Chương 74

Truyện: Truyen: {self.name}

Đồ ăn ư?

Kỳ thực, mọi chuyện vẫn còn tốt đẹp.

Chỉ là Từ Tiểu Thụ phát hiện, có lẽ do thực lực tăng tiến, hắn đã đánh giá quá cao hai người này.

Trong một trận chiến sinh tử thực sự, trừ phi đối đầu với hai kẻ thiểu năng, bằng không, yếu tố quyết định thắng bại không chỉ đơn thuần là tu vi.

Đây là sự khác biệt hoàn toàn với lôi đài tỷ thí. Cái gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hòa…

Thiếu một thứ cũng hỏng chuyện.

Hắn sớm "cảm giác" được ý đồ của hai người, nhờ tu luyện và rút thưởng mà vô tình thay đổi địa hình, ảnh hưởng đến phán đoán của đối phương, mới dẫn đến chuỗi ngờ vực liên tiếp phía sau.

Đương nhiên, không thể phủ nhận khả năng tùy cơ ứng biến và linh cơ khẽ động đã cứu mạng hắn.

Ừm…

Nói thẳng ra, đó là thông minh!

Từ Tiểu Thụ có chút giật mình. Nếu khi đó hắn không thể hù dọa hai người, bọn chúng đồng loạt ra tay, kết cục có lẽ cũng chẳng khác gì hai con ve sầu kia.

Tất nhiên, trải qua trận này, hắn cảm thấy dù hai người kia hợp lực, cũng chưa chắc đã là đối thủ của mình.

"Có chút chủ quan rồi…" Từ Tiểu Thụ gõ nhẹ đầu mình.

Ngắm nhìn màn mưa bụi mù mịt trên Nga Hồ, Từ Tiểu Thụ trầm mặc.

Đây là trận mưa đầu tiên hắn trải qua ở thế giới này, và cũng đã có hai người chết…

Tính thêm Văn Trùng, trên tay hắn đã có ba mạng người.

Quả nhiên, thế giới này đã không còn giống trước. Nếu không thể thích ứng thật tốt, có lẽ người kế tiếp chết, chính là hắn.

Ừ?

Văn Trùng?

Hai gã này, chẳng lẽ đến báo thù cho Văn Trùng?

Từ Tiểu Thụ đột nhiên nghĩ đến, tuy rằng trên lôi đài bất luận sinh tử, hơn nữa Văn Trùng còn ra tay đánh lén trước, nhưng gã ta đâu nhất định là kẻ cô đơn?

Chết đi, có người đến báo thù là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra!

"Cái này…"

Từ Tiểu Thụ ngây người. Hắn đây là ăn quả đắng của kẻ mồ côi rồi, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Nghe vậy, xem ra ý tưởng này hoàn toàn có thể thực hiện được.

Hôm nay mất mạng hai sát thủ, ngày khác ắt hẳn sẽ có kẻ khác mò tới...

"Trời ạ, chẳng lẽ đây là vô tận tuần hoàn?" Từ Tiểu Thụ ôm đầu kêu than.

Đúng vậy!

Hai người kia là ai?

Chỉ là sát thủ tầm thường?

Không hẳn!

Có thể tự do ra vào linh cung, chỉ có thể là người bên trong, vậy tức là người của mình.

Nhưng nói rằng hai tên này là người của nội viện, Từ Tiểu Thụ ban đầu còn có thể chấp nhận, hiện tại có chút khó tin.

Thực lực yếu kém như vậy, thật sự là đệ tử nội viện tu luyện ít nhất hai năm trở lên sao?

Đôi mắt Từ Tiểu Thụ đảo một vòng, bỗng nhiên ý thức được có gì đó không ổn, chẳng lẽ không phải bọn hắn quá yếu...

Mà là do ta quá mạnh?

"Nhẹ nhàng thôi..." Từ Tiểu Thụ tự vỗ nhẹ vào mặt mình.

Điểm duy nhất khiến hắn hơi hiếu kỳ, chính là gã Cư Vô cảnh thâm trầm kia lại không đỡ nổi một kiếm của mình...

"Dù sao cũng là Cư Vô cảnh, không có lý do gì lại yếu như vậy chứ..."

"Thế nhưng, đến Mạc Mạt còn có thể đón lấy hai kiếm..."

Từ Tiểu Thụ dám chắc, dù có nuốt mười viên Luyện Linh Đan, uy lực "Bạt Kiếm Thức" của hắn có tăng lên, tuyệt đối không đạt đến mức gấp bội.

Đằng này lại không thể cản nổi...

Sao có thể? !

Mạc Mạt còn ăn trọn một kiếm của mình đấy!

"Chẳng lẽ, Mạc Mạt còn mạnh hơn tên kia?"

Từ Tiểu Thụ chợt cảm thấy hoang đường vô cùng, nhưng hắn lại một lần nữa nghĩ đến tay phải chưa từng mở ra của Mạc Mạt, còn có "Phong ấn chi lực" thần kỳ kia.

Những người hắn từng gặp, chưa từng có ai sở hữu loại sức mạnh quỷ dị như vậy.

Cho dù là hai người vừa rồi, hắn cũng có thể miễn cưỡng đoán ra Tiên thiên thuộc tính chi lực của chúng.

Kẻ thứ nhất hẳn là Kim thuộc tính, tương tự "Sắc bén" của mình, chỉ phát huy tác dụng trong một kích;

Kẻ thứ hai hẳn là huyết thuộc tính, huyết thủ kia...

Ân, một lần công kích hữu hiệu cũng không tung ra được!

"Phong Ấn thuật..."

Từ Tiểu Thụ rơi vào trầm tư,

Có lẽ, trên đời này thực sự có người cũng tầm thường như mình mà lại sở hữu thiên phú dị bẩm!

"Có cơ hội phải hỏi Kiều trưởng lão một chút..."

Hắn không để ý nhiều đến chuyện này. Thiên hạ bao la, thiếu gì chuyện lạ. Theo người khác phỏng đoán, Tiên Thiên nhục thân của mình chắc cũng thuộc dạng này thôi. Ai ngờ, mình còn có cả Tiên Thiên Kiếm Ý...

"Hắc hắc!"

Từ Tiểu Thụ thu lại vẻ đa nghi, trận chiến vừa rồi chủ yếu giúp hắn xác định lại thực lực của bản thân.

Khả năng vận chuyển tầm xa của mình đã vô tình hình thành, hơn nữa còn là tuyệt kỹ cắt chém siêu cường thuần túy. Chiêu "dập đầu" kia, ngay cả cường giả Cư Vô cảnh cũng khó mà đỡ nổi.

Ừm, tất nhiên là trừ một vài trường hợp đặc biệt.

Còn về chiến đấu cự ly gần...

Thực tế, đây mới là sở trường của mình. Nhưng để đảm bảo an toàn, đêm nay hắn đã cố gắng không sử dụng đến. Tuy nhiên, qua đòn tấn công bất ngờ từ tên sát thủ trong đình viện, có thể thấy rõ khả năng "phản chấn" của mình. Rất ít người có thể trực tiếp "cạo" chết hắn.

Cận chiến hẳn cũng phải mạnh đến mức không thể tin nổi, dù sao cũng cộng thêm tám đại Tiên Thiên bị động kỹ...

Tóm lại, cái gì không giết được ta sẽ chỉ làm ta mạnh hơn.

Ngô, còn có cái "Tẫn Chiếu Thiên Viêm" đáng ghét kia...

Kỳ thật, gọi là "Tẫn Chiếu Thiên Phần" thì hợp hơn, nhưng nó là một kỹ năng linh hồn thuần túy. Với tu vi hiện tại, hắn hoàn toàn không thể thi triển được, chỉ đốt được một chút đã là may mắn lắm rồi.

Trong nháy mắt thiêu sạch phương viên vạn dặm...

Thôi, về ngủ một giấc bù thôi. Trong mơ cái gì mà chẳng có.

"Vẫn là phải tu luyện thật tốt a!"

"Nếu thực lực có thể dễ dàng nghiền ép mọi thứ, thì đánh nhau hay bày mưu tính kế gì đó cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy, đỡ phí tế bào não..."

Từ Tiểu Thụ duỗi lưng một cái, ngáp dài. Cơn mệt mỏi vô tận ập đến.

Một đêm trôi qua...

Trước thì bị "Tẫn Chiếu Hỏa Chủng" tra tấn đến sống dở chết dở, sau lại trải qua mấy chục trận chiến liên tiếp khiến cảm xúc thay đổi liên tục. Giấc mộng xuân còn chưa kịp làm xong thì đã bị đời "vả" cho...

Sinh ra đã khiến vô số tế bào não tan nát, ép khô, còn tiện tay xử lý hai mạng người...

Thật tuyệt vời!

Thôi, vẫn là nên về ngủ thôi, nếu không không biết còn có chuyện gì tồi tệ xảy ra nữa.

Vừa định quay người, cột thông báo trong đầu Từ Tiểu Thụ đột ngột cập nhật:

"Nhận được ánh mắt dò xét, Bị Động Giá Trị +1."

"..."

Mẹ kiếp!

Toàn thân Từ Tiểu Thụ cứng đờ, quay người cũng dở, không quay người cũng không xong.

Tình huống gì đây?

Ta chỉ mới nghĩ thôi mà, có nói ra miệng đâu, lẽ nào cái miệng này linh nghiệm vậy sao!

Ủa, khi nào mà ý nghĩ trong đầu cũng thành hiện thực được rồi?

Từ Tiểu Thụ kinh hoàng tột độ, liều mạng vận dụng "Cảm giác", nhưng vẫn không thể phát hiện ra ai quanh mình.

"Tang lão?"

Hắn khó khăn nuốt khan, thăm dò hỏi khẽ.

Không ai đáp lời.

Từ Tiểu Thụ đơn giản muốn phát điên, hắn phát hiện cái cột thông báo này đôi khi lại là một thứ vô cùng đáng sợ, đột ngột hiện ra một hàng chữ, có thể làm người ta hết hồn.

Giờ hắn chỉ hận không thể xóa hai chữ "Dò xét" khỏi từ điển của mình, chẳng muốn thấy chúng thêm lần nào nữa.

Là ai vậy?

Không phải Tang lão, vậy còn ai có cái sở thích kỳ quái là lén lút theo dõi hắn thế này?

Lẽ nào là sát thủ thứ ba?

Không, cái này không quan trọng, quan trọng là kẻ "Dò xét" hắn mà "Cảm giác" không thể phát hiện ra, chỉ có những người cỡ Tang lão mới làm được thôi!

Thân thể Từ Tiểu Thụ xoay được một nửa, không dám tiếp tục vặn vẹo nữa, đành chống tay lên lan can đá cẩm thạch, cố bộ ung dung bước về phía trước: "Phong cảnh đẹp thật..."

"Đêm nay thật đẹp!"

"Mưa cũng đẹp nữa..."

"Đẹp, đẹp quá đi!"

Hắn mơ hồ suy đoán hình dạng kẻ kia trong đầu, cố gắng mở rộng phạm vi "Cảm giác", cuối cùng cũng thấy được một bóng người mờ ảo ở cuối con đường, phía khu rừng nhỏ.

Xa vậy sao?

Từ Tiểu Thụ ngẩn người như phỗng, lần này hắn chẳng hề sợ hãi. Ngay lập tức, hắn xoay phắt người lại, muốn nhìn cho thật rõ ràng...

Một đôi mắt đen láy, to như chuông, bất ngờ lọt vào tầm mắt.

Chỉ cách nhau vài quyền.

"Chết tiệt!"

Tim Từ Tiểu Thụ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, trước ngực hắn tức thì bắn ra một đạo hắc kiếm.

...

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người bạn tâm giao.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1