Chuong 716

Truyện: Truyen: {self.name}

Chương 716: Hắc Bạch Song Mạch, Tất Cả Đều Phụng Ta Làm Tôn!

Liễu Trường Thanh cảm thấy thế giới quan của mình như bị nghiền nát.

Nhưng gã không thể bỏ mặc Quỷ thú thoát ra, hủy hoại tâm huyết tu luyện cả đời của mình.

"Từ thiếu, theo như ước định, ngươi nhất định phải giải thích cho lão phu một chút về thánh bí... chân tướng Hư Không Đảo!" Liễu Trường Thanh ngập ngừng nói, "Nếu không, lão phu chết cũng không để nó đi ra."

Lần này Từ Tiểu Thụ thấy đau đầu.

Đối phương muốn hiểu rõ, nhưng đâu dễ mà giải thích như vậy?

Hắn nhìn phản ứng của lão già này thì biết, con hàng này chẳng hiểu gì về Hư Không Đảo cả, thuộc loại bị truyền thuyết lừa gạt, chỉ hiểu biết một cách phiến diện.

Cân nhắc một chút, Từ Tiểu Thụ khái quát một cách giản lược: "Nói như vầy, theo lý giải của bản thiếu gia, Quỷ thú chia làm hai loại, một là chân Quỷ thú, như nàng đây."

Từ Tiểu Thụ chỉ vào Tân Cô Cô.

"Loại này chính là vị diện chi linh thật sự. Bị ký sinh thì có tốt có xấu, nhưng tối thiểu, sẽ không có cái giọng nói thứ hai trong lòng ngươi, cứ lải nhải không ngừng, đúng chứ?"

Tân Cô Cô gật đầu, không phủ nhận. Nhưng trong lòng thầm nhủ, ảnh hưởng vẫn là có ảnh hưởng, chỉ là ngươi chưa từng thấy ta thay đổi tính tình thôi...

Từ Tiểu Thụ thấy được sự khẳng định thì tiếp tục: "Loại thứ hai, chính là loại trên người ngươi đây, trốn từ Hư Không Đảo ra."

Thấy sắc mặt người sương mù xám đột nhiên hơi khó coi, Từ Tiểu Thụ khựng lại, vội vàng khoát tay nói: "Đừng làm loạn nha, ta nói 'trốn', hẳn là rất khách quan rồi đi!"

Người sương mù xám im lặng.

Từ Tiểu Thụ cười khan một tiếng, rồi lại nói: "Loại Quỷ thú này, nếu không có gì bất ngờ thì trước kia hẳn là người... Bán Thánh? Thánh Đế? Cái này bản thiếu gia không rõ lắm."

Nhún vai, Từ Tiểu Thụ thở dài.

"Bản thiếu hiểu cũng chỉ có vậy thôi, cụ thể thì không rõ lắm. Đương nhiên, đây đều là phỏng đoán của ta, độ chân thực còn phải chờ thương thảo."

Lời nói rất ngắn gọn.

Liễu Trường Thanh đứng bên cạnh, nghe đến đó sắc mặt tái mét.

Những điều này, hoàn toàn không giống với những gì hắn từng tiếp xúc!

Rõ ràng cùng sống trên một mảnh Thánh Thần đại lục, hắn lại cảm thấy mình và Từ thiếu như ở hai thế giới khác nhau.

Mà thế giới mà hắn từng tin tưởng, nửa đời trước đã dày công vun đắp, giờ phút này đã tan thành mây khói.

Thánh Thần đại lục được tôn sùng như thần minh, gọi là "Thánh"!

Hư Không đảo lại đầy rẫy "Quỷ thú"!

Hai thứ này, có thể đánh đồng sao?

Nếu là trước kia, Liễu Trường Thanh nhất định không tin, nhưng giờ phút này lại chẳng còn nghi ngờ gì.

Bởi vì bản thân hắn, chính là một nhân vật như vậy mà!

Khi những khúc mắc dần được giải khai, hàng ngàn hàng vạn câu hỏi ùa đến trong đầu, tựa như mưa rào trút xuống, "Vậy lão phu còn muốn hỏi..."

Hắn chưa dứt lời, sương mù xám đã mất kiên nhẫn.

"Lề mề, phiền phức!"

Nhíu mày quát một tiếng, sương mù xám chụm hai ngón tay lại, nhanh như chớp giật xuất thủ, đúng lúc Liễu Trường Thanh còn đang hoảng hốt, đầu ngón tay đã đâm vào mi tâm hắn.

"Phong!"

Trong chớp mắt, ý chí của Liễu Trường Thanh bị phong ấn.

Hắn dù sao cũng là cường giả Trảm Đạo, phản ứng cực nhanh, lập tức muốn phản kích, đoạt lại quyền kiểm soát thân thể.

Nhưng sương mù xám đã chọn thời cơ vô cùng chuẩn xác, ra tay ngay khi Liễu Trường Thanh còn đang ngây người, thêm vào đó, con Quỷ thú trong cơ thể Liễu Trường Thanh cũng đang chờ đợi thời cơ.

Nội ứng ngoại hợp, căn bản không cần phải lo lắng nhiều.

Ý niệm muốn phản kháng của đầu Quỷ thú trong cơ thể Liễu Trường Thanh, phút chốc chiếm thế thượng phong.

"Rống..."

Một tiếng thú rống trầm thấp vừa muốn phát ra, sương mù xám đã vung tay tát tới, "Im miệng, muốn chuyện bé xé ra to hả?"

"Bốp!" một tiếng vang lên, vô cùng rõ ràng.

Quỷ thú chi lực vừa mới bừng bừng phấn chấn của Liễu Trường Thanh, đã bị phong ấn chi lực cũng cho cầm tù lại.

Từ Tiểu Thụ và Tân Cô Cô trịnh trọng chờ đợi.

Bọn họ không hề hay biết con quỷ thú trong cơ thể Liễu Trường Thanh sẽ đứng trên lập trường nào.

Nếu như trong Bạch Quật mà gặp phải loại xúc động như Hắc Minh, lập tức thả ý chí của con quỷ thú này ra, có lẽ chỉ rước lấy tai họa.

Nhưng sự tình lại không phát triển theo chiều hướng xấu nhất như dự đoán.

Quỷ thú chi lực vừa thẩm thấu vào cơ thể Liễu Trường Thanh, làn sương xám dường như nhận ra lai lịch, kinh ngạc thốt lên: "Huyền Vô Cơ?"

Cùng lúc đó, yết hầu của Liễu Trường Thanh khẽ động, một giọng nói còn kinh ngạc hơn vang lên.

"Phong Vu Cẩn?"

Thanh âm này không chỉ rung động khó hiểu, thậm chí còn mang theo một chút hoảng sợ.

Nghe vậy, Từ Tiểu Thụ lập tức đánh giá cao thấp thực lực giữa hai bên.

"Huyền Vô Cơ là ai?" Hắn dò hỏi làn sương xám, vô cùng tò mò.

Hư Không Đảo rốt cuộc giam giữ bí mật gì vậy!

Sao từng cái tên nghe qua đều có mùi vị ghê gớm thế này...

"Tiểu tử thúi!"

Làn sương xám còn chưa kịp lên tiếng, Huyền Vô Cơ đã lạnh lùng liếc nhìn Từ Tiểu Thụ: "Danh tiếng của ta lớn như vậy, há để loại hạng người vô dụng như ngươi gọi thẳng? Nhớ năm đó, Vô Cơ lão tổ ta..."

"Câm miệng!" Làn sương xám quát lạnh.

Vô Cơ lão tổ bị nghẹn họng, giọng nói yếu ớt hẳn đi, mang theo vài phần âm trầm.

"Phong Vu Cẩn, đừng tưởng rằng ngươi bước ra khỏi Hư Không Đảo vài bước là có thể không coi ai ra gì trước Tam Tổ Bạch Mạch ta."

"Lần này lão tổ ta phải đi ra, chính là để kiềm chế các ngươi, ngươi khôi phục lực lượng cũng không tệ, nhưng nếu dám động đến lão tổ ta, tin hay không..."

Làn sương xám lạnh giọng cắt ngang: "Ngươi còn lảm nhảm thêm một câu nữa thì sao?"

"..." Vô Cơ lão tổ lập tức im bặt.

Từ Tiểu Thụ nghe mà kinh ngạc.

Hắn cảm giác nội bộ Hư Không Đảo chính là một thế giới khác.

Bạch Mạch...

Ký ức mơ hồ gợi lại, trận chiến ở Bạch Quật năm nào vừa kết thúc, gã áo xám từng nói, gã là người của Hắc Mạch.

Vậy nên, bên trong Hư Không Đảo này, thực chất là chia thành hai mạch đen trắng, hai phe phái lớn?

Còn nữa, Bạch Mạch có Tam Tổ?

Vậy Hắc Mạch thì sao?

Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ liếc nhìn gã áo xám, trong lòng thầm nhủ, gia hỏa này nhìn thì có vẻ rất mạnh, nhưng hôm đó bị Bát Tôn Am quát cho một tiếng đã phải lui, hẳn không phải là lãnh tụ của Hắc Mạch?

Đoán định như vậy, Từ Tiểu Thụ không khỏi hiếu kỳ, thăm dò hỏi: "Bạch Mạch Tam Tổ, ngươi là Vô Cơ Lão Tổ, vậy hai người còn lại là ai?"

"Ách..." Vừa hỏi câu này, Vô Cơ Lão Tổ lập tức nghẹn họng.

Đến cả gã áo xám cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Phốc! Cái loại gia hỏa này mà cũng là một trong Bạch Mạch Tam Tổ á? Gã ta chỉ là một quân cờ để Tam Tổ tùy ý sai khiến thôi."

"Phong Vu Cẩn!" Vô Cơ Lão Tổ giận tím mặt, "Ăn nói cẩn thận chút đi, ngươi cũng chỉ có địa vị ngang hàng với lão tổ ta thôi!"

"Bị giam cầm nhiều năm như vậy, thực lực không tăng tiến, tính nết thì chẳng khá hơn chút nào?" Gã áo xám mỉa mai, "Đỡ chưa, vẫn còn ngáo à?"

Từ Tiểu Thụ thấy hai bên có dấu hiệu sắp cãi nhau, cũng không ngăn cản.

Hai người này cùng đi ra từ Hư Không Đảo, có vẻ như đều biết một chút bí mật thực sự.

Trước mắt chỉ dám đấu võ mồm, không dám thực sự động thủ.

Từ Tiểu Thụ vừa nghe lén, vừa chen vào nói: "Nếu Huyền Vô Cơ không phải Bạch Mạch Tam Tổ, vậy Bạch Mạch Tam Tổ là những ai?"

"Thằng nhãi ranh!" Cơn giận của Vô Cơ Lão Tổ lập tức bị chuyển hướng, "Huyền Vô Cơ há là cái tên mà tiểu bối như ngươi có thể gọi! Ngươi phải gọi... Vô Cơ Lão Tổ!"

"Ồ?" Từ Tiểu Thụ nhướng mày.

Hắn trầm ngâm một chút, tựa hồ nhớ lại cái gì, móc ra một lệnh bài từ trong nhẫn trữ vật.

"Ngươi có nhận ra vật này không?"

Đây là một khối lệnh bài màu tím toàn thân, lấp lánh ánh tử quang.

Trên thân đỉnh điêu khắc một tượng nữ tử trần truồng với thân hình thướt tha, nàng cúi đầu ôm gối, dường như đang khóc than cạn nước mắt, khiến người ta không khỏi động lòng trắc ẩn.

Mà ở cổ tay và cổ chân của tượng nữ lại được khắc những chiếc xiềng xích tứ phương, kéo dài như những sợi xích nặng nề kết nối đất trời.

Từ Tiểu Thụ khẽ lật lệnh bài lại.

Mặt sau lệnh bài, gọn gàng khắc một chữ "Bát".

"Á!"

Vô Cơ lão tổ biến sắc, cả người kinh hãi tột độ.

Thấy phản ứng của lão, Từ Tiểu Thụ lập tức hiểu ra, lão ta nhận ra chữ "Bát" đại diện cho Bát Tôn Am.

Ngày xưa, khi nhận được lệnh bài này, Bát Tôn Am từng nói rằng vật này vô dụng với những việc nhỏ nhặt, chỉ có đại sự mới dùng được. Xem ra lời này ứng nghiệm thật, chỉ khi gặp phải nhân vật cỡ Vô Cơ lão tổ, lệnh bài mới có tác dụng.

Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ thẳng lưng, mí mắt hơi cụp xuống, từ trên cao nhìn xuống lão.

Hắn lạnh giọng nói: "Đã nhận ra, vậy thì dễ rồi."

Chẳng đợi Vô Cơ lão tổ kịp phản ứng, Từ Tiểu Thụ lật tay thu hồi lệnh bài vào nhẫn, nghênh ngang nói: "Hắc Bạch song mạch, đều phải tôn ta làm chủ! Ngươi, dám để bản thiếu gia gọi ngươi là lão tổ?"

Nghe vậy, Vô Cơ lão tổ run rẩy, dường như nhớ lại nỗi sợ hãi tột cùng đã từng bị chi phối.

Lão thất thần lẩm bẩm: "Không thể nào! Tại sao ngươi lại có lệnh bài này?"

"Nhận chất vấn, Bị Động Giá Trị +1."

"Ngươi quản bản thiếu gia làm sao có được."

Từ Tiểu Thụ vung tay áo, chỉ vào bóng người sương mù xám: "Gã chỉ là một bảo tiêu của ta, ngươi, muốn ta gọi ngươi là lão tổ?"

Vô Cơ lão tổ: ???

Lão kinh ngạc quay đầu nhìn Phong Vu Cẩn.

Chỉ thấy Phong Vu Cẩn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuy vẻ mặt khó chịu, nhưng lại không hề phản bác.

"Cái này...?"

Giờ khắc này, Vô Cơ lão tổ ngây dại, một lúc lâu sau mới hỏi: "Hắn... chưa chết?"

Bóng người sương mù xám im lặng gật đầu.

"Vậy..."

Vô Cơ lão tổ lập tức quay phắt đầu, ánh mắt như dao găm găm thẳng vào Từ Tiểu Thụ: "Ngươi và hắn, quan hệ ra sao?"

Từ Tiểu Thụ "ha ha" cười gằn, sắc mặt chợt nghiêm lại, quát lớn: "Láo xược! Ngươi dám vọng tưởng nghe trộm thiên cơ?"

Vô Cơ lão tổ: 😳😳😳

"Nhận hoài nghi, giá trị bị động +1."

Khí linh sương mù xám cũng ngẩn ngơ trước một tràng thao tác này của Từ Tiểu Thụ.

Gã này, ỷ vào một mảnh lệnh bài Bát Tôn Am, thật sự định ngả ngớn trước bao người của Hư Không đảo sao?

Phong Vu Cẩn có thể coi thường Huyền Vô Cơ, ấy là bởi cả hai cùng xuất thân Hư Không đảo, chỉ là phe phái khác biệt.

Đặt ở đại lục này...

Huyền Vô Cơ tùy tiện bước chân ra ngoài, chẳng phải đúng như lời đồn, đi đến đâu cũng là nhân vật lão tổ cấp bậc hay sao?

Cái tên Từ Tiểu Thụ này...

Điên rồi chắc?

Chỉ mỗi một cái lệnh bài, liền dám ăn nói thế kia?

Nhưng Từ Tiểu Thụ còn có những chuyện càng hung hãn, càng không sợ chết, càng ngông cuồng hơn...

Hắn thở dài một hơi, ngữ điệu thâm tình: "Tiểu Cơ Cơ à, ta nói ngươi cũng thật là, vừa ra khỏi Hư Không đảo liền dám nghênh ngang trước Thánh Thần điện đường như vậy? Chán sống rồi hả?"

Vô Cơ lão tổ bốc hỏa tận tâm can.

Tiểu Cơ Cơ...? 🤬🤬🤬

"Thằng nhãi ranh..."

Lời còn chưa dứt, một mảnh lệnh bài tím biếc khắc chữ "Bát" lại dí sát chóp mũi gã, suýt chút nữa là ấn bẹp cả mũi.

Từ Tiểu Thụ giơ lệnh bài lên khoe khoang, rồi vội vàng thu lại, phòng bị bị cướp mất, sau đó lạnh giọng nói: "Muốn nói chuyện, xin chú ý thân phận và tư cách của ngươi, xem có đủ đầy hay không!"

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1."

Vô Cơ lão tổ nghiến răng ken két, hai tay nắm chặt thành quyền.

Nhưng lúc này, gã lại nén giận thật.

Từ Tiểu Thụ thầm kinh ngạc.

Hắn không rõ Hắc Bạch song mạch của Hư Không đảo rốt cuộc là hạng người gì.

Nhưng nghe câu chuyện giữa khí linh sương mù xám và Vô Cơ lão tổ, đại khái, thấp nhất cũng phải là cấp bậc "Thánh" rồi?

Dù vậy, chỉ dựa vào câu nói năm xưa của Bát Tôn Am: "Hắc Bạch song mạch, nhất nhất tôn ta", Từ Tiểu Thụ hắn thật sự có thể trấn áp được Vô Cơ lão tổ, ngăn gã manh động?

Trời ạ!

Bát Tôn Am rốt cuộc đã làm những chuyện kinh thiên động địa gì ở Hư Không đảo?

Chẳng phải người này chỉ là một Kiếm Tiên, đến Hoa Trường Đăng còn đánh không lại, còn chưa chạm tới ngưỡng "Thánh" cơ à?

Từ Tiểu Thụ không suy nghĩ nhiều, thấy Vô Cơ lão tổ sắp không nhịn được nữa, lại nói: "Tiểu Cơ Cơ, kể ta nghe xem, rốt cuộc ngươi gặp phải tình huống gì?"

Vô Cơ lão tổ hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận, lựa chọn bỏ qua cách xưng hô kia, bắt đầu giải thích:

"Tam tổ dùng thánh lực phá giới, né tránh Đại Đạo Chi Nhãn, kiến tạo một thông đạo thời không. Sau đó, dùng dị bảo dụ dỗ, nghênh đón..."

Gã chỉ vào mình, "Liễu Trường Thanh này, tu vi Trảm Đạo, miễn cưỡng đủ làm một ký thể hợp cách, để lão tổ ta thoát ra."

Từ Tiểu Thụ tặc lưỡi.

Lượng thông tin này quá lớn, hắn mới nghe được một nửa đã sinh ra vô vàn nghi vấn.

"Tam tổ là ai?"

"Trảm Đạo chỉ là miễn cưỡng hợp cách?"

"Vì sao ngươi thoát ra, không phải Tam tổ?"

"Đại Đạo Chi Nhãn... Chẳng lẽ là con mắt kia của yêu hay của..."

"Các ngươi ở Hư Không đảo, rốt cuộc là bị giam cầm, hay là..."

"Dừng lại!" Vô Cơ lão tổ mặt mày đen lại, "Có những việc, không phải ta không muốn nói, mà là không thể nói."

"Vì sao?" Từ Tiểu Thụ không hiểu.

Vô Cơ lão tổ trầm mặc.

Gã đang suy nghĩ rốt cuộc tiểu tử này là ai?

Vô tri đến thế mà lại có được lệnh bài của Bát Tôn Am, kẻ đứng đầu vạn ác?

Sương Mù Xám thở dài, ngược lại gã biết rõ lai lịch của Từ Tiểu Thụ, bèn giải thích: "Có nhiều thứ liên quan đến thiên đạo, giám thị, thánh cơ... Chỉ cần nhắc đến, sẽ có kẻ cảm ứng được."

"À à." Lúc này Từ Tiểu Thụ mới vỡ lẽ.

Những bí mật này, hóa ra lại giống như những danh hiệu tục tĩu của Thánh nhân, không thể nói thẳng ra ư?

Khó trách...

Khó trách mỗi khi ta hỏi về những bí mật của Bát Tôn Am hay Tang lão, không ai chịu hé răng nửa lời.

Hóa ra, không chỉ là "không muốn", mà còn có một tầng "không thể" khác.

"Vậy, những điều ngươi được chọn có thể kể một chút không?" Từ Tiểu Thụ hỏi.

Vô Cơ lão tổ đáp lại: "Bỏ qua những cấm chế thượng vàng hạ cám kia thì thôi, Hư Không đảo còn có Hư Không Đại Trận và thần phạt. Đại trận thì dùng để cấu trúc thời không thông đạo, lẩn tránh Đại Đạo Chi Nhãn, cả hai thứ này đều chẳng vẻ vang gì cho cam."

"Hư Không Đại Trận được cấu thành từ Thiên Cơ Thuật, người ngoài không thể phá giải."

"Thần phạt thì lại tập trung vào những nhân vật cấp Tam Tổ trở lên."

"Không khéo, lão tổ ta nghiên cứu con đường Thiên Cơ Thuật này, thực lực lại chưa đạt tới cấp bậc Tam Tổ. Cho nên, lão tổ ta trở thành người được chọn đầu tiên để trốn thoát."

Từ Tiểu Thụ lúc này bừng tỉnh.

Thì ra việc thoát khỏi Hư Không đảo phải đối mặt với nhiều cửa ải đến vậy.

Nếu xét theo đó, việc một sương mù xám linh thể có thể sinh ra từ không gian dị thứ nguyên, hẳn cũng gặp không ít khó khăn trắc trở.

Lúc này, Từ Tiểu Thụ nghĩ đến vị Thánh nhân chật vật đánh cờ, ném kiếm trong Bạch Quật.

Thần sắc hắn khẽ động, hỏi: "Ngươi từ Hư Không đảo đi ra, vậy ngươi có biết một người dùng lửa, trên chân hẳn là có xiềng xích sắt, nhưng thực lực rất mạnh, và cũng cực kỳ chật vật... một vị Thánh nhân?"

"Dùng lửa?" Vô Cơ lão tổ nghi hoặc.

Hư Không đảo người dùng lửa nhiều vô kể, hắn không biết là ai.

"Kiểu này này."

Từ Tiểu Thụ không chút do dự, nhắm mắt lại rồi mở ra, đáy mắt bùng cháy ngọn Bạch Viêm hừng hực.

Lần này, Vô Cơ lão tổ kinh hãi lùi lại một bước, "Tẫn Chiếu Bạch Viêm?"

"Ngươi biết?"

Từ Tiểu Thụ mừng rỡ, hắn cảm thấy cuối cùng cũng tìm được người quen rồi.

Sương Mù Xám Người đứng bên cạnh thở dài, hắn biết mọi chuyện xong rồi.

Bí mật ẩn giấu bấy lâu, sắp bị tiểu tử này lôi ra ngoài.

Gã này cầm một chiếc lệnh bài của Bát Tôn Am mà dám giả danh lừa bịp, diễu võ dương oai.

Một khi bí mật bị moi ra, chẳng phải sau này hắn chỉ còn biết cúi mặt trước người đời?

"Đâu chỉ là nhận biết..."

Chỉ nghe thấy Vô Cơ lão tổ thì thào, giọng run run tự nói: "Bạch Mạch Tam Tổ, ngoài Thần Ngục Thanh Thạch, Thất Thụ Đại Đế, chính là... Tẫn Chiếu lão tổ, Vạn Tổ Chi Tổ a!"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1