## Chương 752: Đằng Sơn Hải? Giao thần vật ra đây, ta cho ngươi sống!
***
Một bên khác, Đằng Sơn Hải vừa mới chiếm thế thượng phong trong cuộc giao chiến với gã Thuyết Thư Nhân. Nhưng lúc này, khi hắn nhìn thấy Từ Tiểu Thụ ở phía xa đang nhìn mình như Tử Thần, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy.
Ánh mắt của Từ Tiểu Thụ không đáng sợ.
Nhưng chín bóng long hư ảnh sau lưng hắn, vừa rồi còn đang múa lượn, giờ phút này bỗng ngừng lại. Toàn bộ sức mạnh áp bách, theo tiếng nói của Từ Tiểu Thụ, trút xuống đỉnh đầu Đằng Sơn Hải.
"Rắc!"
Mặt sàn dưới chân Đằng Sơn Hải bắt đầu nứt vỡ.
Bị sức mạnh đỉnh phong Thánh Tượng khóa chặt, Đằng Sơn Hải cảm nhận rõ ràng sự khác biệt về tư chất giữa Thái Hư chi lực và thánh lực.
"Thứ quỷ quái gì vậy?"
Đằng Sơn Hải kinh ngạc tột độ.
Hắn nhận ra, tên thanh niên ở đằng xa kia, chính là kẻ trước đây hắn chặn đường, rồi vội vã bỏ chạy.
Nhưng...
Mới có bao lâu?
Sao cứ như biến thành một người khác vậy, giờ lại quay lại báo thù, sau lưng còn có cả Thánh Tượng?
Có thứ này, sao lúc trước không lôi ra?
Đùa nhau à!
"Xoạt."
Một tiếng gió nhẹ vang lên.
Đằng Sơn Hải còn đang oán thầm trong lòng.
Một giây sau, Từ Tiểu Thụ, kẻ vừa xông lên để giết một Thái Hư khác, đã ở ngay trước mặt hắn.
"Ngươi muốn chết thế nào?" Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu, hỏi.
Sau khi thi triển Nhất Bộ Đạp Thiên, khoảng cách giữa hắn và Đằng Sơn Hải chỉ còn một bước chân.
Không cần thêm bất kỳ động tác nào.
Thừa thắng xông lên, khí thế đã đạt đến đỉnh phong, lại thêm uy áp thánh lực gia trì.
Giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ mang theo Thánh Tượng giáng lâm, chỉ một câu nói thôi đã khiến Đằng Sơn Hải cảm thấy áp lực vô cùng. Cảm giác ấy tựa như khi hắn ở trong huyễn cảnh "Khí Thôn Sơn Hà", phải đối diện với gã cự nhân mang đến lực áp bức vô tận vậy.
"Oanh!"
Mặt đất đột ngột đổ sụp, không gian vặn vẹo, những gợn sóng lan tỏa ra xung quanh.
Hai chân Đằng Sơn Hải khẽ khuỵu, lưng cong xuống, suýt chút nữa không thể chống đỡ nổi áp lực đáng sợ mà Cửu Long Phần Tổ và câu hỏi của Từ Tiểu Thụ mang lại.
"Tiểu oa nhi, ngươi thật sự cho rằng có Thánh Tượng, đánh lén khiến Dị trở tay không kịp, là có thể không coi Thái Hư ra gì sao?" Đằng Sơn Hải giận dữ quát.
Nhưng kẻ đạt tới Thái Hư, đối mặt với thánh lực, vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua, thánh đạo nghiền ép!
Lập tức, Đằng Sơn Hải vừa chống lại thánh lực, vừa nhanh chóng tháo lui về phía sau. Gã tiện tay móc từ trong giới chỉ ra một bình ngọc, nắm chặt trong tay.
Một điểm kim quang nở rộ.
Thánh huyết!
Đằng Sơn Hải không chút do dự, há miệng định nuốt vào.
Gã có thể miệt thị Tiên Thiên, nhưng muốn đối đầu với đỉnh phong Thánh Tượng chi lực, việc đầu tiên cần làm là chống lại sự áp chế của thánh lực.
Nếu không, trong trận chiến sắp tới, gã sẽ gặp vô vàn cản trở.
Thế nhưng...
Tình huống diễn ra sau đó trong sân lại vượt xa dự đoán của tất cả mọi người.
Vừa thấy Đằng Sơn Hải lui, Từ Tiểu Thụ liền tâm lĩnh thần hội, mỉm cười đuổi theo bằng Một Bước Trèo Lên Trời.
Đằng Sơn Hải vừa sờ soạng tới bình ngọc, Từ Tiểu Thụ đã thuần thục áp sát, ý cười trên mặt càng thêm sâu sắc.
Thánh huyết vừa lộ ra.
Trên mặt Từ Tiểu Thụ lại càng thêm một vẻ "quả nhiên là thế".
Sau đó...
"Tê!"
Từ Tiểu Thụ đột ngột búng tay một cái vào hư không.
Cái búng tay này chẳng có gì ghê gớm, ít nhất là trước mặt cường giả Thái Hư. Nó chẳng khác nào một trò đùa, cùng lắm thì chỉ tạo ra một tiếng gió rít buồn cười trong sân.
Nhưng khi Từ Tiểu Thụ phía sau Cửu Long Thánh Tượng vừa dẫn động thánh lực, giọt thánh huyết vốn định bay vào miệng Đằng Sơn Hải, bỗng đổi hướng giữa không trung, bắn thẳng vào miệng Từ Tiểu Thụ.
Cùng lúc đó, Đằng Sơn Hải toàn thân run lên bần bật, suýt chút nữa mất đà, lao thẳng vào cái miệng như chậu máu của Từ Tiểu Thụ.
"Đây là... Phương Pháp Hô Hấp!"
...
Thánh huyết bay đến.
Từ Tiểu Thụ dĩ nhiên không thể nuốt giọt thánh huyết thứ hai này.
Theo lời Tang Lão, loại thánh huyết không phải do Tẫn Chiếu bán thánh đặc chế này, lực phản phệ vô cùng đáng sợ.
Uống vào có khi mất mạng như chơi.
Dù sao, hắn chỉ mới Tiên Thiên...
"Cạch!"
Nhưng Từ Tiểu Thụ thong dong, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn lấy ra một bình ngọc, hứng trọn giọt thánh huyết bay tới, vội đậy nắp rồi cất vào Nguyên Phủ. Dùng sức mạnh tiểu thế giới đè chặt, trấn áp thánh huyết phản kháng.
Một loạt động tác liền mạch, tựa như đã diễn tập vô số lần trong đầu.
Tất cả mọi người đều hoa mắt chóng mặt.
Đằng Sơn Hải vừa trấn áp được linh nguyên bạo động trong hạ thể, còn chưa kịp định thần thì phát hiện... thánh huyết biến mất?
???
Tâm thái Đằng Sơn Hải lập tức bùng nổ.
Đây là loại linh kỹ quái quỷ gì?
Linh kỹ này buồn nôn quá thể rồi!
Trước khi thi triển nửa điểm linh nguyên chấn động cũng không có, đến cả thiên đạo ba động cũng chẳng thấy tăm hơi?
Hắn, Đằng Sơn Hải, còn là chiến bộ thủ tọa đấy! Lúc trước khi Từ Tiểu Thụ khẽ hít vào, hắn còn ngây ngốc cho rằng gã kia đang chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, bắt đầu hít sâu...
Nhưng ai ngờ!
Mẹ kiếp!
Thế quái nào lại là hít sâu?
Đây rõ ràng là muốn mạng người khẽ hút mà!
Đằng Sơn Hải trong lòng vẫn còn điên cuồng gào thét.
Ngay lúc này, khi đã thu dọn xong tàn dư của thánh huyết, Từ Tiểu Thụ bước lên một bước, liền khiến toàn thân Đằng Sơn Hải như bị núi Thái Sơn đè nặng, cong người như tôm, bộ Thương Thần Giáp cũng vang lên những âm thanh kèn kẹt, ong ong, dường như sắp nứt toác ra.
"Hết chưa?"
Từ Tiểu Thụ mỉm cười, bình thản hỏi: "Nếu ngươi còn thánh huyết, ta có thể chém ngươi chậm chút."
Đằng Sơn Hải tức đến nổ phổi.
Hắn, đường đường một cường giả Thái Hư, lại bị một tiểu bối Tiên Thiên, lợi dụng Thánh Tượng áp chế đến mức này?
Mấu chốt là, gia hỏa này còn mang bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì, cứ như việc một Tiên Thiên nghiền ép Thái Hư là chuyện thường tình, cách nói chuyện cũng bình thản như thế, cứ như mọi người trên đời đều nên tán thành, công nhận.
Phía sau, Thuyết Thư Nhân thấy cảnh này thì trợn tròn mắt.
Hắn sớm đã bị bộ Thương Thần Giáp đáng sợ của Đằng Sơn Hải đánh cho nhục thân rạn nứt, máu chảy đầm đìa.
Nhưng giờ khắc này, Từ Tiểu Thụ đứng trước mặt hắn, một Tiên Thiên nhỏ bé, lại mang đến một cảm giác an toàn vô cùng lớn lao!
Trong mắt Thuyết Thư Nhân, những tia sáng kỳ dị liên tục lóe lên.
Lúc này, Từ Tiểu Thụ gánh vác Thánh Tượng, trong mắt hắn, đơn giản có thể sánh vai với ca ca!
Thân hình hắn trở nên vĩ ngạn đến thế...
Giọng nói của hắn trở nên từ tính đến vậy...
Mỗi một cử chỉ của hắn, đơn giản không có cái nào không trêu chọc lòng người!
"Nhận được ái mộ, giá trị bị động +1."
...
"Khinh người quá đáng!"
Đằng Sơn Hải không thể chịu đựng được nữa.
Tên thanh niên trước mặt này, quá đáng ghét, quá đáng giận!
Mất đi thánh huyết, không có nghĩa là Thái Hư không có cách nào đối kháng với Thánh Tượng, chỉ là cần phải phân ra thêm chút tâm lực, để chống lại sự áp chế của thánh đạo mà thôi.
Mà bỏ qua điều đó...
Đằng Sơn Hải tự cho rằng, hắn chỉ là lấy tu vi bị áp chế đến cảnh giới Trảm Đạo... không, Vương Tọa, để đối phó với Từ Tiểu Thụ, cũng có thể nghiền nát gia hỏa này, giống như con kiến, bằng hai ngón tay.
"Thương Thần Lực, khai!"
Một tiếng quát lớn vang lên.
Trên Thương Thần Giáp của Đằng Sơn Hải, những đạo văn bỗng bừng sáng rực rỡ, rồi lại vụt tắt.
Giờ khắc này, hắn tựa như một ma thần viễn cổ giáng thế, ánh huyền quang đen hồng bao trùm toàn thân, ôm trọn lấy Đằng Sơn Hải trong sức mạnh Thương Thần đỉnh phong.
Sau đó, lưng hắn đột nhiên ưỡn thẳng, hơn nữa còn hơi nhướn người về phía trước mấy bước, tư thế thẳng tắp tựa mũi thương.
Thái Hư, nhìn thẳng thánh lực!
Thật đáng kinh hãi!
"Tiêu Thần Thương..."
Đằng Sơn Hải khẽ đặt bàn tay phải xuống hư không.
Trong khoảnh khắc Thương Thần Giáp rung động keng keng, một cây thương to lớn, thô kệch như bàn thạch, dài hơn một trượng bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Thương này thật bá khí!
Vẫn là sắc Tà Thần đen hồng, vẫn là lệ khí sát sinh cuồn cuộn, khi rơi vào tay Đằng Sơn Hải đang được huyền quang Thương Thần Giáp bao phủ, lại càng như hổ thêm cánh.
Tiêu Thần Thương, thần khí thất lạc được ghi chép trong di văn cổ xưa.
Số lượng vong hồn dưới thương này, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, phải đến cả triệu.
Chỉ riêng phần đầu thương đã to lớn đến mức đủ sức chống đỡ ba cái đầu của người thường.
Người thường mà bị thương này xuyên thủng… Phải nói là bị đâm trúng thì hơn, có thể bị đâm thành hai nửa!
"Tiêu Thần Thương, thần đoạn biển cả!"
Đằng Sơn Hải nổi giận gầm lên, hai tay ôm lấy cây Tiêu Thần Thương thô to, xoay tròn phía sau lưng, đến nỗi Thương Thần Giáp cũng bị vặn vẹo theo.
Lần này, khí và lực hợp nhất, lực và ý tương thông.
Sức mạnh Thái Hư từ lòng bàn chân trào dâng, xuyên qua vùng eo, đạt đến thăng hoa, cuối cùng dồn hết vào đôi tay, rót trọn vào cây Tiêu Thần Thương đang bừng bừng huyền quang.
"Giết!"
Ở Cửu Thiên vô danh chi địa, dường như có huyễn ảnh tỏa ra.
Xương khô mang sắc hồng thê lương, máu chảy thành sông.
Sinh linh đồ thán, xác chết chất chồng cả triệu.
Giữa thiên địa cát bay đá chạy, lệ khí ngập tràn trong hư không.
Tiêu Thần Thương vung mạnh giữa không trung, huyễn ảnh như chợt tan biến.
Thế nhưng, sát sinh chi đạo từ huyễn tượng vỡ vụn kia lại hóa thành thực chất, một đạo huyết sắc lưu quang mang theo tiếng gió gào thét rót vào Tiêu Thần Thương, tựa như muốn trợ giúp Đằng Sơn Hải thêm chút sức mạnh.
"Chết cho ta!"
Giờ khắc này, Đằng Sơn Hải điên cuồng xoay tròn vũ khí, hai mắt muốn nứt ra.
Tiêu Thần Thương, chính là thần khí từ di văn bia thất lạc!
Một thương này, hắn muốn danh hào Tiêu Thần Thương vang vọng lại chốn nhân gian.
Một thương này, hắn muốn kháng thánh, chỉ thánh, thậm chí diệt thánh!
...
"Nhận uy hiếp, giá trị bị động +1."
Nói vậy, Từ Tiểu Thụ cũng thấy kinh hãi.
Từ lúc Đằng Sơn Hải kích hoạt toàn bộ hỏa lực của Thương Thần Giáp, rồi còn lấy ra Tiêu Thần Thương, hắn cảm giác tốc độ thời gian trôi qua cũng khác thường.
Thái Hư chi lực không chỉ ảnh hưởng đến thiên đạo, mà còn ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.
Trong khoảnh khắc, lại dường như vĩnh hằng.
Đằng Sơn Hải đã tụ lực xong, chiêu thức mang theo huyết tinh trảm tới hàng triệu sinh linh kia đã kề cận trước mặt.
Khung cảnh vô cùng đáng sợ.
Từ Tiểu Thụ chỉ là Tiên Thiên, dù có Hư Tượng, cũng đâu dám nghênh tiếp một kích dốc toàn lực của Thái Hư?
Vô thức, hắn định thi triển "Một Bước Lên Trời" để tránh né.
Nhưng vừa khẽ động bước chân, hắn liền nhận ra, không gian này đã hoàn toàn bị Tiêu Thần Thương phong tỏa kín mít.
Quan trọng hơn là...
Thánh Tượng nổi giận!
Đúng vậy.
Từ Tiểu Thụ cảm giác Thánh Tượng phía sau giống như đột nhiên có sinh mệnh.
Thái Hư trước mặt không chịu phủ phục, thậm chí còn vung thương nghênh chiến.
Đây là miệt thị thánh đạo!
Đây là không coi ai ra gì!
Trong lòng Từ Tiểu Thụ trào dâng một cảm giác hoang đường đến vậy.
Hắn thậm chí không kịp chống cự lại sự hoang đường này, chỉ muốn giúp Thánh Tượng gạt bỏ đám đạo chích ngông cuồng trước mặt kia.
Như bị ma xui quỷ khiến, tay hắn vô thức nhấc lên.
"Nhục Thánh giả… chết!"
Một giọng nói già nua vang vọng trong đầu, rõ ràng là như vậy.
Từ Tiểu Thụ cũng cất giọng, không chút rung động nào, đọc lên lời kia.
Thanh âm ấy tựa như Tử Thần đang bắt chước tiếng người, phán quan đang thúc giục hồn ma.
Trật tự luân hồi của đất trời, sau tiếng nói của Từ Tiểu Thụ, triệt để bị phá vỡ.
Không cần biết đội ngũ tử hồn kia ra sao, có cần phải tiến vào địa phủ luân hồi hay không, ngay lập tức này, kẻ phải đi trước, nhất định là gã Nhục Thánh trước mặt!
Thánh ngôn vừa ra, đất trời lay động.
Rồng kinh biển cả, phượng hướng về nam.
Gần như cùng lúc, Thuyết Thư Nhân, Mai Tị Nhân, thậm chí cả Uông Đại Chùy ở nơi xa, lão đại thúc lôi thôi, hoặc cả Nhiêu Yêu Yêu đang vội vã ôm kiếm chạy đến từ khu giao dịch hội…
Giờ khắc này, tất cả đều nhìn thấy dị tượng long phượng xuất hiện sau Cửu Long Phần Tổ của Từ Tiểu Thụ.
Rồi sau đó, thân hình bọn họ, đồng loạt khựng lại.
Không!
Chính xác hơn, là chậm lại!
"Thời gian… trở nên chậm chạp…"
Trong linh niệm của Từ Tiểu Thụ, hắn cũng chợt cảm giác được hết thảy đất trời, đều trở nên chậm như rùa bò.
Người ở đằng xa, gió trên đường phố dài, thanh thương trước mặt…
Tất cả đều là như vậy!
Hắn thậm chí còn dư tâm lực, có thể nhìn thấy tấm biển hiệu của tàn phòng bên ngoài chiến cuộc bị đánh tan, đang chậm rãi đổ xuống.
Khói bụi, cũng trì hoãn bay lên.
Hắn có thể nghe thấy nhịp tim của mọi người đột ngột ngừng lại giữa sân.
Còn tiếng máu chảy róc rách trong cơ thể mỗi người, lại hòa lẫn thành một khúc nhạc mỹ diệu.
Hắn có thể khẽ ngửi thấy hương thơm của đêm sau mưa từ bốn phương vương thành, mùi thanh u của cỏ cây, mùi tanh hôi của rắn rết…
Mà thời gian và không gian, vào lúc này cùng nhau hội tụ, huyễn hóa ra một loại hương vị đặc biệt.
Đó là hương của vạn vật hữu linh.
Đó là sự thấu hiểu về sinh và tử dưới thánh đạo.
Đó là một loại nhận thức siêu phàm thoát tục về không gian, về thời gian, cùng định nghĩa giữa chúng, là phán đoán về quá khứ và tương lai.
"Nghe đạo lý, dù chết buổi chiều cũng cam lòng!"
Giờ khắc này...
Từ Tiểu Thụ cảm giác mình chẳng hiểu gì cả, nhưng mọi thứ lại bỗng bừng tỉnh ngộ.
Hắn thực sự đạt đến cảnh giới siêu thoát khỏi thế tục từ linh hồn, từ tinh thần, rồi từ đó quan sát chúng sinh, trong lòng không chút gợn sóng.
Trời đất vô tình, coi vạn vật như cỏ rác.
Thánh nhân vô tình, coi bách tính như cỏ rác.
Bình đẳng, vô vi, thuận theo tự nhiên...
Như vậy...
Liền có thể...
...
Dị tượng long phượng chỉ lóe lên trong chớp mắt, hiện thực trở về.
Tiêu Thần Thương từ bên trái đánh tới, Từ Tiểu Thụ thờ ơ giơ tay trái lên.
Hắn cảm thấy Tiên Thiên quá yếu, cần phải tăng cường lực lượng.
Thế là, tâm niệm vừa động, Tẫn Chiếu Nguyên Chủng điên cuồng hội tụ vào tay trái, thiên đạo, thánh đạo chi lực cũng đồng dạng hội tụ tại đó.
Hắn cảm thấy lúc này cần một thức, dùng để ngăn cách sinh tử.
Thế là, truyền thừa Bát Cung tối nghĩa của Tang lão trong đầu hiện lên, giờ khắc này, hắn thấy rõ ràng.
"Ào ào..."
Một chút Bạch Viêm khẽ vang.
Tay áo trái của Từ Tiểu Thụ bắt đầu hóa thành những điểm đen xám, từng mảnh như hoa, theo gió tàn lụi.
Sau đó, cánh tay trái của hắn, bắt đầu từ đầu ngón tay, tới cổ tay, tới khuỷu tay, đến bả vai...
Từng tấc từng tấc, hóa thành cháy đen, mang vẻ thối rữa.
Đó là Bạch Viêm bị áp súc đến cực hạn, là thiên đạo, thánh đạo triệt để thu liễm, là lực lượng tuyệt đối thanh khống!
"Vô Tụ · Xích Tiêu Thủ."
Từ Tiểu Thụ thấp giọng lẩm bẩm.
Một tiếng vừa dứt.
Thánh ngôn giải trừ, thiên cấm cũng tan.
Tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc, tiếp nhận ý thức từ giây trước còn đang suy tư, chỉ kinh ngạc trước việc Tiêu Thần Thương đột kích, Từ Tiểu Thụ sao có thể tay không đón đỡ?
Nhưng mà, chỉ một giây sau, chỉ có những Thất Kiếm Tiên đứng trên đỉnh cao thế gian như Mai Tị Nhân, Nhiêu Yêu Yêu mới kịp phản ứng.
Trong cánh tay trái của Từ Tiểu Thụ tràn ngập vô tận thánh lực!
"Cái này..."
Ầm!
Trong lúc mọi người còn đang suy nghĩ.
Thương chỉ tay chạm nhau giữa sân đột nhiên nổ tung.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, âm thanh hoàn toàn biến mất.
Giữa thiên địa, mọi âm thanh đều bị một thương của Đằng Sơn Hải rút thành chân không.
Đám người há hốc miệng kinh ngạc.
Trước mắt chỉ còn lại tàn khói sau vụ nổ, cùng với thân thể Từ Tiểu Thụ hoàn toàn bị Tiêu Thần Thương đánh nát.
"Không còn?"
Tất cả mọi người ngây người.
Từ Tiểu Thụ vừa triệu hồi Thánh Tượng, còn ngông cuồng muốn liên trảm Thái Hư, lại bị một thương đánh tan?
"Ha ha ha!"
Đằng Sơn Hải ôm Tiêu Thần Thương, cất tiếng cười lớn: "Thánh Tượng? Theo ta thấy, cũng chỉ như... Ặc?"
Tiếng cười của hắn đột ngột dừng lại.
Bởi vì Đằng Sơn Hải phát hiện, khi hắn muốn rút Tiêu Thần Thương về, lại không thể nào làm được.
Thương bị giữ chặt, dường như bị Thánh nhân trói buộc, không thể nào nhổ ra...
Không!
Không phải dường như!
Khi tàn khói tan hết, mọi người kinh hoàng thấy rõ, Tiêu Thần Thương đích thực đã đánh nát toàn bộ thân thể Từ Tiểu Thụ.
Thế nhưng, trên mũi thương của Tiêu Thần Thương lại còn lưu lại một cánh tay trái cháy đen, thối rữa, lộ ra ngoài tay áo.
Cánh tay vững như Thái Sơn, không hề nhúc nhích!
Một thương đánh nát người, vậy mà không đánh nát nổi một cánh tay?
Gió nổi lên.
Ánh sao lấp lánh, thánh lực hội tụ.
Từ cánh tay trái cháy đen kia, từng chút một nhục thân bắt đầu khôi phục.
Chỉ trong ba hơi thở, thân thể Từ Tiểu Thụ đã được thánh lực chữa trị như lúc ban đầu.
Nhưng cánh tay trái của hắn, lúc này lại đang nắm chặt lấy cây Tiêu Thần Thương thô kệch, thứ còn to hơn cả người hắn!
"Đau thật đấy..."
Hồi phục tinh thần, Từ Tiểu Thụ oán thầm trong lòng.
Hắn thậm chí không biết chiêu thức vừa rồi mình thi triển như thế nào, nhưng hiện tại, trước ánh mắt kinh hãi của đám đông, hắn không thể để mọi người thất vọng.
Bầu không khí đã được đẩy lên cao trào thế này mà!
Thế là Từ Tiểu Thụ quay đầu nhìn về phía Đằng Sơn Hải, nhếch miệng cười với gã Thái Hư đang ngây như phỗng kia. Sau đó, hắn gảy nhẹ tay trái, rút Tiêu Thần Thương khỏi hai tay Đằng Sơn Hải, thu vào Nguyên Phủ.
"Cảm ơn, thương của ngươi, ta xin nhận lấy."
Từ Tiểu Thụ tiến lên một bước.
"Oanh!"
Đằng Sơn Hải bị Cửu Long Cố gắng Chi Thánh đạo uy áp phía sau trấn áp, hai đầu gối nện mạnh xuống đất.
Lúc này, lực phản phệ của Tiêu Thần Thương cũng rốt cục truyền đến.
Toàn thân Đằng Sơn Hải run rẩy, không ngừng chảy máu.
Gã vừa ngước mắt lên...
Đã thấy Từ Tiểu Thụ cúi người xuống ngay trên đầu, vẻ mặt thân thiết, nhìn gã như nhìn một món bảo bối, cất giọng:
"Đằng Sơn Hải, đúng không? Cho ta thêm một thần vật nữa, ta có thể tha cho ngươi không chết."
*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*