Chương 80

Truyện: Truyen: {self.name}

Cảm giác thân thể bị ném đi lại ập đến, lần này hắn rơi vào một lồng ngực khô gầy, cứ như thể va vào một bộ xương khô.

Một viên đan dược nồng nặc mùi thuốc được nhét vào miệng, trong nháy mắt tan ra, thương thế của Từ Tiểu Thụ lập tức hồi phục hoàn toàn.

Hắn giật mình mở mắt, mồ hôi lạnh túa ra, phát hiện mình đã nằm gọn trong vòng tay Tang lão.

"Hắc hắc, nhóc con, lão phu đâu có lừa ngươi, chỉ cần ngươi còn một hơi tàn, ta liền có thể kéo ngươi trở về!"

Từ Tiểu Thụ suýt chút nữa đã vung nắm đấm lên, vừa rồi chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gã đã suýt bước chân vào địa ngục rồi.

Ta thấy ngươi không giống đến cứu người, mà giống muốn giết người hơn!

Nếu chậm một chút nữa...

Đúng lúc này, cục diện giữa sân đột nhiên biến đổi.

Sau khi ném Từ Tiểu Thụ đi, người bịt mặt vì thi triển "Tẫn Chiếu Thiên Phần", dẫn đến việc điều khiển "Giam Cầm Kiếm Khí" đối với chín vị nguyên lão suy yếu đi.

Chỉ một thoáng cơ hội ngắn ngủi, không một ai bỏ lỡ!

"Động thủ!"

Chín lão già tóc bạc phơ trong nháy mắt thoát khỏi kiếm khí trói buộc, gào thét xông lên, linh nguyên cuồn cuộn khiến hư không cũng xuất hiện vết rạn.

Tang lão vừa mới vất vả cho Từ Tiểu Thụ uống xong đan dược, liền thấy Diệp Tiểu Thiên cũng không nhịn được nữa, từ trên không bẻ một mảnh vỡ không gian lớn, đánh về phía người bịt mặt.

Một lỗ thủng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, nhanh chóng tự động khép lại.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Từ Tiểu Thụ suýt chút nữa đã bị hút vào dòng chảy không gian vỡ vụn này, nếu không có Tang lão giữ lại, có lẽ gã đã xong đời.

"Dừng tay!" Tang lão gào lên.

Từ Tiểu Thụ ngơ ngác, đây chẳng phải là cơ hội hợp kích tốt nhất sao, tại sao lại phải dừng tay?

Với lại cái uy lực "Bài Thiên Thủ" này...

Từ Tiểu Thụ thề, đây là gã từng thấy thức linh kỹ rung động nhất.

Không ai để ý đến Tang lão, Diệp Tiểu Thiên tung ra "Bài Thiên Thủ", chớp nhoáng đã xuất hiện trước mặt kẻ bịt mặt, giáng thẳng xuống đỉnh đầu.

"Hưu!"

Kẻ bịt mặt vẫn không hề nao núng, lại đưa ra một ngón tay. Lần này, Từ Tiểu Thụ thấy rõ mồn một, đúng là kiếm ý phụ chỉ, thoạt nhìn mỏng manh yếu ớt.

Nhưng ngay sau đó, một vệt bạch quang xé tan không gian, xuyên thủng thân ảnh Diệp Tiểu Thiên!

Máu tươi văng tung tóe như dự đoán không hề xảy ra, thì ra đó chỉ là một đạo tàn ảnh!

Ầm ầm!

Không gian vỡ vụn giáng xuống đỉnh đầu, hư không hoàn toàn tan thành bột mịn, một hố đen khổng lồ đột ngột sinh ra.

Cằm của Từ Tiểu Thụ suýt chút nữa rớt xuống, thế này còn cơ hội sống sót ư?

Không đúng!

Hắn vội ngước nhìn lên phía trên. Trong "Cảm Giác", kẻ bịt mặt bị đánh trúng kia cũng chỉ là tàn ảnh.

Một bóng người hiện ra trên không trung. Diệp Tiểu Thiên còn chưa kịp đứng vững, hai ngón tay đã đâm vào yết hầu hắn.

"Ô!"

Máu tươi trào ra, nhuộm đỏ đuôi tóc bạc của Diệp Tiểu Thiên, trong mắt hắn tràn ngập kinh hãi.

Kẻ bịt mặt hiện thân trước mặt hắn, nở một nụ cười mỉa mai.

"Thuộc tính không gian không tệ, nhưng ý thức chiến đấu còn non lắm, đoán được ư..."

Gã siết chặt Diệp Tiểu Thiên, nhìn xuống chín vị đại nguyên lão đang vây quanh, lạnh lùng nói: "Các ngươi động đậy, hắn chết."

"Ngươi..."

Một vị nguyên lão vừa định lên tiếng, kẻ bịt mặt vung tay, hai ngón tay lướt qua, một cánh tay lập tức rơi xuống hư không.

"Nói chuyện cũng vậy."

Im lặng như tờ!

Thời gian như ngưng đọng, tất cả mọi người nín thở, không dám hé răng nửa lời, sợ rằng chỉ một động tác nhỏ thôi, Thiên Tang Linh Cung sẽ vĩnh viễn mất đi Viện trưởng Nội viện.

Trong mắt Từ Tiểu Thụ tràn ngập hoảng sợ, hắn siết chặt nắm đấm, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Có lẽ gã kia thật sự là thành viên của tổ chức tà ác nào đó, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ chứng kiến, một người đơn độc trấn áp toàn bộ cường giả có mặt.

Tông sư, với hắn mà nói, đã là tu vi cực hạn hiện tại.

Mà chín vị nguyên lão ở đây, hắn dám khẳng định, không một ai thấp hơn cảnh giới Tông sư.

Bao gồm cả Tiếu Thất Tu đã mất sức chiến đấu, Diệp Tiểu Thiên đang làm con tin, và cả Tang lão đang dẫn dắt hắn, tu vi chắc chắn còn mạnh hơn nữa.

Thế nhưng, mười mấy người liên thủ lại, lại không thể làm người bịt mặt kia bị thương dù chỉ một sợi tóc.

Đây mới là cường giả, đây mới thực sự là không kiêng nể gì cả!

Chỉ cần tu vi đủ mạnh, thì cái gì mà không được vào nội viện, cái gì mà Tiên Thiên ám sát uy tín lâu năm, tất cả đều là cặn bã...

"Bốp!"

Tang lão vỗ một phát vào đầu Từ Tiểu Thụ, kéo hắn về từ trạng thái hoa mắt thần mê.

"Còn nhỏ mà suy nghĩ cái gì đấy!"

"Loại người như vậy không đáng học theo, chết sớm thôi!"

Từ Tiểu Thụ: "..."

Hắn "ừ" một tiếng, không để tâm đến lời Tang lão, nhưng trong đầu lại có một tín niệm khó hiểu đang nảy mầm.

Tang lão thở dài một hơi, làm sao ông không biết thằng nhóc kia đang nghĩ gì trong đầu.

Nhìn người bịt mặt, ông cũng rơi vào trầm mặc.

Quả nhiên không hổ là nhân vật từng hô phong hoán vũ một thời, vừa xuất hiện thôi, đã khiến người ta hướng về, ngưỡng mộ.

"Ta tưởng rằng tối nay người đến không phải là ngươi." Tang lão nói.

"Không phải ta, chẳng lẽ ngươi định bắt ta chắc." Người bịt mặt nhìn về phía ông.

Tang lão thở dài: "Ngươi đi đi, ta không cản ngươi."

Chín vị nguyên lão lập tức có chút tức giận, nhưng nhìn Diệp Tiểu Thiên đầy mặt đau khổ, lại nghẹn họng, không nói nên lời.

Đúng vậy, không thả hắn đi thì có thể làm gì?

Thiên Tang Linh Cung nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.

Lần này vì bắt người, đã dốc toàn bộ lực lượng, nếu còn đánh tiếp nữa, sẽ tổn thương căn cơ mất.

Tên bịt mặt kia rõ ràng không có ý định rời đi, hắn túm lấy Diệp Tiểu Thiên, lên tiếng: "Ta chỉ cần lấy một món đồ, sẽ không làm hại ai."

"Có ta ở đây, đừng nói là một thanh kiếm, đến cọng cây ngọn cỏ của Thiên Tang Linh Cung, ngươi cũng đừng hòng mang đi!" Tang lão nổi trận lôi đình, quát lớn.

Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, hóa ra kẻ bịt mặt này muốn cướp kiếm?

Thanh kiếm nào mà khiến cho hắn phải huy động quần chúng, khiến Thiên Tang Linh Cung hao tâm tổn sức bảo vệ đến vậy?

Gã vô cùng hiếu kỳ, nhưng giờ khắc này rõ ràng không phải lúc để xen mồm, Từ Tiểu Thụ tự nhiên hiểu ý, sẽ không dại dột mà đùa cợt linh tinh.

Kẻ bịt mặt khẽ cười một tiếng, giọng điệu đầy vẻ giễu cợt: "Ngươi nghĩ rằng mình có thể thủ ở đây mãi sao?"

"Ngươi đang uy hiếp ta đấy à?" Tang lão tức đến mức vành nón rộng cũng muốn dựng đứng lên vì giận, "Thiên Tang Linh Cung chính là ngôi nhà thứ hai của ta, ta không ở đây thì đi đâu?"

Từ Tiểu Thụ rất muốn hỏi một câu "Vậy ngôi nhà thứ nhất của ông ở đâu?", nhưng gã cố nhịn.

Không thể cà khịa, không thể đùa dai!

Người bịt mặt nghe vậy thì im lặng, hắn đột ngột quay sang nhìn Từ Tiểu Thụ, nói: "Giao người này cho ta, ta lập tức rời đi."

Từ Tiểu Thụ: 😳 😳 😳

Mẹ kiếp, ngươi không phải đến cướp kiếm à, sao tự nhiên lại nhắm vào ta làm gì!

Thế giới này có bệnh cả rồi hay sao, ai ai cũng muốn để ý đến ta?

Ta không cảm thấy mình có gì xuất sắc đến vậy mà!

"Ngươi, muốn, chết!"

Tang lão giận tím mặt, như con rồng bị chạm vào vảy ngược.

Trong chốc lát, khói trắng bốc lên nghi ngút trong không khí, hư không vặn vẹo, phảng phất như bị nung đốt bởi nhiệt độ cực cao.

"Từng Tấc Đoạn!"

Tiếng cười của kẻ bịt mặt vô cùng quỷ dị, phối hợp với giọng nói khàn khàn của hắn, đơn giản là đang giày vò linh hồn người khác.

"Văn Minh, nhớ kỹ đấy, ta sẽ quay lại tìm ngươi." Hắn dùng hai ngón tay xé toạc hư không, thân hình biến mất không chút dấu vết.

Văn Minh?

Từ Tiểu Thụ ngẩn người một chút, một giây sau điên cuồng gật đầu.

Đúng, đúng, đúng!

"Nhất định phải nhớ kỹ: Ta tên Văn Minh, nhất định phải tìm ta!"

Tên chính là mật hiệu, nhất định phải khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối không được quên!

"Dù ngươi có đổi tên, ta vẫn sẽ nhớ rõ khuôn mặt này..."

Tiếng vọng phiêu diêu tắt lịm, Từ Tiểu Thụ nhất thời ngây người như phỗng.

Mẹ kiếp!

Chỉ cần nhớ tên là được, mắc mớ gì phải nhớ cả mặt mũi ta!

"Văn Minh là ai?" Tang lão nhìn theo bóng lưng hắn khuất dạng, cúi đầu hỏi.

"Chuyện đó không quan trọng!"

Từ Tiểu Thụ vội vàng xua tay, hoảng hốt nói: "Ông có biết chỗ nào có thể phẫu thuật thẩm mỹ không? Ta đi một lát rồi quay lại ngay!"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1