Chuong 859

Truyện: Truyen: {self.name}

Chương 859: Khá lắm! Dám động vào người của bản thiếu gia à?

Mộc Tử Tịch cảm thấy tối nay mình gặp phải một cơn đại khủng hoảng.

Đầu tiên là Từ Tiểu Thụ, sau lại đến Tang lão.

Hai người này vốn dĩ không thể xuất hiện ở đây, vậy mà người trước mặt lại có thể ném "lôi" một cách chuẩn xác đến vậy, toàn là những chuyện có thể dọa chết nàng!

Đừng nói là hắn đã biết thân phận thật của mình, nhưng lại không vạch trần, chỉ là biến ảo gương mặt để trêu đùa nàng thôi đấy chứ?

Mấu chốt nhất là...

Gia hỏa này thần kinh cũng nhạy cảm quá mức rồi!

Chỉ một thoáng cảm xúc không kiềm chế được cũng đủ để hắn suy đoán một cách chuẩn xác như vậy.

Phủ nhận trực tiếp là không thể... Mộc Tử Tịch tự nhủ, nàng biết rằng lúc này thề thốt phủ nhận chẳng khác nào "lạy ông tôi ở bụi này" cả.

Lập tức nàng chỉ có thể thuận theo dòng cảm xúc, run rẩy nói: "Đã, đã gặp qua một lần..."

"Một lần?"

Dị thật không ngờ rằng việc mình biến ảo thành Thánh nô Vô Tụ lại có thể thu hoạch được điều này.

Hắn hứng thú hỏi: "Gặp ở đâu, có chuyện gì xảy ra, vào lúc đó, ở địa điểm nào, có những ai, kể hết cho ta nghe từng cái một."

Đầu óc Mộc Tử Tịch căn bản không thể xoay chuyển nhanh như vậy. Nàng còn đang định bịa chuyện thì giọng nói lạnh lẽo đến từ "Sư phụ" lại vang lên: "Cho ngươi ba hơi thở, nói không nên lời chẳng khác nào bịa đặt, tự gánh lấy hậu quả!"

Tiểu cô nương ngây người một chút, cảm xúc trong mắt trong nháy mắt chuyển thành sợ hãi, nàng run giọng nói: "Bắc vực, trong tộc hội..."

Nàng chỉ có thể thuận theo mà nói như vậy...

Bởi vì thân phận Mộc Tiểu Công là từ Bắc vực đi ra, nhiệm vụ hành động xa nhất cũng chỉ là Đông Thiên Vương Thành trước mắt này.

Mà lúc này, Tang lão đã tiến vào.

Nàng mà nói là đã gặp hắn ở Đông Thiên Vương Thành, chỉ sợ người trước mặt có thể trực tiếp bóp chết nàng.

Dị hơi nheo mắt, vẻ mặt càng thêm quái dị, hắn trầm giọng nói, giọng điệu thâm trầm: "Ngươi đã nhận ra khuôn mặt này của lão phu, vậy hẳn là biết thân phận của ta... Gặp mặt ở Bắc Vực, tộc hội ư? Chẳng lẽ là yến tiệc khánh điển gì đó của tộc ngươi?"

"Ừm, ừm." Mộc Tử Tịch lúng ta lúng túng gật đầu, đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Thanh âm của Dị trở nên lạnh lẽo, đột ngột quát lớn: "Lão phu chính là người của Thánh Nô! Ngươi nói gặp ta ở tộc hội của Bán Thánh tại Bắc Vực, chẳng lẽ đang ám chỉ, tộc Bán Thánh của ngươi cấu kết với Thánh Nô?!"

Tư duy của cô bé cứng đờ, đầu óc trống rỗng tựa như bị sét đánh trúng.

"Không... không phải như vậy..." Nàng vội vàng xua tay.

"Vậy là dạng gì?" Dị cúi xuống, vẻ mặt dữ tợn.

Mộc Tử Tịch cuống cuồng, không nghĩ ra được lý do gì. Bất chợt, nàng chợt nảy ra một ý, nước mắt trào ra như mưa, ôm đầu ngồi xuống đất, mếu máo: "Ngươi đừng có đứng gần ta như vậy mà! Ngươi có biết không, mặt của ngươi đáng sợ lắm, xin ngươi để ta dễ nói chuyện chút đi!"

"Ngươi cũng thật dễ nói chuyện mà..." Nàng ấm ức như một đứa trẻ, yếu ớt nói thêm.

Dị nhíu mày.

Thật vậy, hắn biết khuôn mặt Tang Thất Diệp này dưới bóng đêm có thể khiến trẻ con khóc thét, thậm chí sợ đến chết khiếp.

Nhưng kinh nghiệm thẩm vấn phong phú nhắc nhở Dị rằng, dáng vẻ của cô bé trước mặt chỉ là giả vờ.

Hắn đã gặp quá nhiều kẻ lợi dụng sự giảm xóc này để tạo ra những lời biện minh hoàn hảo.

Nhưng...

Những kẻ đó đều là cáo già lọc lõi, xứng đáng bị đưa vào Lục Bộ tra hỏi.

Còn cô bé ngây thơ trước mặt, có lẽ thật sự bị hắn dọa cho sợ mất mật.

Dị do dự.

Hắn giỏi nhất là dẫn dắt tinh thần, nhưng chiêu này lại vô dụng với cô bé này, khiến át chủ bài lớn nhất của hắn mất tác dụng.

Thế là, hắn thuận theo lời nàng nói.

Dị lùi lại một bước, lên tiếng: "Được thôi, ngươi cứ từ từ kể, trình bày tất cả những gì ngươi biết, toàn bộ sự thật. Nhưng phải nhớ kỹ, thời gian ba hơi thở đã trôi qua, lời khai của ngươi không còn giá trị chứng cứ. Mọi thứ ngươi nói, đều có thể là do ngươi dựng chuyện, hiểu chứ?"

Mộc Tử Tịch trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Người trước mặt này, khiến nàng có cảm giác như đang đối diện với Từ Tiểu Thụ.

Đó là một loại nỗi sợ hãi đến từ tận đáy lòng, như thể mọi suy nghĩ của nàng đều bị người ta nhìn thấu. Rõ ràng nàng còn chưa làm gì, đối phương chỉ dựa vào suy đoán tâm lý, tạo áp lực, liền có thể moi móc mọi ý nghĩ trong đầu nàng một cách rõ ràng.

Cứ như thể người này là giun trong bụng nàng vậy.

Loại người này, thật đáng sợ!

"Tôi nói, tôi nói..."

Đầu óc Mộc Tử Tịch trống rỗng, nàng không dám bịa chuyện, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tang lão, liền kể lại toàn bộ.

"Chính là ngươi biến người này thành thế này!"

"Lúc ấy, tôi đang đi dạo trong khu rừng nhỏ của tộc, hắn đột nhiên xuất hiện và đòi bắt tôi đi làm đồ đệ."

"Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, người này là ai, hắn xuất hiện từ đâu, nhưng hắn cứ muốn làm như vậy, tôi biết làm sao?"

"Tôi căn bản không đánh lại hắn!"

"Tôi đã thử phản kháng..." Mộc Tử Tịch vừa kể vừa cảm thấy có gì đó sai sai, bắt đầu muốn thử thay đổi câu chuyện.

Đúng thời khắc mấu chốt, Dị lại cau mày ngắt lời, hỏi: "Hắn rất cường thế sao?"

Mộc Tử Tịch đang kể về Thiên Tang Linh Cung.

Nhưng trong đầu Dị lại hiện ra hình ảnh khu rừng nhỏ trong hội của bán thánh tộc ở Bắc Vực.

Hai địa điểm này quá xa nhau, hắn hoàn toàn không thể liên tưởng chúng lại với nhau.

Nhưng trong ấn tượng của Dị, Thánh Nô Vô Tụ dường như không phải là một người quá cường thế.

Có lẽ người này không thích nói lý lẽ, nhưng ít ra khi đối mặt với một tiểu bối, sao có thể hành xử như một tên cường đạo như vậy? Như thế quá mất thân phận!

Mộc Tử Tịch nghe vậy khẽ giật mình, vô ý thức muốn gật đầu.

Nhưng đáy lòng Mộc Tử Tịch chợt giật mình, biết rằng lòng người trước mặt khó lường, nếu mình cứ thao thao bất tuyệt, e rằng đối phương lại không tin.

Ngược lại, cứ kể lể hết mọi chuyện, rồi khéo léo che đậy một vài thông tin mấu chốt.

Đối phương có năng lực suy diễn, có lẽ sẽ tự bù đắp những thông tin còn thiếu.

"Ngốc nghếch" đôi khi lại là một lợi thế.

Dại gì lấy cái dốt của mình, đối đầu với sở trường của người ta?

Nghĩ vậy, tiểu cô nương yếu ớt ngước mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thật... cũng không hẳn là cưỡng ép. Tình huống thật là, hắn... hắn cũng có trò chuyện với ta một chút..."

"Nhưng ta đã là người của Từ Thiếu gia, sao có thể đi theo hắn?" Tiểu cô nương nói xong liền kích động, đứng phắt dậy, khoa tay múa chân.

"Nhưng hắn cứ khăng khăng muốn ta theo hắn!"

"Nhưng ta nhất quyết không chịu đi!"

"Sau đó hắn vẫn cứ nhất định phải ta đi theo..."

"Dừng lại!" Dị cau mày, đầu óc căng như dây đàn.

Nếu tinh thần dẫn đạo của hắn không mất hiệu lực, hắn thề rằng sẽ không để con nhóc trước mặt này nói thêm dù chỉ một câu vô nghĩa!

Dị bắt đầu thử dẫn dắt chủ đề, để cuộc trò chuyện dần đi vào trọng tâm: "Hắn muốn ngươi làm đồ đệ? Vậy ngươi đã thoát khỏi hắn bằng cách nào?"

"Ách!" Mộc Tử Tịch nghẹn họng.

Đúng vậy, Tang lão đầu mạnh mẽ như vậy, ta làm sao thoát khỏi hắn được? Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Sắc mặt Dị lúc này có chút khó coi.

Rõ ràng là vẻ mặt đang nói dối, tiếp theo đây, cứ xem con nhóc kia định bịa ra cái gì.

Nhưng Mộc Tử Tịch đầu óc trống rỗng, cuối cùng cũng không thể nghĩ ra nửa điểm gì để bịa. Nàng chỉ có thể khúm núm nói: "Nếu... nếu ta nói ta cũng không biết... ngươi có giết ta không?"

Dị: "..."

Lập tức, hắn thật sự muốn vung tay cho con nhóc này một bạt tai. Thật hết sức chịu đựng!

Mộc Tử Tịch thấy tình thế không ổn, nước mắt lại trào ra, "Oa" một tiếng ôm đầu ngồi phịch xuống: "Ngươi đừng giết ta mà, ta thật sự không biết gì hết, khi, lúc đó, hắn cứ khăng khăng nhận ta làm đồ đệ, ta từ chối mãi, rồi đột nhiên hắn chẳng nói chẳng rằng, cứ thế bỏ đi, ta biết làm sao được chứ, ta cũng đâu có bịa chuyện..."

Đằng sau là một tràng lảm nhảm, Dị chọn lọc những điều quan trọng mà bỏ qua.

Hắn híp mắt, xem ra cũng có thể hiểu được những gì tiểu cô nương trước mặt nói.

Bại lộ sao...

Ngoại trừ việc Thánh nô Vô Tụ vô tình để lộ khí tức, thì không thể nào có chuyện một tiểu cô nương có thể thoát khỏi tình huống bị kẻ khác cưỡng ép thế này.

Hắn lại quay về chủ đề chính, hỏi: "Vậy, ngươi nói sau khi Thánh nô Vô Tụ rời đi, còn xảy ra chuyện gì nữa?"

Mộc Tử Tịch khẽ giật mình.

Kết thúc rồi ư?

Gã này, sao không truy cứu quá trình?

Một quá trình đầy sơ hở như vậy, gã chấp nhận được sao?

"Nói!" Dị thần sắc trở nên nghiêm nghị.

Mộc Tử Tịch lập tức run rẩy cả người, mếu máo sắp khóc: "Ngươi, ngươi đừng hung dữ như vậy mà, ngươi như vậy, dễ khiến ta liên tưởng đến những hồi ức không tốt đẹp chút nào."

Dị: "..."

Hắn dứt khoát biến hóa, trực tiếp biến thành một người qua đường bình thường, nhẹ nhàng hỏi: "Tiếp theo, xảy ra chuyện gì?"

Mộc Tử Tịch triệt để từ bỏ ý định bịa chuyện, nàng quyết định làm một người qua đường Giáp vô danh.

"Tiếp theo..."

"Tiếp theo là Từ thiếu dẫn người xuất hiện, bảo vệ ta."

Vụng trộm ngước mắt, liếc nhìn người trước mặt một cái, phát hiện đối phương không hề có bất kỳ cảm xúc nào, tiểu cô nương lại yếu ớt nói: "Ta nói cho ngươi biết, Từ thiếu người này tuy ngày thường hơi nhây, lại còn thích ba hoa, nhưng hắn đối xử với ta khá tốt, ngươi, ngươi..."

Trong lòng Mộc Tử Tịch giằng co một hồi, cuối cùng vẫn chọn cách nhắm mắt, làm ra vẻ anh dũng hy sinh, "Ngươi bây giờ chọn thu tay rời đi, ta có thể coi như chưa có gì xảy ra. Như vậy, chuyện tối nay sẽ không để Từ thiếu biết đâu!"

Dị thật sự hết cách.

Đây tính là cái gì...

Uy hiếp ư?

Đường đường Dị bộ thủ tọa ta đây lại bị một con nhóc Tông sư uy hiếp?

"Không còn gì khác?" Dị hoàn toàn không để tâm đến những thông tin vô nghĩa, lại hỏi.

Mộc Tử Tịch thấy uy hiếp không hiệu quả, trong lòng thở dài: "Quả nhiên là vậy..."

Đột nhiên, đôi mắt nàng sáng lên, như thể nhớ ra điều gì, "Có! Lúc Từ thiếu đến đón ta, hắn có nói một câu!"

"Câu gì?" Dị lập tức cúi người xuống, ý thức được đây có lẽ là câu duy nhất có giá trị trong đống lời vô nghĩa vừa rồi.

Mộc Tử Tịch ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng điệu mạnh mẽ, "Khá lắm!"

Dị khẽ giật mình.

Chờ đợi hồi lâu.

Phát hiện đối phương không nói tiếp.

Hắn rốt cục nhịn không được, khóe miệng co giật, "Không... hết rồi?"

"Hết rồi." Mộc Tử Tịch buông tay, vẻ mặt mờ mịt.

Khá lắm!

Giờ khắc này, Dị thậm chí cảm thấy đối phương đang đùa bỡn mình. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm.

Mộc Tử Tịch thấy tình hình không ổn, thầm nghĩ, quả nhiên mình không thể bịa chuyện, nàng rụt cổ lại, sợ sệt nói, "Thật ra... còn nửa câu sau nữa, nhưng ta không dám nói..."

Dị cảm thấy xoay chuyển tình thế, vội vàng túm lấy bả vai con nhóc này, quát, "Nói mau!"

Mộc Tử Tịch cúi đầu, liếc nhìn đôi tay đang giữ chặt vai mình, rồi nghiêng mặt đi, nhắm chặt mắt, vẻ mặt cam chịu: "Khá lắm! Dám động vào người của bản thiếu gia?"

Dị: ???

Khoảnh khắc này, hắn cảm giác trong lòng đang điên cuồng gào thét, sát ý ngút trời suýt chút nữa xé toạc cả bầu trời!

Hóa ra...

Tất cả đều là xàm xí!

"Đừng... đừng giết ta mà..." Mộc Tử Tịch lại oà khóc, "Là ngươi bảo ta nói đó, ta vốn không muốn nói đâu. Ta cũng không định quanh co lòng vòng, càng không có ý ngậm máu phun người, hay chỉ cây dâu mắng cây hòe gì hết. Ta chỉ làm theo yêu cầu của ngươi, đem những gì mình biết đều nói ra thôi, ngươi đừng giết ta nha."

Dị nổi cơn tam bành, giận dữ quát: "Phun bóng! Không phải phun ngươi! Còn nữa, là chỉ cây dâu mắng cây hòe!"

"Hả... hả?" Mộc Tử Tịch nghẹn nước mắt, ngơ ngác hỏi: "Cái gì mà chỉ cây dâu mắng cây hòe? Ta vừa nãy có nói vậy sao?"

Dị: !!!

Hắn tức giận vung nắm đấm, giáng một đòn hung hăng xuống mặt đất.

Ầm! Một tiếng vang lên.

Đá vụn văng tứ tung.

Mộc Tử Tịch sợ hãi run rẩy, bả vai bị ghì chặt, chỉ có thể ngửa cổ ra sau, không dám hé răng, tự thôi miên: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ..."

Dị hoàn toàn sụp đổ.

Đây là cái thể loại tuyển thủ gì vậy!

Đây đúng là đồ ngốc mà!

Nhưng vì sao một kẻ ngốc như vậy lại có được năng lực giải trừ khống chế tinh thần trong nháy mắt?

Đơn giản... quá cẩu huyết!

Hít sâu một hơi, Dị cố gắng trấn tĩnh, buông tay ra, nhưng chợt nhớ ra điều gì, lại nắm chặt bả vai tiểu cô nương, vận chuyển linh nguyên.

Hắn chỉ định dò xét xem trong cơ thể con bé có khí tức Tẫn Chiếu hay không.

Nhưng linh nguyên rót vào như ném đá xuống biển... chẳng thấy tăm hơi.

"Ực..."

Mộc Tử Tịch ợ một tiếng no nê, vẻ uể oải bỗng tan biến khi hấp thu Thái Hư linh nguyên, trở nên tươi tắn hẳn lên.

Nàng cũng ngơ ngác.

Không hiểu vì sao người trước mặt bỗng dưng tốt bụng như vậy, lại ban cho mình một đạo linh nguyên tràn đầy sinh cơ.

Chỉ có thể chớp đôi mắt to tròn, nghiêng đầu nhìn.

"Ừm?"

Nàng không dám nói gì, chỉ khẽ ậm ừ một tiếng.

Dị lại muốn phát điên rồi!

Ta không có ý định cho ngươi ăn đâu!

Ta cũng đâu có rảnh mà phát thiện tâm, ta đang dò xét đấy!

Thăm dò cái gì? Ngươi hiểu không đó?

Ngươi...

Đồ ngốc!

Thôi bỏ đi.

Hắn đột nhiên lấy lại bình tĩnh, tự hỏi tại sao mình lại nổi nóng với một kẻ có năng lực đặc thù nhưng đần độn đến vậy?

Rõ ràng, cô bé này còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra với mình.

Tiếp tục hỏi nữa, có moi được thông tin gì không?

Giả sử hắn muốn hỏi về xu hướng biến dị của Thôn Sinh Mộc Thể, liệu có đúng như phỏng đoán của Nhiêu Yêu Yêu và Dạ Kiêu hay không...

Nhưng nha đầu này, có nói được gì ra hồn chứ?

Nàng đã ngốc nghếch, lại còn thật thà đến mức những gì nói ra đều là sự thật.

Điều này đương nhiên là một ưu điểm.

Nhưng khuyết điểm là: Nàng quá đần độn!

Ngay cả Dị còn chưa thể nắm bắt được giác quan thứ sáu của Nhiêu Yêu Yêu và Dạ Kiêu phỏng đoán như thế nào.

Hắn nghĩ rằng, để trò chuyện với nha đầu ngốc này về vấn đề đó, chỉ riêng việc giới thiệu bối cảnh thôi cũng tốn mất ba ngày hai đêm, may ra mới khiến đối phương hiểu được.

Quan trọng nhất là...

Sau khi hiểu được rồi, khả năng cao nàng sẽ buột miệng thốt ra một câu kiểu:

"Ôi chao! Thì ra ta lợi hại đến vậy á?"

Dị mất cả hứng, còn đâu tâm trạng mà giải thích dài dòng với con nhóc này?

Hắn thầm nghĩ Nhiêu Yêu Yêu và Dạ Kiêu đang cố tình gây sự.

Nếu Lệ gia thật sự có một truyền nhân như vậy thì đó không phải là may mắn, mà là nỗi sỉ nhục của gia tộc!

Dị bỗng nhiên nhớ da diết đến Thánh nô Từ Tiểu Thụ. Mặc dù lần trước hắn bị tên kia chơi một vố, nhưng ít ra đối phương thông minh, khi bị khống chế tinh thần vẫn thể hiện khát vọng sống mãnh liệt và tinh thần đấu tranh.

Con mồi như vậy mới khiến thợ săn động lòng.

Còn cô nương trước mặt...

"Thôi vậy, mệt tim quá."

Dị buông tay, mệt mỏi quay người bước đi.

Mộc Tử Tịch hiển nhiên không ngờ rằng nguy cơ lại tan biến một cách khó hiểu như vậy. Nàng còn ngơ ngác, vẫn vung tay hỏi với theo: "Không còn gì khác muốn hỏi sao? Ta biết nhiều thứ lắm đó!"

Khóe miệng Dị giật liên hồi, không dám nán lại, vội vàng tăng tốc bước chân.

Mộc Tử Tịch vui vẻ, hướng về phía bóng lưng gã hô lớn: "Yên tâm, ngươi là người tốt, chuyện tối nay ta sẽ không nói với Từ thiếu đâu. Đến lúc đó, ta giúp ngươi bịa ra một lý do để lấp liếm cho qua."

Dị giật mình, vội vàng xoay người: "Đừng! Ngươi đừng bịa! Ngươi cứ trực tiếp kể hết mọi chuyện cho hắn biết là được!"

Đã không thể moi móc thêm được gì, Dị tuyệt đối không muốn kết thù với một truyền nhân bán thánh.

Gã sợ nhất là cô nương này về sau bịa chuyện lung tung, rồi tiết lộ năng lực của mình ra ngoài.

Với "tài trí thông minh" của nàng...

Dị khẽ rùng mình.

Gã biết Từ thiếu không phải Mộc Tiểu Công, tên kia khôn ranh đến cực điểm.

Chỉ sợ vài câu, là có thể đoán ra thân phận của mình.

Đến lúc đó vì chút chuyện cỏn con tối nay mà kết thù với cả thế gia bán thánh, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nhức cả trứng rồi.

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1