từ Tiểu Thụ vội dời tầm mắt, móc ra đan dược vừa duy trì "Biến Mất Thuật", vừa liếc nhìn gã mặt nạ tím.

"Cửu U?"

Kẻ mặt nạ vàng kim thu liễm quang mang, lên tiếng.

Ánh mắt hắn rơi trên thân gã ma hóa mặt nạ tím, nhìn những vết thương trên người gã, nhíu mày, rồi giọng nói trở nên trang nghiêm hơn, "Tỉnh táo lại đi, Cửu U Quỷ Anh!"

Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.

Cửu U Quỷ Anh?

Đây là tên thật hay danh hiệu của gã mặt nạ tím kia?

Người đeo mặt nạ vàng kim kia dường như vô cùng kiêng kỵ, cẩn trọng đến mức chỉ dám khẽ chạm vào người đồng đội, ngay cả việc trực tiếp ra tay cũng không muốn, chỉ là cố gắng đánh thức người kia dậy thôi sao?

"Rống!"

Tựa hồ cảm nhận được có người gọi tên mình, Cửu U Quỷ Anh run rẩy cả thân thể, lập tức gầm lên một tiếng lớn hơn.

Người đeo mặt nạ vàng kim nhíu chặt mày.

Hắn không thể nào hiểu được, rốt cuộc ai có thể gây ra đả kích nghiêm trọng đến vậy cho đồng đội trong một nhiệm vụ đơn giản như thế này.

Tẩu hỏa nhập ma?

Chẳng lẽ trong lúc giao chiến, người nọ đột nhiên tẩu hỏa nhập ma?

Không thể nào!

Đạo cảnh viên mãn, căn bản không hề có tâm ma hay bất kỳ tì vết nào tồn tại.

Giải thích duy nhất, có lẽ là do mục tiêu nhiệm vụ ra tay, nhưng mục tiêu nhiệm vụ đó có năng lực như vậy sao?

Người đeo mặt nạ vàng kim trầm ngâm suy tư, chợt rút thanh Đường đao sau lưng ra.

Thanh đao này nhìn bề ngoài có kiểu dáng của Đường đao, nhưng khi ra khỏi vỏ, Từ Tiểu Thụ phát hiện lưỡi đao mỏng như cánh ve, gần như là một thanh vô ảnh đao.

Người đeo mặt nạ nắm chặt đao, nhẹ nhàng vạch một đường trước ngực đồng đội.

"Xùy ~"

Một lượng lớn máu tươi nhiễm ma khí tràn ra.

Linh nguyên trước người người đeo mặt nạ hóa thành vòng bảo hộ, ngăn cách dòng máu tươi nhiễm ma khí kia, khiến nó vòng qua hai bên.

Nhưng khi phát hiện ma khí có thể thuận theo linh nguyên, xâm nhập vào khí hải, hắn lập tức quyết đoán, dùng đao chặt đứt phần linh nguyên đó.

"Hung ma chi khí..." Người đeo mặt nạ kinh ngạc, "Hữu Tứ Kiếm?"

Từ Tiểu Thụ nghe thấy tiếng lẩm bẩm này, hơi kinh ngạc.

Người này biết đến Hữu Tứ Kiếm?

Người đeo mặt nạ vàng kim đột nhiên đưa tay, cách không chộp lấy đồng đội trước mặt.

Từ Tiểu Thụ rõ ràng có thể nhìn thấy, đạo cơ của cả vùng thiên địa này hoàn toàn hỗn loạn!

Sau đó, Cửu U Quỷ Anh đang giãy giụa kịch liệt bỗng khựng lại, tiếng rống tắt ngấm, động tác ngưng trệ, ngay cả ma văn trên thân cũng hoàn toàn ngừng thẩm thấu.

"Năng lực gì vậy?" Từ Tiểu Thụ kinh ngạc thốt lên.

Vừa rồi, hắn nhận ra một loại năng lực tương tự như của Diệp Tiểu Thiên, xen lẫn một chút hương vị quen thuộc.

"Không gian, cộng thêm... thời gian?"

Đầu óc Từ Tiểu Thụ xoay chuyển, nhớ ra năng lực thứ hai là gì.

Không hề xa lạ!

Đó là thứ hắn từng thấy ở Cố Thanh Nhị tại Táng Kiếm Mộ, và lực lượng thời gian hiển lộ trong một kiếm trảm nghịch dòng sông thời gian của Cẩu Vô Nguyệt!

"Người này..."

"Bị kinh sợ, giá trị bị động, +1."

Từ Tiểu Thụ nuốt khan, vội vàng kiểm tra khí hải và số lượng đan dược trên tay, sợ rằng sơ sẩy một chút, Biến Mất Thuật bị động giải trừ, hắn sẽ bại lộ ngay trước mắt đối phương.

Cửu U Quỷ Anh bị đông cứng bởi không gian và thời gian.

Hoặc có thể nói, thân thể hắn lúc này bị tước đoạt thời gian trong không gian này.

Thời gian, với tư cách là đơn vị duy nhất một chiều trên thế giới, khi mất đi hoặc đình chỉ, vạn vật trên đời đều chỉ còn là vật chết.

Người đeo mặt nạ vàng kim thu đồng đội vào trong không gian giới chỉ.

Đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ thấy có người có thể thu người sống vào không gian giới chỉ, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một tử vong nguy cơ nồng đậm đến vậy.

Hắn biết, nếu không nhờ Biến Mất Thuật...

Dám lén lút thăm dò trước mặt tồn tại này, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

"Đi ra đi!"

Người đeo mặt nạ vàng kim cất xong đồng đội, lại lên tiếng trong con hẻm nhỏ vắng tanh.

Từ Tiểu Thụ nơm nớp lo sợ, muốn rời đi nhưng không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám lên tiếng đáp lại.

Trong con hẻm nhỏ vang vọng tiếng vọng lại, bất chợt một bác gái mua thức ăn bước ra từ cửa, theo sau là đám Cấm Vệ quân của phủ thành chủ.

"Chính là chỗ này! Vừa rồi có một tiếng rống phát ra từ đây, không phải tiếng người, chắc là có quái vật trà trộn vào vương thành, hoặc có người đánh nhau ầm ĩ."

Bác gái chỉ tay vào hẻm nhỏ, Cấm Vệ quân ầm ầm xông vào.

Nhưng kỳ lạ thay, đám người này lướt qua bên cạnh thân ảnh mặt nạ vàng kim đang ngước nhìn trời, cứ như thể bị mù, thậm chí ngoái đầu nhìn cũng không.

Trước kia Từ Tiểu Thụ không cảm ứng được cảnh giới của người mặt nạ vàng kim, lần này hắn đã hiểu.

Năng lực như vậy, hắn chỉ từng thấy trên người người gác đêm ở Bạch Quật.

Kẻ đã trảm đạo, đạo không cảm giác được, người không coi ra gì.

"Ít nhất cũng là Trảm Đạo, không rõ giới hạn!" Từ Tiểu Thụ chấn động.

Người mặt nạ vàng kim thu hồi ánh mắt, thấy không ai đáp lại, thậm chí liếc nhìn Cấm Vệ quân cũng không, hắn khẽ lẩm bẩm rồi rung người rời đi.

"Khương Thị, lại cấu kết với Thánh Nô sao?"

"Thú vị thật..."

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1