Chương 803: Yêu Thương Trĩu Nặng Từ Chú Mục Sư
Củ khoai lang nóng hổi...
Từ Tiểu Thụ biết Hoa Minh nói vậy, chắc chắn có lý do của nó, thân phận Thánh nô của hắn không dễ dàng gì mà rửa sạch được.
Việc Thánh cung có bảo đảm cho hắn thật hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Mấu chốt là, một nơi hoàn toàn xa lạ kia, thật sự là "nhà" cuối cùng của hắn sao?
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm.
Hoa Minh đứng bên cạnh, ánh mắt chứa đầy mong chờ, vẫn đang chờ đợi câu trả lời.
"Thế nào?" Nàng hỏi.
Từ Tiểu Thụ không đáp, im lặng một hồi lâu, mới cắn răng, gật đầu: "Ta nhận."
Bỏ qua mọi thứ khác, người ta là một tiểu cô nương từ Trung Vực xa xôi chạy đến, chỉ để đưa một phong thư, chẳng lẽ lại đến hãm hại người? Nhận lấy cũng có chết ai đâu.
Tẫn Chiếu Bán Thánh thật sự muốn hại người, hắn thật sự đứng về phe Thánh Thần Điện Đường, thì người đến đây lần này sẽ không phải là một tiểu cô nương ngốc nghếch dễ bị lừa như vậy, mà phải là một người chấp pháp mới đúng.
Hơn nữa, một Bán Thánh đối phó với một tiểu bối Tông Sư, cần gì phải tốn nhiều công sức đến thế?
Lùi một vạn bước, Tang lão đầu đã nói, sau khi ông ta đi, chỗ dựa tiếp theo của hắn chính là Long Dung Chi.
Ngay cả sư tổ nhà mình mà cũng không tin, vậy dưới gầm trời này còn có ai đáng tin nữa đây?
"Thư, đưa cho ta." Từ Tiểu Thụ giơ tay ra.
Hoa Minh quý trọng phong thư như bảo vật, rụt tay về, nhỏ giọng nói: "Ngươi còn chưa nói..."
Từ Tiểu Thụ trợn trắng mắt: "Ta là Từ sư bá của ngươi, được chưa!"
Chẳng lẽ phải nói rõ ràng hơn sao?
Tai vách mạch rừng đấy, ngươi cái tiểu cô nương này, rốt cuộc có hiểu không vậy?
Nghe câu này, Hoa Minh cuối cùng cũng dỡ xuống lớp phòng bị cuối cùng, tiến lên một bước, cười ngây ngô: "Sớm nói vậy có phải tốt không, Từ sư bá."
Nàng vừa cười vừa đưa phong thư.
Từ Tiểu Thụ cẩn thận nhận lấy, dưới ánh mắt săm soi của Hoa Minh, xé phong thư, lấy ra chồng giấy viết thư bên trong.
Một mùi thuốc nhàn nhạt...
"Thư này ai viết?"
Từ Tiểu Thụ vừa hỏi, vừa mở bức thư ra xem.
"Không biết." Hoa Minh lắc đầu, nhoài người tới xem cùng, "Không phải sư phụ ta thì là sư tổ, không thì nữa là thái sư tổ viết cho coi!"
Ngươi nói nghe vô nghĩa quá đi... Từ Tiểu Thụ thầm bĩu môi.
Chỉ có một tờ giấy trắng.
Hắn đảo mắt tìm kiếm, nhưng phát hiện trên đó trống trơn, không một chữ.
"Cái này...?" Từ Tiểu Thụ ngạc nhiên, xoay tờ giấy về phía Hoa Minh để nàng nhìn.
"Không có chữ?" Hoa Minh cũng ngẩn ngơ, "Ta chưa thấy bao giờ nha. Nhiệm vụ của sư phụ, ta đâu dám nhìn lén, cũng không phải ta xóa chữ đi đâu."
Nếu thật là đại năng nào đó viết, ngươi có xóa nổi không... Từ Tiểu Thụ nhất thời nghẹn lời.
Hắn nhíu mày, như nhớ ra điều gì.
Hoa Minh có thể ngốc nghếch trực tiếp tìm tới cửa như vậy, hắn vừa gật đầu nói "Là sư bá nàng", nàng liền đưa phong thư cho ngay.
Người Nhất mạch Tẫn Chiếu, không lẽ ai cũng ngốc như nàng, không nghĩ ra việc Hoa Minh có khả năng tìm nhầm người hay sao?
Vậy thì, thứ gì có thể truyền tin cách xa hai vực, làm tín vật duy nhất, để nội dung bức thư chỉ lộ cho mục tiêu được chỉ định thấy?
"Tẫn Chiếu Bạch Viêm!"
Từ Tiểu Thụ hơi suy nghĩ một chút, liền có đáp án.
Hắn cười, vẩy nhẹ tờ giấy.
"Xoẹt xoẹt!"
Bạch Viêm bùng lên, đốt tờ giấy cháy rụi.
"Ngươi quả nhiên là Từ sư bá ta rồi..." Hoa Minh mừng rỡ, không cần biết trước đó thế nào, khi thấy Tẫn Chiếu Bạch Viêm thật sự, nàng liền có thể xác định người trước mặt đúng là Từ sư bá của mình.
Nhất mạch Tẫn Chiếu, thân truyền tổng cộng có bốn đời, tổng cộng sáu người.
Trừ bọn họ ra, ai trên đời này có được Tẫn Chiếu Bạch Viêm?
"Vì sao ngươi mới tu vi Tiên Thiên, lại có Tẫn Chiếu Bạch Viêm, mà không phải Tẫn Chiếu Thiên Viêm?" Hoa Minh chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt kinh ngạc: "Ta tu luyện ở Thánh Cung, có vô số tài nguyên, cũng chỉ vừa mới tu luyện ra Bạch Viêm không lâu. Từ sư bá thật là lợi hại..."
Lúc này, Từ Tiểu Thụ chẳng còn tâm trí đâu mà đáp lời Hoa Minh.
Bạch Viêm đốt lá thư thành tro, một đạo năng lượng mờ ảo huyền diệu, nhờ Tẫn Chiếu chi lực làm môi giới, nhảy thẳng vào tâm thần hắn.
"Từ Tiểu Thụ."
Trong óc hắn vang lên một giọng nói. Hắc quang phập phồng hiện lên, từng bước phác họa ra một bóng người.
Người này mặc một bộ áo đen, tóc đen, gò má cao khắc khổ, ẩn chứa sự tàn nhẫn. Đôi mắt sâu hoắm, sắc bén như mắt chim ưng.
Không lông mày, quầng thâm mắt sâu, môi mỏng...
Chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ để Từ Tiểu Thụ có ấn tượng đầu tiên là vô cùng cay nghiệt, vô tình vô nghĩa.
"Ngươi là..."
Tim Từ Tiểu Thụ đập thình thịch. Cái tướng mạo này... đúng là một nhân vật phản diện a!
Vậy nên ngươi thật sự phái người đến tìm ta, muốn giết ta diệt khẩu, hay là... bắt về chôn sống?
Với cái mặt bạc tình bạc nghĩa này, Từ Tiểu Thụ chẳng thấy chút "người nhà" nào.
"Ta tên Mục Lẫm. Nghiêm túc mà nói, ngươi nên gọi ta một tiếng sư thúc."
Bóng dáng người đàn ông không lông mày lúc ẩn lúc hiện.
Điều đáng mừng duy nhất là giọng nói của hắn không giống với vẻ bề ngoài. Không những không âm lãnh, ngược lại còn ấm áp, xua tan đi phần nào vẻ lạnh lẽo trên người hắn.
"Mục sư thúc..."
Từ Tiểu Thụ đã hiểu người này là ai.
Sư đệ của Tang lão đầu, đồ đệ thứ hai của Tẫn Chiếu bán thánh, cũng là sư tổ của Hoa Minh.
"Ngươi khỏe chứ?" Không biết phải chào hỏi thế nào, Từ Tiểu Thụ ngập ngừng hỏi.
Mục Lẫm hiển nhiên không có hứng thú hàn huyên: "Ta không có nhiều thời gian, chỉ hỏi ngươi một câu, Tang Thất Diệp bị bắt, ngươi có muốn trở về Thánh cung không?"
Dừng một chút, hắn tiếp tục: "Sư phụ ngươi năm xưa đã bị phán rời khỏi Thánh cung, nhưng chuyện của ông ấy không liên quan đến ngươi. Chỉ cần ngươi muốn, ngươi sẽ là một đệ tử nữa dưới danh nghĩa ta, chỉ là lưu lạc bên ngoài thôi. Về vấn đề Tẫn Chiếu chi lực và các loại năng lực khác, không cần lo lắng bất kỳ ai truy cứu."
Lời này quá bá đạo.
Mục Lẫm cố ý nhấn mạnh ba chữ "bất kỳ ai".
Từ Tiểu Thụ lập tức hiểu ra, "bất kỳ ai" mà hắn nói, có lẽ bao gồm cả Bán Thánh.
Mạnh đến vậy sao?
Thái độ của vị đại hiệp không lông mày này, hoàn toàn không thèm dò xét ý tứ của Thánh Thần Điện Đường!
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, Thánh cung và Thánh Thần Điện Đường, về bản chất địa vị ngang hàng, chỉ là phương hướng phát triển khác nhau.
Nghe xong, Từ Tiểu Thụ có chút do dự.
Ai mà không bối rối khi đột nhiên bị một chiếc bánh lớn như vậy rơi trúng đầu, nhất thời khó mà lựa chọn.
"Ta..."
Từ Tiểu Thụ há miệng, nhưng lại không biết trả lời thế nào.
Hắn biết, nếu giờ phút này đáp ứng, thì cái nhiệm vụ Thánh nô chó má kia, cái thí luyện vương thành, thí luyện Thánh cung, toàn bộ bỏ qua hết.
Hắn lập tức có thể đến được bờ bên kia của bể khổ, leo lên đỉnh cao.
Nếu là trước kia, có lẽ Từ Tiểu Thụ đã thật sự đồng ý.
Từ Linh Cung Thiên Tang đi ra, trực tiếp chuyển sang nơi khác, thay đổi một môi trường mới, dùng hệ thống bị động đi vặt lông một đám dê khác, phía sau còn có đại thụ che chở, đắc tội ai cũng không sợ, quá thơm còn gì?
Nhưng rất nhanh, hắn tỉnh táo lại.
Thánh cung chỉ là Thánh cung.
Thánh Thần Điện Đường cũng chỉ là Thánh Thần Điện Đường.
Nói trắng ra, cả hai chẳng qua cũng chỉ là một cái "lồng giam" lớn hơn một chút thôi.
Nếu Thánh Cung bồi dưỡng ra Thánh Nhân, thì há nào có chuyện trên đại lục lại sinh ra một kẻ phản bội, đào tẩu khỏi Thánh Cung như Tang Thất Diệp, hay một kẻ ôm mộng đạp nát địa vị ngang hàng với Thánh Cung như Đường Bát Tôn Am của Thánh Thần Điện?
Từ Tiểu Thụ lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghị hỏi: "Vấn đề của ngài tạm thời bỏ qua, ta muốn biết vì sao sư phụ ta lại phản bội, đào tẩu khỏi Thánh Cung?"
Mục Lẫm khẽ cười, dường như đã đoán trước được câu hỏi này của hắn, đáp: "Hắn quá ngu ngốc."
Tiếng nói bỗng im bặt.
Từ Tiểu Thụ chờ đợi rất lâu mà không thấy nói thêm gì, có chút ngớ người: "Chỉ vậy thôi?"
"Thánh Cung địa vị cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh đại lục. Hắn có cơ hội vào Thánh Cung, lại còn muốn phản bội bỏ trốn, không phải ngu thì là gì? Ngoài ngu ngốc ra, còn có thể là cái gì?" Mục Lẫm cười nhạt.
Từ Tiểu Thụ cạn lời: "..."
Hắn hận không thể quay ngược thời gian, thay người khác đến đây.
Nhưng đây là sư thúc, lại còn là sư đệ trêu chọc một vị sư huynh... thôi vậy, coi như hắn chưa nghe thấy gì đi.
"Ngài nói đều đúng." Từ Tiểu Thụ hùa theo.
Không ngờ, Mục Lẫm hừ lạnh một tiếng, rồi đột nhiên buồn bã: "Ngu ngốc thật... Tự mình chui vào nhà ngục của Thánh Thần Điện, thật cho rằng bản thân có thể siêu thoát chắc? Đúng là đồ ngốc!"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ khẽ động: "Mục sư thúc, xem ra ngài cũng không phủ nhận cách làm của sư phụ ta?"
Mục Lẫm nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh lùng, vô cảm: "Trên đời này, ai là luyện linh sư mà không muốn siêu thoát? Nhưng đến bán thánh còn chẳng làm được, y chỉ là một Thái Hư nhỏ bé, còn có thể lật trời sao? Không có thực lực, chỉ giỏi sính dũng thất phu, đúng là đồ ngu!"
Từ Tiểu Thụ á khẩu, nhỏ giọng nói: "Ngài nói đúng... nhưng kỳ thật, tạm thời ta vẫn chưa muốn về..."
"Ngươi cũng gia nhập Thánh Nô?" Mục Lẫm cắt ngang.
Từ Tiểu Thụ im lặng một hồi: "Vâng."
"Ngu xuẩn! Cũng giống như hắn!" Mục Lẫm giận mắng, giọng điệu trở nên băng lãnh, "Ngươi suy nghĩ kỹ rồi trả lời, lúc này thoát khỏi thân phận Thánh nô, trở lại Thánh cung, vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt nhất."
Từ Tiểu Thụ thở dài, nghiêm túc đáp: "Từ Thánh cung nhìn ra, dù sao cũng chỉ là một mảnh trời nhỏ bé."
Mục Lẫm im lặng, nheo mắt chăm chú nhìn hắn.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định, trang trọng nói: "Ngồi đáy giếng nhìn trời không phải là con đường ta chọn, ta sẽ không quay về Thánh cung, ít nhất là hiện tại thì không."
"Ai..."
Mục Lẫm thở dài một tiếng, bóng dáng càng thêm mờ ảo: "Ta đã biết, lựa chọn của ngươi tất nhiên sẽ giống hắn, bướng bỉnh! Cũng được, ta hiểu lựa chọn của ngươi rồi."
Từ Tiểu Thụ có chút áy náy: "Mong Mục sư thúc thông cảm..."
Phong cách của Mục Lẫm giống hệt vẻ ngoài của hắn, căn bản không hề khách sáo, thấy Từ Tiểu Thụ không muốn về Thánh cung, gã lập tức chuyển chủ đề, ngắt lời: "Đường ngươi tự chọn, tự mình rõ là tốt rồi, ta phải đi..." Vừa dứt lời, thân hình gã càng thêm mơ hồ, tựa hồ sắp tan biến.
"Vâng." Từ Tiểu Thụ căng thẳng tinh thần, làm tư thế chắp tay tiễn biệt.
Mục Lẫm lại vung tay, ném ra hai chiếc bình thuốc.
"Lần đầu gặp mặt, cũng không có gì đáng giá để tặng, xem như bồi thường vì sư chất ta đánh ngươi một trận vậy. Trước khi rời đi, ta cho ngươi chút đồ phòng thân, chỉ hy vọng ngươi đừng giống gã, chết yểu quá sớm."
Rõ ràng chỉ là một dạng ý niệm, nhưng khi Mục Lẫm vung tay áo, hai đạo linh quang ngưng tụ.
Giống như ở Tang lão trong Thái Hư thế giới, hai chiếc bình thuốc kia từ hư ảo hóa thành chân thực, gửi gắm đồ vật bên trong vào thế giới tinh thần của Từ Tiểu Thụ.
"Đây là?"
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác, lẽ nào mạch Tẫn Chiếu đều như vậy cả, tặng bình thuốc?
Mục Lẫm chỉ tay vào bình thuốc đầu tiên, ôn tồn nói: "Đây là một bình thánh huyết, đã được đặc chế. Sư tổ ngươi ngày thường rảnh rỗi, thường hay lẩm bẩm lo lắng đám tiểu bối các ngươi gặp chuyện không may, nên đã luyện chế thêm một ít thánh huyết. Bình này ta mang cho ngươi, chắc là đủ dùng... Thực ra, khi viết phong thư này, ta đã đoán trước được câu trả lời của ngươi rồi."
Ông ta vừa nói vừa thở dài.
Từ Tiểu Thụ nghe vậy, trong lòng vô cùng chấn động.
Lại một bình thánh huyết!
Thật là điên rồ!
Đây là truyền thống của Tẫn Chiếu nhất mạch sao?
Tặng thánh huyết? Còn tặng cả một bình lớn?
"Nhi...nhiều quá rồi, sư thúc..." Từ Tiểu Thụ có chút choáng váng, đầu óc mơ hồ.
Mục Lẫm lại chỉ vào bình thuốc thứ hai: "Trong này là ấn ký của ta, một khi ngươi sắp gặp nguy hiểm, hãy lập tức dùng ý niệm bóp nát bình thuốc này. Ta sẽ xuất hiện, giúp ngươi chứng minh thân phận người của Tẫn Chiếu nhất mạch. Nhớ kỹ, dù lúc đó ngươi không muốn quay về Thánh Cung, thì nhất định phải về nhà."
Từ Tiểu Thụ lại lần nữa rung động.
Nhà...
Mục Lẫm đã chuẩn bị sẵn đường lui cho hắn.
Một khi gặp chuyện bất trắc, liền từ thân phận Thánh Nô, chuyển thành truyền nhân chân chính của Tẫn Chiếu, từ đó gác kiếm rửa tay, không còn dính dáng gì đến thế lực hắc ám nữa sao?
"Có thể được sao?" Từ Tiểu Thụ vẫn còn hoài nghi.
Hắn cảm thấy thân phận Thánh Nô của mình, một khi thật sự đi đến ngõ cụt, bị Thánh Thần Điện Đường bắt được, thì Mục Lẫm xuất hiện cũng chẳng có ích lợi gì.
Mục Lẫm có vẻ hơi bực bội: "Tiền bối cho ngươi lễ vật, ngươi cứ cầm lấy là được. Xảy ra chuyện thì bóp nát bình thuốc, còn lại cứ giao cho sư thúc ngươi, không cần cái tiểu bối như ngươi phải lo lắng nhiều, còn nói nhảm làm gì!"
"Vâng...vâng..."
Từ Tiểu Thụ bị ông ta dọa sợ.
Tình yêu thương sâu nặng này, khiến hắn có chút thụ sủng nhược kinh.
Trong đầu, sau câu cuối cùng của đại hiệp không lông mày, ông ta liền cáo từ cũng không, thân hình tan ra, hóa thành những điểm sáng vỡ vụn rồi biến mất.
"Má ơi!"
Từ Tiểu Thụ mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Đây chính là Tẫn Chiếu nhất mạch sao?
Cũng bởi vì chỉ có sáu người, tài nguyên lại quá dồi dào, tiện tay lấy ra một cái, đều là nguyên một bình thánh huyết?
Bán thánh thế lực cũng không xa xỉ đến mức này a!
Từ Tiểu Thụ trước kia chỉ là giả mạo truyền nhân của Bán Thánh, nhưng sau khi gặp Mục Lẫm một lần, hắn cảm thấy mình hẳn mới là truyền nhân Bán Thánh giàu có nhất, chuẩn hàng thật giá thật.
Không chỉ thân phận được xác nhận, mà khi có chuyện xảy ra còn có người trực tiếp đứng ra bảo đảm.
"Lưng tựa cây lớn dễ hóng mát", trước kia Từ Tiểu Thụ chưa từng có cảm nhận sâu sắc về điều này, bây giờ càng trải nghiệm, càng thấy có chút không thực tế.
"Thế nào?"
Trong đại sảnh, Hoa Minh luôn miệng chờ đợi. Thấy Từ sư bá khôi phục thần thái trong mắt, vội vã hỏi: "Trong thư nói gì?"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, không biết mở lời thế nào: "Giấy không có nội dung gì, nhưng ta gặp được một vị đại hiệp không có lông mày..."
"Mục sư tổ!" Hoa Minh mắt sáng rỡ, hưng phấn nói: "Đại hiệp không có lông mày, đó chính là Mục Lẫm sư tổ nha! Hắn tự mình dùng linh niệm hóa thân đến gặp ngươi sao? Cùng ngươi nói chuyện à? Ngươi có khẩn trương không? Ta nói cho ngươi biết, hắn thật sự rất đáng sợ đó. Bình thường ta gặp Mục Lẫm sư tổ cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, liếc mắt nhìn mặt của hắn thôi ta đã cảm thấy như bị rắn cắn, trong đầu sợ đến hoảng..."
Tẫn Chiếu, Bạch Viêm, Mục Lẫm sư tổ,… sự xuất hiện của những cái tên này đã trực tiếp đẩy Từ Tiểu Thụ lên hàng "người nhà" trong suy nghĩ của Hoa Minh. Nàng thao thao bất tuyệt, nói hết điều này đến điều khác mà không hề cố kỵ.
Từ Tiểu Thụ nghe mà đau cả đầu, thì ra đây chính là cái tật lắm lời sao?
Hắn vội đánh gãy: "Nói trở lại, khi ngươi ra ngoài á, có mang theo đồ vật phòng thân gì không, tỉ như... thánh huyết?" Hắn dò hỏi.
Hoa Minh chớp đôi mắt to, vẻ hưng phấn tràn ra: "Khẳng định là có rồi. Mục Lẫm sư tổ cũng cho ngươi thánh huyết à?"
"Ta nói cho ngươi biết, đây chính là Thái sư tổ Tẫn Chiếu Bán Thánh đặc chế thánh huyết, không có di chứng đâu. Ta chỉ có một bình thôi, ngày thường còn không nỡ dùng ấy chứ..."
"Để phòng thân ấy mà, con có cấm thuật Tẫn Chiếu nhất mạch, thánh võ, lại còn cả một cái bồn tắm lớn là Thánh khí nữa, rồi 'Nện Thánh Đan' do Thái sư tổ nghiên cứu chế tạo, có thể bộc phát thánh lực mà nện người ta, còn có Hư Tượng của Mục sư tổ, cùng Thánh Tượng của Thái sư tổ, và còn, còn có nữa..."
Hoa Minh vừa đếm vừa chỉ tay, thuộc vanh vách, nhưng cuối cùng phát hiện kể mãi không hết, bèn đổi giọng: "Sư phụ dặn, ra ngoài không được chủ động bắt nạt người khác, nhưng cũng tuyệt đối không được để người khác bắt nạt mình!"
(Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý - Giấy Trắng)