Tân Cô Cô là người thuộc phái thủ cựu.
Tiêu Đường Đường cũng vậy.
Lần trước cả hai nhận nhiệm vụ đến Bạch Quật tìm kiếm Phong Vu Cẩn, đây cũng là lần cuối phái thủ cựu cố gắng phản kháng.
Nhưng thất bại.
Phong Vu Cẩn không những không đáp ứng gia nhập Tuất Nguyệt Hôi Cung, mà cuối cùng còn bị Từ Tiểu Thụ bắt giữ.
Chính vì nhìn thấy tiềm lực của Từ Tiểu Thụ, Tiêu Đường Đường mới đưa ra Tham Thần, và cuối cùng để Tân Cô Cô ở lại bên cạnh hắn.
Đây là một nước cờ rất quan trọng của phái thủ cựu.
Nếu đi đúng hướng, nó có thể ngăn cơn sóng dữ, giữ cho tòa nhà cao tầng khỏi sụp đổ.
Nhưng tất cả những điều này chỉ là sự chuẩn bị cho tương lai.
Trở lại thực tế, trở lại thời điểm hiện tại.
Khi hai vị tiền bối Ô Hạ, Nguyệt Tà của phái thủ cựu thực sự xuất hiện trước mặt, và lại bị Hồng Y bắt giữ không chút căn cứ, Tân Cô Cô có chút không giữ được bình tĩnh.
Đó là tín ngưỡng thời trẻ của hắn.
Tương tự, cũng là tín ngưỡng của phần lớn Quỷ thú ký thể có tâm tính thuần lương.
Bọn họ không đáng phải chịu sự đối đãi như thế này…
Ô Hạ tiền bối, thật sự là một người tốt!
Tân Cô Cô biết rõ mọi chuyện.
Hắn biết chiến tranh có lẽ có thể mang đến hòa bình, nhưng cái giá phải trả chắc chắn sẽ vô cùng to lớn.
Nhất định phải có một phương thức khác, có thể bảo vệ những Quỷ thú ký thể không muốn chiến tranh, đồng thời tìm kiếm hòa bình thực sự từ một hướng khác.
Ô Hạ tiền bối đang tìm kiếm phương thức này, phái thủ cựu của Tuất Nguyệt Hôi Cung đang tìm kiếm, và Tân Cô Cô hắn cũng vậy.
Khác biệt với những người khác là.
Người khác tìm kiếm một con đường.
Còn Tân Cô Cô hắn, lại nhìn trúng một người.
"Mạc Mạt!"
Nghĩ đến đây, Tân Cô Cô quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc truyền âm: "Ô Hạ tiền bối không thể chết, ta nhất định phải tìm được Từ Tiểu Thụ. Ngươi có cách nào liên lạc được với hắn không?"
"Ô Hạ?"
Mạc Mạt khẽ giật mình, lập tức hoàn hồn: "Từ Tiểu Thụ giờ phút này chắc chắn đang nghĩ cách, ngươi liên hệ hắn làm gì?"
"Quá chậm!"
Tân Cô Cô cứu người nóng lòng, sao có thể chờ đợi thêm nữa?
Hắn vội truyền âm: "Hiện tại kết giới đã vỡ, có lẽ chúng ta có thể liên lạc được với Từ Tiểu Thụ. Ta có việc gấp, nhất định phải tìm được hắn ngay lập tức, lập tức giải thích rõ mọi chuyện."
"Không được..." Mạc Mạt lắc đầu, "Kết giới vỡ thật, nhưng vẫn phải dùng đến thông tin châu. Rất có thể vẫn sẽ bị Bạch Y, Hồng Y chặn đường, không chừng còn làm lộ thân phận của Từ Tiểu Thụ. Tuyệt đối không sáng suốt."
Tân Cô Cô im lặng.
Thật sự không còn cách nào sao?
Lúc này, Mạc Mạt chợt lóe lên linh quang, đôi mắt xoay chuyển, tựa hồ nghĩ ra điều gì.
"Cố gắng xem sao, thật ra còn một biện pháp..."
"Biện pháp gì?" Tân Cô Cô mừng rỡ.
Mạc Mạt không đáp, quay sang nhìn Liễu Trường Thanh.
Tân tấn quỷ thú ký thể này, tu vi Trảm Đạo đặt trong cục diện này, hoàn toàn không phát huy được tác dụng.
Nhưng Huyền Vô Cơ trong cơ thể y, lại dám xưng là người giỏi Thiên Cơ thuật số nhất bên ngoài Đạo Khung Thương!
Cố gắng xem sao, biết đâu có thể làm được gì đó?
...
Thành Bắc khu, Thiên Kỳ Lâm.
Bóng áo trắng sột soạt, nhóm viện binh đầu tiên đã chạy đến, có đến mấy tiểu đội.
Không còn cách nào khác, dao động thánh lực như vậy, ai có thể khinh thường?
Nếu thánh lực tiết lộ chỉ là sự cố ngoài ý muốn thì còn đỡ.
Nhưng nếu thật sự là khúc dạo đầu của chiến hỏa, chiến hỏa này còn có thể lan đến bố cục của Bạch Y, Hồng Y, vậy chi viện binh đến chậm chẳng khác nào không có.
Nhưng dù Bạch Y có tốc độ cực nhanh.
Khi bọn họ đuổi tới Thiên Kỳ Lâm, chiến cuộc đã kết thúc.
Âm Phủ Lai Khách Hoa Tiên Mâu quá mạnh mẽ.
Nếu không phải vì cuối cùng cần đến bán thánh huyết mạch ấn ký kia để tịch diệt, có lẽ đợt tập kích Khương thị này, Bạch Y thậm chí còn không thể nào phát giác ra được bọn chúng đã ra tay.
Cho nên, khi đuổi tới hiện trường, đám người của hắn chỉ có thể tìm thấy Khương Triều Thiêm và Khương Nhàn đang hôn mê bên ngoài rừng Thiên Kỳ.
Sau khi tìm hiểu sơ bộ tình hình, Bạch Y lập tức hành động, ráo riết truy tìm kẻ cầm đầu Diêm Vương, cùng với tổ chức Thánh Nô khiến người ta kinh hồn bạt vía kia.
***
Trong nội thành.
Trước khi Bạch Y triển khai hành động, ba bóng người đã xé gió lao đi dưới màn đêm.
Một trong những kẻ chủ mưu sau màn, Từ Tiểu Thụ, dưới sự che chở của không gian chi lực Âm Dương Sinh Tử trong Thuyết Thư Nhân, đã sớm thoát thân khỏi rừng Thiên Kỳ.
Lúc này, hắn không khỏi cảm thán sự cường đại của không gian chi lực.
Một Bước Lên Trời cộng thêm Biến Mất Thuật, có thể giúp hắn tự do lui tới bất kỳ khu vực nào mà không bị phong tỏa bởi Trảm Đạo.
Chỉ khi không gian bị trục xuất, Từ Tiểu Thụ mới bất lực.
Thuyết Thư Nhân lại khác.
Gia hỏa này chính là Trảm Đạo đỉnh phong.
Cộng thêm không gian chi lực vô tung vô ảnh, cho dù gặp phải Thái Hư bình thường, gã cũng có thể dễ dàng ẩn trốn.
Trong thế giới đầy rẫy nguy cơ này, đôi khi tu vi cường đại cũng không mang lại nhiều tác dụng.
Khả năng chạy trốn, mới là tiêu chuẩn mà Từ Tiểu Thụ cảm thấy có thể cân nhắc mức độ chiến lực cá nhân.
"Vậy nên, đại thúc thật sự dự định trực tiếp đi tìm Diêm Vương lão đại ở Hoàng Tuyền sao?"
Vừa bay đi, Từ Tiểu Thụ vừa quay đầu, nhìn về phía gã đại thúc lôi thôi đang vác bao tải trên vai.
Gã đại thúc này đang đi theo hắn.
Về phần lý do...
Sau khi Từ Tiểu Thụ biết gã đang truy tìm Diêm Vương ở Hoàng Tuyền, hắn chỉ nói một câu: "Ta biết Diêm Vương lão đại ở đâu."
Về sau, đại thúc liền cùng hắn sóng vai lên đường.
Không nói lời thừa thãi.
Cũng chẳng hề phòng bị.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy, hắn chỉ cần nói một câu: "Ta muốn lợi dụng ngươi, ngươi có thể giúp ta kiếm tiền không?" là đủ.
Đại thúc trang trọng đáp một tiếng "Được", rồi im lặng bắt tay vào kiếm tiền.
Từ Tiểu Thụ ý thức được có lẽ có bẫy, muốn ngăn cản lại thì...
Đối phương nhất quyết không cho!
Đại thúc khăng khăng đòi giúp hắn kiếm tiền.
Kiếm ít còn không chịu, một mực muốn giúp cho trót, đưa Phật đưa đến tận Tây Thiên mới thôi.
Thế nên...
Hành động này khiến Từ Tiểu Thụ có chút không còn là chính mình.
"Ừ."
Trên đường đi, đối mặt với bảy tám câu hỏi tương tự, đại thúc không nói gì thêm, chỉ gật đầu đáp lại, kiệm lời như vàng.
Từ Tiểu Thụ bị hắn làm cho hoang mang: "Ngươi thật sự không sợ ta lợi dụng ngươi?"
Đại thúc đáp: "Ngươi có thể lợi dụng được ta sao?"
Từ Tiểu Thụ: "..."
"Thật không có lý do nào khác sao? Ta không tin ngươi không biết tình hình khu nam thành... Ngươi đang giúp ta đấy!" Từ Tiểu Thụ nói thêm.
Đại thúc: "Ta không giúp ngươi, ta chỉ muốn Thương Huyền Kiếm."
Từ Tiểu Thụ: "Hành động của ngươi sẽ giúp ta thuận tiện lấy được nó!"
Đại thúc: "Vậy chẳng phải ngươi nên thấy cao hứng?"
Từ Tiểu Thụ: "..."
Hắn nghẹn họng, không biết đáp lại thế nào.
Đúng vậy!
Mình thật sự nên thấy cao hứng mới phải.
Thế nhưng...
Trên đời này, sao lại có loại người tốt này chứ?
Rõ ràng người khác muốn lợi dụng, ngươi còn ngốc nghếch nhào tới, đây chẳng phải quá ngu ngốc sao?
Nhưng bảo đại thúc ngu ngốc...
Từ Tiểu Thụ không dám khẳng định.
Hắn cảm thấy nhất định có bẫy trong đó, một loại bẫy mà hắn không thể phát giác, hoàn toàn không thể nắm bắt được.
Một kỹ xảo cao minh!
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm, vuốt cằm, vừa bay vừa suy nghĩ sâu xa.
Gã đại hán liếc nhìn vẻ mặt suy tư của thanh niên, bật cười, lắc đầu liên tục.
Bên hông, Thuyết Thư Nhân đã thấy choáng váng.
Thực lực của gã đại hán lôi thôi này, hắn còn cảm nhận sâu sắc hơn cả Từ Tiểu Thụ.
Kiếm đạo tu vi của gã, Thuyết Thư Nhân dám khẳng định, ngoại trừ ca ca và Thất Kiếm Tiên, chỉ sợ trên đời này chẳng mấy ai sánh bằng.
Một nhân vật như vậy, vô danh vô tính, lại cam tâm tình nguyện bị người lợi dụng…
Điên rồi!
Thuyết Thư Nhân có chút phát điên trong lòng. Rốt cuộc Từ Tiểu Thụ có thể chất gì, mà đi đến đâu cũng khiến người ta yêu thích như vậy?
Lúc này, suy nghĩ của Từ Tiểu Thụ không có kết quả, hắn từ bỏ.
Hắn quay đầu lại, nghiêm túc hỏi một vấn đề khiến hắn băn khoăn bấy lâu: "Vậy, đại thúc rốt cuộc là ai, sao cứ muốn giúp ta vậy?"
Thiên Tang Thành (Quan Kiếm Điển), Huyễn Kiếm Thuật trong Thiên Kỳ Sâm Lâm…
Đôi khi Từ Tiểu Thụ thật sự hoài nghi, có phải gã đại hán lôi thôi này thích mình, rồi âm thầm theo dõi, hễ thấy mình gặp nguy hiểm, liền ra tay cứu giúp.
Gã đại hán chỉ lạnh nhạt đáp: "Đã nói rồi, ta là Bát Tôn Am."
Từ Tiểu Thụ câm nín.
Hắn quay đầu nhìn Thuyết Thư Nhân: "Ngươi… Ách, ngươi chắc chắn, thủ tọa Thánh Nô của chúng ta, chính là Bát Tôn Am chứ?"
Lần này Thuyết Thư Nhân cũng có chút thiếu tự tin: "Ca ca, chắc, hẳn là vậy chứ?"
"Cái gì mà hẳn là vậy chứ!" Từ Tiểu Thụ nhức đầu.
Hắn có thể khẳng định người bịt mặt kia mới là Bát Tôn Am thật sự, gã đại hán lôi thôi này chỉ là kẻ giả mạo, sao có thể thật sự là Bát Tôn Am được?
"Ngươi đừng gạt ta!"
Từ Tiểu Thụ nhìn gã đại hán.
"Thật đó, ngươi lớn tuổi như vậy rồi, sao cứ thích trêu đùa tiểu bối vậy?"
"‘Quan Kiếm Điển’ là ngươi đưa, mạng ta ngươi cũng đã cứu."
"Vậy nên, thật không cần thiết phải gạt ta."
Từ Tiểu Thụ hết sức chân thành nói: "Chúng ta là người một nhà mà!"
Thuyết Thư Nhân kinh ngạc thốt lên: "Quan Kiếm Điển ư? Hắn ta đưa cho ngươi?"
"Đúng vậy!"
Từ Tiểu Thụ ngoái đầu nhìn lại rồi nói: "Nói ra huynh có lẽ không tin, nhưng kiếm niệm của ta không phải học được từ ca ca huynh, mà là từ một bộ cổ tịch tên là 'Quan Kiếm Điển' do hắn ta trao tặng đấy."
Lời này khiến Thuyết Thư Nhân thực sự rung động.
"Không thể nào..." Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe: "Quan Kiếm Điển là vật của ca ca, hắn nói nó chưa từng lưu lạc bên ngoài, sao có thể nằm trong tay người khác?"
Cả hai người đồng loạt hướng ánh mắt về phía đại thúc.
"Ngươi... rốt cuộc là ai?"
Đại thúc cười hề hề đáp: "Bát Tôn Am a ~"
Lời này vừa dứt, cả ba người đồng thời im lặng.
Từ Tiểu Thụ tức giận đến nghiến răng ken két.
Thuyết Thư Nhân cẩn thận quan sát, nhưng vẫn không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Còn đại thúc...
Đại thúc vẫn cứ khiêng cái bao tải to đùng trên vai, hệt như một người thợ tận tụy với công việc, phong trần mệt mỏi. Nơi nào thiếu gạch, thiếu ngói, gã liền đến góp một viên.
Có khi gã đến trễ, nhưng chưa từng vắng mặt.
"Ngươi đúng là chính nghĩa quá đi..." Từ Tiểu Thụ âm thầm bĩu môi trong lòng, không có ý định hỏi nhiều.
Đúng lúc này.
Tai hắn khẽ động, phát hiện ra hư không phía trước có gợn sóng, bắt đầu biến ảo kỳ lạ.
Đại thúc và Thuyết Thư Nhân đồng thời cảnh giác, dừng bước chân.
Gợn sóng hư không hội tụ lại, hóa thành một cái Thiên Cơ trận đồ.
"Thiên Cơ Thuật?"
Thuyết Thư Nhân giật mình kêu lên.
Lúc này, hắn thậm chí còn tưởng rằng Đạo Khung Thương đã tìm ra hắn, rồi đích thân ra tay.
Hắn vừa định hội tụ lực lượng để nghênh chiến, thì đại thúc lập tức ngăn cản, "Khoan đã, không phải lão đạo kia."
Thuyết Thư Nhân kinh ngạc.
Lão đạo...
Đại thúc biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, cũng biết tôn hiệu của Đạo Khung Thương không thể gọi thẳng, nhưng trong lời nói lại không hề có chút kính sợ nào.
Vậy gã ta, rốt cuộc là ai?
Thiên Cơ trận đồ biến ảo khôn lường, chỉ trong chớp mắt, một đạo hư ảnh đầu người hiện ra.
"Tiểu Cơ Cơ?"
Từ Tiểu Thụ cố gắng lắm mới nhận ra được cái đầu này.
"Ngươi quen?"
Thuyết Thư Nhân bên cạnh kinh ngạc hỏi.
Thiên Cơ Thuật như vậy, trực tiếp truyền hình ảnh đầu người đến để đối thoại, quả thực hắn chưa từng thấy bao giờ.
Từ Tiểu Thụ mới đến vương thành bao lâu, đã kết giao được với bậc thầy Thiên Cơ thuật như vậy rồi sao?
"Ừm."
Từ Tiểu Thụ gật đầu: "Một con Quỷ thú."
"Cái rắm Quỷ thú!"
Trong Thiên Cơ Trận, hình ảnh Huyền Vô Cơ giận tím mặt, vội cải chính: "Ta là Vô Cơ lão tổ của ngươi!"
"Huyền Vô Cơ?" Lão đại thúc lôi thôi cũng nhướng mày, "Là cái tên bị lão đạo dùng Thiên Cơ Thuật trực tiếp đưa vào ấy hả? Chẳng phải ngươi đang ở Hư Không đảo sao?"
Vừa thấy bộ dạng của lão đại thúc lôi thôi, hình ảnh Huyền Vô Cơ run rẩy dữ dội, thanh âm cũng biến mất ngắt quãng.
Miệng gã há hốc, tựa hồ đang kinh hô.
Nhưng nửa điểm thanh âm cũng không truyền ra, rõ ràng là Thiên Cơ Thuật đang thao túng mất ổn định.
Một lúc sau, hình tượng mới dần ổn định lại.
"Ngươi là ai? !" Huyền Vô Cơ kinh ngạc hỏi.
"Bát Tôn Am." Lão đại thúc đáp.
"Mẹ kiếp ngươi không phải Bát Tôn Am, ngươi hù Vô Cơ lão tổ ta!" Huyền Vô Cơ giận dữ mắng.
"Ha ha." Lão đại thúc cười mỉm.
Từ Tiểu Thụ thấy hai người định trò chuyện, vội ngắt lời: "Đừng hàn huyên nữa, Tiểu Cơ Cơ tìm ta có chuyện gì? Ở hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay các ngươi trốn ra được rồi?"
Tuy rằng Huyền Vô Cơ dùng Thiên Cơ Thuật liên lạc được với mình, Từ Tiểu Thụ rất mừng.
Nhưng việc Mạc Mạt phải nghĩ đến dùng Huyền Vô Cơ để liên lạc với mình, thậm chí còn phải giấu giếm Liễu Trường Thanh, Từ Tiểu Thụ cảm thấy chắc chắn có đại sự xảy ra.
Lập tức, tất nhiên là chính sự quan trọng hơn.
"Trốn? Không thể trốn được đâu. Ngay cả Nhiêu Yêu Yêu cũng tới..."
Huyền Vô Cơ nghe vậy, bật cười một tiếng, tiếp tục: "Có một thằng nhóc họ Tân, khăng khăng đòi ngươi tranh thủ thời gian trở về, bảo là có đại sự xảy ra, muốn ngươi cứu một người."
"Cứu người?" Từ Tiểu Thụ lặp lại.
"Hoặc theo cách các ngươi nói, cứu một con Quỷ thú."
"Quỷ thú? Ta quen sao?"
"Sao ta biết được? Nhưng đó là một con Quỷ thú cấp bậc Thái Hư, cố gắng dùng chút thủ đoạn, tốn công sức một chút, lừa gạt nó xem sao." Huyền Vô Cơ bắt đầu đưa ra đề nghị.
Một khi đã lên thuyền giặc, ai mà chẳng muốn tu bổ lại cái chiến thuyền tả tơi kia cho lành lặn.
Ít nhất, ngồi trên đó còn có chút cảm giác an toàn, phải không?
Từ Tiểu Thụ nghe đến Quỷ thú cấp Thái Hư thì biết chắc chắn mình không quen rồi.
Nhưng nếu Tân Cô Cô muốn cứu người, chắc hẳn có liên hệ gì đó với Tuất Nguyệt Hôi Cung.
Hắn còn muốn hỏi thêm về tình hình buổi đấu giá.
Nhưng đúng lúc này, lão đại thúc lôi thôi đột nhiên vung tay, trực tiếp phá nát Thiên Cơ Trận.
"Ngươi làm gì vậy..."
Từ Tiểu Thụ nghi hoặc quay đầu.
Rồi hắn thấy đại thúc và Thuyết Thư Nhân cùng nhìn xuống mặt đất.
Trên mặt đất lúc này, một lão nhi dáng người lùn tịt, lưng còng đang cố sức ngửa đầu nhìn lên không trung.
Hướng gã nhìn chính là ba người bọn họ đang dừng chân.
"Uông Đại Chùy..."
Thuyết Thư Nhân nhìn chằm chằm người này, thì thào lên tiếng, có chút nhức đầu.
"Ai?" Từ Tiểu Thụ cảm nhận được người đến không hề đơn giản.
Đồng thời, người này có vẻ nhắm vào ba người hắn.
"Các ngươi đi trước đi!"
Thuyết Thư Nhân còn chưa kịp giải thích, lão đại thúc lôi thôi đã vung tay, nói:
"Diêm Vương Hoàng Tuyền, ta tạm thời không đi tìm. Chờ giải quyết xong chuyện này, ta sẽ đến chỗ buổi đấu giá ngươi nói xem sao."
"Giờ các ngươi đi trước, ta ở lại cản hậu."
Cảm ơn đạo hữu Giấy Trắng đã gửi lời chúc tốt đẹp. Mong rằng đạo hữu cũng luôn vui vẻ và an yên bên những người mình trân quý.