Chương 72

Truyện: Truyen: {self.name}

Hưu!

Một thanh đoản kiếm xé gió lao tới, Từ Tiểu Thụ vươn tay chộp lấy.

"Thành công rồi!"

Dù là linh kiếm của kẻ khác, bằng vào Tiên Thiên Kiếm Ý, hắn vẫn có thể thi triển "Nghịch Kiếm Thức".

"Như vậy thì dễ rồi..."

Từ Tiểu Thụ không nói lời thừa, một chưởng đánh xuống, đoản kiếm trong tay lập tức gãy làm đôi.

Không có linh nguyên gia trì, một thanh linh kiếm đơn thuần căn bản không đỡ nổi "Sắc bén chi quang" của hắn.

Hắn nhặt thêm một thanh đoản kiếm khác cùng cái đầu người trên mặt đất, ngẫm nghĩ một chút rồi bước ra khỏi sân.

"Nếu ta là kẻ bỏ trốn kia, ta sẽ làm gì?" Từ Tiểu Thụ thử đặt mình vào vị trí của đối phương.

Trốn!

Trốn càng xa càng tốt, ba chân bốn cẳng chuồn mất, tuyệt đối không quay đầu lại!

Khụ khụ...

Có lẽ... hơi quá khích rồi.

"Nếu ta là kẻ bỏ trốn kia, đồng thời nhất định phải quay đầu, ta sẽ làm gì?" Từ Tiểu Thụ xoa cằm suy tư.

Đầu tiên, hẳn là sẽ lén la lén lút thăm dò từ xa, dùng linh kỹ cảm giác để dò xét tình hình. Nếu không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy; nếu có cơ hội, sẽ tiếp tục thâm nhập, thận trọng từng bước một.

Gia hỏa kia có linh kỹ cảm giác mạnh hơn, nhưng chắc chắn không thể so được với hắn. Vừa rồi, cuộc ám đấu ngắn ngủi trong đình viện đã cho thấy điều đó. Vì vậy, hắn muốn thăm dò ư?

Từ Tiểu Thụ đứng trước đình viện, nhìn quanh khoảng đất trống. Phía trước là một con đường nhỏ uốn lượn, hai bên đường là một khu rừng cây thấp.

Con đường này khá dài, là con đường duy nhất dẫn đến tiểu viện của hắn.

"Cho dù phạm vi cảm giác của hắn có lớn đến đâu, cũng phải tiến vào khu rừng này ít nhất một nửa chiều sâu. Mà nếu muốn mai phục, nơi này chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!" Từ Tiểu Thụ tính toán kỹ lưỡng trong đầu.

"Keng!"

Thanh kiếm gãy làm đôi bị hắn ném mạnh xuống đất.

Nếu tên kia thăm dò được cảnh này, chắc chắn sẽ hoảng sợ đến mất mật!

Từ Tiểu Thụ kiểm lại số lượng Luyện Linh Đan trong giới chỉ. Lần trước, sau khi nhận được phần thưởng quán quân, hắn vẫn còn tận mấy chục bình.

"Đủ rồi!" Hắn sải bước hướng về phía rừng cây nhỏ mà đi.

Đêm nay, nếu tên kia không quay đầu lại, thì thôi, coi như hắn dầm mưa một đêm, cũng chẳng hề gì.

Nhưng nếu hắn dám quay đầu...

Hừ hừ, vậy thì đừng hòng trở về nữa!

"Ơ... Khoan đã!"

"Lỡ như, ta nghĩ hắn đang nghĩ gì, mà hắn cũng đang nghĩ ta nghĩ hắn đang nghĩ gì thì sao?"

Từ Tiểu Thụ không khỏi kinh hãi, cảm thấy rất có thể xảy ra chuyện đó!

Hắn vội vàng quay trở lại, nhặt hai đoạn kiếm gãy trên mặt đất lên, rồi lại lao về phía rừng cây nhỏ.

Phải tranh thủ từng giây!

...

Vút!

Tiếng xé gió rít gào trong màn mưa, một đạo quang ảnh đỏ thẫm từ trong viện bay vụt ra.

Khuôn mặt Phong Không tràn ngập phẫn nộ cùng khuất nhục không thể kìm nén.

Từ Tiểu Thụ!

Thật sự là Từ Tiểu Thụ!

Nếu không phải Thiệu Ất trước khi chết kịp thời truyền âm, có lẽ hắn vẫn còn đứng chờ ở cửa nội viện.

Mà chỉ vì chút chần chừ và chậm trễ ấy, Thiệu Ất đã...

Bị tên kia giết chết!

"Hắn đáng lẽ ra đã không phải chết..." Phong Không nghiến răng đến bật máu, cơn giận trong lòng trào dâng không ngớt.

Nhớ lại cảnh tượng hai người bị Từ Tiểu Thụ làm nhục trong đình viện, hắn hận đến đỏ cả mắt.

Chỉ là một kẻ chín cảnh, lại dám dùng cái kiểu này dọa chạy hắn, còn nhẫn tâm nghiền chết một Nguyên Đình cảnh đỉnh phong như Thiệu Ất, quả là sỉ nhục!

"Mong là ngươi có thể thừa cơ mà trốn thoát..."

"Nhưng dù vậy, nửa đời sau của ngươi cũng sẽ sống trong bóng ma của nỗi sợ hãi!"

Phong Không điên cuồng gào thét, sắc mặt đã hoàn toàn méo mó, tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã từ nội viện bay đến gần Nga Hồ.

Chuồn chuồn vẫn chao liệng trên mặt nước, xung quanh chẳng thấy bóng người.

Thật trớ trêu làm sao!

Mưa lách tách rơi trên mặt hồ, gợn sóng lan ra từng vòng, lũ ngỗng béo và cá bơi hoảng sợ trước sát ý kinh người, bỏ chạy tán loạn.

"Ba ba ~ "

Mấy bọt bong bóng vỡ tan,

Phong Không vượt qua lan can đá, đứng trên hành lang bằng bạch ngọc.

"Tỉnh táo!" Nước mưa giúp hắn lấy lại tinh thần, Phong Không nén cơn giận xuống đáy lòng.

Dù cho đồng đội bị giết là do hắn phán đoán sai lầm, y cũng không thể mất lý trí được.

Kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm rèn giũa cho y một cái đầu lạnh, Phong Không đứng vững, bắt đầu suy tư.

Từ Tiểu Thụ...

Sức mạnh của gã không nằm ở thực lực, mà là ở tư duy không hề thua kém ai.

Vừa rồi hai người đấu trí trong đình viện đã chứng minh tất cả, nhưng Phong Không không muốn thừa nhận mình đã thua kém một bậc.

Y chỉ là bị một màn kia trong sân của gã làm cho kinh sợ, từ đó bị gã thuận thế nắm chắc lấy tâm tính mà thôi.

Lúc này nhảy ra khỏi cuộc cờ, làm một người chấp cờ, thủ đoạn này của Từ Tiểu Thụ thật sự chẳng là gì.

Tiểu thông minh thì có, nhưng không đủ để xứng với thực lực, vẫn nhỏ bé như con kiến.

Dù nghĩ vậy, Phong Không vẫn không thể coi thường con kiến này, "Nếu ta là Từ Tiểu Thụ, ta sẽ phá giải tử cục này như thế nào?"

Trốn!

Trốn càng nhanh càng tốt, trốn ngay lập tức, ngay cả cái đình viện cũng không cần!

Phong Không lắc đầu, không thể nào. Trốn thì cũng đâu thoát khỏi Linh Cung, cho dù ra khỏi Linh Cung, sẽ càng có nhiều người muốn lấy mạng gã hơn.

Tiểu tử kia vô cùng thông minh, khẳng định biết trốn được nhất thời, không trốn được cả đời.

"Vậy nên... mai phục?"

Phong Không có chút không chắc chắn, tiểu tử này có đủ thực lực để mai phục sao?

Nhưng y lại nghĩ đến Thiệu Ất...

Nguyên Đình cảnh đỉnh phong, vốn dĩ chỉ một mình gã thôi cũng đủ hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng sau khi mình vừa rời đi không lâu, Thiệu Ất lại bị giết chết!

Chết như thế nào?

Trong lòng Phong Không vang lên hàng vạn tiếng không tin. Từ Tiểu Thụ chỉ là tu vi Cửu Cảnh mà có thể cạo chết Thiệu Ất, cho dù tên kia có rất nhiều át chủ bài cấp Tiên Thiên.

Nhưng giờ khắc này, hắn không thể không tin!

Không hề xoắn xuýt vào những chi tiết nhỏ nhặt, hắn thuận theo dòng suy nghĩ, "Giả sử hắn có đủ sức giết ta, lại còn bày sẵn mai phục, hắn sẽ làm gì?"

Đêm mưa dần trở lại tĩnh lặng.

Theo dòng suy tư, sát ý trên người hắn đã hoàn toàn che giấu. Bầy ngỗng béo trên mặt hồ lại bắt đầu cạc cạc kêu loạn, mặt nước khẽ gợn, hình như có cá bơi lội tung bọt.

"Nếu ta là Từ Tiểu Thụ..." Phong Không nghiêng đầu, cau mày suy nghĩ. Bỗng, đôi mắt hắn lóe lên tia sáng, "Ta sẽ suy đoán những gì hắn sẽ suy đoán, nghĩ những gì hắn sẽ nghĩ!"

"Đúng, chính là như thế!"

"Gã này giỏi nhất là đoán ý người khác. Trong đình viện đã chứng minh điều đó, gã liên tiếp phá tan rất nhiều kế hoạch của ta."

"Nếu gã định mai phục, nhất định sẽ xuất phát từ góc độ của ta để suy nghĩ vấn đề..."

Phong Không trịnh trọng gật đầu, cảm giác như mình đã nắm bắt được phương hướng.

"Hắn không hề biết rõ thực lực của ta, cho nên mọi thứ chỉ có thể dựa vào phỏng đoán. Và hắn, chắc chắn không biết rằng ta đã biết rõ thân phận của hắn!"

"Vậy nên, nếu hắn đoán rằng ta sẽ quay đầu lại giết hắn, thì hẳn là sẽ không nghĩ đến việc ta sẽ xông thẳng đến giết gã, mà sẽ chậm rãi tiến lên, không ngừng thăm dò, xem xét tình hình chiến đấu trong đình viện rồi mới quyết định..."

"Nhưng giờ Thiệu Ất đã chết, nếu hắn thông minh một chút, nhất định sẽ không ở trong đình viện mà ngồi chờ chết!"

"Mà con đường dẫn đến đình viện chỉ có một, chính là con đường tắt vắng vẻ từ Trường Lâm..."

Phong Không giật mình thảng thốt, "Khu rừng nhỏ?"

Rất có thể!

Nếu dựa theo suy nghĩ ban đầu của mình, bất kể là liều chết một phen hay thận trọng từng bước, Từ Tiểu Thụ chỉ cần mai phục sẵn ở khu rừng nhỏ kia, mình nhất định sẽ không mảy may nghi ngờ.

Và kết quả...

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi rùng mình một cái, thật quá đáng sợ!

Còn may, tất cả đã bị hắn nhìn thấu, vậy thì không có gì đáng lo ngại nữa.

Ánh mắt Phong Không lóe lên tia cừu hận. Ban đầu hắn chỉ nhận nhiệm vụ giết người, giờ đây lại muốn thêm một việc nữa...

Để hả cơn giận!

"Rừng cây nhỏ, phải không..."

"Từ Tiểu Thụ, cứ ngoan ngoãn chờ chết ở đó đi!"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1