"Nói nhảm!"
Từ Tiểu Thụ nghe mà ngây người, nửa ngày không thể phục hồi tinh thần.
Hóa ra đây mới thực sự là phú bà!
Như vậy tính ra, con đường thoát nghèo làm giàu của hắn còn xa lắm!
"Đi, cái gì cũng không cần nói."
Từ Tiểu Thụ quyết định từ bỏ việc tiếp tục hỏi han, hắn sợ mình lại bị đả kích, rồi không hiểu sao lại bị Hoa Minh mê hoặc trở về Thánh Cung.
"Hiện tại ta là sư bá của ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, vạn lần đừng để lộ thân phận của ta ra ngoài, cứ gọi Từ thiếu là được."
Từ Tiểu Thụ dặn dò cô nương đầu óc không được lanh lợi này: "Về phần vì sao ngươi lại đến Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu của ta, là bởi vì ngươi coi trọng thuật luyện đan của ta, đại diện Thánh Cung đến mời chào."
"Ta đâu có ngốc..." Hoa Minh bĩu môi.
Rất nhanh nàng phản ứng lại, lời của Từ sư bá nghe như thể không có ý định cùng nàng cùng nhau về Thánh Cung?
"Ngươi không về?"
"Tạm thời không về."
"Mục sư tổ đã tự mình xuất động, ngươi vậy mà không nể mặt hắn?" Hoa Minh chấn kinh.
Từ Tiểu Thụ lắc đầu: "Ta còn có chuyện phải làm, giai đoạn hiện tại, căn bản không thích hợp trở lại Thánh Cung, nhưng nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, có thể..."
"Ta không về!" Hoa Minh cắt ngang, nàng nghe ra Từ sư bá có ý đuổi người.
Nhưng nàng mới thoát ly Thánh Cung bao lâu, một mực bận rộn nhiệm vụ, còn chưa chơi đủ, thế này đã phải trở về, làm sao có thể?
"Sư phụ ta nói, sau khi tìm được Từ sư bá ngươi, đơn giản chỉ có hai loại khả năng, một là mang ngươi về Thánh Cung, hai là nếu ngươi không trở về Thánh Cung, ta nhất định phải đi theo bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi." Hoa Minh mặt nghiêm túc nói.
Từ Tiểu Thụ ngược lại bắt đầu hồ nghi.
Bảo hộ ta?
Ngươi to gan vậy sao, sư phụ ngươi chê ngươi sống lâu đúng không, nhiệm vụ hoàn thành còn không cho ngươi trở về?
"Vả lại, làm sao còn có cái Mục sư thúc?"
"Bảo hộ ta ư, ý tứ không gì khác ngoài giúp Thánh Nô làm việc. Cái sư phụ nào lại có thể đưa ra cái mệnh lệnh này?"
Từ Tiểu Thụ ngay lập tức đoán ra Hoa Minh đang nói dối.
Nhưng nhìn tiểu cô nương vẻ mặt kháng cự, rõ ràng ép buộc cũng không đưa được cô ta trở về. Ngược lại, nếu đối phương trốn tránh theo sau, sẽ càng thêm nguy hiểm.
"Vậy cũng tốt, trong khoảng thời gian này, ngươi cứ ở lại đây... Không, ở lại tổng bộ luyện đan hiệp hội vương thành đi. Ngày thường không có việc gì thì đừng tới Lầu Đệ Nhất Thiên Hạ."
Thật ra, Từ Tiểu Thụ muốn giữ Hoa Minh lại, dù sao cách khá xa, ai mà biết cô nương này sẽ tung ra chuyện gì.
Nhưng nghĩ lại, thân phận của Hoa Minh không khó điều tra.
Một Thánh Cung sứ giả, rảnh rỗi lại suốt ngày ở Lầu Đệ Nhất Thiên Hạ để lôi kéo một người?
Chắc chắn có uẩn khúc bên trong!
Nhưng Hoa Minh chẳng quan tâm đến những chuyện đó, lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không cần, ta muốn ở bên cạnh sư bá Từ."
Từ Tiểu Thụ lập tức đau đầu.
Cô nương này đúng là một đứa trẻ chưa lớn, thân thể thì trưởng thành, nhưng trong đầu chỉ toàn những trò đùa.
Rõ ràng, Thánh Cung bảo bọc cô ta quá kỹ, căn bản không ý thức được việc ở lại Lầu Đệ Nhất Thiên Hạ có thể gặp phải vô vàn nguy hiểm.
"Không được!" Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ thẳng thừng từ chối.
Hoa Minh nhích người về phía bồn tắm lớn, không để ý: "Không được cũng không được. Lệnh của sư phụ, ta nhất định phải tuân theo." Vẻ mặt cứ như lợn chết không sợ nước sôi.
Từ Tiểu Thụ thống khổ nhắm mắt.
Tiểu sư điệt phiền phức này...
"Như vậy đi!"
Hắn đột nhiên vẫy tay, truyền âm cho tiểu sư muội.
Mộc Tử Tịch lập tức từ trên lầu hấp tấp chạy xuống.
Tiểu Loli nọ vô cùng hiếu kỳ với những động tĩnh dưới đại sảnh lầu một. Thế nhưng, Từ Tiểu Thụ đã mở Bát Quái Triều Thánh Đồ, nên dù hắn cùng Tân Cô Cô có nằm rạp trên lầu, cũng chẳng thể nghe ngóng được gì.
Giờ phút này, được sư huynh cho phép tham gia vào cuộc trò chuyện, Mộc Tử Tịch vui mừng khôn xiết.
Nhưng vừa bước xuống thang lầu, nàng liền trông thấy Hoa Minh.
Từng bước tiến lại gần, nàng âm thầm so sánh, nhận ra người đối diện không chỉ lớn hơn mình về tuổi tác, mà còn nhiều thứ khác nữa... Nụ cười trên môi nàng lập tức nhạt đi vài phần.
"Từ thiếu, ngươi gọi ta có việc gì?" Mộc Tử Tịch mang vẻ mặt rầu rĩ không vui, bước đến bên cạnh hai người.
Từ Tiểu Thụ lại lần nữa mở Bát Quái Triều Thánh Đồ,
Lần này chỉ ngăn cách Tiêu Vãn Phong, đem hết thảy nội dung cuộc trò chuyện cho Tân Cô Cô đang nằm rạp trên lầu hai, cùng Mạc Mạt đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, dù ngoài mặt giả bộ không quan tâm.
Hắn chỉ vào Hoa Minh, giới thiệu: "Truyền nhân của Tẫn Chiếu nhất mạch thuộc Thánh Cung, sư đồ tôn của Tang lão đầu, đến đây là để nhận thân."
Mộc Tử Tịch há hốc miệng, có chút kinh ngạc.
Hai người trên lầu cũng không kém phần ngạc nhiên. Nhận thân? Nhận Từ Tiểu Thụ là thân thích? Rồi sau khi nhận thân thì sao?
Hoa Minh hơi ưỡn ngực, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Ta là sư chất của Từ sư bá, lần này đến là muốn dẫn hắn về Thánh Cung, chỉ là hiện tại hắn tạm thời chưa muốn trở về, ta đành phải ở lại đây thôi."
Hai người trên lầu nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Tử Tịch cũng khẽ kêu lên một tiếng, tảng đá treo lơ lửng trong lòng tạm thời được hạ xuống.
"Từ sư bá, còn nàng, nàng là ai?" Hoa Minh vặn hỏi, ngữ khí có chút ngạo kiều.
Dưới con mắt của nàng, sau khi nhận thân, mình chính là người thân cận nhất bên cạnh Từ sư bá.
Mấy người ở Trên Trời Đệ Nhất Lâu này đi theo Từ sư bá bao lâu, quan hệ thân thiết đến đâu cũng chẳng quan trọng. Tất cả đều không thể so sánh với bốn chữ "Tẫn Chiếu nhất mạch".
Người trước mặt này được Từ sư bá thân chinh mời xuống, lại còn bảo mình ra mắt, hiển nhiên quan hệ giữa hai người không hề tầm thường.
Tình lữ ư?
Nhưng có vẻ nhỏ tuổi quá thì phải, đã trưởng thành chưa nhỉ?
Hoa Minh suy nghĩ vẩn vơ.
"Phỏng đoán trúng phóc, nhận giá trị bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ tức giận búng trán cô nương này: "Đã bảo ra ngoài thì gọi ta Từ thiếu, đừng có quen mồm, lỡ mồm tiết lộ thân phận của ta thì xong."
"Úc úc!" Hoa Minh rụt cổ lại, tức giận nhưng không dám nói gì.
Trước đây, ngoại trừ sư phụ ra thì chẳng ai dám cốc đầu nàng như thế, nhưng bây giờ lại thêm một Từ sư bá, bối phận đè bẹp, nàng cũng chẳng dám hó hé gì.
"Cô ta là ai?" Hoa Minh lại nhìn sang Mộc Tử Tịch, trong mắt lóe lên tia ganh đua.
Nàng vốn là một kẻ hiếu chiến, Từ sư bá đối với tiểu Loli này rõ ràng không thô bạo như với nàng, nàng có chút không phục.
Từ Tiểu Thụ bất giác cũng nhìn Mộc Tử Tịch, há miệng định giới thiệu, bỗng dưng khóe miệng giật giật, muốn nói lại thôi.
"Ngươi là sư chất của Từ thiếu?" Lúc này, Mộc Tử Tịch cũng phản ứng lại, trong mắt hiện lên vẻ buồn cười.
"Hừ hừ, sao nào?" Hoa Minh ưỡn ngực.
Mộc Tử Tịch nheo mắt, giận dỗi véo Từ Tiểu Thụ: "Nói cho nàng biết ta là ai, để sau này nàng không dám nghênh nghênh ngáo ngáo trước mặt ta, chướng mắt quá đi!"
Từ Tiểu Thụ nhăn nhó mặt mày, chỉ vào tiểu sư muội, đau đầu giới thiệu: "Nghiêm túc mà nói, vị này cũng là sư bá của ngươi đấy, hắn là nhị đồ đệ của Tang sư tổ."
Vẻ ngạo nghễ trong mắt Hoa Minh khựng lại, dần dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng trên mặt lơ lửng một dấu chấm hỏi to đùng.
"Cái gì cơ?"
"Đây là Mộc sư bá của ngươi!" Từ Tiểu Thụ nhấn mạnh.
"Từ sư bá, ngươi đang đùa ta đấy à?" Hoa Minh chấn kinh nhìn tiểu Loli trước mặt.
Tiểu cô nương này nhìn còn non choẹt.
Sao có thể là sư bá của mình được?
Từ sư bá còn trẻ, Hoa Minh chấp nhận.
Tại đêm hội giao dịch ở Linh Khuyết, nàng từng chứng kiến Từ sư bá dũng chiến Thái Hư, một màn kiếm tiên kinh diễm lòng người. Vì vậy, vô thức thốt lên một tiếng sư bá thì có gì to tát.
Nhưng đây lại là một tiểu cô nương…
Hoa Minh sắp phát điên rồi.
Nàng ở Thánh Cung cũng là một trong những nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ, đủ để xưng vương xưng bá. Làm sao có thể gọi một tiểu cô nương như thế là sư bá?
Mộc Tử Tịch lúc này mừng rỡ khôn xiết, hai chiếc răng mèo lấp lánh: "Ngươi không cần gọi ta là sư bá đâu, cứ gọi ta là Mộc sư thúc là được. Ta nhập môn muộn, đâu có bái sư sớm hơn sư phụ ngươi."
Nàng giải thích rành mạch như vậy, Hoa Minh nghe lại càng cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra.
Thật khó mà mở miệng!
Nhưng Tẫn Chiếu nhất mạch lại vô cùng coi trọng bối phận.
Khi còn ở Thánh Cung, Hoa Minh đối với những người trung niên, cao tuổi như sư tôn, sư tổ, thái sư tổ cũng chẳng cảm thấy gì khi gọi tiền bối.
Nhưng sau khi ra ngoài, sao phong cách lại lệch lạc thế này?
Gọi một tiểu nha đầu là sư bá ư?
Từ Tiểu Thụ lúc này cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Nhưng hắn nghĩ rằng, có lẽ sư phụ của Hoa Minh, hay nói đúng hơn là Mục Lẫm, còn chẳng rõ Từ Tiểu Thụ hắn bái sư khi nào, thậm chí còn cho rằng hắn là một người trung niên lão thành. Vì vậy, Hoa Minh vừa đến mới gọi hắn là sư bá, chứ không phải sư thúc.
Nhưng hiện tại, hắn cũng chẳng buồn đi uốn nắn những chuyện này.
"Hoa Minh, trong khoảng thời gian này con theo Mộc sư thúc đi. Hai đứa nhớ kỹ đừng làm loạn, tốt nhất nên dịch dung một chút. Nếu gây ra chuyện gì, Hoa Minh con cứ về Thánh Cung sớm cho ta!" Từ Tiểu Thụ khoát tay, không muốn quản nhiều.
Hoa Minh đâu phải kẻ ngốc.
Nàng lập tức hiểu ra Từ sư bá không hài lòng vì mình không gọi Mộc Tử Tịch là sư thúc. Lập tức, nàng vội vàng bỏ qua sĩ diện, trịnh trọng khom người hành lễ: "Mộc sư thúc tốt, Hoa Minh bái kiến Mộc sư thúc."
Nói xong, nàng có cảm giác răng hơi nhức, thầm nghĩ: "Cái này... cái kia... quá đáng thật!"
Trong lòng Mộc Tử Tịch lại vô cùng sung sướng, tiếng "Sư thúc" ngọt ngào khiến nàng vui vẻ khôn tả.
Lập tức, ánh mắt nàng nhìn Hoa Minh cũng trở nên vô cùng hiền hòa dễ gần.
"Đến hay lắm, đến hay lắm! Tốt nhất là có thêm vài sư chất nữa, ta liền có thể học Từ Tiểu Thụ cách quản lý hậu bối."
"Tiểu Hoa Minh?"
"Mộc sư thúc..." Hoa Minh ngẩng đầu, còn tưởng Mộc Tử Tịch có gì dặn dò.
"Tiểu Hoa Minh?" Mộc Tử Tịch trên mặt ngậm ý cười.
"Dạ?"
"Tiểu Hoa Minh?"
"..."
Hoa Minh rốt cuộc cũng nhận ra, hóa ra vị sư thúc tóc đuôi ngựa này đang đắm chìm trong niềm vui có thêm một sư chất.
Hoa Minh lập tức trở nên bi thương.
"Tiểu Hoa Minh, đi thôi, cùng sư thúc ta tâm sự. Ta nói cho ngươi biết, chỗ này thật ra rất buồn bực. Ta cũng không biết tại sao ngươi lại muốn đến đây, nhưng nhập gia tùy tục, ngươi tuyệt đối đừng nên rời đi trong khoảng thời gian này..." Mộc Tử Tịch vừa nói vừa kéo Hoa Minh lên lầu hai.
Nàng thật sự rất buồn chán khi ở đây.
Ngoại trừ Mạc Mạt là người cùng thế hệ ra, ngày thường nàng chỉ có thể trò chuyện cùng với Từ Tiểu Thụ.
Nhưng Từ Tiểu Thụ lại thường xuyên bế quan hoặc một mình ra ngoài gây sự, đơn độc hành động.
Bỏ lại Mộc Tử Tịch một mình... Mà Mạc Mạt lại quá trầm tĩnh, Mộc Tử Tịch chẳng biết nói gì, buồn chán vô cùng.
Giờ thì tốt rồi!
Tẫn Chiếu nhất mạch xuất hiện một sư chất nữ, còn dự định ở lại Lâu Trên Trời Đệ Nhất Lâu lâu dài. Vậy thì tốt quá rồi!
Hoa Minh bị kéo đi mà không dám phản kháng, chỉ có thể đưa mắt cầu cứu về phía Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ làm như không thấy.
"Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước ngươi còn như thế?"
Mộc sư thúc của ngươi thực chất bên trong mang gen ác ma đấy. Nàng khi xưa còn hút sinh mệnh lực của người khác. Lúc trước bảo ngươi đi ngươi không chịu đi, giờ thì tự cầu phúc đi thôi!
Chứng kiến tiểu Loli và nhớ đến ngón chân kia, cả Hoa Minh đều bị lôi đi mất, Từ Tiểu Thụ đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra điều gì.
Chuyện này... có gì đó sai sai!
Hai cái con người này mà đi chung với nhau, liệu có chuyện gì xảy ra không đây?
Một ác ma mầm mống, một truyền nhân chuyên tạo bạo tạc...
"Này, hai người tuyệt đối đừng có gây chuyện đó nha, ta nói trước, hiện tại là thời khắc mấu chốt..." Từ Tiểu Thụ lớn tiếng dặn dò.
"Biết rồi!"
Mộc Tử Tịch hời hợt phất tay, khoác vai Hoa Minh đi được vài bước, chợt nghĩ ra điều gì: "Đi đi đi, Trên Trời Đệ Nhất Lâu chán phèo, ta dẫn ngươi đi dạo phố. Thời gian này, ta cùng Mạc tỷ tỷ của ngươi đã đi không biết bao nhiêu nơi, nhưng mà tỷ ấy vô vị quá, chắc ngươi vẫn chưa chán Đông Thiên Vương thành đâu ha?"
"Ta..." Hoa Minh nhất thời do dự, bé muốn đi chơi lắm chứ, nhưng đâu phải với cái vị Mộc sư thúc xa lạ này, mà là cùng Từ sư bá cơ.
Mộc Tử Tịch đương nhiên biết Hoa Minh đang sợ sệt điều gì, nàng ta tinh ranh mà, lập tức nhỏ giọng dụ dỗ: "Ta nói cho ngươi biết nha, dù lần trước ở linh khuyết giao dịch hội, ngươi làm chúng ta náo loạn đến không ra gì, nhưng sư thúc ta đây sẽ không chấp nhặt mấy chuyện đó đâu..."
Tiểu Hoa Minh càng thêm khẩn trương.
Mộc Tử Tịch tiếp tục: "Đi theo ta đi, ta kể cho ngươi nghe mấy chuyện thú vị của Từ sư bá nhà ngươi, hắn ngốc lắm đó..."
Muốn tám chuyện này hả?
Hoa Minh lập tức liền hăng hái lên, ngọn lửa bát quái hừng hực của phụ nữ bùng cháy, đột nhiên cảm thấy đi theo Mộc sư thúc cũng không phải chuyện quá tệ.
Ít nhất, bé sẽ được biết thêm nhiều cố sự của Từ sư bá nha?
"Hai người các ngươi!!!"
Từ Tiểu Thụ ở phía sau đã bất lực cạn lời.
Cái thứ tự sư thúc sư điệt loạn hết cả lên, tuổi tác cũng loạn, chiều cao cũng loạn, sao đột nhiên lại có thể tìm được chủ đề chung thế này cơ chứ.
"Chuyện chẳng lành a..." Hắn nhìn theo hai bóng hình bé nhỏ dần biến mất ở cửa Trên Trời Đệ Nhất Lâu, đột nhiên trong lòng chua xót.
Hy vọng không có tên không có mắt nào dám chọc vào hai cái ác ma này.
"Nhưng tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, dân chúng vương thành!"
...
Tiểu Hoa Minh tìm được sư bá, mua một tặng một, bổ sung thêm một sư thúc. Hai người bọn họ tự đi chơi vui vẻ, Từ Tiểu Thụ cũng không quản nhiều.
Hắn chỉ bảo Tân Cô Cô để mắt tới bọn họ một chút, rồi thôi chuyện này.
Luyện Đan Đại Hội đã kết thúc, thí luyện ngọc bội cũng đã tới tay.
Tiếp theo, hắn cần phải chuẩn bị kỹ càng cho cuộc thí luyện vương thành, đây là một đại sự.
Hư Không Đảo vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu, sự bình yên ngắn ngủi không khiến Từ Tiểu Thụ lạc lối. Hắn có cảm giác áp bách rằng bão táp sắp ập đến.
Trong khoảng thời gian này, Từ Tiểu Thụ không có ý định gây sự.
Hắn muốn quan sát từ Tháp Châu trong Trên Trời Đệ Nhất Lâu, xem xét những thế lực ngầm đang tiến vào vương thành, đồng thời lên kế hoạch đề phòng những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra trong cuộc thí luyện vương thành.
"Thánh Nô, Diêm Vương, Hồng Y, Bạch Y, có thể còn cả Quỷ Thú, cùng những nhân tố bất ổn khác..."
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ, chỉ cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
Các đại lão rốt cuộc sẽ triển khai bố cục của mình theo cách nào? Trước mắt hoàn toàn không thể nhìn ra manh mối nào, chỉ có thể đi từng bước, tùy cơ ứng biến.
"Còn may, ta hiện tại đã là Tông Sư!"
Tu vi Tông Sư giúp Từ Tiểu Thụ có thêm rất nhiều sức mạnh. Hai bình thánh huyết cùng năng lực Hư Tượng, Thánh Tượng càng là át chủ bài để hắn đối phó với việc đại năng đích thân hạ tràng.
Nhưng rõ ràng điều này vẫn chưa đủ.
"Thí luyện vương thành sắp đến, năng lực có thể tăng lên một chút nào hay chút ấy. Dù sao hiện tại có ẩn nấp, cũng không cần áp chế tu vi nữa."
"Bước tiếp theo, ta phải bắt đầu từ món đồ này."
Trở lại phòng tu luyện, Từ Tiểu Thụ lấy ra phần thưởng quán quân Luyện Đan Đại Hội.
Bình Hồ Tiểu Thanh Hoa.
Ngọn lửa màu xanh yêu dã, rạng rỡ thiêu đốt trong lồng đèn trúc.
Từ Tiểu Thụ nhìn ngọn Tiểu Thiên Hỏa này, trong lòng liền ẩn ẩn rung động.
Hắn bỗng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Vật kia nuốt vào người, ai biết chừng lại nảy sinh xung đột với "Tam Nhật Đống Kiếp", khơi dậy chân hỏa lực lượng thật sự thì sao!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)