Chương 774: Thức Tỉnh! Ăn Như Gió Cuốn!
"Hội họa tinh thông" quá mức mạnh mẽ!
Từ Tiểu Thụ trước kia đã có thể dự liệu được rằng kỹ năng bị động tinh thông hệ hình sẽ phá vỡ hệ thống tác chiến của mình.
Nhưng hắn tuyệt đối không hề nghĩ tới, lần này kỹ năng bị động tinh thông xuất hiện lại phá vỡ mọi thứ triệt để đến vậy.
"Hoàn toàn là một con đường mới tinh..."
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến thân phận bán thánh truyền nhân của mình.
Cái thân phận "Từ Đến Nghẹn" này, kỳ thật số lần xuất thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Phần lớn nguyên nhân đương nhiên là do "Từ Tiểu Thụ" có quá nhiều chiêu bài.
Một khi xuất thủ, liền rất dễ dàng bị người khóa chặt thân phận.
Tỉ như trước đó dùng qua thân phận Tông sư, kiếm ý Tông sư.
Hai điểm này vừa xuất hiện, Thủ Dạ thậm chí dám trực tiếp khóa chặt lên đầu hắn, càng không nói đến Bạch Viêm, băng liên, những thứ mang tính tiêu chí kia.
Cho nên "Từ thiếu" vẫn luôn che giấu thân phận.
Hoặc là dùng ngôn ngữ đắc tội người, dùng bối cảnh đè bẹp họ.
Hoặc là dùng thủ hạ mới chiêu mộ đi đánh người.
Tỉ như Tiêu Vãn Phong, và Tiêu Vãn Phong...
Nhưng một mình Tiêu Vãn Phong dù sao quá ít.
Thiên La Chiến, y có thể thay Từ Tiểu Thụ xuất thủ là bởi vì Từ Tiểu Thụ nắm được mệnh mạch của Tiêu Vãn Phong, lược thi tiểu kế, đem thân pháp linh hoạt của gã dồn đến cực hạn.
Nhưng vẫn có cực hạn.
Nói ví dụ như gặp phải một cao thủ chân chính, Tiêu Vãn Phong ngoại trừ trốn đi, cũng chỉ còn trốn đi.
Giống như ở giai đoạn sau của Thiên La Chiến, Từ Tiểu Thụ không thể không tự mình xuất thủ, đánh thánh thể La Ấn.
Sự xuất hiện của "Hội họa tinh thông" đã giải quyết hoàn mỹ vấn đề này.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy rằng tiếp sau, chỉ cần hắn phát tán tư duy trên hệ thống tác chiến hoàn toàn mới này, về cơ bản sẽ đủ sức đánh lại người cùng thế hệ.
Vương thành thí luyện bất quá chỉ là cuộc tranh đấu của một đám tiểu tiên thiên, lẽ nào lại có kẻ địch mà "Hội họa tinh thông" không thể giải quyết?
Thật muốn không giải quyết được, tùy tiện triệu hoán một cái Bát Tôn Am...
Dọa, đều có thể thanh toán đám tiểu cỏ non kia, dọa cho tè ra quần đến!
Lấy lại tinh thần.
"Bị động giá trị: 399467."
Số bị động giá trị còn lại khá lớn, Từ Tiểu Thụ không có ý định rút thưởng nữa, quyết định dùng vào việc thức tỉnh.
Bởi vì hiện tại một viên Thức Tỉnh Thạch cần đến tận 30 ngàn bị động giá trị.
Như vậy cũng chỉ mua được mười lượt là cùng.
"Hy vọng có thể ra một cái gì đó ngon lành."
Từ Tiểu Thụ thành kính cầu nguyện.
Lần trước hắn làm một đợt mười lần rút, ra "Chỉ Giới Lực Trường", cuối cùng còn thừa lại hai cái Thức Tỉnh Thạch.
Đây là một chút tâm cơ nhỏ mọn.
Từ Tiểu Thụ vốn cho rằng mình không nói ra, cũng không cố ý chú ý đến thì hệ thống bị động sẽ bỏ qua cái bug này, không phát hiện ra.
Thế nhưng, lúc này hệ thống thăng cấp, hai viên Thức Tỉnh Thạch lưu lại vụng trộm trước đó, vẫn như cũ bị hiến tế!
"Đáng giận..."
Việc này đồng nghĩa với, việc cuồng xoát bị động giá trị ở tu vi thấp, sau đó mua sắm Thức Tỉnh Thạch giá rẻ, chờ đến khi tu vi đột phá, hệ thống thăng cấp thì dùng sau, là điều không thể.
Đường này không thông!
Tính Logic của hệ thống quá mạnh, hoàn toàn không cho hắn cơ hội nào cả.
Từ Tiểu Thụ cũng chỉ có thể vứt bỏ cái tâm địa hẹp hòi này, sẽ không tiếp tục đối kháng với nó nữa.
"Tới đi!"
Với 39 vạn bị động giá trị, Từ Tiểu Thụ không tin thức tỉnh không ra nổi dù chỉ một cái... Phi phi phi, trẻ con không kiêng lời nói, trẻ con không kiêng lời nói.
"Thức tỉnh cái gì thì tốt đây?"
Vứt bỏ những suy nghĩ hỗn tạp, hắn chìm vào trầm ngâm.
Từ Tiểu Thụ lâm vào do dự trước một loạt kỹ năng bị động kéo dài.
Hắn đã thức tỉnh những kỹ năng bị động mạnh mẽ, hữu lực mà hắn cảm thấy.
Hiện tại, chỉ còn lại bốn kỹ năng bị động chưa thức tỉnh là "Cảm giác", "Biến hóa", "Tính bền dẻo", "Chuyển hóa".
Không phải là nói chúng không mạnh.
Chỉ là Từ Tiểu Thụ khó có thể tưởng tượng được hiệu quả sau khi thức tỉnh của mấy kỹ năng bị động này sẽ như thế nào thôi.
Rất nhanh, sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định tạm gác lại việc nâng cấp "Biến Hóa" và "Tính Bền Dẻo".
Bởi lẽ, hai kỹ năng này hiện tại đã đủ dùng.
Nếu có thêm điểm bị động vượt mức, hắn sẽ lập tức rót vào. Còn nếu điểm bị động khan hiếm, thì chúng sẽ xếp cuối danh sách ưu tiên nâng cấp.
Nhưng "Cảm Giác" và "Chuyển Hóa" lại khác.
Hai kỹ năng này quá mạnh!
Tính thực chiến và tính ứng dụng đều rất cao!
Từ Tiểu Thụ do dự mãi, hắn luôn cảm thấy "Cảm Giác" đã đi theo mình một thời gian dài, mong muốn thức tỉnh nó, nhưng hoàn toàn không biết phương hướng thức tỉnh.
Hoàn toàn không dự đoán được!
"Biết trước tương lai?"
"Dự đoán nguy hiểm?"
"Mở rộng phạm vi cảm giác?"
Chắc không phải...
Dù là vậy, Từ Tiểu Thụ vẫn cảm thấy mình có thể tự khai phá một cái "Thiên Tri Chi Nhãn". "Cảm Giác" hiện tại cũng đã đủ dùng, cả về phạm vi lẫn cường độ.
Vậy nên, nếu có thể, hắn muốn một năng lực khác.
Nhưng "Chuyển Hóa" lại khác biệt.
Kỹ năng này quá "hack não".
Nó cho người ta cảm giác, sau khi thức tỉnh, sẽ hỗ trợ rất nhiều trong thực chiến.
Từ Tiểu Thụ chần chừ một hồi, rồi dứt khoát.
"Sợ cái gì?"
"Trẻ con mới phải lựa chọn, người lớn như ta thì muốn tất!"
Hắn lấy lại tự tin, cảm thấy mình có gần 400 ngàn điểm bị động, cộng với số đã dùng trước kia, ước chừng có thể thức tỉnh bốn kỹ năng bị động.
Vậy còn do dự gì nữa?
"Cảm Giác cứ chờ đó, chờ ta sủng hạnh Chuyển Hóa xong, nhất định sẽ đến tẩm cung của ngươi!"
Từ Tiểu Thụ khóa chặt mục tiêu, lập tức quay sang mua Thức Tỉnh Thạch trong thương thành.
Kế vặt không dùng được, hắn cũng chẳng cần mua mười viên một lúc.
Hắn mua từng viên một, sau đó khóa "Chuyển Hóa", rồi ném Thức Tỉnh Thạch tới tấp.
"Bộp!"
"Thức tỉnh thất bại!"
Quả nhiên...
Đúng là ném tiền qua cửa sổ.
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ giật giật, nhưng hắn không nản lòng, tiếp tục viên tiếp theo.
"Bộp!"
"Thức tỉnh thất bại!"
Lại đến.
"Bộp!"
"Thức tỉnh thất bại!"
"Mẹ kiếp..." Lần này thì Từ Tiểu Thụ không nhịn được nữa, giáng một quyền đầy phẫn nộ xuống mặt đất, khiến đất đá vỡ vụn, nứt toác.
Hắn hận không thể đổi tên cái hệ thống này thành "Hệ Thống Hút Máu Bị Động" ngay lập tức.
Vỏn vẹn mấy hơi thở, chín vạn điểm bị động tan thành mây khói?
Đây có khác gì ném tiền qua cửa sổ, chơi trò cảm giác mạnh đâu!
Gần một trăm ngàn điểm bị động, nếu dùng để thăng cấp, có khi đã có được một kỹ năng bị động cấp vương tọa...
Từ Tiểu Thụ buộc phải cân nhắc kỹ lưỡng xem có đáng hay không.
Bao nhiêu điểm bị động trắng trợn, cứ thế bị tự tay "hiến tế"...
Đúng là điểm bị động đáng giá thật sao?
Đúng, đáng giá bằng mấy đứa con của ngươi ấy!
"Hít sâu, bình tĩnh, thời gian thăng cấp đã qua rồi, nếu mở ra được một kỹ năng thức tỉnh, chiến lực tăng vọt thì mấy kỹ năng bị động vương tọa kia sánh sao được."
"Bốn trăm ngàn điểm bị động ném đi thì sao?"
"Lần này, ta, Từ Tiểu Thụ, quyết so đo với cái hệ thống chó má này... Ân, gọi 'cha' ~"
Từ Tiểu Thụ mặt không đổi sắc, lại vớ lấy một viên Thức Tỉnh Thạch khác, khóa mục tiêu vào "Chuyển hóa", ném mạnh xuống ao.
"Thức tỉnh thành công!"
"Chuyển hóa (thức tỉnh: Ăn Sạch Càn Khôn)!"
(...)
Ra rồi!
Gọi "cha" linh nghiệm thật!
Mắt Từ Tiểu Thụ như muốn rách ra, trừng trừng nhìn chằm chằm vào cột thông báo, nhìn bốn chữ "Ăn Sạch Càn Khôn" mới xuất hiện kia mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
"Chẳng qua chỉ là một kỹ năng thức tỉnh thôi, có gì đáng để phấn khích đến chết chứ."
"Ăn Sạch Càn Khôn, công năng gì? Kỹ năng nuôi dưỡng?"
Tuy cái tên có hơi kỳ quặc, nhưng Từ Tiểu Thụ không tin đây là kỹ năng nuôi dưỡng đơn thuần.
Nếu thật sự là nuôi dưỡng, hắn cũng có thể xoay chuyển nó thành một tuyệt chiêu chiến đấu.
Ví dụ như... ăn thịt người.
"Thử xem sao?"
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững tinh thần.
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn xung quanh, thấy không một bóng người, đột nhiên xoay người, mắt trợn trừng, một tay chỉ lên trời, tay kia chỉ xuống đất, tự lẩm bẩm gầm lên: "Ăn Sạch Càn Khôn!"
"Má ơi, thật xấu hổ..."
Cái tên chiêu thức này, nghe chẳng có vẻ gì là dùng để trấn nhiếp địch nhân cả.
Từ Tiểu Thụ giật mình, rồi theo linh niệm cảm ứng, kích hoạt kỹ năng vừa thức tỉnh kia.
"Gào...!"
Một tiếng gầm trầm thấp vọng ra từ phía sau lưng.
Từ Tiểu Thụ khẽ khựng lại. "Cảm giác" mách bảo hắn, sau lưng hắn, tựa như Cuồng Bạo Cự Nhân, xuất hiện thêm một cái đầu thú dữ tợn.
Điểm tương đồng giữa cả hai, có lẽ chỉ là hình thái ngưng tụ từ năng lượng mà thôi.
Điểm khác biệt là, cái đầu Thao Thiết này chỉ to bằng cái cối xay.
So với cái đầu người thì quả thật không nhỏ, nhưng cũng chỉ đủ làm một tấm nền phía sau lưng Từ Tiểu Thụ.
Đầu Thao Thiết toàn thân đỏ thẫm, một màu đỏ khát máu.
Nó có một cái miệng rộng như chậu máu, cái lưỡi thè ra, nước dãi chảy ròng ròng.
Nhưng thứ nước tiên dịch nhỏ xuống từ miệng thú lại hóa thành năng lượng tan biến ngay khi vừa xuất hiện.
"Thật sự chỉ để ăn thôi à?"
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cứng đờ.
Hắn nhạy bén nhận ra, từ khi triệu hồi đầu thú này, linh nguyên trong cơ thể hắn điên cuồng tụt dốc.
Tốc độ hao hụt này, ngay cả "Sinh Sôi Không Ngừng" cấp vương tọa cũng có chút gánh không nổi.
"Cái quỷ gì thế này?"
Từ Tiểu Thụ kinh hãi.
"Sinh Sôi Không Ngừng" cấp vương tọa, đủ để hắn, chỉ cần không thi triển "Một Bước Trèo Lên Trời" liên tục, dành ra một chút thời gian khôi phục linh nguyên, là có thể thi triển "Một Bước Trèo Lên Trời" liên tục rồi.
Cái đầu Thao Thiết này, tiêu hao lớn đến vậy sao?
"Chắc chắn không phải chỉ để ăn, thứ đồ chơi này ngốn linh nguyên kinh khủng thế này, tác dụng của nó ắt hẳn càng thêm khủng khiếp!"
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ, linh cảm mách bảo, liền điều khiển đầu thú, hướng phía trước nuốt.
"Gào!"
Đầu Thao Thiết đỏ thẫm không thể rời khỏi thân thể quá xa, mà phía trước lại chẳng có mục tiêu gì. Nó chỉ có thể há to miệng, nuốt mạnh vào hư không.
"Ực...!"
Há miệng như chậu máu, nó điên cuồng nuốt chửng thiên địa nguyên tố và sinh mệnh linh khí.
Chỉ trong chớp mắt, Từ Tiểu Thụ cảm thấy khí hải linh nguyên phình trướng lên một chút, nhưng lượng vào không đủ bù cho lượng ra, tiêu hao vẫn nhiều hơn bổ sung.
Nhưng sau lần thử nghiệm này, Từ Tiểu Thụ đã hoàn toàn hiểu rõ cách dùng của "Ăn Như Gió Cuốn".
"Chuyển hóa!"
"Đây là năng lực chuyển hóa trực tiếp!"
Hắn hưng phấn đến run người.
Đầu thú Thao Thiết có thể nuốt bất kỳ vật gì, chuyển hóa thành năng lượng cần thiết cho mình, lập tức bù đắp dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể?
"Chỉ có thể nuốt năng lượng thôi sao?"
Từ Tiểu Thụ không tin.
Hắn lấy ra một nắm đan dược, ném về phía trước.
Lần này, thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ, đầu thú Thao Thiết đã tự động há miệng, hung hăng nuốt trọn.
"Ực ~"
Đan dược thậm chí không cần thời gian chuyển hóa, trực tiếp hóa thành linh nguyên tinh thuần tưới vào khí hải.
"Năng lượng cũng được, vật thật cũng được luôn!" Hai mắt Từ Tiểu Thụ sáng rực, "Đồng thời, lại còn là bị động công kích, không cần chỉ huy?"
Hắn đã lĩnh hội được cách dùng của "Ăn Như Gió Cuốn".
Thảo nào tiêu hao lại khổng lồ đến thế.
Cái thứ này, chính là để triệu hoán ra trong chiến đấu, dùng để thôn phệ công kích đến từ bốn phương tám hướng, và cả những đòn đánh lén từ kẻ địch giấu mặt.
"Từ Tiểu Kê!"
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ lập tức nhảy phốc đến trước mặt Từ Tiểu Kê.
Lúc này Từ Tiểu Kê đã khôi phục vẻ bình thường, Nguyên Phủ thế giới vẫn còn các đại nhân vật cấp đỉnh phong đang tản bộ, hắn cũng chẳng buồn để ý, chỉ lẳng lặng kiểm kê, chỉnh lý Xích Kim Dịch.
Nghe tiếng gọi, hắn vừa quay đầu lại.
Suýt chút nữa thì bị cái đầu thú dữ tợn sau lưng Từ đại ma vương dọa choáng váng.
Đại Ma Vương đây là không định che giấu thân phận Tử Thần của mình nữa hay sao?
Cái thứ u ám này, vậy mà cũng dám lôi ra?
"Thụ gia?"
Từ Tiểu Kê cố gắng đè nén trái tim đang đập loạn xạ.
Hắn có cảm giác mãnh liệt rằng, Từ đại ma vương sau lưng cái đồ chơi kia đang tản ra một khát vọng nồng đậm đối với bản thân.
Khát vọng điều gì?
Từ Tiểu Thụ không rõ.
Nhưng hắn chủ quan đoán rằng, hẳn là toàn bộ... Bao gồm nhục thể lẫn linh hồn!
"Đánh ta đi." Từ Tiểu Thụ hưng phấn nói.
"Lại đánh nữa sao?" Khuôn mặt Từ Tiểu Kê khổ sở, ta thật không dám mà...
"Lần này không cần công kích nhục thể, dùng năng lượng công kích ta." Từ Tiểu Thụ nói.
"Năng lượng?"
Từ Tiểu Kê nhìn chằm chằm vào cái đầu thú đỏ thẫm sau lưng Đại Ma Vương, vẻ mặt suy tư.
Vậy là, lại tới thử nghiệm chiêu thức mới?
Ngươi lấy đâu ra lắm quái chiêu vậy a?
Hắn cố gắng trấn định lại, tung ra một quyền.
Linh khí trong hư không cuộn trào, một đạo năng lượng mang theo màu đen, ẩn chứa sức mạnh cắt chém siêu cường chém ra, không hề có thanh thế dọa người, nhưng cường độ công kích lại càng thêm nội liễm.
Từ Tiểu Thụ nhướng mày.
Phương thức công kích này, vượt ngoài dự liệu của hắn...
Hắn không hề phản ứng.
Đợi đến khi đạo kiếm khí năng lượng cắt chém màu đen kia đến gần, quả nhiên, đầu thú Thao Thiết sau lưng hắn khẽ động, há cái miệng rộng ra nuốt trọn.
"Ợ ~"
Từ Tiểu Thụ bất ngờ đánh ra một tiếng ợ no nê, trong lòng tràn đầy rung động.
Thật sự là chuyển hóa trực tiếp!
Linh nguyên trong khí hải vốn đã bị tiêu hao đến mức chỉ còn lại năm thành, nay một lần nuốt vào này, trực tiếp tăng vọt lên bảy thành!
Phải biết, hắn hiện tại mới chỉ là tu vi Tông Sư. Năng lượng từ một kích của Vương Tọa còn lớn hơn rất nhiều so với những gì khí hải của Tông Sư có thể chứa đựng.
Đồng dạng, công kích của Vương Tọa đối với khí hải của Tông Sư bình thường sẽ gây ra tổn thương mang tính hủy diệt.
Nhưng trải qua sự chuyển hóa của đầu thú Thao Thiết này, tổn thương hoàn toàn không còn.
Đồng thời, công kích hoàn toàn hóa thành năng lượng tinh thuần, tuy có một phần năng lượng bị tiêu hao, nhưng lượng bù đắp vẫn cực kỳ đáng kinh ngạc.
"Đây chính là cấp độ cao nhất... Chuyển hóa?" Từ Tiểu Thụ nhìn mà không khỏi than thở.
Kéo dài kỹ năng bị động "Chuyển Hóa" chỉ có thể cân bằng năng lượng trong cơ thể, đồng thời hấp thu năng lượng công kích.
Nhưng "Ăn Như Gió Cuốn" lại có thể thôn phệ hết thảy năng lượng trong thiên địa, mượn dùng cho bản thân?
"Vậy cường độ của nó là bao nhiêu?"
Từ Tiểu Thụ nhạy bén ý thức được vấn đề này.
Nếu như ngay cả công kích từ cường giả Thái Hư cũng có thể nuốt vào, vậy thì...
"Tê..."
Trong nháy mắt, đầu óc hắn trống rỗng.
Từ Tiểu Thụ phát hiện ra một điểm mấu chốt.
Hoặc là đầu Thao Thiết tham lam kia nuốt vào công kích, hắn bị năng lượng làm cho trướng chết.
Hoặc là đầu Thao Thiết nuốt không nổi, hắn bị công kích của Thái Hư nghiền nát.
Nhưng dù thế nào, trải qua một lần chuyển hóa như vậy, lực công kích chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều!
"Công kích từ cường giả Vương Tọa Đạo Cảnh đều có thể trực tiếp nuốt, hóa thành lực lượng tinh thuần, cảm giác không thấy nửa điểm tổn thương."
"Cho dù công kích của Thái Hư không tiếp được, thì ít nhất cũng có thể giảm bớt chút ít lực công kích, nhỉ?"
"Cái mẹ nó, đây chẳng phải là một thần kỹ phòng ngự rồi sao!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy có lẽ "Ăn Như Gió Cuốn" không vốn là một kỹ năng thức tỉnh dùng để phòng ngự, nhưng hắn lại khai phá ra một điểm cực kỳ quan trọng này.
Mà cuối cùng, cách dùng chân chính của thứ này là...
Từ Tiểu Thụ lựa chọn đóng "Ăn Như Gió Cuốn", sau đó để Từ Tiểu Kê tiếp tục công kích.
Đến khi công kích kia sắp tới gần, hắn chớp nhoáng mở "Ăn Như Gió Cuốn", rồi lại chớp nhoáng đóng lại.
Từ Tiểu Kê ngơ ngác.
Hắn tung ra một kích, chỉ thấy phía sau Từ đại ma vương lóe lên một vệt hồng quang, năng lượng công kích kia không hiểu vì sao liền biến mất.
Ngay sau đó, đại ma vương bắt đầu ợ hơi...
"Dựa vào, hắn định ăn ta thật!" Từ Tiểu Kê tâm tính sụp đổ, vội vàng bỏ chạy.
"Lại là bug..."
Từ Tiểu Thụ lặng lẽ cảm thụ mọi thứ phát sinh trong cơ thể.
Hắn chỉ cần tiêu hao một chút xíu linh nguyên để mở kỹ năng thức tỉnh "Ăn Như Gió Cuốn", liền có thể bổ sung một lượng lớn năng lượng.
Tiếp tục kích hoạt kỹ năng bị động thức tỉnh này, quả thực tiêu hao kinh khủng.
Nhưng cái phần linh nguyên hao tổn khi mở kỹ năng thức tỉnh, khiến cho "Nguyên Khí Tràn Đầy" cũng chẳng còn ham muốn gì.
Bởi lẽ, linh nguyên vừa cạn, "Ăn Như Rồng Cuốn" trực tiếp bổ sung đầy ắp ngay lập tức.
"Ôi Phật tổ."
Từ Tiểu Thụ ngửa mặt nhìn trời.
Hắn vốn tưởng rằng khả năng bay liên tục của mình đã đủ mạnh mẽ.
Ai ngờ, vẫn còn có thể mạnh hơn nữa!
Thế nhưng...
"Lần này, đám địch nhân của ta phải làm sao đây?"
"Chiêu thức công kích không cần cánh mà bay là cái quái gì vậy?"
"Tâm hồn của chúng, thật quá yếu đuối, thật quá cần được che chở a!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)