Chương 702: Linh Tinh Đại Chiến!
Từ Tiểu Thụ tức đến phổi muốn nổ tung rồi.
Hắn lao lên phía trước, vội vàng xách tiểu sư muội lên, liên tục không ngừng ném trở lại ghế sofa, đề phòng cô nàng ngây thơ không biết trời cao đất rộng này lại thốt ra lời điên rồ.
Ngay lập tức, hắn nhếch mặt nạ lên, trừng mắt chất vấn: "Ngươi đang làm cái gì vậy hả?"
Mộc Tử Tịch mắt lộ vẻ ngơ ngác.
Nàng còn chưa kịp hoàn hồn sau niềm vui sướng tăng giá, thì đã thấy một người giống Lưu Lục bị ném bay.
Khác biệt ở chỗ, Lưu Lục bị nàng ném xuống sàn nhà, lúc này đang ôm mông kêu la thảm thiết.
Còn tiểu cô nương thì bị Từ Tiểu Thụ ném lên ghế sofa, còn nhẹ nhàng nảy mấy cái, nửa điểm tổn thương cũng không có.
"Không phải ngươi bảo ta 'Gọi hắn nha' sao?" Mộc Tử Tịch chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Ta đây là tuân theo mệnh lệnh của ngươi, ngươi không bảo ta hô, ta đâu có la, ngươi bảo ta hô, ta mới hô chứ!"
"Ta..."
Hai tay Từ Tiểu Thụ vung vẩy giữa không trung, nắm lên buông xuống, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, hắn giận không kiềm chế được một trận, cuối cùng vẫn phải cố gắng đè nén xuống.
"Ta cũng đâu có bảo ngươi la như vậy hả!"
Từ Tiểu Thụ ôm đầu, vẻ mặt xám xịt: "Ngươi bị bệnh à? Một lần tăng giá hai tỷ, ngươi chê ta nhiều tiền, không có chỗ tiêu đấy hả?"
Mộc Tử Tịch bị bộ dạng cuồng nộ của sư huynh dọa cho sợ hãi, rụt cổ lại, lí nhí nói: "Thì, ngươi cũng đâu có bảo ta hô thế nào đâu, ta nghe giọng 'Gọi hắn nha' của ngươi, còn cảm thấy tăng giá thế là ít đấy."
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."
Tiểu cô nương hiển nhiên không muốn thừa nhận mình sai lầm, không ngừng nhỏ giọng phản kháng, vụng trộm còn đang len lén nguyền rủa sư huynh keo kiệt như vậy.
"Gọi người tăng giá thì thôi đi, tăng giá xong rồi, còn muốn tới thu thập người ta..."
Mặt Từ Tiểu Thụ lúc trắng lúc xanh.
Hắn quả thực bị nàng làm cho á khẩu không trả lời được.
Tiểu sư muội nói, dường như cũng không phải là không có lý lẽ?
Việc này xác thực, sai lầm không nằm ở sư muội.
Muốn trách, chỉ có thể tự trách mình dao động tâm trí, khiến cái con bé ngốc nghếch này buột miệng thốt ra!
Một hồi trầm mặc trôi qua.
Từ Tiểu Thụ thở dài một tiếng, phất tay áo, không thèm để ý tới, đi tới bên bệ cửa sổ.
Hiển nhiên, không chỉ có đám người Từ Tiểu Thụ trong ghế lô mà thôi bị một ngụm giá "5 tỷ" của Mộc Tử Tịch làm cho choáng váng.
Toàn trường, dưới cái giá tùy tiện kia, giờ phút này cơ hồ không ai có thể ngồi yên.
"Điên rồi sao?"
"Cái ghế lô số 172 này, đại diện cho thế lực nào? Đây là quyết tâm phải có cho bằng được sao!"
"5 tỷ... Ta điên rồi... Nhưng có được Hư Không Lệnh, liền có thể nắm giữ cơ sở phong thánh, cho dù kỳ ngộ xa vời, nhưng đánh cược một tia hy vọng, tựa hồ cũng không lỗ?"
"Không hổ là "không lỗ", nhưng ta đoán chừng, cái ghế lô số 172 này, e rằng đã kết thù oán với ghế lô số 13 rồi!"
Quả thực là vậy.
Nếu như thật sự muốn có được bảo vật, sớm ra giá đã được rồi.
Sao phải đợi đến khi người khác xác nhận giá lần thứ ba vào khoảnh khắc cuối cùng, mới tạm thời tăng giá "hai tỷ"?
Nghe thôi, đã thấy rất giống đang đùa bỡn đối phương.
Có lẽ, không phải "giống", mà là "cố ý"...
Trên đài cao, người áo bào đen mặt thú cũng bị cái giá "5 tỷ" này làm cho kinh hãi, gã còn chưa kịp mở miệng, thì ghế lô số 13 đã có âm thanh vọng ra.
"Bằng hữu ở ghế lô số 172, ngươi làm vậy có hơi quá đáng rồi..."
Mọi người đều có thể nghe rõ ràng trong thanh âm đã qua chỉnh sửa của mặt thú kia, có sự run rẩy, cùng với sự cố gắng áp chế kích động.
Mà ghế lô số 13 dường như cũng bị phá vỡ sự lạnh nhạt, một khi đã mở miệng, liền không thể dừng lại.
"Hư Không Lệnh không đáng cái giá này, 'cơ sở phong thánh' có lẽ đáng giá, nhưng dù sao cũng chỉ là một đường truyền thuyết mà thôi."
"Huống chi, tất cả những thứ này, nói trắng ra đều chỉ thích hợp với những cường giả Thái Hư đỉnh phong."
"Cái Hư Không Lệnh này mà giao vào tay Trảm Đạo để mở mang vương tọa, chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ!"
Về lý thuyết, những buổi đấu giá thế này luôn cấm tiệt mọi hành vi tán gẫu hay gây áp lực ngoài việc ra giá.
Thế mà giờ phút này, gã áo bào đen mặt thú trên đài cao chỉ chăm chăm nhìn hai gian phòng VIP đang giằng co, chẳng hé nửa lời.
Gã dường như biết rõ thân phận chủ nhân của cả hai, nên chọn cách đứng ngoài quan sát, giữ im lặng.
Đám người trong hội trường đâu phải lũ ngốc.
Đã có mặt ở buổi đấu giá đỉnh phong này với tư cách đại diện cho các thế lực lớn, ai nấy đều thông minh tuyệt đỉnh.
Lời lẽ của chủ nhân phòng VIP số 13 nghe qua thì giải thích, thuyết phục.
Nhưng thực chất là ám chỉ thế lực của họ có cường giả Thái Hư tọa trấn, vô cùng cần Hư Không Lệnh này.
Lúc này, nếu biết điều, theo nguyên tắc "dĩ hòa vi quý", ai cũng nên nể mặt vị cường giả Thái Hư kia một chút.
Nhưng trong phòng VIP số 172, Từ Tiểu Thụ vừa bị sư muội làm cho tức anh ách, nay nghe những lời này, bỗng thấy ánh sáng cuối đường hầm.
"Giá đã năm tỷ mà phòng số 13 vẫn chưa bỏ cuộc?"
Đầu óc chợt bừng tỉnh, Từ Tiểu Thụ vội vã suy tính.
Hắn ba chân bốn cẳng chạy đi lôi về Mộc Tử Tịch, ghé vào tai dặn dò vài câu. Tiểu cô nương mắt sáng rỡ, từ trạng thái ủ rũ bỗng chốc hồi phục tinh thần, khí thế ngút trời.
Nàng xông tới bệ cửa sổ, hai tay chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, líu lo nói:
"Nhà ai chả có vài ông Thái Hư mồm năm miệng mười đòi ăn? Có tiền thì tăng giá, không có thì câm mồm, lải nhải mấy câu sáo rỗng có ích gì!"
"Nghèo rớt mồng tơi thì về nhà tự lo đi, đừng có mà kỷ kỷ oai oai ở đây, nghe phát ghét!"
Nói một tràng xong, nàng mới hả hê.
Gương mặt xinh xắn của tiểu cô nương lộ ra sau lớp mặt nạ thú, trông thấy rõ vẻ sảng khoái vô cùng.
Cái bộ dáng kia, cứ như thể vừa nuốt trọn mười viên Sinh Mệnh Linh Ấn, sung sướng lên đến cao trào, khó mà kìm nén được.
Trên đài thì cao hứng hả hê.
Còn dưới đài, những lời kia lọt vào tai ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
"Gào khóc đòi ăn Thái Hư cường giả..."
"Mà nhà ai lại không có mấy người..."
"Trời ạ, bọn họ nói thật hay nói đùa vậy!"
Những người ngồi ở đây, thế lực mạnh có, yếu có.
Nhưng không phải thế lực nào cũng có Thái Hư tọa trấn.
Đa phần căng lắm thì có được một Trảm Đạo khách khanh là đã tốt lắm rồi.
Vậy mà cái ghế lô số 172 kia, nhân thủ mấy mạng Thái Hư?
...
Bên trong ghế lô số 13.
Hai gã nam tử nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh ngạc.
Đại Huyền Thiên Tông, bá chủ khu Tây thành vương thành, một thế lực từ thương hội hắc đạo chuyển mình, đến nay là đại diện cho lưu phái luyện linh sư ở vương thành.
Tiền có, quyền có...
Tàn nhẫn, Đại Huyền Thiên Tông của bọn hắn càng có thừa.
Mấu chốt là, đại trưởng lão của Đại Huyền Thiên Tông chính là một Thái Hư cường giả hàng thật giá thật!
Dù không phải Thái Hư đỉnh phong, lão cũng là một nhân vật ngoan độc nức tiếng vương thành, với mấy chục năm kiên nghị, tàn khốc và thiết huyết làm nên huyền thoại.
Có thể nói, trong phạm vi vương thành.
Ngoại trừ Thánh Thần Điện Đường, và mấy cái phân hội hiệp hội đại lục kia, Đại Huyền Thiên Tông của bọn hắn cơ hồ không sợ ai.
Mà trong vương thành này, mấy nhà nào có Thái Hư, rồi phân biệt ngồi ở mấy ghế lô nào.
Cơ bản là giữa các bên đều ngầm hiểu rõ.
Liên minh trước, hợp tung liên hoành...
Những toan tính của các đại diện thế lực cao tầng vương thành, chẳng qua cũng là để phòng từ trong kẽ hở, bất cẩn để cho những lưu phái hạng xoàng khác chiếm tiện nghi mà thôi.
Hoặc giả, [họ] sợ những thế lực bên ngoài vương thành nhúng tay vào hội giao dịch, [khiến cho] những chí bảo mà trước kia các nhà đại biểu trong vương thành đã khâm định, phải đổi chủ.
Nhưng hiện tại, lại có một đám người [làm càn], trắng trợn xông ra như thế!
"Ghế lô số 172..."
Tông chủ Đại Huyền Thiên Tông Lãnh Kỳ Hắc xoa cằm suy tư, mặt nạ thú hắn không đeo mà để ở một bên.
Cái thứ đồ chơi này cũng chỉ dùng cho những thế lực mới đến để giữ gìn cảm giác thần bí và trang nghiêm [mà thôi]. Đám lão làng thậm chí chỉ cần nghe qua ngữ khí, liền có thể nhận ra người đại diện của các thế lực lớn quen thuộc đang ở trong bao sương nào.
Cho dù mặt nạ thú có sửa đổi thanh âm, bọn hắn vẫn có thể trực tiếp khám phá.
Mặt nạ thú, chỉ là vật trang trí!
Lãnh Kỳ Hắc là một gã tráng hán, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, đó là khi xưa lăn lộn chém giết mà có được.
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm ghế lô số 172 dám mở miệng quát lớn mình hồi lâu, mới ngoái đầu nhìn về phía đại trưởng lão một bên, lạnh giọng hỏi: "Bọn hắn, có Thái Hư tọa trấn không?"
Đại trưởng lão Đinh Khuê là một lão hán, cũng là quân sư của Đại Huyền thương hội khi còn gây dựng.
Cho dù tu vi lúc này của lão đã đạt đến Thái Hư, nhưng quân sư vẫn là quân sư, [lão] biết mình không có khí chất bá chủ trời sinh, tu vi xem như đạt đến hạn mức cao nhất [rồi].
Vị trí tông chủ Đại Huyền Thiên Tông, Đinh Khuê không hề có chút tâm tư nào.
Lão luôn ủng hộ Lãnh Kỳ Hắc, người đã dẫn dắt bọn hắn từ những ngày đầu, chỉ dùng mấy chục năm đã lăn lộn đến địa vị hôm nay, tương lai còn có vô vàn khả năng.
"Chỉ nghe vậy thôi, tự nhiên là chẳng hiểu gì cả."
Đinh Khuê vuốt râu cười: "Đợi lát nữa lão phu hỏi người của Dạ Miêu một chút, thân phận đối phương sẽ rõ. Có thể đánh thì đánh, không đánh được thì thôi, không có gì phải xoắn xuýt."
Dạ Miêu khi xưa, còn chưa có năng lực lớn như bây giờ.
Mọi người ở vương thành này đều dựa vào cái quán cơm đó để sống qua ngày, mấy lần Dạ Miêu suýt chút nữa thì xong đời, cũng là nhờ Đại Huyền thương hội của hắn cứu tế.
Mà khi ấy, những thanh niên như Viên Hải Sinh cũng chỉ là đám sâu kiến tầm thường.
Nhớ lại giao tình những năm trước, chỉ cần Đại Huyền Thiên Tông mở miệng, Dạ Miêu chắc chắn sẽ không giấu diếm điều gì.
Việc tiết lộ bí mật này, đối với tổ chức tình báo mà nói, quả thực khó khăn.
Nhưng đặt vào tay Đinh Khuê hắn... chuyện này chẳng là gì cả!
"Hư Không Lệnh mà lấy được thì tốt, không được thì thôi, Thánh Thần Điện Đường vẫn còn đang dòm ngó đấy, cũng không cần thiết phải tranh giành."
Đinh Khuê nhìn tông chủ nhà mình, thấy sắc mặt ông ta lạnh lẽo thì cười nói: "Về phần mấy lời bàn tán từ cái ghế lô đối diện, Lãnh huynh, hẳn là không đến mức nổi giận chứ?"
"Hừ!" Lãnh Kỳ Hắc nheo mắt, hắn thực sự khó chịu với giọng điệu kia, nhưng bỏ ra "5 tỷ" để đè hắn xuống như vậy...
Không thể nào!
Hắn vừa định giơ bảng lần nữa, thì lại một giọng nói vang lên, từ một rạp số 7 khác vọng ra.
"Năm mươi mốt ức."
Một tiếng lạnh nhạt vang lên, cả hội trường xôn xao.
Mọi người đồng loạt ngoái đầu nhìn, không ngờ lúc này còn có người nhảy ra tranh đoạt.
Trong ghế lô số 172, Từ Tiểu Thụ lúc này trong lòng đã chắc chắn.
Hắn không ngờ tiểu sư muội chỉ một câu đã chọc giận cái ghế lô số 13 kia, lại khiến cho người trong ghế lô số 7 tỉnh lại.
"Cướp đi, cướp đi, ta mới không cần cái đồ chơi này..."
Từ Tiểu Thụ vừa nghĩ, vừa bịt miệng tiểu sư muội lại, vô thức muốn hét giá lần nữa, dồn cô nàng này vào góc ghế sô pha.
Ở ghế lô số 13, Lãnh Kỳ Hắc lúc này quay đầu lại, khi thấy cái số 7 quen thuộc kia thì tức giận bật cười.
"Quy Âm Các?"
Đinh Khuê cũng thấy thú vị.
Quy Âm Các này là bá chủ nam thành khu của vương thành, lại có Thái Hư tọa trấn.
Thế nhưng, trong hiệp nghị phân phối ban đầu, đầu mối "Hư Không Lệnh" này vốn đâu thuộc về Quy Âm Các bọn họ.
Giờ đây, hành động lần này của Quy Âm Các rõ ràng là muốn mượn danh nghĩa Đại Huyền Thiên Tông bị ghế lô số 172 kia bất ngờ đè bẹp, để tranh thủ vớt vát một chén canh béo bở.
"Đám lão già này, quả nhiên chẳng có ai tốt lành gì!"
Lãnh Kỳ Hắc nhếch mép, giễu cợt một câu, rồi im lặng giơ bảng.
Một giây sau, một giọng nói đầy vẻ không thể nghi ngờ vang vọng khắp hội trường.
"Sáu tỷ!"
"Linh tinh à, chúng ta có cả đống tiền, ai muốn tăng giá cứ việc, ta đây phụng bồi đến cùng!"
Cuộc chiến tiền tài không khói lửa vô hình lan tỏa khắp hội trường.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Từ Tiểu Thụ bị mấy lần tăng giá này làm cho choáng váng, hắn thấy Tân Cô Cô và Tiêu Vãn Phong ôm đầu thở dốc, ra sức ngăn cản hai tay của hắn, như thể sợ hắn manh động.
"Mẹ kiếp, đám người này đúng là có tiền thật!"
Trước đây, hắn cứ tưởng rằng làm giàu bằng đan dược, chỉ dựa vào sức một mình, tài sản của Trên Trời Đệ Nhất Lâu đã có thể sánh ngang với rất nhiều thế lực lớn ở vương thành.
Điều này hiển nhiên không sai.
Nhưng lần này đến hội giao dịch, Từ Tiểu Thụ mới vỡ lẽ, người ngoài còn có người tài, trời ngoài còn có trời cao.
So với những thế lực uy tín lâu năm, có tích lũy vượt trội, thì Từ Tiểu Thụ hắn, Trên Trời Đệ Nhất Lâu của hắn, vẫn còn non nớt lắm!
Giữa sân xôn xao bàn tán, nhưng lúc này không ai ra giá nữa.
Thế lực của ghế lô số 13 quá mạnh.
Đây rõ ràng là muốn ai gọi giá thì sẽ cùng người đó chết chung, đương nhiên, lúc này không ai dám lên tiếng.
Trên đài cao, kẻ mặt thú áo bào đen thật ra đã mừng thầm trong bụng.
"Hư Không Lệnh" không đáng cái giá này, điểm ấy không thể nghi ngờ.
"Đạo cơ phong thánh" dù sao cũng chỉ là một truyền thuyết, có thật hay không vẫn cần thời gian kiểm chứng.
Sáu tỷ, bỏ ra đống tiền này để đánh cược vào một tia hy vọng xa vời, chỉ có thể nói đám người này đúng là giàu nứt đố đổ vách.
Đấy còn chưa kể việc Thánh Thần Điện Đường đang ở một bên dòm ngó, vỗ xuống Hư Không Lệnh, vẫn phải gánh chịu nguy cơ bị gọi lên uống trà nói chuyện.
"Sáu tỷ, một lần!"
Gã áo bào đen mặt thú gõ búa, thấy không ai đáp lời, vẫn cứ ung dung tiếp tục rao.
"Sáu tỷ, hai lần!"
"Sáu tỷ, ba lần... Thành giao!"
"Chúng ta hãy chúc mừng ghế lô số 13 đã thành công sở hữu chìa khóa Thánh Bí Chi Địa - Hư Không Lệnh - với mức giá sáu mươi linh khuyết, xin chúc mừng!"
Giữa sân vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
Một tên người hầu mặt thú tiến lên, kính cẩn mời bảo vật xuống, rồi đi về phía ghế lô để giao dịch.
Gã áo bào đen mặt thú thản nhiên lấy ra một kiện bảo bối khác từ trong giới chỉ, đặt lên đài cao.
Đó là một hộp gỗ dài hẹp, chỉ nhìn hình dáng cũng đoán được bên trong là một món vũ khí.
Hộp vừa mở, bảo quang bắn ra rực rỡ.
Gã áo bào đen mặt thú nhấc thanh trường kiếm lên, từ tốn nói: "Nhất phẩm linh kiếm, kiếm danh 'Tài Quân', đến từ Dạ Miêu thành, giá khởi điểm một trăm triệu. Kiếm này đáng giá bao nhiêu, xin mời các vị định đoạt."
Lời vừa dứt, cả hội trường im phăng phắc.
Linh kiếm, trên thị trường có thể thấy, nhưng không vượt quá tam phẩm.
Tam phẩm linh kiếm, đã là linh kiếm cấp bậc đỉnh phong của vương tọa.
Bực này chí bảo linh tính dồi dào, chỉ cần đủ thời gian và được huyết mạch bồi dưỡng, về cơ bản có thể thông linh, điều khiển như tay chân, thấp thì có thể địch Trảm Đạo, cao thì có thể địch Thái Hư.
Càng dưỡng kiếm lâu, danh khí của linh kiếm càng lớn.
Về lý thuyết, tam phẩm linh kiếm có thể thông qua danh khí của người cầm kiếm phù hợp, dùng sức mạnh của thiên đạo để nuôi dưỡng thành danh kiếm.
Nhưng việc này quá mơ hồ, cần vạn năm bồi dưỡng không gián đoạn, và danh khí của mỗi đời người cầm kiếm đều phải đủ lớn, mới có thể dùng thiên đạo để dưỡng kiếm.
Thực tế mà nói, Tam phẩm chính là Tam phẩm, không thể chứa đựng sức mạnh của kiếp nạn.
Những chí bảo ẩn chứa sức mạnh kiếp nạn đều được xếp vào Nhị phẩm.
Còn về nhất phẩm linh kiếm, ngay từ khi xuất thế đã mang trong mình Thái Hư chi lực. Thậm chí, có những thanh kiếm còn được các kiếm tu đời trước thai nghén, bồi dưỡng bằng thiên đạo, trở thành những thanh thánh kiếm chí cao vô thượng.
Bậc chí bảo này, có tiền cũng khó mà mua được.
Thế nhưng, ngay lúc này, nó lại được bày bán tại hiện trường giao dịch.
Người áo đen giơ chiếc búa lên, gõ một tiếng.
"Vòng giao dịch thứ hai, bắt đầu!"
...
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)