Chương 769: Bị Động Kỹ Thăng Cấp! Song Vương Chi Tông, Từ Tiểu Thụ!
Tiểu Liên đã đi.
Mang theo mười vạn phần Xích Kim Dịch mà Từ Tiểu Thụ cung cấp, nàng chỉ để lại một tin tức khiến người ta vô cùng ảo não.
"Có luyện đan thí luyện, lại còn áp chế tu vi..."
Từ Tiểu Thụ chỉnh đốn lại tinh thần.
Hắn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cũng hiểu ra ý nghĩa sâu xa của việc áp chế tu vi.
Sớm thành Tông Sư, và đột phá trở thành Tông Sư ngay trước thềm thí luyện ở vương thành, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Ít nhất, dựa theo tiến độ hiện tại, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng sự chênh lệch thông tin để phân tách hai thân phận "Từ Thiếu Từ Đến Nghẹn" và "Thánh Nô Từ Tiểu Thụ" một cách hoàn hảo.
Và sự chênh lệch này, hiện tại thậm chí còn chưa phải là thời điểm rõ ràng nhất.
Bởi lẽ năng lực của Thánh Nô Từ Tiểu Thụ đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trước thế nhân.
Còn Từ Thiếu, trước mắt chỉ mới phô diễn chút ít sức mạnh trong trận Thiên La Chiến kia.
Ngay lúc này, Từ Tiểu Thụ đột phá trở thành Tông Sư, một thân bị động kỹ nổi bật nhất của hắn vẫn chưa hoàn toàn thăng cấp.
Trong mắt người ngoài, có lẽ thiên tượng từ Tiên Thiên đỉnh phong đến Tông Sư chỉ khác biệt ở phương diện "Ngộ Đạo".
Nhưng đối với Từ Tiểu Thụ thì không.
Tiên Thiên và Tông Sư, hai khái niệm này khác nhau như trời vực!
"Vậy thì, hiện tại là lúc để nâng cao sự chênh lệch này lên vô hạn..."
Từ Tiểu Thụ nghĩ ngợi rồi lách mình tiến vào Nguyên Phủ.
Trước khi tiến vào nơi này.
Hắn đã tổng hợp tất cả chiến lực của bản thân. Không bàn đến A Giới, thánh huyết và những ngoại lực khác, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dùng thể lực để khiêng vương tọa và giết địch.
Nhưng sau khi ra ngoài, tin rằng vương tọa sẽ chẳng là gì, trừ phi hắn đạt tới Đạo Cảnh viên mãn.
Nếu không...
Đừng hòng!
...
Thế giới Nguyên Phủ tràn trề sinh cơ.
Mèo trắng Tham Thần béo ra một vòng, lăn qua lộn lại giữa ba vạn cái đan đỉnh, hưởng thụ "phúc báo" làm việc quần quật từ sáng đến tối.
Từ Tiểu Kê cẩn trọng, hết hộp này đến hộp khác đem Xích Kim Dịch mà Tham Thần luyện chế tỉ mỉ sắp xếp, tính toán kỹ lưỡng, đặt chúng vào vị trí thích hợp.
Không biết có phải do công việc quá đơn giản, hay chỉ đơn thuần là gã quá đỗi nhàm chán.
Từ Tiểu Kê xếp "khối lập phương núi" vô cùng chỉnh tề, các góc cạnh phân minh, không hề có chút sai lệch, phảng phất như một huấn luyện viên đang thực hiện những bài huấn luyện khắc nghiệt nhất đối với từng hộp Xích Kim Dịch kia.
Khi Từ Tiểu Thụ vừa tiến vào Nguyên Phủ thế giới, gã vẫn còn thấy Từ Tiểu Kê sau khi xếp xong đống dược liệu liền buồn bực ngán ngẩm dạo chơi trong ba vạn lò đan.
Chầm chậm...
Đối chiếu...
Chuyển từng cái, từng cái lò đan đến vị trí hoàn hảo nhất.
Ba vạn lò đan, lúc này có hơn phân nửa đã được chỉnh lý thành hàng ngũ chỉnh chỉnh tề tề, trông thật đẹp mắt.
Tham Thần chạy quá nhanh, vô ý đụng phải một cái lò đan trong quân trận, Từ Tiểu Kê liền nhíu mày quát lớn: "Coi chừng chút! Vội vàng hấp tấp, ngươi như vậy mà cũng gọi là quỷ thú sao? Có hiểu gì là đối xứng mỹ học không hả? Đồ mèo ngốc..."
Câu cuối cùng này, gã cố ý hạ thấp giọng.
Hiển nhiên, cả hai đã tạo thành một phương thức giao tiếp vô cùng hài hòa trong khoảng thời gian chung sống tại Nguyên Phủ thế giới này.
Từ Tiểu Kê mắng Tham Thần, Tham Thần lại trượt đi...
Từ Tiểu Kê lại chuyển lò đan, Tham Thần lại đụng...
Từ Tiểu Thụ vừa tiến vào Nguyên Phủ thế giới, nhất thời có chút bó tay.
Hắn hoàn toàn không ngờ tới, Nguyên Phủ vốn là một nơi tốt đẹp như vậy, sao lại khiến Từ Tiểu Kê phát chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đến mức này?
"Có nhàm chán đến thế sao..." Từ Tiểu Thụ trong lòng vẫn còn chút nghi vấn.
Lúc này, Từ Tiểu Kê đang ở trong đan đỉnh phương trận hiển nhiên cảm giác được có người tiến vào Nguyên Phủ thế giới, ban đầu gã không thèm để ý, tưởng rằng lại có tù phạm mới, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy là Từ đại ma vương, đôi mắt liền sáng lên.
"Thụ gia..." Gã tiến lên nghênh đón.
Từ Tiểu Thụ lại khoát tay: "Không sao, mọi người cứ bận việc của mình đi, ta tự chơi một mình."
Nói xong, hắn nhanh nhẹn lách người, chui vào góc vắng, vạch một đường phân giới trong không gian, ngăn cách hai bên, tránh cho Tham Thần quấy rối.
Vẻ mặt hớn hở của Từ Tiểu Kê cứng đờ, đôi mắt cũng rưng rưng.
"Ngươi nói đọc xong cái gì mà Đạo Đức Kinh kia sẽ cho ta nghỉ ngơi, chớp mắt một cái đã quên rồi à?"
"Ha ha, đúng là đàn ông!"
...
"Bị động giá trị: 1669477."
Trong Nguyên Phủ tĩnh mịch, Từ Tiểu Thụ nhìn con số bị động giá trị hơn một triệu sáu này, khóe miệng nhếch lên.
Bỏ qua việc hệ thống chó má kia hố hắn mất một triệu bị động giá trị, chưa kể lần trước cảm nhận được nguy cơ mà thức tỉnh ra cái "Chỉ Giới Lực Trường" kia.
Hắn tích góp lâu như vậy, chẳng phải là vì khi trở thành Tông Sư, có thể trực tiếp đón một đợt chiến lực tăng gấp bội, gấp bội, rồi lại gấp bội sao?
"Vậy thì, ai sẽ là người may mắn đầu tiên được lật bài đây?"
Từ Tiểu Thụ xoa xoa tay, bắt đầu "đế vương điểm phi" (*), mắt lóe lục quang, lướt qua từng hàng kỹ năng bị động trên bảng tin.
*Đế vương điểm phi: Chỉ việc chọn ngẫu nhiên một thứ gì đó, giống như hoàng đế chọn phi tần ngày xưa.
Rất nhanh, ánh mắt hắn dừng lại.
"Cường tráng (Tông sư Lv.1)."
Không hề nghi ngờ, Cường Tráng ở bên hắn lâu nhất, số lần trực diện chiến đấu cũng nhiều nhất.
Là kỹ năng bị động đơn thể mạnh nhất, tấm bài đầu tiên này không lật nó thì lật ai?
Không thể nghi ngờ!
Tiện tay ném một trăm ngàn bị động giá trị vào, Từ Tiểu Thụ trợn trắng mắt, bắt đầu hưởng thụ cảm giác run rẩy, co rút quen thuộc trên người.
Đó là một loại cảm giác tế bào đang nhanh chóng phân liệt, trưởng thành, mật độ gân cốt đang điên cuồng tăng lên, một quá trình tăng giá trị tài sản chóng mặt.
Nếu có thể nội thị thấy được thân thể, trạng thái trong cơ thể Từ Tiểu Thụ lúc này tựa như bị một đạo kiếp lôi bổ trúng, tan rồi lại hợp, tế bào dục hỏa trùng sinh.
"Ngô!"
Một tiếng kêu đau đớn phát ra.
Tốc độ tăng cấp Tông Sư vốn đã nhanh như bay, nay thêm các kỹ năng bị động ẩn như "Ẩn Nấp", "Cảm Giác" càng khiến hiệu quả không rõ ràng.
Nhưng "Cường Tráng" lại là kỹ năng bị động thiên về sức mạnh, bản thân cấp bậc Tông Sư của kỹ năng này đã vô cùng đáng gờm.
Mỗi khi tăng một cấp, có thể nói như lột xác hoàn toàn.
Từ Tiểu Thụ đã lâu không thăng cấp, sớm quên bén những điều cần chú ý khi thăng cấp kỹ năng bị động: loại đồ chơi này không thể một phát ăn ngay, phải từ từ mà tiến.
Mà lần này lại liên tiếp mười cấp, từ Tông Sư thuế biến lên Vương Tọa, thật có thể nói là khiến người ta khổ không thể tả.
"Ách a a..."
Cuối cùng, không thể áp chế nổi thống khổ, Từ Tiểu Thụ gào lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Giọng khàn đặc vang vọng đất trời.
Nguyên Phủ vốn luôn yên tĩnh.
Từ khi đại ma vương kia đến, chẳng có chuyện gì tốt lành, Từ Tiểu Kê biết rõ điều này.
Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết kia, Từ Tiểu Kê cũng ngơ ngác.
Lần này Đại Ma Vương tới, mặc kệ người khác, chỉ đày đọa bản thân mình?
Tham Thần cũng dừng bước.
Nguyên Phủ rất thơm, tràn ngập Sinh Mệnh Linh Ấn cùng mùi thơm của đan dược.
Nhưng lúc này, từ chỗ Từ Tiểu Thụ bế quan, lại truyền ra một mùi hôi thối nồng nặc...
"Hắn đang làm gì vậy?"
Tiêu Vãn Phong cùng Tham Thần đồng thời nhìn nhau, vô cùng hiếu kỳ, đồng thời trong lòng mang theo vô hạn kinh ngạc, "Nguyên Phủ đi ị?!"
...
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài gần nửa khắc đồng hồ.
"Tư ~"
Sau đó, tạp chất đen ngòm hôi thối gần như là bị phun ra, từ trong lỗ chân lông bắn ra, trong nháy mắt đã nhuộm quần áo của Từ Tiểu Thụ thành màu mực.
"! ! !"
Từ Tiểu Thụ khôi phục sự tỉnh táo thì kinh hãi.
Hắn vốn tưởng rằng thân thể Tông Sư đã rất vô địch, nhưng sau khi kháng lại đợt thăng cấp thống khổ kia, hắn mới hiểu được nguyên lai bản thân vẫn còn tạp chất!
Đồng thời, cái khoảng cách mười cấp từ Tông Sư Lv.1 đến Vương Tọa Lv.1 kia, lại có thể sản sinh ra nhiều tạp chất đến vậy ư?
"Quả là da trâu!"
Cảm thán một câu thật sâu trong lòng, Từ Tiểu Thụ hít một hơi, sắc mặt lập tức tái mét, suýt chút nữa thì nôn thốc nôn tháo ra.
Hắn vội vàng cởi bỏ y phục.
Nghĩ ngợi một lát, thứ đồ chơi này sau này e là khó mà mặc lại, thế là hắn dứt khoát đốt nó thành tro bụi.
Sau đó, y rung người một cái, những tạp chất đen kịt bám bên ngoài cơ thể liền vỡ vụn ra. Từ Tiểu Thụ lập tức dùng một ngọn Bạch Viêm thiêu rụi chúng, không để lại chút dấu vết.
Y cảm thấy mình đã không còn thanh khiết, dứt khoát dùng Bạch Viêm tẩy rửa bản thân một phen.
"Dùng lửa tắm rửa..."
Tuyệt đối sạch sẽ hơn cả dùng nước.
Khi lớp dơ bẩn không ngừng bị loại bỏ, Từ Tiểu Thụ suýt chút nữa thiêu trụi cả đám lông trên người.
Sau đó, y lại lấy trong nhẫn ra một thùng nước lạnh dội vào, để hoàn tất quá trình thuế biến nhục thể này.
Ngạc nhiên vuốt ve cơ thể mình, Từ Tiểu Thụ cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi. Giờ khắc này, ngay cả thế giới cũng trở nên tươi đẹp hơn.
Không!
Là ta trở nên vĩ đại hơn...
"Cảm giác" cường đại nhất chính là có thể dùng góc nhìn của thượng đế để quan sát một khu vực nhất định. Vì vậy, Từ Tiểu Thụ có thể tự mình ngắm nhìn bản thân mà không cần gương.
Y thấy rõ, sau khi nhục thân thuế biến, chiều cao không những tăng thêm mấy centimet, mà cảm giác gầy gò ốm yếu trước kia cũng hoàn toàn biến mất.
Trong mắt y, tất cả đều là nghệ thuật "mỹ học"!
Thân thể tỉ lệ vàng, bắp tay cuồn cuộn, cơ bụng sáu múi rõ ràng, đùi thon dài tinh xảo, bàn chân ngọc trong suốt sáng bóng...
"Khinh bỉ!"
Từ Tiểu Thụ hung hăng chửi thề, phản đối cái phong cách đột nhiên đi chệch này, rồi lại tự cho mình một cái tát.
Ta đang làm cái quái gì vậy?
Ta vậy mà lại thèm thuồng cơ thể mình, điên rồi sao?
Từ Tiểu Thụ thực sự quá chấn động!
Không chỉ bảo thể sáng long lanh trong suốt, làn da cũng tựa như ngọc, ẩn hiện những vệt hà quang lưu chuyển, hương hoa mai thoang thoảng.
Nhan sắc của hắn, vậy mà hoàn toàn thăng lên một đẳng cấp mới!
Trước kia, hắn cùng lắm chỉ được xem là một thanh niên tuấn tú bình thường. Hấp dẫn ở Từ Tiểu Thụ vốn không phải nhan sắc, mà là năng lực và vẻ đẹp nội tại.
Nhưng bây giờ, hắn cảm giác chỉ cần vẻ ngoài này thôi, đã đủ để mang ra ngoài "chinh chiến" khắp thế gian.
Nhan sắc này quá "chiến"!
Từ Tiểu Thụ từng gặp qua không nhiều mỹ nam khuynh đảo chúng sinh ở giới luyện linh, Phó Hành có lẽ được xem là một trong số đó.
Trước kia, hắn có chút ghen tị với đối phương… Điều này trước kia hắn không hoàn toàn muốn thừa nhận, nhưng bây giờ có thể thừa nhận.
Nhưng giờ khắc này, hắn cảm thấy dù không cần đến vẻ ngoài, riêng khí chất uy nghiêm thánh khiết do bảo thể sau khi tăng cấp mang lại, cũng đủ để nghiền ép hết thảy tu sĩ cùng thế hệ!
Đây chính là năng lực mà thánh thể mới có, sao?
Từ Tiểu Thụ tự ngắm nghía mình.
Sau đó, hắn chần chừ móc ra một bộ quần áo, định mặc vào, dù sao để trần không hay cho lắm.
Nhưng đột nhiên, hắn lại cảm thấy những bộ quần áo rẻ tiền chỉ đáng vài chục ngàn linh tinh này, lúc này có vẻ không xứng với thân thể hắn.
Thế là động tác khựng lại…
"Cường tráng (vương tọa Lv. 1)."
Vương tọa thân thể!
Từ Tiểu Thụ lại nhìn kỹ cột thông tin, xác định "Cường tráng" đã đạt cấp tối đa, không thể tăng thêm, mọi biến hóa trên nhục thể này thực sự là hiệu quả do vương tọa thân thể mang lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặc y phục vào.
"Thật xin lỗi ngươi…"
Hắn vỗ nhẹ cơ bụng, xoa bóp lồng ngực, an ủi nhục thể: "Ra khỏi Nguyên Phủ, ta sẽ mua cho ngươi một bộ bảo y để tưởng thưởng, bảo y phối hợp với bảo thể, mới là tuyệt phối."
Hiệu quả "Cường tráng" cấp vương tọa, có chút rung động lòng người quá mức rồi.
Từ Tiểu Thụ vốn dĩ không định phô trương những kỹ năng bị động. Ấy vậy mà chỉ một kỹ năng cấp độ "một lít", hiệu quả mắt thường có thể thấy được đã cường đại đến nhường nào.
Nhưng nghĩ lại...
"Vương tọa chi thân..."
Người ta thường nói kiếm tu cổ điển khó tìm, có lẽ vì sinh trưởng ở Đông Vực, Từ Tiểu Thụ thỉnh thoảng vẫn thấy được vài kiếm tu tài hoa xuất chúng, riết rồi sinh ra lơ là.
Nhưng cái thứ gọi là "Vương tọa chi thân" này, dường như ngoài Tang lão ra, Từ Tiểu Thụ chưa từng gặp ai sở hữu cả.
Thánh thể thì ngược lại, hắn cũng từng gặp một hai người.
Nhưng người ta có được thánh thể, ấy là do huyết mạch truyền thừa, là thiên phú bẩm sinh.
Còn việc tu luyện "Vương tọa chi thân" từ lúc sơ khai, Từ Tiểu Thụ cảm thấy độ khó của việc này, đơn giản sánh ngang với việc sơ đại thánh thể được sinh ra như thế nào, có thể so bì được!
Lúc này, Từ Tiểu Thụ không khỏi hiếu kỳ:
"Phẩm giai của Vương Tọa cách xa cực điểm, cảnh giới Đạo gọi là Vương Tọa chi thân, Trảm Đạo trên lý thuyết hẳn là được xưng là Tôn Tọa, cuối cùng còn có Thái Hư chi thân."
"Việc tăng lên kỹ năng bị động, sẽ là đem những thứ không rõ ràng kia coi là 'Vương Tọa Lv. 1~9', hay là sẽ phân loại ra?"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ bừng bừng lửa nóng.
Nếu thật sự dựa theo thiết lập trước kia của hệ thống, vậy lần tới khi hắn đột phá Vương Tọa, nhục thể chẳng phải sẽ trực tiếp bay vọt đến cấp độ Bán Thánh hay sao?
Bán Thánh a...
Đây chính là độ cao đủ để đánh cho Ái Thương Sinh nằm bẹp dí!
"Tỉnh táo, tỉnh táo lại nào."
Từ Tiểu Thụ hít sâu, hai tay đặt xuống đè ép, dồn khí xuống đan điền, kiềm chế cảm xúc.
Nhưng một giây sau, hắn phá công, "khụ khụ" che miệng cười trộm.
Chỉ vẻn vẹn thăng cấp một cái "Vương Tọa chi thân", liền có được lực lượng cường đại đến vậy.
Mà đây, mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
"Mẹ nó, hơn một triệu điểm bị động, dù là toàn dùng để thăng cấp kỹ năng bị động, cũng đủ để khiến ta, Từ Tiểu Thụ, đạt tới độ cao nghiền ép Vương Tọa!"
Giờ là lúc hái quả ngọt từ việc góp nhặt điểm bị động trước kia rồi đây.
Từ Tiểu Thụ giấu trong lòng một lượng vốn liếng lớn, bắt đầu vòng thứ hai lật bài.
"Kiếm thuật tinh thông!"
Không còn nghi ngờ gì nữa, vương tọa thân thể, chỉ khi kết hợp với kiếm đạo vương tọa, mới là một bộ hoàn chỉnh!
Cường phi và kiếm phi, đều là tâm can bảo bối của Từ Tiểu Thụ.
Trước kia, hắn thậm chí không dám nghĩ đến điều này, cảm thấy thế gian chẳng ai dám mơ mộng.
Nhưng khi "Cường tráng" thăng cấp lên vương tọa, mang đến hiệu quả của vương tọa thân thể, hắn thực sự cảm thấy mình sắp sửa tạo nên một trang sử mới.
Một Tông sư Thiên Tượng cảnh, lại kiêm cả vương tọa thân thể và kiếm đạo vương tọa.
Song Vương chi Tông!
Hoặc là áp chế tu vi đến cùng cực, hoặc là bạo phát điên cuồng!
Giờ khắc này, hình tượng cường hãn trong đầu khuấy động đến mức mặt đỏ tía tai, Từ Tiểu Thụ hung hăng vung ra một trăm ngàn điểm bị động giá trị, đổi mười kỹ năng tam giai từ thương thành, sau đó cẩn thận từng chút một nâng cấp "Kiếm thuật tinh thông", nhẹ nhàng lên một cấp.
"Ông!"
Đầu óc như bị ai nện một cú trời giáng, lượng tri thức khổng lồ tràn vào, đau nhức muốn nứt ra.
Nhưng Từ Tiểu Thụ lập tức tiến vào trạng thái ngộ đạo, vứt bỏ thống khổ, bắt đầu bị động lĩnh hội.
Chẳng mấy chốc, tri thức trùng kích gián đoạn, điểm kỹ năng lại đến.
Cứ thế, vòng đi vòng lại.
Đến rồi đi đi mười lần!
"Kiếm thuật tinh thông (Tông sư Lv.1)."
"..."
"Kiếm thuật tinh thông (Vương tọa Lv.1)."
Khi Từ Tiểu Thụ một lần nữa mở mắt, hai con ngươi bùng nổ tinh mang.
Tinh mang ấy vô hình vô dạng, hội tụ trong hư không thành một đạo kiếm quang trong suốt, chém vỡ không gian tại chỗ.
"Khanh!"
Nguyên Phủ thế giới kịch liệt chấn động, hư không nứt toác, hóa thành vô số tiểu kiếm.
Từ Tiểu Kê lại một lần nữa kinh hãi.
Hắn kinh dị ngước mắt, liếc thấy rõ ràng trong con ngươi trợn tròn kinh hãi của Tham Thần, một tia kinh ngạc mang tính người.
"Lại tới?"
Lần này dị tượng so với tiếng kêu thảm thiết lần trước còn khoa trương hơn gấp bội!
Nguyên Phủ vậy mà lại sinh ra thiên địa dị tượng, đây là lần đầu tiên!
Đạo Văn Sơ Thạch tựa hồ đang ghi chép, hoặc đang hoàn thiện điều gì, đạo vận theo đó lan tỏa.
Không gian quy tắc dường như cảm ứng được điều gì đó, bắt đầu diễn hóa, đẩy mạnh chứng minh, đạo tắc hiện hình.
Trong khoảnh khắc.
Thiên địa Vạn Kiếm Quy Tông hoàn tất, hóa thành dị cảnh vạn vật triều bái.
Nguyên Phủ, vùng đất hoang vu man di, từ đây xuất hiện một kiếm vương đạo chí tôn.
Vách ngăn không gian bị xé toạc, một bóng hình thanh niên phong hoa tuyệt đại, tóc đen tung bay, ngạo nghễ nhìn xuống tứ phương, một lần nữa hiện giữa không trung.
Trong giây lát, Từ Tiểu Kê ngây người như phỗng.
Bóng hình kia, thực sự thể hiện được thế nào là mày kiếm mắt sáng, răng trắng tóc đen.
Đôi mắt khép hờ, vô thần vô phật, cao ngạo khiết lệ, chẳng khác nào quân vương trên trời.
Thân mang đạo vận bảo hà, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Khí chất như thánh nhân trở về, không vướng bụi trần.
Tư chất tựa như hộp sâu giấu kiếm, chỉ chờ ngày kinh thiên động địa.
Từ Tiểu Kê hoàn toàn hóa đá, trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn tưởng người kia là Từ đại ma vương. Cho đến khi kịp phản ứng, Nguyên Phủ chỉ có một người là nhân loại, người được gọi là Từ đại ma vương...
Hắn thăm dò mở miệng: "Thụ... Thụ gia?"
Hỏi xong lại cảm thấy tự xấu hổ, có chút ta bực phàm nhân dùng ngôn ngữ thô bỉ như vậy để dò hỏi, thật quá mức khinh nhờn.
"Nhận ái mộ, bị động giá trị +2."
Từ Tiểu Thụ cứ đứng yên giữa không trung một hồi lâu, thật lâu.
Hắn liếc mắt xuống, mong muốn thốt ra một câu cao thâm khó đoán như "Chuyện gì?".
Nhưng nghĩ lại, chỉ là làm trò cười cho Từ Tiểu Kê, thùng rỗng kêu to mà thôi.
Thế là hắn phi thân đáp xuống, hoàn toàn không thể kìm nén niềm vui sướng trong lòng, mặt mày hớn hở nói: "Từ Tiểu Kê, ta có phải là đã trở nên đẹp trai hơn không?"
Từ Tiểu Kê: ? ? ?
Ngươi câm miệng cho ta!
Ngươi có thể đừng nói gì nữa được không!
Ngươi mẹ nó quả thực đang làm bẩn hình tượng của ngươi đó!
"Nhận chán ghét, bị động giá trị +1."
"Xác nhận thông tin, giá trị bị động tăng lên, cộng một."